Chúng tôi trở lại mặt đất khá dễ dàng.

Suốt phần còn lại của chuyến đi, Solas bị trói trên lưng của Urushi. Chúng tôi chỉ hồi phục hắn ta vừa đủ; chúng tôi làm liền các vết thương và cầm máu cho hắn, nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Fran cũng lột bỏ bộ áo giáp của hắn ra, đồng thời che mặt hắn lại với một miếng vải nhằm chắc chắn rằng mấy gã đồng bọn không thể nhận ra hắn. Solas đã khai hết mọi điều chúng tôi muốn biết, nên chúng tôi bịt miệng hắn lại để ngăn hắn khỏi lảm nhảm. Tôi nghĩ rằng tôi và Fran có thể mang hắn vào trong Công hội luôn. Chẳng thể nào có ai đó nhận ra rằng người bị buộc đó là Solas, nhưng dù vậy chúng tôi vẫn sẽ khá nổi bật đây.

「Ê ê, có gì xảy ra sao?」

「Có nghiêm trọng lắm không?」

「Chắc chắn rồi. Tôi băn khoăn không biết mọi thứ có ổn không.」

「Có vẻ ai đó đang bị thương khá nghiêm trọng kìa.」

Ánh nhìn của mọi người xung quanh lập tức cắm thẳng về phía chúng tôi khi tụi tôi rời khỏi hầm ngục. Lính gác cũng bắt đầu đến rồi kìa.

Yep, chắc là chúng tôi chẳng thể đi khỏi nếu viện cớ này nọ, nên tôi cho rằng tốt nhất chúng tôi nên nói thật. Dù vậy, chúng tôi vẫn muốn càng ít sự chú ý càng tốt để tránh cho tay sai của Solas chuồn mất.

「Bị tấn công trong lúc quay trở lên.」

「Gâu.」

Đám đông xung quanh lập tức om sòm lên khi Fran thông báo lại cho lính canh về tình trạng của chúng tôi.

「Con bé đó làm vậy với người tấn công nó hả?」

「Má ơi, nó chẳng có tí nhân từ nào cả.」

Tôi cảm thấy rằng chúng tôi trở nên đáng sợ hơn bình thường trong mắt mọi người rồi thì phải. Dù sao thì cũng chẳng trách được, cậu nhóc sói của chúng tôi đang mang theo một người với một cái chân bị chặt đứt như mang theo một túi hành lý. Thành ra việc chúng tôi che đi khuôn mặt anh ta chẳng có tác dụng gì mấy trong lúc này.

Giờ nghĩ lại, chúng tôi lúc này cứ như những kẻ sát nhân ấy, nên tôi có thể hiểu tại sao mọi người lại sợ hãi đến vậy.

「Ồ, nhóc bị trộm tấn công hả?」

「Nn.」

「Khá lắm! Cả nhóc và con chó đều giỏi đó.」

Mà để ý lại thì những người hoảng sợ vì chúng tôi là dân cư bình thường. Các mạo hiểm gia và lĩnh gác thì xem hành động của chúng tôi là một điều đáng tán thưởng. Với họ, lũ trộm là những tên tội phảm xảo trá và tội ác của chúng không thể nào tha thứ được.

Tôi đã nghĩ mọi người sẽ ra nghi ngờ chúng tôi, nhưng với ngoại hình của Fran đã đủ thuyết phục những người đó và khiến mọi người nhìn chúng tôi với một thái độ trái ngược. Họ dường như nghĩ rằng chằng thể nào một cô bé lại nói dối về việc bắt được một tên trộm, đặc biệt là khi cô bé đã lôi được hắn đi theo. Hơn nữa việc chúng tôi đi về Công hội đã chứng thực cho lời nói của mình. Một vài người lính còn đề nghị đi cùng chúng tôi tới Công hội.

「Em định quay trở về Công hội?」

「Nếu vậy chúng tôi sẽ hộ tống em.」

Việc họ đi cùng chúng tôi có hai mục đích; họ vừa có thể hộ tống và đồng thời giám sát chúng tôi. Thành thật thì tôi và Fran chẳng bận tâm chút nào. Thực ra, chúng tôi còn vui vì có họ hộ tống ấy chứ, nó sẽ giúp tiết kiệm thời gian hơn. Chúng tôi sẽ không phải dừng lại giải thích hiện trạng mỗi khi gặp một lính gác.

Chúng tôi bắt gặp Erza trên đường trở về. Anh ta lập tức chạy lại vì đã nghe được rằng có gì đó xảy ra, và có chút lo lắng về mớ lộn xộn này.

Anh ta lập tực cho rằng Fran đã bị bắt, và bắt đầu “hành” một trong số lính gác.

「Em ổn chứ, Fran!?」

「Nn.」

「Phù, tạ ơi trời ~ Em có sợ không?」

「Hoàn toàn ổn.」

「Fufufu, vậy em hẳn rất mạnh rồi. Vậy chị đoán rằng tên trộm cặn bã này đã tấn công em hả?」

「Yup.」

Erza ném một ánh mắt đầy thù hằn về phía Solas. Đó là một cái nhìn chứa cả một cơn thịnh nộ ở trỏng khiến cho mục tiêu của nó run cầm cập dù cho hắn ta còn chẳng thể nhìn thấy nó.

Gã-yêu-mọi-giới-tính-đang-trong-cơn-thịnh-nộ ghé môi vào sát bên tai Solas đồng thời thì thầm một câu.

「Thật tuyệt vời làm sao.」

「Hiii….」

「Tao sẽ nghiền nát mày ra thành từng mành nếu con bé có làm sao, cho dù là một vết xước nhỏ nhất.」

Chúng tôi quyết định không nói cho Erza việc hắn ta làm cho chúng tôi nhiễm một chút độc. Tôi có cảm giác rằng anh ta băm nhỏ Solas ra nếu chúng tôi làm vậy, trong khi chúng tôi không thể để hắn chết được. Chúng tôi vẫn cần hắn xác nhận xem chúng tôi có bắt đúng người hay không khi truy tìm lũ tay sai.

Thật ra, điều đó cũng đâu phải là vấn đề đâu nhỉ, chẳng sao cả...

『Nè Fran, em nghĩ sao về việc nhờ Erza giúp chúng ta tóm gọn cả lũ tay sai của Solas?』

(Nn. Hay đó.)

『Sẽ có khả năng cao là Erza biết chúng trông ra sao. Anh ta cũng thực sự rất mạnh nữa, nên anh ta hẳn chẳng gặp rắc rối gì với việc đó đâu. Có Erza sẽ làm mọi chuyên đơn giản hơn nhiều so với việc chúng ta lôi Solas đi khắp mọi nơi tìm kiếm chúng.』

Chúng tôi thu hút sự chú ý nhiều hơn tôi dự đoán. Việc tiến thẳng về Công hội lúc này không còn là một kế hoạch tốt nữa rồi.

Có vẻ như gặp được Erza hóa ra là một may mắn cho chúng tôi rồi.

「Erza.」

「Sup~ Cô bé cần gì sao?」

「Cần giúp đỡ.」

「Chắc chắn rồi, hay để đó cho chị!」

「Chưa nói cụ thể mà.」

「Không hề chi, cứ để đó cho chị. Chị sẽ làm mọi điều em yêu cầu. Em cần gì nào? Muốn chị giúp em tang cho lão chủ hội vì lão làm em khó chịu ư? Hay em muốn cho tụi lính gác “ăn hành” vì bắt nạt em sao?」

Ôi Chúa ơi, đùa ư? Hãy nói với tôi đó là đùa đi. Anh ta trông thật sự nghiêm túc, nhưng làm ơn nói với tôi đó chỉ là một dạng trò đùa mà những người đồng tính hay dùng đi.

Khốn thật, gã này đã khiến tôi sợ đến lạnh cả người cho dù tôi chỉ là một thanh kiếm, MỘT THANH KIẾM! Fran, ngược lại, dường như chẳng gặp vấn đề gì cả. Cô bé nói ra đề nghị của mình với giọng điệu vô cảm bình thường của mình.

「Cần giúp bắt giữ đồng bọn của gã này.」

「Mhmm~」

Mắt của Erza sáng lên như mắt của một con rồng tìm thấy con mồi khi Fran nói ra tên và đặc điểm của đám tay sai.

「Sẽ để lại cho chị.」

「Ufufu~ Chị chỉ cần không giết chúng thôi là được, phải không? Điều đó sẽ khó hơn một chút đấy.」

「Nn. Không hề gì, còn về phần thưởng.」

「Hiểu rồi. Ta sẽ cho riêng cô bé một phần thưởng nếu em không có được gì từ Công hội.」

Ơ kìa, chúng tôi đâu có ý như vậy đâu. Chúng tôi chỉ muốn giữ cho chúng còn sống để bắt chúng khai ra nơi cất giấu của cải cũng như những việc mà chúng đã làm thôi mà.

「Vậy chị đi nha!」

「Nn. Cố lên.」

Đừng, Fran, đừng mà. Làm ơn đừng có nói HẮN cố lên chứ. Điều đó sẽ có kết cục không hay đâu.

「Ufufufu! Được em cổ vũ làm sức mạnh cũng như tinh thần của chị tăng lên cả trăm lần đó! Tất nhiên, cũng như tình cảm của ta nữa. Chị sẽ trở về sớm thôi, gặp em sau nhé!」

Gã ái nam ái nữ chạy vụt đi trước khi Fran kịp có cơ hội nói anh ta nhẹ tay với đồng bọn của Solas.

『Haizzz….』

(Master?)

『Không có gì đâu, kệ đi.』

「Gâu.」

Tôi mong rằng anh ta không hành bọn chúng quá đà. Sẽ tốt hơn khi chúng tôi vẫn có thể nhận ra chúng khi anh ta hành chúng xong xuôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện