-- Không ổn, chết mất.
Tôi nghĩ như thế, khi khoang miệng đỏ thẫm của con quái vật khổng lồ trước mặt đang tiến lại gần tôi.
Vương quốc Yarlan, đất nước tọa lạc tại rìa của Đại lục, có một thành phố nhỏ bé nằm ở vùng biên cương được đặt tên là Thành phố Malto.
Gần thành phố có một mê cung cấp thấp [Mê cung Thủy nguyệt], nơi sinh sống của các ma thú hạ đẳng. Tôi, Lento, Mạo hiểm giả Rank Đồng thường đi săn ở đây để kiếm tiền tiền sống qua ngày và hôm nay cũng vậy, đi loanh quanh trong tầng đầu của Mê cung và nghiêm túc săn lùng Skeleton hay Goblin để thu thập nguyên liệu hoặc là Ma thạch nhỏ.
Đây là công việc thường ngày của tôi và kế hoạch hôm nay cũng không đổi, làm việc đến chiều rồi về Hội Mạo hiểm giả để giao nguyên liệu và nhận lương.
Dự định là vậy.
Thế mà.
Con này tự dưng xuất hiện.
Mê cùng này tôi rảo quanh mỗi ngày nên trên hết, tôi không thể lạc trong này nhưng không hiểu sao hôm nay lại phát hiện ra một con đường ẩn trên con đường thường đi.
Đây là vận rủi.
Đúng, là vận rủi.
Thường thì nếu tìm ra là phải bơ đi.
Mạo hiểm giả là tên gọi những người làm những chuyện mạo hiểm, không phải là dùng để chỉ những tên đầu bò không có kế hoạch gì mà cứ đâm đầu tiến tới.
Thế nhưng thực ra những tên tiến tới mà không thèm suy nghĩ lại là số nhiều và tôi cũng là một kẻ ngu ngốc vừa đặt mình vào cùng hàng với họ.
[Mê cung Thủy nguyệt] là một Mê cung đã được phát hiện và kiểm tra từ rất xa xưa, nếu tìm ra một căn phòng hay đường đi mới thì đó sẽ là một phát hiện to lớn.
Có cơ may kiếm được Ma cụ cao cấp hay Vũ khí các loại này, còn nếu không chỉ cần kiểm tra và vẽ lại bản đồ là có thể nhận tiền thưởng.
Ôm lấy mấy suy nghĩ ngu người thường mắc phải đó, tôi đã lỡ bước chân vào con đường đó.
Và kết quả sau khi đi một lát, tôi đến được một không gian rộng lớn như Hội trường và phải đối mặt với một
con Ma vật khổng lồ.
Nếu mắt tôi không nhầm thì nó là Rồng.
Rồng, là loại ma vậy cao cấp nhất, thông thường có thể cân được vài ba Mạo hiểm giả Rank Thánh bạc (Mithril), một cấp bậc trên cả Rank Bạch kim (Platina).
Bề ngoài chúng 'hình như' rất đa dạng từ hình thái rồng bình thường cho đến loại thon dài như rắn và dạng giống một con ếch khổng lồ.
'Hình như', là do những kẻ chạm trán với Rồng không may mắn đến mức sống sót được thường là bị nghiền đến mức không giữ được hình người và vốn dĩ việc chạm trán đã rất hiếm nên tồn tại của loài sinh vật này chỉ được kể đến trong sử sách.
Và sức mạnh chúng tương đương với Ma vương, thứ được cho là chỉ có bốn cá thể trên thế giới và chúng là loại tồn tại đứng trên sinh vật sống, gần chạm đến mức Thần linh.
Nói cách khác, một tên rank Đồng vĩnh viễn như tôi thì chỉ cần bị nhìn thấy thôi là xác định mất mạng.
Một thứ như vậy lại xuất hiện trước mặt tôi, làm sao không ngạc nhiên cho được.
Trong đầu hoàn toàn không ý định chiến đấu.
Thế nên tôi nhanh chóng đưa ra quyết định bỏ chạy, không chạy là chết nên định xoay chân về phía sau.
-- Nhưng.
Quả nhiên đối phương là thứ quái vật.
Tôi vừa dự chạy đi là đã nhận ra.
Đã buộc phải nhận ra.
-- Chân, không cử động.
Khoan, không chỉ chân, cả cơ thể đều không thể nhúc nhích được.
Một người bình thường sẽ bối rối không biết vì sao.
Nhưng tôi biết hiện tượng này.
Tôi đã học được rằng khi đối mặt với một người có sức mạnh quá cách biệt thì cơ thể sẽ rơi vào tình trạng này.
Khi bị áp đảo bởi ma lực cực đại, ta sẽ không thể điều khiển tự do cơ thể nữa.
Đây có lẽ là do thế.
Tôi không thể kháng lại uy áp của Rồng khiến toàn thân rơi vào trạng thái bất động.
Khi hiểu ra điều đó, tôi chán nản từ sâu trong lòng nhưng làm thế chẳng giúp được tí gì.
Điều duy nhất lúc đó tôi làm được chỉ là, chỉ là nhìn con ma vật trước mặt và cầu nguyện rằng đó đừng thịt mình.
Nhưng cuộc đời mà.
Con Rồng thấy tôi và mở mồm ra rồi cứ thế tiến về phía này.
-- Ar, nó tính ăn mình.
Đối mặt với nguy hại đến tính mạng, tôi thong thả nghĩ vậy.
Không ổn, chết mất, nhưng nghĩ thôi chứ đã quá muộn để làm được gì đó rồi.
Đằng nào cơ thể có chuyển động được đâu.
Mười lăm tuổi, tôi thành mạo hiểm giả và đã qua mười năm.
Hướng đến ước mơ ngày nào đó sẽ vượt qua rank Bạch kim và vươn đến rank Thánh bạc với số lượng người đạt được chỉ trên đầu ngón tay, tôi tiếp tục làm Mạo hiểm giả đến giờ.
Thế mà lại kết thúc ở đây sao.
Quá là chóng vánh.
Niềm tiếc nuối cùng cực cùng với cảm xúc hiểu rõ bản thân phải kết thúc tại đây giằng xé con tim tôi --
Và tôi cơ thể tôi, nằm trong mồm con Rồng.
◆◇◆◇◆
Có lẽ đã một lát sau, kì diệu thay tôi Đã Tỉnh Giấc.
Đúng, là Đã Tỉnh Giấc.
Chính xác bản thân đã chết do bị con Rồng ăn nhưng như phủ định lại, tôi Đã Tỉnh Giấc.
Và tôi nhận ra.
-- Khoan khoan khoan. Không thể nào đâu nhỉ? Ngay khi mở mắt ra, tôi xác nhận lại tình huống và nghĩ vậy từ sâu trong lòng.
Cái gì không thể nào.
Đó là về cơ thể tôi.
Tôi nhìn vào tay.
Và ở đó không có chút thịt nào vốn dĩ phải ở đó.
Không có da.
Thứ duy nhất ở đó là khúc xương thon dài trắng muốt.
Chỉ thế thôi.
Từ từ tôi quan sát hết và thấy không chỉ tay, toàn thân đều như vậy.
Chân toàn xương không da không thịt.
Đùi cũng thế.
Hai bờ vai cũng thế.
Mặt… không nhìn thấy nhưng chắc cũng thế thôi.
Có nghĩa là, tôi, Mạo hiểm giả rank Đồng, Lento Fayner, không biết tự khi nào từ Mạo hiểm giả, đã biến thành Skeleton.
-- Không thể nào, đâu ha?
◆◇◆◇◆
Dù vậy nhưng từ giờ phải làm gì đây.
Tôi trước hết phải nghĩ về vấn đề này.
Đầu tiên gác lại chuyện tôi đã bị Rồng xơi tái, còn sống thế này là tốt rồi.
Khoan, còn sống không nhỉ?
Skeleton là loại ma vật hệ bất tử vốn đã được cho là đã chết rồi.
Một loại ma vật yếu nhớt sẽ dễ dàng bị tiêu diệt bằng Ma thuật hệ Thanh tẩy của Giáo sĩ hoặc Đức cha của Giáo hội.
Skeleton có thể bị tiêu diệt bằng Ma thuật Thanh tẩy là do đây là ma vật tà ác trái với Quy luật của Thần linh còn Quy luật của Thần linh là [Sinh vật đã chết không được phép tồn tại trên đời này].
Hình như có một lý luận rằng thứ chống lại Quy luật để ở lại thế gian này sẽ bị diệt trừ bởi Ma thuật Thanh tẩy.
Chính xác hay không thì tôi chịu vì tôi đây đâu phải Giáo sĩ hay Đức cha nhưng nếu chấp nhận luân lý này, Skeleton là thứ đã chết và đó là điều quan trọng đối với tôi hiện giờ.
Tôi đang chết.
Trong trạng thái đang chết này và tồn tại trên đời.
Đây cực kỳ, tệ.
Như mới nãy đã nói, đang chết nhưng vẫn tồn tại ở trên đời nên đã trái với Quy luật của Thần linh.
Nếu cứ thế này trở về thành phố, dù tôi có biện minh rằng mình là Lento Fayner thế nào thì trước hết sẽ bị Thanh tẩy cái đã.
Và thế thì tồn tại của tôi sẽ hoàn toàn biến mất.
Không chịu vậy đâu.
Bỏ qua trạng thái xương xẩu này, tôi vẫn còn sống.
Dù có là Skeleton, một tồn tại đã được định nghĩa là đang chết, nhưng trên phương diện ý thức của tôi, tôi vẫn còn sống.
Thế nên không thể đi về thành phố rồi để bị giết được.
Thế nhưng giờ phải làm gì.
Đấy là vấn đề.
Sống mãi mãi ở đây chăng.
Nhưng nơi đây là Mê cung.
Mạo hiểm giả sẽ vào để tiêu diệt ma vật, dù nơi đây là ở vùng biên cương nhưng vẫn có bao nhiêu người mạnh hơn tôi.
Đi long nhong thì thể nào cũng bị giết.
Tình sao giờ…
Và, khi rơi vào trầm ngâm, tôi đã ngẫm ra một thứ.
Tôi, bây giờ là Ma vật.
Ma vật có một đặc tính lạ thường, ma vật khi trải qua tháng năm tích lũy kinh nghiệm chúng sẽ dần dần tiến hóa lên một cấp bậc tồn tại cao hơn.
Tôi thật lòng không rõ lắm về Ma vật nhưng dựa trên bề ngoài giờ tôi hoàn toàn giống ma vật Skeleton.
Vậy thì chắc tôi cũng làm được nhỉ?
Tiến hóa thực thể ấy.
Và, tôi chợt nhận ra.
Do tính chất công việc nên tôi đã đọc qua Sách nghiên cứu về Ma vật và trong đó cho ghi rằng Skeleton sau khi Tiến hóa Thực thể sẽ trở thành Ghoul (Ngạ quỷ).
Tất nhiên Ghoul cũng thuộc loại ma vật bất tử, hay còn gọi là Undead Monster nhưng nó mang tướng mạo giống con người hơn là Skeleton.
Chúng có thịt, mà, nếu che giấu dưới áo choàng và mặt nạ là có thể miễn cưỡng nhìn giống con người, nhỉ.
Nếu làm thế, có khi lại vào được thị trấn và kiếm được cơ hội giải thích cho người quen.
Tôi biết chuyện này nghe vô lý quá chừng nhưng những gì có thể hiện giờ chỉ vậy thôi.
Thế nên tôi xốc lại tinh thần.
Trước tiên phải nhắm đến Tiến hóa Thực thể thôi.
Và trở thành Ghoul trong Mê cung này.
Tôi nghĩ như thế, khi khoang miệng đỏ thẫm của con quái vật khổng lồ trước mặt đang tiến lại gần tôi.
Vương quốc Yarlan, đất nước tọa lạc tại rìa của Đại lục, có một thành phố nhỏ bé nằm ở vùng biên cương được đặt tên là Thành phố Malto.
Gần thành phố có một mê cung cấp thấp [Mê cung Thủy nguyệt], nơi sinh sống của các ma thú hạ đẳng. Tôi, Lento, Mạo hiểm giả Rank Đồng thường đi săn ở đây để kiếm tiền tiền sống qua ngày và hôm nay cũng vậy, đi loanh quanh trong tầng đầu của Mê cung và nghiêm túc săn lùng Skeleton hay Goblin để thu thập nguyên liệu hoặc là Ma thạch nhỏ.
Đây là công việc thường ngày của tôi và kế hoạch hôm nay cũng không đổi, làm việc đến chiều rồi về Hội Mạo hiểm giả để giao nguyên liệu và nhận lương.
Dự định là vậy.
Thế mà.
Con này tự dưng xuất hiện.
Mê cùng này tôi rảo quanh mỗi ngày nên trên hết, tôi không thể lạc trong này nhưng không hiểu sao hôm nay lại phát hiện ra một con đường ẩn trên con đường thường đi.
Đây là vận rủi.
Đúng, là vận rủi.
Thường thì nếu tìm ra là phải bơ đi.
Mạo hiểm giả là tên gọi những người làm những chuyện mạo hiểm, không phải là dùng để chỉ những tên đầu bò không có kế hoạch gì mà cứ đâm đầu tiến tới.
Thế nhưng thực ra những tên tiến tới mà không thèm suy nghĩ lại là số nhiều và tôi cũng là một kẻ ngu ngốc vừa đặt mình vào cùng hàng với họ.
[Mê cung Thủy nguyệt] là một Mê cung đã được phát hiện và kiểm tra từ rất xa xưa, nếu tìm ra một căn phòng hay đường đi mới thì đó sẽ là một phát hiện to lớn.
Có cơ may kiếm được Ma cụ cao cấp hay Vũ khí các loại này, còn nếu không chỉ cần kiểm tra và vẽ lại bản đồ là có thể nhận tiền thưởng.
Ôm lấy mấy suy nghĩ ngu người thường mắc phải đó, tôi đã lỡ bước chân vào con đường đó.
Và kết quả sau khi đi một lát, tôi đến được một không gian rộng lớn như Hội trường và phải đối mặt với một
con Ma vật khổng lồ.
Nếu mắt tôi không nhầm thì nó là Rồng.
Rồng, là loại ma vậy cao cấp nhất, thông thường có thể cân được vài ba Mạo hiểm giả Rank Thánh bạc (Mithril), một cấp bậc trên cả Rank Bạch kim (Platina).
Bề ngoài chúng 'hình như' rất đa dạng từ hình thái rồng bình thường cho đến loại thon dài như rắn và dạng giống một con ếch khổng lồ.
'Hình như', là do những kẻ chạm trán với Rồng không may mắn đến mức sống sót được thường là bị nghiền đến mức không giữ được hình người và vốn dĩ việc chạm trán đã rất hiếm nên tồn tại của loài sinh vật này chỉ được kể đến trong sử sách.
Và sức mạnh chúng tương đương với Ma vương, thứ được cho là chỉ có bốn cá thể trên thế giới và chúng là loại tồn tại đứng trên sinh vật sống, gần chạm đến mức Thần linh.
Nói cách khác, một tên rank Đồng vĩnh viễn như tôi thì chỉ cần bị nhìn thấy thôi là xác định mất mạng.
Một thứ như vậy lại xuất hiện trước mặt tôi, làm sao không ngạc nhiên cho được.
Trong đầu hoàn toàn không ý định chiến đấu.
Thế nên tôi nhanh chóng đưa ra quyết định bỏ chạy, không chạy là chết nên định xoay chân về phía sau.
-- Nhưng.
Quả nhiên đối phương là thứ quái vật.
Tôi vừa dự chạy đi là đã nhận ra.
Đã buộc phải nhận ra.
-- Chân, không cử động.
Khoan, không chỉ chân, cả cơ thể đều không thể nhúc nhích được.
Một người bình thường sẽ bối rối không biết vì sao.
Nhưng tôi biết hiện tượng này.
Tôi đã học được rằng khi đối mặt với một người có sức mạnh quá cách biệt thì cơ thể sẽ rơi vào tình trạng này.
Khi bị áp đảo bởi ma lực cực đại, ta sẽ không thể điều khiển tự do cơ thể nữa.
Đây có lẽ là do thế.
Tôi không thể kháng lại uy áp của Rồng khiến toàn thân rơi vào trạng thái bất động.
Khi hiểu ra điều đó, tôi chán nản từ sâu trong lòng nhưng làm thế chẳng giúp được tí gì.
Điều duy nhất lúc đó tôi làm được chỉ là, chỉ là nhìn con ma vật trước mặt và cầu nguyện rằng đó đừng thịt mình.
Nhưng cuộc đời mà.
Con Rồng thấy tôi và mở mồm ra rồi cứ thế tiến về phía này.
-- Ar, nó tính ăn mình.
Đối mặt với nguy hại đến tính mạng, tôi thong thả nghĩ vậy.
Không ổn, chết mất, nhưng nghĩ thôi chứ đã quá muộn để làm được gì đó rồi.
Đằng nào cơ thể có chuyển động được đâu.
Mười lăm tuổi, tôi thành mạo hiểm giả và đã qua mười năm.
Hướng đến ước mơ ngày nào đó sẽ vượt qua rank Bạch kim và vươn đến rank Thánh bạc với số lượng người đạt được chỉ trên đầu ngón tay, tôi tiếp tục làm Mạo hiểm giả đến giờ.
Thế mà lại kết thúc ở đây sao.
Quá là chóng vánh.
Niềm tiếc nuối cùng cực cùng với cảm xúc hiểu rõ bản thân phải kết thúc tại đây giằng xé con tim tôi --
Và tôi cơ thể tôi, nằm trong mồm con Rồng.
◆◇◆◇◆
Có lẽ đã một lát sau, kì diệu thay tôi Đã Tỉnh Giấc.
Đúng, là Đã Tỉnh Giấc.
Chính xác bản thân đã chết do bị con Rồng ăn nhưng như phủ định lại, tôi Đã Tỉnh Giấc.
Và tôi nhận ra.
-- Khoan khoan khoan. Không thể nào đâu nhỉ? Ngay khi mở mắt ra, tôi xác nhận lại tình huống và nghĩ vậy từ sâu trong lòng.
Cái gì không thể nào.
Đó là về cơ thể tôi.
Tôi nhìn vào tay.
Và ở đó không có chút thịt nào vốn dĩ phải ở đó.
Không có da.
Thứ duy nhất ở đó là khúc xương thon dài trắng muốt.
Chỉ thế thôi.
Từ từ tôi quan sát hết và thấy không chỉ tay, toàn thân đều như vậy.
Chân toàn xương không da không thịt.
Đùi cũng thế.
Hai bờ vai cũng thế.
Mặt… không nhìn thấy nhưng chắc cũng thế thôi.
Có nghĩa là, tôi, Mạo hiểm giả rank Đồng, Lento Fayner, không biết tự khi nào từ Mạo hiểm giả, đã biến thành Skeleton.
-- Không thể nào, đâu ha?
◆◇◆◇◆
Dù vậy nhưng từ giờ phải làm gì đây.
Tôi trước hết phải nghĩ về vấn đề này.
Đầu tiên gác lại chuyện tôi đã bị Rồng xơi tái, còn sống thế này là tốt rồi.
Khoan, còn sống không nhỉ?
Skeleton là loại ma vật hệ bất tử vốn đã được cho là đã chết rồi.
Một loại ma vật yếu nhớt sẽ dễ dàng bị tiêu diệt bằng Ma thuật hệ Thanh tẩy của Giáo sĩ hoặc Đức cha của Giáo hội.
Skeleton có thể bị tiêu diệt bằng Ma thuật Thanh tẩy là do đây là ma vật tà ác trái với Quy luật của Thần linh còn Quy luật của Thần linh là [Sinh vật đã chết không được phép tồn tại trên đời này].
Hình như có một lý luận rằng thứ chống lại Quy luật để ở lại thế gian này sẽ bị diệt trừ bởi Ma thuật Thanh tẩy.
Chính xác hay không thì tôi chịu vì tôi đây đâu phải Giáo sĩ hay Đức cha nhưng nếu chấp nhận luân lý này, Skeleton là thứ đã chết và đó là điều quan trọng đối với tôi hiện giờ.
Tôi đang chết.
Trong trạng thái đang chết này và tồn tại trên đời.
Đây cực kỳ, tệ.
Như mới nãy đã nói, đang chết nhưng vẫn tồn tại ở trên đời nên đã trái với Quy luật của Thần linh.
Nếu cứ thế này trở về thành phố, dù tôi có biện minh rằng mình là Lento Fayner thế nào thì trước hết sẽ bị Thanh tẩy cái đã.
Và thế thì tồn tại của tôi sẽ hoàn toàn biến mất.
Không chịu vậy đâu.
Bỏ qua trạng thái xương xẩu này, tôi vẫn còn sống.
Dù có là Skeleton, một tồn tại đã được định nghĩa là đang chết, nhưng trên phương diện ý thức của tôi, tôi vẫn còn sống.
Thế nên không thể đi về thành phố rồi để bị giết được.
Thế nhưng giờ phải làm gì.
Đấy là vấn đề.
Sống mãi mãi ở đây chăng.
Nhưng nơi đây là Mê cung.
Mạo hiểm giả sẽ vào để tiêu diệt ma vật, dù nơi đây là ở vùng biên cương nhưng vẫn có bao nhiêu người mạnh hơn tôi.
Đi long nhong thì thể nào cũng bị giết.
Tình sao giờ…
Và, khi rơi vào trầm ngâm, tôi đã ngẫm ra một thứ.
Tôi, bây giờ là Ma vật.
Ma vật có một đặc tính lạ thường, ma vật khi trải qua tháng năm tích lũy kinh nghiệm chúng sẽ dần dần tiến hóa lên một cấp bậc tồn tại cao hơn.
Tôi thật lòng không rõ lắm về Ma vật nhưng dựa trên bề ngoài giờ tôi hoàn toàn giống ma vật Skeleton.
Vậy thì chắc tôi cũng làm được nhỉ?
Tiến hóa thực thể ấy.
Và, tôi chợt nhận ra.
Do tính chất công việc nên tôi đã đọc qua Sách nghiên cứu về Ma vật và trong đó cho ghi rằng Skeleton sau khi Tiến hóa Thực thể sẽ trở thành Ghoul (Ngạ quỷ).
Tất nhiên Ghoul cũng thuộc loại ma vật bất tử, hay còn gọi là Undead Monster nhưng nó mang tướng mạo giống con người hơn là Skeleton.
Chúng có thịt, mà, nếu che giấu dưới áo choàng và mặt nạ là có thể miễn cưỡng nhìn giống con người, nhỉ.
Nếu làm thế, có khi lại vào được thị trấn và kiếm được cơ hội giải thích cho người quen.
Tôi biết chuyện này nghe vô lý quá chừng nhưng những gì có thể hiện giờ chỉ vậy thôi.
Thế nên tôi xốc lại tinh thần.
Trước tiên phải nhắm đến Tiến hóa Thực thể thôi.
Và trở thành Ghoul trong Mê cung này.
Danh sách chương