- Dì Triệu, tại sao lại phải chuyển trường? Tần Thiên khó hiểu hỏi Triệu Nhã Chi.

- Còn không phải là vì chuyện lần trước sao, ầm ĩ như vậy, Tiểu Nhã sao học tiếp được.

Triệu Nhã Chi trả lời.

- Vậy a!

Tần Thiên gật đầu, ba người liền đi tới gara, Triệu Nhã Chi lái chiếc BMW của nàng chở hai người tới trường mới của Triệu Nhã Chi.

- Tần Thiên ca ca, em sợ...

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tân Thiên nói.

- Không có gì phải sợ, việc gì đã có anh mà!

Tần Thiên thân thiết vuốt nhẹ má nàng, Triệu Tiểu Nhã lo lắng nắm chặt bàn tay hắn.

Rất nhanh, xe đã đến cổng trường trung học Quang Châu số hai

Triệu Nhã Chi lái thẳng xe vào trong trường, chuông giờ học vừa kêu reng reng, Tần Thiên không khỏi nhớ lại lục mình học trung học, sớm mỗi ngày đều chơi bóng rổ với các bạn, vậy mà thoáng một cái giờ mình đã học năm hai đại học rồi.

Đỗ xe xong, trước đó Triệu Nhã Chi đã hoàn thành hết thủ tục nhập học cho Tiểu Nhã nên ba người liền trực tiếp đến phòng học của Tiểu Nhã. Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi đã sớm đợi họ ở trước của phòng học, thấy ba người Triệu Nhã Chi tới liền mỉm cười nhã nhặn bước lên đón tiếp.

- Chào cô giáo Trịnh, đây là con gái của ta, sau này mong cô giúp đỡ cháu nhiều!

Triệu Nhã Chi cũng mỉm cười chào nữ giáo viên.

- Được, không có vấn đề gì, lại đây nào Tiểu Nhã, đi theo cô.

Nữ giáo viên thân thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã còn đang ôm chặt lấy cánh tay của Tần Thiên nói.

- Đi đi, Tiểu Nhã.

Tần Thiên nhẹ giọng nói với Triệu Tiểu Nhã, Triệu Tiểu Nhã gật đầu nhẹ buông ta hắn ra, đi theo chủ nhiện Trịnh vào phòng học, Tần Thiên cùng Triệu Nhã Chi đi theo đến trước cửa phòng học. Chủ nhiệm Trịnh dẫn Tiểu Nhã lên trước bục giảng tức thời làm mọi tiếng động trong phòng đều ngưng hẳn, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tiểu Nhã trên bục giảng.

- Mỹ nữ a!

- Xinh thật!

- Quá xinh!

Một đám nam sinh hô hoán.

- Tốt lắm, các em, cô xin giới thiệu, đây là bạn Triệu Nhã Chi, sau này bạn ấy học cùng chúng ta, hi vọng mọi người quan tâm, giúp đỡ bạn ấy.

Chủ nhiệm Trịnh nói lớn, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.

- Vậy được rồi, bạn Tiểu Nhã, em ngồi chỗ trống ở giữa bàn thứ ba kia đi!

Chủ nhiệm Trịnh nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, Tiểu Nhã nhìn ra bên ngoài thấy Tần Thiên và Triệu Nhã Chi đều mỉm cười với nàng, nàng liền đi về chỗ của mình.

- Tốt rồi, mọi người tiếp tục học bài đi.

Chủ nhiệm Trịnh nói, sau đó rời đi.

- Tiểu Lục, đợi chút nữa tan học, ngươi đi hỏi số điện thoại cùng QQ của tiểu mỹ nữ kia cho ta, ta sẽ thưởng cho ngươi.

Ở góc phòng học một nam sinh có kiểu tóc style giống lông chó bị đốt quăn nói với một nam sinh lỗ mũi củ tỏi bên cạnh.

- Không được đâu, Vương Thiếu, nàng ngồi cùng với hắc quả phụ, ta sợ ra đấy sẽ bị đánh a!

Tiểu Lục mũi củ tỏi chỉ chỉ nữ sinh nằm gục xuống bàn ngủ bên cạnh Triệu Tiểu Nhã nói.

- Sợ cái nồi gì, có ta đây, làm không được ta đánh ngươi chết.

Nam sinh gọi là Vương thiếu hung hăng nói, Tiểu Lục bên cạnh hoảng sợ chỉ đành gật đầu đồng ý.

- Khà khà, lại một mỹ nữ đến tay lão tử rồi!

Vương thiếu hắc hắc cười nói.

...

Tần Thiên cùng với Triệu Nhã Chi theo sau chủ nhiệm Trịnh vào phòng giáo viên uống trà, Triệu Nhã Chi lấy điểm tâm ra biếu nàng, chủ nhiệm Trịnh vui vẻ tiếp nhận, ba người cười nói trò chuyện một hồi, thấy sắp tới giờ tan học, Triệu Nhã Chi cùng Tần Thiên mới cáo từ rời đi.

- Thật không ngờ, Dì Triệu cũng biết hối lộ a!

Trên đường, Tần Thiên cười nói với Triệu Nhã Chi.

- Như vậy Dì mới yên tâm được!

Triệu Nhã Chi vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa xe, sau khi lái xe rời đi.

- À! Đúng rồi, Dì Triệu, dạy ta lái xe đi.

Tần Thiên nói với Triệu Nhã Chi, hắn vẫn chưa biết lái xe, không thể lại bị Lý Phỉ Nhi cười, khi nàng xuất viện nhất định phải lái chiếc xe mà mẹ nàng tặng cho nàzng hết đắc ý mới được.

- Cậu chưa biết lái xe?

Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên kinh ngạc.

- Cái này..., rất kỳ quái hay sao?

Tần Thiên nói, trán đầy mồ hôi lạnh, cảm giác Triệu Nhã Chi nhìn mình như người ngoài hành tinh, làm hắn lúng túng.

- Không kỳ quáí, không kỳ quái!

Triệu Nhã Chi vội vàng thanh minh, nhưng mặt vẫn cười tươi.

- Hừ! Dám cười ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào đây!

Tần Thiên tức giận nói rồi mạnh mẽ nắm lấy ngực nàng giày vò một trận, Triệu Nhã Chi lập tức kêu lên sợ hãi, vội vàng vươn tay bắt lấy cánh tay đang làm loạn của Tần Thiên.

- Tiểu sắc lang, mau buông tay ra, ta đang lái xe, cậu mà làm loạn sẽ gây tai nạn đó!

Triệu Nhã Chi vội vàng nói.

- Hừ! Xem Dì còn dám cười ta nữa hai không?

Tần Thiên xoa nắn ngực Triệu Nhã Chi uy hiếp nói.

- Không dám, không dám, tiểu sắc lang mau buông ra!

Triệu Nhã Chi gấp gáp.

- Tốt lắm, lần này ta bỏ qua cho dì!

Tần Thiên đắc ý nói, buông tay ra, Triệu Nhã Chi vội vàng sửa lại quần áo..

- Nếu cậu muốn học lái xe, vậy chúng ta phải ra ngoại thành, ở đó sẽ ít xe hơn!

Triệu Nhã Chi nói, sau đó liền quay đầu xe đi ra ngoại thành.

Lát sau, hai người đã ra khỏi thành phố, Triệu Nhã Chi phóng xe trên quốc lộ một hồi, khi đến đoạn đường thẳng thì dừng xe.

- Được rồi, chỗ này ổn, trước khi học lái cậu phải biết các chức năng của xe!

Triệu Nhã Chi nói.

- Đây là chân ga, cái này là chân phanh, đây là cần số,...

Triệu Nhã Chi giới thiệu cặn kẽ cho Tần Thiên từng chức năng bộ phận của xe, thật ra cũng khá đơn giản, Tần Thiên chỉ một thoáng đã nhớ hết.

Giới thiệu xong, Triệu Nhã Chi làm mẫu để Tần Thiên ở bên cạnh quan sát.

Làm mẫu một lần, tiếp đó nàng liền để Tần Thiên lái thử.

Tần Thiên lần đầu lái xe, rất kích động, đạp nhầm chân thắng thành chân ga, kết quả là làm xe phi thẳng ra giữa đường, thiếu chút nữa hù chết Triệu Nhã Chi, Tần Thiên vội vàng lái xe sang lề đường.

Hai người ở đoạn quốc lộ vắng vẻ luyện tập hơn ba giờ, tay lái của Tần Thiên đã tạm ổn, bất quá vẫn còn kém, muốn thuần thục còn phải luyện tập nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện