Đùa kiểu gì thế này!? Bắt chúng tôi phải có mặt lúc chín giờ sáng vào ngày cuối tuần! Chưa kể tôi còn phải đạp chiếc xe cà tàng này tới nhà ga nữa….Chết chắc rồi!

Nhà ga Kitaguchi nằm ngay giữa thành phố, nên nó đóng vai trò rất quan trọng, kết nối với những ga tàu điện khác. Mỗi cuối tuần, khuôn viên trước nhà ga đầy những đám thanh niên đi xem đồ trong các cửa hàng. Khác với những thành phố lớn khác, ở đây chả có gì làm ngoài việc tới khu trung tâm thương mại gần ga Kitaguchi. Tôi không hiểu làm sao mà người ta có thể sống ở một thành phố chán ngắt thế này.

Tôi quẳng chiếc xe trước cửa ngân hàng, rồi chạy qua cánh cửa xoay phía bắc của nhà ga. Còn năm phút nữa mới tới chín giờ, nhưng mọi người đã có mặt.

Haruhi quay đầu lại và nói.

“Cậu đi trễ! Cậu phải đóng tiền phạt!”

“Nhưng chưa tới chín giờ.”

“Ngay cả khi cậu không đến trễ, người đến cuối cùng phải chịu phạt. Đó là luật!”

“Sao tôi chưa nghe thấy luật này bao giờ nhỉ!?”

“Bởi vì tôi mới vừa nghĩ ra!”

Haruhi mặc một chiếc áo thun tay dài và quần jean ngắn. Cô ấy trông rất vui vẻ.

“Cậu phải trả tiền nước cho bọn tôi.”

Haruhi đặt hai tay lên hông, tôi có cảm giác rằng Haruhi dễ gần hơn mọi khi. Cuối cùng, tôi bị bắt buộc dẫn mọi người đến quán nước gần đó.

Asahina mặc một chiếc đầm không tay cùng với áo len màu xanh biển. Chị kẹp tóc về phía sau. Mỗi lần chị cử động, mái tóc khẽ rung lên trông rất dễ thương. Nụ cười của chị gây ấn tượng về một tiểu thư đài các. Chị ấy còn mang một túi xách khá hợp thời trang nữa.

Đứng kế bên tôi là Koizumi. Hắn đang mặc một cái áo sơmi màu hồng, thắt cravát đỏ. Tôi khó chịu khi phải thừa nhận rằng hắn rất có phong cách, hơn nữa hắn lại cao hơn tôi.

Nagato vẫn như mọi khi, mặc bộ đồng phục thủy thủ và đứng phía sau chúng tôi. Mặc dù cô ấy đã hoàn toàn là thành viên của Quân đoàn SOS, nhưng trên lý thuyết, cô vẫn còn trong câu lạc bộ Văn học. Nagato cư xử lạnh lùng càng làm tôi cảm thấy lo lắng về buổi nói chuyện tối hôm kia. Nhân tiện, tại sao Nagato lại mặc đồng phục vào ngày nghỉ vậy? Khi Bộ năm Bí ẩn bước vào và ngồi xuống, nhân viên ở đây bắt đầu đưa thực đơn. Chỉ có Nagato xem nó một cách kĩ lưỡng. Thật tình mà nói, thời gian để cô ấy chọn thức uống đủ để nấu một tô mì!

“Trà hạnh nhân.” – Nagato cuối cùng cũng chọn xong.

Cậu có chọn kiểu gì đi nữa thì mình cũng là người trả tiền.

Haruhi đề nghị.

Chúng tôi sẽ chia làm hai nhóm. Nếu bất cứ ai trông thấy điều gì bất thường, phải gọi điện cho nhóm kia ngay lập tức để cùng hội ý những việc cần làm tiếp theo. Một khi tất cả đều xong xuôi thì chúng tôi sẽ trực tiếp phỏng vấn họ để chuẩn bị những bước tiến triển xa hơn.

Thế thôi.

“Bốc thăm nào!”

Haruhi lấy năm cây tăm trong lọ, dùng bút đánh dấu hai cây rồi dùng tay che lại.

Tôi bốc được cây tăm có đánh dấu. Asahina cũng vậy, chị ấy vừa nhìn cây tăm vừa nói: “Hmm, cũng hay nhỉ…”

Vì một lí do nào đó, Haruhi lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi với Asahina và hét lớn: “Kyon, nhớ cho kĩ, đây không phải là hẹn hò! Nghiêm túc đấy, hiểu chưa hả?”

“Được rồi!”

Cô ta đọc được suy nghĩ của tôi à? Nhưng dù gì thì điều này cũng quá tuyệt! Tôi cười thầm trong bụng khi thấy Asahina đỏ mặt nhìn chăm chú que tăm. Sướng quá!

“Chính xác thì chúng ta cần tìm kiếm những gì?” – Koizumi hỏi với giọng thờ ơ, trong khi Nagato đang uống trà một cách cẩn thận.

Uống xong giọt cà phê cuối cùng, Haruhi vén nhẹ mái tóc.

“Bất cứ thứ gì khả nghi, kể cả con người. Sẵn tiện tìm luôn những cánh cổng không gian hoặc người ngoài hành tinh giả dạng.”

Suýt nữa tôi phun ra ly trà bạc hà. Lạ thật, sao Asahina cũng có biểu hiện như vậy? Đương nhiên, Nagato vẫn bình thản như thường ngày.

“Ra vậy.” – Koizumi nói.

Cậu có chắc là cậu hiểu không?

“Vậy tất cả những gì chúng ta cần làm là tìm sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian và nhà ngoại cảm với năng lực đặc biệt, và những gì mà họ để sót lại trên trái đất. Mình đã hiểu hoàn toàn rồi.” – Koizumi vui vẻ.

“Đúng đấy! Koizumi, cậu thông minh thật! Đúng như những gì cậu nói! Kyon, cậu nên học hỏi cậu ấy nhiều hơn!”

Đừng có khuyến khích Haruhi chứ! Tôi khó chịu nhìn Koizumi. Hắn mỉm cười và gật đầu lại.

“Được rồi! Xuất phát nào!”

Haruhi đưa tôi hóa đơn tính tiền rồi lẩn mất.

Một lần nữa tôi phải thốt lên. “Ôi trời…”

Nhớ cho kỹ, đây không phải là cuộc hẹn hò! Nếu tôi thấy cậu đang vui vẻ với cô ấy, tôi sẽ giết cậu! Haruhi nói xong quay đầu đi thẳng với Koizumi và Nagato. Tôi vẫn không biết mình phải đi tìm cái gì nữa. “Mình làm gì bây giờ?”

Asahina nhìn tôi, trong tay ôm lấy chiếc túi xách. Tôi muốn về nhà, nhưng tôi không thể làm như vậy được. Vì thế, tôi giả vờ như đang suy nghĩ rồi nói: “Đứng đây chả giải quyết được gì. Đi thôi.”

“Ừm.”

Asahina miễn cưỡng đi cùng với tôi. Chị ấy cảm thấy ngại ngùng khi đi sánh vai với tôi. Mỗi lần chị vô tình chạm vào vai tôi, chị xấu hổ lùi lại. Asahina trông thật ngây thơ. Chúng tôi đi ven theo con đường bên bờ sông và đi lang thang lên hướng lên phía bắc. Nếu chúng tôi đến đây sớm trước một tháng thì chúng tôi đã có dịp ngắm hoa anh đào, nhưng bây giờ nó chỉ là một con đường bên sông bình thường.

Đây là nơi mà các gia đình và những đôi trai gái thường xuyên qua lại. Nếu gặp người không biết, nhất định họ sẽ lầm tưởng chúng tôi là một đôi yêu nhau, chứ không phải là một nhóm tìm kiếm những sự kiện bí ẩn.

Asahina nhìn ra bờ sông, nhẹ nhàng thì thầm như nói với chính mình: “Đây là lần đầu tiên chị đi như thế này!”

“Ý của chị là sao?”

“…Có nghĩa là, với con trai, chỉ hai người…”

“Chị làm em ngạc nhiên đấy. Chị chưa bao giờ hẹn hò à?”

“Chưa…”

Tôi quay sang Asahina. Tóc của chị bay bồng bềnh theo làn gió. Tôi hỏi: “Oa! Nhưng cũng có khối người tỏ tình với chị rồi phải không?”

“ưm…”

Asahina ngại ngùng cúi đầu: “Nhưng không được đâu. Chị không thể có mối quan hệ như thế với bất cứ người nào được, ít nhất là lúc này…”

Đột nhiên chị ấy giữ im lặng. Trong khi tôi chờ đợi một câu trả lời đầy đủ, ba cặp nam nữ hạnh phúc đi ngang qua.

“Kyon-kun…”

Tôi đang đếm được số lá rơi rụng trên sông khi Asahina gọi tôi.

Asahina bối rối nhìn tôi, rồi cố hết sức nói: “Chị có chuyện cần nói với em.”

Đôi mắt to tròn như nai con của chị đầy vẻ quả quyết.

Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài dưới tán cây anh đào. Asahina không nói gì cả. Chị cúi đầu thì thầm, “Mình nên làm gì bây giờ? Mình không giỏi giải thích mấy chuyện này. Có thể cậu ấy sẽ không tin mình.”

Cuối cùng chị ngẩng đầu lên và nói với giọng hơi ngượng ngập: “Chị không thuộc về thời đại này. Chị là người đến từ tương lai. Chị không thể nói cho em biết chị đến từ đâu hay từ mặt phẳng thời gian nào. Chị không thể, ngay cả khi chị rất muốn. Tiết lộ bất kì thông tin nào về tương lai với bất cứ người nào trong quá khứ là điều tuyệt đối cấm kị – và đó là lí do tại sao trước khi đặt chân lên cỗ máy thời gian, chị phải trải qua cuộc kiểm tra tình trạng tinh thần nghiêm ngặt. Nếu chị có ý định nói điều gì không nên nói, vùng kí ức đó sẽ bị khóa chặt lại.”

Asahina thở sâu rồi tiếp tục: “Không như dòng chảy của con sông, mỗi khung hình thời gian trôi qua được tạo dựng bởi những mặt phẳng hai chiều khác nhau.”

“Ngay từ đầu chị nói gì em đã không hiểu rồi.”

“Hmm, ví dụ thế này, tưởng tượng nó như phim hoạt hình. Khi chúng ta xem phim hoạt hình, chúng ta thấy rằng các nhân vật chuyển động liền mạch, nhưng trong thực tế, tất cả chúng được tạo bởi một loạt hình ảnh đứng yên. Tương tự, thời gian cũng như vậy, một phiên bản số hóa. Nhưng nếu chị dùng ví dụ những hình ảnh đứng yên, có lẽ em sẽ dễ hiểu hơn.”

“Giữa mỗi khung hình thời gian có một thứ gọi là đường lỗi thời gian. Chúng có tồn tại, mặc dù tần số xuất hiện của những đường lỗi này gần như bằng không; vì thế, không có sự liên tục giữa những khung hình thời gian. Du hành thời gian là cố gắng tạo chuyển động ba chiều giữa mặt phẳng thời gian hai chiều. Với chị, người đã đến từ tương lai đến mặt phẳng thời gian này, nó giống như kiểu vẽ thêm vào khung tranh một vật thể. Ngay cả khi chị cố gắng thay đổi lịch sử vào thời đại này, nó sẽ không ảnh hưởng đến tương lai, vì không có sự liên tục giữa những khung hình thời gian. Mọi thứ sẽ ở lại trong mặt phẳng thời gian này. Cũng giống như thêm một vài chữ trên hình ảnh đứng yên từ hàng trăm hình ảnh như vậy: cả câu chuyện sẽ không bị ảnh hưởng, đúng không?”

“Thời gian khác dòng sông một chỗ: mỗi khoảnh khắc thuộc về một mặt phẳng thời gian số hóa. Em có theo kịp không?”

Tôi lưỡng lự không biết nên để tay lên trán không, mà thực ra tôi đã làm rồi. Mặt phẳng thời gian, số hóa. Những thuật ngữ này chả liên quan gì tới tôi, nhưng, du hành thời gian thì sao?

Asahina nhìn xuống đất rồi tiếp tục: “Chị sẽ nói với em lí do chị đến mặt phẳng thời gian này…”

Một cặp vợ chồng cùng đứa con nhỏ đi ngang qua.

“Ba năm trước, bọn chị phát hiện một vụ chấn động thời gian lớn. Hmm, ba năm trước tính từ hôm nay, ngay khi Suzumiya-san vào trường cấp hai. Bọn chị ngạc nhiên khi khi trong lúc về quá khứ để điều tra, chị không thể về quá khứ xa hơn được nữa.”

Lại cái thời điểm ba năm trước à?

“Nhóm của chị kết luận rằng có sự xuất hiện của một đường chấn động thời gian khổng lồ, nhưng chị không biết tại sao nó chỉ xuất hiện tại khung hình thời gian xác định đó. Chị cũng mới phát hiện lí do đó thôi…à xin lỗi, mới đây là tính từ thời đại của chị.”

“…Và tại sao lại như vậy?”

Thủ phạm là cô ta, phải không?

“Đó là vì Suzumiya-san.”

Asahina nói những từ tôi không muốn nghe chút nào.

“Cô ấy đứng ngay trung tâm của chiều thứ tư. Đừng hỏi chị tại sao, vì đó là điều không thể tiết lộ, nên chị không nói cho em được. Tuy nhiên, chị chắc rằng chính Suzumiya-san là người chặn lại việc du hành vào quá khứ.”

“…Em không nghĩ rằng Haruhi có thể làm như vậy…”

“Chị cũng vậy. Một người bình thường không thể nào can thiệp vào mặt phẳng thời gian. Đây vẫn là điều bí ẩn chưa được lý giải, và Suzumiya-san không nhận thức được rằng cô ấy là nguyên nhân của mọi sự bóp méo và chấn động thời gian. Chị tiếp cận với Suzumiya-san để có thể quan sát kĩ càng bất kì sự thay đổi đến mặt phẳng không gian mới…Chị xin lỗi, chị không thể tìm được từ nào tốt hơn để diễn tả, cứ cho rằng chị đang giám sát Suzumiya-san.”

“…” – Tôi không biết nói gì hơn.

“Em không tin chị phải không?”

“Không phải…nhưng tại sao chị lại nói với em?”

“Bởi vì em là người Suzumiya-san chọn.”

Asahina quay sang nhìn thẳng vào tôi.

“Chị không thể nói chi tiết được…Chị đoán rằng em là người rất quan trọng đối với Suzumiya-san. Cô ấy làm gì đều có nguyên nhân cả.”

“Vậy Nagato-san và Koizumi là…”

“Họ cũng giống như chị, nhưng Suzumiya-san không biết rằng chính cô ấy là người tập hợp chúng ta lại đây.”

“Vậy chị có biết họ là ai không?”

“Đó là thông tin mật.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bỏ Haruhi một mình?”

“Thông tin mật.”

“Vì chị tới từ tương lai, chị biết những gì xảy ra tiếp theo, phải không?”

“Thông tin mật.”

“Nếu em nói Haruhi chuyện này thì sao?”

“Thông tin mật.”

“…”

“Chị xin lỗi, thật sự chị không nói với em được. Đặc biệt là trong lúc này, chị không có quyền làm như vậy.”

Asahina nói với gương mặt xin được thứ lỗi.

“Em không tin chị cũng không sao; chị chỉ muốn em biết về điều này thôi.”

Tôi nhớ lại buổi nói chuyện trong căn hộ yên tĩnh kia.

“Chị xin lỗi.”

Thấy tôi ngồi im, mắt Asahina đỏ hoe.

“Chị xin lỗi, chị nói điều này bất ngờ quá…”

“Không sao đâu, thật đấy…”

Đầu tiên là Nagato nói rằng cô ấy là một Giao tiếp Sống hình dạng con người được tạo bởi sinh vật ngoài hành tinh, rồi bây giờ Asahina xác nhận rằng mình là người đến từ tương lai. Làm sao tôi có thể tin được chứ? Ai đó giúp tôi với!

Khi tôi để tay lên ghế, tôi vô tình chạm trúng tay của Asahina. Dù tôi chỉ chạm nhẹ những ngón tay nhỏ bé của chị, Asahina rút tay lại nhanh như chớp và cúi đầu xuống.

Chúng tôi lặng lẽ ngắm nhìn dòng sông.

Thời gian cứ trôi qua.

“Asahina-san…”

“Sao vậy…?”

“Em giả vờ nãy giờ chưa có gì xảy ra được không? Em tin chị hay không chưa biết, nhưng bây giờ hãy đặt chuyện này sang một bên.”

“Được thôi.”

Một nụ cười nở trên môi của Asahina, một nụ cười tuyệt đẹp.

“Đây là giải pháp tốt nhất. Hãy đối xử với chị như trước đây em vẫn thế. Chị trông cậy vào em đấy.”

Nói xong, Asahina cúi đầu xuống. Này, đâu cần phải nghiêm trọng thế!

“Em hỏi chị một câu được không?”

“Gì thế?”

“Thật sự chị bao nhiêu tuổi rồi?”

“Thông tin mật~”

Asahina mỉm cười đầy nghịch ngợm.



Sau đó, chúng tôi đi dạo. Dù Haruhi nói rằng đây không phải là cuộc hẹn hò, nhưng tôi không có ý định nghe lời cô ấy. Chúng tôi thử quần áo trong cửa hàng thời trang, vui vẻ ăn kem, và ngắm nhìn những món quà lưu niệm…những việc mà một đôi đang hẹn hò sẽ làm để giết thời gian. Sẽ thật hoàn hảo nếu chúng tôi nắm tay nhau…

Ngay lúc này điện thoại của tôi rung lên: đó là Haruhi.

“Chúng ta sẽ tập trung vào mười hai giờ, tại nhà ga hồi sáng.”

Cô ấy cúp máy ngay sau khi nói xong. Tôi nhìn đồng hồ, và bây giờ đã là mười một giờ mười lăm. Chúng tôi sẽ không bao giờ tới kịp!

“Suzumiya-san phải không? Cô ấy nói gì?”

“Cô ta nói là chúng ta cần tập trung một lần nữa vào giữa trưa, nên chúng ta phải nhanh chân lên!”

Tôii nắm lấy tay của Asahina, nếu chúng tôi không chạy cho thật nhanh, thì chúng tôi sẽ không bao giờ đến đó kịp. Haruhi sẽ phản ứng như thế nào nếu thấy chúng tôi tay trong tay? Tôi tự hỏi. Tôi đoán rằng cô ấy sẽ phát điên lên mất.

“Có kết quả gì không?” – Haruhi hỏi khi chúng tôi vừa đến nơi.

Chúng tôi trễ mười phút, và đó là điều Haruhi thấy đầu tiên. Cô ấy có vẻ bực mình.

“Cậu có kiếm được gì không?”

“Không.”

“Cậu có thèm để ý gì không đó? Hay là cậu chỉ đi dạo thôi? Còn Mikuru-chan thì sao?”

Asahina lắc đầu.

“Vậy mấy cậu tìm được cái gì?”

Haruhi im lặng. Đứng sau lưng Haruhi là Koizumi đang gãi đầu, trong khi Nagato đứng bất động.

Sau vài khoảnh khắc không ai nói bất cứ câu gì, Haruhi đột nhiên hét lên: “Bây giờ ăn trưa trước đã rồi sau đó chúng tại lại tiếp tục.”

Cậu còn muốn tiếp tục à?

Khi chúng tôi đang ăn trưa ở tiệm thức ăn nhanh, Haruhi nói rằng đây là lúc bắt thăm lại, và lấy những chiếc tăm còn lại mà cô ấy thó được trong quán nước hồi sáng. Chuẩn bị kĩ thật!

Koizumi nhẹ nhàng lấy một que.

“Lại không có đánh dấu.”

Răng trắng quá! Tôi luôn có cảm giác này khi hắn cười!

“Mình cũng vậy.”

Asahina đưa que tăm chị vừa bắt cho tôi xem.

“Kyon-kun thì sao?”

“Tiếc thật, của em có đánh dấu.”

Haruhi có vẻ càng lúc càng cau có và hối thúc Nagato bắt thăm.

Cuối cùng, tôi và Nagato chung một nhóm.

“…”

Haruhi nhìn chằm chằm que tăm không đánh dấu như thể nó là kẻ thù vừa mới giết người thân của cô ấy vậy. Cô ấy cau có quay sang tôi và Nagato, người đang bận ăn hamburger phô mai rồi cằn nhằn.

Tại sao cậu lại bực bội vậy? “Chúng ta sẽ tập trung vào lúc bốn giờ trước nhà ga. Chắc chắn phải tìm cho ra thứ gì đó!”

Haruhi uống một hơi hết luôn ly nước sau khi nói xong.

Lần này chúng tôi đi về hướng bắc và nam, trong đó nhóm của tôi đi về vùng hướng nam. Trước khi đi, Asahina vẫy tay với tôi. Điều này làm tôi cảm thấy thật ấm áp!

Giờ chỉ còn tôi với Nagato đứng trơ trọi ở nhà ga đông đúc.

“Bây giờ làm gì đây?”

“…” – Nagato không trả lời.

“…Đi thôi”

Tôi bước lên phía trước, và thấy cô ấy đang theo sau tôi. Có vẻ như tôi bắt đầu quen dần với Nagato rồi.

“Nagato, chuyện hôm bữa cậu nói…”

“Sao vậy?”

“Mình bắt đầu tin rồi.”

“Vậy à?”

“Ừ.”

“…”

Chúng tôi đi vòng vòng nhà ga một cách lặng lẽ.

“Cậu không có đồ gì khác ngoài đồng phục à?”

“…”

“Cậu làm gì vào ngày nghỉ?”

“…”

“Bây giờ cậu có vui không?”

“…”

Cuộc nói chuyện hôm nay như thế đấy.

Tôi thấy đi vòng vòng như vậy suốt thì thật vô nghĩa, nên tôi dẫn Nagato tới thư viện bên bờ biển, nơi được xây dựng cùng thời điểm khi chính quyền thành phố lấy đất xây dựng nhà ga này. Tôi chưa bao giờ vào trong đó lần nào vì tôi hiếm khi mượn sách. Tuy vậy, tôi nghĩ rằng tôi có thể nghỉ ngơi một chút trong này, nhưng thực tế, mọi chỗ đều đã có người ngồi. Chắc hẳn những người này chả còn chỗ nào để đi vào mấy dịp rảnh rỗi. Tôi lướt mắt nhìn quanh, trong khi Nagato đã lượn lờ đến trước kệ sách như người mộng du. Cứ để cô ấy thích làm gì thì làm!

Lúc trước tôi cũng hay đọc sách. Khi tôi còn học tiểu học, mẹ tôi thường mượn những quyển truyện tranh cho tôi đọc. Tôi đọc nhiều loại, nhưng tôi nhớ rằng tất cả chúng đều thú vị cả. Tuy nhiên, tôi không thể nhớ tên của chúng. Tôi ngừng đọc sách khi nào? Lúc nào thì đọc sách đối với tôi là một điều chán nản?

Tôi lấy đại một quyển sách và lật nhanh vài trang, trước khi để nó lại chỗ cũ và lấy một quyển sách khác. Kiếm một quyển sách thú vị trong bể sách này thì có mà mất cả năm, nếu tôi không chuyên tâm nghiên cứu. Nghĩ thế, tôi đi lang thang giữa những kệ sách, không mục đích.

Khi tôi bắt đầu đi tìm Nagato, tôi thấy cô ấy đang đọc trước một kệ sách toàn những cuốn dày cộm. Cô ấy thích những quyển sách dày cộm thế à!

Cuối cùng, sau khi một người đàn ông đứng dậy, tôi đến đó và ngồi xuống, mang theo quyển tiểu thuyết tôi vớ ở đâu đó. Không thể nào cố đọc một quyển sách mà bạn không có ý định đọc. Một lúc sau, tôi cảm thấy thờ thẫn và rơi vào giấc ngủ.

Đột nhiên túi quần của tôi rung lên.

“OÁI!?”

Tôi nhảy dựng lên. Khi thấy mọi người khó chịu nhìn tôi, tôi mới chợt nhớ rằng mình đang trong thư viện. Chùi nước dãi xong, tôi chạy ra ngoài và trả lời điện thoại.

“Đồ ngốc! Cậu đang làm gì vậy hả!?”

Một tiếng thét chói tai. Nhờ vậy mà tôi tỉnh ngủ.

“Cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Xin lỗi, tớ vừa mới ngủ dậy!”

“Hả!? Đồ ngớ ngẩn!”

Cậu mà đủ tiêu chuẩn gọi tôi là ngớ ngẩn à!? Tôi nhìn đồng hồ. Bốn giờ rưỡi. Cô ta nói rằng chúng tôi phải tập trung lúc bốn giờ!

“Lết xác lại đây nhanh lên! Tôi cho cậu ba mươi giây.”

Sau khi Haruhi cúp máy một cách thô bạo, tôi để điện thoại của mình vào túi và quay trở lại thư viện. Tôi thấy Nagato vẫn đứng đó, đọc một quyển sách giống như bách khoa toàn thư.

Những bước tiếp theo mới là rắc rối. Nagato như mọc rễ tại đó, và cũng mất khối thời gian mới kéo cô ấy đi được, rồi sau đó lại phải điền vào mẫu đơn để mượn sách. Suốt thời gian đó tôi lờ đi mấy cuộc gọi của Haruhi.

Khi chúng tôi quay trở lại nhà ga, với Nagato nâng niu quyển sách triết học như một vật báu, được viết bởi một tác giả nước ngoài mà tên rất khó phát âm, ba người kia có phản ứng khác nhau. Asahina, trông mệt mỏi, mỉm cười nhẹ nhõm. Koizumi nhún vai một cách không bình thường; còn Haruhi hét toáng lên như thể cô ta ăn phải súp lạnh.

“Cậu tới trễ, đóng tiền phạt.”

Rút cuộc tôi vẫn phải là người trả tiền sao?

Cuối cùng, buổi hoạt động ngoài trời cũng kết thúc, sau khi tốn cả thời gian lẫn tiền bạc của tôi.

“Chị mệt quá! Suzumiya-san đi nhanh đến nỗi chị không theo kịp.” – Asahina nói với tôi, rồi chị thì thầm: “Cảm ơn vì đã nghe những gì chị nói hôm nay.” – Chị ấy cúi đầu cười ngượng.

Người đến từ tương lai ai cũng cười dễ thương như vậy à? “Gặp lại em sau!” – Asahina vẫy tay chào tôi và ra về. Koizumi nhẹ nhàng đập vào vai tôi và nói: “Hôm nay vui lắm! Phải nói thế nào nhỉ? Suzumiya-san là một người rất thú vị. Thật tiếc khi tôi không thể đi chung với cậu hôm nay, có lẽ lần sau sẽ được.”

Sau khi Koizumi ra về với nụ cười toe toét khó chịu đó, tôi phát hiện ra rằng Nagato cũng đi từ lúc nào rồi.

Như vậy chỉ còn tôi với Haruhi.

“Suốt cả ngày hôm nay cậu làm gì?”

“Hmm, mình đã làm gì à?”

“Cậu không thể tiếp tục vậy được!”

Cô ấy trông có vẻ vô cùng bực mình. “Đúng rồi, cậu thì sao? Cậu có tìm được thứ gì hay không?”

Haruhi ngậm chặt môi không nói gì. Nếu tôi không cản thì có lẽ cô ấy sẽ cắn cho tới khi chảy máu.

“Nhất định họ sẽ không bất cẩn tới nỗi để cậu phát hiện trong một ngày đâu.”

Haruhi nhìn sang chỗ khác khi thấy tôi đang cố an ủi.

“Chúng ta sẽ có một buổi thẩm vấn vào ngày mai, tại trường.”

Haruhi hòa lẫn vào đám đông, không quay lưng lại đến một lần.

Với ý nghĩ rằng cuối cùng cũng được về nhà, tôi trở lại ngân hàng, và phát hiện ra chiếc xe không còn ở đó nữa, thay vào đó là chiếc biển: “Xe đạp của bạn đã bị kéo đi chỗ khác vì đậu xe không đúng nơi quy định.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện