Chương 97: Làm gì đó nhìn chằm chằm vào mặt của ta? Giờ này khắc này, Quý U đang thông qua phục dụng đan dược để tăng lên tu vi võ đạo.

Bởi vì hắn quá mức chuyên chú tu luyện, cũng không chú ý tới Khương Nguyệt Sơ chạy tới phòng bếp.

Khương Nguyệt Sơ im ắng đi vào phòng bếp, lấy cái đĩa Quý U vừa mới thu dọn xong ra.

Dù nói thế nào, nàng vẫn muốn nếm thử món mình làm.

Khương Nguyệt Sơ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vạch một cái trên mảnh vụn của khay, sau đó lại đưa vào trong miệng nhỏ nhấp một chút.

Sau một khắc, lông mày của nàng lập tức nhíu lại.

Cảm giác đầu tiên của nàng là muốn nôn.

Nàng chưa bao giờ ăn qua đồ ăn khó ăn như vậy, hương vị hoàn toàn không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Nội tâm Khương Nguyệt Sơ càng phức tạp, nàng hồi tưởng lại lời nói cử chỉ lúc trước của Quý U.

Ngay cả một chút như vậy mình cũng khó có thể chịu đựng, Quý U lại cố nén ăn hết cả một bàn.

Bất quá cái này cũng cùng thói quen khác nhau của người khác nhau có quan hệ, làm đại tiểu thư phủ thành chủ, ở phương diện ẩm thực liền chưa từng kém qua.

Mà Quý U từ nhỏ đã được một đôi vợ chồng nghèo thu nhận, Quý U đã phải chịu rất nhiều đau khổ so với Khương Nguyệt Sơ.

Đương nhiên, Khương Nguyệt Sơ nào sẽ cân nhắc đến những chuyện này. Nội tâm của nàng tràn đầy tự trách.

Bản thân còn vọng tưởng có thể khiến Quý U cảm thấy ngon, ngược lại Quý U vì băn khoăn cảm nhận của bản thân mà cưỡng ép ăn những thức ăn khó ăn đến cực hạn này.

Thậm chí nàng còn không dám dùng thức ăn để hình dung mấy thứ này.

Nhưng ngoài ra, Khương Nguyệt Sơ từ trong lòng còn bắt đầu có một chút hảo cảm đối với Quý U.

Bởi vì đây là lần đầu tiên ngoại trừ mẫu thân, nàng cảm nhận được sự quan tâm ở trên người người khác.

Khương Nguyệt Sơ vẻ mặt dại ra nhìn cái đĩa trong tay mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đây là hương vị hạnh phúc của nàng.

Nhưng rất nhanh, biểu tình của nàng lại khôi phục như thường.

Khương Nguyệt Sơ đặt đĩa trong tay xuống, đi ra phòng bếp, đi tới bên cạnh Quý U ngồi xuống.

Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt đắm chìm trong tu luyện của Quý U, không khỏi dần dần có chút thất thần.

Trong lòng của nàng, bất tri bất giác sinh ra một ý niệm.

Nếu như mình thật sự kết làm đạo lữ với Quý U, hình như cũng không phải là không được...

Nghĩ đến một nửa, Khương Nguyệt Sơ lại bỗng nhiên dùng sức lắc đầu.

Không được không được, không được!

Nàng cưỡng ép áp chế ý niệm thúc giục sinh trưởng trong lòng mình.

"Tuyệt đối không thể ích kỷ như vậy, nhất định phải chờ đến sau đó!"

Khương Nguyệt Sơ xoắn xuýt: "Chờ sau chuyện đó cũng không muộn..."

Trước mắt bước đầu tiên của nàng là muốn Quý U say mê chính mình, nếu không sẽ không thể tiếp tục nữa.

...

Cùng lúc đó, bên kia.

Quý U vẫn đang không ngừng dùng đan dược tu luyện võ đạo.

"Đinh! Chủ nhân phục dụng một viên đan dược nhị phẩm trung đẳng, tu vi Võ Đạo thu hoạch được điểm kinh nghiệm: (7900 lần )..."

"Đinh! Chủ nhân phục dụng một viên Nhị Phẩm Hạ Đẳng đan dược, tu vi Võ Đạo thu hoạch được điểm kinh nghiệm: (5000 x 999)..."

"..."

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân, tu vi võ đạo thành công đột phá đến Ngự Huyền Cảnh tầng ba trung kỳ..."

Toàn bộ đan dược đều đã dùng xong, tu vi võ đạo của Quý U cũng mới đột phá một cảnh giới nhỏ.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, cảnh giới của mình ở Ngự Huyền Cảnh tầng ba trung kỳ đã sắp đạt tới trạng thái bão hòa.

Một khi hoàn toàn bão hòa, có thể đột phá đến Ngự Huyền Cảnh tầng ba hậu kỳ.

Với tình huống trước mắt, Quý U muốn nhanh chóng đột phá đến Ngự Huyền Cảnh tầng ba hậu kỳ tu vi cũng không khó lắm, nhiều nhất chỉ là dùng một hai viên đan dược hoặc là tu luyện thêm huyền khí một thời gian.

Đã ăn xong tất cả đan dược, có thể thoát ly trạng thái tu luyện, Quý U lập tức mở hai mắt ra.

Ngay khi hắn mở hai mắt ra, chợt phát hiện Khương Nguyệt Sơ đang ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm mình.

"Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào mặt ta thế?"

Quý U lập tức theo bản năng mở miệng hỏi.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện