"Có chuyện gì thế, chàng trai?"
Không nghi ngờ gì nữa, con mèo đen đang nói chuyện với tôi.
Và còn nói rất lưu loát nữa là đằng khác.
Một giọng trầm nhưng rõ ràng và nam tính.
Rồi, giờ tôi nên làm gì đây……? "Tôi tên là Souta Shibuya. Rất hân hạnh được gặp ông."
Từ con mèo đen toát ra khí phách hiên ngang và phong thái tự tin vô cùng, nên tôi quyết định giới thiệu bản thân trước.
Dù cho nét mặt con mèo không thay đổi dù chỉ một chút, nhưng lại nói với vẻ ngạc nhiên.
"Hừm...... Cậu quả là một người lịch sự khi dám nói ra tên của mình cho một kẻ sặc mùi đáng nghi là ta đấy."
"Tôi nghĩ việc đó là cần thiết cho nên..."
"Sao mình lại tỏ ra lịch sự với một con mèo vậy chứ" là những suy nghĩ vụt qua trong tâm trí tôi, nhưng cũng do con mèo cứ như tỏa ra không khí của một nhân vật quan trọng vậy.
"Vậy ta cũng nên tự giới thiệu mới phải phép chứ nhỉ. Ta thường được biết đến với cái tên Leonardo. Trên thế giới này chỉ có vài người gọi ta như thế thôi......... nhưng nếu cậu cũng gọi ta như vậy thì ta sẽ vui lắm."
"Leonardo-san..."
Tôi thêm kính ngữ vào phía sau để đề phòng.
"Leo là được rồi."
"Vậy thì, Leo-san."
"Cậu bỏ hẳn cái kính ngữ đi cũng có làm sao đâu..."
Dù con mèo tỏ vẻ thất vọng đôi chút, nhưng tôi không thể coi con mèo đen trước mặt tôi là một người ngang hàng với mình được.
Nhìn kiểu gì đi nữa thì tôi vẫn cứ có cảm giác nó lớn tuổi và chững chạc hơn tôi rất nhiều.
Và đương nhiên rồi, lớn hơn bao nhiêu tuổi thì tôi bó tay.
"Có rất ít khách tới đây. Nếu cậu ghé qua nơi này để trò chuyện với ta, dù chỉ là thỉnh thoảng thôi cũng được, thì ta sẽ biết ơn cậu nhiều lắm."
"Quán cà phê tốt thế này mà lại... Thật là uổng quá đi mà..."
"Chủ quán khá là kén cá chọn canh về mấy vị khách và sẽ đuổi cổ mấy người lần đầu tới đây luôn nên bọn ta lấy đâu ra khách cho được."
Leo-san thở ra một tiếng "meo" chán chường.
"Hả......? Nhưng mà......"
Tôi cũng là người lần đầu tới đây mà?
"Do cậu là khách mời. Hình như cô bé Ma Đạo Sư thực tập từ dòng họ Akabane đã đặt chỗ trước cho cậu thì phải."
"Ma Đạo Sư thực tập...?"
Dòng họ Akabane mà ông ấy nhắc đến chắc là của Akane rồi.
Chú mèo đen Leo-san tiếp tục nói mà chẳng buồn đoái hoài gì đến người đang hoang mang là tôi.
"Ta nghe nói do cậu có vấn đề cần phải bàn bạc...... Giờ sau khi nhìn cậu thì ta hiểu rồi. Là về cô gái đứng ngay sau lưng cậu, đúng không?"
"......... Cái gì?"
Sau lưng tôi ư?
Nghe xong, tôi liền quay đầu ra đằng sau.
――Không có ai ở đó cả.
"Ừm...... Làm gì có ai đâu cơ chứ."
"Hả? Đương nhiên là có rồi. Cô ấy đang mặc một bộ đồng phục và trông cũng trạc tuổi cậu đấy."
"......?!?!"
Tôi quay đầu lại lần nữa và nhìn chòng chọc xung quanh một cách dữ dội.
Nhưng thứ tôi cảm nhận được chỉ là nhiệt độ dễ chịu.
Làn gió thoang thoảng.
Và cành cây đang lay nhẹ.
Cùng ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống tán lá, phản chiếu nơi mặt hồ.
"Cậu không thấy cô ấy ư...?"
Trong lời nói có chứa một chút tiếc nuối, nhưng gần như không một chữ nào lọt vào tai tôi hết.
(Một cô gái trạc tuổi mình đang mặc đồng phục ư......)
Phải cô ấy không? Cô ấy đang ở ngay đây chăng...!?
"...... Yukina......?"
Nhưng không có tiếng đáp lại.
"Cô ấy đang nói là, 'Tớ vẫn luôn ở đây nè!'"
"!?"
Và con mèo đen lại là người trả lời câu hỏi của tôi.
Vậy là ông có thể nghe thấy cô ấy ư!?
"C-Cô ấy còn nói gì nữa không...?"
Làm ơn, làm ơn nói cho tôi nghe thêm đi!
"Từ từ đã......... Cậu thật sự tin lời của ta à? Cậu làm gì nhìn thấy được cô ấy, ta nói đúng chứ?"
"Chuyện đó...... nhưng...... cô ấy đang ở ngay đây phải không?"
Tôi muốn biết.
Tôi muốn được nghe những lời cô ấy nói.
Dẫu trong đôi mắt tôi không phản chiếu hình bóng của cô ấy, nhưng nếu Yukina đang ở đây......
Thì tôi muốn biết cô ấy đang nói với tôi những gì.
"Ờmmmmmm, giờ thì cô ấy đang ôm chầm lấy cậu đấy...... Dù ta là một con mèo đi nữa thì ta vẫn không nghĩ hai người nên làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật thế này đâu."
"Yukina à...... Cậu đang làm gì vậy chứ?"
Dù cho không thể nhìn thấy cô ấy, nhưng ngài mèo đen Leo-san kia lại đang đánh mắt lảng sang chỗ khác vì xấu hổ.
Tôi từ từ vươn cánh tay phải của mình ra.
Dĩ nhiên rồi, tôi không có cảm thấy gì cả.
Hoàn toàn không có cảm giác gì hết...
"Hiểu rồi... Vậy là cậu không có Mana trong người. Nếu như có Mana thì cậu đã có thể nhìn thấy cô ấy rồi, nhưng mà......"
"Liệu còn cách nào nữa không!?"
Nỗi tuyệt vọng tột cùng bao trùm lấy giọng nói của tôi.
"Chà, nếu cậu muốn bàn về mấy chuyện này thì có lẽ cậu nên thảo luận với chủ quán cà phê thì hơn. Chắc chủ quán sẽ có cách......"
"S-Souta!?"
"Akane!?"
Vừa thở hồng hộc, Akane vừa chen ngang vào điều mà ngài mèo đen Leo-san đang định nói.
Không nghi ngờ gì nữa, con mèo đen đang nói chuyện với tôi.
Và còn nói rất lưu loát nữa là đằng khác.
Một giọng trầm nhưng rõ ràng và nam tính.
Rồi, giờ tôi nên làm gì đây……? "Tôi tên là Souta Shibuya. Rất hân hạnh được gặp ông."
Từ con mèo đen toát ra khí phách hiên ngang và phong thái tự tin vô cùng, nên tôi quyết định giới thiệu bản thân trước.
Dù cho nét mặt con mèo không thay đổi dù chỉ một chút, nhưng lại nói với vẻ ngạc nhiên.
"Hừm...... Cậu quả là một người lịch sự khi dám nói ra tên của mình cho một kẻ sặc mùi đáng nghi là ta đấy."
"Tôi nghĩ việc đó là cần thiết cho nên..."
"Sao mình lại tỏ ra lịch sự với một con mèo vậy chứ" là những suy nghĩ vụt qua trong tâm trí tôi, nhưng cũng do con mèo cứ như tỏa ra không khí của một nhân vật quan trọng vậy.
"Vậy ta cũng nên tự giới thiệu mới phải phép chứ nhỉ. Ta thường được biết đến với cái tên Leonardo. Trên thế giới này chỉ có vài người gọi ta như thế thôi......... nhưng nếu cậu cũng gọi ta như vậy thì ta sẽ vui lắm."
"Leonardo-san..."
Tôi thêm kính ngữ vào phía sau để đề phòng.
"Leo là được rồi."
"Vậy thì, Leo-san."
"Cậu bỏ hẳn cái kính ngữ đi cũng có làm sao đâu..."
Dù con mèo tỏ vẻ thất vọng đôi chút, nhưng tôi không thể coi con mèo đen trước mặt tôi là một người ngang hàng với mình được.
Nhìn kiểu gì đi nữa thì tôi vẫn cứ có cảm giác nó lớn tuổi và chững chạc hơn tôi rất nhiều.
Và đương nhiên rồi, lớn hơn bao nhiêu tuổi thì tôi bó tay.
"Có rất ít khách tới đây. Nếu cậu ghé qua nơi này để trò chuyện với ta, dù chỉ là thỉnh thoảng thôi cũng được, thì ta sẽ biết ơn cậu nhiều lắm."
"Quán cà phê tốt thế này mà lại... Thật là uổng quá đi mà..."
"Chủ quán khá là kén cá chọn canh về mấy vị khách và sẽ đuổi cổ mấy người lần đầu tới đây luôn nên bọn ta lấy đâu ra khách cho được."
Leo-san thở ra một tiếng "meo" chán chường.
"Hả......? Nhưng mà......"
Tôi cũng là người lần đầu tới đây mà?
"Do cậu là khách mời. Hình như cô bé Ma Đạo Sư thực tập từ dòng họ Akabane đã đặt chỗ trước cho cậu thì phải."
"Ma Đạo Sư thực tập...?"
Dòng họ Akabane mà ông ấy nhắc đến chắc là của Akane rồi.
Chú mèo đen Leo-san tiếp tục nói mà chẳng buồn đoái hoài gì đến người đang hoang mang là tôi.
"Ta nghe nói do cậu có vấn đề cần phải bàn bạc...... Giờ sau khi nhìn cậu thì ta hiểu rồi. Là về cô gái đứng ngay sau lưng cậu, đúng không?"
"......... Cái gì?"
Sau lưng tôi ư?
Nghe xong, tôi liền quay đầu ra đằng sau.
――Không có ai ở đó cả.
"Ừm...... Làm gì có ai đâu cơ chứ."
"Hả? Đương nhiên là có rồi. Cô ấy đang mặc một bộ đồng phục và trông cũng trạc tuổi cậu đấy."
"......?!?!"
Tôi quay đầu lại lần nữa và nhìn chòng chọc xung quanh một cách dữ dội.
Nhưng thứ tôi cảm nhận được chỉ là nhiệt độ dễ chịu.
Làn gió thoang thoảng.
Và cành cây đang lay nhẹ.
Cùng ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống tán lá, phản chiếu nơi mặt hồ.
"Cậu không thấy cô ấy ư...?"
Trong lời nói có chứa một chút tiếc nuối, nhưng gần như không một chữ nào lọt vào tai tôi hết.
(Một cô gái trạc tuổi mình đang mặc đồng phục ư......)
Phải cô ấy không? Cô ấy đang ở ngay đây chăng...!?
"...... Yukina......?"
Nhưng không có tiếng đáp lại.
"Cô ấy đang nói là, 'Tớ vẫn luôn ở đây nè!'"
"!?"
Và con mèo đen lại là người trả lời câu hỏi của tôi.
Vậy là ông có thể nghe thấy cô ấy ư!?
"C-Cô ấy còn nói gì nữa không...?"
Làm ơn, làm ơn nói cho tôi nghe thêm đi!
"Từ từ đã......... Cậu thật sự tin lời của ta à? Cậu làm gì nhìn thấy được cô ấy, ta nói đúng chứ?"
"Chuyện đó...... nhưng...... cô ấy đang ở ngay đây phải không?"
Tôi muốn biết.
Tôi muốn được nghe những lời cô ấy nói.
Dẫu trong đôi mắt tôi không phản chiếu hình bóng của cô ấy, nhưng nếu Yukina đang ở đây......
Thì tôi muốn biết cô ấy đang nói với tôi những gì.
"Ờmmmmmm, giờ thì cô ấy đang ôm chầm lấy cậu đấy...... Dù ta là một con mèo đi nữa thì ta vẫn không nghĩ hai người nên làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật thế này đâu."
"Yukina à...... Cậu đang làm gì vậy chứ?"
Dù cho không thể nhìn thấy cô ấy, nhưng ngài mèo đen Leo-san kia lại đang đánh mắt lảng sang chỗ khác vì xấu hổ.
Tôi từ từ vươn cánh tay phải của mình ra.
Dĩ nhiên rồi, tôi không có cảm thấy gì cả.
Hoàn toàn không có cảm giác gì hết...
"Hiểu rồi... Vậy là cậu không có Mana trong người. Nếu như có Mana thì cậu đã có thể nhìn thấy cô ấy rồi, nhưng mà......"
"Liệu còn cách nào nữa không!?"
Nỗi tuyệt vọng tột cùng bao trùm lấy giọng nói của tôi.
"Chà, nếu cậu muốn bàn về mấy chuyện này thì có lẽ cậu nên thảo luận với chủ quán cà phê thì hơn. Chắc chủ quán sẽ có cách......"
"S-Souta!?"
"Akane!?"
Vừa thở hồng hộc, Akane vừa chen ngang vào điều mà ngài mèo đen Leo-san đang định nói.
Danh sách chương