Mà dù có vậy thì tình trạng Shiho giờ ra sao rồi nhỉ.
Tự nhiên lại gửi ba cái tin nhắn kỳ quái này, hình như có gì đó lạ lạ trong tình trạng của cô.
「Gửi gì bây giờ đây? Chẳng phải Shimotsuki-san sẽ rất vui nếu nhận được tin nhắn từ Onii-chan à?」
「Ừ nhỉ...... Trước hết thì cứ hỏi 『Khoẻ không?』 đi đã」
「Dạ~」
Sử dụng đôi tay đã quen dùng để thao tác điện thoại, Azusa thay tôi gửi giùm tin nhắn.
Và tin nhắn phản hồi đã đến ngay sau vài giây.
「Nhanh thế」
「Để xem nào. Etto...... 『Cơn sốt cuối cùng cũng hạ rồi』 à」
Hình như là vẫn chưa khoẻ lên.
Dù gì thì cái cô Shiho nhỏng nhẽo nói nhiều kia cũng đã im hơi lặng tiếng suốt mấy ngày liền. Có lẽ là thể trạng đã tệ đến mức chẳng đủ sức để đụng vào điện thoại.
Cơ mà cô hình như là đang hồi phục.
Bằng chứng là đã có liên lạc đến đây này. Thật lòng, tôi mừng lắm.
「Nhìn như là còn 『ngái ngủ』 ấy, onii-chan」
「......Cái vụ em bé này nọ lúc nãy chắc cũng là mơ rồi ha」
Trong khi tiếp tục trao đổi, tôi đã hiểu thêm ra nhiều điều.
「Ah, lại nữa này...... lần này là 『Buồn ngủ quá』」
「Vậy à. Đúng là vẫn chưa hoàn toàn hồi phục rồi nhỉ」
Có là đang hồi phục thì vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Tuy thật ra là vẫn còn nhiều điều mà tôi muốn nói lẫn muốn hỏi, nhưng tôi đã kiềm chế lại.
「Em gửi 『Mau chóng khoẻ lại nhé』 giúp anh nhé?」
「OK―...... Gửi này, xong rồi đó」
Và sau khoảng 10 giây chờ đợi.
Tôi đưa mắt nhìn màn hình với suy nghĩ rằng kiểu gì tin nhắn cũng sẽ tới ngay, và đúng vậy, thông báo đã đến ngay lập tức.
Trên màn hình, những lời sau đã được viết ra.
「『Mong mau mau được gặp lại nhau quá』...... ủa, gì đây. Bị kéo vào chuyện yêu đương của onii-chan làm Azusa ngượng lắm đấy?」
Tuy đó là tin nhắn gửi cho tôi, nhưng Azusa - người trong nhà lại trông khó xử khi nhìn thấy nó.
「Gửi lại giúp anh 『Tớ cũng muốn gặp cậu, vậy nên nhớ nghỉ ngơi cho đàng hoàng đấy. Chúc cậu ngủ ngon』」
「Ưư...... Ít nhất thì onii-chan cũng nên thấy xấu hổ đi chứ. Mỗi Azusa cảm thấy thế này thì kỳ cục lắm」
Mà dù có nói này nói nọ, thì Azusa vẫn làm đúng như những gì đã được nhờ.
Đó chính là điểm ngoan ngoãn và đáng yêu của con bé.
「Haiz......Cũng là 『Ngủ ngon』 luôn. Thế là hết rồi nhỉ? Mồ, đừng kéo Azusa vào nhiều quá đấy nha?」
「Lỗi anh. Mà cũng cảm ơn em nhé」
Tôi đang rất vui vì lâu rồi mới được trao đổi với Shiho.
Những cảm xúc đó chắc cũng đã hiện hết lên mặt rồi. Nhìn chằm chặp vào mặt tôi, Azusa thở dài nhẹ nhõm.
「Mà, cũng được. Onii-chan trông khoẻ khoắn hơn rồi kìa...... Rầu rĩ là không được đâu đó? Làm em hơi lo rồi đây này」
Cả những lời đó cũng làm tôi nhẹ nhõm.
Hạnh phúc trước sự quan tâm dịu dàng của Azusa, tôi vô thức đưa tay ra xoa đầu em ấy mất.
「Đã làm em lo lắng rồi, xin lỗi nhé」
Ngay sau khi nói ra những lời đó.
Azusa tròn mắt ngạc nhiên trước những lời nói và hành động của tôi.
「Ủa? Onii-chan...... là kiểu người thích đụng chạm như này à?」
「――――Ơ?」
Sau khi bị nói vậy, tôi nhận ra.
Nghĩ lại thì, hôm nay tôi chạm vào Azusa hơi nhiều.
Vuốt lưng, vỗ đầu, và rồi xoa.
Dù đó là những hành động mà hiếm khi tôi thực hiện......
「Ah, không phải là em ghét hay gì đâu? Chỉ là...... cảm thấy lạ lạ sao sao thôi ấy」
「......À, ừm. Cũng phải, từ lần sau anh sẽ chú ý」
Hốt hoảng rút tay lại, tôi đưa mắt nhìn bàn tay của bản thân.
Run rẩy.
Thậm chí còn là kinh sợ, sợ vì mình đã chạm vào người con gái khác thoải mái đến mức này.
Khách quan mà nói thì tôi là kiểu người xa cách với người khác.
Ít nhất thì cũng chẳng phải loại người tự ý đụng chạm...... nhưng có lẽ đây cũng là một khía cạnh khác trong tôi, thứ đã thay đổi khi tôi trở thành nhân vật chính.
(Dù bản thân có như này...... thì cũng chỉ còn hai ngày nữa mà thôi)
Tôi chắc chắn sẽ trở lại được con người trước của bản thân miễn là những ngày thường nhật khi trước quay về.
Với niềm tin đó, tôi sẽ không nghĩ nhiều về mấy chuyện liên quan nữa.
Nếu không làm thế, thì mặc cảm tội lỗi tới Shiho sẽ nghiền nát tôi mất thôi.
Cô gái đó đâu có ưa gì việc tôi chạm vào mấy đứa con gái khác. Thế nên từ giờ trở đi, tôi bắt buộc phải cẩn trọng hơn nữa――
Tự nhiên lại gửi ba cái tin nhắn kỳ quái này, hình như có gì đó lạ lạ trong tình trạng của cô.
「Gửi gì bây giờ đây? Chẳng phải Shimotsuki-san sẽ rất vui nếu nhận được tin nhắn từ Onii-chan à?」
「Ừ nhỉ...... Trước hết thì cứ hỏi 『Khoẻ không?』 đi đã」
「Dạ~」
Sử dụng đôi tay đã quen dùng để thao tác điện thoại, Azusa thay tôi gửi giùm tin nhắn.
Và tin nhắn phản hồi đã đến ngay sau vài giây.
「Nhanh thế」
「Để xem nào. Etto...... 『Cơn sốt cuối cùng cũng hạ rồi』 à」
Hình như là vẫn chưa khoẻ lên.
Dù gì thì cái cô Shiho nhỏng nhẽo nói nhiều kia cũng đã im hơi lặng tiếng suốt mấy ngày liền. Có lẽ là thể trạng đã tệ đến mức chẳng đủ sức để đụng vào điện thoại.
Cơ mà cô hình như là đang hồi phục.
Bằng chứng là đã có liên lạc đến đây này. Thật lòng, tôi mừng lắm.
「Nhìn như là còn 『ngái ngủ』 ấy, onii-chan」
「......Cái vụ em bé này nọ lúc nãy chắc cũng là mơ rồi ha」
Trong khi tiếp tục trao đổi, tôi đã hiểu thêm ra nhiều điều.
「Ah, lại nữa này...... lần này là 『Buồn ngủ quá』」
「Vậy à. Đúng là vẫn chưa hoàn toàn hồi phục rồi nhỉ」
Có là đang hồi phục thì vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Tuy thật ra là vẫn còn nhiều điều mà tôi muốn nói lẫn muốn hỏi, nhưng tôi đã kiềm chế lại.
「Em gửi 『Mau chóng khoẻ lại nhé』 giúp anh nhé?」
「OK―...... Gửi này, xong rồi đó」
Và sau khoảng 10 giây chờ đợi.
Tôi đưa mắt nhìn màn hình với suy nghĩ rằng kiểu gì tin nhắn cũng sẽ tới ngay, và đúng vậy, thông báo đã đến ngay lập tức.
Trên màn hình, những lời sau đã được viết ra.
「『Mong mau mau được gặp lại nhau quá』...... ủa, gì đây. Bị kéo vào chuyện yêu đương của onii-chan làm Azusa ngượng lắm đấy?」
Tuy đó là tin nhắn gửi cho tôi, nhưng Azusa - người trong nhà lại trông khó xử khi nhìn thấy nó.
「Gửi lại giúp anh 『Tớ cũng muốn gặp cậu, vậy nên nhớ nghỉ ngơi cho đàng hoàng đấy. Chúc cậu ngủ ngon』」
「Ưư...... Ít nhất thì onii-chan cũng nên thấy xấu hổ đi chứ. Mỗi Azusa cảm thấy thế này thì kỳ cục lắm」
Mà dù có nói này nói nọ, thì Azusa vẫn làm đúng như những gì đã được nhờ.
Đó chính là điểm ngoan ngoãn và đáng yêu của con bé.
「Haiz......Cũng là 『Ngủ ngon』 luôn. Thế là hết rồi nhỉ? Mồ, đừng kéo Azusa vào nhiều quá đấy nha?」
「Lỗi anh. Mà cũng cảm ơn em nhé」
Tôi đang rất vui vì lâu rồi mới được trao đổi với Shiho.
Những cảm xúc đó chắc cũng đã hiện hết lên mặt rồi. Nhìn chằm chặp vào mặt tôi, Azusa thở dài nhẹ nhõm.
「Mà, cũng được. Onii-chan trông khoẻ khoắn hơn rồi kìa...... Rầu rĩ là không được đâu đó? Làm em hơi lo rồi đây này」
Cả những lời đó cũng làm tôi nhẹ nhõm.
Hạnh phúc trước sự quan tâm dịu dàng của Azusa, tôi vô thức đưa tay ra xoa đầu em ấy mất.
「Đã làm em lo lắng rồi, xin lỗi nhé」
Ngay sau khi nói ra những lời đó.
Azusa tròn mắt ngạc nhiên trước những lời nói và hành động của tôi.
「Ủa? Onii-chan...... là kiểu người thích đụng chạm như này à?」
「――――Ơ?」
Sau khi bị nói vậy, tôi nhận ra.
Nghĩ lại thì, hôm nay tôi chạm vào Azusa hơi nhiều.
Vuốt lưng, vỗ đầu, và rồi xoa.
Dù đó là những hành động mà hiếm khi tôi thực hiện......
「Ah, không phải là em ghét hay gì đâu? Chỉ là...... cảm thấy lạ lạ sao sao thôi ấy」
「......À, ừm. Cũng phải, từ lần sau anh sẽ chú ý」
Hốt hoảng rút tay lại, tôi đưa mắt nhìn bàn tay của bản thân.
Run rẩy.
Thậm chí còn là kinh sợ, sợ vì mình đã chạm vào người con gái khác thoải mái đến mức này.
Khách quan mà nói thì tôi là kiểu người xa cách với người khác.
Ít nhất thì cũng chẳng phải loại người tự ý đụng chạm...... nhưng có lẽ đây cũng là một khía cạnh khác trong tôi, thứ đã thay đổi khi tôi trở thành nhân vật chính.
(Dù bản thân có như này...... thì cũng chỉ còn hai ngày nữa mà thôi)
Tôi chắc chắn sẽ trở lại được con người trước của bản thân miễn là những ngày thường nhật khi trước quay về.
Với niềm tin đó, tôi sẽ không nghĩ nhiều về mấy chuyện liên quan nữa.
Nếu không làm thế, thì mặc cảm tội lỗi tới Shiho sẽ nghiền nát tôi mất thôi.
Cô gái đó đâu có ưa gì việc tôi chạm vào mấy đứa con gái khác. Thế nên từ giờ trở đi, tôi bắt buộc phải cẩn trọng hơn nữa――
Danh sách chương