Santa Claus có tồn tại.
Và ông ta ở ngay gần đây thôi.
“Mỳ xá xíu của anh đây! Oh, anh là Santa Claus phải không? Bộ đồ của anh toàn màu đỏ.”
Và đây là một nhà hàng Trung Hoa với sàn nhà nhớp nháp dầu ăn!! “(Shh! Đừng nói to vậy, thím! Có luật rằng nếu đứa trẻ nào biết được nhân dạng của Santa sẽ không được nhận quà đâu! Nên đừng có đi buôn dưa lê chuyện này đi khắp nơi nhé!!)”
Tôi dáo dác nhìn quanh, nhưng đây là giờ nghỉ trưa vào ngày trong tuần, nên chả có đứa trẻ nào ở trong nhà hàng cả. Tất cả những đứa trẻ ngoan đều đang ở trường. Những người khách hàng duy nhất khác là một cặp người nước ngoài cường tráng.
“Cái đó là gì vậy?”
“Đó là một tấm poster phòng tắm.”
“Uh.... Sao cậu lại đưa nó tới phòng tắm?”
“Này! Đừng có hỏi chứ! Cậu thật là thiếu tế nhị!!”
Họ đang nói tiếng Anh, nhưng dựa vào những gì tôi thu thập được từ cuộc trao đối đó, họ không nghe thấy những gì chúng tôi đang nói ở đây.
Bà thím già trông có vẻ khá bối rối.
“Sao lại có cái luật như vậy?”
“Cháu không phải là người tạo ra luật, nên cháu không biết. Sau cùng thì, có hàng triệu Santa ở trên khắp thế giới này. Giờ, đã đến lúc ăn thôi.”
“Chà, có một giấc mơ là một chuyện tốt, nên cứ tiếp tục làm việc tốt nhé.”
Ngay khi bà thím già rời đi với một nụ cười, điện thoại tôi bắt đầu rung lên. Trong khi húp sồn sột bát mì, tôi sử dụng tay trái để kiểm tra email.
(....Chết tiệt, mình đã có linh cảm chuyện sẽ thành ra thế này mà.)
Sau khi giải quyết xong bát mì xá xíu, tôi rời khỏi nhà hàng Trung Hoa. Một cái xe thể thao thuần một màu đỏ đỗ ở phía trước. Không cần phải nói nhiều, đó hiển nhiêm là màu nền của Santa Claus. Chà, tôi không thể phủ nhận rằng một thứ thức uống có ga hết sức nổi tiếng cũng có nhúng tay vào chuyện này. Nhưng để nó sang một bên đã...
“Rightia, Leftail.... sao chúng ta chỉ có hai ghế mà ở đây có những ba người?”
“Tuần lộc được người ta quan niệm là hai con trong một nhóm, nên đành chịu thôi.”
“Và Santa được quan niệm là ngồi ở đằng sau, nên đành chịu thôi.”
“Cứ tiếp tục vậy đi, rồi anh sẽ dán chặt miệng các em lại và lấy roi đét vào người các em.”
Hai người đang nói chuyện hết sức trân tráo kia đều là những cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu vàng hoe. Họ không phải là chị em sinh đôi. Tất cả những cô tuần lộc ngày nay đều như vậy. Họ mặc một những cái áo lông màu nâu sáng và cổ áo mỏng với cái chuông nhỏ gắn trên đó. Nhìn chung thì mấy người đồng nghiệp này của tôi có trang phục trông có vẻ còn đắt hơn cả trang phục Santa của tôi.
Vì không còn lựa chọn nào khác, tôi đành nhét mình vào trong khoang hành lý .
“Tôi đã đọc email rồi. Tôi thấy bố mẹ của Shindou Mimi-chan đã từ chối.”
“Đúng vậy, nhưng không phải là do lý do tôn giáo.”
“Chính xác hơn thì, người mẹ muốn hợp tác, nhưng người cha không hiểu vì lý do gì lại tỏ ra rất giận dữ.”
Tôi chắt lưỡi.
“Vậy đây là trận 2 vs 1, nếu tính cả Mimi-chan. Tiếp đi.”
Rightia gần như nhảy cẫng khỏi ghế ngồi trong vui sướng trước cái giọng hờn dỗi của tôi.
“Giờ ta nói tiếp! Nếu người cha ghét Santa, vậy Mimi-chan ắt hẳn đã phải trải qua quãng thời gian khó khăn khi chẳng có món quà nào được chuyển tới năm này qua năm khác. Chúng ta cần tặng em ấy thứ gì đó đáng để nhận ra!!”
Trái ngược lại, Leftail gõ gõ ngón trỏ xuống đến phát cáu lên bánh xe bằng thép và phát biểu mối lo lắng của cô ấy.
“Nhưng, Santa. Đây là nhà của chủ tịch của Peach Software, một tập đoàn đa quốc gia. Hoạt động chống tình báo công nghiệp của họ phải nói là hàng đầu trong nước. Chúng ta lẻn vào bằng cách nào bây giờ?”
Về cơ bản thì, Santa Claus tới nhà của tất cả những đứa trẻ muốn được tới thăm.
Tuy nhiên, có những nhà vì nhiều lí do khác nhau mà cực khó để chuyển quà vào.
Chúng tôi được gọi tới cho những trường hợp đó.
Những trường hợp đó cần tới một Santa Claus được đào tạo thành một tên trộm hào hoa.
“Rightia, em có giữ bản thiết kế tòa nhà không?” Tôi hỏi, nhưng cô tuần lộc lắc đầu trong khi điều khiển cái máy tính bảng bằng ngón trỏ.
“Dữ liệu đã bị xóa khỏi hệ thống của công ty thi công.”
“Thử kiểm tra bên bộ phận quảng cáo của họ đi. Nếu anh nhớ không nhầm, cảnh phim lúc tòa nhà đó được xây dựng đã được đăng lên chương trình quảng cáo trên TV. Chỉ có khoảng hơn chục hay tầm đấy giây thôi, nhưng nó được chiếu suốt nhiều tuần. Tin quảng cáo giúp em thấy được tòa nhà được xây dựng với tiến độ cực nhanh.”
“Em hiểu rồi...Oh, ở đây này. Có vẻ ta có thể lấy được biểu đồ từ đoạn phim này.”
“Tốt lắm, tốt lắm. Leftail, quá trình khảo sát tới đâu rồi?”
“Mimi-chan muốn một trong những con gấu nhồi bông có thể cử động nhờ hệ thống AI (trí thông minh nhân tạo). Em ấy viết trên bức thiệp giáng sinh tới Santa Claus mà đã được gửi vòng quanh thế giới để tới Vatican. Em đã mua nó rồi.”
“Okay. Giờ vấn đề còn lại chỉ là hoạt động an ninh của họ.”
Peach Software không thể giao phó vấn đề an ninh cho một công ty an ninh bên ngoài được. Thay vào đó, tập đoàn đã mua hẳn một công ty an ninh và nhờ họ bảo vệ bí mật của tập đoàn đa quốc gia này nhờ vào lịch làm việc hằng ngày duy nhất. Thông thường, họ đều được đào tạo rất chuyên nghiệp. Vì công ty phụ trách một số phần mềm quân sự, nên họ phải đối mặt với điệp viên nước ngoài ngụy trang thành điệp viên công nghiệp trong dịp này. Anh nghe đồn rằng bảo vệ còn được tăng cường để đối phó với chúng.
Nói theo cách khác, một Santa Claus thông thường không thể giải quyết chuyện này.
Có lý rõ ràng khi Mimi-chan chưa từng được nhận một món quà nào.
“Em có thể điều tra vị trí các camera và cảm biến thông qua biểu đồ tòa nhà, nhưng em không thể ‘thấy được’ nơi bọn bảo vệ bằng xương bằng thịt tuần tra. Em cũng nghi ngờ việc dữ liệu sẽ được trộm đi đơn giản như vậy.”
Chúng tôi sẽ đối mặt với đối thủ có năng lực như vậy mà không luyện tập trước.
Chuyện này cơ bản là không vui chút nào.
“Chuyện này rất nguy hiểm. Nếu nó chuyển thành một trận chiến trực diện, ba chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả.”
Mặc dù nói như vậy, Rightia trông có vẻ rất háo hức.
Tôi bình tĩnh trả lời cô nàng tuần lộc mặc váy ngắn để khiến em ấy lấy lại bình tĩnh.
“Anh chưa bao giờ nghe chuyện Santa Claus lại đột nhập vào bằng cửa trước cả. Chúng ta sẽ lẻn vào vào lúc nửa đêm.”
“Nếu bà mẹ muốn phối hợp, sao ta không thử liên lạc với bà ấy?”
“Cậu nghĩ rằng lão già kia sẽ để chuyện đó xảy ra à? Ông ta luôn khoe khoang về việc trình duyệt web và smartphone của ông ta có thị trường chia sẻ vượt trội. Thực tế thì, ông ta đã làm ra cái máy tính bảng em đang dùng đấy. Cậu có nghĩ ông ta sẽ chặn đứng mọi liên lạc chúng ta cố gắng tạo ra không?”
“Chính nó!!” Tôi gõ gõ ngón tay. “Hãy liên lạc với bà mẹ dù biết rằng lão già sẽ chặn nó lại. Nếu chúng ta đưa ra lộ trình thâm nhập giả, bảo vệ sẽ tập trung vào lối đó.”
“Vậy sao chúng ta không gửi một tấm thẻ thông báo chúng ta định làm gì? Hoặc thậm chí là 50, 100 cái. Dù ông ta biết rằng phần lớn chúng đều là giả, ông ta vẫn sẽ phải dàn trải lực lượng an ninh ra tất cả những chỗ đó. Nó sẽ khiến tuyến đường ta đi ít vào vệ hơn.”
“Nếu chúng ta định sử dụng trò bịp, sao không làm cho nó hào nhoáng hết sức có thể? Kiểu như bắn món quà qua cửa sổ bằng một quả tên lửa nhỏ. Cái đó sẽ khiến họ phải cảnh giác trước cả những thứ bên ngoài tòa nhà nữa.”
Đó là những cách mà một Santa Claus sẽ dùng để tìm lối vào.
Chúng tôi được biết đến như sự hiện diện của phép màu, tuy nhiên những gì chúng tôi thực sự làm còn màu nhiệm hơn.
“Okay, chỉ còn ba ngày nữa...”
“Hee hee hee. Mọi chuyện có vẻ khá là khoai, phải không?”
“Tớ sẽ nói rằng chuyện này còn không tệ bằng khi chúng ta đột nhập vào dinh thự của chủ tịch từ cái quốc gia EU đó."
“Đó không phải là ý tớ muốn nói .”
“?”
“?”
“Nếu không có khó khăn, đây sẽ không còn là giáng sinh nữa.”
Mục tiêu của chúng tôi là một tòa lâu đài không thể lay chuyển được.
Bảo về nó là một đơn vị bảo vệ tư nhân có thể khiến cả cục tình báo quân đội tái cả mặt. Mức độ khó khăn của công việc này cao hết mức có thể và chúng tôi hoàn toàn có thể sẽ bị giết.
Nhưng chúng tôi chỉ việc tiến hành thôi.
Công việc của Santa Claus không phải là tính toán rủi ro cùng đường lui. Chúng tôi đơn thuần chỉ làm một chuyến viếng thăm trong sự tối tăm của ban đêm để chuyển món quà tới cho những đứa trẻ ước có được chúng.
Âm thanh của những đứa trẻ trở về nhà có thể nghe thấy rõ dọc trên con đường mờ ảo.
“Cậu ước quà gì từ Santa vậy?”
“Game! Một hệ thống 3D mới!!”
“Tớ xin một bộ đồng phục bóng chày!!”
“Chờ đã. Chúng ta có nhất thiết phải nói cho mọi người trước khi món quà được chuyển tới không?”
Với những tiếng lạch cạch từ những vật ở trong túi phía sau, những đứa trẻ chạy ra đường lớn, vui cười trước những ánh đèn trang trí.
Chỉ có một cô bé bị bỏ lại phía sau.
Khi em ấy vẫn đang đứng yên, em ngửa mặt lên nhìn bầu trời mây.
“Mình tự hỏi không biết năm nay ông ấy có tới thật không...”
(Chúng tôi đảm bảo sẽ tới.)
Santa Claus cùng với những cô tuần lộc đi ngang qua cô bé trên đường hứa từ tận đáy lòng mình.
Chỉ cần lũ trẻ vẫn còn có những điều ước vụng về ấy....
Chỉ cần bọn chúng còn ao ước đón buổi sáng ngày giáng sinh với một nụ cười...
Một Santa Claus thực thụ bày trận từ Nauy sẽ vượt qua mọi phương thức an ninh để đột nhập vào tòa lâu đài đó.
Và ông ta ở ngay gần đây thôi.
“Mỳ xá xíu của anh đây! Oh, anh là Santa Claus phải không? Bộ đồ của anh toàn màu đỏ.”
Và đây là một nhà hàng Trung Hoa với sàn nhà nhớp nháp dầu ăn!! “(Shh! Đừng nói to vậy, thím! Có luật rằng nếu đứa trẻ nào biết được nhân dạng của Santa sẽ không được nhận quà đâu! Nên đừng có đi buôn dưa lê chuyện này đi khắp nơi nhé!!)”
Tôi dáo dác nhìn quanh, nhưng đây là giờ nghỉ trưa vào ngày trong tuần, nên chả có đứa trẻ nào ở trong nhà hàng cả. Tất cả những đứa trẻ ngoan đều đang ở trường. Những người khách hàng duy nhất khác là một cặp người nước ngoài cường tráng.
“Cái đó là gì vậy?”
“Đó là một tấm poster phòng tắm.”
“Uh.... Sao cậu lại đưa nó tới phòng tắm?”
“Này! Đừng có hỏi chứ! Cậu thật là thiếu tế nhị!!”
Họ đang nói tiếng Anh, nhưng dựa vào những gì tôi thu thập được từ cuộc trao đối đó, họ không nghe thấy những gì chúng tôi đang nói ở đây.
Bà thím già trông có vẻ khá bối rối.
“Sao lại có cái luật như vậy?”
“Cháu không phải là người tạo ra luật, nên cháu không biết. Sau cùng thì, có hàng triệu Santa ở trên khắp thế giới này. Giờ, đã đến lúc ăn thôi.”
“Chà, có một giấc mơ là một chuyện tốt, nên cứ tiếp tục làm việc tốt nhé.”
Ngay khi bà thím già rời đi với một nụ cười, điện thoại tôi bắt đầu rung lên. Trong khi húp sồn sột bát mì, tôi sử dụng tay trái để kiểm tra email.
(....Chết tiệt, mình đã có linh cảm chuyện sẽ thành ra thế này mà.)
Sau khi giải quyết xong bát mì xá xíu, tôi rời khỏi nhà hàng Trung Hoa. Một cái xe thể thao thuần một màu đỏ đỗ ở phía trước. Không cần phải nói nhiều, đó hiển nhiêm là màu nền của Santa Claus. Chà, tôi không thể phủ nhận rằng một thứ thức uống có ga hết sức nổi tiếng cũng có nhúng tay vào chuyện này. Nhưng để nó sang một bên đã...
“Rightia, Leftail.... sao chúng ta chỉ có hai ghế mà ở đây có những ba người?”
“Tuần lộc được người ta quan niệm là hai con trong một nhóm, nên đành chịu thôi.”
“Và Santa được quan niệm là ngồi ở đằng sau, nên đành chịu thôi.”
“Cứ tiếp tục vậy đi, rồi anh sẽ dán chặt miệng các em lại và lấy roi đét vào người các em.”
Hai người đang nói chuyện hết sức trân tráo kia đều là những cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu vàng hoe. Họ không phải là chị em sinh đôi. Tất cả những cô tuần lộc ngày nay đều như vậy. Họ mặc một những cái áo lông màu nâu sáng và cổ áo mỏng với cái chuông nhỏ gắn trên đó. Nhìn chung thì mấy người đồng nghiệp này của tôi có trang phục trông có vẻ còn đắt hơn cả trang phục Santa của tôi.
Vì không còn lựa chọn nào khác, tôi đành nhét mình vào trong khoang hành lý .
“Tôi đã đọc email rồi. Tôi thấy bố mẹ của Shindou Mimi-chan đã từ chối.”
“Đúng vậy, nhưng không phải là do lý do tôn giáo.”
“Chính xác hơn thì, người mẹ muốn hợp tác, nhưng người cha không hiểu vì lý do gì lại tỏ ra rất giận dữ.”
Tôi chắt lưỡi.
“Vậy đây là trận 2 vs 1, nếu tính cả Mimi-chan. Tiếp đi.”
Rightia gần như nhảy cẫng khỏi ghế ngồi trong vui sướng trước cái giọng hờn dỗi của tôi.
“Giờ ta nói tiếp! Nếu người cha ghét Santa, vậy Mimi-chan ắt hẳn đã phải trải qua quãng thời gian khó khăn khi chẳng có món quà nào được chuyển tới năm này qua năm khác. Chúng ta cần tặng em ấy thứ gì đó đáng để nhận ra!!”
Trái ngược lại, Leftail gõ gõ ngón trỏ xuống đến phát cáu lên bánh xe bằng thép và phát biểu mối lo lắng của cô ấy.
“Nhưng, Santa. Đây là nhà của chủ tịch của Peach Software, một tập đoàn đa quốc gia. Hoạt động chống tình báo công nghiệp của họ phải nói là hàng đầu trong nước. Chúng ta lẻn vào bằng cách nào bây giờ?”
Về cơ bản thì, Santa Claus tới nhà của tất cả những đứa trẻ muốn được tới thăm.
Tuy nhiên, có những nhà vì nhiều lí do khác nhau mà cực khó để chuyển quà vào.
Chúng tôi được gọi tới cho những trường hợp đó.
Những trường hợp đó cần tới một Santa Claus được đào tạo thành một tên trộm hào hoa.
“Rightia, em có giữ bản thiết kế tòa nhà không?” Tôi hỏi, nhưng cô tuần lộc lắc đầu trong khi điều khiển cái máy tính bảng bằng ngón trỏ.
“Dữ liệu đã bị xóa khỏi hệ thống của công ty thi công.”
“Thử kiểm tra bên bộ phận quảng cáo của họ đi. Nếu anh nhớ không nhầm, cảnh phim lúc tòa nhà đó được xây dựng đã được đăng lên chương trình quảng cáo trên TV. Chỉ có khoảng hơn chục hay tầm đấy giây thôi, nhưng nó được chiếu suốt nhiều tuần. Tin quảng cáo giúp em thấy được tòa nhà được xây dựng với tiến độ cực nhanh.”
“Em hiểu rồi...Oh, ở đây này. Có vẻ ta có thể lấy được biểu đồ từ đoạn phim này.”
“Tốt lắm, tốt lắm. Leftail, quá trình khảo sát tới đâu rồi?”
“Mimi-chan muốn một trong những con gấu nhồi bông có thể cử động nhờ hệ thống AI (trí thông minh nhân tạo). Em ấy viết trên bức thiệp giáng sinh tới Santa Claus mà đã được gửi vòng quanh thế giới để tới Vatican. Em đã mua nó rồi.”
“Okay. Giờ vấn đề còn lại chỉ là hoạt động an ninh của họ.”
Peach Software không thể giao phó vấn đề an ninh cho một công ty an ninh bên ngoài được. Thay vào đó, tập đoàn đã mua hẳn một công ty an ninh và nhờ họ bảo vệ bí mật của tập đoàn đa quốc gia này nhờ vào lịch làm việc hằng ngày duy nhất. Thông thường, họ đều được đào tạo rất chuyên nghiệp. Vì công ty phụ trách một số phần mềm quân sự, nên họ phải đối mặt với điệp viên nước ngoài ngụy trang thành điệp viên công nghiệp trong dịp này. Anh nghe đồn rằng bảo vệ còn được tăng cường để đối phó với chúng.
Nói theo cách khác, một Santa Claus thông thường không thể giải quyết chuyện này.
Có lý rõ ràng khi Mimi-chan chưa từng được nhận một món quà nào.
“Em có thể điều tra vị trí các camera và cảm biến thông qua biểu đồ tòa nhà, nhưng em không thể ‘thấy được’ nơi bọn bảo vệ bằng xương bằng thịt tuần tra. Em cũng nghi ngờ việc dữ liệu sẽ được trộm đi đơn giản như vậy.”
Chúng tôi sẽ đối mặt với đối thủ có năng lực như vậy mà không luyện tập trước.
Chuyện này cơ bản là không vui chút nào.
“Chuyện này rất nguy hiểm. Nếu nó chuyển thành một trận chiến trực diện, ba chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả.”
Mặc dù nói như vậy, Rightia trông có vẻ rất háo hức.
Tôi bình tĩnh trả lời cô nàng tuần lộc mặc váy ngắn để khiến em ấy lấy lại bình tĩnh.
“Anh chưa bao giờ nghe chuyện Santa Claus lại đột nhập vào bằng cửa trước cả. Chúng ta sẽ lẻn vào vào lúc nửa đêm.”
“Nếu bà mẹ muốn phối hợp, sao ta không thử liên lạc với bà ấy?”
“Cậu nghĩ rằng lão già kia sẽ để chuyện đó xảy ra à? Ông ta luôn khoe khoang về việc trình duyệt web và smartphone của ông ta có thị trường chia sẻ vượt trội. Thực tế thì, ông ta đã làm ra cái máy tính bảng em đang dùng đấy. Cậu có nghĩ ông ta sẽ chặn đứng mọi liên lạc chúng ta cố gắng tạo ra không?”
“Chính nó!!” Tôi gõ gõ ngón tay. “Hãy liên lạc với bà mẹ dù biết rằng lão già sẽ chặn nó lại. Nếu chúng ta đưa ra lộ trình thâm nhập giả, bảo vệ sẽ tập trung vào lối đó.”
“Vậy sao chúng ta không gửi một tấm thẻ thông báo chúng ta định làm gì? Hoặc thậm chí là 50, 100 cái. Dù ông ta biết rằng phần lớn chúng đều là giả, ông ta vẫn sẽ phải dàn trải lực lượng an ninh ra tất cả những chỗ đó. Nó sẽ khiến tuyến đường ta đi ít vào vệ hơn.”
“Nếu chúng ta định sử dụng trò bịp, sao không làm cho nó hào nhoáng hết sức có thể? Kiểu như bắn món quà qua cửa sổ bằng một quả tên lửa nhỏ. Cái đó sẽ khiến họ phải cảnh giác trước cả những thứ bên ngoài tòa nhà nữa.”
Đó là những cách mà một Santa Claus sẽ dùng để tìm lối vào.
Chúng tôi được biết đến như sự hiện diện của phép màu, tuy nhiên những gì chúng tôi thực sự làm còn màu nhiệm hơn.
“Okay, chỉ còn ba ngày nữa...”
“Hee hee hee. Mọi chuyện có vẻ khá là khoai, phải không?”
“Tớ sẽ nói rằng chuyện này còn không tệ bằng khi chúng ta đột nhập vào dinh thự của chủ tịch từ cái quốc gia EU đó."
“Đó không phải là ý tớ muốn nói .”
“?”
“?”
“Nếu không có khó khăn, đây sẽ không còn là giáng sinh nữa.”
Mục tiêu của chúng tôi là một tòa lâu đài không thể lay chuyển được.
Bảo về nó là một đơn vị bảo vệ tư nhân có thể khiến cả cục tình báo quân đội tái cả mặt. Mức độ khó khăn của công việc này cao hết mức có thể và chúng tôi hoàn toàn có thể sẽ bị giết.
Nhưng chúng tôi chỉ việc tiến hành thôi.
Công việc của Santa Claus không phải là tính toán rủi ro cùng đường lui. Chúng tôi đơn thuần chỉ làm một chuyến viếng thăm trong sự tối tăm của ban đêm để chuyển món quà tới cho những đứa trẻ ước có được chúng.
Âm thanh của những đứa trẻ trở về nhà có thể nghe thấy rõ dọc trên con đường mờ ảo.
“Cậu ước quà gì từ Santa vậy?”
“Game! Một hệ thống 3D mới!!”
“Tớ xin một bộ đồng phục bóng chày!!”
“Chờ đã. Chúng ta có nhất thiết phải nói cho mọi người trước khi món quà được chuyển tới không?”
Với những tiếng lạch cạch từ những vật ở trong túi phía sau, những đứa trẻ chạy ra đường lớn, vui cười trước những ánh đèn trang trí.
Chỉ có một cô bé bị bỏ lại phía sau.
Khi em ấy vẫn đang đứng yên, em ngửa mặt lên nhìn bầu trời mây.
“Mình tự hỏi không biết năm nay ông ấy có tới thật không...”
(Chúng tôi đảm bảo sẽ tới.)
Santa Claus cùng với những cô tuần lộc đi ngang qua cô bé trên đường hứa từ tận đáy lòng mình.
Chỉ cần lũ trẻ vẫn còn có những điều ước vụng về ấy....
Chỉ cần bọn chúng còn ao ước đón buổi sáng ngày giáng sinh với một nụ cười...
Một Santa Claus thực thụ bày trận từ Nauy sẽ vượt qua mọi phương thức an ninh để đột nhập vào tòa lâu đài đó.
Danh sách chương