“... Tôi biết, chuyện đó..”

Giọng nói phát ra như sắp tiêu biến.

Như ngọn đèn đứng trước cơn cuồng phong dữ dội.

Thế nhưng, không phải là loại dễ dàng bị dập tắt.

“Tôi biết.”

Sheila lặp lại câu trả lời một lần nữa, giọng nói lớn và đinh ninh.

Âm điệu, nhấn mạnh rõ ràng

Không phải khẳng định cho người khác nghe, giọng nói vang vọng như để nhắc nhở bản thân mình.

Lauren nghe thấy câu trả lời, xem ra cũng đã hiểu được cảm xúc của Sheila, liền nhìn cô bằng ánh mắt hiền dịu.

“... Vậy à. Thế, thì tốt.”

Cô nói.

Lời nói ấy làm Sheila bối rối trong giây lát nhưng Lauren đã tiếp tục.

“Không phải tôi nói thể bắt nạt cô đâu… Với lại, hôm nay đã trễ rồi. Có muốn cùng ăn tối không?”

Một lát sau, tôi cũng đã nhận ra tại sao Lauren lại ngỏ lời mời.

◇◆◇◆◇

“... Tôi đã từng nghe, nhưng anh Lento nấu ăn tuyệt hơn cả tưởng tượng nữa…”

Sheila nói bằng biểu cảm phức tạp.

Trên bàn hiện giờ là vài đĩa thức ăn tôi đã nấu và dọn sẵn cho Lauren và Sheila.

Mặc dù được khen nhưng không tuyệt vời đến mức đó đâu.

Chỉ tầm, nấu ăn trong gia đình thôi.

Tôi nghĩ mùi vị cũng tàm tạm.

Nhưng, nam Mạo hiểm giả có thể nấu ăn được như vầy là rất ít.

Do bận bịu công việc, mệt mỏi về mặt thể chất sau khi đi săn, nên khi về đến nhà thì hoàn toàn không có tư tưởng nấu ăn.

Vốn dĩ thu nhập của Mạo hiểm giả cao hơn những nghề khác, nên mỗi ngày đi ăn tiệm cũng không thành vấn đề.

Và thế, tôi thuộc phần ít Mạo hiểm giả tự nấu ăn.

Về nữ giới, dù là Mạo hiểm giả hay Nhân viên Hội đều mong muốn được phất lên trong Hội nên không ít người tự mài dũa kỹ năng nấu nướng, mà nói gì thì nói hội nam giới vẫn ít hơn.

Còn nam Mạo hiểm giả, dù biết nấu ăn thì cũng chưa chắc được nữ giới đánh giá cao đến mức có triển vọng hoặc nên lấy làm chồng.

Vùi đầu luyện tập để lên Rank như một Mạo hiểm giả đích thực có khi tốt hơn.

Giữa nam Mạo hiểm giả và nữ Mạo hiểm giả, nếu hỏi bên nào thong thả hơn thì tôi muốn trả lời là nữ, nhưng người này người nọ thôi.

Nhân tiện, tôi đã học được kỹ thuật nấu ăn khi theo học bác Dược sĩ hồi ở quê.

Mỗi khi bác gái, vợ Dược sĩ tập trung điều chế thuốc thì toàn bắt tôi nấu ăn, ngoài ra, tôi cũng học được thêm nhiều loại thảo dược bổ sung dinh dưỡng sau những lần đó.

Tóm lại, nấu ăn là một phần của khóa học về y dược.

Và do đó, trình độ nấu ăn của tôi cao hơn mức trung bình của Mạo hiểm giả.

“Mỗi nhà đều nên có một Lento đây. Việc nhà bao hết toàn bộ. Tiền công… nói thẳng ra thì, đó đó nhỉ?”

Lauren nói thế và chỉ vào chiếc bình nhỏ tôi đang cầm.

Chiếc bình có yểm Ma thuật bảo quản và bên trong là máu của Lauren.

Tôi đang thưởng thức từng giọt một.

Khi được bảo trong bình chứa máu, Sheila đã có chút xanh xẩm mặt mày nhưng đồng thời cũng hiểu tại rõ tại sao Lauren lại có cách nói chuyện như mới nãy.

“Ra là vậy, Thi Quỷ là Vampire hạ cấp mà nhỉ…”

Cô đã thấu hiểu.

Mà, nếu nghĩ sâu xa thì tôi giờ là con quái vật khát máu đang thưởng thức bữa ăn, còn không nghĩ gì thì chỉ là người đàn ông đeo mặt nạ đang liếm chất dịch màu đỏ trong lọ.

Không đến mức... quá đáng sợ đâu ha. Dị nhân chút thôi.

“Đúng vậy đấy. Mà, sao cũng được. Quan trọng hơn là hai người dùng Khế ước Ma thuật để ký hết rồi đúng không?”

Trong khi dùng bữa, Lauren đã hỏi chi tiết Khế ước giữa tôi và Sheila.

Thật ra không kể cũng được nhưng tôi nghĩ nên trao đổi hết những gì có thể trao đổi.

Tôi gật đầu.

“Ừ, cơ bản Khế ước đó là, không được, kể tình trạng, của tôi, cho người khác.”

“Hừm… Màa, tôi muốn hóng điều khoản nữa nhưng miễn không vi phạm thì chả cần lo.”

Lauren nói.

“A, tôi có mang theo Khế ước này. Chỉ muốn xem qua không?:

Sheila đã bảo vậy và lấy ra cuộn giấy da.

Lauren nhận lấy rồi đọc.

Khế ước đó đã được kí kết, nội dung cơ bản không có vấn đề gì nhưng vẫn đáng quan ngại vì có thể có đường lách điều khoản.

Không phải tôi nghi Sheila có ý định phá vỡ, nhưng có khả năng sẽ vô tình

làm trái, đến lúc đó Khế ước bất ngờ kích hoạt thì khổ cho đôi bên.

Ngoài ra không thể phủ định khả năng Sheila sẽ bị ai đó thao túng.

Những Ma pháp ép buộc người khác khai báo không phải quá hiếm trên thế giới này.

Tinh thần người yếu đuối sẽ bị bóp nát dễ dàng thì không nói, nhưng kể cả những người mạnh mẽ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Trong trường hợp đó, thân phận của tôi sẽ bại lộ và hai bên cùng khổ sở.

Thế nên cần xác nhận lại trên nhiều phương diện.

Ở điểm này, Lauren cũng khá thông thạo về Khế ước nữa.

Trong Ma thuật có nhiều yếu tố tương quan, phải lý giải được các logic của sự vật nên phải biết cụ thể ở mức độ nhất định.

Mặc dù nói vậy, cô không đến mức rõ tường tận như Luật sư trong ngành, nhưng chỉ cần xem qua Khế ước là có thể hiểu sương sương.

Và cô ấy sẽ đánh giá Khế ước lần này thế nào đây...

“... Ừm, không có vấn đề gì đáng chú ý. Soi mói những điều nhỏ nhặt thì dài dòng nhưng miễn sao Sheila giữ bí mật của Lento, không nói với người khác thì không có vấn đề gì. Nếu có thì là trường hợp bị thao túng bằng Ma thuật… nhưng trường hợp đó chỉ khiến Shela trở thành Nô lệ thôi.”

“Quả nhiên không thể giải quyết được phần đó sao?”

“Vốn dĩ Khế ước nào cũng có lỗ hổng hết nên bình thường thôi. Chỉ là, giả sử Sheila bị ai đó thao túng và lỡ nói ra bí mật của Lento thì theo khế ước sẽ bị ép thành Nô lệ nhỉ, nhưng khi đó chúng ta sẽ biết được cô bị thao túng, sau đó để Lento giải phóng là xong. Trong trường hợp Sheila trở thành nô lệ thì quyền sở hữu chuyển cho Lento, quyết định này không tệ đâu. Thế nên nói chúng là không thành vấn đề.”

Tôi thấy Khế ước đó khá nực cười nhưng xem ra lại hợp lý ngoài mong đợi nhỉ.

Lauren tiếp tục nói.

“Ừ thì nếu không muốn dùng đến thủ tục quanh co này nữa thì hai người cứ đồng thuận với nhau là phá Khế ước là xong. Trường hợp mới đề cập đến là trường hợp tệ nhất thôi…”

Trường hợp tệ nhất, chính là Sheila bị Ma thuật của ai đó điều khiển và không thể phá bỏ Ma thuật, khi đó sẽ rất khó khăn để cùng đồng thuận phá bỏ Khế ước.

Thật ra không cần nghĩ đến trường hợp tệ nhất, nhưng tôi đang ở trong tình thế rất là tình tình.

Thế nên cần phải đề phòng một chút kể cả với trường hợp đó nữa.

“Dù sao đi nữa. Hiện giờ ba chúng ta đang có chung một bí mật. Tuyệt đối không được làm lộ ra ngoài. Đặc biệt là Sheila, Lento vẫn có ý định tiếp tục làm Mạo hiểm giả nên trạch nhiệm của cô là lớn nhất. Từ giờ làm phiền cô nhiều đấy.”

“Vâng… không sao đâu, tôi đã quyết định ngay từ đầu tôi. Chỉ là…”

“Chỉ là?”

“Anh Lento, gần đây, hơi nổi bật ấy mà…”

Sheila nhìn qua tôi rồi nói.

Và rồi,

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Lauren đã hỏi lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện