Ở một khoảng không bao trùm bởi sự tĩnh mịch, Shiika có thể được nhìn thấy đang đứng lẻ loi.

Cảnh tượng lọt vào tầm mắt cô chẳng hề có chút thương xót nào, mọi thứ bị biến dạng và mất đi hình thù ban đầu.

Trận chiến đã nổ ra bỗng chốc trở thành một cuộc thảm sát một chiều chỉ trong chớp mắt -- trước khi đơn phương chấm dứt.

“......”

“Ai đó...”

Shiika hít một hơi thật sâu, lơ đãng nhìn vào khung cảnh phía trước.

Trước mặt cô là một khu đất trống rộng thênh thang bao trùm trong sự tĩnh lặng. Lưu vực sông vừa nơi đây không lâu đã trở thành bình địa, không còn gì ngoài đất đá phía sau. Ngay cả cây cầu đặt gần bờ sông cũng bị xóa sổ chả còn một vết tích, Shiika không hề đảo mắt đi nơi đâu, và nguyện cầu cho tới giây cuối cùng.

Sau khi một trăm (Mushi) đụng độ với con Bạch Huỳnh đang khởi tạo cơn mưa tuyết thì tất cả chúng đều phát ra tiếng giãy chết trước khi bị cắt xẻ gần như ngay tức thời. Và cứ mỗi khi một (Mushi) bị giết chết, thì sẽ có ai đó gục ngã. Nhưng trước khi thân xác chạm đất, họ sẽ nhìn trừng vào Shiika với đôi đồng tử mờ nhạt.

--- Mau dừng lại đi...

Đã biết bao lần cô nói câu này rồi? Đứng trước một Mushitsuki đang nhảy xổ đến chỗ của mình, và con Bạch Huỳnh đã lây nhiễm...

Cô đã nói lên câu này rất nhiều lần từ sâu trong thâm tâm.

Ấy thế mà Mushitsuki đeo chiếc kính bảo hộ vẫn tiếp tục thách thức con Bạch Huỳnh cứ như những chú bướm đêm bị ngọn lửa hút lấy trước khi lần lượt rơi xuống.

Vầng hào quang của con Bạch Huỳnh ngày một rực sáng. Mỗi khi con Bạch Huỳnh khiến cho tuyết rơi, cô lại cảm thấy có thứ gì đó trân quý bên trong mình bị tước lấy đi. Giữa thuộc thảm sát ấy, hình ảnh của gia đình và bạn học thoáng qua liên hồi trước khi biến mất không còn đọng lại gì.

Ngay cả nụ cười yêu kiều của người chị gái, cô cũng không còn có thể nhớ được nữa.

Cơn mưa tuyết xối xuống do con đom đóm tạo ra hình thành nên một cơn bão tuyết với Shiika làm trung tâm. Nhưng nằm trong tầm của cô thì những bông tuyết trắng tinh lại chủ ý tránh xa, và rơi xuống nơi khác.

“Em... là thứ... gì... vậy? Làm thế nào... chúng ta lại?!...”

Khi ấy --- âm thanh của đống đổ nát bị đẩy đi bất chợt vọng lại.

Nước mắt đã khô; giọng cô cũng trở nên đục khàn. Ngẩng khuôn mặt còn vương đâu đó nước mắt, Shiika hướng về con đường nơi giọng nói được phát ra.

Nằm giữa sự tàn diệt tĩnh mịch vẫn còn đang tiếp diện, một thiếu nữ trùm trong chiếc áo khoác dài đứng dậy. Chiếc kính bảo hộ đang che dung mao cô đã hoàn toàn vỡ nát, chỉ đơn thuần là đang được treo lủng lẳng ngay trên cổ.

Thiếu nữ đang lao đao bước tới chỗ Shiika.

“...Chuyện gì... đang xảy ra... với mình vậy?!---”

Trên đầu của thiếu nữ trông như sắp khóc. Một chú bướm cánh rộng hiện ra đập đôi cánh của nó. Tỏa ra thứ ánh quang mờ nhạt từ cơ thể, đường nét của chú bướm bỗng chốc trở nên méo mó.

Hình như nó đã bị thương tổn bởi bông tuyết vừa nãy. Một bên cánh của nó gần như tan tác. Nhưng rồi sau đó, chú bướm trở nên to ra như phồng lên; cặp cánh ngay sau đó hóa thành ngọn lửa trắng thuần khiết.

Mái tóc Shiika nhẹ nhàng rung rinh khi cơn sóng bỏng cháy phả vào bờ má lạnh cóng của cô. Chú bướm Namie bao trùm trong ngọn lửa với nhiệt độ cực cao đập cánh, và tức thời làm bốc hơi đống đổ nát và mặt đất xung quanh.

Nhưng trước khi mọi thứ kịp tiến xa hơn, con đom đóm đang đáp trước ngực Shiika tỏa ra thứ ánh sáng trắng chói lóa. Con đom đóm màu trắng tinh từ trên trời lao xuống đụng độ với chú bướm Namie đang bao trùm trong ngọn lửa trắng.

“Uug…Ahhhhh!”

Như một vụ nổ mới vừa nổ ra, tầm nhìn của Shiika ngay lập tức bị che phủ bởi một lượng lớn hơi nước. Ngọn lửa đang bao trùm chú bướm Namie đã dần bị dập tắt, trước khi bị thổi bay và vụt tắt.

“Hah... Hahh---”

Chú bướm Namie đã mất đi ngọn lửa và cả hai bộ cánh nằm rơi vất vưởng trên đất. Dù có thoát khỏi số phận của việc bị giết thôi thì nó cũng không còn có thể bay được nữa. Nó đang gượng sức vùng vẫy như một con giun.

“---!...”

Thiếu nữ khụy một gối nhìn chăm chằm vào Shiika.

“... Bằng mọi giá... Mình... phải bảo vệ đất nước...! Mình... không được phép để... thua... như thế này được--!”

Chú bướm Namie đang bất lực vùng vẫy trên mặt đất, ngẩng đầu lên một lần nữa. Cứ như đang vắt kiệt chút sức lực còn lại, ngọn lửa bao trùm cả cơ thể của chú bướm trước khi từ từ hình thành hai cặp cánh.

“Mình --- sẽ bảo vệ đất nước này!”

Như thể đáp lại tiếng thét của cô thiếu nữ, ngọn lửa đang bao trùm chú bướm Namie bùng lên. Những cơn sóng nhiệt dữ dội ập đến xung quanh cô, khiến cho đống đổ nát tan biến gần như ngay tức khắc. Chú bướm khổng lồ đang bùng cháy trong ngọn lửa trắng một lần nữa tung bay lên bầu trời.

Shiika chỉ có thể giương mắt nhìn cô thiếu nữ ở trước mắt. Nắm đấm còn đang siết chặt một cách vô thức đã trở nên tê cóng.

Khi ấy, thông qua chiếc kính bảo hộ của cô thiếu nữ, thể hiện rõ sự thù địch, và đâu đó tiếng ồn. Một giọng nói lan man phát ra từ chiếc kính bảo hộ có vẻ là của một người đàn ông.

Chuyển động của cô thiếu nữ bỗng chốc ngưng lại, nét mặt của cô thay đổi khi quan sát chiếc kính bảo hộ đang treo lủng lẳng nằm ngay trên cổ.

“Huh... Haji... Kaigo...?”

Dù không thể nghe được nội dung của cuộc trò chuyện, nhưng xem ra người đàn ông đang nói điều gì đó với cô thiếu nữ.

“Đừng có mà giỡn mặt...! Làm sao ta có thể rút lui bây giờ đây...? … Huh, (Kakkou)? Không đời nào một tên nhóc hư danh như thằng đấy lại có thể đối chọi lại với con quái vật này ---!”

Nghe thấy cụm từ “quái vật”, vai Shiika chợt khẽ run lên.

“.......!”

--- Pa

Bất thình lình, ngọn lửa đang bao trùm xung quanh chú bướm Namie bắt đầu chập chờn. Đôi cánh đang phóng ra những cơn sóng nhiệt bập bùng như thể hao tổn nhiên liệu.

“--- Ngươi... vừa mới nói... gì?”

Thiếu nữ mới gào cuống lên bất ngờ mở to đôi mắt.

“Không đời nào... cha ta... lại làm những chuyện như... trốn sang quốc gia khác được---”

Rất nhanh chóng, có vẻ như cô không còn có thể kìm nén được cảm xúc nữa, và bắt đầu hét lên.

“Đừng lừa tao! Cha đã luôn bảo vệ đất nước này! Nhà Takakuwa đã luôn bảo vệ đất nước này! Những gì chúng ta đang làm... là công lý!”

Nhưng rồi, cô trở nên cứng họng ngay khi quay sang hướng của Shiika.

“K-Không... con bé đó... là kẻ thù của đất nước sao... Vậy nên mới... Không, không, không M-Mình...! Cha... ông ấy! Dừng lại đi! Đừng nói nữa---!”

Thiếu nữ vẫn liên tục lắc đầu trong khi bịt tai lại, bất giác trở nên co cứng khi nghe thấy những lời nói tiếp theo của người đàn ông.

Pa ---

Pa ---

Ngọn lửa bao trùm chú bướm Namie dần tắt lịm, trước khi --- tan biến hoàn toàn.

Chỉ những lời của người đàn ông ấy là chạm tới tai Shiika.

--- “Cô chả là gì ngoài một con tốt thí.”

Người đàn ông thốt ra lời nói đó với một giọng cay nghiệt.

Và rồi, như thể đã dùng triệt để sức lực, cả hai đầu gối của cô khụy xuống đất một cách yếu ớt.

“....”

Đôi đồng tử đang nhìn ngước vào khoảng không bắt đầu mất đi ánh sáng cũng như bao người trước đó đã trở thành một Ketsurakusha do Shiika.

Shiika rảo bước lại gần cô thiếu nữ, và lấy tay mình chạm vào gò má đang thấm đẫm nước mắt của cô.

“Em... xin lỗi...”

Cặp mắt trống rỗng của thiếu nữ ngước nhìn về Shiika.

“Em xin lỗi... em đã cố ngăn nó lại... hết lần này đến lần khác... bảo nó hãy mau dừng lại đi... nhưng nó vẫn không chịu nghe lời... Em không biết mình nên làm gì nữa...”

Giọng cô dường như vẫn chưa khàn hẳn, nước mắt cũng chưa khô han. Shiika đang thì thào với giọng nói dịu dàng pha lẫn yếu ớt đến mức khó có thể nghe thấy, cũng đang khóc chung với cô thiếu nữ. Nước mắt từ nơi đâu ứa ra làm mờ tầm nhìn của cô.

Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, cô không hề biết. Nên làm gì để ngăn nó lại, cô cũng không hề biết. Vì không thể làm gì cả nên cô chỉ có thể khóc. Thiếu nữ đang bị thương lia mắt thẳng vào Shiika với nét ngạc nhiên.



Đối diện với Shiika đang xoa nhẹ gò má của mình, cô nhẹ nhàng lấy tay mình đặt lên tay Shiika trong khi phô ra một nụ cười yếu ớt.

“Người xin lỗi... phải là chị mới đúng... Cứ nghĩ rằng ---”

Hơi ấm của cô thiếu nữ dần dần truyền sang bàn tay Shiika.

“Cứ nghĩ rằng… có thể chạm được vào em dễ như thế này thôi...”

Như thể không thể chịu đựng được cảm xúc nào đó, thiếu nữ cúi gằm mặt xuống.

“... Em thực sự xin lỗi... Ban đầu... em mong rằng sẽ giúp được mọi người...”

Kìm nén giọng nói yếu ớt lại như thể bị nhiều mớ cảm xúc hỗn độn dồn nén, cô gái một lần nữa ngẩng đầu lên.

“Có thể kể cho chị nghe về giấc mơ của em chứ? Điều gì mà em đang ao ước?”

Trước việc bị hỏi, Shiika chợt hồi tưởng lại.

Dù cho có rất nhiều thứ cô không còn có thể nhớ nhung, nhưng chỉ riêng điều này là cô nhớ rất rõ.

Dù cho cô lúc nào cũng bị cha mẹ khiển trách, thì cũng chả sao.

Dù cho cô không có bạn bè nào ở trường học, thì cũng chả sao hết.

Nhưng, chắc chắn phải có một nơi nào đó... một nơi nào đó ngoài kia ---

“Em ao ước... có thể tìm được một nơi mình thuộc về, một nơi cho phép em ở lại...”

Shiika đáp lại một cách rành mạch.

Thiếu nữ nheo mắt lại cứ như đang nhìn vào thứ gì đó chói sáng, thay biểu cảm nghiêm túc của mình thành một thiếu nữ bình thường có thể được bắt gặp ở bất cứ đâu.

“... Giấc mơ đẹp đấy.”

“Giấc mơ của Onee-san là gì?”

Bị Shiika hỏi, thiếu nữ nở một tràng cười tự chế giễu mình.

“Chị muốn bảo vệ đất nước này... nhưng, điều đó---”

“Một giấc mơ rất lộng lẫy đấy ạ.”

Nghe thấy lời nói của Shiika, thiếu nữ ngẩng đầu lên trông như giật mình.

“... Eh?”

“Em nghĩ, đó thực sự là một giấc mơ rất lộng lẫy."

Thiếu nữ nghe lời nói của Shiika với nét mặt sững sờ. Nhưng rồi biểu cảm của cô méo mó đi theo cách chậm rãi. Cô áp tay lên đầu và bắt đầu run lên vì cười cứ như đã nhớ lại điều gì đó.

“Aha... AHaha...”

“Mm?”

“Ừ... như em nói đấy, đó đúng là điều chị đã nghĩ khi còn nhỏ. Mỗi khi ngắm nhìn người cha tuyệt vời của mình, chị không thể không ao ước rằng sẽ được trưởng thành giống như cha, rằng chị có thể vượt qua nhiệm vụ to lớn đó là bảo vệ đất nước. Vô hình chung... nó lại trở thành giấc mơ của chị mất luôn... Ahaha...”

Ban đầu cô cứ ngỡ như thiếu nữ đó đang cười nhưng thực sự thì đang khóc. Những giọt nước mắt lớn hơn vừa rồi rơi xuống bờ má cô.

“Aha... Từ khi nào mình lại đi sai vậy nhỉ... Lẽ ra mình đã biết từ lâu rằng... Công lý thực thụ không phải là đánh bại kẻ thù... hay tạo thêm đồng minh dưới trướng mình... mà là che chở cho những người đang tìm kiếm sự cứu giúp... như em đấy.”

Thiếu nữ vươn tay về phía trước và xoa nhẹ đầu Shiika. Dù nó rất yếu ớt như thể cô không hề dùng sức, nhưng bàn tay thì vẫn nồng nàn sự ấm áp. Dù rằng Shiika không còn nhớ rõ nét mặt của cô, nhưng bàn tay của thiếu nữ ấy y hệt bàn tay ấm áp của chị gái Shiika.

“Có thể nói cho chị... tên của em chứ?”

“Anmoto... Shiika.”

Đặt bàn tay đang xoa nhẹ đầu Shiika lên vai, thiếu nữ nhẹ nhàng đẩy Shiika về phía trước.

“Đi đi, Shiika.”

Liếc thẳng vào cặp mắt của cô, thiếu nữ tiếp tục nói:

“Chẳng cần biết có ai đó cản đường hay muốn níu chân em lại, thì đừng bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình. Giấc mơ của em không phải là thứ bị ai đó cản trở... Một giấc mơ không ai có thể ngăn em thực hiện; một giấc mơ chỉ thuộc về mỗi mình em.”

Giọng của thiếu nữ cứ yếu dần.

“...”

Thực sự rất lạ.

Dù cho phía đối địch đã bị cô làm cho trọng thương, nhưng dường như họ đã quên cô mất rồi.

Sau khi gặp mặt người phụ nữ đeo tròng kính râm, và trở thành một Mushitsuki, cô cứ ngỡ như việc mọi người sợ hãi mình là điều hiển nhiên.

À không, trước đây cũng đã từng. Ngoài chị gái của cô ra thì không còn ai công nhận sự tồn tại của cô cả.

Dù cho đáng lẽ mọi chuyện phải là như vậy --- nhưng thiếu nữ đứng trước mặt Shiika đây đã thừa nhận cô. Cô công nhận sự tồn tại của Shiika, và còn bảo rằng hãy bảo vệ lấy giấc mơ của mình.

“...Mm.”

Cô không hề biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình sau này.

Điều duy nhất cô biết được, đó là bản thân đã trở thành một Mushitsuki, và cô gần như không còn chứa chấp giấc mơ nào khác.

Tuy vậy Shiika cuối cùng cũng chịu hạ quyết tâm.

Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cô sẽ không bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình ---

“Cảm ơn Onee-san.”

Thiếu nữ đáp lại bằng một nụ cười.

“Chị phải cảm ơn em mới đúng... Nếu chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa... thì lần tới... chị chắc chắn sẽ nhân danh chính nghĩa... để bảo vệ em...”

Cơ thể của thiếu nữ bỗng nhiên nghiêng sang một bên và ngã xuống. Theo sau cô là chú bướm Namie đã bị trọng thương rơi xuống nền đất đáp xuống cạnh bên. Dường như cô chỉ mất ý thức thay vì trở thành một Ketsurakusha.

“......”

Sau khi liếc qua thiếu nữ mà mình không hề biết tên mất một hồi, Shiika ngoảnh người lại và rời đi.

Cùng với con bướm đang đậu bên cạnh mình, Shiika cất bước về phía trước bên trên lưu vực chẳng còn tí sức sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện