“Trở lại chủ, đề chính về ủy, thác…”

Nghe tôi nhắc tới, cô bé Alize gật đầu và bắt đầu nói về ủy thác.

“Ừm. Nói chứ, ủy thác cũng không có ẩn ý gì. Tất cả đều ghi trên đơn nhiệm vụ rồi.”

“Thu hoạch ‘hoa, huyết long’ nhỉ?”

“Đúng vậy. Anh có thể làm không?”

“Tôi đã từng làm một, lần rồi và không có ý, định từ chối… nhưng nhóc cũng, biết đúng không? Ủy thác này không, hề dễ dàng. Nếu không, phiền ít nhất hãy cho tôi biết lý, do nhóc cần loại hoa này.”

“Chuyện này…”

Nghe tôi bảo, Alize tỏ vẻ khó nói.

Rõ ràng có sự tình gì đó.

Thế nhưng, tôi không vội tiếp tục đợi thì Alize đã mở lời:

“... Anh nói phải. Em cũng hiểu vì sao anh tò mò. Chờ em một lát được không?”

“...? Ừ.”

Tôi chưa rõ Alize có chịu tiết lộ hay không.

Alize nói xong liền đứng dậy rồi rời khỏi phòng.

Một lát sau, cô bé trở lại bảo:

“Lại đây. Em sẽ cho anh thấy lý do.”

Được mời, tôi đi theo.

◆◇◆◇◆

Alize bước đi trên hành lang một hồi rồi dừng trước một căn phòng.

Sau đó, cô bé gõ cửa hai lần rồi nói vọng vào phòng:

“... Alize đây ạ.”

“Mời vào.”

Có tiếng khàn khàn của phụ nữ đáp lại.

“Con xin phép.”

Alize khẽ cúi đầu và mở cửa phòng.

Ánh mắt cô bé như bảo tôi hãy vào theo nên tôi cũng nối gót theo vào.

Bên trong căn phòng được bài trí đơn sơ, chỉ một kê sách nhỏ, một chiếc bàn và chiếc giường.

Trên giường là một phụ nữ trung niên đang nằm, thấy chúng tôi vào, cô vật nửa người dậy và nói:

“Chào cậu. Tôi đoán cậu là người nhận nhiệm vụ dọn dẹp tầng hầm cô nhi viện lần này, dù rằng thù lao chẳng đáng là bao… thật lòng cảm ơn cậu. Tôi là Lillian Genet, tu sĩ Đông Thiên Giáo hiện đang quản lý cô nhi viện này. Hân hạnh làm quen.”

Tôi khá hoài nghi về vài điều trong lời bác gái Lillian nhưng Alize nhìn tôi, gửi thông điệp “xin anh, đừng nói gì cả” bằng ánh mắt nên tôi bắt đầu tự giới thiệt mà không bắt bẻ gì.

“Chào bác… Tôi là mạo hiểm, giả hạng Đồng Rento Vivie. Về nhiệm vụ… ừ thì tôi, cũng hay nhận loại này. Làm cũng ổn, áp lắm…”

Thực tế là tôi cũng có phần hứng thú với nhiệm vụ này nên mới nhận.

Nhận hay không là tự do từng người, nhưng một khi đã nhận thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Như thế mới là mạo hiểm giả.

Khách hàng không cần thiết phải câu nệ làm gì cả.

“Thật vui khi cậu nói vậy… Tầng hầm cô nhi viện tuy nhỏ, nhưng mà đôi khi có ma thú lẻn vào nên tôi không thể giao cho mấy đứa trẻ được. Nếu tôi khỏe mạnh thì có thể dùng chút sức mọn này xoay sở xử lý, nhưng với tình trạng này…”

Nói điều này thật không hay, nhưng tôi nghĩ một phụ nữ gần năm mươi khá đầy đặn như bác gái đây không đủ sức xử lý được chuyện đó đâu, nhưng nhìn Alize không đặc biệt phản đối, có vẻ như những gì bác ấy nói là sự thật.

Ừ thì, ngoài mạo hiểm giả ra, tu sĩ với thần quan là một trong những nghề sở hữu năng lực chiến đấu đặc thù

mà.

Nhiều người trong số họ có thể sử dụng thánh khí, vả lại khả năng thành thục sức mạnh ấy không liên quan đến tạng người.

Nếu có thể sử dụng sức mạnh tịnh hóa của thánh khí thì tiêu diệt ma vật trong không gian nhỏ hẹp là điều có thể.

So với họ, sức mạnh thánh khí của tôi rất yếu, nhưng tôi đâu có tính ngưỡng hay tôn thờ thần nào, thế nên đành chịu thôi chứ sao giờ.

Nhân tiện, tôi đã thử kết hợp thánh khí với ma lực, hoặc nội khí theo cơ chế của Thuật dung hợp Ma Khí – bản thánh khí, nhưng đã thất bại toàn tập.

Khi kết hợp thánh khí với ma lực, phải ứng bài trừ lẫn nhau mạnh hơn giữa ma lực với nội khí nhiều, còn kết hợp thánh khí với nội khí thì ngay thời điểm trộn hai loại vào, sức mạnh sẽ phân tán đi hết.

Tôi nghĩ là vì tính tương thích giữa chúng không được cao, nhưng kỳ lạ thay, theo cảm giác của chính mình, tôi thấy việc kết hợp không phải là điều hoàn toàn không thể. Xem ra tôi cần một điều gì đó công phu đặc biệt hơn, như kiểu cách luyện tập chẳng hạn.

Thôi, gác lại chuyện đó.

Tóm lại là Lillian có khả năng chiến đấu, nhưng hiện giờ thì không thể.

Dường như do tình trạng cơ thể bác gái không được tốt. Tò mò nên tôi hỏi:

“... Bác không, khỏe à?”

“... Ừ… Không hiểu sao dạo này cơ thể tôi rất hay mất sức. Nhưng đừng lo, cơ địa tôi vốn khỏe lắm. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏe lại ngay thôi. Thế nên trong khoảng thời gian này, xin trông cậy vào cậu nhé.”

Tôi không biết phải trả lời ra sao nhưng khi nhìn Alize, tôi cảm thấy mình phải nói gì đó ngon ngọt.

“... Ừm, ừ thì tôi sẽ cố, gắng hết sức. Bác cũng không nên quá, sức làm gì. Alize, trễ rồi…”

“Đúng nhỉ. Vậy, con xin phép nhé, dì Lillian. Chúng con bây giờ phải đi bàn thêm về nhiệm vụ…”

Nghe Alize nói, Lillian gật đầu.

“Ừ. Thật may vì có con, Alize. Cậu Lento… đứa bé này là người biết rõ về cô nhi viện nhất chỉ sau tôi nên nếu có chuyện gì, cứ hỏi bé nó nhé.”

Tôi gật đầu và rời khỏi phòng.

Alize cũng theo sau và đóng cửa… Sau đó, tôi bảo:

“... Tôi có hơi nhiều câu hỏi.”

“Trước hết hãy quay lại căn phòng ban nãy đã.”

Nói rồi, chúng tôi đi tiếp.

Dường như chuyện sắp tới không nên để Lillian nghe thấy.

Vừa nghĩ, tôi im lặng đi theo Alize.

◆◇◆◇

“...Vậy?”

Chỉ một từ, Alize đã hiểu ý tôi là gì.

Phải thôi. Hồi nãy cô bé đã gửi tôi khá nhiều thông điệp bằng ánh mắt.

“Xin lỗi vì khiến anh phải lo nghĩ nhiều thứ. Em có lý do phải làm vậy…”

Alize xin lỗi.

Nếu cô bé đã thành thật như vậy, tôi cũng đành tha thứ.

Cũng bởi tôi không cần tra hỏi làm gì.

Ấy nhưng tôi vẫn phải hỏi vì sao cuộc trò chuyện ban nãy lại kỳ lạ như vậy.

Tôi chờ câu trả lời một hồi, cuối cùng, Alize đã mở miệng:

“Anh nhận ra dì Lillian đang không khỏe rồi đúng không? Bản thân dì không nhận ra, nhưng thật ra dì ấy đang bị bệnh.”

“... Ra là vậy.”

Chỉ cần câu này, tôi đã đại khái hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng phòng trường hợp suy đoán của mình sai, tôi sẽ im lặng lắng nghe.

Alize tiếp tục nói:

“Em đã nhờ pháp sư trị liệu xem qua bệnh tình rồi… nhưng mà căn bệnh đó, không thể chữa trị bằng ma thuật. Trừ khi là người có thánh khí được ban phước loại trị liệu…”

“Tôi biết nói, điều này rất vô tâm nhưng mời, pháp sư trị liệu chẳng, phải tốn rất nhiều tiền sao?”

Nghe tôi nói, Alize cười và chỉ vào tôi.

“Thì trên đời này có nhiều người có thú vui lạ như anh đó. Người ấy bảo không cần tiền, miễn giúp đỡ được dì Lillian là tốt rồi. Thế nên không lấy tiền.”

Ra là vậy.

Lillian là quản lý của cô nhi viện, đồng thời là tu sĩ của Đông Thiên Giáo.

Có lẽ một số người đã được bác ấy giúp đỡ.

Biết đâu là được cứu bởi sức chiến đấu của bác ấy cũng có khi.

Thì bác ấy đã nói, nếu khỏe mạnh thì có thể đánh với ma vật mà.

“Tóm lại là bệnh tình vậy đó, trừ khi mời Thánh nữ hoặc Thánh giả đến, nếu muốn chữa cho dì Lillian thì cần một loại thuốc. Thánh nữ mới ghé thăm gần đây thôi, nhưng lúc đó dì Lillian vẫn còn khỏe…”

Dường như Thánh nữ có đến một lần lúc tôi chưa biến thành Tử Thi.

Nếu như bây giờ cô ấy đến… có khi nào tôi sẽ bị thanh tẩy không nhỉ? Ngẫm lại thì chỉ mới nhìn cô ấy thôi tôi đã cảm thấy cơ thể không ổn, đúng là không thể phủ định khả năng tôi bay màu ngay lập tức nếu đến gần cô ấy.

Xem ra tôi có đối thủ cần phải chú ý rồi.

“Nguyên, liệu của loại thuốc, đó là ‘Hoa huyết long’?”

“Ừ, đúng vậy. Pháp sư trị liệu đó bảo sẽ giúp bào chế. Em định trả tiền… nhưng người đó bảo khỏi cần.”

Chắc hẳn pháp sư trị liệu đó sẽ lo hết chuyện tiền bạc.

Mà, đôi khi cũng có những người như vậy.

Cũng phải nói, quanh đi quẩn lại việc tốt cũng là vì người vì mình.

“Thì ra là thế. Tôi hiểu sự, tình rồi. Nhân tiện tên, căn bệnh của cô, Lillian là gì vậy?”

“Hình như là ‘Hội chứng tích tụ tà khí’. Em nghe bảo đó là chứng bệnh đặc biệt chỉ những người có thánh khí mới mắc phải. Khi thánh khí không đủ mạnh thì mỗi lần sử dụng sẽ bị phản chấn khiến cho tà khí tích tụ trong cơ thể. Hệ quả là tình trạng cơ thể sẽ dần dần kém đi. Và loài ‘Hoa huyết long’ kia có công hiệu xua tan tà khí đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện