Hết tuần này mình sẽ xin tạm nghỉ 2-3 tuần để tập trung ôn thi nha, thi xong sẽ lại có chap mới =))
-----------------------------------Góc nhìn của tên lam miêu ngu ngốc thảm hại. (hông phải Solas)
Điều này không thể xảy ra được.
Đây đơn giản không thể nào là sự thật được. Hẳn đây là một cơn ác mộng thôi.
「T-Tarkas? Rawrs? Tordo? T-tụi bây làm sao đấy?」
Ba tên kia đã ngã gục trước mặt tôi. Chúng đều mất hết tứ chi và máu không ngừng chảy khiến chúng phát khóc vì đau và tuyệt vọng.
「Con đi*m! Mày làm cái đéo gì với chúng vậy hả!?」
「…」
「Tao sẽ phanh thây mày ra! Chết đi! Oraahhhh!」
「Nn」
「Cái đ*o!? Không thể nào! Bỏ tao ra, chết tiệt!」
Thế đ*o nào lại có thể! Con nhãi đó chặn cái chùy của mình với tay không!? Làm thế đ*o nào!? Không thể nào! Sức mạnh của mình ngang với hạng D, nhưng mình không thể nào nhúc nhích được dù cho có cố ra sao.
「M-Mày định giở trò hèn hạ gì vậy con nhãi? Chẳng thể nào một người mạnh mẽ như ta lại có thể thua một con nhãi hắc miêu chết tiệt! 」
「Fmph.」
「Gah!?」
Tôi chẳng thể hiểu được điều gì đang diễn ra, nhưng cả hai tay và chân tôi đột nhiên có một cơn đau khủng khiếp. Gaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhh!!!
Nó đau đến mức tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc hét lên.
Và rồi, tôi nhận ra rằng. Tôi đã gục xuống y như lũ đồng bọn của tôi.
Làm sao có thể như vậy được chứ? Chúng tôi vừa vui vẻ ăn uống với nhau chỉ mười phút trước thôi mà…
******
「Ê, mày thấy không?」
「Cái gì?」
「Kia, đằng kia.」
「Nó ư? Làm sao một con nhãi như vậy có thể đến đây được?」
Tarkas ra vẻ với chiếc cằm của hắn và chỉ về phía con nhãi đó. Nó đang ăn uống một mình và có thể nói ngay rằng nó còn quá nhỏ để uống rượu.
Quán bar này là nơi các mạo hiểm gia tụ tập. Con nhãi như nó đáng lẽ ra phải bị chặn lại từ cửa vào.
「Guhehehe, tại sao chúng ta không ra vẻ người lớn và “nhắc nhở” nó một chút?」
「Heh heh heh. Người lớn cái nỗi gì, mày đang vui vì có cơ hội làm cho một con nhãi phải khóc thét lên à. 」
Rawrs ngoác miệng cười. Dường như Tordo đã bị đánh trúng tim đen. Hắn chắc hẳn đang định cho con nhóc một “bài học” và rồi đòi nó “học phí” đây.
Hắn ta bắt đầu đi về phía con nhãi, các bước chân của hắn xiên vẹo vì say xỉn.
「Nè nhóc, đây không phải nơi mà nhóc nên lởn vởn đâu.」
「Tên này cũng đúng đó? Đây là nơi chỉ dành cho mạo hiểm gia, không phải một nơi mà đứa nhãi như nhóc nên lởn vởn đâu.」
「…」
「Ê! Chết tiệt, nói gì đi chứ!」
「Trả lời tao đi con nhãi chết tiệt.」
「…」
「Cái gì? Sợ đến cắn phải lưỡi rồi hả?」
「Đấy là lí do tại sao nhãi không nên tới những chỗ này ngay từ đầu. Giờ lượn đi! Tụi tao sẽ không đánh mạnh đâu nếu mày chịu đi.」
「Kehihihi, hãy coi đây như một bài học đi nhóc. Không phải tất cả người lớn đều tốt như chúng tao đâu, biết không?」
「Nhưng một điều hiển nhiên là chúng tao sẽ phải yêu cầu mày đóng học phí. Nhưng đừng lo, chúng tao không tệ vậy đâu. Mày vẫn có thể giữ quần áo, nhưng chỉ vậy thôi. Đưa tất cả những gì mày có đây.」
「Trời ạ, chúng tao thật là tốt quá mà.」
「…」
「Nó vẫn chẳng nói một lời.」
「Nè Tarkas, chẳng phải nó thuộc tộc Hắc Miêu sao?」
Ôi trời ạ, tôi đã say đến mức tôi không hề để ý đến cái đuôi và đôi tai đen mà con nhóc đó có. Không nghi ngờ gì nữa, nó thuộc tộc Hắc Miêu.
「Mày biết không? Mày chỉ là một con nhãi hắc miêu vô dụng, vậy nên quên hết những gì tao vừa nói đi. Đưa chúng tao mọi thứ mày có, kể cả những thứ mày đang mặc.」
「Yeah, yeah, làm như nó nói đi con đi*m. Mày chỉ là một con Hắc Miêu thấp hèn, không là gì so với Lam Miêu tụi tao. Lí do duy nhất mày còn tồn tại là để tụi tao săn lùng. Tộc Hắc Miêu ư? Một tộc mèo hèn nhát và thấp hèn thì có.」
Chúng tôi thiệt là may mắn mà. Cứ như là chúng tôi vừa bước qua một cái ví đánh rơi vậy. Khỏi cần nói, lũ hắc luôn thấp kém hơn tụi lam chúng tôi, và với tụi này, nó chẳng khác gì một con mồi.
「Phiền nhiễu quá. Im đi」
「Haaahh? Mày vừa nói gì cơ?」
「Im đi. Ngậm mõm lại và biến đi.」
Con mèo thấp hèn khốn nạn kia vừa cãi lại tôi ư? Một Lam Miêu? Mày có gan đó con đi*m. Nó sẽ phải trả giá cho điều này!
「C-con nhãi khốn nạn! Làm sao hắc miêu như mày lại dám thách thức chúng tao!?」
「Quỳ xuống và xin tụi tao tha mạng đi! Tao chỉ khiến cho mày gần chết nếu mày làm vậy! Mày đừng hòng đi khỏi đây nếu chưa bước qua xác tụi tao, con nhãi mèo khốn nạn!」
「…Mmph.」
Kukuku, nếu nhìn vào lúc này. Chúng tôi đã dọa con nhãi đó nhiều đến mức nó chẳng thể nói được gì. Chân nó đang run rẩy kìa, tốt lắm! Con đi*m ngu ngốc không nên chống lại chúng tôi ngay từ đầu! Mẹ nó! Đó là điều mày nhận được khi cố gắng làm gì đó ngoài một nô lệ hay một cái ví đó! Dù vậy, tôi không có ý định tha thứ cho con đi*m đó, không một chút nào. Là lỗi của nó khi không vâng lời lam miêu chúng tôi.
Hoặc đó là tôi nghĩ vậy, nhưng chúng tôi không hề có nhiều cơ hội để rút vũ khí ra.
「Lam miêu rác rưởi. Sống phần đời còn lại trong hối hận đi.」
Và rồi điều đó diễn ra, chỉ một khoảnh khắc sau khi con nhãi đó nói.
Đầu tiên là Rawrs. Rồi đến Tordo, Tarkas, và cuối cùng, tôi.
「Ugaaahhhh!」
Nó nắm lấy cái chùy mà tôi vung với ý định giết và chặt tứ chi của tôi.
「Arrghghhhhhhh!」
Chết tiệt, các tiếng gì vậy? Ồ, phải rồi, nó phát ra từ chính miệng tôi mà.
Thế đéo nào lại thành ra thế này? Tất cả những gì chúng tôi làm là gây sư với một con nhãi hắc miêu.
Con nhãi đứng trước mặt tôi, đôi mắt nó không hề chứa đầy thù hận hay khát máu như tôi nghĩ, mà thay vào đó là đầy sự kinh tởm. Nó nhìn tôi như thể nhìn vào một con gián bẩn thỉu, hoặc một mớ rác trên đường.
「Mày nói tộc mèo thấp hèn hai lần.」
Con nhãi vung cây kiếm, không chút ngại ngần.
「Gyahhhhh!」
Con nhãi chết tiệt cắt đuôi của tôi!! Argghhh!!
Tại sao điều này có thể xảy ra!? --------------------
Góc nhìn từ gã Bạch Khuyển tộc được cứu sống.
Tôi tiếp tục nhìn vào cảnh tượng trước mặt, không thể tạo ra một tiếng động dù là nhỏ nhất.
Nó đơn giản là thật khó tin. Tôi không thể tin được đó là sự thật.
Tôi cảm giác rằng ngay việc thừa nhận nó sẽ khiến cho những quan điểm thông thường của tôi bị bóp méo hết cả.
Nhưng tôi đơn giản là phải làm vậy. Thứ âm thanh tấn công màng nhĩ của tôi và thứ chấn động làm cả người tôi run rẩy thật sự quá chân thật.
「Haaaah!」
「Gugyaaaaooooohhh!」
Cô gái nhỏ đó chặt phần còn lại của tên Orge ra làm đôi.
「Thật… là thật sao…?」
Tôi vô thức thốt lên một tiếng kêu đầy ngạc nhiêu. Làm sao một cô gái nhỏ như vậy có thể hoàn toàn tiêu diệt một bầy quái vật hạng D dường như chỉ với một đòn duy nhất. Tôi chẳng thể không nghĩ rằng câu nói “One Hit One Kill” tồn tại chỉ để miêu tả điều tôi vừa được chứng kiến.
High Ogres không hề yếu ớt một chút nào. Thực tế, chúng còn vô cùng khỏe. Chúng có thể đập nát cả một bộ áo giáp chỉ với một đòn duy nhất. Khả năng phục hồi của chúng cũng nhanh đến kì cục, và bô da thì dàn đến mức một lưỡi kiếm thông thường đều không thể xuyên thủng.
Tôi biết rằng chúng khỏe, đặc biệt là qua cách chúng suýt giết chết tôi một vài phút trước. Thực tế là, tôi đã xác định trước cái chết của mình, khi mà cây kiếm của tôi chẳng thể khiến chúng bị thương chút nào.
Nhưng rồi cô bé xuất hiện.
Và cô bé đã khiến cho con tim tôi chuyển từ tuyệt vọng sang hy vọng, và rồi lại trở về tuyệt vọng. Tôi nhận ra rằng người tới cứu tôi chỉ là một cô gái nhỏ, môt cô bé tộc hắc miêu nữa chứ.
Nghĩ về điều đó, một cô bé chống lại cả đàn High Ogres, kẻ thủ nguy hiểm nhất của hầm ngục này. Một nhóm năm con High Ogre ngang với nguy hiểm bậc C. Không thể nào một cô gái nhỏ có thể chiến thắng chúng. Cô bé chắc hẳn sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Tôi không nghĩ rằng cô bé có thể kéo dài thời gian đủ lâu để tôi chạy thoát.
Nhưng cô bé đã làm được.
Nhóc đó giết cả 5 con High Ogres chỉ trong ba phút. Cô bé cần ít thời gian để diệt chúng hơn thời gian tôi cần để tiêu diệt một số lượng tương đương Goblins.
「Một đứa nhóc hắc miêu…」
Tôi nhớ rằng mình từng nghe tin đồi về cô bé gần đây.
Họ nói rằng cô bé là một mạo hiểm gia hạng D xuất hiện ở Ulmutt gần đây. Điều này bản thân nó khá bình thường, Ulmutt là nơi các mạo hiểm gia hạng trung của Kranzel tụ tập.
Nhưng đó là phần duy nhất bình thường về cô bé.
Điều đầu tiên bất thường về nó là việc cô bé còn rất trẻ. Cô bé cũng là thành viên của một tộc người thú yếu ớt nhất, tộc hắc miêu, và việc tất cả những ai từng gâ sự với cô bé đều mất khả năng tiếp tục làm mạo hiểm gia. Và nhiêu đó chưa hết. Cô bé còn một mình chống lại cả một tổ đội, và vẫn chiến thắng vang dội.
Tin đồn thật khó tin. Tôi đoán rằng cô bé đã đích thân loan tin đồn cho những kẻ say xỉn để tăng thêm tiếng tăm cho mình.
Bên cạnh đó, ngay từ đầu chẳng thể nào một Tộc nhân Hắc miêu lại có thể mạnh mẽ được cả. Bản thân tôi cũng là một người thú, tôi nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên.
Người thú là những sinh vật dù ít dù nhiều được đánh giá cao về sức mạnh. Những người có lói hành xử tệ hại vẫn có thể được tha thứ và bỏ qua những hành động sai trái chừng nào họ mạnh. Nói cách khác, chúng tôi là giống loài luôn luôn đổ lỗi cho những kẻ yếu. Một điều đã ăn sâu vào trong văn hóa của chúng tôi. Tộc Hắc miêu được cho là tộc người thú yếu ớt nhất, và hậu quả là, những tên Lam miêu khốn nạn thường bán họ đi như nô lệ. Việc họ là những người hèn kém nhất trong thứ bậc của người thú cũng là sự thật nữa.
Đó là vì sao tôi đơn giản chẳng thể tin được một cô bé hắc miêu có thể mạnh hơn tôi nhiều đến vậy. Rất nhiều mạo hiểm gia khác cũng thấy điều đó. Và đó là vì sao những lời bàn tán về cô bé thường tập trung về gia tộc của cô hơn là về sức mạnh hay ngoại hình.
「Tôi đoán rằng cô bé hẳn là Hắc miêu mà mọi người đang bàn tán đế.」
Dường như lời đồn được dựa trên sự thật.
Cô bé với những đặc điểm giống với Hắc miêu mà mọi người nó chẳng thèm quay mặt lại nhìn tôi. Dường như việc cô bé cứu tôi chỉ như là mục đích phụ, và rằng cô bé đã nhắm đến lũ High Ogres ngay từ đầu.
Bản thân tôi cũng là một mạo hiểm gia hạng D, nhưng nhìn thấy cô bé chiến đấu đã đập nát sự tự tin của tôi.
Dù vậy, tôi cho rằng mình khá may mắn. Lòng tự tôn của tôi chẳng thể nào đáng giá bằng mạng sống.
Tôi đã tránh được thương tích và có thể tiếp tục sống sót. Và trên hết, tôi đã học được rằng sức mạnh của cô bé Hắc miêu đó hoàn toàn là thật. Tôi mừng rằng tôi đã học được điều đó ở đây chứ không phải một quán bar hay một quán rượu nào đó. Tôi chắc chắn rằng mình sẽ gây sự với cô bé nếu tôi không biết cô bé mạnh đến nhường này.
「Tôi tốt hơn nên nói với mọi người về điều này. Họ cũng ngu ngốc như tôi thôi nên chắc hẳn họ sẽ lại cố gắng gây sự với cô bé nếu tôi không làm vậy.」
-----------------------------------Góc nhìn của tên lam miêu ngu ngốc thảm hại. (hông phải Solas)
Điều này không thể xảy ra được.
Đây đơn giản không thể nào là sự thật được. Hẳn đây là một cơn ác mộng thôi.
「T-Tarkas? Rawrs? Tordo? T-tụi bây làm sao đấy?」
Ba tên kia đã ngã gục trước mặt tôi. Chúng đều mất hết tứ chi và máu không ngừng chảy khiến chúng phát khóc vì đau và tuyệt vọng.
「Con đi*m! Mày làm cái đéo gì với chúng vậy hả!?」
「…」
「Tao sẽ phanh thây mày ra! Chết đi! Oraahhhh!」
「Nn」
「Cái đ*o!? Không thể nào! Bỏ tao ra, chết tiệt!」
Thế đ*o nào lại có thể! Con nhãi đó chặn cái chùy của mình với tay không!? Làm thế đ*o nào!? Không thể nào! Sức mạnh của mình ngang với hạng D, nhưng mình không thể nào nhúc nhích được dù cho có cố ra sao.
「M-Mày định giở trò hèn hạ gì vậy con nhãi? Chẳng thể nào một người mạnh mẽ như ta lại có thể thua một con nhãi hắc miêu chết tiệt! 」
「Fmph.」
「Gah!?」
Tôi chẳng thể hiểu được điều gì đang diễn ra, nhưng cả hai tay và chân tôi đột nhiên có một cơn đau khủng khiếp. Gaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhh!!!
Nó đau đến mức tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc hét lên.
Và rồi, tôi nhận ra rằng. Tôi đã gục xuống y như lũ đồng bọn của tôi.
Làm sao có thể như vậy được chứ? Chúng tôi vừa vui vẻ ăn uống với nhau chỉ mười phút trước thôi mà…
******
「Ê, mày thấy không?」
「Cái gì?」
「Kia, đằng kia.」
「Nó ư? Làm sao một con nhãi như vậy có thể đến đây được?」
Tarkas ra vẻ với chiếc cằm của hắn và chỉ về phía con nhãi đó. Nó đang ăn uống một mình và có thể nói ngay rằng nó còn quá nhỏ để uống rượu.
Quán bar này là nơi các mạo hiểm gia tụ tập. Con nhãi như nó đáng lẽ ra phải bị chặn lại từ cửa vào.
「Guhehehe, tại sao chúng ta không ra vẻ người lớn và “nhắc nhở” nó một chút?」
「Heh heh heh. Người lớn cái nỗi gì, mày đang vui vì có cơ hội làm cho một con nhãi phải khóc thét lên à. 」
Rawrs ngoác miệng cười. Dường như Tordo đã bị đánh trúng tim đen. Hắn chắc hẳn đang định cho con nhóc một “bài học” và rồi đòi nó “học phí” đây.
Hắn ta bắt đầu đi về phía con nhãi, các bước chân của hắn xiên vẹo vì say xỉn.
「Nè nhóc, đây không phải nơi mà nhóc nên lởn vởn đâu.」
「Tên này cũng đúng đó? Đây là nơi chỉ dành cho mạo hiểm gia, không phải một nơi mà đứa nhãi như nhóc nên lởn vởn đâu.」
「…」
「Ê! Chết tiệt, nói gì đi chứ!」
「Trả lời tao đi con nhãi chết tiệt.」
「…」
「Cái gì? Sợ đến cắn phải lưỡi rồi hả?」
「Đấy là lí do tại sao nhãi không nên tới những chỗ này ngay từ đầu. Giờ lượn đi! Tụi tao sẽ không đánh mạnh đâu nếu mày chịu đi.」
「Kehihihi, hãy coi đây như một bài học đi nhóc. Không phải tất cả người lớn đều tốt như chúng tao đâu, biết không?」
「Nhưng một điều hiển nhiên là chúng tao sẽ phải yêu cầu mày đóng học phí. Nhưng đừng lo, chúng tao không tệ vậy đâu. Mày vẫn có thể giữ quần áo, nhưng chỉ vậy thôi. Đưa tất cả những gì mày có đây.」
「Trời ạ, chúng tao thật là tốt quá mà.」
「…」
「Nó vẫn chẳng nói một lời.」
「Nè Tarkas, chẳng phải nó thuộc tộc Hắc Miêu sao?」
Ôi trời ạ, tôi đã say đến mức tôi không hề để ý đến cái đuôi và đôi tai đen mà con nhóc đó có. Không nghi ngờ gì nữa, nó thuộc tộc Hắc Miêu.
「Mày biết không? Mày chỉ là một con nhãi hắc miêu vô dụng, vậy nên quên hết những gì tao vừa nói đi. Đưa chúng tao mọi thứ mày có, kể cả những thứ mày đang mặc.」
「Yeah, yeah, làm như nó nói đi con đi*m. Mày chỉ là một con Hắc Miêu thấp hèn, không là gì so với Lam Miêu tụi tao. Lí do duy nhất mày còn tồn tại là để tụi tao săn lùng. Tộc Hắc Miêu ư? Một tộc mèo hèn nhát và thấp hèn thì có.」
Chúng tôi thiệt là may mắn mà. Cứ như là chúng tôi vừa bước qua một cái ví đánh rơi vậy. Khỏi cần nói, lũ hắc luôn thấp kém hơn tụi lam chúng tôi, và với tụi này, nó chẳng khác gì một con mồi.
「Phiền nhiễu quá. Im đi」
「Haaahh? Mày vừa nói gì cơ?」
「Im đi. Ngậm mõm lại và biến đi.」
Con mèo thấp hèn khốn nạn kia vừa cãi lại tôi ư? Một Lam Miêu? Mày có gan đó con đi*m. Nó sẽ phải trả giá cho điều này!
「C-con nhãi khốn nạn! Làm sao hắc miêu như mày lại dám thách thức chúng tao!?」
「Quỳ xuống và xin tụi tao tha mạng đi! Tao chỉ khiến cho mày gần chết nếu mày làm vậy! Mày đừng hòng đi khỏi đây nếu chưa bước qua xác tụi tao, con nhãi mèo khốn nạn!」
「…Mmph.」
Kukuku, nếu nhìn vào lúc này. Chúng tôi đã dọa con nhãi đó nhiều đến mức nó chẳng thể nói được gì. Chân nó đang run rẩy kìa, tốt lắm! Con đi*m ngu ngốc không nên chống lại chúng tôi ngay từ đầu! Mẹ nó! Đó là điều mày nhận được khi cố gắng làm gì đó ngoài một nô lệ hay một cái ví đó! Dù vậy, tôi không có ý định tha thứ cho con đi*m đó, không một chút nào. Là lỗi của nó khi không vâng lời lam miêu chúng tôi.
Hoặc đó là tôi nghĩ vậy, nhưng chúng tôi không hề có nhiều cơ hội để rút vũ khí ra.
「Lam miêu rác rưởi. Sống phần đời còn lại trong hối hận đi.」
Và rồi điều đó diễn ra, chỉ một khoảnh khắc sau khi con nhãi đó nói.
Đầu tiên là Rawrs. Rồi đến Tordo, Tarkas, và cuối cùng, tôi.
「Ugaaahhhh!」
Nó nắm lấy cái chùy mà tôi vung với ý định giết và chặt tứ chi của tôi.
「Arrghghhhhhhh!」
Chết tiệt, các tiếng gì vậy? Ồ, phải rồi, nó phát ra từ chính miệng tôi mà.
Thế đéo nào lại thành ra thế này? Tất cả những gì chúng tôi làm là gây sư với một con nhãi hắc miêu.
Con nhãi đứng trước mặt tôi, đôi mắt nó không hề chứa đầy thù hận hay khát máu như tôi nghĩ, mà thay vào đó là đầy sự kinh tởm. Nó nhìn tôi như thể nhìn vào một con gián bẩn thỉu, hoặc một mớ rác trên đường.
「Mày nói tộc mèo thấp hèn hai lần.」
Con nhãi vung cây kiếm, không chút ngại ngần.
「Gyahhhhh!」
Con nhãi chết tiệt cắt đuôi của tôi!! Argghhh!!
Tại sao điều này có thể xảy ra!? --------------------
Góc nhìn từ gã Bạch Khuyển tộc được cứu sống.
Tôi tiếp tục nhìn vào cảnh tượng trước mặt, không thể tạo ra một tiếng động dù là nhỏ nhất.
Nó đơn giản là thật khó tin. Tôi không thể tin được đó là sự thật.
Tôi cảm giác rằng ngay việc thừa nhận nó sẽ khiến cho những quan điểm thông thường của tôi bị bóp méo hết cả.
Nhưng tôi đơn giản là phải làm vậy. Thứ âm thanh tấn công màng nhĩ của tôi và thứ chấn động làm cả người tôi run rẩy thật sự quá chân thật.
「Haaaah!」
「Gugyaaaaooooohhh!」
Cô gái nhỏ đó chặt phần còn lại của tên Orge ra làm đôi.
「Thật… là thật sao…?」
Tôi vô thức thốt lên một tiếng kêu đầy ngạc nhiêu. Làm sao một cô gái nhỏ như vậy có thể hoàn toàn tiêu diệt một bầy quái vật hạng D dường như chỉ với một đòn duy nhất. Tôi chẳng thể không nghĩ rằng câu nói “One Hit One Kill” tồn tại chỉ để miêu tả điều tôi vừa được chứng kiến.
High Ogres không hề yếu ớt một chút nào. Thực tế, chúng còn vô cùng khỏe. Chúng có thể đập nát cả một bộ áo giáp chỉ với một đòn duy nhất. Khả năng phục hồi của chúng cũng nhanh đến kì cục, và bô da thì dàn đến mức một lưỡi kiếm thông thường đều không thể xuyên thủng.
Tôi biết rằng chúng khỏe, đặc biệt là qua cách chúng suýt giết chết tôi một vài phút trước. Thực tế là, tôi đã xác định trước cái chết của mình, khi mà cây kiếm của tôi chẳng thể khiến chúng bị thương chút nào.
Nhưng rồi cô bé xuất hiện.
Và cô bé đã khiến cho con tim tôi chuyển từ tuyệt vọng sang hy vọng, và rồi lại trở về tuyệt vọng. Tôi nhận ra rằng người tới cứu tôi chỉ là một cô gái nhỏ, môt cô bé tộc hắc miêu nữa chứ.
Nghĩ về điều đó, một cô bé chống lại cả đàn High Ogres, kẻ thủ nguy hiểm nhất của hầm ngục này. Một nhóm năm con High Ogre ngang với nguy hiểm bậc C. Không thể nào một cô gái nhỏ có thể chiến thắng chúng. Cô bé chắc hẳn sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Tôi không nghĩ rằng cô bé có thể kéo dài thời gian đủ lâu để tôi chạy thoát.
Nhưng cô bé đã làm được.
Nhóc đó giết cả 5 con High Ogres chỉ trong ba phút. Cô bé cần ít thời gian để diệt chúng hơn thời gian tôi cần để tiêu diệt một số lượng tương đương Goblins.
「Một đứa nhóc hắc miêu…」
Tôi nhớ rằng mình từng nghe tin đồi về cô bé gần đây.
Họ nói rằng cô bé là một mạo hiểm gia hạng D xuất hiện ở Ulmutt gần đây. Điều này bản thân nó khá bình thường, Ulmutt là nơi các mạo hiểm gia hạng trung của Kranzel tụ tập.
Nhưng đó là phần duy nhất bình thường về cô bé.
Điều đầu tiên bất thường về nó là việc cô bé còn rất trẻ. Cô bé cũng là thành viên của một tộc người thú yếu ớt nhất, tộc hắc miêu, và việc tất cả những ai từng gâ sự với cô bé đều mất khả năng tiếp tục làm mạo hiểm gia. Và nhiêu đó chưa hết. Cô bé còn một mình chống lại cả một tổ đội, và vẫn chiến thắng vang dội.
Tin đồn thật khó tin. Tôi đoán rằng cô bé đã đích thân loan tin đồn cho những kẻ say xỉn để tăng thêm tiếng tăm cho mình.
Bên cạnh đó, ngay từ đầu chẳng thể nào một Tộc nhân Hắc miêu lại có thể mạnh mẽ được cả. Bản thân tôi cũng là một người thú, tôi nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên.
Người thú là những sinh vật dù ít dù nhiều được đánh giá cao về sức mạnh. Những người có lói hành xử tệ hại vẫn có thể được tha thứ và bỏ qua những hành động sai trái chừng nào họ mạnh. Nói cách khác, chúng tôi là giống loài luôn luôn đổ lỗi cho những kẻ yếu. Một điều đã ăn sâu vào trong văn hóa của chúng tôi. Tộc Hắc miêu được cho là tộc người thú yếu ớt nhất, và hậu quả là, những tên Lam miêu khốn nạn thường bán họ đi như nô lệ. Việc họ là những người hèn kém nhất trong thứ bậc của người thú cũng là sự thật nữa.
Đó là vì sao tôi đơn giản chẳng thể tin được một cô bé hắc miêu có thể mạnh hơn tôi nhiều đến vậy. Rất nhiều mạo hiểm gia khác cũng thấy điều đó. Và đó là vì sao những lời bàn tán về cô bé thường tập trung về gia tộc của cô hơn là về sức mạnh hay ngoại hình.
「Tôi đoán rằng cô bé hẳn là Hắc miêu mà mọi người đang bàn tán đế.」
Dường như lời đồn được dựa trên sự thật.
Cô bé với những đặc điểm giống với Hắc miêu mà mọi người nó chẳng thèm quay mặt lại nhìn tôi. Dường như việc cô bé cứu tôi chỉ như là mục đích phụ, và rằng cô bé đã nhắm đến lũ High Ogres ngay từ đầu.
Bản thân tôi cũng là một mạo hiểm gia hạng D, nhưng nhìn thấy cô bé chiến đấu đã đập nát sự tự tin của tôi.
Dù vậy, tôi cho rằng mình khá may mắn. Lòng tự tôn của tôi chẳng thể nào đáng giá bằng mạng sống.
Tôi đã tránh được thương tích và có thể tiếp tục sống sót. Và trên hết, tôi đã học được rằng sức mạnh của cô bé Hắc miêu đó hoàn toàn là thật. Tôi mừng rằng tôi đã học được điều đó ở đây chứ không phải một quán bar hay một quán rượu nào đó. Tôi chắc chắn rằng mình sẽ gây sự với cô bé nếu tôi không biết cô bé mạnh đến nhường này.
「Tôi tốt hơn nên nói với mọi người về điều này. Họ cũng ngu ngốc như tôi thôi nên chắc hẳn họ sẽ lại cố gắng gây sự với cô bé nếu tôi không làm vậy.」
Danh sách chương