1
“Ahhhhhh—”
Miya lăn qua lăn lại trên giường và thét lên.
“Uuuuu—”
Những ký ức với Aritsuki từ thời thơ ấu, dù đáng nhớ nhưng lại là một thứ vũ khí xuyên thấu trái tim của Miya.
Vì là một đứa trẻ nên những thái độ xấc xược và hành vi nghịch ngợm khi ấy của cô đều được tha thứ, nhưng khi lớn lên và nghĩ lại, mặt cô như bốc cháy.
Miya của hiện tại không phải là một người hoạt bát. Thực tế, cô ấy khá nhút nhát và luôn thể hiện một hình tượng ngoan ngoãn và nghiêm túc khi gặp người lạ. Cô ấy coi đó là tính cách tự nhiên của mình.
Vì vậy, khi đã đến một độ tuổi mà có thể nhìn nhận khách quan những việc đã xảy ra trong quá khứ…
“Uwaaaa—!”
Tôi vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào gối.
Chân giãy lên giãy xuống, tôi trải qua cảm giác xấu hổ khó tả vô cùng.
Tôi đã tỉnh lại sau khi hồi tưởng về những quá khứ đen tối đó.
“Uuu.”
Việc Aritsuki đã trở về chính là điều đáng mừng. Nếu nói cô không tức giận về việc Aritsuki đã không trở về trong 10 năm thì đó là dối trá. Nhưng bây giờ dù có nói điều đó hay không thì cũng chẳng giải quyết được gì cả. Hãy thành thật vui mừng về điều này.
“Gặp lại Yuu-nii sau 10 năm.”
Tôi đã rất bất ngờ khi tình cờ gặp anh ấy ở nhà ga.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy không thay đổi nhiều so với khi tôi tiễn anh ấy lên Tokyo cách đây mười năm, tim tôi đập nhanh trong một khoảnh khắc. Tuy vậy, dường như anh ấy không nhận ra tôi.
Tôi đã nhặt được chiếc ví của anh ấy đánh rơi và đã trả lại nó, nhưng anh ấy vẫn không nhận ra tôi.
Liệu anh ấy có còn nhớ tôi không? Đã nhiều năm trôi qua, từ khi tôi còn là học sinh tiểu học đến khi trở thành học sinh cao trung, vì thế tôi có thể chấp nhận cho việc không nhận ra, nhưng chắc chắn anh ấy không thể nào quên tôi được.
Tôi đã chuyển nhà và không còn là hàng xóm nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé thăm quán cà phê〈Moon Night Terrace〉
Ngày mai tôi sẽ đến 〈Moon Night Terrace〉
và nói …
“Yuu-nii, anh về rồi đấy à. Lâu rồi không gặp.”
Đúng vậy, nếu tôi nói như vậy thì mọi việc sẽ được giải quyết nhanh chóng…
“Không thể không thể không thể không thể không thể nào được!”
Với quá khứ đen tối cộng thêm tính cách hướng nội, tôi đã gặp phải không ít khó khăn.
Tóm lại, tôi cảm thấy xấu hổ và không có đủ dũng khí….
(Thật sự không thể tự nói ra được)
Nhưng, tôi không biết phải làm gì để tiếp cận anh ấy...
"Liệu anh ấy có nhận ra điều đó từ tôi không nhỉ?"
“Ahhhhhh—”
Miya lăn qua lăn lại trên giường và thét lên.
“Uuuuu—”
Những ký ức với Aritsuki từ thời thơ ấu, dù đáng nhớ nhưng lại là một thứ vũ khí xuyên thấu trái tim của Miya.
Vì là một đứa trẻ nên những thái độ xấc xược và hành vi nghịch ngợm khi ấy của cô đều được tha thứ, nhưng khi lớn lên và nghĩ lại, mặt cô như bốc cháy.
Miya của hiện tại không phải là một người hoạt bát. Thực tế, cô ấy khá nhút nhát và luôn thể hiện một hình tượng ngoan ngoãn và nghiêm túc khi gặp người lạ. Cô ấy coi đó là tính cách tự nhiên của mình.
Vì vậy, khi đã đến một độ tuổi mà có thể nhìn nhận khách quan những việc đã xảy ra trong quá khứ…
“Uwaaaa—!”
Tôi vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào gối.
Chân giãy lên giãy xuống, tôi trải qua cảm giác xấu hổ khó tả vô cùng.
Tôi đã tỉnh lại sau khi hồi tưởng về những quá khứ đen tối đó.
“Uuu.”
Việc Aritsuki đã trở về chính là điều đáng mừng. Nếu nói cô không tức giận về việc Aritsuki đã không trở về trong 10 năm thì đó là dối trá. Nhưng bây giờ dù có nói điều đó hay không thì cũng chẳng giải quyết được gì cả. Hãy thành thật vui mừng về điều này.
“Gặp lại Yuu-nii sau 10 năm.”
Tôi đã rất bất ngờ khi tình cờ gặp anh ấy ở nhà ga.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy không thay đổi nhiều so với khi tôi tiễn anh ấy lên Tokyo cách đây mười năm, tim tôi đập nhanh trong một khoảnh khắc. Tuy vậy, dường như anh ấy không nhận ra tôi.
Tôi đã nhặt được chiếc ví của anh ấy đánh rơi và đã trả lại nó, nhưng anh ấy vẫn không nhận ra tôi.
Liệu anh ấy có còn nhớ tôi không? Đã nhiều năm trôi qua, từ khi tôi còn là học sinh tiểu học đến khi trở thành học sinh cao trung, vì thế tôi có thể chấp nhận cho việc không nhận ra, nhưng chắc chắn anh ấy không thể nào quên tôi được.
Tôi đã chuyển nhà và không còn là hàng xóm nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé thăm quán cà phê〈Moon Night Terrace〉
Ngày mai tôi sẽ đến 〈Moon Night Terrace〉
và nói …
“Yuu-nii, anh về rồi đấy à. Lâu rồi không gặp.”
Đúng vậy, nếu tôi nói như vậy thì mọi việc sẽ được giải quyết nhanh chóng…
“Không thể không thể không thể không thể không thể nào được!”
Với quá khứ đen tối cộng thêm tính cách hướng nội, tôi đã gặp phải không ít khó khăn.
Tóm lại, tôi cảm thấy xấu hổ và không có đủ dũng khí….
(Thật sự không thể tự nói ra được)
Nhưng, tôi không biết phải làm gì để tiếp cận anh ấy...
"Liệu anh ấy có nhận ra điều đó từ tôi không nhỉ?"
Danh sách chương