Giữa một khung màu trắng xóa bất tận, ta có thể nhìn thấy bóng hình Shiika đang rù rì lảng vảng trên con đường khu dân cư.

Do bất ngờ ngăn cản sự truy đuổi của những Mushitsuki đeo chiếc kính bảo hộ cho nên cơ thể và tâm trí cô đã đạt đến ngưỡng. Tưởng chừng chỉ cần một cú huých nhỏ từ cơn gió đông thôi cũng đủ để khiến cô ngã xuống.

Khung cảnh trải dài ở trước và sau lưng cô, người đang chầm chậm lê bước về trước hoàn toàn đối nghịch.

Dưới sự tàn phá của cơn bão tuyết, những nơi mà cô đã đi qua chẳng vương lại gì. Những căn nhà hoang vu biến dạng, hàng loạt cột dây điện bị gãy đổ và nền bê tông cũng bật lên dữ dội. Mọi thứ trong không gian bị nghiền nát một cách âm thầm thành tro bụi trước khi bị phân tán giữa những làn gió.

“......”

Shiika mất một lúc để xoa dịu hai bàn tay và thở ra một chùm hơi nóng để làm ấm. Những bông tuyết trắng từ trên trời bắt đầu rơi xuống nhẹ nhàng chồng lên chiếc khăn quàng cổ của cô.

Không hiểu sao những bông tuyết thật lại bắt đầu rơi xuống hòa lẫn với đám tuyết đang lờ lững quanh người Shiika.

Shiika khẽ ngẩng đầu lên và nhận ra con đom đóm phát sáng đang ở ngay trên đầu. Được bao bọc bởi lớp tuyết sáng do bản thân tạo ra và tuyết thông thường, nó cứ không ngừng toát ra một luồng hào quang rực rỡ.

“Lạnh quá...”

Shiika thì thầm vài câu với con đom đóm bằng một nụ cười yếu ớt.

Nhưng rồi đột nhiên, cô ngất đi từ khi nào chẳng hay.

Sau đó --- cô đổ gục.

Mãi cho đến khi tiếng động ầm ĩ vang vọng ra khắp xung quanh mới khiến cô chịu sực tỉnh.

Sau một hồi lâu lắc, cô cuối cùng cũng nhận ra bản thân đã nằm gục trên nền tuyết. Cơ thể vẫn còn lạnh cóng và rất khó để có lại cảm giác ở cả tay và chân.

Tiếng động ầm ĩ dường như đang ngày càng đến gần bên trong cơn bão tuyết một lần nữa vang vọng ra khắp khu dân cư. Cơn bão tuyết đang giam cầm cô bị phân tán, ngay cả hướng gió cũng đổi.

Tiếng gì thế nhỉ? ---

Cô chả còn chút sức lực nào để hỏi han câu đó.

Cô chỉ cảm nhận được tiếng động ầm ĩ ấy nghe như tiếng khai hỏa của một khẩu đại bác đang tiến lại gần mình. Khi tiếng động ấy ngày một tiến đến gần hơn, cơn bão tuyết vây quanh cô dần vơi đi.

“...!”

Shiika bỗng chốc đứng dậy, khiến lớp tuyết chất chồng trên lưng bất ngờ rũ xuống.

Một lần nữa đi một bước bâng quơ.

Cô phải chạy mau.

Nếu cứ nán lại ở đây, sự tồn tại của cô sẽ chỉ còn là dĩ vãng.

Nỗi lo toan bất chợt thúc đẩy cơ thể Shiika, khiến cô di chuyển về phía trước.

“Tại sao... mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ...”

Shiika tự lẩm bẩm.

“Chỉ sống thôi cũng khiến ta phải gây tổn thương cho những ai xung quanh.”

Nghe thấy một giọng nói rộ lên, Shiika bất ngờ ngoảnh đầu ra sau.

Khung cảnh trước mắt khắc sâu vào võng mạc của cô.

Cậu ta đã ở đó từ khi nào? Chỉ ...

Im lặng đứng đó thôi sao.

Một hình bóng tưởng chừng mong manh và dễ vỡ như thể có thể tan biến bất kỳ lúc nào, nhưng cũng thật sâu sắc và mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

Cậu trai bao trùm trong bóng đen đang đứng ở ngay kia.

Chỉ một khắc thoáng qua, Shiika đã lầm tưởng bản thân đang nhìn ảnh phản chiếu qua tấm gương.

Song thực chất lại không phải.

Bên cạnh sự tương đồng về tuổi tác thì giữa cô và hình bóng đang che giấu thân phận ấy chả còn điểm chung nào cả.

Tuy vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm giác như mình và cậu trai ở trước mặt rất giống nhau.

“Cậu... là ai vậy.”

Cô không hề e sợ.

Tuy bộ đồ của cậu y hệt những kẻ đã tấn công cô ấy mới đây không lâu, nhưng trong mắt cô cậu không phải là một kẻ đáng sợ.

Hoặc cũng có thể cô đã quên đi cảm giác sợ hãi. Tâm trí trở nên mờ ảo khiến cô cảm giác như mình đã quên đi rất nhiều thứ.

Có thể thấy luồng khói trắng bốc ra từ khẩu súng lục cậu trai đang nắm giữ trong tay. Nếu tiếng động ầm ĩ vừa rồi là từ khẩu súng lục này thì tức là cậu trai trước mặt cô đây là người đầu tiên đã có thể đến gần cô bằng chính sức mình.

Môt cô bé bị mọi người sợ hãi, trở thành người mà ai ai cũng phải lập tức tháo chạy ngay khi bắt gặp... duy chỉ có cậu ấy, duy chỉ có cậu trai mà cô cảm thấy giống với bản thân ấy lại là người đã đến bên cạnh mình.

“Kakkou”

Cậu trai đáp lại một cách trơn tru.

Shiika và cậu trai mang danh (Kakkou) lặng lẽ giao tiếp với nhau bằng mắt một lúc.

Trong khoảng thời gian này, Shiika có thể cảm nhận được sự trống trải bên trong mình đang ngày một lan rộng.

Cậu trai được gọi là (Kakkou) chẳng nói một câu cũng chẳng có động thái nào.

Trong mắt Shiika, dường như cậu trai người mình chi chít những vết thương kia đang khóc.

“Giấc mơ của cậu... là gì?”

(Kakkou) bất ngờ hỏi cô.

Ý thức đang trôi đi chợt sực tỉnh lại ngay khi nghe câu nói đó.

Giấc mơ... của tớ ---

Hình ảnh nhạt nhòa của gia đình từ từ hiện lên trong cô.

Ngôi trường cô luôn rảo bước mỗi ngày ---

Cũng như nụ cười của cô thiếu nữ đeo chiếc kính bảo hộ đã thừa nhận giấc mơ của cô.

Một thứ đáng trân trọng và vô cùng quý giá...

Một thứ mà cô đã ấp ủ trong lòng mình từ lâu.

Thiếu nữ đeo chiếc kính bảo hộ đã khen giấc mơ của cô rất đẹp.

Bởi vậy, giờ đây... cô thấy bất mãn và buồn rầu khi phải để giấc mơ bị gặm nhấm bởi con Bạch Huỳnh --- bởi sự tồn tại của (Mushi).

“Giấc mơ của tớ... là tìm ra một nơi mà mình có thể ở lại...”

Bàn tay đang giữ lấy khẩu súng bất chợt buông lỏng.

“Giấc mơ của cậu cũng giống tớ...”

“Thật sao...?”

“Ừ.”

Nhìn thấy cậu trai gật gù, một niềm vui sướng khó tả khỏa lấp con tim cô.

Một người cùng chung giấc mơ ---

Mong mỏi tìm được một nơi mình thuộc về. Cậu trai ở trước mặt cô đã mong mỏi được thực hiện giấc mơ giống với cô và đã bảo vệ nó cho đến bây giờ.

Shiika nhìn lên con Bạch Huỳnh.

Con đom đóm ngoan ngoãn lắng nghe yêu cầu cuối cùng của Shiika và nhẹ nhàng bay đến trước mắt cô.

Sẽ thật thảm thương nếu cứ để (Mushi) ngấu nghiến giấc mơ đến chết như vậy...

Giá như... mình có thể hạ quyết tâm bảo vệ giấc mơ của bản thân khỏi (Mushi)… sớm hơn một chút thôi... thì có lẽ đã chẳng phải đi đến kết cục này?

Tuy nhiên Shiika không còn chút sức lực nào nữa.

Nếu vậy, hãy giao phó tất cả cho cậu trai ở trước mặt cô, hãy giao phó quyết tâm bảo vệ giấc mơ cho cậu, và lòng can trường để chiến đấu chống lại (Mushi); hãy giao hết cho cậu...

Cầu mong một ngày nào đó, cậu có thể nhận ra giấc mơ của mình, cũng giống như cô.

“Tớ sẽ trao giấc mơ của mình cho cậu!”

Shiika giữ lấy con Bạch Huỳnh nhỏ nhắn và đưa nó ra trước mặt cậu.

(Kakkou) bất ngờ mở to đôi mắt. Cậu khá lúng túng trước hành động vượt ngoài dự đoán của Shiika.

“Tớ không còn giấc mơ nào khác nữa... vậy nên là, tớ sẽ trao giấc mơ của mình cho cậu. Đến một lúc nào đó, nếu cậu đã thực hiện được giấc mơ của mình, hãy nhớ về giấc mơ của tớ nữa nhé?”

Những giọt nước mắt lăn dài từ trên khóe mi.

Những giọt nước mắt mà ban đầu cô cứ ngỡ như đã khô cạn chung với xúc cảm, lại một lần nữa chứa chan đầy cảm xúc.

“Làm ơn đừng từ bỏ giấc mơ của mình!”

(Kakkou) lặng lẽ nhìn lại Shiika đang khóc.

Chỉ nhìn vào hình bóng ấy thôi cũng đủ để cô hiểu rằng cậu chắc chắn cũng có nỗi khổ tâm riêng. Dáng đứng ngơ ngác của cậu trông như một đứa trẻ đi lạc bơ vơ không biết lối đi ngõ hẻm và bởi vậy nên cậu mới đứng ngay tại đây.

Có điều cậu lại bĩu môi.

Thể hiện một nét mặt như thể đã hạ quyết tâm --- cuối cùng đã tìm được con đường để bản thân bước tiếp và gật đầu:

“Tớ hiểu rồi.”

Cậu trai từng chút một nâng khẩu súng lên, và nhắm vào con Bạch Huỳnh của Shiika.



Cô có thể nhận thấy: sự bối rối và dễ bị tổn thương bao trùm cậu trước đó đã hóa thành một ý chí mạnh mẽ.

“Tớ hứa sẽ không bao giờ từ bỏ. Vậy nên một ngày nào đó, cậu phải ---”

Ngón tay đang áp vào cò súng càng dồn thêm lực.

“Cậu phải nhớ về giấc mơ của tớ nữa nhé.”

“Ừ, tớ hứa.”

Một Shiika nở rộ nụ cười và một (Kakkou) bĩu môi cùng nhìn nhau lần cuối.

Tiếng súng inh ỏi vang vọng khắp ngõ phố của khu dân cư bao trùm trong tuyết rơi.

Trong lúc lắng nghe âm vang tiếng súng xa dần, Shiika cảm giác như ý thức lẫn giấc mơ của mình đang chìm vào bóng tối ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện