Giáng sinh đã tới gần rồi. Mà nói đúng hơn lúc này vẫn đang là lễ Giáng sinh, và hôm nay cũng là ngày diễn ra sự kiện Giáng sinh do hội học sinh hai bên Sobu và Kaihin Sogo đứng ra đồng tổ chức.

Ngày hôm kia là ngày lễ tốt nghiệp và chúng tôi đã chính thức bước vào kỳ nghỉ lễ, có nghĩa là lại có thêm thời gian làm việc. Tiến độ công việc lúc này cũng khá ổn.

Và do sự kiện bắt đầu từ buổi chiều, chúng tôi vẫn còn thêm buổi sáng hôm nay để lo liệu. Vào buổi sáng, tuân theo chỉ đạo của Isshiki, chúng tôi đang rất nỗ lực nướng bánh gato và bánh quy. Bởi vì đã dành phần lớn thời gian trong ngày hôm qua để chuẩn bị, đến cả tôi cũng cảm thấy khắp người mình đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

Cơ mà, dù hương thơm có ngọt ngào là vậy, bạn vẫn không thể nói rằng bầu không khí lúc này cũng hiền hòa tương tự, bằng chứng là sự tấp nập bận rộn đang bao trùm lấy phòng bếp trong Nhà văn hóa.

Và người vừa mới lên chức chủ nhân phòng bếp này hiện đang lúi húi ở một góc, chính là Yukinoshita.

“Hikigaya-kun.”

Yukinoshita gọi tên tôi nhưng lại chẳng nói thêm gì khác. Chà, chắc là cô ấy muốn tôi đưa chỗ kem tươi trên tay mình sang cho cô ấy. Chờ đã, muốn gì thì nói thẳng ra chứ… Trong lúc nghĩ vậy, tôi đưa cái tô sang.

"Đây."

"Cảm ơn."

Nhận lấy cái tô, Yukinoshita bắt đầu quệt kem tươi lên bánh rồi gọi Yuigahama đang làm việc ở ngay bên.

"Yuigahama-san. Cậu đã đóng gói xong mấy túi bánh quy chưa?"

"Uh huh, tớ vừa làm xong. Tớ có nên sang nướng bánh không?"

Yuigahama đứng dậy, vung tay lên để cho bờ vai đỡ mệt mỏi rồi hỏi Yukinoshita. Yukinoshita lập tức đáp lại mà không gián đoạn việc mình đang làm.

"Không cần đâu. Vậy nên tuyệt đối không được chạm vào cái gì đâu đấy! Và tớ nhấn mạnh đấy, tuyệt đối!"

"Sao cậu lại quá đáng thế chứ!?"

"Đừng để bụng. Giờ cậu đi lấy chỗ bột nhão còn lại trong tủ lạnh ở trường tới cho tớ được không?"

Không chút do dự, Yukinoshita mạnh tay ngăn cản Yuigahama khóc rớm nước mắt và nói.

"Được rồi…! N-nó có ngủ thật à?[1]"

"Cách nói tu từ thôi. Hẳn là nó vẫn ở trong tủ lạnh, cậu đi lấy nó được không?"

Yukinoshita lúc này bận đến mức chả thể đi cùng Yuigahama được. Yuigahama-san thật là vô cùng, vô cùng đáng thương. Nhưng nói thật, giờ mọi thứ đều bề bộn và sau tiếng ring ring của lò nướng khi nãy, cả phòng lại quay lại làm việc với hiệu suất tối đa.

Yui sắp sửa đi ra khỏi phòng bếp, miệng vẫn còn lẩm bẩm "Nó ngủ thật à?"

Và rồi, hai cánh cửa phòng bếp cọt kẹt mở ra.

Khuôn mặt ló ra từ bên ngoài cánh cửa là Totsuka.

"Huh? Có chuyện gì vậy, Sai-chan?"

"Oh, khi tớ hỏi hội học sinh, họ bảo tớ tới đây. Tớ chỉ tự hỏi không biết mình giúp gì được không thôi?"

Nói đoạn, Totsuka quay lưng lại và rồi khuôn mặt của Komachi-chan cũng ló ra, em ấy vẫy tay với tôi. Tôi có dặn em ấy qua đây chơi một lát và em ấy có vẻ là đã tới. Hơn nữa, tôi có thể nghe thấy mấy tiếng ho kì dị như “gefun, gefun, okopooon” từ sau lưng hai người họ, nhưng cứ giả vờ như tôi chưa nghe thấy gì đi.

"Onii-chan, Komachi có nên giúp anh không?"

Komachi vào phòng bếp cùng với Totsuka và nói.

"Oh, Totsuka-kun, Komachi-san. Xin chào."

Khi Yukinoshita chào hỏi họ, hai người đều mỉm cười chào lại.

"Cả hai người họ đều bảo muốn giúp."

Nghe thấy tôi nói vậy, Yuigahama vỗ tay và quay sang phía Totsuka.

"Được rồi, Sai-chan, cậu đi cùng tớ tới trường được không? Có vẻ như nó đang ngủ nên chắc tớ không mang nó đi một mình được đâu."

"Được rồi, tất nhiên…. Nhưng cái gì đang ngủ cơ?"

Totsuka cùng với Yuigahama rời khỏi phòng bếp, vẫn đang thắc mắc trước lời giải thích của cô nàng. Không biết họ có mang về bột nhão không nữa…? Tôi khá là lo lắng trước nhiệm vụ đầu tiên giao phó cho họ.

"Chà, chị có thể nhờ Komachi-san tới giúp chị ở đằng này được không? Bánh qui và bánh kem, em sở trường món nào?"

"Komachi làm được hết!"

Yukinoshita để Komachi cùng giúp mình làm bánh ngọt.

"Ra vậy. Thế thì may quá. Nếu thế em giúp chị làm món bánh quy gừng nhé. Công thức nấu ở đằng kia luôn."

"Được thôiiiiii! Có thể được làm bánh cùng Yukino-san, Komachi thật là hạnh phúc trước sự tiến triển này!"

Cái tiến triển em đang nói tới là cái gì vậy? Sau khi Komachi rửa tay xong, em ấy liền bắt tay vào phụ với Yukinoshita ngay.

Khi tôi đang gật gù nhìn hai cô gái vui vẻ chuyện trò với nhau và làm kẹo bánh, tiếng ho “gefun, gefun, morusa” càng lúc càng gần. Mà đó có phải là tiếng ho khan không vậy? Tôi không thể nào vờ như không để ý tới nữa khi cậu ta đã ở sát thế này rồi… Chẳng còn cách nào khác, tôi bèn từ bỏ và quay sang chỗ tiếng ho phát ra. Ngay sau lưng tôi là Zaimokuza.

“Gefun, gefun.”

"Zaimokuza, mang chỗ hộp bánh qui này đi với tôi."

"Đ-được rồi… Cậu có thể giải thích lý do tại sao tôi lại ở đây không?"

"Không, chả quan tâm. Còn nữa, giúp tôi mang cái đó đi nữa."

"Đ-được rồi."

Thật bất ngờ, Zaimokuza ngoan ngoãn mang cái hộp đi và hai chúng tôi cùng nhau làm thêm vài việc lặt vặt nữa.

× × ×

Và rồi, tấm màn sự kiện hợp tác Giáng sinh cuối cùng cũng được vén lên.

Khi tôi dòm ra từ sau cánh gà, có vẻ như có một lượng không nhỏ khách tới xem. Komachi, Totsuka và cả Zaimokuza đều ngồi ở ghế khán giả. Tôi cũng để ý thấy Kawasaki, Hayama và những người khác ngồi gần đó. Chắc chắn là Kawasaki tới đây để xem em gái mình rồi. Còn Hayama và những người khác thì hẳn là do Yuigahama và Isshiki gọi tới.

Hiện tại trên sân khấu đang là chương trình của phía Kaihin Sogo.

Khung chương trình bên họ bao gồm tiết mục band nhạc do chính học sinh trường Kaihin Sogo biểu diễn và tiết mục hòa nhạc cổ điển. So với kế hoạch ban đầu, quy mô có vẻ đã được giảm tải nhiều, nhưng dù vậy khán giả có vẻ vẫn phản ứng rất tốt.

Sự kết hợp giữa band nhạc và nhạc cổ điển có vẻ như khá hòa hợp, khiến khán giả cũng thích thú. Những người lên biểu diễn đều được đón nhận những tràng pháo tay vang dội.

Cũng sắp đến chương trình của bên Sobu rồi.

Lần này, tôi được phân phối cho làm một siêu nhân viên tạp vụ, chức danh cũng chẳng có gì đặc biệt và cũng chả phải làm gì mấy. Chính vì thế nên tôi khá là thư thả.

Trong khi Isshiki và những người khác đôi lúc lại gặp trục trặc nhưng có vẻ như họ vẫn giải quyết được ổn thỏa.

Tôi nhàn rỗi đứng sau cánh gà do có việc gì để làm đâu, rồi tôi đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở sâu ở cạnh bên. Liếc nhìn sang, Isshiki đang dòm ra ngoài xem khán giả với vẻ mặt rất căng thẳng.

"Mọi chuyện thế nào rồi?"

Khi nghe tôi gọi, Isshiki quay đầu lại và khẽ thở dài nhẹ nhõm.

"Ah, senpai. Trời ạ, tất nhiên là tệ rồiiiiii!"

"Kịch bản của chúng ta rất hay và trong lúc tập cũng chỉ có một vài sai sót nhỏ. Em không cần phải quá lo lắng như vậy."

Khi tôi nói, Isshiki trông rất huênh hoang, ưỡn ngực lên tự hào.

"Kịch bản được thư ký-chan bên mình viết mà. Bên cạnh đó… Các anh chị cũng dạy bảo em khá nhiều… Ah, đúng rồi. Em phải tới chỗ những người khác đây!"

Isshiki nói những lời cuối cùng cứ như muốn che dấu sự xấu hổ của bản thân rồi vội vã rời đi. Và khi chuẩn bị rời khỏi cánh gà, em ấy quay đầu lại.

"Ah, về vấn đề khung thời gian từ giờ tới hết, xin hãy hỏi phó hội trưởng. Còn nữa, hãy lo món bánh cho tụi em nhé."

"Rõ, thưa chủ tịch."

Tôi vắn tắt đáp và nhìn Isshiki hướng tới chỗ những người khác mà rời đi.

× × ×

Và rồi, bức màn sân khấu vén lên.

Ánh đèn chiếu vào phía khán giả tắt lịm và đèn trên sân khấu vẫn chưa bật lên.

"1 dollar và 87 cent…. Chỉ có mỗi thế…."

Giọng nói thều thào phát ra từ trong màn đêm. Sau đó, sân khấu sáng lên và Rumi, đội một mái tóc giả màu vàng hoe, đang buồn phiền khi đếm tiền. Màn độc thoại tiếp tục.

"Nhưng, dù sao cũng là 1 dollar và 87 cent. Ngày mai còn là Giáng sinh nữa."

Tôi nhớ mình đã thấy cảnh này ở đâu đó.

Giữa vô vàn cuốn sách mà Yukinoshita đưa cho Isshiki, quyển em ấy chọn là quyển "Món quà của Nhà thông thái"[2]

Không chỉ vì cốt truyện ngắn mà số lượng nhân vật cũng rất ít. Thêm vào đó, câu chuyện được xây dựng phần lớn từ những lời bộc bạch, vậy nên các diễn viên không phải chịu quá nhiều trọng trách và cũng không cần phải chia làm hai nhóm, một nhóm diễn và một nhóm đọc lời thoại. Trước chỗ thời gian cần hao phí để chuẩn bị, đây hẳn là lựa chọn tốt nhất. Tôi thật sự kinh ngạc trước chọn lựa này, ổn hơn cái tôi gợi ý nhiều.

So với bên Kaihin Sogo lúc trước, sân khấu lúc này được bao trùm trong bầu không khí mộc mạc đơn sơ. Trang phục và những thứ khác đều được bỏ rất nhiều công chuẩn bị, nhưng dù vậy vẫn không so được với những thứ ra lò từ lễ hội văn nghệ trường.

Trên sân khấu, Rumi xõa mái tóc dài đang được cột lại của mình ra và đứng trước gương, nhưng cuối cùng em ấy vẫn mặc áo khoác vào, đội mũ lên và biến mất sau cánh gà.

Sân khấu chìm trong bóng tối. Khi ánh sáng trở lại, bối cảnh đã trở thành khung cảnh thành phố đêm giáng sinh. Những tấm bìa các tông và gỗ dán được sơn màu, dán giấy lên để tạo hình những tòa nhà làm từ gạch, và một cây thông được đặt ngay giữa trung tâm. So với phông nền chung quanh, cái cây trông thật là to.

Và rồi, cảnh nền thay đổi khi ánh đèn tập trung vào tấm bảng ghi "Mne. Sofronie. Tiệm làm tóc." Trên sân khấu với Rumi có thêm một người nữa, một cô bé đóng vai bà chủ tiệm.

Rumi bước vào bên trong và nuốt nước bọt. Sau khi đã đằng hắng cổ họng, cô bé thu hết can đảm và nói.

"…Mua tóc của cháu nhé?"

Em ấy đọc lời thoại. Tôi biết mà. Cô bé chắc chắn có phẩm chất của một idol… Tôi muốn ngồi xem tới tận phút cuối, nhưng tiếc là không được.

Sau khi cảnh đó kết thúc, tôi cũng rời hội trường.

× × ×

Khi tôi trở lại phòng ăn, Yukinoshita đang bơ phờ ngồi đó còn Yuigahama thì đang xé một gói bánh quy ra. Um, chỗ bánh qui đó để dành đến cuối đấy, cậu biết không… Chà, cơ mà nếu chỗ đó là phần dôi ra thì không vấn đề gì.

"Làm tốt lắm. Cậu làm xong hết bánh chưa?"

Nghe tôi hỏi, Yukinoshita chỉ về một góc bếp.

"Bọn tớ rút cục cũng làm xong… Thế bên sân khấu thế nào?"

"Trông cũng ổn. Cũng sắp hết rồi. Chúng ta chuẩn bị mang bánh ra thôi."

Tôi nói rồi cầm cái bánh cuối cùng lên. Yuigahama cũng ăn nốt cái bánh quy, phủi phủi tay rồi đứng dậy. Yukinoshita cũng đứng dậy luôn.

"Tôi cũng rất muốn xem vở kịch."

"Giờ cậu ra thì vẫn kịp xem cảnh cuối đấy, thế là được nhỉ? Đi thôi."

Và rồi, cùng với cái bánh cuối cùng, chúng tôi leo cầu thang và mang nó ra hội trường. Những cái bánh khác cũng đã hoàn thành và mang ra hết ngoài này rồi.

Ngay trước cánh cửa hội trường là một đống học sinh mẫu giáo cùng với giáo viên. Và phó hội trưởng đang dán tai vào bộ đàm.

"Sắp đến giờ rồi. Chúng tôi để khâu chuẩn bị lại cho các cậu đấy."

"Tất nhiên."

Tôi đáp và khi tôi đưa bánh cho Yuigahama, phó hội trưởng đặt tay lên cửa. Cánh cửa mở ra đúng vào cảnh quan trọng.

Khi tôi nhìn vào bên trong, có vẻ như họ đang diễn cảnh cuối.

"Nào, giờ thì đem món sườn hâm lại nhé."

Các bé tiểu học bị cho làm diễn viên bắt đầu đọc lời thoại của mình khi diễn cảnh Bữa tối đêm Giáng sinh. Và rồi, các em cũng lần lượt nói.

"Trong tất cả những người tặng quà, hai người họ là những người khôn ngoan nhất."

"Trong tất cả những người trao quà và nhận quà, những người giống như hai người bọn họ đều là những người khôn ngoan nhất."

"Ở bất cứ nơi nào trên thế giới, những người đó là pháp sư vĩ đại nhất."

"…Chính vì vậy chúng ta sẽ tặng quà cho họ. Và rồi, chúng ta sẽ tặng quà cho tất cả mọi người. Một món quà chan chứa cả tấm lòng."

“Merry Christmas!”

Cuối cùng, tất cả đồng thanh với nhau và một thiên sứ từ từ xuất hiện.

“Meeeeeerry Christmaaaas!”

Xuất hiện từ sau cánh gà là em gái của Kawasaki, Keika. Keika đang mặc trang phục thiên thần và mang theo một cái bánh. Khi tôi liếc nhìn sang phía khán giả, Kawasaki đang cổ vũ Keika nhiệt tình. Bộ cậu là mẹ của em ấy chắc?

Khán giả vỗ tay nhiệt liệt trước sự xuất hiện của thiên thần đáng yêu.

Căn đúng thời gian, phó hội trưởng và tôi đẩy cửa ra không chút chần chừ.

Cùng với Keika, những đứa trẻ mẫu giáo trong trang phục thiên thần cùng ùa vào hội trường, tay mang theo chiếc bánh. Học sinh mẫu giáo là thiên thần. Các bé mang bánh cho tất cả người lớn đến xem.

Khuôn mặt của những ông cụ, bà cụ kia hiền từ hẳn đi trước những đứa bé đáng yêu.

Nhưng vở kịch vẫn chưa kết thúc.

“Merry Christmas.”

Trên sân khấu, Keika, Rumi và lũ trẻ thắp nến lên. Và rồi, những thiên thần mẫu giáo bắt đầu thắp nến cho những chiếc bánh chúng mang tới.

Ánh nến trên sân khấu cùng lúc bừng sáng cùng ánh nến từ phía khán giả. Trên sân khấu lúc này chỉ còn mỗi 1 đèn chiếu. Những ánh lửa được các thiên thần thắp sáng lần lượt bừng lên và cả hội trường rực rỡ và ấm áp trong những tia sáng dịu hiền.

Sân khấu và khán đài như được ánh sáng liên kết lại, tất cả khán giả như được trở thành một phần của vở kịch, họ thở dài đầy thư thái. Cả ba người chúng tôi lặng lẽ đứng nhìn sau hội trường cũng vậy.

"…Chà, tôi đoán tôi sẽ cho điểm đậu."

Bên cạnh tôi, Yukinoshita lẩm bẩm. Dù vậy, cô ấy vẫn cười rất ngọt ngào. Trời ạ, cậu đúng là chả thật thà tí nào mà.

Mục tiêu tối thượng của công việc tình nguyện là sự hài lòng của khách hàng. Chỉ cần một khoảnh khắc khán giả hài lòng là đã quá đủ rồi. Chính vì bạn không thể lặp đi lặp lại phút giây này nên chỉ cần có thể nắm bắt được một khoảnh khắc thỏa mãn là được.

Đây là ý kiến được Yukinoshita đề xuất và câu trả lời của Isshiki cũng là đây.

Em ấy quả nhiên không phải dạng vừa khi có thể đưa ra được câu trả lời như thế này. Đây là hiệu ứng Destinyland ư? Ừ đúng vậy….

"Heeeh, thật là tuyệt vời, cứ như kiểu CHÁY LÊN NÀO!"

Khi Yuigahama "whooaa" lên và nói, Yukinoshita từ tốn đáp.

"Cái này là thắp nến."

"Cậu nhầm nó sang đốt lửa trại sao?"

"V-về cơ bản hai cái là một mà, jeez."

Thấy Yuigahama bực mình đáp, tôi bèn cười khổ và đó cũng là lúc bức màn hạ xuống.

Sau khi diễn viên và người dẫn truyện được gọi lên sân khấu, mọi người đều giới thiệu và cúi chào.

Khi Keika đóng vai thiên thần xuất hiện, Kawasaki chụp cả tỉ ảnh. Tớ đã nói rồi đấy, bộ cậu là mẹ em ấy chắc?

Và cuối cùng, diễn viên chính, Rumi ra sân khấu. Rumi trông có phần hoang mang giữa những tràng pháo tay, nhưng khi cô bé nắm tay cùng mọi người trên sân khấu, cô bé cũng cúi đầu thật sâu.

Từ đằng sau hội trường, tôi nhìn về phía khán đài được ánh nến chiếu rọi. Tôi xúc động tràn trề trước khoảnh khắc long trọng của Rumi. Là một producer, khoảnh khắc rực rỡ này vượt ngoài tất cả những gì tôi dám mơ tới, thật đấy. Nhất định tôi sẽ không quên...Buổi trình diễn hôm nay đâu ![3]

Sau đó, chúng tôi ăn bánh kem, bánh quy gừng và bánh vị trà xanh, chỗ này cũng biến thành một bữa tiệc trà Giáng sinh.

Những thành viên bên phía Kaihin Sogo và cả bên Sobu đều ăn bánh và vui vẻ trò chuyện.

Chúng tôi là nhân viên công tác thay phiên phục vụ cho trẻ mẫu giáo, những người cao tuổi. Tôi tạt qua hội trường để xem còn cái cốc và bộ dao nĩa nào còn chưa có người dùng không.

Khi tôi nhìn quanh, ánh mắt tôi vô tình chạm phải Tamanawa đang ngồi ăn bánh. Tamanawa vuốt tóc đi rồi ngoảnh sang bên. Gần đó, Orimoto và những người bạn đang ăn bánh với uống nước và cười lớn.

Bên cạnh sân khấu là Hayama và những người khác, cùng với một đám đông xung quanh họ. Có vẻ như đám học sinh tiểu học đã thấy họ. Sau chuyến cắm trại, họ có vẻ khá nổi tiếng.

Và ngạc nhiên thay, Rumi ở trong số đó.

Tôi không biết Rumi và Hayama cùng những người khác đang chuyện trò về cái gì.

Nhưng nụ cười của Rumi lúc này không hề khiến tim tôi đau nhói. Nụ cười đó mờ ảo nhưng lại rất ấm áp, lung linh như ánh nến.

× × ×

Tôi đang rảo bước trong sân trường.

Trời đã sẩm tối do chúng tôi phải ở lại dọn dẹp sau khi sự kiện Giáng sinh kết thúc.

Trong quá trình dọn dẹp, các vật dụng và mấy thứ linh tinh dùng trong sự kiện đều được mang về phòng hội học sinh, nhưng do trong phòng lúc này ngập tràn đồ dùng cá nhân của Isshiki, chúng tôi giờ chả biết để đồ đạc ở đâu.

Tôi định vứt hết đồ trang trí đi, nhưng rồi lại thôi do Isshiki bảo là tương lai có thể có chỗ dùng đến. Cái đó được gọi là đầu cơ đấy, em biết không… Do chẳng còn cách nào khác, Clb Tình nguyện bèn trở thành nơi tạm thời cất chỗ đồ đạc này và phần còn lại đành để cho Yukinoshita và Yuigahama xử lý.

Sau đó, tôi bị bắt tới phòng hội học sinh dọn dẹp, nhưng vừa mới được thả ra ngoài xong.

Việc cuối cùng cần làm là báo cáo lại việc yêu cầu đã được hoàn thành cho hai người đã đi trước tới clb và rồi ra về.

Do chúng tôi đang ở giữa kỳ nghỉ đông, không còn ai ngoài tôi đi trên hành lang của tòa nhà đặc biệt. Trên hành lang lạnh vắng này, tiếng bước chân của tôi vang vọng khắp nơi.

Tôi đặt tay lên cửa phòng. Ngay lúc đó, một mùi hương thoang thoảng nhưng thơm ngát ập tới. Mở cửa ra, tôi để ý bên trong có vẻ như ấm áp hơn.

"Ah, mừng cậu trở lại."

"Làm tốt lắm."

Yuigahama ngồi trên cái ghế mọi khi vẫn ngồi và Yukinoshita chỉ vừa rót trà. Khi tôi ngồi xuống ghế mình, tôi nhìn chằm chằm vào bộ ấm trà trên bàn. Hơi ấm và mùi hương hẳn là tỏa ra từ đây. Thật là hoài niệm, cả tháng nay rồi không được thấy khung cảnh này.

"Yuigahama-san, tớ rót trà rồi."

Khi Yukinoshita rót trà xong, cô ấy gọi Yuigahama.

Trên mặt bàn có một chiếc cốc sứ có in hình một chú chó và một tách trà khá đáng yêu nằm trên đĩa. Từng người một lần lượt lấy tách trà của riêng mình.

Và cái cuối cùng là tách trà in hình "Gấu trúc Pan-san"

Luồng hơi nóng bốc lên từ tách trà chả ai chọn.

"Eh, cái này nghĩa là gì?"

Đây hẳn là ly trà của tôi, nhưng bình thường tôi thường uống trà trong cốc giấy. Khi tôi hỏi, Yuigahama và Yukinoshita đồng thời đáp.

"Là quà Giáng sinh đấy!"

"Khá là lãng phí khi chỉ để một người dùng cốc giấy."

Lý do hai người đưa ra khác hẳn nhau… Lý do thật là gì nhỉ? Tôi nhìn Yuigahama và cô ấy trông khá là phấn khích và đưa ra lời giải thích.

"Bọn tớ mua cho cậu đấy! Tớ chọn hình dáng còn Yukinon chọn mẫu thiết kế!"

Tôi cũng đoán vậy… Chỉ cần nhìn hình Pan-san trên cốc cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Cơ mà, cái tôi không hiểu là phải chăng họ đang tổ chức một cuộc trao đổi quà mà tôi không hề hay biết. Bộ tôi không được mời à?

"Chờ đã, cậu vừa nói quà tặng à, nhưng tớ chả mua quà gì cả…"

Tôi gãi gãi má tỏ vẻ hối lỗi khi chỉ có mình được nhận quà, nhưng Yukinoshita đặt cốc lên đĩa và từ tốn nói.

"Cậu không cần phải lo. Bọn tôi chỉ muốn thay thế chỗ cốc giấy mà thôi."

Được rồi, vậy là cuối cùng cậu vẫn bám lấy lý do muốn thay cốc giấy huh…? Chà, thế cũng được. Dù là chỉ thay thế cốc giấy nhưng tôi cũng không phải là người quá cứng nhắc, vậy nên tôi nhận lấy.

"…Cảm ơn. Vì đã tặng cốc trà cho tớ."

"Không có chi!"

Khi tôi cảm ơn bằng những lời vô cùng chân thành, Yuigahama cười khúc khích đáp lại. Còn nữa, nếu tôi đã muốn bày tỏ lòng biết ơn thì phải cảm ơn thêm một chuyện nữa.

"Còn nữa… Về ủy thác ấy. Aah… Cảm ơn. Các cậu đã giúp tôi rất nhiều. Tôi có thể hoàn thành công việc mà không gặp rắc rối gì đáng kể là nhờ có hai cậu."

Tôi cúi đầu xuống và giữ nguyên tư thế đó một lát.

Sự kiện mà tôi cứ tưởng tôi không thể nào thấy được cái kết, hoặc nói đúng hơn, sự kiện mà tôi tưởng sẽ kết thúc theo kiểu chẳng ai đứng ra chịu trách nhiệm cuối cùng vẫn thành công thắng lợi là nhờ tôi đã yêu cầu hai người họ giúp đỡ. Tôi không rõ cá nhân mình có hoàn thành hết trách nhiệm của mình hay chưa, nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn cúi đầu vì tôi muốn cảm ơn họ.

"Ủy thác vẫn chưa kết thúc, đúng không?"

Trước mặt tôi vẫn đang cúi đầu, Yukinoshita nói. Tôi ngẩng đầu lên khi nghe câu trả lời đó, có vẻ như Yukinoshita vẫn chưa hài lòng với những gì tôi nói.

Thấy vậy, Yukinoshita mân mê tách trà bằng những đầu ngón tay rồi mỉm cười, vẻ mặt có chút bối rối nhưng cũng có phần kinh ngạc.

"…Tôi nói tôi đã chấp nhận yêu cầu của cậu, nhớ không?"

"Không, cái đó đã kết thúc rồi mà. Cái gì vậy, đây là một câu đố à?"

Nghe thấy tôi hỏi, Yukinoshita đột nhiên cười giòn tan.

"Tôi đoán vậy, đây hẳn là một câu đố."

Nụ cười và giọng điệu nghịch ngợm của cô ấy thật là hồn nhiên. Nó hoàn toàn tương phản với hình ảnh chững chạc hằng ngày và tôi cảm giác tôi đã chạm tới được một phương diện khác của cô ấy mà trước giờ tôi không nhận ra. Cơ mà tôi vẫn không hiểu đáp án câu đố của cô ấy là gì.

Lặng lẽ nhìn chúng tôi, Yuigahama đột nhiên "ah" một tiếng. Rồi, với ánh mắt nhìn vào hư không, cô ấy lẩm bẩm.

"Tớ nghĩ… tớ có thể hiểu được đại khái… Cơ mà Hikki không hiểu thì cũng không sao hết."[4]

“Ah?”

"Chà, để nó sang bên đi!"

Khi tôi cố hỏi, Yuigahama tràn đầy tinh lực vỗ bàn đứng dậy.

"Nên tổ chức gì cho lễ Giáng sinh của chúng ta nhỉ? Ý tớ là, sau dịp này! Ah, hay là tổ chức luôn vào ngày mai đi! Vẫn còn đang dịp Giáng sinh mà! Mở tiệc thôi!"

"Không, mở tiệc thì không…"

Mặc dù tôi đã nói thế, Yuigahama vẫn vờ như không nghe thấy và quay sang phía Yukinoshita.

"Yukinon, cậu… có kế hoạch gì không?"

Giọng nói có phần e dè lo lắng kia hẳn là do trước đây cô ấy đã từng hỏi Yukinoshita về lễ Giáng sinh, nhưng mà là trong những cuộc chuyện trò hời hợt vô vị ngày trước cơ. Yukinoshita khẽ cười đáp.



"…Nếu chúng ta tổ chức tiệc thì tớ sẽ bố trí lại lịch của mình."

Trước câu trả lời đó, khuôn mặt của Yuigahama bừng sáng.

"Thật ư!? Yay! Được rồi, quyết định vậy nhé."

"Vậy cậu không định hỏi kế hoạch của tớ là gì ư… Hay là cậu đang gián tiếp ám chỉ rằng tớ không được mời?"

"Đâu có, chả là Hikki chắc chắn sẽ chẳng có việc gì vướng bận mà làm rồi… Ah, lại nói về bữa tiệc đi! Tớ muốn ăn bánh do Yukinon làm!"

"Cái bánh cậu vừa ăn là do tớ làm đấy chứ… Còn nữa, tớ không muốn làm bánh nữa đâu, làm nhiều đến phát ngán rồi. Chắc trong thời gian tới tớ chả làm bánh được mất…"

Hiếm khi mới thấy được Yukinoshita lộ vẻ chán nản như thế này. Uh, tôi có cảm giác cậu như nhập tâm mỗi khi làm bánh ấy chứ…

Thấy Yukinoshita có vẻ miễn cưỡng, Yuigahama rầm rì.

"Nếu Yukinoshita không định làm… V-vậy để tớ làm nhé?"

Yuigahama chỉ chỉ về phía mình, cứ như thể đây là "Ý tưởng tuyệt vời nhất quả đất!" rồi nói, nhưng vẻ mặt của Yukinoshita chùng xuống.

"Nếu cậu nói vậy, dù không muốn nhưng chắc là tớ vẫn phải vén tay làm rồi…"

"Sao cậu xấu tính thế!? Ah, hay là chúng ta cùng nhau làm đi!"

Yuigahama nhìn Yukinoshita và mỉm cười làm cho Yukinoshita cũng phải nghẹn họng. Rồi cô ấy khẽ thở dài, có vẻ như đã bỏ cuộc rồi mỉm cười.

"…Ừ thì, cũng không phải là không thể được…."

Cô ấy đầu hàng rồi… Nhìn hai người họ cười với nhau, tôi cũng cười khổ và ngoảnh mặt đi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh mặt trời lặn rực rỡ. Trước khi mặt trời kịp ngụp lặn xuống đáy biển, nó vẫn tỏa ra hào quang rực rỡ và trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng ngập tràn ánh hoàng hôn. Dù vậy, cuối cùng màn đêm cũng sẽ buông xuống và nơi đây sẽ trở nên lạnh lẽo.

Nhưng hôm nay là lễ Giáng sinh và tôi vẫn rất lạc quan, tự tin rằng đêm nay vẫn sẽ giữ được hơi ấm của buổi ban ngày.

Nếu tôi có được tất cả những gì tôi ao ước, nếu như tôi được trao cho tất cả những gì tôi mong muốn.

Khi đó, đúng như tôi nghĩ, tôi sẽ không ước ao gì cả, cũng chẳng mong muốn gì hết.

Bởi vì những thứ tôi được trao cho, được tặng cho đều là những thứ giả dối mà một ngày nào đó sẽ mất đi.

Những thứ bạn muốn đều không có hình hài rõ ràng, những thứ bạn ao ước đều không thể chạm tới. Mà cũng có thể, chúng là những báu vật tuyệt vời nhưng sẽ tan biến khi bạn chạm vào tay vào chúng.

Trên sân khấu rực rỡ đó, thứ mà đôi mắt tôi nhìn thấy là kết cục của "câu chuyện" đó.

Và giờ tôi vẫn ở đây, không hề biết được đằng sau đó sẽ còn những cái gì.

Chính vì vậy tôi chắc chắn sẽ phải tiếp tục tìm kiếm.

Chú thích

↑ Là một kiểu chơi chữ của tiếng Nhật. Bản Eng không chú thích nhưng mà từ 'ngủ' này với từ nhão phát âm giống nhau thì phải

↑ The Gift of the Magi của O.Henry, tác giả của ‘Chiếc lá cuối cùng’ rất quen thuộc với học sinh Việt Nam. Chi tiết xem tại (truy%E1%BB%87n_ng%E1%BA%AFn)

↑ Từ IdolMaster the movie

↑ Câu đố cho các bạn đấy. Thảo luận ở comment nhé XD
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện