Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tần Dịch nghe vào những lời này rõ ràng có ý mập mờ cực lớn, để cho ai tới phân tích đều sẽ cho rằng đây tuyệt đối có chút ý vị làm nũng với tình lang, Tần Dịch đương nhiên cũng có loại cảm giác này.
Mặc dù cảm thấy có thể do mình lại nghĩ sai, ý của Minh Hà chưa chắc là như vậy... Nhưng lúc này còn kiên trì nói loại lời cô độc cả đời như "Thật sự vì đan dược", Tần Dịch có ngu ngốc đến mấy cũng không tới trình độ hết thuốc chữa như vậy.
Thượng phẩm tu hành là cái gì cũng đừng nói, trực tiếp hôn nàng là được.
Tần Dịch thì hơi nửa vời, chẳng qua là kề tai nói nhỏ.
- Đương nhiên là bởi vì nàng.
Lời này vừa ra liền triệt để ném đi tầng mạng che mặt "Đạo hữu" kia, biến thành quan hệ nam nữ trần trụi.
Minh Hà thầm than một tiếng oan nghiệt, chính mình lỡ miệng, làm sao có thể trách Tần Dịch? Huống chi... Vì sao lỡ miệng hỏi ra câu kia, chính nàng cũng nghĩ không thông.
Ánh mắt của nàng có chút thất thần, nhìn đầm nước trước mặt không nói lời nào, trong đầm nước còn có vết máu nàng lúc trước bị thương tràn ra, phiêu phiêu đãng đãng, giống như tâm tình lúc này của nàng.
Thấy nàng không nói lời nào, trong lòng Tần Dịch cũng có chút rung động, cảm giác cái này như ngầm đồng ý cái gì đó.
Tư thế của hai người vốn là Minh Hà dựa lưng vào lồng ngực Tần Dịch, tay của Tần Dịch đỡ vai của nàng, mà giờ khắc này tay của Tần Dịch không tự chủ được dời xuống, ôm eo của nàng, nhẹ nhàng ôm.
Minh Hà mấp máy miệng, không có phản ứng gì.
Trên thực tế nàng đã có thể hành động, nhưng giờ khắc này lại không có nghĩ qua muốn tránh ra, có lẽ bởi vì cảm thấy lúc này tránh ra sẽ làm tổn thương hắn?
Bất kể nói thế nào, cảm giác bị hắn ôm lấy đã rất quen thuộc... Cũng không có kháng cự tâm gì.
Ôm liền ôm... Đều ôm nhiều lần như vậy rồi, cũng không có gì...
Hai người cứ như vậy ngồi lẳng lặng, Tần Dịch ôm Minh Hà trong ngực, cũng không có động tác càng quá mức, cùng nhau yên tĩnh mà nhìn đầm nước.
Thật ra Tần Dịch cảm thấy cái này rất thoải mái... Không muốn giả vờ giả vịt mà ra vẻ xa xôi, cũng không muốn quất roi tiên tử như Lưu Tô xúi giục, nhẹ nhàng ôm nhau rất tự nhiên, trạng thái ở chung thoải mái. Muốn cường hành làm một ít cử động tục tĩu, Minh Hà ngược lại mâu thuẫn, toàn bộ cảm giác đều hỏng mất.
Bản thân Minh Hà cũng cảm thấy yên bình hơn nhiều, không phải loại cảm thụ tâm loạn kia, cũng không có ý nguyện nôn nóng đột phá ly khai, phảng phất như quay về tự nhiên, đây mới là đạo.
Lặng yên dựa vào lồng ngực Tần Dịch, có thể cảm nhận được tiếng tim đập ổn định bình thản của Tần Dịch, đó là tần suất tự nhiên, như sinh cơ mạnh mẽ vào mùa xuân lúc vạn vật sống lại.
Pháp lực của nàng tự nhiên mà thu nạp, Đằng Vân tầng thứ ba cường hành muốn đột phá kia lúc này căn bản không có suy nghĩ lại đã bất tri bất giác đột phá.
Đây chính là tự nhiên.
Tần Dịch cảm nhận được nàng đột phá.
Rõ ràng ôm lấy mỹ nhân trong ngực, lại cảm giác được nàng đang rời đi, loại cảm thụ huyền diệu trong lòng kia, ngôn ngữ thật khó biểu đạt ra được một phần vạn.
Nàng đột phá, ngược lại phải đi.
Tần Dịch thở dài, vì sao nàng ngay cả tẩu hỏa đều có thể ngộ ra.
Hắn bỗng nhiên mở miệng phá vỡ yên tĩnh.
- Chúng ta có thể thương lượng hay không?
Minh Hà bình tĩnh mà hỏi.
- Cái gì?
- Nàng lúc này đột phá, ta đã biết, nàng muốn rời đi, đúng không?
Minh Hà trầm mặc một lát, thấp giọng nói.
- Đúng.
- Muốn rời khỏi ta như vậy?
Minh Hà không đáp.
Tần Dịch truy vấn.
- Lưu lại bồi ta vài ngày được không?
Trong lòng Minh Hà có chút không đành lòng.
Nàng biết rõ Tần Dịch có chút mê luyến dung mạo của mình, làm hết thảy đều căn cứ vào đó. Nhưng mà vừa rồi giúp nàng khôi phục, vừa rồi ôm nàng trong ngực, đây là do chính nàng lỡ miệng dẫn đến... Kết quả loại quan hệ nhìn như tình lữ này còn chưa quá một lát, nàng lại mượn phần đạo cảnh này đột phá, ngược lại muốn đi, nói đây là lợi dụng cũng được.
Lưu lại bồi hắn vài ngày, không phải không đi. Chỉ là cái đó thật sự đi ngược với truy cầu của mình, phảng phất như lâm vào trong mê chướng tình cảm, vì hắn yêu thích mà làm bạn bên người, còn muốn tiếp tục ôm ôm ấp ấp, có lẽ còn muốn đột phá sẽ càng khó mở miệng, vậy có gì khác biệt với dùng thân hầu hạ chàng?
Cái này sao có thể gọi là người xuất gia? Còn tu đạo làm gì?
Xá Nữ Song Tu Đạo?
Cái này không được, phải đi.
Càng ở chỗ này, lại càng hãm mê chướng, chỉ sợ càng khó siêu thoát.
Nàng rốt cuộc vẫn phải nói.
- Đạo hữu biết rõ... Minh Hà trong lòng cầu đạo, mà không phải ngươi. Nếu như đạo hữu cảm thấy tâm tư trôi theo nước chảy, muốn hận ta...
Nàng dừng một chút, có chút khó khăn nói.
- Vậy liền hận đi.
Ngoài dự liệu, Tần Dịch không có tức giận, ngược lại rất bình tĩnh gật đầu.
- Trước khi đi, lưu lại kỷ niệm được không?
Minh Hà lắc đầu, nghiêm mặt nói.
- Đạo hữu chẳng qua chỉ tham nhan sắc của thân này... Việc này khó có thể nghe theo.
Tần Dịch nói.
- Tiên tử xin tự trọng, ta không có ý kia.
Minh Hà tức giận mà quay đầu nhìn hắn.
Sau một khắc Tần Dịch liền cúi đầu xuống, hôn lên môi của nàng.
Minh Hà trừng lớn hai mắt, trong đầu ầm ầm chấn động, tựa như thức hải bị cuồng lôi đánh tan, lập tức đã mất đi ý thức.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tần Dịch từ từ tách ra, thấp giọng nói.
- Nàng muốn cầu đạo, ta không ngăn, càng không có gì đáng hận nàng, Tần Dịch ta cũng chỉ tham tuyệt sắc của nàng, lấy đâu ra cao điểm đạo đức? Nhưng nàng nhớ kỹ, có một ngày ta sẽ gõ mở Thần Khuyết, ôm Tinh Hà trong lòng —— ta sẽ có được nàng.
Minh Hà vẫn còn đang ngẩn người.
Tần Dịch duỗi ra ngón tay, khẽ vuốt môi của nàng, chậm rãi nói.
- Tiên đạo mờ mịt, gặp lại không hẹn. Trước tiên đóng dấu, miễn cho nàng quên mất ta.
Khoảng chừng nửa chén trà, Minh Hà mới phục hồi tinh thần lại từ trong đần độn, trong ánh mắt nhìn Tần Dịch, vẻ xấu hổ chợt lóe, lại trở nên phức tạp, cuối cùng trở nên bình tĩnh.
Nàng chậm rãi tránh ra khỏi ôm ấp của Tần Dịch, sửa sang lại đạo bào bị nhăn, một lần nữa biến trở về một đạo cô xuất trần, mới chậm rãi thi lễ một cái.
- Lúc đại đạo đạo hữu tinh tiến, thân liễu yếu đào tơ như Minh Hà sẽ không lại đặt trong lòng đạo hữu rồi... Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại.
Tần Dịch không có nhiều lời, cũng thi lễ một cái.
- Sau này còn gặp lại.
Minh Hà quay người mà đi, rất nhanh biến mất ở bên ngoài.
Tiếp theo càng đi càng nhanh, cũng không còn bình tĩnh như ở trước mặt Tần Dịch, ngay cả thân pháp Vô Phương Biến Ảo đều dùng đến, lập tức xuyên qua dược viên phía sau, xuyên qua đường hầm dài, đã lên đến Thanh Hư Cung trên đỉnh núi.
Thanh Hư Cung không còn một bóng người.
Minh Hà vô ý thức mà vuốt môi của mình, quay đầu mà trông, thấp giọng nói.
- Tốt nhất là... Sau này không gặp lại.
Nói xong câu này, nháy mắt đã biến mất không thấy.
Bên đầm nước, Tần Dịch ngồi xếp bằng ở chỗ kia, một cây Lang Nha bổng đứng ở trước mặt, nghiêng bổng nhìn hắn.
" Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua soái ca?
"Ách..."
Ngữ khí Lưu Tô cực kỳ thú vị.
- Ngươi vừa rồi rõ ràng có khí phách, ha ha, cá ướp muối như ngươi rõ ràng có khí phách.
"Hừ."
- Là bị chọc tức?
- Đã nói ta chỉ ham mê nữ sắc, có tư cách gì tức giận.
Tần Dịch thản nhiên nói.
- Chỉ có điều ta cảm thấy ta có chút mệt mỏi đối với loại mài nước giằng co này, Bổng Bổng, có lẽ ta cũng không phải một người thích hợp chơi thủ đoạn cưa muội tử, không có tình thương đi chạm đến nội tâm phức tạp như vậy, luôn cảm thấy nàng lúc xa lúc gần, ngược lại giống như ta bị chơi. Còn không bằng trực tiếp một chút —— ta xác thực muốn nàng, vậy chính là muốn nàng, vạch ra phương hướng, đạt thành điều kiện là được, giống như nhiệm vụ trong trò chơi, rất dứt khoát rõ ràng.
- Nhưng đó là phương hướng do ngươi vạch, nàng lại không đồng ý.
- Không, nàng đã đồng ý.
- Này, Tần Dịch...
- Cái gì?
- Hành trình động phủ lần này của ngươi, Võ Đạo vượt qua giai đoạn lớn, Tiên Đạo tiến vào Phượng Sơ hậu kỳ, ta cũng không cảm thấy ngươi có tiến bộ gì. Ngược lại, cỗ khí hiện tại mới thật sự là tiến bộ.
- Đây coi là tiến bộ gì?
- Ngươi đã không phải thiếu niên rồi, là nam nhân.
- Vậy sao?
Tần Dịch nhất thời có chút thất thần.
Hai đời làm người, không tính là nam nhân.
Trọng hứa hẹn mà đi, xuất sinh nhập tử, cũng không có để cho Lưu Tô nói đây là nam nhân, ngược lại bị phê bình nhiệt huyết lên não.
Cùng Thanh Quân lăn ga giường một đêm, cũng không phải nam nhân.
Giờ khắc này mới khiến cho Lưu Tô cảm thấy, là nam nhân?
Bởi vì... Đây là trận chinh phục đầu tiên thuộc về nam nhân.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tần Dịch nghe vào những lời này rõ ràng có ý mập mờ cực lớn, để cho ai tới phân tích đều sẽ cho rằng đây tuyệt đối có chút ý vị làm nũng với tình lang, Tần Dịch đương nhiên cũng có loại cảm giác này.
Mặc dù cảm thấy có thể do mình lại nghĩ sai, ý của Minh Hà chưa chắc là như vậy... Nhưng lúc này còn kiên trì nói loại lời cô độc cả đời như "Thật sự vì đan dược", Tần Dịch có ngu ngốc đến mấy cũng không tới trình độ hết thuốc chữa như vậy.
Thượng phẩm tu hành là cái gì cũng đừng nói, trực tiếp hôn nàng là được.
Tần Dịch thì hơi nửa vời, chẳng qua là kề tai nói nhỏ.
- Đương nhiên là bởi vì nàng.
Lời này vừa ra liền triệt để ném đi tầng mạng che mặt "Đạo hữu" kia, biến thành quan hệ nam nữ trần trụi.
Minh Hà thầm than một tiếng oan nghiệt, chính mình lỡ miệng, làm sao có thể trách Tần Dịch? Huống chi... Vì sao lỡ miệng hỏi ra câu kia, chính nàng cũng nghĩ không thông.
Ánh mắt của nàng có chút thất thần, nhìn đầm nước trước mặt không nói lời nào, trong đầm nước còn có vết máu nàng lúc trước bị thương tràn ra, phiêu phiêu đãng đãng, giống như tâm tình lúc này của nàng.
Thấy nàng không nói lời nào, trong lòng Tần Dịch cũng có chút rung động, cảm giác cái này như ngầm đồng ý cái gì đó.
Tư thế của hai người vốn là Minh Hà dựa lưng vào lồng ngực Tần Dịch, tay của Tần Dịch đỡ vai của nàng, mà giờ khắc này tay của Tần Dịch không tự chủ được dời xuống, ôm eo của nàng, nhẹ nhàng ôm.
Minh Hà mấp máy miệng, không có phản ứng gì.
Trên thực tế nàng đã có thể hành động, nhưng giờ khắc này lại không có nghĩ qua muốn tránh ra, có lẽ bởi vì cảm thấy lúc này tránh ra sẽ làm tổn thương hắn?
Bất kể nói thế nào, cảm giác bị hắn ôm lấy đã rất quen thuộc... Cũng không có kháng cự tâm gì.
Ôm liền ôm... Đều ôm nhiều lần như vậy rồi, cũng không có gì...
Hai người cứ như vậy ngồi lẳng lặng, Tần Dịch ôm Minh Hà trong ngực, cũng không có động tác càng quá mức, cùng nhau yên tĩnh mà nhìn đầm nước.
Thật ra Tần Dịch cảm thấy cái này rất thoải mái... Không muốn giả vờ giả vịt mà ra vẻ xa xôi, cũng không muốn quất roi tiên tử như Lưu Tô xúi giục, nhẹ nhàng ôm nhau rất tự nhiên, trạng thái ở chung thoải mái. Muốn cường hành làm một ít cử động tục tĩu, Minh Hà ngược lại mâu thuẫn, toàn bộ cảm giác đều hỏng mất.
Bản thân Minh Hà cũng cảm thấy yên bình hơn nhiều, không phải loại cảm thụ tâm loạn kia, cũng không có ý nguyện nôn nóng đột phá ly khai, phảng phất như quay về tự nhiên, đây mới là đạo.
Lặng yên dựa vào lồng ngực Tần Dịch, có thể cảm nhận được tiếng tim đập ổn định bình thản của Tần Dịch, đó là tần suất tự nhiên, như sinh cơ mạnh mẽ vào mùa xuân lúc vạn vật sống lại.
Pháp lực của nàng tự nhiên mà thu nạp, Đằng Vân tầng thứ ba cường hành muốn đột phá kia lúc này căn bản không có suy nghĩ lại đã bất tri bất giác đột phá.
Đây chính là tự nhiên.
Tần Dịch cảm nhận được nàng đột phá.
Rõ ràng ôm lấy mỹ nhân trong ngực, lại cảm giác được nàng đang rời đi, loại cảm thụ huyền diệu trong lòng kia, ngôn ngữ thật khó biểu đạt ra được một phần vạn.
Nàng đột phá, ngược lại phải đi.
Tần Dịch thở dài, vì sao nàng ngay cả tẩu hỏa đều có thể ngộ ra.
Hắn bỗng nhiên mở miệng phá vỡ yên tĩnh.
- Chúng ta có thể thương lượng hay không?
Minh Hà bình tĩnh mà hỏi.
- Cái gì?
- Nàng lúc này đột phá, ta đã biết, nàng muốn rời đi, đúng không?
Minh Hà trầm mặc một lát, thấp giọng nói.
- Đúng.
- Muốn rời khỏi ta như vậy?
Minh Hà không đáp.
Tần Dịch truy vấn.
- Lưu lại bồi ta vài ngày được không?
Trong lòng Minh Hà có chút không đành lòng.
Nàng biết rõ Tần Dịch có chút mê luyến dung mạo của mình, làm hết thảy đều căn cứ vào đó. Nhưng mà vừa rồi giúp nàng khôi phục, vừa rồi ôm nàng trong ngực, đây là do chính nàng lỡ miệng dẫn đến... Kết quả loại quan hệ nhìn như tình lữ này còn chưa quá một lát, nàng lại mượn phần đạo cảnh này đột phá, ngược lại muốn đi, nói đây là lợi dụng cũng được.
Lưu lại bồi hắn vài ngày, không phải không đi. Chỉ là cái đó thật sự đi ngược với truy cầu của mình, phảng phất như lâm vào trong mê chướng tình cảm, vì hắn yêu thích mà làm bạn bên người, còn muốn tiếp tục ôm ôm ấp ấp, có lẽ còn muốn đột phá sẽ càng khó mở miệng, vậy có gì khác biệt với dùng thân hầu hạ chàng?
Cái này sao có thể gọi là người xuất gia? Còn tu đạo làm gì?
Xá Nữ Song Tu Đạo?
Cái này không được, phải đi.
Càng ở chỗ này, lại càng hãm mê chướng, chỉ sợ càng khó siêu thoát.
Nàng rốt cuộc vẫn phải nói.
- Đạo hữu biết rõ... Minh Hà trong lòng cầu đạo, mà không phải ngươi. Nếu như đạo hữu cảm thấy tâm tư trôi theo nước chảy, muốn hận ta...
Nàng dừng một chút, có chút khó khăn nói.
- Vậy liền hận đi.
Ngoài dự liệu, Tần Dịch không có tức giận, ngược lại rất bình tĩnh gật đầu.
- Trước khi đi, lưu lại kỷ niệm được không?
Minh Hà lắc đầu, nghiêm mặt nói.
- Đạo hữu chẳng qua chỉ tham nhan sắc của thân này... Việc này khó có thể nghe theo.
Tần Dịch nói.
- Tiên tử xin tự trọng, ta không có ý kia.
Minh Hà tức giận mà quay đầu nhìn hắn.
Sau một khắc Tần Dịch liền cúi đầu xuống, hôn lên môi của nàng.
Minh Hà trừng lớn hai mắt, trong đầu ầm ầm chấn động, tựa như thức hải bị cuồng lôi đánh tan, lập tức đã mất đi ý thức.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tần Dịch từ từ tách ra, thấp giọng nói.
- Nàng muốn cầu đạo, ta không ngăn, càng không có gì đáng hận nàng, Tần Dịch ta cũng chỉ tham tuyệt sắc của nàng, lấy đâu ra cao điểm đạo đức? Nhưng nàng nhớ kỹ, có một ngày ta sẽ gõ mở Thần Khuyết, ôm Tinh Hà trong lòng —— ta sẽ có được nàng.
Minh Hà vẫn còn đang ngẩn người.
Tần Dịch duỗi ra ngón tay, khẽ vuốt môi của nàng, chậm rãi nói.
- Tiên đạo mờ mịt, gặp lại không hẹn. Trước tiên đóng dấu, miễn cho nàng quên mất ta.
Khoảng chừng nửa chén trà, Minh Hà mới phục hồi tinh thần lại từ trong đần độn, trong ánh mắt nhìn Tần Dịch, vẻ xấu hổ chợt lóe, lại trở nên phức tạp, cuối cùng trở nên bình tĩnh.
Nàng chậm rãi tránh ra khỏi ôm ấp của Tần Dịch, sửa sang lại đạo bào bị nhăn, một lần nữa biến trở về một đạo cô xuất trần, mới chậm rãi thi lễ một cái.
- Lúc đại đạo đạo hữu tinh tiến, thân liễu yếu đào tơ như Minh Hà sẽ không lại đặt trong lòng đạo hữu rồi... Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại.
Tần Dịch không có nhiều lời, cũng thi lễ một cái.
- Sau này còn gặp lại.
Minh Hà quay người mà đi, rất nhanh biến mất ở bên ngoài.
Tiếp theo càng đi càng nhanh, cũng không còn bình tĩnh như ở trước mặt Tần Dịch, ngay cả thân pháp Vô Phương Biến Ảo đều dùng đến, lập tức xuyên qua dược viên phía sau, xuyên qua đường hầm dài, đã lên đến Thanh Hư Cung trên đỉnh núi.
Thanh Hư Cung không còn một bóng người.
Minh Hà vô ý thức mà vuốt môi của mình, quay đầu mà trông, thấp giọng nói.
- Tốt nhất là... Sau này không gặp lại.
Nói xong câu này, nháy mắt đã biến mất không thấy.
Bên đầm nước, Tần Dịch ngồi xếp bằng ở chỗ kia, một cây Lang Nha bổng đứng ở trước mặt, nghiêng bổng nhìn hắn.
" Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua soái ca?
"Ách..."
Ngữ khí Lưu Tô cực kỳ thú vị.
- Ngươi vừa rồi rõ ràng có khí phách, ha ha, cá ướp muối như ngươi rõ ràng có khí phách.
"Hừ."
- Là bị chọc tức?
- Đã nói ta chỉ ham mê nữ sắc, có tư cách gì tức giận.
Tần Dịch thản nhiên nói.
- Chỉ có điều ta cảm thấy ta có chút mệt mỏi đối với loại mài nước giằng co này, Bổng Bổng, có lẽ ta cũng không phải một người thích hợp chơi thủ đoạn cưa muội tử, không có tình thương đi chạm đến nội tâm phức tạp như vậy, luôn cảm thấy nàng lúc xa lúc gần, ngược lại giống như ta bị chơi. Còn không bằng trực tiếp một chút —— ta xác thực muốn nàng, vậy chính là muốn nàng, vạch ra phương hướng, đạt thành điều kiện là được, giống như nhiệm vụ trong trò chơi, rất dứt khoát rõ ràng.
- Nhưng đó là phương hướng do ngươi vạch, nàng lại không đồng ý.
- Không, nàng đã đồng ý.
- Này, Tần Dịch...
- Cái gì?
- Hành trình động phủ lần này của ngươi, Võ Đạo vượt qua giai đoạn lớn, Tiên Đạo tiến vào Phượng Sơ hậu kỳ, ta cũng không cảm thấy ngươi có tiến bộ gì. Ngược lại, cỗ khí hiện tại mới thật sự là tiến bộ.
- Đây coi là tiến bộ gì?
- Ngươi đã không phải thiếu niên rồi, là nam nhân.
- Vậy sao?
Tần Dịch nhất thời có chút thất thần.
Hai đời làm người, không tính là nam nhân.
Trọng hứa hẹn mà đi, xuất sinh nhập tử, cũng không có để cho Lưu Tô nói đây là nam nhân, ngược lại bị phê bình nhiệt huyết lên não.
Cùng Thanh Quân lăn ga giường một đêm, cũng không phải nam nhân.
Giờ khắc này mới khiến cho Lưu Tô cảm thấy, là nam nhân?
Bởi vì... Đây là trận chinh phục đầu tiên thuộc về nam nhân.
Danh sách chương