"... Cậu chủ, đây là tiệm nhà tôi. Thấy sao, đẹp chứ hỉ? "

Sau khi trở lại thành phố từ mê cung, người đàn ông đã muốn dẫn tôi đến tiệm của ông ta.

Trước mặt tôi hiện giờ là một cửa tiệm nằm ở địa điểm khá xấu, được dẫn đi tôi mới để ý chứ 10 năm ở Malto này tôi chưa đến đây một lần.

Mà, mặc dù Malto là thành phố ở vùng biên cương nhưng vẫn rất rộng, đủ để được gọi là thành phố.

Nhờ có hai Mê cung ở gần đây nên Mạo hiểm giả hay lui đến và, ừm, cả do nổi tiếng nữa.

Cửa tiệm này, đúng như người đàn ông nói, vẻ ngoài không hề tệ.

Được xây lên bằng đá, cửa tiệm kiểu cách không gây cảm giác khó ở cho khách hàng.

Sắc thái riêng biệt khiến những người biết đến sẽ thường ghé sang. Cửa tiệm đâu hề tệ.

Chẳng lẽ tình hình khó khăn đến mức khiến ông ta liều chết sao? Việc kinh doanh của cửa tiệm như thế này lại bị trì trệ khiến tôi cảm thấy lạ lùng, đến mức muốn hỏi thử câu đó.

Người đàn ông mở cửa bước vào và tôi đi theo sau.

◇◆◇◆◇

"... Chồng à! Mừng quá, anh không bị làm sao…! "

Vừa đặt chân vào cửa tiệm, một cô gái xinh đẹp hét lên và xông đến ôm người đàn ông.

Mái tóc màu nâu ánh đồng được buộc đuôi ngựa phía sau, cô gái mảnh mai tỏa ra bầu không khí của một người chăm chỉ.

Nếu diễn tả bằng một chữ thì chỉ có từ Đẹp.

Nhưng, cô gái này vừa gọi người đàn ông là Chồng, khỏi nói cũng biết thuộc quyền của ai.

Người đàn ông nói:

"Isabel! Đã bảo đừng lo gì rồi mà… anh đây cân tất. "

"Nhưng… không ngờ anh lại đi vào Mê cung… Em đã nhắc không biết bao nhiêu lần rồi. Người chỉ biết mỗi nấu ăn như anh, đâu nhất thiết phải làm điều đó! "

"Này này, anh đây là đàn ông đấy nhé? Dăm ba cái mê cung tuổi gì… mặc dù muốn nói vậy nhưng lần này em nói chí phải. Thật ra anh xém bị ma vật giết chết nhưng may mắn được giúp đỡ. Không có Thiếu chủ này ở đó thì anh không về được rồi. "

"...? A, ôi chao. Mình thiệt là. Có khách ở đây mà lại… Ngài đã giúp chồng tôi, thật sự, lần này…"

Khi nghe người đàn ông nói, cô gái mới chú ý đến hiện diện của tôi liền đỏ mặt cúi đầu chào. Vợ của người đàn ông, Isabel dễ thương hơn cả xinh đẹp, một mị lực khiến tôi ngạc nhiên muốn tự hỏi sao lại đi làm vợ hắn cơ chứ…

Cơ mà, không được thẳng thắn phun ra câu đó.

Tôi cúi nhẹ đầu đáp lại.

"Không, có, chi… trùng, hợp, thôi… đừng, để, tâm, làm, gì… "

Và nói thế.

Isabel nghe thấy liền tỏ vẻ gượng gạo nhưng người đàn ông nhanh chóng giải thích.

"Thiếu chủ này là một Mạo hiểm giả mạnh mẽ, nhưng hình như đã bị Ma vật làm hại. Thế nên không giỏi nói chuyện cho lắm. Nhưng cậu chắc chắn là người tốt. Đằng nào cũng đã cứu anh cơ mà… à phải rồi, còn cho chúng mình viên Ma thạch này nữa. "

Người đàn ông nói thế và lấy viên ma thạch của Skeleton Cự nhân ra cho Isabel xem.

Isabel vừa nhìn thấy đã trợn tròn mắt.

"Thứ này… ủa, thế là thế nào!? Tại sao lại cho anh… "

"Chuyện nhà mình ấy, anh đã kể hết cho Thiếu chủ nghe, rồi thì cậu bảo cho mình thứ này… "

Có vẻ như người đàn ông muốn giải thích thêm nhưng tiếc thay đã bị chặn lại.

"Không thể được! Thứ này… anh có biết giá trị thứ này hay không, làm sao có thể nhận cho được!? Không nên làm phiền người ngoài cuộc! Người ta đã dốc sức cứu mạng rồi, xong còn… "

Isabel hét lên.

Cô ấy hình như không phải ghét nhận đồ từ thiện, mà là đang muốn nói không thể làm phiền người khác thêm được nữa.

Nhưng tôi không thể chen một câu, chẳng to tát gì đâu, vào được.

Tôi liếc nhìn người đàn ông, thúc giục ông giải thích cho đầy đủ.

"Isabel, đây không phải cho không đâu. Đúng thật anh đã nhận quá nhiều từ người ta rồi… nhưng từ bây giờ anh phải làm việc vì thiếu chủ để đổi lại những thứ đã nhận. Và anh đã hứa cho thiếu chủ ăn miễn phí ở đây nữa. "

"... Gì cơ, anh lại thích đâm đầu vào nguy hiểm nữa hả? "

"Không, không phải thế… đâu nhỉ?

Người đàn ông tỏ ra thiếu tự tin và thảy cho tôi câu hỏi.

Tôi gật đầu.

"Thấy chưa, chắc không phải đâu. Anh đôi khi chỉ thay Thiếu chủ đi báo cáo hay lấy nguyên liệu từ Hội mạo hiểm thôi. "

"Mấy chuyện đó tự làm cũng được mà…"

Isabel thắc mắc hỏi nhưng tôi sẽ tự mình trả lời phần này.

"... Do, vẻ, ngoài, của, tôi, đã, bị, thành, ra, vầy… Thế, nên, không, muốn, vào, bên, trong, Hội… "

Tôi bảo vậy và cởi găng tay ta.

Tôi đã cho người đàn ông xem cả cánh tay nhưng tôi đoán khá khó cho cô vợ.

Đúng như dự tính, Isabel nuốt ực một hơi, nhưng xem ra đã hiểu cho tôi.

Sau đó, cô gật đầu và nói:

"Xin ngài thứ lỗi vì đã hỏi chuyện khó nói… Ông nhà tôi rất kín mồm nên xin ngài an tâm… Về chuyện lần này, thật sự chúng tôi có thể làm phiền ngài không…? "

Chuyện lần này, tất nhiên là về Ma thạch.

Cô hỏi xin một lần nữa, chắc hẳn đã hiểu hết mọi chuyện.

Tôi không có lý do gì để từ chối nên gật đầu.

"Tôi, đã, tình, vậy, từ, đầu, rồi… Vậy, thì, thành, lập, hợp, đồng, nhé… "

Nghe vậy, Isabel chìa tay ra.

"Vâng, làm phiền ngài! "

Cô muốn bắt tay… nhưng mới nãy đã nhìn thấy tay tôi rồi, không sợ sao.

Không biết phải làm sao, tôi đưa ánh mắt đến người đàn ông đang đứng sau Isabel thì thấy ông hất hất cằm về phía vợ, tỏ ý cứ làm đi.

Ra cô này là dạng người như vậy.

Vậy thì tôi không ngại ngần gì vươn tay ra và nắm lấy tay Isabel.

"Ừ… "


◇◆◇◆◇

"Cơ, mà… tôi, chưa, nghe, tên, ông, nhỉ…"

Khi sắp rời đi, tôi quay lại hỏi người đàn ông thì ông mới chợt nhớ ra và nói.

"Nhắc mới nhớ… mà, Thiếu chủ trông không muốn xưng tên, với lại chẳng để tâm gì đến nên tôi im luôn… xin tự giới thiệu một lần nữa. Tôi tên là Loris. Loris Chalierro. Chủ của cửa tiệm "Xích Long Đình" này. Còn cậu? "

"Không, nên, biết, thì, tốt, hơn… "

Tôi không muốn vướng phải rắc rối nếu xưng tên ở đây đâu.

Thế nhưng, người đàn ông -- Loris không chịu hiểu cho.

"Chơi gì kỳ vậy! Đến tên của ơn nhân cứu mạng còn không biết… sao chịu được?

Thôi đành nói vậy.

Nhưng tôi sẽ cảnh cáo trước.

"Xưng, danh, cũng, được, thôi, nhưng, phải, hữa, một, điều, được, không? "

"Gì vậy? "

"Không, được, nói… tên, của, tôi, cho, bất, kỳ, ai. "

"Tôi không biết sao cậu lại muốn giữ bí mật nhưng… kệ đi. Tôi chỉ gọi Thiếu chủ là "Thiếu chủ" thôi. Dù có ai hỏi tên của Thiếu chủ thì cũng không nói. Vậy là được chứ? "

"Ừ… vậy, tôi, sẽ, nói. Tên, tôi, là… Lento. Lento, Fay, ner… "

Nghe xong, Loris có chút ngạc nhiên.

"Vậy đó là tên cậu. Thiếu chủ. Cảm ơn rất nhiều. Lần sau cứ đến tiệm tôi ăn bao nhiêu tùy thích. Nhà tôi rất hoan nghênh cậu. "

Nhưng ông vẫn giữ lời, không hề nói tên tôi ra.

Tôi cũng gật đầu rồi xoay gót rời đi tiếp bước bên trong thành phố.

◇◆◇◆◇

Thành thật mà nói, chuyện Loris có gia đình thật là đáng tiếc. 

Nhỡ đâu ông ta nói dối, không có gia đình hay khoản nợ, chỉ muốn lừa gạt tôi.

Nếu thế thì sẽ…

Tốt hơn. 

Tôi, đã nghĩ vậy.

Tại vì có thứ gì đó đang thúc giục tôi.

Rằng,

Ăn thịt người đi. 

Kẻ xấu là được, cứ thử đi. 

Mấy kẻ lừa đảo ấy mà, có sao đâu. 


Nhưng, Loris là người tốt.

Thế nên không thể ăn được.

Nếu ăn thì tốt nhất không hỏi cũng như không xưng tên. Tôi đã chuẩn bị tinh thần kĩ càng hết rồi mà.

Đáng tiếc……

……………

…………

………

……



..

.

Đột nhiên, tôi phát hiện một phần nào đó trong lòng có suy nghĩ như vậy.

Chết dở, không ổn.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bước về phía trước.

Hướng đang đi là nhà Lauren.

Nếu ăn được, chắc chắn mùi vị thịt người sẽ rất ngon. 

Máu sóng sánh như rượu vang sẽ cuốn trôi cơn khát vướng trên vòm họng. 

Từng mảnh thịt ngọt lịm sẽ thỏa lấp cơn đói đang cồn cào. 

Không, có gì đó sai sai.

Thôi éo ổn rồi.

Đầu tôi đang không thể giữ nổi bình tĩnh.

Chết, nhà Lauren, phải đi đến đó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện