- Xin lỗi, Souta! Tớ có việc đột xuất một tí, nên chắc tớ sẽ tới trễ khoảng 30 phút ấy! Cậu tới đó trước rồi ráng chờ tớ chút nha!

Tôi nhận được một tin nhắn với nội dung như thế từ Akane.

Vậy tôi không cần phải vội vàng làm gì.

Tôi băng qua [Rừng Musashino], một khu rừng nhân tạo khá lớn, nằm kế bên và chạy dọc quanh Công Viên Inokashira gần khu Kichijoji này.

Người ta còn hay gọi nó với cái tên [Khu Rừng Phù Thủy].

Tôi cũng không biết tại sao nó lại được gọi như thế nữa.

Trong rừng có một con đường nhỏ được bảo dưỡng cẩn thận nên việc đi lại cũng trở nên dễ dàng hơn.

Tuy nhiên con đường lại vô cùng ngoằn ngoèo, nên nếu không chú ý là bị lạc như chơi.

Tôi đưa mắt nhìn vào bản đồ mà Akane gửi cho tôi trong điện thoại và đi theo chỉ dẫn.

Trên bản đồ, Akane đánh dấu vào một quán cà phê nằm trong khu rừng này.

(Có phải nó kia không nhỉ……?)

Bên cạnh bờ hồ có một căn nhà gỗ lợp ngói đỏ, thoạt trông có vẻ giống một quán cà phê.

Ở hiên ngoài có bày bàn và ghế, nhưng lại hoàn toàn vắng tanh, không có lấy một vị khách nào.

Quán có mở cửa chưa vậy kìa……? Tôi bước về phía cửa tiệm một cách thận trọng.

Trên tấm bảng của quán có đề tên [Quán Cà Phê Mèo Đen]. [note48952]

Nhìn kỹ hơn, tôi thấy có một con mèo mun đang nằm cuộn người đánh một giấc say sưa ở chỗ bàn trống trong khi tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.

Hiểu rồi. Hẳn con mèo đó chính là linh vật của tiệm.

Cứ tưởng nó đang say giấc nồng, nhưng khi tôi tiến lại gần thì nó khẽ mở mắt ra một tí và liếc nhìn về phía tôi.

Tôi tiếp cận nó gần đến vậy nhưng nó vẫn không chạy đi.

Có lẽ con mèo này quen mùi người rồi.

"Xin chào quý khách."

"OÁI!?"

Bất chợt, có một giọng nói vang lên từ đằng sau.

Tôi giật mình quay đầu lại và thấy nhân viên phục vụ của quán với vẻ đẹp tuyệt trần, phong thái thanh lịch cùng mái tóc đen cắt ngắn đã đứng ở đó tự bao giờ. [note48953]

Mới nãy làm gì có ai đứng ở đây?

Thậm chí đến tiếng bước chân đi tới tôi cũng không hề nghe thấy.

Tôi vẫn còn đang mơ ngủ chăng?

"Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?"

Giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên, nhưng vẫn thật khó để phân biệt giọng này là của nam hay nữ.

"Có một người sẽ đến sau, nên là bàn cho hai người ạ."

"Vâng. Mời quý khách đi theo tôi."

Tôi được đưa tới ngồi bên cạnh chú mèo đen kia.

"Thực đơn của quý khách đây ạ."

Tôi mở cái thực đơn trong tay ra.

Cà Phê

¥500 (Thêm lại miễn phí) [note48954]

Trà

¥500 (Thêm lại miễn phí)

Món Ăn Nhẹ

¥500 (Thay đổi theo ngày)

(Thực đơn gì nghèo nàn quá vậy!)

Nhưng mà được thêm lại miễn phí cũng là món hời nhỉ.

Vậy nên nếu đang cần học bài thì tôi có thể nán lại nơi này một chút cũng được.

"Cho em cà phê đi ạ."

"Vâng."

Người nhân viên phục vụ để lại một cốc nước cùng một cái khăn ấm.

Hả……?

Tôi nhớ họ làm gì có cầm cốc nước trên tay đâu nhỉ?

Uống một ngụm, tôi cảm thấy sự mát lạnh sảng khoái truyền từ khoang miệng xuống cổ họng mình.

Tôi kiểm tra đồng hồ, và có lẽ Akane sẽ tới đây sau hơn 15 phút nữa.

Để giết thời gian thì chắc tôi sẽ lấy sách vở ra đọc vậy.

Nhưng chưa kịp mở sách thì...

"Cảm ơn quý khách đã đợi."

Nhân viên phục vụ khi nãy lại lần nữa xuất hiện.

Trên cái khay anh ta đang bưng là một cốc cà phê đang bốc khói.

(Có hơi... nhanh quá thì phải?)

Từ lúc tôi gọi món thì chưa đến một phút nữa cơ mà.

"Mời quý khách thưởng thức."

Người nhân viên để hóa đơn trên bàn và rồi biến mất đâu đó phía trong tiệm.

Tôi nhìn chằm chằm ly cà phê nóng hổi trên bàn kia.

(Chắc là cà phê pha sẵn rồi……)

Tôi có hơi hụt hẫng một chút.

Nhìn bề ngoài và cái không khí mà quán cà phê mang lại thì cứ tưởng tôi sẽ được hưởng thức cà phê thơm ngon chính hiệu chứ.

Mà cái này là được miễn phí thêm nên có lẽ cũng hợp lý thôi.

Tôi uống một ngụm nhỏ.

"HẢ-!?"

Cái gì thế này!?

Chắc chắn họ đã xay và phê cà phê rất chỉn chu.

Nhưng sao họ có thể làm ra một tách cà phê ngon thế này trong vòng chưa đầy một phút cơ chứ……?

Nỗi băn khoăn cùng sự trầm trồ kinh ngạc chiếm trọn lấy lòng tôi.

Hương vị của cà phê này phải nói là thuộc hàng đỉnh của đỉnh.

Tôi nhấp thêm một ngụm nữa và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.

Dù đang ở ngoài trời nhưng không khí thì lại ấm áp vô cùng.

Cứ như thể đang ở bên trong nhà vậy.

Quả là một nơi kỳ lạ.

Nhân viên phục vụ đã vào trong quán, bỏ tôi một mình ở bên ngoài.

Chà, có lẽ vẫn còn chú mèo ở bên cạnh tôi.

Quán cà phê này thật tuyệt.

Đáng ngạc nhiên là quán này lại không được nhiều người biết đến cho lắm.

Trước khi tôi đến thì không thấy bóng dáng một vị khách nào, và sau khi tôi ở đây thì cũng chẳng thấy có thêm người nào tới.

Liệu họ làm ăn kiểu này có kiếm sống nổi không đây……

(Mình sẽ tới đây thường xuyên hơn.)

Tôi thầm nhủ sẽ trở thành khách quen ở nơi đây.

Akane vẫn chưa tới.

Ánh mắt tôi chạm với ánh mắt của con mèo.

(Nếu mình định trở thành khách quen thì ít nhất phải làm thân với nó trước đã nhỉ.)

Quán này có tên là [Quán Cà Phê Mèo Đen].

Hẳn chú mèo đen này là một phần trong dàn nhân viên của quán rồi.

Tôi quyết định sẽ trở thành bạn với chú mèo đen này.

Nhưng tôi không muốn làm nó khó chịu khi nhào vô vuốt ve nó liền đâu.

Tôi phải chào hỏi nó trước cái đã.

"Xin chào. Cà phê ngon đến thế này mà chỉ có duy nhất một người khách ở đây, đúng là phí phạm thật đấy nhỉ."

Tôi kể lại ấn tượng của mình về quán cà phê với con mèo.

Tôi đang nói chuyện với con mèo đen. Tôi cũng chả trông mong được nhận lại lời hồi đáp gì.

Giống như tôi đang tự nói chuyện với chính mình thì hơn.

"Ừ, người chủ tiệm mở quán cà phê này vì thú vui là chính. Nhưng cà phê mà học trò pha lại được đón nhận khá tốt."

Có ai đó trả lời lại tôi.

Không phải là giọng của người nhân viên phục vụ kia.

Mà là một giọng nói trầm và nam tính hơn.

Hả!?

Tôi cuống cuồng hết quay đầu qua trái rồi lại qua phải.

Nhưng không hề thấy bóng dáng của bất cứ ai.

"Sao thế? Cậu bị mất thứ gì à?"

"……"

Giọng nói phát ra từ trên mặt bàn.

Con mèo đen đang nói chuyện với tôi.

Eng: Khăn ấm tại nhà hàng, “oshibori” (おしぼり) -- Tôi chỉ mới thấy cái này ở Nhật Bản mà thôi. Khi bạn ngồi vào bàn ăn, bạn sẽ nhận được một chiếc khăn ẩm vẫn còn hơi nóng đang bốc lên. Bạn sẽ dùng nó để lau sạch tay, và (hình như chỉ có mấy người đàn ông lớn tuổi như tôi mới làm thế này) cũng dùng nó để lau mặt luôn. Những cái khăn đó thì người ta đã giặt thật sạch rồi cho vào nồi hấp hơi hết rồi, nên rất sạch sẽ và vệ sinh. Dẫu là thế nhưng tôi có thể hiểu tại sao vẫn có nhiều khách tham quan du lịch coi cái này là một điều khá kỳ cục (và thậm chí là mất vệ sinh nữa). [note48956]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện