"Onii-chan, chúng ta cùng đi mua sắm nha?"

Vào một buổi trưa đầy nắng.

Trong lúc chúng tôi đang dọn dẹp đống hành lý, em gái tôi chợt đưa ra đề nghị trên.

"Mua sắm à?"

"Vâng, em vừa xem xét được một lúc-"

Vừa nói, con bé vừa nhìn quanh căn hộ 2LDK của chúng tôi một vòng.

[TLNote: 2LDK là loại căn hộ với một phòng khách, hai phòng ngủ và một nhà bếp.]

"Chúng ta dùng gần hết các nhu yếu phẩm hàng ngày rồi. Mà thay vì cứ mỗi lần cần là mạnh ai nấy mua thì tốt hơn hết chúng ta nên đi mua một lần cho đủ luôn ha."

"Mm."

Lần chuyển nhà này thực tế cũng có phần hơi vội vã. Cả tôi và cô em gái đều rời khỏi nhà của mình một cách nhanh chóng dứt khoát, thậm chí người khác còn có thể nghĩ là chúng tôi bỏ nhà đi không chừng. Bởi thế chúng tôi không có chuẩn bị được là bao vật dụng cần thiết và nhu yếu phẩm hằng ngày cả.

Thay vì đi mua từng vật dụng cá nhân ở các cửa hàng nhỏ lẻ quanh đây, thì sẽ tiết kiệm thời gian hơn nếu chúng tôi lên danh sách rõ ràng những gì cần mua rồi đi hốt luôn một mẻ cho gọn.

"Thôi được, anh hiểu rồi. Vậy chúng ta sửa soạn đi ra ngoài nào."

"Vâng, đi thôi nào."

"Nhưng mà anh nói trước. Chúng ta không được mua thứ gì đắt quá đâu đấy, biết chưa?"

"Vâng em biết chứ. Chúng ta phải tiết kiệm mà."

Bởi vì tiền để dành của chúng tôi cũng chẳng còn là bao.

Những người giàu có ở nhà Arisugawa và nhà Takanomiya lúc trước đã đề nghị giúp đỡ chúng tôi đủ kiểu. Nhưng như những gì mà tôi đã giải thích trước đây, lần này chúng tôi không nhận bất kì sự trợ giúp tài chính nào từ họ cả.

Những chi tiêu hàng ngày của anh em chúng tôi đều được trích ra từ số tiền dành dụm mà tôi đã tích góp được với bao khổ cực. Và cho đến ngày thứ tư sống chung này - à không - nói đúng hơn là ngay từ ngày đầu tiên, thì ngân khố của gia đình Himenokouji này đã ở tình trạng khủng hoảng rồi.

Và như vậy, chúng tôi cùng nhau lên đường.

Hai đứa bọn tôi bắt một chuyến tàu vào thẳng trung tâm thành phố - Vâng, chỉ là tại gần đấy có cái cửa hàng có vẻ to to hơn những cái bình thường khác một tí ấy mà.

"Wa! Cửa hàng này lớn quá ha."

Em gái của tôi kêu lên trong lúc ngẩng đầu nhìn vào toà nhà bốn tầng với cái sân đỗ có thể chứa đến cả ngàn chiếc xe hơi.

Được nuôi dưỡng như con gái của một gia đình quý tộc, con bé hẳn không thường được đến những cửa hàng như thế này.

À mà, em gái tôi vẫn chỉ mặc mỗi bộ đồng phục học sinh với một chiếc áo khoác bên ngoài. Vì để cắt đứt mọi ràng buộc với nhà Arisugawa, con bé đã phải để lại hầu hết quần áo của mình lại đấy.

"....... Anh xin lỗi, Akiko."

"Về chuyện gì cơ?"

"Vì anh thật là vô dụng. Thậm chí anh còn không thể mua cho em một bộ quần áo tươm tất......"

"Ahh, anh nói nó đấy hả."

Vừa nói, con bé vừa nhẹ nhàng kéo mở chiếc áo khoác, để lộ bộ đồng phục của mình bên trong. Bộ đồng phục của em ấy được thiết kế một cách xuất sắc dưới sự kết hợp khéo léo giữa phong cách hiện đại và một vài yếu tố cổ điển.

"Đừng lo mà, em thích bộ đồng phục này lắm. Dù là hồi còn ở nhà Arisugawa, em vẫn mặc nó suốt ấy chứ. Nhìn bên ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng mặc nó lại cảm thấy khá là gọn gàng và thoải mái, rất tiện cho việc đi lại. Hơn nữa, bộ anh không thấy nó rất vừa vặn với dáng người của em sao?"

Đúng như con bé vừa nói.

Bộ đồng phục đúng thật là hợp với cô bé. Như thể nó được thiết kế ra chỉ để dành cho em gái của tôi vậy.

Có điều, tôi vẫn cảm thấy còn chút chút gì đó...

Nói cho cùng thì, nếu con bé không rời khỏi gia đình Arisugawa, em nó sẽ không phải ra ngoài mua những thứ mà mình cần như thế này. Để rồi rơi vào tình trạng phải chắt chiu từng đồng tiết kiệm đến nổi không thể sắm sửa quần áo như vậy, nói thật chính tôi còn không thể tha thứ cho chính mình nữa là.

"Làm ơn đừng có đưa cái vẻ mặt u ám đó ra nữa mà, Onii-chan."

Trái ngược hẳn với tôi, nhỏ em gái nở một nụ cười khích lệ,

"Em không cần quần áo hay tiền bạc gì hết. Với em, không có gì trên đời này quan trọng hơn là được ở bên cạnh Onii-chan. Chỉ cần điều này được thoả mãn thì em sẽ không còn cần thứ gì khác nữa cả."

"Em đúng là biết cách nói nhỉ."

"Hơn nữa, bộ anh không thấy cuộc sống bây giờ của chúng ta cũng đang rất tuyệt sao? Lấy ngôi nhà chúng ta đang sống làm ví dụ này, có cái ăn, có cái mặc, có mái nhà che mưa che nắng, như vậy cũng đủ rồi. So với toà dinh thự của nhà Arisugawa, nơi mà em lúc nào cũng bị đám người hầu vây quanh, thì em thích ở đây hơn nhiều. Và chưa kể, không phải chúng ta đang sinh hoạt tiêu dùng bằng tiền của Onii-chan sao? Em cám ơn anh còn không hết nữa, làm sao em dám phàn nàn gì chứ?"

"Thật sao. Mn. Có vẻ là vậy."

"Nhân tiện em cũng muốn nói cái này, Onii-chan, anh đã không chịu nhận sự giúp đỡ từ nhà Takanomiya, vậy sao anh lại có thể xoay sở ra tiền được chứ? Câu hỏi này em muốn hỏi nhiều lần rồi. Nói mới lòi ra chứ, trước giờ Onii-chan chưa hề kể tí gì về nó cho em biết cả nhá."

"Ahhaha. Vậy à, cái đó..."

Chậc, rốt cục thì bọn tôi cũng nhắc đến vấn đề này, huh.

Nói ra thì cũng chả có gì đáng để tôi tự hào cả, thế nên tôi mới tính giữ bí mật chúng một thời gian.

Ah, thật ra cũng không có gì phạm pháp đâu nhá. Đừng bận tâm làm gì.

"Uh, ra là anh muốn giấu cả đứa em gái yêu quý của anh hay sao. Thế này thì đúng là nghiêm trọng thật rồi. Nếu mà làm sao đi nữa anh cũng không chịu nói cho em biết, thì em không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ đến lực lượng tình báo của nhà Arisugawa, dù cho làm thế có-"

"Anh nói này, Akiko."

Tôi nở một nụ cười dịu dàng với em gái của mình, người hình như đang càu nhàu cái gì đó với vẻ mặt bí xị, và nói.

"Từ bây giờ đây, sẽ thật là tuyệt vời nếu như chúng ta có thể sống cùng với nhau mãi mãi. Mặc dù lúc này căn hộ dột nát kia cũng có hơi bất tiện một tí, nhưng nó cũng mang đến một trải nghiệm khá là thú vị. Đó là những gì anh cảm nhận được từ trong sâu thẳm trái tim mình. Bởi vì người anh yêu quý nhất trên đời chính là Akiko."

"...... rõ ràng là anh đang cố tình thay đổi chủ đề, nhưng mà thôi quên đi. Sau khi nghe xong những lời ngọt-như-mía-lùi đó của anh thì em cũng chỉ biết cười trừ thôi. Nói thật chứ, nghe xong nó tâm trạng em quả thực là tốt lên hẳn."

"Vậy à? Thế thì tuyệt."

Con bé cuối cùng cũng chấp nhận mặc dù biết tôi đang cố tình đánh trống lảng. Tôi thật sự thích cô em gái này đấy.

"Cuối cùng thì sau biết bao lâu bọn mình cũng đã tìm về lại được với nhau. Hai người chúng ta sẽ sống với nhau hạnh phúc cho đến cuối đời."

"Mhmm."

"...... Có điều, nếu mà Onii-chan chứ khăng khăng không chịu động chạm gì với em như từ bữa tới giờ thì, có lẽ sẽ có một ngày mà cuối cùng em cũng cảm thấy chạnh lòng và quay trở về nhà Arisugawa cho xem...... ?"

"Mhmm. Thế sao hôm nay không quay về luôn đi... nhỉ?"

"Xin lỗi anh, Onii-chan. Có vẻ là Akiko lại hơi quá đà rồi."

"Em biết được thế thì tốt."

Và như thế, chúng tôi cùng bước vào cửa hàng.

Đáng nhẽ ra những lời như này không hợp với những ai đang nghỉ xuân như hai đứa chúng tôi, nhưng mà phải nói, hôm nay là Chủ Nhật.... thế nên, đúng là đông vãi vật.

"Chậc, chúng ta bắt đầu từ đâu nào?"

Tôi lôi trong người ra một cuốn sổ tay trong lúc nhìn vào mấy tấm biển chỉ dẫn khu vực.

"Onii-chan, cái đó là...?"

"Danh sách những thứ cần mua. Anh viết ra đấy những vật dụng mà chúng ta cần dùng từ hồi trước khi dọn đến đây. Cái này là do anh cùng tham khảo với một người bạn."

"Oh......?"

Em gái tôi nheo đôi mắt lại và nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay.

Lia từ trên xuống dưới, từng dòng từng dòng một, trông không khác gì một chiếc máy quét CT cả - thậm chí ngay lúc tôi vừa có suy nghĩ trên, con bé còn hít hít vài cái lên cuốn sổ tay nữa chứ.

"...... Akiko?"

"Có cái gì đó không đúng."

Câu nói trên vọt ngay ra khỏi miệng của con bé.

"Onii-chan, tên của người này là gì? Hơn nữa, quan hệ của người đó với Onii-chan như thế nào?"

"Eh?"

"Làm ơn trả lời em cho thành thật vào."

"Urm, cũng chẳng có gì quan trọng để phải giấu diếm cả... Chỉ là một người bạn với cái tên hơi kì cục là Sawatari Ginbe Haruomi. Bạn thân nhất của anh trước khi anh chuyển đến đây. Xét về hoàn cảnh thì người này sống một mình thì phải. Nói chung là anh tiếp thu được nhiều thông tin, tích lũy được nhiều kinh nghiệm và được mách cho một số mánh hữu ích cũng từ người này. Cuốn sổ tay này cũng được viết ra từ đó."

"...... Hmph. Chỉ vậy thôi sao?"

Tuy nhiên, con bé vẫn nhìn tôi chằm chằm.

*jiiiiiiiiiiiiiiiiiiii*

"Vậy ra linh cảm của thiếu nữ mười sáu đôi khi cũng nhầm lẫn được sao."

Em gái tôi tự lý giải cho bản thân bằng cái câu nói khó hiểu kia.

...... Rốt cục thì chuyện quái gì đang xảy ra thế nhỉ? "Trở lại vấn đề chính nào. Onii-chan, kia là cái gì vậy?"

Và con bé cũng đột ngột chuyển chủ đề... mà thôi kệ cũng chả sao cả.

Để xem nào, đâu nhỉ....

Tôi đưa mắt nhìn về hướng chỉ của nhỏ em gái.

Và rồi, tôi nhìn thấy một người bán hàng mặc đồ đỏ, trên tay đang cầm một tấm biển ghi <Mua ngay số lượng có hạn!>.

"Ah-. Có vẻ như họ đang chào bán thứ gì đó."

"Chào-bán?"

"Tức là bán rẻ hơn ấy mà, hay còn gọi là hàng khuyến mại giảm giá ấy. Họ bán những món với giá rẻ hơn so với bình thường nhằm thu hút nhiều người mua."

"Thế rẻ hơn bình thường bao nhiêu vậy anh?"

Đôi mắt của em gái tôi bỗng sáng lên long lanh.

"Họ bán món gì vậy, với giá bao nhiêu thế ?"

"Để anh nhìn xem nào...... Một gói gồm mười miếng dám làm ấm cơ thể dùng một lần với giá chỉ bằng mười phần trăm giá gốc, hoặc ít nhất là nó ghi như thế."

"Chỉ bằng mười phần trăm thôi sao?"

Con bé càng phấn khích hơn nữa.

"Bình tĩnh nào Akiko. Mặc dù là nó được bán với giá chỉ bằng một phần mười so với giá gốc, nhưng mà chúng là miếng dán làm ấm cơ thể dùng một lần cơ mà, em biết đấy? Bây giờ đang là mùa xuân, thế nên đâu phải là lúc để mua chúng đâu. Nói là giảm giá chứ thực chất ra là họ đang thanh lý nốt mớ hàng còn tồn kho đấy-"

"Mà Onii-chan này, đồ dùng một lần là như thế nào vậy? Chúng có ăn được không?"

Ra là con bé háo hức đến nổi không còn ý thức được mình đang nói cái gì nữa kìa. Nói thật, đây đúng là điều tôi biết chắc sẽ xảy đến với những ai được dạy dỗ như một quý cô giàu có đây mà...

Nói thì nói thế thôi, chứ buồn cười thay là tôi cũng lớn lên trong một gia đình khá giả cơ mà.

Sau khi được tôi giải thích, cô em gái càng tỏ ra thích thú hơn,

"Nghĩ cũng đúng ha. Ra là những món đồ như vầy cũng thật sự tồn tại...... Em chưa bao giờ được nghe nói về chúng khi còn ở nhà Arisugawa cả. ‘Những thứ đồ dành cho những kẻ bình dân thì không phải là thứ mà người nhà Arisugawa này sử dụng’, hoặc đại loại như thế. Đó là những gì mà họ nghĩ, kiểu như chọn sách chỉ cần nhìn qua bìa vậy."

"Ừm, ra là vậy."

"Onii-chan, mua nó đi nào."

"Từ từ, từ từ đã nào. Mục đích của chúng ta đến đây là để mua đồ dùng cần thiết hàng ngày cơ mà, đúng không?"

"Nhưng mà chúng rẻ hơn bình thường đến mười lần cơ mà?"

"Cho dù có là thế thì nó cũng chỉ rẻ hơn khoảng một trăm yên thôi mà. Chỉ với một trăm yên thì-"

"Có là một trăm yên cũng vô cùng quan trọng. Những người cười vào một trăm yên hôm nay cũng sẽ có ngày khóc vì một trăm yên cho xem."

"Ờ thì em nói cũng có lý."

Mm.

Xem ra con bé thật sự bị hấp dẫn bởi cụm từ ‘rẻ hơn bình thường’ kia. Đây hẳn là ảnh hưởng đến từ nhà Arisugawa rồi. Vì họ có truyền thống thương nhân lâu đời là mua rẻ bán đắt cơ mà.

Mà cũng có khi con bé chỉ đơn giản là muốn dùng thử thứ gì đó mà trước đây chưa từng được nghe nói đến thôi.

"Onii-chan, quyết định nhanh lên nào. Không thì chúng bị bán sạch hết bây giờ."

"Anh không nghĩ là mấy miếng dán làm ấm chỉ thích hợp với mùa hè vừa qua lại có thể bán hết được trong chớp nhoáng... Mà thôi, em đi mua đi. Có điều, em chỉ được mua một gói thôi đấy nhé?"

"Vâng ạ! Em đi đây!"

"Mà này, em chắc là em có thể đi một mình được chứ?"

"Không vấn đề gì cả. Nó cũng dễ như việc phân biệt đồng năm yên với đồng mười yên vậy, mà em thì rành việc này lắm."

Tôi thấy lo lắng rồi đây.

"Nếu nó được khắc lên số 10, vậy nó là đồng mười yên. Mặc dù giống như vậy, nhưng nếu nó có thêm một cái lỗ ở giữa nữa, thì lại là đồng năm yên. Thế nên có cái lỗ nghĩa là chỉ bằng nửa giá thôi, đúng không?"

"......"

"Đừng nhìn em như thế chứ. Em chỉ đùa thôi mà."

"...... Hãy cẩn trọng, được chứ? Em đã từng sống cuộc sống mà em chưa từng phải bước chân ra khỏi nhà nửa bước, cho nên anh rất là lo lắng."

"Em biết là có nhiều cách chi trả khác ngoài sử dụng thẻ, và hơn nữa em còn biết nhiều hơn cả những gì sách vở ghi nữa cơ, rằng tiền tệ cũng có nhiều hình thức khác nhau. Cho nên không có gì phải lo lắng cả."

"Anh thật sự lo lắng đấy."

"Em đi đây!"

Phớt lờ đi sự lo lắng của tôi, cô em gái bé nhỏ chạy nhanh về phía trước một cách hăng hái.

Thôi kệ đi. Con bé cần phải học tập nhiều thứ về cuộc sống mới mẻ này, và đây chính là cơ hội tốt cho nó. Tôi nghĩ đây cũng giống như việc bạn phải để đứa trẻ của mà bạn hết mực yêu thương tự có được cuộc hành trình của riêng chúng.

Ngay cả khi như thế thì...

Con bé thật sự thu hút nhiều sự chú ý.

Mái tóc dài đen mượt, áo khoác màu xám và bộ đồng phục màu đen.

Những thứ đấy chỉ là trang phục mà bạn thường nhìn thấy mỗi ngày, thế nhưng chỉ với bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến con bé trở nên thật nổi bật trước đám đông. Tôi nhìn thấy rất nhiều người xung quanh đã phải ngoái đầu lại để nhìn rõ em gái của tôi lần thứ hai. Là một người anh trai, tôi thật sự cảm thấy tự hào về điều đó.

Oh. Con bé đã dừng lại ở chỗ bán hàng rồi.

Mặc dù tôi không thể nghe thấy con bé nói gì với người bán hàng, nhưng chắc cũng đại loại như là 'có thể bán cho em một gói đó được không?'. Đối diện với nụ cười hồn nhiên của em gái tôi, khuôn mặt người bán hàng bỗng chốc chuyển sang ửng đỏ.

Cũng không khó để hình dung cho lắm.

Đó là bởi vì em gái của tôi là một cô bé xinh xắn không bao giờ tự làm mất mặt mình dù cho có đi đến nơi đâu đi chăng nữa – à, nếu bạn chịu bỏ qua cái vấn đề brother-complex của con bé.

-Oh. Con bé trở về rồi, trở về rồi.

"Em về rồi đây."

"Mm. Mừng em đã về."

"Anh thấy chưa. Em đã mua được chúng mà không có vấn đề gì cả."

"Mhmm. Tốt lắm."

"Như một phần thưởng, xin hãy xoa đầu em đi!"

"Tại sao thế nhỉ?"

"Em lấy nó ra dùng thử ngay được không anh!?"

"Ah. Mm. Không vấn đề gì."

Mặc dù thể nào con bé cũng đổ mồ hôi như tắm ngay nếu như lấy chúng ra dùng lúc này.

Mà thôi kệ.

Em gái tôi tỏ vẻ vô cùng mãn nguyện sau khi con bé lấy ra một miếng làm ấm và dán nó lên mặt. Nếu điều đó có thể khiến cho con bé vui vẻ, tôi nghĩ với số tiền bỏ ra tương đối rẻ như thế thì nói chung cũng không đến nổi. Dù rằng tôi không thể mua cho em gái mình một bộ quần áo xinh xắn thì ít nhất tôi cũng còn có thể thoả mãn được mong muốn nhỏ nhoi nào đó của con bé. Ít ra là nếu mấy miếng dán kia còn có thể thực hiện được đúng chức năng giữ ấm của mình.

Thế thôi.

Xem ra tôi đã làm cho con bé vui vẻ lên, và bây giờ cũng tới lúc tiếp tục việc mua sắm rồi-

"Onii-chan, Onii-chan!"

Em gái tôi vừa vẫy tay vừa háo hức kêu lên.

"Nhìn xem đằng kia kìa! Lại có một đợt giảm giá mới đó! Lần này hình như là quầy bán quít! Đúng thật là quít rồi! Ah, xem ra quầy hàng đối diện cũng giảm giá theo luôn kìa! Bên bán dung dịch tẩy rửa tít đằng nọ bán giá cũng rẻ quá- Em còn chưa kịp dừng lấy hơi nữa, thế mà những nơi khác lại bắt đầu rục rịch nữa kìa! Đi thôi nào, Onii-chan!"

"......Ah-"

"Nhanh nào nhanh nào! Theo sát em nhé, nếu không mọi thứ sẽ bị bán hết bây giờ! Món nào cũng số lượng có hạn cả!"

"Ah- Vậy sao-. Anh biết rồi."

Thôi kệ đi.

Tôi cũng thích ăn quít. Hơn nữa mớ thuốc tẩy rửa kia mua về dùng dần dần cũng không có vấn đề gì. Xếp hàng mua thêm mấy món giảm giá đó nói chung cũng không đến nỗi.

Có điều, bây giờ còn rất nhiều món chúng tôi phải mua, mà phần lớn chúng lại cần phải lấy ngay trong ngày hôm nay.

Và như thế, chúng tôi sẽ bỏ phí rất nhiều thời gian nếu tôi cũng bon chen đi xếp hàng cùng với em gái mình.

Không còn cách nào khác ngoài việc phải chia tay với em gái tôi và nhanh chóng mua cho xong những món cần thiết.

"Mhmmm......? Tách khỏi Onii-chan sao?"

Sau khi nói cho em gái nghe kế hoạch của tôi, vẻ mặt con bé ngay lập tức tràn đầy khó xử và tuyệt vọng,

"Nhờ một dịp hiếm hoi nào đó mà em mới được đi mua sắm cùng với Onii-chan, thế mà tại sao chúng ta lại phải chia ra? T-Tại sao một điều vô lý như thế lại có thể xảy ra cơ chứ... có thể rất nhiều nơi lượng hàng giảm giá đang vơi đi nhanh chóng rồi. Mặc dù ở bên cạnh Onii-chan là điều đương nhiên, thế nhưng nếu mà bỏ qua các món hàng giảm giá thì thật là uổng... Nhưng mà em vẫn muốn đi cùng Onii-chan cơ.... Ah, ah, ahhhh, uhhh, l-làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ? Em không thể có cả voi lẫn Hai Bà Trưng được hay sao? T-t-thật không còn cách nào khác ư-"

Con bé nhìn tội nghiệp hết chỗ nói.

Có vẻ là em nó thật sự thích mua hàng giảm giá đây.

"Akiko."

"Urg, dạ vâng?"

"Anh có một nhiệm vụ cho em đây. Một nhiệm vụ vô cùng quan trọng mà em không thể nào từ chối được."

"Nhiệm vụ quan trọng......?"

"Ngay vào lúc mà anh với em chia nhau ra, em hãy cố hết sức mua càng nhiều hàng khuyến mại càng tốt, như thế em sẽ góp công giữ vững tài chính cho gia đình của chúng ta."

"!"

"Anh sẽ giao cho em số tiền này, và em sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình với chúng...... Em biết không, Akiko? Nhiệm vụ này không phải chỉ vì em, mà còn là vì anh nữa. Anh biết là sẽ khó khăn biết chừng nào với em khi phải rời xa khỏi anh...... Nhưng nhờ đó mà anh hi vọng em có thể dùng hết năng lực và trí thông minh của mình để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."

*Xoạt* một cái, tôi đặt số tiền vào tay con bé một cách khích lệ.

"Em đã rõ chưa nào? Anh nói lại lần nữa, cái này là vì anh. Em không được từ chối đâu đấy, được chứ?"

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào sau khi thấy em gái mình nhận lấy số tiền với vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.

"Em phải chia tay với Onii-chan...... nhưng mà nhờ vậy em mới có thể mua hết các món hàng giảm giá...... và như thế em có thể giúp đỡ được phần nào cho Onii-chan......"

Đôi mắt con bé cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu cho thấy em nó đã hiểu.

"Em biết rồi, Onii-chan. Akiko sẽ cố gắng hết sức mình. Vì Onii-chan, em sẽ đi thu gom thật nhiều hàng khuyến mại và làm giảm bớt đi gánh nặng tài chính cho gia đình."

"Tốt lắm. Như vậy sau khi xong việc chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đại sảnh nhé? Còn bây giờ thì lên đường nào.."

"Em đi đây! Yahoo!"

Thế quái nào lại có 'yahoo' ở đây nhỉ.

Con bé trông thật vui vẻ.

Với một nụ cười chua xót, tôi nhìn con bé chạy đi xa dần với đôi chân gần như mọc cánh.

Chậc, cho đến giờ phút này tôi vẫn chưa làm được gì mà một người anh trai đáng ra phải làm cả.

Mà nếu như những hành vi quyến rũ của con bé vẫn còn nằm trong mức độ chấp nhận được như bây giờ, thì tôi nghĩ tôi vẫn để cho em nó được thoải mái.

*

Thôi.

Tới lúc tôi cũng phải lo hoàn thành cho xong nhiệm vụ của mình rồi.

Mặc dù trình tôi không đến nỗi gà như em gái của mình, thế nhưng tôi vẫn chưa từng đi mua sắm ở những nơi rộng lớn như thế này bao giờ. Chưa kể tiền bạc cũng giới hạn nữa, tôi cần phải chú tâm hơn mới được.

Lấy quyển sổ tay của mình ra và kiểm tra lại danh sách các món đồ cần mua.

Bắt đầu tìm kiếm chúng trên các bản chỉ dẫn.

...... Hmm.

Phải công nhận, cửa hàng này to thật.

Nó to cũng cỡ gấp mấy lần Tokyo Dome ấy chứ. Ở đây chia ra thành cánh phía đông, cánh phía tây và dãy giữa...... Đồ dùng gia đình thì ở tầng thứ ba, trong khi vật dụng cá nhân hàng ngày được bày ở tầng thứ hai? Mặc dù biết là chia thành nhiều nơi rộng rãi như thế để có thể chứa được nhiều đồ, nhưng mà tôi vẫn thấy nó hơi bất tiện thế nào ấy.

Thôi bỏ đi.

Mình cứ đảo hết mỗi nơi một vòng vậy.

Hmm, cái thang cuốn ở đâu thế nh-

(......Eh?)

Tôi ngừng chân lại ngay sau khi vừa bước được vài bước.

Ngay chính giữa đại sảnh, nơi mà tôi đã hẹn với em gái của mình một lát nữa sẽ gặp lại.

Thông thường mà nói, nơi này đáng ra phải chật kín khách qua lại chứ nhỉ, thế mà lúc này đây có cả một khoảng trống hoác chẳng có ma nào cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy ta?

Có vẻ như mọi người đang mở to mắt hướng đến cái chỗ lúc nhúc đằng kia. Có sự kiện gì đang xảy ra sao...... không lẽ nào. Trông không giống xung đột hay cãi vã gì cho lắm.

Nơi đó nằm trên đường đến thang cuốn, cho nên tự nhiên tôi cũng đi về phía đấy.

Và cuối cùng tôi cũng tìm được một khoảng trống nhỏ để chen vào giữa dòng người đông đảo.

"Whoa!"

Tôi bất chợt thốt lên.

Ở đâu có người đẹp là ở đó có sự thu hút mà.

Cái người ở đằng kia, là một cô gái.

Cô ta cũng cỡ khoảng tuổi của tôi.

Tuy nhiên, vẻ ngoài cô ấy trông lại chững chạc hơn tôi một ít.

Và cô ấy có mái tóc vàng óng.

Mái tóc dài và óng mượt, có màu vàng mật ong và thi thoảng còn đu đưa nhẹ trong gió. Cô ấy buộc nó thành hai chùm dài ngang vai. Cô gái chỉ đứng đấy và không động đậy gì cả.



(Một bức tượng trưng bày thời trang sao?)

Suy nghĩ đấy thoáng qua đầu tôi một cách nhanh chóng. Nhưng sao nhìn giống người thật thế nhỉ. Nếu mà thứ này có thể làm ra thật thì chắc con người còn hơn cả god luôn rồi.

Cô ấy đứng đấy một cách yên lặng – hay tôi nên nói là cô ấy toả ra xung quanh một luồng hơi lạnh vô hình – không, cả hai đều sai cả. Phải nói cho chính xác là cô ấy chỉ đang khoác lên mình một vẻ mặt vô cảm. Mặc dù cô ấy mang đến cho ta một cảm giác vô cùng băng lạnh, nhưng nó lại không hề làm giảm đi chút nào nét đẹp vốn có của cô ấy. Thật là ấn tượng. Cô ấy hẳn phải được gọi với cái tên ‘người đẹp băng giá’ là chuẩn luôn.

Thế giới này thật sự còn có một sinh vật như vậy tồn tại hay sao.

Chậc, tôi đoán ai cũng dễ dàng bị vẻ đẹp của cô ấy thu hút bởi vì nơi cô ta đang đứng chính là nơi bắt mắt nhất. Hơn nữa tôi cũng biết là đồng thời không ai trong số họ có thể đến gần được cô ấy.

Nhắc mới nhớ, cảm giác khi ở gần em gái của tôi cũng giống hệt như vậy. Xem ra hôm nay ai đi mua sắm ở cửa hàng này cũng đều có cơ hội được gặp người đẹp cao nhỉ, nhất là mấy người đi mò đường lòng vòng như tôi đây.

Nhưng mà thôi.

Mặc dù đây quả thực là một cuộc gặp gỡ khá bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ có thế thôi. Tôi tốt hơn hết là tiếp tục công việc mua sắm của mình thì hơn. Dù rằng cuộc sống chúng tôi có đơn giản đi nữa thì vẫn còn khá nhiều vật dụng cần phải mua-

*Này này*

Vừa đúng ngay lúc tôi cảm thấy không khí xung quanh có gì đó thay đổi.

Thì cái bức tượng trưng bày thời trang kia bắt đầu tiến lại gần.

Như tôi vừa nói, cô ấy bước từ từ về phía tôi...... Ơ? Tôi ư? Tôi đang bị nhìn xuyên thấu từ đầu tới chân thì phải - vừa kịp suy nghĩ như thế thì cô gái ấy đã đi đến trước mũi tôi.

"Cậu."

Cô ấy đứng ngay trước mặt tôi.

Khuôn mặt cô ta vẫn băng lạnh vô cảm. Cô ấy nói,

"Gọi?"

"Eh?"

"Gọi là gì? Cậu đấy."

Đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng óng. Cô ấy có tí gì đó khác khác với người da trắng thuần gốc. Có vẻ như khuôn mặt tinh tế ấy có pha lẫn chút ít nét Nhật Bản truyền thống.

Chiều cao cô ấy khoảng tầm trung bình giữa tôi với nhỏ em gái...... Urg, lúc này không phải là lúc rãnh rỗi để phân tích mấy thứ như thế.

"Tên của tôi à?"

"Phải."

Cô ấy nói và nhìn chằm chằm vào tôi một cách sâu sắc. Chỉ như thế, trực tiếp và vô cảm.

...... Cái vẹo gì thế nhỉ?

Sao tôi cứ cảm thấy kì cục thế nào ấy.

Mặc dù từ những lời tôi nói thì có vẻ như cô ấy đang nói chuyện với kiểu cách và thái độ khá là kiêu ngạo, nhưng chắc chắn là không phải như thế. Giống như là cái cảm giác ‘tôi biết cô ấy là kiểu người có cách ăn nói như thế ’ vậy.

Tôi trả lời với đôi chút ngập ngừng,

"Tên tôi là Akito."

"Akito? Đấy hẳn là tên riêng của cậu. Thế còn họ?"

"Urm, Himenokouji."

"-Là vậy sao?"

Và như thế , cô ấy lại tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.

"Có vẻ là tôi đã nhầm. Thế ra linh cảm của thiếu nữ mười sáu có đôi khi cũng nhầm lẫn được sao."

"Linh cảm của thiếu nữ mười sáu?"

Câu này hình như tôi nghe ở đâu rồi thì phải.

"Thế rồi, còn gì nữa? Cô gọi tôi có việc gì không?"

"Không có gì quan trọng cả, chỉ là tôi vừa ngửi thấy một mùi khó chịu toả ra từ người cậu thôi."

"Eh? Tôi ư?"

"Phải, là cậu."

"......"

Sao thôi nghe thấy hình như có gì điên điên ở đây thì phải.

Có thật là nó nồng đến thế không nhỉ? Rõ ràng là ngày nào tôi cũng tắm rửa sạch sẽ cơ mà, và trước giờ cơ thể tôi chưa từng có mùi...... Ah!? Có khi nào là do bữa ăn tối hôm qua tôi ăn hay không vậy!? Em gái tôi nấu ăn thì ngon số dách luôn, có điều con bé lại khoái cho tỏi vào thức ăn mình nấu lắm. Nó nói "Hãy ăn thật nhiều vào để bù đắp lại năng lượng anh nhé! Fufufu!" và mấy thứ đại loại thế. Mặc dù tôi tưởng là mình đã cẩn thận lắm rồi nhưng xem ra sau này tôi cần phải cẩn thận hơn nữa mới được......

"Nó không phải là mùi tỏi."

Tuy nhiên, cô ấy lại lắc đầu.

"Cơ bản mà nói thì, cái mùi đấy chỉ có mình tôi là ghét thôi. Người bình thường sẽ chẳng ai để ý đâu, cho nên chẳng liên quan gì đến khẩu phần ăn của cậu cả. Xin đừng để tâm đến làm gì."

"Urg, sau khi nghe cô nói như thế thì tôi thật sự để ý đến nó rồi đấy......"

Dĩ nhiên là phải để ý rồi, nếu có ai đó nhảy xổ vào bạn và bảo "cậu có mùi" ngay lần đầu gặp mặt thử xem.

"Ô thế à. Tôi xin lỗi. Nói như thế đúng là làm cậu phải bận tâm đến nó thật. Tôi sẽ đãi cậu món gì đó để xin lỗi vậy."

"Eh? Urm, thôi không sao đâu, cô cứ quên nó đi cũng được."

Tự nhiên tôi lại bỏ ra một khoảng thời gian để trả lời mấy câu hỏi không đâu vào đâu này. Thực ra tôi đâu có rãnh rỗi đến thế đâu cơ chứ.

Tôi còn đang lo lắng sợ nhỏ em đi lâu quá mà không có ai bên cạnh nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao. Nên tốt nhất là tôi nên nhanh chóng mua cho xong đống đồ, rồi gặp con bé-

"Nói thật, tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. Đứng lại đây đi."

Cô ấy nói.

"Bởi vì tôi đã gây quá nhiều sự chú ý tới những người xung quanh rồi, mà tôi cũng không có gì để làm ở đây cả. Mặc dù tôi không đãi cậu ăn, nhưng mà nếu cậu chịu ở cùng với tôi một lát thì tôi sẽ rất cảm kích. Cậu đang đi mua sắm đúng không? Vậy thì cậu cho tôi đi theo cũng được."

"...... Chờ đã nào. Đây là lần đầu tiên cô và tôi gặp nhau mà, đúng không nhỉ?"

"Đúng vậy. Nhưng kỳ lạ thay là tôi lại không cảm thấy thế."

"Ờ thì, nếu cô cảm thấy khó xử khi đứng ở đây thì tại sao cô lại không rời khỏi cửa hàng?"

"Cái đó cũng có cái khó xử riêng của nó nữa."

"......?"

Xem ra khó mà làm vừa lòng được người đẹp tóc vàng này đây.

Hmm. Tôi nên làm gì đây nhỉ?

Nếu nói ra thì, chỉ cần tôi đi loanh quanh với một người nổi bật như cô ấy thì thể nào cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh cho xem. Cảm giác như thế quả thực không dễ chịu chút nào. Tuy nhiên, lại khó mà xua đuổi cô ấy thẳng thừng được.

"Tôi hiểu rồi. Vậy trước hết ta rời khỏi đây đã nào."

Và mọi chuyện bắt đầu như thế.

Chúng tôi tiến lên tầng hai, nơi người ta bày bán các nhu yếu phẩm hàng ngày.

Tôi có nên bất ngờ hay gì khác không nhỉ, nhưng tự nhiên chỉ sau khi đi cùng với tôi được một lúc thì cái vấn đề về khả năng thu hút sự chú ý từ người khác của cô ấy đã giảm đi một chút. Không lâu sau khi rời khỏi chỗ vừa rồi, tôi cảm thấy có vẻ như những cái nhìn chằm chằm của những người xung quanh đã không còn là bao. Giống như hiệu ứng làm nhạt khi người ta cho thêm đường vào đĩa thức ăn đã bị bỏ quá nhiều gia vị vậy.

"Đúng là khó tưởng tượng thật."

Có vẻ như cô ấy cũng có cùng chung suy nghĩ với tôi,

"Chỉ cần đi chung với cậu thôi mà phần lớn những cảm giác không thoải mái kia đã biến mất. Chắc có lẽ vì cậu là người quá tầm thường đến nổi mà bản thân dường như không tồn tại luôn, đấy đúng là sự bù trừ thích hợp. Tôi phải cảm ơn cậu vì nó mới được."

"......"

Cái quái gì thế nhỉ?

Rõ ràng là tôi được cô ấy cảm ơn. Thế mà, sao trong lòng tôi lại có cái cảm giác khó chịu nào đấy đang sôi sục thế nhỉ?

"Tôi nói này,"

Tôi vừa nói vừa tìm kiếm nơi bày bán các cuộn dây nối,

"Cậu, chính xác thì cậu đến đây làm gì vậy? Không phải cậu đến đây để mua đồ sao?"

"Không phải thế."

"Thế vì sao cậu lại đến đây?"

"Cậu sẽ bị sốc nếu cậu nghe nó."

"Eh? Điều đó càng làm tôi tò mò hơn đấy. Lý do gì thế?"

"Chả có lý do gì cả."

"......"

Thay vì nói là sốc, tôi thấy mình giống như bị choáng hơn.

Nếu đúng như những gì cô ấy vừa nói thì, cô ấy lặn lội đi đến đây mà chả có mục đích gì cả, và rồi kết quả là thu được một mớ sự chú ý không mong muốn từ những người xung quanh, khiến cho giờ đây cô ấy cảm thấy mất phương hướng về những gì phải làm... Thế thì không phải là hơi bị nhảm quá hay sao?

Nhìn kĩ hơn, bộ đồ mà cô ấy đang mặc.

Mặc dù chỉ đơn giản là sự kết hợp giữa chiếc áo khoác màu đỏ bên ngoài với bộ đầm có kèm khăn quàng cổ màu trắng bên trong, nhưng trông chúng có vẻ là hàng chất lượng cao.

Chúng hẳn không phải là thứ mà bạn có thể mua được đâu đó ngoài chợ, mà là hàng đặt may. Tôi đã từng sống ở nhà Takanomiya một thời gian và đủ để biết rõ về những món mà mình sử dụng. Không chỉ giàu có không thôi mà bạn phải có một địa vị nào đó thì mới có thể rớ được tới những loại quần áo như thế.

Nói cho chính xác là nó hoàn toàn nằm ngoài tầm với của cửa hàng này, và càng xa vời hơn với dân đen như chúng tôi.

Nếu thật thế thì cô ấy đến đây để làm gì nhỉ?

"Tôi nói này, có một thứ mà tôi muốn biết."

"Eh? Cái gì thế ?"

"Cậu còn zin không?"

"...... Hả?"

"Tôi nói là 'zin', hay nôm na người ta hay gọi là trai tân ấy. Không phải là 'jean'."

"...... Ahhh. Thế ra không phải là 'jean' huh."

"Vậy, cậu còn zin chứ?"

"...... Cậu có chắc là không hỏi tôi về đồ jean đó chứ?"

"Chắc."

"...... Vậy tại sao cậu lại hỏi cái đấy?"

"Thế tôi không hỏi cái đấy được sao?"

"Urm, nói cho đúng thì...... không. Nếu cậu thật sự muốn hỏi về cái đó thì không phải là cậu nên chờ cho đến khi chúng ta quen biết nhau kĩ hơn sao?"

"Nhân tiện thì, tôi còn zin đấy."

"Này! Tôi không đời nào đi hỏi cái câu hỏi đấy cả, được chứ!?"

"Được rồi, cậu đã biết được một bí mật cá nhân của tôi rồi đấy, nhỉ? Nếu vậy thì cũng đến lúc cậu nên nói cho tôi biết cái của cậu đi chứ."

Kiểu người gì thế này?

Chúng tôi chỉ vừa mới gặp mặt đây thôi mà đùng một cái cô ấy đã đòi chia sẽ thông tin riêng tư của mình cho người khác rồi là thế nào.

"...... Cậu có biết cái gì gọi là 'quyền được giữ im lặng' chứ?"

"Mm, dĩ nhiên. Cậu định sử dụng nó à?"

"Nếu cần thì tôi sẽ dùng."

"Tuy nhiên tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ không dùng nó."

"Tại sao thế ?"

"Chỉ là cảm giác của tôi mà thôi."

Cảm giác cái búa á.

Dù vậy, tôi cũng có hơi nản.

Nếu bạn hỏi tôi tại sao, thì bởi vì cô ấy đã nói đúng.

Nếu ở về phía người được biết một thông tin riêng tư nào đó của người khác, thật là khó xử nếu tôi không trả lời đáp lại cô ấy. Mặc dù cái thông tin đấy là do tự cô ta nhét vào tai tôi.

Ah -Tôi chịu hết nổi rồi-.

Không còn cách nào khác.

Xem ra cô ấy đã sắp đặt tính toán trước từ đầu ngay khi chúng tôi vừa gặp mặt.

"............ Ah"

"Eh? Xin lỗi, nghe không rõ cho lắm. Cậu có thể lặp lại được chứ?"

"-còn zin."

"Làm sao mà tôi có thể nghe thấy được khi mà cậu cứ cúi đầu xuống tự lẩm bẩm với bản thân như thế chứ? Này, có thật là cậu đang nói với tôi không đấy?"

"Còn zin! Tôi còn zin đấy! Đừng có bắt tôi cứ phải lặp lại riết như thế chứ!"

"Eh? Xin lỗi, tôi nghe không kịp. Cậu nói lại được chứ?"

"Chết tiệt, cậu giỡn mặt với tôi đó hả!? Tôi vừa nói rõ ràng rồi kia mà!"

"Ừ, đúng là cậu đã nói. Với cái giọng bô bô như thế, ai đi xung quanh cũng phải quay lại nhìn cậu. Nhìn xem xem ai đang xồn xồn giữa chốn đông người la lên là mình còn zin thế."

"Urggggg......"

"Ồ tôi phát hiện ra rồi nhé. Với khuôn mặt ửng đỏ và cơ thể hơi run rẩy, trông cậu thật là đáng yêu hết chỗ nói. Nói thật, đây đúng là hạp gu của tôi đấy."

"Này!"

Con nhỏ này nói cái quái gì thế này!

Lên cơn hứng tình sao?

Cô ta cũng có thể động tình được sao?

"Đừng có nhìn tôi với vẻ mặt như thế chứ. Tôi chỉ đùa thôi mà."

"T-Thật sao? Ra là đùa à. Chậc, vậy thì thôi chắc cũng không--"

"Nói vậy thôi, chứ tôi cũng gần giống với Amanojyaku vậy. Cho nên mà cái tôi gọi là 'đùa' đấy lại là thật không chừng."

[TLNote: Vãi lều Anna. Amanojyaku - Một loại yêu tinh trong thần thoại của Nhật Bản, rất thích nói dối. Cho nên khi nói là giỡn thì thật ra lại là thật.]

"...... Tôi, tôi rời đi được chứ?"

"Xin lỗi, đùa thôi mà. Lần này thật sự là đùa đấy."

"Vậy thì tốt......"

Phải nói là.

Cái con Amanojiyaku này, không phải là hôm nay đột nhiên nó lên cơn tsundere đó chứ?

Không thì tôi cũng có thể nói là thời đại ngày nay người ta cũng nên thay hình tượng Amanojyaku đi là vừa.

Thôi quên đi, thế nào cũng được. Mà bộ khi nãy tôi có run thật sao?

"À, cái vụ về Amanojyaku chỉ là bịa đặt thôi. Lúc này là tôi nói thật lòng đấy."

"Vậy ra là thế à......"

"Ah xin lỗi nhé. Tôi cũng không biết vì sao nữa, nhưng tôi cứ có cảm giác như muốn bắt bẻ cậu từng câu từng chữ một vậy. Kì lạ nhỉ."

"Đó chính là điều mà tôi muốn nói đấy, được chứ!"

"Trở lại vấn đề cũ nhé. Cậu đúng là có mùi vị đấy."

"Cái đ-, tại sao cậu lại nhắc tới nó nữa hả? Cậu bị não à, hay là cậu có gì đó muốn chống đối với tôi vậy?"

"Không, cậu nhầm rồi. Như tôi vừa mới nói đó, không biết vì sao mà bản thân tôi cứ bị thôi thúc đáp trả lại cậu, cắn cậu, thậm chí là xơi tái cậu mỗi khi nhìn thấy cậu."

"Ngay cả khi mà tôi không muốn sao. Hơn nữa, không phải chính cậu là người muốn đi cùng với tôi à? Bộ cậu thể hiện tí lòng biết ơn nào với tôi thì sẽ bị sét đánh hay sao hả?"

"Đúng vậy. Đó mới là vấn đề đấy. Thật khó hiểu làm sao."

Nói xong, cô ấy nghiêng nhẹ đầu sang một bên.

Cô ta vẫn giữ cái vẻ mặt vô cảm ấy.

Thật đáng sợ làm sao khi mà cô ấy dùng cái thái độ như thế để nói những thứ như vừa nãy.

"Nếu nói thật lòng thì."

Trong khi nhìn tôi lựa những cuộn dây nối,

"Tôi, đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này. Dù rằng thông thường bên cạnh tôi đều có vệ sĩ đi theo, nhưng hôm nay thì tôi hoàn toàn đơn độc. Chỉ như một ngọn đèn lạc lõng, tôi run rẩy trong sợ hãi, không biết phải làm gì – và rồi cậu đến. Cậu xuất hiện như một vị cứu tinh."

"...... Người đấy không hẳn phải là tôi, đúng chứ? Ngoài tôi ra thì nơi đó còn nhiều người khác nữa mà."

"Cậu nói đúng, cũng có người khác nữa."

"Và nói cho cùng thì sự có mặt của tôi cũng chẳng đáng là bao."

"Đúng vậy. Cậu nói hoàn toàn có lý đấy."

"...... Về điều này, cậu không thể nói cái gì khác tốt đẹp hơn được hay sao? Nãy giờ cậu chỉ đang xoắn vào chỗ đau của tôi cách đây không lâu chứ gì?"

"Nhưng mà cậu"

Vừa nói, cô ấy vừa nhìn thẳng vào tôi.

Đôi mắt xanh biếc của cô ấy như một cặp pha lê trong suốt, không thể nào tìm thấy được trong chúng một chút dấu hiệu đen tối nào cả.

Tôi thật sự không biết vì sao mình lại bị nhìn như thế nữa.

"Mặc dù trông cậu khá tầm thường và không bắt mắt cho lắm, nhưng tôi lại cảm thấy rằng cậu có sức hấp dẫn riêng của mình đấy."

"......"

Ah-.

Thật sao, tôi biết phản ứng thế nào đây nhỉ?

Cô ấy nói trực tiếp như thế không khác nào nhìn thấu được tâm tư của tôi vậy. Nếu bạn là tôi hẳn cũng sẽ cảm thấy tốt hơn trước nhỉ. Mặc dù bạn biết rõ rằng lời cô ấy nói chẳng có lấy một tí tế nhị nào cả.

"Chà chà, chỉ là nịnh cậu một chút ấy mà."

"Thế ra một tí lời thô thiển thôi cũng chẳng có sao?!?"

"Nếu tôi khen cậu một chút thì hẳn là Chàng Trai Tốt Bụng sẽ không bỏ rơi tôi chứ nhỉ?"

"...... Urg, mặc dù đúng là như vậy...... Nhưng mà trong trường hợp đó thì tốt hơn hết là cậu cứ giữ trong bụng chứ ai lại nói ra như thế......"

"Có thể trông bề ngoài không giống, nhưng thật ra tôi khá giỏi trong việc đánh giá người khác đấy."

Và như thế , cô ấy chuyển đề tài một cách dễ dàng.

"Xuất sắc về cả học tập và thể thao, được thầy cô tin yêu và bạn bè mến mộ."

"Mhmm?"

"Cùng với chiếc mũi tinh tế, đôi môi gợi cảm và ánh mắt tuyệt đẹp. Số đo ba vòng vượt mức trung bình, mà còn cao nữa chứ. Còn về gia cảnh thì...... tốt nhất đừng nhắc đến làm gì, để tránh những chi tiết rườm rà không cần thiết."

"Cái đó...... Cậu đang nói về cái gì đấy?"

"Tôi chỉ đang tự giới thiệu bản thân, thế thôi."

"Ohhh."

"Xin lỗi. Nếu tôi khiến cậu cảm thấy không được thoải mái, thì tôi rất lấy làm tiếc. Tuy nhiên, tôi-"

Với lời nói đó.

Cô ấy lại nhìn thẳng vào tôi.

"Tôi chỉ muốn có được ấn tượng tốt với cậu thôi."

"...... Nếu là vậy thì không phải là có thiếu gì cách khác để thực hiện hay sao."

"Vậy à, đúng thật nhỉ."

Vừa nói, cô ấy vừa quay đầu sang hướng khác và lẩm bẩm, "thật khó có thể tin được."

Tôi thấy sự xuất hiện của cậu còn khó tin hơn thế nữa kia kìa.

"Tới lúc tôi phải đi rồi."

"Eh?"

"Tôi rất biết ơn khi có cậu đi cùng. Hẹn gặp lại."

Bỏ lại cho tôi những lời đấy, cô ấy xoay đầu và bỏ đi, không cho tôi kịp nói lời nào.

Với một cái phủi tay lên chiếc áo khoác, cô ấy bước đi thật vội vã, như chú chim én không thể chờ đợi được mùa xuân đến mà đành bay trở về bãi biển của mình.

Người như cô ấy khiến tôi liên tưởng đến câu nói, 'người đẹp thường không hoàn mỹ như vẻ ngoài của cô ấy', hay đại loại như thế.

Hình như cô ấy vừa nói 'hẹn gặp lại' thì phải. Nhắc mới nhớ ra là tôi chưa kịp hỏi tên cô ấy nữa.

Chậc, cô ấy là người từ đâu đó thình lình nhảy xổ ra và hỏi tên của tôi.

Và nói rằng trên người tôi có cái mùi lạ nào đó.

Từ đầu tới cuối, cô ấy vẫn là một cô gái bí ẩn từ trong ra ngoài. Cái còn khó hiểu hơn nữa là thậm chí chưa hẳn tôi đã không ưa cô ấy.

Nói bất cứ những gì mà cô ấy muốn, và xoay tôi như chong chóng, thế mà tôi lại không ghét cô ấy mới ghê chứ. Đó mới là điểm kì lạ về người đẹp tóc vàng này.

...... Urg, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ đến mấy thứ đó nữa. Từ nãy tới giờ tôi hoàn toàn chưa mua được món nào cả. Nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ không thể nào mua xong kịp lúc để gặp lại em g-

"Onii-chan!"

"Whoa!?"

Bất ngờ ai đó gọi tôi. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc của em gái mình.

"Có chuyện gì sao, Onii-chan? Anh mua xong mọi thứ rồi chứ?"

"À, ừ. Còn em thì sao, Akiko?"

"Em thành công mua xong hết mọi thứ phần mình rồi. Này, anh nhìn thử xem!"

Nói xong, con bé đưa cho tôi xem những món mà con bé thu được.

Ngoài quýt và dung dịch thuốc tẩy rửa ra, ở đây còn có đường khối, nước tương, túi bóng, khăn tắm vân vân và vân vân, chất chung với nhau lên chiếc xe đẩy trông như một ngọn núi nhỏ vậy.

Với tất cả những thứ đó, đáng lẽ ra những món như thế phải là tôi đi mua mới đúng.

Chậc, có vẻ con bé đã biết cách sử dụng xe đẩy hàng rồi, mặc dù rõ ràng là trước đây tôi chưa từng dạy em ấy. Có thể nói là khả năng thích ứng của em gái tôi còn cao hơn tôi tưởng nhiều.

"Có điều...... Em không nghĩ là em mua hơi nhiều đó sao? Thế số tiền anh đưa cho em có đủ dùng hay không?"

"Không có vấn đề gì cả. Hay cũng có thể nói là, ở đây chẳng có món nào em phải trả tiền hết."

"Eh? Thế những thứ này của em đều là quà tặng à?"

"Đúng vậy. Trong lúc nói chuyện với người bán hàng, không hiểu vì sao tự nhiên họ lại tặng hết cho em những món này. Mọi người ở đó ai cũng tốt cả."

Cái gì?

Con bé thậm chí còn học được cách lợi dụng người khác nữa sao?

Thế mà tôi trước đây cứ nghĩ rằng con bé còn yếu đuối, vì em nó được sống cuộc sống mà không cần phải bước chân ra khỏi nhà.

Nói tới cái đó thì-

"Akiko."

"Mm?"

"Thật ngạc nhiên là em có thể tìm thấy anh ở đây đấy."

"Những việc đơn giản như thế em vẫn có thể làm được cơ mà, anh biết đấy? Dù rằng cái cửa hàng này có to cỡ nào đi chăng nữa, nhưng mà em đã nhớ rõ ràng những thứ mà Onii-chan cần phải mua rồi. Sau khi nhanh chóng mua xong những món đồ của mình, em chỉ cần dạo một vòng như em đã từng làm ở khu vực giảm giá, thế là trên đường đi em gặp Onii-chan luôn. Chỉ có thế thôi, anh không biết sao?"

...... Uhh.

Con bé thật sự giỏi đến thế sao?

Quả thực, so với tiêu chí 'lớn lên thành một người giỏi giang'. Mặc dù tôi đã từng lặp đi lặp lại câu nói đó nhiều lần, nhưng bản thân em gái tôi hết lần này đến lần khác đều thể hiện được nó một cách rõ ràng và đầy đủ.

Có lẽ nào tôi đã đánh giá em gái mình quá thấp?

"Vậy, Onii-chan. Vẫn còn nhiều món anh chưa mua sao?"

"Eh? Oh...... Thực ra thì, anh chưa mua được thứ nào hết."

"Một món cũng chưa sao? Nhưng mà thời gian đã trôi qua biết bao lâu rồi cơ mà?"

"Mm. Anh biết nói gì bây giờ nhỉ?"

"Fu fu. Đúng là, Onii-chan không thể sống thiếu sự chăm sóc của em đây mà. Đi thôi nào. Em sẽ giúp anh lựa đồ. Nhanh lên và tậu cho xong mọi thứ nào."

Hic.

Cái gì đây?

Tôi bị em gái của mình đối xử như đứa trẻ lên ba thế này.

Nói xong, con bé nhìn tôi thật trìu mến, nhiều đến nổi khiến con tim tôi nhói đau...

"Không không, Onii-chan. Đừng để tâm mà."

Akiko nở một nụ cười.

"Mặc dù thế này giống... như là... tự nói với bản thân. Tuy nhiên, nhìn vẻ ngoài không thể thấy chứ thật ra em giỏi lắm đấy, anh không biết sao? Em chính là thư ký của hội học sinh đó, rất được thầy cô tin yêu và bạn bè mến mộ."

"Mhmm."

Hình như câu này mình có nghe ở đâu rồi mà nhỉ.

"Thật vậy à? Dù cho không có anh ở bên cạnh, Akiko vẫn là một đứa trẻ ngoan."

"Đúng vậy. Đó là bởi vì em là đứa em gái mà Onii-chan có thể tự hào."

Đúng vậy.

Về điểm này, tôi hoàn toàn đồng ý.

"Cô bé ngoan. Akiko thật là tuyệt vời."

"Ehehe. Khen em thêm tí nữa đi."

"Mm mm. Vô cùng vô cùng tuyệt vời."

"Ehehe. Xoa đầu em luôn đi."

"Sao anh không nhớ trước đây mình đã từng xoa đầu em nhỉ?"

"Che, keo kiệt. Rõ ràng là biết em lúc nào cũng muốn được làm những điều như thế mà."

"Thôi đừng nói những thứ ngớ ngẩn như thế nữa, chúng ta đi thôi nào. Anh em mình tốn quá nhiều thời gian hơn dự tính rồi đấy."

"Vâng, đi thôi. –Nhưng mà Onii-chan."

Em gái tôi bỗng cau mày,

"Em vừa để ý được một lúc."

"Eh? Cái gì cơ?"

"Tại sao lại có cái mùi khó ưa thế nhỉ?"

"Eh?"

"Chắc chắn là có mùi, nó khiến em cảm thấy khó chịu. Người Onii-chan toả ra thứ mùi đó không ngớt. Cái gì thế nhỉ...... Khó mà chịu đựng được nó."

*Xoạt*

Em gái tôi, người tự hào về cái brother-complex của mình và không biết sợ hãi là gì. Thế mà tôi lại có cái mùi có thể khiến cho con bé không thể chịu nổi sao? Lại còn bắt nguồn từ tôi ra mới ghê chứ?

"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Em đã từng có ấn tượng với nó, nhưng em lại không thể nào nhớ rõ ràng cái mùi này...... Hoặc cũng có thể là bộ não của em từ chối nhớ lại nó......"

"N-nó tệ đến thế sao? Cái mùi trên người anh đấy."

"Vâng. Vô cùng tồi tệ. Nếu để nó bám lấy anh thì điều đó sẽ gây nên một vết nhơ không tài nào xóa đi được lên tên tuổi của nhà Himenokouji.

"Thật-thật sự tệ đến thế sao? Có nghiêm trọng đến như vậy không?"

"Vâng. Rõ ràng đây không phải là mùi mà anh có thể để cho nó toả ra ở chốn đông người được. Tình hình đã tới mức khốc liệt rồi. Chúng ta không còn cách này khác là phải xử lý nó ngay lập tức."

"T-thế anh phải làm gì bây giờ!?"

"Vâng. Chỉ còn một cách duy nhất."

"Và nó là gì!?"

"Anh sẽ làm bất cứ việc gì chứ?"

"Ừ!"

"Đàn ông đã nói là không được nuốt lời nhé?"

"Rồi!"

"Vậy thì em sẽ nói."

Con bé hắng giọng một cái.

"Ôm em ngay đi. Nếu anh làm thế thì cái mùi đáng ghét trên người Onii-chan ngay lập tức sẽ bị xóa sạch, và được thay thế bởi mùi hương của đứa em gái đáng yêu của anh. Mùi hương đó có thể đánh bại bất kỳ thứ mùi nào khác trích từ nước hoa."

"Chậc, anh nên nhanh chóng mua cho xong hết đồ rồi về nhà tắm một phát luôn."

"Ehhhh!? Onii-chan, chờ đã nào! Nếu anh muốn tắm, tại sao hai chúng ta không cùng nhau tắm tiên đi-"

Mặc dù đứa em gái không sợ trời không sợ đất của tôi còn lải nhải thứ gì đó, nhưng mà tôi không nghe thấy gì hết bởi vì gió lớn quá.

Thế thôi. Tôi tốt hơn hết là làm cho xong công việc mua sắm đã bị trễ nãi hết lần này đến lần khác của mình. Sau đó, tôi sẽ về nhà và chữa lành cái thân thể nhỏ bé đã bị chà đạp bởi biết bao nhiêu thứ xảy ra ngày hôm nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện