Khi tôi không thể nói nên lời, không hề ngờ tới, Beatrix đã ném cho tôi một cái phao cứu sinh.

"Waka-sama, Camille-sama hẳn là phải có hoàn cảnh riêng của mình. Những gã thiếu kiên nhẫn sẽ bị ghét đấy, ngài có biết không... Camille-sama, xin hãy cứ tự nhiên mà thưởng trà đi ạ. Lần này chúng tôi đã chuẩn bị vài loại trà ma thuật tương đối dễ uống."

"Cảm ơn."

Tôi nâng tách trà lên môi. Vị trà tươi mới với hương thơm thoang thoảng của hoa. Đúng như Beatrix đã nói, nó rất dễ uống.

"Ngon thật."

Khi tôi nói vậy, Beatrix mỉm cười vui vẻ.

"Dù chỉ mang hiệu ứng nhẹ nhưng trà đó có khả năng làm giảm mệt mỏi và bổ sung năng lượng ma thuật đấy ạ."

Hồi phục năng lượng ma thuật là thứ gì đó cực kỳ đáng quý. Đặc biệt là với những ai đang làm công việc giống tôi.

Với một ma pháp sư, chuyện hết năng lượng ma thuật là một vấn đề rắc rối. Các ma pháp sư bị hết năng lượng ma thuật trong khi đang làm việc thường sẽ bất ngờ ngất xỉu và nằm bẹp trên giường suốt ba ngày liền.

Hình xăm của tôi có hiệu ứng tối ưu lượng ma thuật tiêu thụ, nhưng kể cả vậy, không cách nào tôi có thể dùng ma thuật khi không còn tí năng lượng ma thuật nào cả.

"Ah, đúng rồi. Waka-sama, sau khi ngài uống trà xong, nếu tôi mượn Camille-sama một lúc chắc sẽ ổn chứ nhỉ?"

"Tại sao chứ? Hôm nay ta mới là người mời Camille qua mà?"

"Ngài đâu có nhiều thời gian rảnh tới vậy đâu, đúng không? Không phải kết quả bài thi bổ sung của ngài khà là tệ sao?"

"Taaa...hôngggg...muốnnnn! Ta đang muốn nói với Camille rất nhiều chuyện khác nữa."

Tria nắm lấy tay tôi. Nhưng, Beatrix đã gạt tay cậu ta ra một cách không thương tiếc.

...Sợ vãi.

"Làm ơn im lặng chút đi! Chẳng phải Điện Hạ đã từng nói là nếu ngài rớt môn lần nữa, ngài sẽ bị buộc phải về nước sao?"

"Uuu..."

"Điện Hạ cho phép ngài ra nước ngoài du học là bởi vì tin rằng ngài sẽ "học hành chăm chỉ", ngài biết chứ?"

Beatrix không có chút nhân từ nào đối với Tria. Và như dự đoán, Tria không có cách nào bác bỏ lời nói của Beatrix.

"Tria-sama chẳng phải cậu đang ở trong tình huống khá tệ sao? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu bắt đầu học bài đi?"

"Camille! Nhưng mà hôm nay..."

"Waka-sama. Nếu ngài đạt được 80% trong bài kiểm tra khi kết thúc lớp phụ đạo, Điện Hạ có thể sẽ cân nhắc lại, ngài biết không? Chúng tôi đã thỏa thuận chuyện này rồi... Giờ thì, ngài sẽ làm gì hả, Waka-sama?"

Tria đang đau khổ cân nhắc. Không muốn bỏ qua cơ hội này, Beatrix tiếp tục dồn ép cậu ta hơn nữa.

"Chỉ với việc đạt 80% ở bài kiểm tra cuối của lớp phụ đạo, ngài sẽ có thể thoát cảnh bị trả về nhà."

"Uuuuuuuu....."

"Waka-sama."

"Ta hiểu rồi! Chỉ cần đạt 80% là được chứ gì? Ta sẽ làm!"

"Phải vậy mới được chứ!"

"Xin lỗi nhé Camille, dù tớ đã mời cậu qua đây. Tớ chắc chắn sẽ đền bù lại sau!"

Tria nói trong khi chắp hai tay lại một cách hối lỗi, trước khi rời khỏi phòng, mấy món phụ kiện của cậu ấy lại lanh canh rồi leng keng một lúc.

*

"Còn giờ thì. Cái thứ ồn ào đó đã đi rồi chứ nhỉ...? Camille-sama, tôi có vài lời muốn nói với người, liệu có được không ạ?"

Beatrix vừa mới gọi Hoàng Tử của đất nước cô ta là "cái thứ ồn ào" và quay sang nhìn tôi.

Dựa theo đoạn nói chuyện vừa rồi, có vẻ như cô ấy có chuyện gì đó với tôi.

"Eh-, mn. Cứ tự nhiên?"

Tôi ngập ngừng trả lời.

"Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Có phải người, cũng như tôi, ....đến từ một thế giới khác?"

"...-!"

Beatrix đang nhìn thẳng vào tôi.

Tôi đang nghĩ rằng cô ấy rất là khác so với Beatrix ở trong game, và có vẻ như cô ấy cũng là người bị ném vào thế giới này.

Giờ thì, tôi nên trả lời thế nào đây.

Sẽ tốt hơn nếu tôi cứ thành thật mà tiết lộ mọi thứ, hay là tôi nên giấu đi những gì mà cô ta chưa biết?

Cô ta đến từ phe Diamonds; một thế lực kẻ thù, từ xưa giờ.

"Camille Rhodolite bản gốc sẽ không làm mấy chuyện như đính hôn với Achille Jade. Ma thuật của cô ta cũng không thể tốt bằng người. Cô ta là kiểu phụ nữ mà chẳng làm gì khác ngoài việc bám riết lấy Royce-sama... Dù vậy, cũng tương tự, tôi cũng khác xa so với Beatrix Tapas bản gốc."

Cô ấy bắt đầu kể với tôi về bản thân.

Về chuyện cô ấy vốn là một sinh viên đại học bình thường ở Nhật bản, và rồi sau khi lọt cống thì cô ấy đến thế giới này. Về chuyện cô ấy biết về game này là một dạng otome game và cô ấy đã phá đảo game rồi…

Về chuyện kết quả từ những nỗ lực để không dẫm vào vết xe đổ như Beatrix chính là tình huống mà mọi thứ xung quanh cô ấy bắt đầu trở nên rất khác so với trong game, và đặc biệt là sự ảnh hưởng của cô ấy lên Tria.

Chị ấy đã tiết lộ mọi thứ cho tôi, mà không giấu diếm điều gì.

Bị cảm động bởi sự chân thành của chị ấy, tôi cảm giác như mình cũng phải thẳng thắn nói về hoàn cảnh của mình.

"Em hiểu rồi. Em cũng như chị... một người đến từ thế giới giác. Em ngã khỏi cầu thang thoát hiểm ở trường cao trung, và cuối cùng trở thành một Camille ba tuổi ở trong thế giới game này..."

"Chị biết mà!"

Beatrix ôm tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi xạ hương thoang thoảng trên người chị ấy.

"Whoa...!"

"Xin lỗi, chỉ là chị vui quá... Khi biết rằng chị không chỉ có một mình trong chuyện này.”

Không thể giải bày bất cứ điều gì với bất cứ ai, để bẻ cong định mệnh của mình, chị ấy đã phải chiến đấu trong một cuộc chiến đơn độc.

Trong khi đó, tôi lại đang sống một cuộc sống vô cùng thoải mái…

Cũng từng có một thời gian tôi không thể chấp nhận thế giới này, nhưng sau đó, tôi làm bất cứ thứ gì tôi muốn để thuần thục ma thuật và cuối cùng trở thành tôi như bây giờ.

Royce-sama không lảng tránh tôi, và Achille trở thành chồng chưa cưới của tôi. Tôi cũng có mối quan hệ gần gũi với cha nữa.

“Không chỉ có mình em đâu, chị biết không? Em có thể đoán ra hai người nữa cũng đến từ thế giới khác.”

“Là ai vậy? Có khi nào là Q of Clovers, người mà đã trượt bài thi?”

“Không, em không biết người đó là ai cả… Và, chị cũng đâu cần phải dùng kính ngữ với em như vậy? Dù sao thì trong thế giới cũ của chúng ta thì chị cũng là đàn chị của em mà.”

“...Vậy thì, miễn là khi không có mặt người khác, chị sẽ làm như lời em nói… Nếu không phải là Q of Clovers, vậy đó là ai?”

“Nữ Chính, và có khi là Q of Spades cũng giống như chúng ta… Dù rằng có vẻ như Q of Spades không hề có bất cứ kiến thức nào về game. Em đoán là con bé bị kéo sang đây khi còn rất nhỏ.”

“Nữ Chính cũng ở đây luôn sao? Dù bây giờ chỉ mới là năm nhất… Cô ta lẽ ra phải nhập học vào năm sau chứ, đúng không?”

“Đúng. Nhưng mà cô ta đã có mặt tại sự kiện được tổ chức sau lễ nhập học. Cô ta hỏi em rằng “Cô có phải là một người hoán đổi hay không?”. Có vẻ như cô ta cũng biết về Royce-sama và Achille nữa.”

“Điều đó nghĩa là… nhiều khả năng cô ta là người đã chơi qua game rồi, phải không? Thế Nữ Chính đó là người như thế nào?”

“...Em cũng không chắc.”

Vào lúc đó, Nữ Chính hẳn là đang muốn nói chuyện gì đó. Nhưng bởi vì rượu, ký ức của tôi có hơi mơ hồ, bạn hiểu không?

“Chị hiểu. Có vẻ em không có mối quan hệ tốt lắm với Nữ Chính nhỉ?”

“Nếu là Mei-chan thì lại là chuyện khác đó, chị biết không?... Khi Raiga không ở kế bên, em có thể dụ con bé đi theo mình.”

“Ah-!”

Khi tôi lôi cái tên của Raiga ra, Beatrix đột nhiên phản ứng mạnh.

“Raiga? Đúng rồi, mối quan hệ giữa Mei với Raiga là gì vậy? Ở buổi lễ nhập học, hai người đó có vẻ rất thân thiết, nhưng mà…”

“Hai người đó đính hôn rồi, chị biết đấy.”

“Không thể nào!... Vậy ra hai người đó đã thuộc về nhau rồi à? Người ấy đã không còn có thể chinh phục được nữa…?”

Tôi tự hỏi là tại sao, nhưng có vẻ Beatrix đã nhận một cú sốc khá lớn.

Có khi nào chị ấy là fan của Raiga?

Nếu là vậy thì hẳn là sẽ rất sốc mà không nghi ngờ gì rồi. Ý tôi là, nếu đó là tôi, và ngay khoảnh khắc tôi gặp Royce-sama trong thế giới này và ngài ấy đã có ai đó đại khái là vợ chưa cưới, tôi hẳn là sẽ suy sụp một cách khủng khiếp.

“Nhân tiện thì, chị Beatrix này. Tại buổi lễ nhập học, em không nhìn thấy J of Diamonds đâu cả, người đó có ở trong trường không vậy?”

“A-, ahh… J hả? Cậu ta lẽ ra cũng ở cùng phe, nhưng mà chị vẫn chưa hề gặp cậu ta trước đây. Cậu ta cũng không vào trường này luôn.”

Có lẽ là bởi vì vẫn còn bị sốc từ lúc nãy, Beatrix khá run rẩy.

“Cậu ta không ở đây? Trong trường này?”

J of Diamonds sống ở Topageria, và là con của một thương gia có quan hệ làm ăn khắp thế giới. Dĩ nhiên là cậu ta cực kỳ giàu.

Trong game, cậu ta tạo ra cảm giác giống như một người anh độ lượng, rất giỏi trong việc chăm sóc những người khác.

“Vậy cả Q of Clovers, J of Diamonds và cả J of Spades đều không có mặt ở trường, ha… ?”

Từ khi chúng tôi nói chuyện về Raiga và Mei, Beatrix không thể nào tập trung được nữa.

“Beatrix?”

“...Xin lỗi.”

“Em có nên nói chuyện này với Mei không nhỉ?”

“Chuyện đó sẽ ổn chứ?”

“Mn. Dù sao thì Mei-chan cũng là một cô bé ngoan mà. Em đoán là con bé sẽ nói okay thôi.”

Bởi vì những đồng minh Otome Game có chung hoàn cảnh đã tăng lên, tôi cảm thấy khá là yên tâm.

Với tôi, việc trở nên thân thiết với Beatrix là một thu hoạch lớn.

*

Sau khi rời khỏi phòng của Tria và trở về ký túc xá của mình, tôi nhìn thấy Achille đang đứng trước cửa phòng mình.

Cái cách mà cậu ta đang đứng… có vẻ khá giống với một bức tượng mà tôi đã từng thấy trước đây, phải không nhỉ? Đúng rồi! Là bức tượng Niou! [note11924]

“Camille, cậu đã đi đâu, tới tận giờ này vậy hả?”

Sau buổi kiểm tra bổ sung, giờ học kết thúc, sau đó tôi tới chơi bên ký túc xá của Diamonds, nên cuối cùng tôi trở về ký túc xá của mình trễ.

Đã tới giờ ngủ rồi. Tôi có lẽ đã làm Achille lo lắng không cần thiết rồi.

Trong khi mở khóa cửa, tôi trả lời Achille.

“Ở đâu hả? Um, bên ký túc xá của Diamonds, rồi sao?”

“Ký túc xá của Diamonds? Cậu làm cái gì ở bên đó?”

Trong một khoảnh khắc, Achille nhìn có vẻ rất sốc.

“Tớ ghé chơi với Tria, và kết bạn với Beatrix.”

“Camille…”

Hmm? Achille nhìn có vẻ hơi kỳ lạ.

“Achille, tại…-”

“Vào đây một chút!”

Achille nắm lấy bàn tay tôi và kéo tôi vào phòng.

“Gì vậy? Đây là phòng tớ, nhưng mà… Cậu không ngủ được hả, muốn chơi đánh bài không?”

“...Camille, cậu thực sự không có chút cảm giác thận trọng nào hết, phải không?”

“Thận trọng? Bộ có chuyện gì đã xảy ra hay gì đó à?”

“Đó không phải là ý tớ muốn nói. Camille, cậu có quá ít sự thận trọng với đám đàn ông… Nếu cậu cứ lang thang một mình, chưa kể, lại còn theo một gã đàn ông vào phòng của hắn ta vào giờ này, cậu sẽ làm gì nếu có chuyện gì đó xảy ra hả?”

“Có chuyện gì xảy ra đâu mà, bọn tớ chỉ ăn bánh, uống trà. Chỗ đó có thể là căn cứ của phe Diamonds, nhưng mấy chuyện mà cậu đang lo thì…” [note11925]

“Camille, đó không phải là điều tớ đang nói.”

Bất ngờ Achille rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.

“Thứ tớ đang lo là những chuyện như thế này, cậu hiểu không?”

Bước tới một bước nữa, Achille áp sát vào tôi.

“Achille?”

Tôi vô thức bước lùi, nhưng sau lưng thì đã bị chặn bởi bức tường.

Achille chống cả hai bàn tay lên tường, chặn cả hai bên mặt tôi, và khóa tôi lại ở giữa. Achille ở vào vị trí mà cậu ta đang soi thẳng vào mặt tôi. Đây chẳng phải là cái mà thường được gọi là KabeDON sao…?

Chẳng phải chuyện này sẽ lại kết thúc trong cái bầu không khí ngọt như đường giống như lần trước hay sao?

“Mặc dù cậu đã có tớ, một người chồng chưa cưới, liệu cậu sẽ làm gì nếu sau khi đi lang thang theo chân một gã nào đó, và rồi cậu bị rơi vào tình huống như thế này?”

“...-”

Achille gần quá! Kể cả nếu tôi có tìm cách thoát ra thì cũng không có chỗ trống nào cả…

Làm gì bây giờ? Nói gì bây giờ? Tôi chìm trong bối rối và chẳng tìm ra một ý tưởng hay ho nào cả.

“Umm… Achille, umm-”

“Nè, Camille? Tớ không có khoan dung như cậu đâu, nên tớ sẽ không tha thứ cho hành vi lừa dối của người vợ chưa cưới của tớ.”

Achille càng tới gần hơn, và cậu ấy đã gần tới mức tôi có thể cảm nhận được cả hơi thở của cậu ấy.

“L-, Lừa dối?”

Cậu ấy đang nói về cái chuyện không thể hiểu nổi gì vậy chứ?

Mặc dù tất cả những gì tôi làm chỉ đơn giản là thưởng thức trà ma thuật, và không hề làm gì để bản thân phải tự cảm thấy tội lỗi…

Đã từ nãy giờ, Achille không hề rời cặp mắt cobalt của cậu ấy ra khỏi mắt tôi.

Có lẽ là bởi vì căng thẳng, tim tôi đập mạnh như búa bổ.

Tại sao tim tôi lại đập nhanh thế này chứ? Tôi vô tội mà!

Ngay lúc tôi nghĩ mình sẽ bác bỏ chuyện này, Achille đưa mặt lại càng lúc càng gần hơn…

… Môi cậu ấy, nhẹ nhàng, chạm, môi tôi. [note11926]

“Nn-...”

Đ-, Đây chẳng phải là một… n-,n-n-n-,nụ hôn sao?”

Lời phản biện mà tôi vừa nghĩ ra đã hoàn toàn biến mất ra khỏi đầu tôi. Cha mẹ ơi!

Sau khi Achille chậm rãi rời môi ra khỏi môi tôi, mắt cậu ấy nheo lại với một biểu cảm thỏa mãn.

“Chúc ngủ ngon, Camille. Nếu cậu đã học được bài học sau chuyện này, kể từ nay hãy nhớ cẩn thận hơn, được chứ?”

Bỏ lại tôi vẫn đang đóng băng tựa lưng vào tường, Achille rời khỏi phòng tôi.

Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?

Sau khi được giải phóng khỏi sự căng thẳng suốt từ nãy tới giờ, cơ thể tôi trượt dần xuống nền nhà một cách vô lực, với bàn tay vẫn để trên môi.

Dù Achille đã đi rồi, tim tôi vẫn đập liên hồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện