Tồn tại của tiểu thư nhà giàu có thể được coi như là công chúa của thế giới khác.
「Nhà gì ghê thật......」
Sau giờ học, tôi được mời đến nhà của Kurumizawa-san.
Tôi đến vì tuy hôm qua đã bàn bạc, nhưng việc chính thức làm gia sư lại bắt đầu từ hôm nay.
Nhìn quanh thấy toàn đất là đất, đã thế khoảng cách từ nhà tới cổng lại xa nữa. Cái dinh cơ tôi nhìn thấy được khi xuống xe là một căn biệt thự mà trước giờ tôi mới chỉ thấy qua màn hình TV.
「Thật tình ấy. Không biết cha tớ đã sử dụng chiêu trò xấu xa gì để mà kiếm được tiền nữa」
Không biết có phải là đã nghe được lời lầm bầm của tôi hay không, mà Kurumizawa-san bên cạnh cười khúc khích lên tiếng.
Do tôi im lìm từ đầu đến cuối trong xe nên cả hai chẳng nói với nhau câu gì...... nhưng vì choáng ngợp trước cái thế giới khác biệt quá thể này mà tôi đã vô thức thốt ra vài lời cảm thán mất.
Trông Kurumizawa-san cũng tươi rói hơn rồi, có lẽ là do vui vì tôi đã chịu mở miệng. Cơ mà cũng vì đã biết điều đó nên tôi mới cảm thấy phức tạp.
Để thái độ bị những lời nói của một kẻ ở tầm như tôi chi phối...... thì đúng là kỳ lạ mà.
「Giờ thì vào thôi nào?」
Như để dẫn đường, Kurumizawa-san bắt đầu bước đi.
Nhìn ra sau, tôi thấy người phụ nữ đã lái xe lúc trước đang cúi đầu. Cô ấy là người hầu à? Nhớ lại thì Mary-san cũng có một người hầu như thế. Có lẽ cô ta cũng đã được sinh ra trong một gia đình giàu có với quy mô tương tự như của Kurumizawa-san.
Mà giờ cũng chẳng quan trọng vì cô ta hình như đang ở nước ngoài rồi.
「Phòng của tớ ở đây...... Vì là lần đầu mời một người con trai đến nên tớ hồi hộp lắm đó. Cơ mà cũng chẳng cần phải ngại, vì tính ra thì phòng tớ có ra dáng phòng con gái cho lắm đâu mà」
Căn phòng tôi được đưa vào lại giản dị và sáng sủa hơn những gì tôi nghĩ.
Độ rộng thì chuẩn thật, nhưng lại chẳng có mấy cảm giác sống nơi đây. Chí ít thì nơi này hoàn toàn chẳng có được cái bầu không khí màu mè như của phòng Shiho.
Bàn, tủ, kệ sách, rồi giường ngủ,...... những vật dụng cần thiết tối thiểu thì đúng là có, nhưng đồ đạc đậm chất Kurumizawa-san thì lại chẳng thấy đâu.
Nếu phải nói thì, phòng cô nó như phòng tôi ấy.
「Vậy thì, etto...... đúng rồi. Trước hết thì học thôi. Ít nhiều thì tớ cũng đã thuê cậu dưới hình thức gia sư mà nhỉ?」
「Thành tích của tôi cũng chẳng tốt gì đâu」
「Dù thế thì cũng không sao. Nói miệng là 『gia sư』 chứ rốt cuộc thì tớ cũng chỉ muốn ở cùng với cậu thôi mà...... Không dạy tớ học cũng được, thế nên cùng triển thôi nào?」
Kurumizawa-san gửi cho tôi những lời đó rồi mỉm cười bẽn lẽn. Với chút ánh hồng trên má, cô nói.
「Với lại, giấc mơ của tớ là được học nhóm cùng với người mình thích...... nó mà trở thành hiện thực thì tớ sẽ mừng lắm」
......Có thể nói thế thì cô yếu đuối quá rồi.
Cũng chính những lời đó đã khiến tôi ý thức được, rằng tình cảm cô dành cho tôi là thật lòng thật dạ.
Và tôi lại chẳng đần đến độ biểu hiện được sự cự tuyệt tới những cảm xúc yêu mến kia.
Vậy nên, tôi cuối cùng cũng đã đồng ý.
「Ừ, ừm...... hiểu rồi」
Nhưng lý do cho những cảm giác tội lỗi này, có lẽ là vì tôi đang nhớ Shiho.
Cô kiểu gì cũng sẽ nổi cơn ghen nếu biết được tôi học nhóm với một người con gái khác...... Khi mọi chuyện kết thúc, tôi phải xin lỗi cho đàng hoàng mới được.
Nhưng tôi không nghĩ là cô sẽ đơn giản mà tha thứ cho mình đâu.
Nhưng mà...... phải. Việc điểm số tôi gần đây đang tệ đi là một sự thật không thể chối cãi.
Để có thể hỗ trợ được cho Shiho trong tương lai, tôi nên học ngay từ bây giờ thì hơn.
Vậy nên thay vì là để trở nên thân thiết với Kurumizawa-san―― thì có lẽ tôi nên phân định cái lần học nhóm này là vì bản thân mình.
......Khi nhận ra bản thân lại bào chữa, tôi chợt cảm thấy nặng nề.
Dù có lý do lý trấu kiểu gì thì tôi vẫn chẳng thể lật đổ được sự thật, cái sự thật là mình đang phản bội Shiho.
Đã thế kết cục khi nhận ra...... chính là việc rơi vào vòng lặp của sự thù ghét bản thân.
Cho dù phủ định chính mình, lại chẳng mang lại ý nghĩa cả――
「Nhà gì ghê thật......」
Sau giờ học, tôi được mời đến nhà của Kurumizawa-san.
Tôi đến vì tuy hôm qua đã bàn bạc, nhưng việc chính thức làm gia sư lại bắt đầu từ hôm nay.
Nhìn quanh thấy toàn đất là đất, đã thế khoảng cách từ nhà tới cổng lại xa nữa. Cái dinh cơ tôi nhìn thấy được khi xuống xe là một căn biệt thự mà trước giờ tôi mới chỉ thấy qua màn hình TV.
「Thật tình ấy. Không biết cha tớ đã sử dụng chiêu trò xấu xa gì để mà kiếm được tiền nữa」
Không biết có phải là đã nghe được lời lầm bầm của tôi hay không, mà Kurumizawa-san bên cạnh cười khúc khích lên tiếng.
Do tôi im lìm từ đầu đến cuối trong xe nên cả hai chẳng nói với nhau câu gì...... nhưng vì choáng ngợp trước cái thế giới khác biệt quá thể này mà tôi đã vô thức thốt ra vài lời cảm thán mất.
Trông Kurumizawa-san cũng tươi rói hơn rồi, có lẽ là do vui vì tôi đã chịu mở miệng. Cơ mà cũng vì đã biết điều đó nên tôi mới cảm thấy phức tạp.
Để thái độ bị những lời nói của một kẻ ở tầm như tôi chi phối...... thì đúng là kỳ lạ mà.
「Giờ thì vào thôi nào?」
Như để dẫn đường, Kurumizawa-san bắt đầu bước đi.
Nhìn ra sau, tôi thấy người phụ nữ đã lái xe lúc trước đang cúi đầu. Cô ấy là người hầu à? Nhớ lại thì Mary-san cũng có một người hầu như thế. Có lẽ cô ta cũng đã được sinh ra trong một gia đình giàu có với quy mô tương tự như của Kurumizawa-san.
Mà giờ cũng chẳng quan trọng vì cô ta hình như đang ở nước ngoài rồi.
「Phòng của tớ ở đây...... Vì là lần đầu mời một người con trai đến nên tớ hồi hộp lắm đó. Cơ mà cũng chẳng cần phải ngại, vì tính ra thì phòng tớ có ra dáng phòng con gái cho lắm đâu mà」
Căn phòng tôi được đưa vào lại giản dị và sáng sủa hơn những gì tôi nghĩ.
Độ rộng thì chuẩn thật, nhưng lại chẳng có mấy cảm giác sống nơi đây. Chí ít thì nơi này hoàn toàn chẳng có được cái bầu không khí màu mè như của phòng Shiho.
Bàn, tủ, kệ sách, rồi giường ngủ,...... những vật dụng cần thiết tối thiểu thì đúng là có, nhưng đồ đạc đậm chất Kurumizawa-san thì lại chẳng thấy đâu.
Nếu phải nói thì, phòng cô nó như phòng tôi ấy.
「Vậy thì, etto...... đúng rồi. Trước hết thì học thôi. Ít nhiều thì tớ cũng đã thuê cậu dưới hình thức gia sư mà nhỉ?」
「Thành tích của tôi cũng chẳng tốt gì đâu」
「Dù thế thì cũng không sao. Nói miệng là 『gia sư』 chứ rốt cuộc thì tớ cũng chỉ muốn ở cùng với cậu thôi mà...... Không dạy tớ học cũng được, thế nên cùng triển thôi nào?」
Kurumizawa-san gửi cho tôi những lời đó rồi mỉm cười bẽn lẽn. Với chút ánh hồng trên má, cô nói.
「Với lại, giấc mơ của tớ là được học nhóm cùng với người mình thích...... nó mà trở thành hiện thực thì tớ sẽ mừng lắm」
......Có thể nói thế thì cô yếu đuối quá rồi.
Cũng chính những lời đó đã khiến tôi ý thức được, rằng tình cảm cô dành cho tôi là thật lòng thật dạ.
Và tôi lại chẳng đần đến độ biểu hiện được sự cự tuyệt tới những cảm xúc yêu mến kia.
Vậy nên, tôi cuối cùng cũng đã đồng ý.
「Ừ, ừm...... hiểu rồi」
Nhưng lý do cho những cảm giác tội lỗi này, có lẽ là vì tôi đang nhớ Shiho.
Cô kiểu gì cũng sẽ nổi cơn ghen nếu biết được tôi học nhóm với một người con gái khác...... Khi mọi chuyện kết thúc, tôi phải xin lỗi cho đàng hoàng mới được.
Nhưng tôi không nghĩ là cô sẽ đơn giản mà tha thứ cho mình đâu.
Nhưng mà...... phải. Việc điểm số tôi gần đây đang tệ đi là một sự thật không thể chối cãi.
Để có thể hỗ trợ được cho Shiho trong tương lai, tôi nên học ngay từ bây giờ thì hơn.
Vậy nên thay vì là để trở nên thân thiết với Kurumizawa-san―― thì có lẽ tôi nên phân định cái lần học nhóm này là vì bản thân mình.
......Khi nhận ra bản thân lại bào chữa, tôi chợt cảm thấy nặng nề.
Dù có lý do lý trấu kiểu gì thì tôi vẫn chẳng thể lật đổ được sự thật, cái sự thật là mình đang phản bội Shiho.
Đã thế kết cục khi nhận ra...... chính là việc rơi vào vòng lặp của sự thù ghét bản thân.
Cho dù phủ định chính mình, lại chẳng mang lại ý nghĩa cả――
Danh sách chương