Chào cả nhà, mình là nick khoapro9x1997. Vì thấy bộ truyện hay mà lại bị drop không đành nên mình đã liên lạc với team dịch và để nhận làm tiếp bộ này. Các chương mới vẫn sẽ được đăng tiếp tại đây nên các bạn cứ yên tâm đọc tiếp

Vì mình mới làm quen với việc dịch truyện nên nếu có gì chưa hay chưa chuẩn thì mong mọi người nhận xét để mình sẽ cải thiện dần dần. Tùy theo lịch học lịch làm mà sẽ có ít hay nhiều chương mỗi tuần nhưng mình sẽ cố gắng không drop. Và thôi không nói thêm nữa mà mời mọi người đến với chương 141 =)))

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chúng tôi mất bốn ngày để đi từ Barbra đến Ulmutt

Chẳng có gì ghê gớm xảy ra trên đường đi. Điều duy nhất đáng kể là lần chúng tôi vô tình gặp một ổ Goblin có chừng 20 con, nhưng việc tiễn chúng đi chỉ mất chưa đến nửa tiếng đồ hồ, nên việc đó cũng thực sự không đáng kể.

Ulmutt thực tế nhỏ hơn tôi nghĩ khá nhiều. Ý tôi là, tôi biết chắc rằng nó sẽ nhỏ hơn Barbra nhưng thành ra nó lại còn nhỏ hơn Alessa nữa. Nơi đây còn chưa bằng một nửa kích thước của thị trấn Alessa.

Dù vậy, nó vẫn khá ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Chúng tôi tiến về phía Ulmutt bằng việc cưỡi trên lưng của Urushi trong khi cậu ta chạy trên không như mọi khi, nhờ vậy tôi có một cái nhìn tổng thể toàn thành phố từ trên cao. Từ đó cho phép tôi thấy được sự lạ lùng của Ulmutt.

Phần lớn sự kì lạ đến từ hai công trình lớn, thứ đã khiến tôi chú ý ngay lập tức. Đó hai tòa nhà vĩ đại hình trụ, thứ trông như đã bao trùm hết cả thành phố. Tôi đã có thể nghĩ rằng đó là một dạng pháo đài phục vụ cho việc phòng thủ, bảo vệ thành phố nếu nó được đặt ngoài phạm vi thành phố. Vì vậy, tôi chỉ có thể cho rằng hai tòa nhà đó là một nơi trú ẩn hay một cơ sở nào đó quan trọng. Chưa kể đến tường bao quanh của chúng nữa chứ. Bao quanh mỗi tòa nhà lớn là một bức tường khổng lồ bao quanh mỗi tòa nhà đó. Nó cao giống như những bức tưởng ở Barbra, nhưng dày hơn rất nhiều. Thật sự mà nói, bức tường này trông thật thừa thãi. Nó chiếm hết diện tích của thành phố rồi. Cần đến một bức tường như vậy ở nơi này sao? 『Thôi, chúng ta sẽ tìm hiểu đó là gì nếu chúng ta đến đó sau.』

「Nn」

「Gâu.」

Việc còn lại là việc vào trong thành phố, điều mà có vẻ như sẽ là một phiền toái lớn.

Có khoảng cả ngàn người xếp hàng dài trước cổng của Ulmutt. Cổng thành giờ đây ngập tràn các mạo hiểm gia, người dân và thương nhân có vẻ như là vì giải đấu võ thuật sắp tới.

Thực ra, tôi nghĩ đám đông này là minh chứng cho việc giải đấu được coi là một trong ba lễ hội lớn nhất của vương quốc.

Chúng tôi xuống khỏi lưng Urushi tại một điểm cách xa đám đông trước khi lại gần và hòa vào hàng người – và liền nhận ra rằng hàng người về cơ bản chẳng di chuyển chút nào

Tôi nghe lỏm vài thương nhân đứng trước chúng tôi nói rằng thật khó để được cho phép vào thành phố nếu là lần đầu tiên bạn đến đây trừ phi bạn là một mạo hiểm gia. Ulmutt sở hữu hai hầm ngục khác nhau, vì thế nên họ dò hỏi khá kĩ về ý định của những người muốn vào thành phố tại cổng kiểm soát.

Bất kỳ ai đã từng được cho phép một lần sẽ được cấp giấy thông hành, cho phép họ ra vào thành phố thoải mái trong vòng sáu tháng. Nó còn cho phép người đó sử dụng những cổng thành khác, ít người đi lại hơn, của Ulmutt. Và bởi vì giải đấu võ thuật diễn ra một lần mỗi năm, nên những người đến đây chỉ vì giải đấu, sẽ lại phải xếp hàng dài đăng ký mỗi năm.

Những người đến đây hàng năm đều dù ít dù nhiều xem việc xếp hàng như một truyền thống. Vài thương nhân còn nhắm đến những người đang xếp hàng bằng việc bán nước giải khát. Thậm chí họ còn bán cả rượu thành ra đã có vài nhóm người ngồi xuống để nhậu nhẹt hay thi uống rượu.

Những cảnh này làm tôi nhớ đến Comiket hay những sự kiện khác mà tôi tham gia ở Nhật. Thành ra, tôi không thể bỏ được cảm giác rằng sự kiện sẽ bắt đầu trước khi chúng tôi được chấp thuận vào thành phố.

Dường như tôi không phải là người duy nhất cảm thấy vậy, vài người khác trong hàng chẳng thể đợi được lâu hơn. Phần đa trong số họ là người dân hay mạo hiểm gia như chúng tôi, những người đến thăm thành phố này lần đầu.

Nhóm người kích động nhất gồm các mạo hiểm gia với vẻ ngoài không tử tế. Họ liên tục cãi vã khắp nơi. Cho dù chưa có xảy ra xô xát, bạo lực nhưng tôi vẫy thấy rằng giọt nước tràn ly có thể xảy ra tại bất kì lúc nào.

Chết tiệt. Những thằng ngốc đó không nhận ra rằng chúng đang làm hàng người đi chậm hơn bình thường sao?

Cái nhìn của chúng tôi trở nên thờ ơ khi chúng tôi tiếp tục nhìn chúng trong khi kiên nhẫn đợi đnế lượn

『Goblin.』

(Ogre.)

『Hmmn.. Rồng.』

(Kobold.)

『Uhhh một giây thôi… Uhhhhhh, Quỷ.』

(Chimera.)

『Hmmmm』

Fran và tôi giết thời gian bằng cách chơi vài trò mà chúng tôi có thể chơi ở bất kì đâu. Chúng tôi đang lần lượt kể tên ra những loại quái vật, trong khi cố gắng là người cuối cùng có thể kể ra một loại.

Tuy nhiên, trò chơi của chúng lại bắt buộc phải dừng lại, và phiền phức hơn, không phải vì đến lượt của chúng tôi.

「Này con nhãi kia, ra đây nhanh」

Một mạo hiểm gia râu ria gọi chúng tôi đến với một giọng điệu vô cùng tự phụ. Tôi nhìn qua chỉ số của hắn, chỉ để thẩ rằng chúng thật tệ hại. Hắn ta chỉ ở hạng E là cao nhất.

「…」

「Ê! Nghe tao, con nhãi chết tiệt kia!」

「…」

「Khốn nạn, mày nghĩ mày ghê gớm khi bơ tao đi hả?」

「…」

Fran chẳng thèm trả lời tên mạo hiểm giả đó, em ấy đã quá bận để nghĩ ra một loại quái vật để kể tên. Và vì vậy, mặt hắn ta sớm trở nên đỏ rực vì tức tối.

(Hmmmm…)

『Nè Fran』

(Nn? Master, bỏ cuộc ư?)

『Không, chỉ là có kẻ đang cố gọi em kìa』

「Nn?」

Tên mạo hiểm gia hét lên về phía Fran, có vẻ như để dọa nạt em ấy khi Fran hướng về phía hắn ta.

「Tao đang nghĩ về việc cho phép mày rót rượu cho tao một khi chúng tao vào được thành phố, nhưng giờ không thể tha thứ cho mày được nữa rồi, con nhãi」

「Im đi」

「Mày nói cái đ*o gì cơ!? Mày muốn gây sự với tao ấy hả!?」

Đôi tai của Fran rủ xuống, miệng lẩm bẩm bởi sự phiền toái mà hắn ta mang lại, nhưng điều đó chỉ đổ thêm dầu vào cơn giận của hắn ta.

「Mày sẽ phải trả giá vì điều này!」

Gã kia ngay lập tức tung một cú đấm về phía chúng tôi. Hắn bị ngu sao? Nhìn xem có bao nhiêu nhân chứng ở đây này. Đợi đã, hay hắn có khả năng bịt miệng mọi người ở đây hay tương tự? Phải chăng hắn có quan hệ với một trong số những người có ảnh hưởng lớn tại Ulmutt?

「Nn.」

Tôi có một chút lo lắng về danh tính của gã kia, nhưng Fran thì không.

Em ấy cúi xuống né đòn đánh của hắn ta và thụi thẳng một phát vào bụng hắn. Người xem chắc hẳn nghĩ rằng đó chỉ là một hành động vô nghĩa. Thực tế, nhiều người cho rằng gã đó chẳng phải chịu một chút đau đớn nào từ cú đánh đó, nhưng họ ngay lập tức nhận ra rằng mình đã sai và không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

「Guah!」

Tên đó bay về sau khoảng năm mét trước khi nằm lăn ra đất. Sức mạnh của cú ngã lớn đến nỗi làm hắn lăn lộn hoài trên mặt đất.

『Em không kiềm chế lại à?』

(Kẻ thù quá yếu nên không cần dùng đến Master)

「Guueeeeee….」

Gã đó giờ đang nôn ra máu và cả bữa ăn trước đây của mình. Tôi nghĩ rằng hắn đáng bị vậy khi hắn cố đánh một bé gái. Hắn còn may mắn khi hắn chưa bị chặt ra từng khúc.

Nhưng một cách tự nhiên, có những kẻ không đồng tình với chúng tôi

「Nè Brulace, mày ổn không?」

「Mày làm cái quỷ gì với bạn tao vậy con nhãi chết tiệt!?」

「Oy, việc này quá đà rồi đó. Cái gì vậy mày!?」

Những kẻ đi cùng Brulace hét lên giận giữ về phía Fran. Có vẻ như chúng cũng muốn thăng thiên lắm rồi đây

Những cái mặt đỏ au của chúng cho thấy rõ rằng chúng đều say khướt. Cả gã Brulace cũng vậy, chắc vì vậy nên hắn quá nóng giận. Nhưng chúng tôi không định trở nên tốt bụng và tha thứ cho những gì hắn và đồng bọn làm trong cơn say.

Fran ngay lập tức tước vũ khí chúng và cho chúng bay bằng đúng cách mà cô bé đã làm với Brulace

「Ugeehh」

「Uuuueeeeee」

Tôi biết rằng chúng tôi là lí do của việc mấy gã đó đang nằm lăn ra đất nôn ọe, nhưng tôi lại nghĩ rằng bốn gã trông quá ghê tởm để có thể an ủi hay thương hại. Những người khác trong hàng dường như cũng thấy như vậy. Họ ném cho mấy gã những cái nhìn khinh bỉ và bỏ đi.

Chết rồi, chúng tôi hóa ra là những người đầu tiên gây lộn ở đây.

Hmm, chúng tôi có nên dọn dẹp chỗ này?

Một người đàn ông già tiến lại phía chúng tôi khi tôi đang suy ngẫm xem làm để giải quyết việc này gọn gàng nhất.

「Wow, ấn tượng đó. Cô bé trông khá mạnh mẽ đó chứ.」

Ông ấy trông khá lịch sự, và chắc hẳn là một quý tộc. Quần áo ông ta mặc khá xa hoa; chúng được thêu họa tiết chi chít và trông thật sang trọng ngay cả khi chỉ liếc qua. Mái tóc bạc cảu ông ta được chải ngược lại phía sau. Còn bộ rau, thứ tất nhiên cũng bạc trắng, được cắt thành một chòm râu dê. Dù rằng ông ta trông cũng phải sáu chục tuổi, thân hình của ông vẫn cân đối đến mức kì lạ. Và trên hết, ông ấy dường như tỏa ra khí chất của một chiến binh giàu kinh nghiệm.

Tôi thấy một lạ lẫm khi ông ta cười tươi và nói chuyện với chúng tôi với hiện trạng này. Tôi đồ rằng hoặc là ông ta ghê gớm hoặc ông ta chỉ đơn giản là không thể hiểu được hoàn cảnh hiện tại.

「Tên ta là Dias. Còn cháu tên gì?」

「Fran.」

「Cháu là mạo hiểm gia sao?」

「Nn.」

「Ta hiểu rồi. Cháu trông đầy hứa hẹn đó, dựa trên độ đáng yêu cũng như sức mạnh của cháu. Ta sẽ chờ xem cháu sẽ phát triển như thế nào.」

Hmmm, ông già này là ai vậy? Ông ta không có vẻ như là kẻ thù, và xem chừng ông ta cũng không thử đánh giá Fran hay gì đó tương tự.

Ấn tượng đầu tiên của tôi là ông ta trông như là một quý tộc, nhưng ông ta không nói đến gia tộc mình khi tự giới thiệu, vậy nên chắc ông ta không phải là quý tộc hoặc ông ta thuộc về một dòng họ nổi tiếng đến nỗi làm ông ta không muốn nói ra tại đây.

Tôi đã định thẩm định ông ta, nhưng tôi lại bị phân tâm bởi việc một nhóm lính canh chạy về phía chúng tôi từ phía cổng thành.

「Này, nhóc.」

Giọng của tên lính canh dường như có ý đe dọa. Có vẻ như chúng tôi chẳng thể trốn tránh khỏi việc này chỉ bằng việc nói rằng đây là tự vệ. Nhưng chắc sẽ được nếu những người xung quanh làm chứng giúp chúng tôi.

Tuy vậy, dường như chẳng ai muốn giúp chúng tôi. Họ ngay lập tức quay mặt đi ngay khi Fran nhìn về phía họ, việc họ muốn tránh xa khỏi việc này có thể cho thấy việc này nó phiền phức ra sao.

「Geez, tại sao nhóc cứ phải làm phiền tôi như vậy?」

「Chúng tôi đã bận lắm rồi.」

「Tới phòng của lính gác với nhóc ư. Chúng tôi sẽ nghe những gì nhóc nói lát nữa khi chúng tôi tới đó.」

「Được rồi, đi thôi nhóc.」

Chúng tôi đã dành cả giờ xếp hàng. Thật tệ nếu chúng tôi lại phải về cuối hàng sau việc này.

Những người lính canh có vẻ đang có tâm trạng không tốt. Ánh mắt họ nhìn về phía Fran hoàn toàn lạnh lẽo. Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu họ giam chúng tôi lại trong khi chẳng thèm lắng nghe chúng tôi.

Nhưng điều tôi không hiểu là tại sao họ chỉ mang theo chúng tôi mà không mang theo những người Fran đánh.

Tôi thật sự chẳng muốn gặp phải với những việc này, nhưng chẳng có vẻ như chúng tôi có thể mặc kệ chúng và bỏ đi chỗ khác. May mắn thay, Dias dừng những người lính lại ngay trước khi Fran rời khỏi hàng và đi theo họ.

「Khoan đã. Những gì xảy ra không phải lỗi của cô bé.」

「Được rồi và... Ông là ai?」

Một trong số những người lính trừng nhìn về phía Dias một cách kín đáo.

『Trông như lại càng có thêm rắc rối rồi.』

Hoặc đó là do tôi nghĩ, thực tế thì không.

「Ngài Dias」

「Ngài làm gì ở chỗ này vậy?」

「Ồ, có gì đâu, tôi chỉ vô tình đi ngang qua.」

Hử, trông như ông già này có một chút tiếng nói. Ông ta có thể thực sự là một quý tộc đây.

「Đã hiểu thưa ngài.」

「Như ta đã nói, cô bé này không hề có lỗi. Tất cả lỗi nằm ở những tên đang nằm lăn lóc đằng kia, vậy nên nếu các cậu muốn mang ai đó đi, đó phải là chúng. Ta biết chúng bẩn thỉu và ta đã thấy thương các cậu bởi điều đó, nhưng các cậu vẫn phải mang chúng đi, rõ chưa?」

「Rõ thưa ngài!」

Tôi hiểu rồi. Những tên lính canh không muốn mang theo bốn tên đàn ông bẩn thỉu, vậy nên họ quyết định nhắm đến Fran. Họ thậm chí có thể đối xử không phải với Fran nên tôi thấy biết ơn hành động của Dias.

Những lời của Dias đã khiến cho những tên lính ngay lập tức dựng bốn gã kia đứng dậy và mang chúng đi.

「Cảm ơn.」

「Không có chi. Trông thấy một mạo hiểm gia đầy tiềm năng như cháu làm ta thấy mình phải cứu cháu khỏi rắc rối.」

「Tại sao?」

「Hahaha. Thôi, ta đi đây. Hẹn gặp cháu sau.」

Dias rời đi sau khi để lại cho chúng tôi vài từ dường như là một gợi ý hay ý định gì đó. Ông ta là ai chứ? Tôi đoán rằng chúng tôi sẽ tìm hiểu ra khi chúng ta vào trong thành phố.

「Chán」

『Anh cũng vậy』

Có vẻ nhưng chúng tôi còn phải đợi một thời gian nữa trước khi được cấp phép vào bên trong thành phố.

『Chết rồi. Anh vừa nhận ra là anh quên béng mất thẩm định ông ta.』
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện