Nhờ vào việc vài tên người ngoài hành tinh đến từ những hệ ngân hà khác bằng phương thức “Di chuyển trong khi đi ngược thời gian” mà người trái đất chúng ta không thể lĩnh hội được, sự xuất hiện của vận mệnh đã được chứng minh. Nó đã được chuyển thành nhiều loại sản phẩm khác nhau hết sức tự nhiên và bạn có thể tìm vài vận mệnh xếp hàng ở một góc của trang tin tức bên cạnh mục dự báo thời tiết.

Nhờ vào đó, tình yêu không được đền đáp của tôi đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nguồn gốc chính của tất cả chúng là thứ vật liệu chúng ta mua để sử dụng những thông tin để tạo thành những mũi tên trên đường với đủ sắc màu.

Màu hồng nghĩa là tình yêu hài hước, đen nghĩa là kinh dị, đỏ nghĩa là hành động, và xanh nghĩa là gay cấn. Mỗi khi bạn tiến tới một giao điểm, những mũi tên này sẽ xuất hiện. Khi bạn chọn một trong chúng, cuộc đời bạn sẽ đi vào cốt truyện của thể loại đó. Đó là một trong những lợi ích khi định mệnh được chứng minh.

Trông có vẻ tiện lợi nhỉ, đúng không? Nhưng không phải đâu.

Ví dụ, đàn chị với thân hình xinh đẹp mà tôi có cảm tình đứng chỉ cách tôi một chút.

“Này, Kudou-kun. Xin lỗi, nhưng em có thể giúp chị mang cái này được không? Nếu em giúp chị, khi tan học chị sẽ mời em đi uống cà phê nhé.”

“Em không thể, senpai! Mũi tên đang chỉ vào màu đen, đen thẫm!! Đó là màu đen bóng ứng với cực kỳ kinh hoàng!!”

Đàn chị của tôi nghiêng đầu bối rối và ôm chặt lấy thứ cô ấy đang mang theo nhằm ép chặt hai cái vật to lớn ở đằng sau nó..

“...Kỳ lạ ghê. Mũi tên của chị chỉ vào em lại là màu hồng lấp lánh của tình yêu hài hước.”

“Đó có nghĩa là cái gì đó chờ đợi chỉ có lợi cho chị! Không!!”

“Nhưng, Kudou-kun, trường học ở lối này mà. Kiểu gì đi nữa thì em cũng phải đi cùng chị.”

“Có gì đó ở trong trường à!?”

Đúng vậy.

Khi có một nơi đặc biện bạn muốn tới hoặc một người bạn muốn gặp, mấy cái mũi tên đó sẽ trở nên rất đáng sợ. Chúng không chỉ nói cho bạn điều tốt lành. Chúng đặc biệt hữu ích khi báo cho bạn bi kịch không thể tránh khỏi!

Trên cái đà đó...

“Senpai, tại sao mọi đường lối dẫn tới chỗ chị đều bị phủ bởi những đường màu đen kịt nhỉ? Và không chỉ trong hôm nay thôi đâu. Lúc nào cũng là như vậy.”

“Con đường tới chỗ em lại thường là màu hồng của tình yêu hài hước.”

“Nó có đổi sang màu khác không?”

“Có một hôm đó là màu của tình yêu lãng mạn mãnh liệt đến xấu hổ... nhưng không hiểu vì lí do gì, em chạy như bay như thể em có thể la hét rằng có gì đó cực kì kinh hoàng ngày hôm đó. Chị chưa từng tiến tới cốt truyện thực sự.”

“...có phải chị đang nói tới cái ngày chúng ta đâm sầm vào nhau ở bệnh xá không?”

“Đúng vậy, lúc giáo viên sức khỏe không hiểu vì sao lại đi đâu mất và mọi giường bệnh đều trống. Còn nữa, sức khỏe của chị đã xấu đi sau khi bị chuột rút trong khi bơi, nên chị lúc đó đang mặc đồ bơi.”

“Nnnnnnn!!”

“Chờ đã, Kudou-kun!! Nếu em đột nhiên đập đầu vào tường như vậy, chuyện này thực sự sẽ trở thành kinh hoàng đấy!!”

Tôi thực sự muốn nguyền rủa định mệnh. Phải chăng điều đó có nghĩa là tôi đã có thể làm cái chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì-ấy với một trong những cô gái đẹp nhất hành tinh, nhưng tôi lại chạy đi với tốc độ tối đa một cách tự nguyện!?

“Nhưng em biết không, Kudou-kun.”

“Chuyện gì vậy, senpai?”

“Chị thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ sống tốt hơn nếu không có cái năng lực mà người ngoài hành tinh ban cho như thế này. Em có nghĩ vậy không?”

Tôi gật đầu mãnh liệt.

Sau cùng thì, tôi muốn làm chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì-ấy!! Mặc dù tôi không muốn gặp sự kinh hoàng gì sất!!

“...Vậy nên chị đang muốn thử kiểm tra vài thứ.”

“Cái gì cơ?”

“Chống lại những mũi tên định mệnh” người đàn chị lớp trên nói với một nụ cười toe toét.

Đó là một ý tưởng rất hấp dẫn. Và đó cũng chính là chủ đề của vài tiểu thuyết hiện đại khá hay trên trái đất.

Nhưng...

“Ý tưởng đó đủ hấp dẫn để thành điểm tựa chắc chắn trong thế giới giải trí, nhưng đó là bởi vì điều đó khó khăn tới mức nào, senpai à. Con người thích những cốt chuyện khiến họ có thể làm được những chuyện họ không thể tự mình làm được.”

“Theo chị nghĩ, em đã chịu sự điều khiển của những mũi tên khi em nhận thức như vậy” Đàn chị nhẹ nhàng vẫy ngón trỏ trong khi vẫn đang bê đồ. “ Tất nhiên là bản thân vận mệnh không hề có ước muốn điều khiển chúng ta. Đó chỉ là một hiện tượng siêu nhiên. Nếu chúng ta đi vào lối ‘kinh hoàng’, chúng ta sẽ thay đổi quan niệm của chúng ta theo hướng sắp phải đối mặt với nỗi kinh hoàng. Lấy chuyện xem phim làm ví dụ nhé. Nếu em đi xem một bộ phim được cho là tồi tệ và vì vậy em quyết định dùng toàn bộ thời gian để tìm những điểm lỗi của bộ phim, khiến em không thể xem bộ phim một cách bình thường, đúng không? Cũng y như vậy đấy. Rất có thể sẽ có một tình huống tính yêu lãng mạng trên con đường của mũi tên đen, Tuy nhiên, tư duy của chúng ta từ chối chọn nó. Đó là lý do vì sao chúng ta cứ nghĩ trên con đường của mũi tên đen chỉ có sự kinh hoàng. Em nghĩ sao”

“Giờ chị nói em mới...”

Cho dù mũi tên có chỉ vào nỗi kinh hoàng, tình yêu hài hước, hành động hay hồi hộp, rõ ràng người thấy được con đường đó có thể chọn cảm giác cho bản thân mình.

Giống như việc tìm thấy một cảnh êm ái và ấm áp trong một bộ phim kinh dị.

Giống như việc tìm thấy một cảnh hành động ngắn nhưng đáng nhớ trong một bộ phim gay cấn vậy.

Khi bạn nghĩ về điều đó, mũi tên màu hồng hay màu đen thì liên quan gì ở đây cơ chứ? Cơ sở nào phân chia màu sắc của những loại trạng thái?

Thông thường thì, gặp người đàn chị mà tôi có tình cảm trên đường tới trường đối với tôi rõ ràng phải được tính là tình yêu hài hước chứ. Không, tôi không thể nói về nó trên cái khuôn khổ này được nữa. Khi tôi được ở cùng đàn chị, thứ gì đó chẳng phù hợp với trạng thái nào xuất hiện trong tim tôi. Đó là màu của riêng tôi. Một màu đơn sắc mà không từ nào có thể thể hiện hợp lý nó là cái gì.

Và hơn nữa....

Sao tôi phải gọi nó là màu đen kịt chứ?

Vì lí do gì tôi lại đánh giá rằng hôm nay sẽ là một ngày tồi tệ?

“Em đã sẵn sàng vượt qua nói chưa?” Người đàn chị hỏi tôi.

Chị ấy đặt túi xuống đất và đưa tay ra hướng về phía tôi.

“Chị muốn nhảy qua những mũi tên kia và bước đi trên con đường của riêng mình. Còn em thì sao?”

“....”

Không cần từ ngữ nào cả.

Tôi chỉ đơn giản gật đầu, cầm tay người đàn chị, và bắt đầu đi theo mũi tên đen kịt đó.

Một nụ cười hiện ra trên gương mặt người đàn chị mà tôi chưa từng được thấy trước đó.

Con đường của chúng tôi đã được đặt ra.

Và giờ chúng tôi sẽ vượt qua vận mệnh.

Và đúng như những gì mũi tên màu đen dự đoán, một chuyện kinh hoàng tồi tệ bốc mùi sắt rỉ bắt đầu.

Nhưng nó vẫn vui.

Khi tôi ở cùng người đàn chị, tôi cảm giác như tôi sẽ không bao giờ chết, dù cho có chuyện gì xảy ra!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện