“Nhanh lên. Anh cần phải trả tiền phạt khi thuê phim mà không trả đúng hạn. Anh càng ở đây lằng nhằng thì càng phải trả thêm nhiều tiền thôi, nên nhanh lên và đưa tiền đây. “
Cô gái làm việc bán thời gian nói chuyện với tôi qua điện thoại đang khinh thường tôi. Tôi đang xử lý những thao tác cuối cùng trước khi ghép vào phần kịch bản, nên tôi không được phép sao lãng chút nào. Ở cái thời đại mà một cái máy tính tại nhà có thể chặn đứng cả một quả tên lửa gắn đầu đạn hạt nhân (giả sử hộ gia đình đó có thể có được một cái radar và tên lửa phòng không kết nối với cái máy tính đó), nghe có vẻ ngớ ngẩn khi viết những tính toán ra giấy, tuy nhiên mấy cái giả lập siêu máy tính tốn rất nhiều thời gian một khi chúng bắt đầu làm việc. Vì lý do đó, tôi muốn đảm bảo các phép tính toán đều phải chính xác trước khi thực sự khởi động cỗ máy.
Tuy nhiên, cái vụ quên trả đĩa phim hoàn toàn là lỗi của tôi, nên tôi cũng chẳng thể phàn nàn được. Và dù sao thì tôi đã lâm vào ngõ cụt trong cái bước cuối cùng này được hai tuần rồi.
“....Tôi hiểu rồi. Vậy ra tiền phạt đã cộng dồn kể từ ngày trả đĩa.”
“Đừng có bày đặt hồi tưởng nữa. Trả tiền đi. Anh là một kỹ sư làm việc với mạch thời gian phải không phải không? Vậy chắc anh làm tới phát choáng rồi. Nếu không, sao anh lại cứ khăng khăng chọn mấy cái đĩa chất lượng cao này trong thời đại download trả phí tràn lan.”
Dữ liệu trên đĩa cũng chỉ là tập hợp của những tín hiệu số hóa, nên nó có thể được gửi đi dễ dàng thông qua internet. Tuy nhiên, khi lượng dữ liệu luân chuyển quá lớn, đường truyền internet sẽ bị quá tải nếu nhiều người sử dụng cùng một lúc. Chính vì vậy , thị trường phim ảnh đã chia ra phiên bản internet với chất lượng thấp nhưng có thể xem ngay lập tức và phiên bản đĩa chất lượng cao với độ phân giải cao nhưng phải tốn thời gian mới có được.
Tuy nhiên, tôi thuê một bản tái bản của một phim kinh dị cũ, nên bản thân dữ liệu đã đầy chỗ bị nhiễu rồi.
“Tôi chỉ cảm thấy thoải mái hơn với phương thức vật lý thôi. Tôi là kiểu người lỗi thời mà.”
“ Mặc dù anh làm việc với mạch thời gian, thứ mà không thể hiện đại hơn?”
“Mạch thời gian à, đúng vậy.”
Cỗ máy thời gian đã được tạo ra sớm tới đáng ngạc nhiên.
Mọi chuyện bắt nguồn từ việc khám phá ra một hiện tượng kỳ lạ nào đó trong lúc khảo sát mối liên qua giữa gió mặt trời và hiện tượng cực quang. Nếu Einstein cảm thấy nhẹ nhõm nhờ các hạt nơ tri nô, cái hiện tượng này sẽ lại khiến ông ta bối rối cho coi. Đó là một hiện tượng tự nhiên liên quan tới định nghĩa của UFO mà nhiều người đã tuyên bố từng thấy từ trước tới nay. (Chú thích: Thuyết tương đối của Einstein chỉ ra rằng không có thứ gì có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, nếu không nó sẽ đi ngược được thời gian và vi phạm thuyết nhân quả. Tuy nhiên, tháng 9/2011, một phòng thí nghiệm ở Ý đã tuyên bố rằng họ có thể bắn chùm hạt nơ tri nô đi vượt qua tốc độ ánh sáng (thí nghiệm OPERA), từ đó có thể gửi thông điệp về quá khứ. Tuy nhiên, sau đó họ đã tuyên bố đo đạc sai lầm, nhờ đó thuyết tương đối của Einstein vẫn đúng.)
Tuy nhiên, cỗ máy thời gian lại có hình dạng một đôi găng tay mỏng nối đầy với các dây cáp. Chúng cho phép bạn nắm và di chuyển các vật ở “kỷ nguyên khác”. Đôi găng tay chỉ đơn giản là một cái giao diện thôi. Thực ra thì, một tập hợp những biên độ sóng đã được dùng để tác động lực lên tọa độ của mục tiêu. Ở “kỷ nguyên khác”, có vẻ như nó sẽ bị hiểu nhầm thành ma quỷ hai thứ gì đó tương tự.
Câu hỏi được đặt ra là sử dụng nó thế nào.
Hiện tại, một hiệp ước quốc tế chỉ cho phép lịch sử được thay đổi “vì mục đích chung của tất cả mọi người” và phải đặc biệt cẩn thận không tạo ra quá nhiều áp lực lên lịch sử.
ĐIều này có nghĩa là nó không cho phép sử dụng để tránh một cuộc chiến tranh lớn trong lịch sử hay di tán mọi người trước một trận đại dịch.
Tuy nhiên, ngoài cái hiệp ước đó, có nhiều lý do khác mà chuyện này không được phép xảy ra.
“Khuôn khổ những việc ta có thể làm đều bị giới hạn. Nó không hề đơn giản. Bởi vì chúng ta chỉ được can thiệp sao cho không đặt quá nhiều áp lực lên lịch sử, ‘thời gian’ mà chúng ta có thể nhắm tới bị giới hạn trở thành một vệt nhỏ. Chính vì vậy người ta gọi chúng là “mạch”.
Tôi quay cây bút trong khi nói và tôi có thể nghe được nhịp độ đang hạ xuống của tiếng nói bên kia đường dây điện thoại. Y hệt như phần lớn sinh viên nghe một bài giảng ở trong trường.
“Hmm... Dù có làm gì thì tiền lương của tôi vẫn vậy, nên tôi đoán tôi có thể thư giãn một chút và nói chuyện.” Cô gái nói “ Một thời điểm mà một người đã can thiệp vào sẽ không thể bị can thiệp bởi người khác, đúng không? Người ta bảo rằng nó sẽ khiến cho vết thời gian càng lúc càng nhỏ.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua mạch thời gian này được. Sau cùng thì, lượng tài nguyên hiện còn sẽ thiếu hụt trầm trọng trong tương lai. Nếu chúng ta không can thiệp với quá khứ để giảm lượng tài nguyên được dùng, nền văn minh nhân loại trước khi kéo đủ dài sẽ khô kiệt mà thôi.”
Tôi phác qua một vài công thức, gạch hai gạch qua chúng, lặp lại quá trình, vo tờ giấy lại, và rồi ném vào thùng rác. Tôi nhắm rất chính xác, nhưng nó lại vướng trên một núi những mẩu giấy tương tự dựng trong thùng rác. Ngọn núi đổ sụp xuống và rơi ra sàn.
“Những thứ mà được lưu lại trong lịch sử sẽ đến với chúng ta như những mỏ vàng đột nhiên xuất hiện, đúng không?”
Đúng là như vậy.
Tuy nhiên, mạch thời gian không phải là một thứ công nghệ có thể tạo ra tài nguyên và vận may ngay lập tức.
Dư luận cứ nói như thể chuyện đó là hiển nhiên, tuy nhiên chuyện đó không là gì khác ngoài những thông tin được cố ý tạo ra nhằm đảm bảo nỗi sợ hãi trước việc cạn kiệt tài nguyên không bị lan truyền trong xã hội.
Những tờ báo hạng ba cùng những bảng tin trên internet thường chẳng nói được thứ gì quan trọng cả, nhưng chúng thỉnh thoảng vẫn đi đúng vào trọng tâm.
“Cô đang tự hỏi trước đó tại sao tôi không thể trả tiền phạt trả đĩa muộn nếu tôi làm việc với mạch thời gian, đúng không?”
“Về lý thuyết thì tôi vẫn đang nói về chuyện đó.”
“Số lượng những vệt thời gian đang càng lúc càng bị giới hạn. Nói thật thì, tôi đang gặp rắc rối khi gắn kết tất cả vào một kịch bản.”
“Eh? Thế giới này bị ràng buộc nghiêm trọng thế cơ à? Trên thực tế, lượng thời gian đã trôi qua gần như là vô tận, đúng không? Đáng lẽ phải còn rất nhiều vệt thời gian chứ...”
“Chà, cái đó về mặt lý thuyết là đúng. Tuy nhiên, có nhiều vấn đề cơ bản hơn. Mạch thời gian phải tối ưu hóa lịch sử. Cô thắt lưng buộc bụng và nhờ đó tiết kiệm được tài nguyên đủ để chúng ta có thể dùng trong tương lai. Tuy nhiên, một khi lịch sử loài người đã được tối ưu hóa toàn bộ, chúng ta sẽ không thể tiết kiệm chút nào nữa.”
“Chuyện đó sắp xảy ra chưa? Nghe có vẻ không ổn.”
“Vẫn đang trong quá trình thôi.”
Nhưng nó có vẻ tới sớm hơn so với những gì một cô gái làm việc bán thời gian nghĩ tới.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh không mặc kệ mấy vệt thời gian luôn đi? Sau cùng thì. Chúng ta vẫn không thể chỉ đào quặng lên như bình thường. Nếu chúng ta không khai thác chúng trong quá khứ, nhân loại cũng đã xong rồi. Vậy cuối cùng thì, chúng ta không nhất thiết phải xử lý hết mấy vụ lằng nhằng về thay đổi lịch sử đúng không? Chúng ta chỉ cần tạo ra những thay đổi đáng kể trong lịch sử để tìm thêm nhiều vệt thời gian, đúng chứ?”
“Cô nói như thể chuyện đó chả ảnh hưởng gì tới cô cả.”
Ngoài ra, chuyện đó hoàn toàn bất khả thi.
Thực ra thì, luôn có những tên ngốc cố gắng thách thức lịch sử.
“Ngay sau khi cỗ máy thời gian đầu tiên được hoàn thành, mọi người đều khao khát biến bản thân trở thành chúa trời hay vua chúa. Đã có những nghiên cứu trong việc tạo ra vũ khí thời gian có thể quét sạch toàn bộ một quốc gia đối địch, một dân tộc, hay cả một nền văn hóa ra khỏi lịch sử. Tuy nhiên, mọi cố gắng đều chỉ gặt hái được thất bại.”
Lý do cho chuyện này vẫn là một điều bí ẩn.
Tôi đã nhắc tới trước đó rằng cỗ máy thời gian là một đôi găng tay đặc biệt giúp bạn có thể di chuyển vật thể giống như ma quỷ vậy. Tuy nhiên,có những vật có thể di chuyển và những vật không thể.
Thực ra, tay của bạn sẽ đi xuyên qua phần lớn vật thế mỗi khi bạn cố di chuyển chúng một cách mạnh mẽ. Không hề có sự tương quan gì giữa khối lượng và bản chất của vật thể. Đã có một bản báo cáo rằng bạn chỉ có thể di chuyển một trong hai cốc cà phê xác định đặt cạnh nhau. Đây là vấn đề khiến các nhà khoa học toàn cầu đau đầu.
Loài người không thể bóp méo lịch sử nhiều hơn những gì tuyệt đối cần thiết.
Nó được nhắc tới trong bài toán Rebound Arrow. Vì vậy giải Nobel gần như sẽ được trao cho bất cứ ai giải được bài toán này, rất nhiều nghiên cứu đã đâm đầu vào vấn đề này.
Vì vậy một kỹ sư như tôi đã thay đổi mục tiêu nghiên cứu của chúng tôi để cố thu được tiền tài thông qua những kẽ hở nhỏ đã được mở ra.
“Và còn một vấn đề khác nữa.”
Tôi hy vọng một chút cảm hứng sẽ tuôn ra trong tôi trong khi tôi nói, nhưng tôi chắc chắn đã thua cuộc một khi tôi phải dựa vào những thứ như thế này.
“Những vệt trong mạch thời gian bị hạn chế đã đành, nhưng còn một yếu tố khác ngăn cản bọn tôi khai thác.”
“Eh? Đó là gì vậy?”
“Chúng ta có thể biết được khi nào lịch sử thay đổi. Khi chúng ta thay đổi lịch sử thông qua mạch thời gian, chúng ta coi nó như sự xuất hiện đột ngột của một mạch vàng trong kỷ nguyên này. Chúng ta không bị rơi vào tình huống mà chúng ta không hề nhận ra vốn trước đó mạch vàng không ở đó.”
“Nhưng đó là hiển nhiên mà. Chúng ta có những ổ khóa an toàn nhằm ngăn chặm việc mắc kẹt trước sự thay đổi của lịch sử. Vài nhà khoa học đã giành được giải Nobel nhờ nó vài thập kỷ trước đúng không?”
“Thông thường, nó ở dưới dạng một hình thức như thể kiểm tra nói dối vậy. Những thay đổi vụn vặt ở trong từ trường được ghi lại và biểu diễn thành những đường cong. Sau đó, chúng chuyển thành văn viết. Sau đó nó được đưa vào thiết bị lưu trữ điện tử để có thể dễ dàng tra cứu. Ngày nay, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể khiến chúng rời khỏi đầu chúng ta dưới trạng thái thông tin mà chúng ta gọi là ‘trí nhớ. Chúng ta không còn phải rà soát lại dữ liệu ở trạng thái quên hết mọi thứ”
“Nghe tuyệt thật đấy. Nghe như thể đây là thắng lợi của loài người vậy.”
“Đúng vậy, nếu đây là cuộc chiến chống chọi với thời gian. Tuy nhiên, chúng ta đang cố gắng sử dụng những thay đổi thời gian để tạo ra tài nguyên hòng kìm hãm sự kiệt quệ của xã hội, nhưng chỉ được lâu hơn một chút.”
Tôi thở dài.
Tôi đã bỏ thuốc lá, nhưng tôi có thể cảm thấy vị ám khói trong hơi thở.
“Nói thật, chúng ta bắt đầu không thể trói buộc thời gian với ước muốn của chúng ta được nữa. Lượng vật thể và thông tin không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi lịch sử đã vượt qua một mốc xác định. Nếu số lượng đó tiếp tục gia tăng, lịch sử sẽ không còn thay đổi dù chúng ta có đặt thêm bao nhiêu tác động lên mạch thời gian. Giống như một thanh thép vậy. Chúng ta đã bọc một thanh thép nhỏ bằng một miếng cao su mỏng để có thể bẻ cong chúng bằng tay không. Và càng lúc càng có nhiều thanh thép được thêm vào.” (chuyện bó đũa)
Số lượng vệt trong mạch thời gian giảm xuống đã đủ tệ rồi.
Nhưng giờ lịch sử càng lúc càng khó nhằn hơn và những tác động của chúng ta bắt đầu không còn hoạt động kể cả với những vệt còn sót lại.
“Nếu chúng ta không thể bẻ cong thời gian theo ý muốn, có phải đó nghĩa là chúng ta sẽ không còn cách nào sử dụng mạch thời gian để gia tăng nguồn tài nguyên ư?”
“Đúng vậy. Và một thời kỳ không xa nơi chiến tranh diễn ra nhằm tranh đoạt lượng tài nguyên còn sót lại đã được truyền tai qua nhiều thế hệ.”
Chúng ta thật sự đang bị mắc kẹt.
Tài nguyên ở hiện tại và tương lai đã hoàn toàn cạn kiệt và giờ chúng ta thậm chí đang thiêu rụi những tài nguyên trong quá khứ.
“Nghe có vẻ tệ quá nhỉ.”
“Tệ thật đấy.”
“Vậy phải có người đứng lên thay đổi lịch sử hòng cản trở những nhà thầu và tổ chức đã lãng phí mạch thời gian trong quá khứ chứ?”
“Cô khá là sáng dạ đấy. Và đó chính là những gì tôi đang cố làm. Điều này cũng chả khác gì với việc bảo vệ tài nguyên trong tương lai bằng cách ép những nhà máy độc hại sử dụng cả tấn dầu và xả khói đen ra không khí có quan niệm bảo vệ môi trường. Chỉ khác là, tài nguyên lúc này không phải là dầu hỏa hay nguyên tố quý hiếm nào khác. Đó chính là thời gian.”
“Vậy anh phải làm việc cật lực rồi, Mr.Kỹ sư”
“Tôi đang làm thế đây.”
“Anh vẫn phải trả tiền cho cái đĩa.”
“Và tôi cũng sẽ làm việc đó.”
Tôi đưa ra một câu trả lời đơn giản, nhưng tôi có suy nghĩ khác ở trong lòng.
....Liệu tôi thực sự có thể làm được không? Nhằm bảo tồn thời gian, tôi phải thao túng những người đã thao túng thời gian. Càng nghĩ về chuyện đó, chuyện đó lại càng phức tạp kinh khủng. Nó giống như kế hoạch sử dụng năng lượng tạo ra từ việc sử dụng nhiệt năng làm quay tua bin của nhà máy thủy điện vậy. Nếu tôi không cẩn thận, tôi thậm chí sẽ gây thất thoát năng lượng khiến chúng ta có ít thời gian sử dụng hơn. Thực ra, dùng cách kia hay cách bình thường thì kết quả thu được đều là như nhau. Đó chính là lý do tôi đang tuyệt vọng, cố gán những bước cuối cùng vào kịch bản, nhưng tôi không thể nào tìm ra cách giải quyết. Kỹ sư trên toàn cầu đang bị kẹt ở những công thức giống hệt nhau. Nếu có ai đó tìm ra cách, họ đã tổ chức một buổi hội nghị với vẻ hân hoan trên mặt rồi.
Và còn một vấn đề to lớn nữa.
Nó khiến tôi rất khó chịu, nhưng thật sự là không gì chối bỏ được sự thật rằng tôi đã bị cộng dồn một đống phí phạt trả đĩa phim muộn.
Sau cùng thì, những tính toán của chúng tôi đều chỉ rằng chỉ còn một tuần nữa mạch thời gian sẽ tới giới hạn của nó. Chúng tôi phải tìm ra câu trả lời trong thời gian đó.
Cô gái làm việc bán thời gian nói chuyện với tôi qua điện thoại đang khinh thường tôi. Tôi đang xử lý những thao tác cuối cùng trước khi ghép vào phần kịch bản, nên tôi không được phép sao lãng chút nào. Ở cái thời đại mà một cái máy tính tại nhà có thể chặn đứng cả một quả tên lửa gắn đầu đạn hạt nhân (giả sử hộ gia đình đó có thể có được một cái radar và tên lửa phòng không kết nối với cái máy tính đó), nghe có vẻ ngớ ngẩn khi viết những tính toán ra giấy, tuy nhiên mấy cái giả lập siêu máy tính tốn rất nhiều thời gian một khi chúng bắt đầu làm việc. Vì lý do đó, tôi muốn đảm bảo các phép tính toán đều phải chính xác trước khi thực sự khởi động cỗ máy.
Tuy nhiên, cái vụ quên trả đĩa phim hoàn toàn là lỗi của tôi, nên tôi cũng chẳng thể phàn nàn được. Và dù sao thì tôi đã lâm vào ngõ cụt trong cái bước cuối cùng này được hai tuần rồi.
“....Tôi hiểu rồi. Vậy ra tiền phạt đã cộng dồn kể từ ngày trả đĩa.”
“Đừng có bày đặt hồi tưởng nữa. Trả tiền đi. Anh là một kỹ sư làm việc với mạch thời gian phải không phải không? Vậy chắc anh làm tới phát choáng rồi. Nếu không, sao anh lại cứ khăng khăng chọn mấy cái đĩa chất lượng cao này trong thời đại download trả phí tràn lan.”
Dữ liệu trên đĩa cũng chỉ là tập hợp của những tín hiệu số hóa, nên nó có thể được gửi đi dễ dàng thông qua internet. Tuy nhiên, khi lượng dữ liệu luân chuyển quá lớn, đường truyền internet sẽ bị quá tải nếu nhiều người sử dụng cùng một lúc. Chính vì vậy , thị trường phim ảnh đã chia ra phiên bản internet với chất lượng thấp nhưng có thể xem ngay lập tức và phiên bản đĩa chất lượng cao với độ phân giải cao nhưng phải tốn thời gian mới có được.
Tuy nhiên, tôi thuê một bản tái bản của một phim kinh dị cũ, nên bản thân dữ liệu đã đầy chỗ bị nhiễu rồi.
“Tôi chỉ cảm thấy thoải mái hơn với phương thức vật lý thôi. Tôi là kiểu người lỗi thời mà.”
“ Mặc dù anh làm việc với mạch thời gian, thứ mà không thể hiện đại hơn?”
“Mạch thời gian à, đúng vậy.”
Cỗ máy thời gian đã được tạo ra sớm tới đáng ngạc nhiên.
Mọi chuyện bắt nguồn từ việc khám phá ra một hiện tượng kỳ lạ nào đó trong lúc khảo sát mối liên qua giữa gió mặt trời và hiện tượng cực quang. Nếu Einstein cảm thấy nhẹ nhõm nhờ các hạt nơ tri nô, cái hiện tượng này sẽ lại khiến ông ta bối rối cho coi. Đó là một hiện tượng tự nhiên liên quan tới định nghĩa của UFO mà nhiều người đã tuyên bố từng thấy từ trước tới nay. (Chú thích: Thuyết tương đối của Einstein chỉ ra rằng không có thứ gì có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, nếu không nó sẽ đi ngược được thời gian và vi phạm thuyết nhân quả. Tuy nhiên, tháng 9/2011, một phòng thí nghiệm ở Ý đã tuyên bố rằng họ có thể bắn chùm hạt nơ tri nô đi vượt qua tốc độ ánh sáng (thí nghiệm OPERA), từ đó có thể gửi thông điệp về quá khứ. Tuy nhiên, sau đó họ đã tuyên bố đo đạc sai lầm, nhờ đó thuyết tương đối của Einstein vẫn đúng.)
Tuy nhiên, cỗ máy thời gian lại có hình dạng một đôi găng tay mỏng nối đầy với các dây cáp. Chúng cho phép bạn nắm và di chuyển các vật ở “kỷ nguyên khác”. Đôi găng tay chỉ đơn giản là một cái giao diện thôi. Thực ra thì, một tập hợp những biên độ sóng đã được dùng để tác động lực lên tọa độ của mục tiêu. Ở “kỷ nguyên khác”, có vẻ như nó sẽ bị hiểu nhầm thành ma quỷ hai thứ gì đó tương tự.
Câu hỏi được đặt ra là sử dụng nó thế nào.
Hiện tại, một hiệp ước quốc tế chỉ cho phép lịch sử được thay đổi “vì mục đích chung của tất cả mọi người” và phải đặc biệt cẩn thận không tạo ra quá nhiều áp lực lên lịch sử.
ĐIều này có nghĩa là nó không cho phép sử dụng để tránh một cuộc chiến tranh lớn trong lịch sử hay di tán mọi người trước một trận đại dịch.
Tuy nhiên, ngoài cái hiệp ước đó, có nhiều lý do khác mà chuyện này không được phép xảy ra.
“Khuôn khổ những việc ta có thể làm đều bị giới hạn. Nó không hề đơn giản. Bởi vì chúng ta chỉ được can thiệp sao cho không đặt quá nhiều áp lực lên lịch sử, ‘thời gian’ mà chúng ta có thể nhắm tới bị giới hạn trở thành một vệt nhỏ. Chính vì vậy người ta gọi chúng là “mạch”.
Tôi quay cây bút trong khi nói và tôi có thể nghe được nhịp độ đang hạ xuống của tiếng nói bên kia đường dây điện thoại. Y hệt như phần lớn sinh viên nghe một bài giảng ở trong trường.
“Hmm... Dù có làm gì thì tiền lương của tôi vẫn vậy, nên tôi đoán tôi có thể thư giãn một chút và nói chuyện.” Cô gái nói “ Một thời điểm mà một người đã can thiệp vào sẽ không thể bị can thiệp bởi người khác, đúng không? Người ta bảo rằng nó sẽ khiến cho vết thời gian càng lúc càng nhỏ.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua mạch thời gian này được. Sau cùng thì, lượng tài nguyên hiện còn sẽ thiếu hụt trầm trọng trong tương lai. Nếu chúng ta không can thiệp với quá khứ để giảm lượng tài nguyên được dùng, nền văn minh nhân loại trước khi kéo đủ dài sẽ khô kiệt mà thôi.”
Tôi phác qua một vài công thức, gạch hai gạch qua chúng, lặp lại quá trình, vo tờ giấy lại, và rồi ném vào thùng rác. Tôi nhắm rất chính xác, nhưng nó lại vướng trên một núi những mẩu giấy tương tự dựng trong thùng rác. Ngọn núi đổ sụp xuống và rơi ra sàn.
“Những thứ mà được lưu lại trong lịch sử sẽ đến với chúng ta như những mỏ vàng đột nhiên xuất hiện, đúng không?”
Đúng là như vậy.
Tuy nhiên, mạch thời gian không phải là một thứ công nghệ có thể tạo ra tài nguyên và vận may ngay lập tức.
Dư luận cứ nói như thể chuyện đó là hiển nhiên, tuy nhiên chuyện đó không là gì khác ngoài những thông tin được cố ý tạo ra nhằm đảm bảo nỗi sợ hãi trước việc cạn kiệt tài nguyên không bị lan truyền trong xã hội.
Những tờ báo hạng ba cùng những bảng tin trên internet thường chẳng nói được thứ gì quan trọng cả, nhưng chúng thỉnh thoảng vẫn đi đúng vào trọng tâm.
“Cô đang tự hỏi trước đó tại sao tôi không thể trả tiền phạt trả đĩa muộn nếu tôi làm việc với mạch thời gian, đúng không?”
“Về lý thuyết thì tôi vẫn đang nói về chuyện đó.”
“Số lượng những vệt thời gian đang càng lúc càng bị giới hạn. Nói thật thì, tôi đang gặp rắc rối khi gắn kết tất cả vào một kịch bản.”
“Eh? Thế giới này bị ràng buộc nghiêm trọng thế cơ à? Trên thực tế, lượng thời gian đã trôi qua gần như là vô tận, đúng không? Đáng lẽ phải còn rất nhiều vệt thời gian chứ...”
“Chà, cái đó về mặt lý thuyết là đúng. Tuy nhiên, có nhiều vấn đề cơ bản hơn. Mạch thời gian phải tối ưu hóa lịch sử. Cô thắt lưng buộc bụng và nhờ đó tiết kiệm được tài nguyên đủ để chúng ta có thể dùng trong tương lai. Tuy nhiên, một khi lịch sử loài người đã được tối ưu hóa toàn bộ, chúng ta sẽ không thể tiết kiệm chút nào nữa.”
“Chuyện đó sắp xảy ra chưa? Nghe có vẻ không ổn.”
“Vẫn đang trong quá trình thôi.”
Nhưng nó có vẻ tới sớm hơn so với những gì một cô gái làm việc bán thời gian nghĩ tới.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh không mặc kệ mấy vệt thời gian luôn đi? Sau cùng thì. Chúng ta vẫn không thể chỉ đào quặng lên như bình thường. Nếu chúng ta không khai thác chúng trong quá khứ, nhân loại cũng đã xong rồi. Vậy cuối cùng thì, chúng ta không nhất thiết phải xử lý hết mấy vụ lằng nhằng về thay đổi lịch sử đúng không? Chúng ta chỉ cần tạo ra những thay đổi đáng kể trong lịch sử để tìm thêm nhiều vệt thời gian, đúng chứ?”
“Cô nói như thể chuyện đó chả ảnh hưởng gì tới cô cả.”
Ngoài ra, chuyện đó hoàn toàn bất khả thi.
Thực ra thì, luôn có những tên ngốc cố gắng thách thức lịch sử.
“Ngay sau khi cỗ máy thời gian đầu tiên được hoàn thành, mọi người đều khao khát biến bản thân trở thành chúa trời hay vua chúa. Đã có những nghiên cứu trong việc tạo ra vũ khí thời gian có thể quét sạch toàn bộ một quốc gia đối địch, một dân tộc, hay cả một nền văn hóa ra khỏi lịch sử. Tuy nhiên, mọi cố gắng đều chỉ gặt hái được thất bại.”
Lý do cho chuyện này vẫn là một điều bí ẩn.
Tôi đã nhắc tới trước đó rằng cỗ máy thời gian là một đôi găng tay đặc biệt giúp bạn có thể di chuyển vật thể giống như ma quỷ vậy. Tuy nhiên,có những vật có thể di chuyển và những vật không thể.
Thực ra, tay của bạn sẽ đi xuyên qua phần lớn vật thế mỗi khi bạn cố di chuyển chúng một cách mạnh mẽ. Không hề có sự tương quan gì giữa khối lượng và bản chất của vật thể. Đã có một bản báo cáo rằng bạn chỉ có thể di chuyển một trong hai cốc cà phê xác định đặt cạnh nhau. Đây là vấn đề khiến các nhà khoa học toàn cầu đau đầu.
Loài người không thể bóp méo lịch sử nhiều hơn những gì tuyệt đối cần thiết.
Nó được nhắc tới trong bài toán Rebound Arrow. Vì vậy giải Nobel gần như sẽ được trao cho bất cứ ai giải được bài toán này, rất nhiều nghiên cứu đã đâm đầu vào vấn đề này.
Vì vậy một kỹ sư như tôi đã thay đổi mục tiêu nghiên cứu của chúng tôi để cố thu được tiền tài thông qua những kẽ hở nhỏ đã được mở ra.
“Và còn một vấn đề khác nữa.”
Tôi hy vọng một chút cảm hứng sẽ tuôn ra trong tôi trong khi tôi nói, nhưng tôi chắc chắn đã thua cuộc một khi tôi phải dựa vào những thứ như thế này.
“Những vệt trong mạch thời gian bị hạn chế đã đành, nhưng còn một yếu tố khác ngăn cản bọn tôi khai thác.”
“Eh? Đó là gì vậy?”
“Chúng ta có thể biết được khi nào lịch sử thay đổi. Khi chúng ta thay đổi lịch sử thông qua mạch thời gian, chúng ta coi nó như sự xuất hiện đột ngột của một mạch vàng trong kỷ nguyên này. Chúng ta không bị rơi vào tình huống mà chúng ta không hề nhận ra vốn trước đó mạch vàng không ở đó.”
“Nhưng đó là hiển nhiên mà. Chúng ta có những ổ khóa an toàn nhằm ngăn chặm việc mắc kẹt trước sự thay đổi của lịch sử. Vài nhà khoa học đã giành được giải Nobel nhờ nó vài thập kỷ trước đúng không?”
“Thông thường, nó ở dưới dạng một hình thức như thể kiểm tra nói dối vậy. Những thay đổi vụn vặt ở trong từ trường được ghi lại và biểu diễn thành những đường cong. Sau đó, chúng chuyển thành văn viết. Sau đó nó được đưa vào thiết bị lưu trữ điện tử để có thể dễ dàng tra cứu. Ngày nay, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể khiến chúng rời khỏi đầu chúng ta dưới trạng thái thông tin mà chúng ta gọi là ‘trí nhớ. Chúng ta không còn phải rà soát lại dữ liệu ở trạng thái quên hết mọi thứ”
“Nghe tuyệt thật đấy. Nghe như thể đây là thắng lợi của loài người vậy.”
“Đúng vậy, nếu đây là cuộc chiến chống chọi với thời gian. Tuy nhiên, chúng ta đang cố gắng sử dụng những thay đổi thời gian để tạo ra tài nguyên hòng kìm hãm sự kiệt quệ của xã hội, nhưng chỉ được lâu hơn một chút.”
Tôi thở dài.
Tôi đã bỏ thuốc lá, nhưng tôi có thể cảm thấy vị ám khói trong hơi thở.
“Nói thật, chúng ta bắt đầu không thể trói buộc thời gian với ước muốn của chúng ta được nữa. Lượng vật thể và thông tin không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi lịch sử đã vượt qua một mốc xác định. Nếu số lượng đó tiếp tục gia tăng, lịch sử sẽ không còn thay đổi dù chúng ta có đặt thêm bao nhiêu tác động lên mạch thời gian. Giống như một thanh thép vậy. Chúng ta đã bọc một thanh thép nhỏ bằng một miếng cao su mỏng để có thể bẻ cong chúng bằng tay không. Và càng lúc càng có nhiều thanh thép được thêm vào.” (chuyện bó đũa)
Số lượng vệt trong mạch thời gian giảm xuống đã đủ tệ rồi.
Nhưng giờ lịch sử càng lúc càng khó nhằn hơn và những tác động của chúng ta bắt đầu không còn hoạt động kể cả với những vệt còn sót lại.
“Nếu chúng ta không thể bẻ cong thời gian theo ý muốn, có phải đó nghĩa là chúng ta sẽ không còn cách nào sử dụng mạch thời gian để gia tăng nguồn tài nguyên ư?”
“Đúng vậy. Và một thời kỳ không xa nơi chiến tranh diễn ra nhằm tranh đoạt lượng tài nguyên còn sót lại đã được truyền tai qua nhiều thế hệ.”
Chúng ta thật sự đang bị mắc kẹt.
Tài nguyên ở hiện tại và tương lai đã hoàn toàn cạn kiệt và giờ chúng ta thậm chí đang thiêu rụi những tài nguyên trong quá khứ.
“Nghe có vẻ tệ quá nhỉ.”
“Tệ thật đấy.”
“Vậy phải có người đứng lên thay đổi lịch sử hòng cản trở những nhà thầu và tổ chức đã lãng phí mạch thời gian trong quá khứ chứ?”
“Cô khá là sáng dạ đấy. Và đó chính là những gì tôi đang cố làm. Điều này cũng chả khác gì với việc bảo vệ tài nguyên trong tương lai bằng cách ép những nhà máy độc hại sử dụng cả tấn dầu và xả khói đen ra không khí có quan niệm bảo vệ môi trường. Chỉ khác là, tài nguyên lúc này không phải là dầu hỏa hay nguyên tố quý hiếm nào khác. Đó chính là thời gian.”
“Vậy anh phải làm việc cật lực rồi, Mr.Kỹ sư”
“Tôi đang làm thế đây.”
“Anh vẫn phải trả tiền cho cái đĩa.”
“Và tôi cũng sẽ làm việc đó.”
Tôi đưa ra một câu trả lời đơn giản, nhưng tôi có suy nghĩ khác ở trong lòng.
....Liệu tôi thực sự có thể làm được không? Nhằm bảo tồn thời gian, tôi phải thao túng những người đã thao túng thời gian. Càng nghĩ về chuyện đó, chuyện đó lại càng phức tạp kinh khủng. Nó giống như kế hoạch sử dụng năng lượng tạo ra từ việc sử dụng nhiệt năng làm quay tua bin của nhà máy thủy điện vậy. Nếu tôi không cẩn thận, tôi thậm chí sẽ gây thất thoát năng lượng khiến chúng ta có ít thời gian sử dụng hơn. Thực ra, dùng cách kia hay cách bình thường thì kết quả thu được đều là như nhau. Đó chính là lý do tôi đang tuyệt vọng, cố gán những bước cuối cùng vào kịch bản, nhưng tôi không thể nào tìm ra cách giải quyết. Kỹ sư trên toàn cầu đang bị kẹt ở những công thức giống hệt nhau. Nếu có ai đó tìm ra cách, họ đã tổ chức một buổi hội nghị với vẻ hân hoan trên mặt rồi.
Và còn một vấn đề to lớn nữa.
Nó khiến tôi rất khó chịu, nhưng thật sự là không gì chối bỏ được sự thật rằng tôi đã bị cộng dồn một đống phí phạt trả đĩa phim muộn.
Sau cùng thì, những tính toán của chúng tôi đều chỉ rằng chỉ còn một tuần nữa mạch thời gian sẽ tới giới hạn của nó. Chúng tôi phải tìm ra câu trả lời trong thời gian đó.
Danh sách chương