“Con, con người ư…!?”

“Sao họ lại phục kích chúng ta? Phải chăng có việc gì đó…? Rise và Rola bối rối hỏi.

Tôi trả lời:

“Có, khả năng đó. Nhưng, tám chín phần, là không phải. Nếu có việc, cần gì phải, nấp…”

Hai đứa đã nhận ra. Nếu có chuyện gì cần nói với chúng tôi thì chỉ cần đi đến và bắt chuyện như bình thường, không phải chọn cách núp lùm như thế.

Có luật là Mạo hiểm giả đồng chí dù có bắt gặp nhau trong Mê cung cũng không được cướp mồi của nhau, thế nhưng không có nghĩa là cấm lại gần hay bắt chuyện.

Vậy mà có người lại ẩn nấp, không chào hỏi gì.

Khi tôi giải thích, Rise và Rola đã ngộ ra.

“... Lẽ nào.”

“Thật sao...!?”

Tôi ra hiệu là suy luận của hai đứa là đúng.

-- Là có Mạo hiểm giả khác đang phục kích.

Mà, mặc dù không hoàn toàn chắc chắn.

Có thể có ẩn khuất gì phía sau.

Dẫu vậy, đứng chờ đợi ở đây là quyết định ngu ngốc nhất, nhưng tự tiện kết luận rồi tiến hành thì cũng không ổn chút nào.

Thế nên,

“Đi kiểm tra, xem sao…”

Tôi bảo.

Tất nhiên là bằng giọng thì thầm.

Cô cậu gật đầu.

“Nhưng… bằng cách nào?”

“Đi thẳng tới hỏi à…?”

“Trước tiên, cứ chuẩn bị, chiến đấu, bất kỳ lúc nào… tôi sẽ, đi đến, chỗ đó.”

Tôi trả lời và tiến về phía trước.

Đi đến chỗ mấy tên kia đang nấp xem có bị tấn công hay không.

Tôi không thể giao nhiệm vụ này cho Rise hay Rola được.

Hai đứa đều có năng lực nhưng kinh nghiệm vẫn quá non nớt, chắc chắn sẽ do dự khi chiến đấu với con người.

Còn lý do lớn nhất là hai đứa có thể sẽ chết nếu bị tấn công.

Không phải chuyện đùa đâu, còn tôi chắc chịu đựng được dù bị chém trúng.

Đằng nào cũng là Undead.

Trong số Undead có Thi quỷ, được biết đến với sức sống mãnh liệt, dù bị chém bay đầu cũng không chết ngay lập tức.

Mà, tôi không đủ tự tin nghĩ mình có thể cử động dù bị bay đầu đâu, nhưng lỡ bị đâm xuyên ngực thì chắc vẫn hấp hối được.

Thế nên tôi sẽ nhận nhiệm vụ này.

Hai đứa định ngăn tôi nhưng đã trễ, tôi đã gần đến ngã rẽ của Mê cung.

Cô cậu bỏ ý định ngăn cản, nắm chắc vũ khí chuẩn bị chiến đấu.

Phán đoán tốt đấy.

Có một cách khác là hét lớn để ngăn tôi lại, nhưng hai đứa đã không làm thế và đã hành động sau khi xem xét tình hình.

Đây là phẩm chất quan trọng đối với Mạo hiểm giả.

Thế giới này không phải chốn ngọt ngào.

Chủ quan sẽ dẫn đến bị lừa, trước sau gì cũng nhận kết cục bi thảm.

-- Như mình.

Chuyện muốn đùa cũng chẳng được nhỉ.

Trong khi nghĩ ngợi chuyện đó, tôi đã đặt chân đến nơi…

“HÙ!!!”

Không khí dao động mạnh cùng lúc với tiếng hét vang lên, ngay lập tức, một người đàn ông nhìn giống Mạo hiểm giả phi ra.

Trên tay cầm thanh kiếm đang trên đà vung xuống.

Chắc chắn muốn chém tôi.

Phía sau còn có người đang cầm cung và thêm một người trông giống Pháp sư.

Quả nhiên.

Chuyện đúng như dự đoán khiến tôi bất chợt mỉm cười.

Nhanh chóng hạ thấp trọng tâm, tôi rút kiếm ra từ bao và đánh bật thanh kiếm trên tay hắn.

“... Hai đứa, cẩn thận.”

Tôi lên tiếng gọi Rise và Rola đứng phía sau.

Nhưng xem ra là lo thừa rồi.

Từ lúc tôi chưa nói gì, gương mặt cô cậu đã trông như những Mạo hiểm giả thực thụ.

Bối rối trên khuôn mặt khi tôi truyền đạt sự thật giờ không còn nữa.

Bây giờ, hai đứa nó chỉ chú ý đến kẻ địch vừa xuất hiện trước mặt.

Quả thực rất có tiềm năng.

Tôi cũng đã sẵn sàng chiến đấu.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Rise, tôi ra dấu giao tên phía trước cho cậu ta còn mình thì sẽ đột phá vào trong, xử lý tên dùng cung và Pháp sư.

Do sức mạnh cơ thể đã tăng lên nhiều so với trước, tôi nhanh chóng chạm đến chỗ tên dùng cung.

“... Cái!?”

Đột nhiên thấy bóng người lao đến trước mặt, tên dùng cung lộ rõ vẻ hốt hoảng.

Thế nhưng không chần chờ, hắn giương cung hướng về phía tôi. Điều này chứng tỏ trình độ của hắn khá cao.

Dẫu vậy, tôi đã cắt đứt dây cung trước khi hắn kịp bắn và dùng thân kiếm đập vào ngực khiến hắn bất tỉnh.

Sau đó tôi xông thẳng đến chỗ tên Pháp sư đang niệm Ma thuật và khiên hắn bất tỉnh như đồng bọn.

Thế là chỉ còn một tên.

Quay lại quan sát tình hình, tôi thấy Rise và Rola đang xoay sở chiến đấu với tên Kiếm sĩ.

Xem ra hắn là kẻ có tay nghề nhất nhóm.

Tôi đoán được thông qua hành động của hắn.

Rise và Rola có thể đọ được với hắn, chứng tỏ cũng không tồi.

Tôi do dự không biết nên giúp một tay hay không nhưng đây là trận chiến đối kháng quan trọng với hai đứa trẻ.

Nghĩ đến phương án tích lũy kinh nghiệm cho hai đứa, tôi quyết định im lặng quan sát.

Trong khi đó, tôi di dời hai tên bất tỉnh vào một xó.

Giờ dù chúng tỉnh dậy cũng không cần lo bị tấn công bất ngờ.

Vẫn còn vài vấn đề khác nữa… nhưng kệ đi.

Một lúc sau, Rise đã đánh bay được kiếm của tên Kiếm sĩ khiến hắn lộ sơ hở. Rise không chần chờ bật người xông đến, giáng một đường khá sát nút.

Tên Kiếm sĩ vì né nên bị trật nhịp sau đòn đó, tư thế bị hủy hoại hoàn toàn.

Ở phía sau, Rola bắn ra một viên đạn đất.

Nếu không cẩn thận thì có khi sẽ bắn trúng Rise nhưng xem ra hai đứa đã luyện tập từ trước.

Rise căn chuẩn xác thời gian lùi lại, né đi Ma thuật của Rola.

Từ góc nhìn của tên Kiếm sĩ, hẳn sẽ thấy tự nhiên có một viên đạn xuất hiện.

Viên đạn đất bắn trúng bụng, khiến hắn bất tỉnh.

◇◆◇◆◇

“Kết thúc, rồi à.”

Tôi quay lại chỗ hai người vừa đánh bại tên Kiếm sĩ.

“Ừ… bằng cách nào đó.”

“Em cực kỳ hoảng luôn… sao Mạo hiểm giả lại tấn công chúng ta?”

Rola bối rối hỏi.

Tôi sẽ giải thích cho hai đứa hiểu.

“... Hội, đã nói. Đây là, cạnh tranh, ai đến trước, là thắng.”

Cách nói đó có thể hiểu theo nhiều nghĩa.

Nếu theo nghĩa đen thì ai đến nơi chỉ định trước là sẽ đỗ.

Ngược lại, ai chậm chân sẽ rớt.

Thế thì hãy nghĩ theo hướng tiêu cực hơn, giảm số lượng người dự thi sẽ tăng khả năng đậu.

Sẽ có người tính đến chuyện đó.

“Có nghĩa là, mấy tên này cũng là thí sinh dự thi và muốn chúng ta rớt."

“Có lẽ, vậy.”

Những kẻ thế này lúc nào cũng lác đác vài tên.

Và Hội dùng bản tóm tắt phần thi để dụ những tên đó ra mặt.

Đó là lý do tại sao họ lại nói mơ hồ như thế.

Còn vì mục đích gì? Đây, dhính là cách dạy dỗ của Hội.

Mà, sau bài kiểm tra, tôi sẽ kể rõ ràng cho Rise và Rola nên giờ tạm gác lại đi.

“Tóm lại là, chuyện thế này, có thể, xảy ra thêm nữa. Cẩn thận, trên từng, bước chân. Đừng do dự, gì hết."

Hai đứa gật đầu thật mạnh sau khi nghe lời tôi nói. Chúng tôi tiếp tục tiến bước vào sâu trong Mê cung.

Trông xem hai đứa đã đi về phía trước một đoạn, tôi đứng lại và quay về phía sau.

Và rồi.

“... Thu dọn, nhanh lên.”

Để lại lời đó và xác nhận lại hiện diện mờ nhạt phía sau, tôi đuổi theo hai người đi trước.

◇◆◇◆◇

Sau khi nhóm Lento rời khỏi, có một nhân vật xuất hiện từ trong bóng tối.

Hắn mặc nguyên bộ đồ đen như hòa mình vào trong bóng tối, bước đến từ hướng ba người đã đi qua.

“... Người đó nhận ra mình sao. Không thể nào, đó là tân binh cơ mà…?”

Hắn thì thầm.

Từ giọng nói, có lẽ là nam.

Bộ ba bị đánh bại từ từ ngồi dậy, một trong đó, nam kiếm sĩ bắt chuyện với nhân vật đó:

“Bỏ qua đi, trước hết cởi trói hộ cái.”

“À, xin lỗi xin lỗi. Mặc dù là công việc nhưng khổ cho anh rồi.”

Nhân vật đó hòa nhã nói chuyện với nam Kiếm sĩ.

Người đàn ông cười nói:

“Giống nhau thôi. Mà, có lẽ chú bị phát hiện rồi đó.”

Ông ta cà khịa.

Nhưng nhân vật áo đen đã tỏ vẻ chế nhiễu ngược lại.

“Mặc dù ngoài mồm không nói ra nhưng có lẽ họ cũng đã nhận ra các anh là người của Hội cài vào đấy? Ít nhất là người mặc áo choàng, còn hai đứa trẻ thì không rõ.”

Nghe thấy vậy, nam kiếm sĩ trợn tròn mắt.

“Éc!? Thiệt hả… rốt cuộc hắn là ai.”

“... Chịu. Nhưng chí ít là không phải mù tịt hoàn toàn… đúng như chị ấy nói.”

“Hả?”

“Không, chỉ là chuyện riêng thôi. Thế rút lui chưa? Phải đi bắt nạt vài Mạo hiểm giả khác nữa đúng chứ?”

“Ừ. Hai nhóm nữa. Mấy đứa trẻ dạo này ghê lắm đấy. Nhóm mới nãy chắc đậu rồi…”

Họ nói chuyện một hồi rồi rút lui...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện