(Kakkou) đang rình rập trong bóng đêm ở dưới lan can của tuyến đường trên cao.
Nằm bên kia làn đường eo hẹp, ta có thể thấy dòng người qua lại trên con đường trở về nhà. Khu kinh doanh tọa lạc tại trung tâm thành phố Ouka đang ở ngay trước mắt cậu.
Dưới chân cậu là một vũng nước phản chiếu cái bóng của chính cậu. Nó cho thấy cậu đã thay đổi như thế nào so với hồi cấp tiểu học.
Các trang bị như áo khoác bó người, găng tay, và đôi ủng đều đã bịt kín cơ thể. Toàn bộ các trang bị trên đều được làm bằng chất liệu đặc biệt có thể chịu va đập mạnh. Cặp kính bảo hộ khổng lồ che lấp nửa dung mạo đẩy tóc cậu lên và khiến cậu trông không khác gì một con quỷ.
Những trang bị này đều thống nhất một gam màu đen, là tiêu chuẩn cho các thiết bị mà Phân Khu Trung Đông thuộc Cục Bảo Tồn Môi Trường Đặc Biệt sử dụng. Và tất cả chúng đều được sản xuất với mục đích chiến đấu với Mushitsuki, đặc biệt là chiếc kính bảo hộ, chúng có thể coi là kết tinh của công nghệ tân thời.
Đột nhiên, đi cùng tiếng o o ầm ĩ, một chấm đỏ hiện lên trên chiếc kính bảo hộ của Kakkou.
Từ những gì cậu nhìn được, một tấm bản đồ hiện ra tuyến đường bỏ trốn của một Mushitsuki đáng sợ hay còn gọi là (Fuyuhotaru)
Lúc này, (Fuyuhotaru) dường như đang lang thang gần khu dân cư. Đường đi của cô cũng không cho thấy sự liên quan nào cả, liệu cô có đến chỗ (Kakkou) hay không vẫn còn là một ẩn số.
Theo chiến dịch thì Đội Quân Thống Nhất bao gồm những con người ưu tú đến từ nhiều chi nhánh khác nhau sẽ mau chóng chạm trán với (Fuyuhotaru). Lực lượng (Kakkou) tham gia chỉ hội tụ những người thuộc chi nhánh Trung Đông dưới thẩm quyền của thành phố Ouka; thực chất lại nằm cách xa trận địa dưới danh nghĩa một đội hậu cần. Nếu mọi thứ thuận buồm xuôi gió, họ sẽ bắt được (Fuyuhotaru) và đưa cô ta vào chi nhánh của mình --- các cấp trên rõ ràng đã nghĩ tới việc thu lợi nhuận khi đề ra chiến dịch.
“Chắc mấy tên ma mới như chúng ta không có cửa để bước lên vũ đài đâu nhỉ?”
Mãi cho đến khi (Kakkou) nhận ra bản thân đang trở nên lo sợ, cậu liền buông lỏng vai.
Ngoài Kakkou ra thì còn ít nhất hàng tá các chiến sĩ có thể đang rình rập trong phạm vi bán kính một trăm mét. Trong cái bóng của tòa nhà ấy, hình bóng một chiến sĩ đang mang trang bị tương tự như (Kakkou) thỉnh thoảng có thể được nhìn thấy.
“Dĩ nhiên, bung xõa và ngồi không là nhất.”
Sau khi nghe thấy câu từ của Haji dường như có chứa ẩn ý, cậu đã nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất, nhưng Đội Quân Thống Nhất do (Namie) lãnh đạo là lực lượng chiến đấu chính của CBT. Do vậy, nhiệm vụ đầu tiên của (Kakkou) sẽ kết thúc một cách êm xuôi.
“Cứ bỏ xó đi, lười biếng đi, và quay về thôi nào...”
Khi cậu vừa ấp ủ ý nghĩ đó, thì một giọng nói nổ ra từ thiết bị giao tiếp không dây của chiếc kính bảo hộ.
“Thông báo đến tất cả những chiến sĩ của Phân Khu Trung Đông đang đợi lệnh.”
Một giọng nói xa lạ; ắt là của vị chỉ huy thuộc Phân Khu Trung Đông, Takakuwa Azuma.
Và như một lẽ dĩ nhiên. Ông ta đã nói rằng bản thân sẽ tự mình lãnh đạo lực lượng.
(Kakkou) nhớ lại lời nói của Haji.
Nhưng, ở thời điểm khi đội độc lập không có việc gì để làm --- cậu chắc hẳn đã định nhân cơ hội này để phô diễn sức mạnh và thể hiện uy danh như một người lãnh đạo chăng? Nhưng sau đó, Takakuwa Azuma chợt nêu ra một chỉ thị không thể ngờ đến.
“Từ nay trở về sau, mục tiêu của chiến dịch sẽ thay đổi, Phân Khu Trung Đông đã được cử đi thực hiện một nhiệm vụ ưu tiên tiên quyết.”
(Kakkou) chợt cau mày.
“Thay đổi...... mục tiêu của chiến dịch?”
“Trước khi thực hiện chiến dịch, tôi mong rằng các chiến sĩ đã nắm rõ tình hình hiện tại. Như đã nói từ trước, “Ishu” được tìm thấy cách đây hai tiếng trước, (Fuyuhotaru) vẫn còn đang chạy trốn. Không sớm hay muộn, lực lượng thống nhất đến từ nhiều phân khu, tính cả Trụ Sở Chính sẽ chạm trán với cô ta, và sau đó chúng ta sẽ hạ gục cô ta. Nhưng nó sẽ là một cuộc chiến khó nhằn, một người yếu thế sẽ đối chọi lại sức mạnh của CBT và khiến nó rơi vào một cuộc hỗn loạn nhất thời. Và như vậy thì lực lượng bảo vệ Trụ Sở Chính giờ mới là bên yếu thế.”
Ông già này đang nói cái gì thế?
Một nửa những câu từ đầu tiên mà Takakuwa Azuma thốt ra, (Kakkou) có thể bắt nhịp, nhưng một nửa những câu từ thứ hai thì dường như chả dính dáng gì đến tình hiện tại cả.
Đúng lúc cậu cảm thấy bất ổn, thì bản đồ trên tròng kính bảo hộ đột nhiên bị thay thế bằng một bức hình khác. Bản đồ thành phố Ouka dần được phóng to, hiển thị một tuyến đường liên kết với một vài thành phố.
“Hả? Tức là sao? Chúng ta đâu có việc gì với (Fuyuhotaru) đâu, đúng chứ?”
“Chiến dịch mà tôi đã lên kế hoạch cho nhiều năm; cuối cùng cũng là lúc để nó được thực hiện. Tất cả các chiến sĩ đều được loại ra khỏi đội hậu cần và lập tức hành động mau. Tôi sẽ chỉ huy, nhưng mọi chỉ thị liên quan đến chiến đấu đều sẽ được giao phó cho thành viên hạng sáu (Hozumi).”
“Đã rõ, thưa ngài.”
“!”
Một câu trả lời bất thình lình đến từ sau lưng (Kakkou).
(Kakkou) ngạc nhiên, quay người lại và thấy một chàng trai trẻ bước ra từ cái bóng của lối đi eo hẹp. Dẫu vậy anh ta sở hữu thứ trang bị tương tự như của (Kakkou), (Hozumi) có cái đầu cao hơn cậu, và căn cứ vào tông giọng trầm của anh ta, chắc chắn là lớn hơn (Kakkou) bốn năm tuổi.
Từ khi nào mà tên này đứng ở đây vậy....?
Trong giai đoạn hiện tại, “Ishu” là một Mushitsuki rất hiếm có. Với một danh hiệu như “hạng sáu”, anh ta xứng đáng để trở thành lãnh đạo của tổ đội. Người ta đồn rằng anh ta là một đối thủ cứng cựa. Kể cả (Kakkou), người vẫn còn là thực tập sinh cũng đã từng nghe đến cái tên này.
Theo sau (Hozumi), các chiến sĩ dần dần xuất hiện, tiến tới chỗ của anh ta.
(Kakkou) bất chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng, nên vượt lên chỗ (Hozumi).
“Oi! Chuyện quái gì đang xảy ra đây? Các người định đi đâu --- ?”
“Đây là ngày đầu tiên nhóc đi làm nhiệm vụ à?”
(Hozumi) lia mắt sang cậu, nói với giọng điệu lạ hoắc và trầm lắng.
“Nếu thế thì nhóc không thể không biết... Chúng ta thực sự đã chờ đợi thời cơ này từ rất lâu rồi.”
“Cho nên tôi mới hỏi là chuyện gì đang xảy ra đấy.”
“Chúng ta không thể cứ sống thế này mãi... nữa. Mushitsuki chúng ta đã bị ra lệnh một cách bừa bãi theo ý muốn của Trụ Sở Chính, và định mệnh của chúng ta đó là bị vứt đi như đống rác không sớm hay muộn. Chỉ chúng ta mới có thể tự cứu lấy bản thân thôi...”
“Hả? Đang nói cái quái gì thế?”
Không quan tâm tới (Kakkou) bối rối, (Hozumi) và các chiến sĩ khác bắt đầu chạy trên con đường đã được định sẵn từ chiếc kính bảo hộ.
Cùng lúc đó, lời tuyên bố của Takakuwa Azuma văng vẳng bên tai cậu.
“Phân Khu Trung Đông giờ đây sẽ tiến đánh vào Trụ Sở Chính và chiếm lấy nó. Toàn bộ chiến sĩ ngay lập tức rời thành phố Ouka mau!”
“Cái---”
Trước một (Kakkou) đang chết lặng, toàn bộ chiến sĩ đồng thời hiệu triệu (Mushi) của họ.
Hơn một tá Mushitsuki ngồi trên (Mushi) tương ứng, trong khi số khác thì dìu nhau trên lưng (Mushi) khổng lồ và bay thẳng về phía trước.
“Tôi nhắc lại, Phân Khu Trung Đông giờ đây sẽ ly khai khỏi thành phố Ouka, và chiếm lấy Trung Ương ngay lập tức!”
Nằm giữa đội quân tấn công của Mushitsuki, duy chỉ có một người ---
(Kakkou) vẫn đứng đó, thẫn thờ.
Nằm bên kia làn đường eo hẹp, ta có thể thấy dòng người qua lại trên con đường trở về nhà. Khu kinh doanh tọa lạc tại trung tâm thành phố Ouka đang ở ngay trước mắt cậu.
Dưới chân cậu là một vũng nước phản chiếu cái bóng của chính cậu. Nó cho thấy cậu đã thay đổi như thế nào so với hồi cấp tiểu học.
Các trang bị như áo khoác bó người, găng tay, và đôi ủng đều đã bịt kín cơ thể. Toàn bộ các trang bị trên đều được làm bằng chất liệu đặc biệt có thể chịu va đập mạnh. Cặp kính bảo hộ khổng lồ che lấp nửa dung mạo đẩy tóc cậu lên và khiến cậu trông không khác gì một con quỷ.
Những trang bị này đều thống nhất một gam màu đen, là tiêu chuẩn cho các thiết bị mà Phân Khu Trung Đông thuộc Cục Bảo Tồn Môi Trường Đặc Biệt sử dụng. Và tất cả chúng đều được sản xuất với mục đích chiến đấu với Mushitsuki, đặc biệt là chiếc kính bảo hộ, chúng có thể coi là kết tinh của công nghệ tân thời.
Đột nhiên, đi cùng tiếng o o ầm ĩ, một chấm đỏ hiện lên trên chiếc kính bảo hộ của Kakkou.
Từ những gì cậu nhìn được, một tấm bản đồ hiện ra tuyến đường bỏ trốn của một Mushitsuki đáng sợ hay còn gọi là (Fuyuhotaru)
Lúc này, (Fuyuhotaru) dường như đang lang thang gần khu dân cư. Đường đi của cô cũng không cho thấy sự liên quan nào cả, liệu cô có đến chỗ (Kakkou) hay không vẫn còn là một ẩn số.
Theo chiến dịch thì Đội Quân Thống Nhất bao gồm những con người ưu tú đến từ nhiều chi nhánh khác nhau sẽ mau chóng chạm trán với (Fuyuhotaru). Lực lượng (Kakkou) tham gia chỉ hội tụ những người thuộc chi nhánh Trung Đông dưới thẩm quyền của thành phố Ouka; thực chất lại nằm cách xa trận địa dưới danh nghĩa một đội hậu cần. Nếu mọi thứ thuận buồm xuôi gió, họ sẽ bắt được (Fuyuhotaru) và đưa cô ta vào chi nhánh của mình --- các cấp trên rõ ràng đã nghĩ tới việc thu lợi nhuận khi đề ra chiến dịch.
“Chắc mấy tên ma mới như chúng ta không có cửa để bước lên vũ đài đâu nhỉ?”
Mãi cho đến khi (Kakkou) nhận ra bản thân đang trở nên lo sợ, cậu liền buông lỏng vai.
Ngoài Kakkou ra thì còn ít nhất hàng tá các chiến sĩ có thể đang rình rập trong phạm vi bán kính một trăm mét. Trong cái bóng của tòa nhà ấy, hình bóng một chiến sĩ đang mang trang bị tương tự như (Kakkou) thỉnh thoảng có thể được nhìn thấy.
“Dĩ nhiên, bung xõa và ngồi không là nhất.”
Sau khi nghe thấy câu từ của Haji dường như có chứa ẩn ý, cậu đã nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất, nhưng Đội Quân Thống Nhất do (Namie) lãnh đạo là lực lượng chiến đấu chính của CBT. Do vậy, nhiệm vụ đầu tiên của (Kakkou) sẽ kết thúc một cách êm xuôi.
“Cứ bỏ xó đi, lười biếng đi, và quay về thôi nào...”
Khi cậu vừa ấp ủ ý nghĩ đó, thì một giọng nói nổ ra từ thiết bị giao tiếp không dây của chiếc kính bảo hộ.
“Thông báo đến tất cả những chiến sĩ của Phân Khu Trung Đông đang đợi lệnh.”
Một giọng nói xa lạ; ắt là của vị chỉ huy thuộc Phân Khu Trung Đông, Takakuwa Azuma.
Và như một lẽ dĩ nhiên. Ông ta đã nói rằng bản thân sẽ tự mình lãnh đạo lực lượng.
(Kakkou) nhớ lại lời nói của Haji.
Nhưng, ở thời điểm khi đội độc lập không có việc gì để làm --- cậu chắc hẳn đã định nhân cơ hội này để phô diễn sức mạnh và thể hiện uy danh như một người lãnh đạo chăng? Nhưng sau đó, Takakuwa Azuma chợt nêu ra một chỉ thị không thể ngờ đến.
“Từ nay trở về sau, mục tiêu của chiến dịch sẽ thay đổi, Phân Khu Trung Đông đã được cử đi thực hiện một nhiệm vụ ưu tiên tiên quyết.”
(Kakkou) chợt cau mày.
“Thay đổi...... mục tiêu của chiến dịch?”
“Trước khi thực hiện chiến dịch, tôi mong rằng các chiến sĩ đã nắm rõ tình hình hiện tại. Như đã nói từ trước, “Ishu” được tìm thấy cách đây hai tiếng trước, (Fuyuhotaru) vẫn còn đang chạy trốn. Không sớm hay muộn, lực lượng thống nhất đến từ nhiều phân khu, tính cả Trụ Sở Chính sẽ chạm trán với cô ta, và sau đó chúng ta sẽ hạ gục cô ta. Nhưng nó sẽ là một cuộc chiến khó nhằn, một người yếu thế sẽ đối chọi lại sức mạnh của CBT và khiến nó rơi vào một cuộc hỗn loạn nhất thời. Và như vậy thì lực lượng bảo vệ Trụ Sở Chính giờ mới là bên yếu thế.”
Ông già này đang nói cái gì thế?
Một nửa những câu từ đầu tiên mà Takakuwa Azuma thốt ra, (Kakkou) có thể bắt nhịp, nhưng một nửa những câu từ thứ hai thì dường như chả dính dáng gì đến tình hiện tại cả.
Đúng lúc cậu cảm thấy bất ổn, thì bản đồ trên tròng kính bảo hộ đột nhiên bị thay thế bằng một bức hình khác. Bản đồ thành phố Ouka dần được phóng to, hiển thị một tuyến đường liên kết với một vài thành phố.
“Hả? Tức là sao? Chúng ta đâu có việc gì với (Fuyuhotaru) đâu, đúng chứ?”
“Chiến dịch mà tôi đã lên kế hoạch cho nhiều năm; cuối cùng cũng là lúc để nó được thực hiện. Tất cả các chiến sĩ đều được loại ra khỏi đội hậu cần và lập tức hành động mau. Tôi sẽ chỉ huy, nhưng mọi chỉ thị liên quan đến chiến đấu đều sẽ được giao phó cho thành viên hạng sáu (Hozumi).”
“Đã rõ, thưa ngài.”
“!”
Một câu trả lời bất thình lình đến từ sau lưng (Kakkou).
(Kakkou) ngạc nhiên, quay người lại và thấy một chàng trai trẻ bước ra từ cái bóng của lối đi eo hẹp. Dẫu vậy anh ta sở hữu thứ trang bị tương tự như của (Kakkou), (Hozumi) có cái đầu cao hơn cậu, và căn cứ vào tông giọng trầm của anh ta, chắc chắn là lớn hơn (Kakkou) bốn năm tuổi.
Từ khi nào mà tên này đứng ở đây vậy....?
Trong giai đoạn hiện tại, “Ishu” là một Mushitsuki rất hiếm có. Với một danh hiệu như “hạng sáu”, anh ta xứng đáng để trở thành lãnh đạo của tổ đội. Người ta đồn rằng anh ta là một đối thủ cứng cựa. Kể cả (Kakkou), người vẫn còn là thực tập sinh cũng đã từng nghe đến cái tên này.
Theo sau (Hozumi), các chiến sĩ dần dần xuất hiện, tiến tới chỗ của anh ta.
(Kakkou) bất chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng, nên vượt lên chỗ (Hozumi).
“Oi! Chuyện quái gì đang xảy ra đây? Các người định đi đâu --- ?”
“Đây là ngày đầu tiên nhóc đi làm nhiệm vụ à?”
(Hozumi) lia mắt sang cậu, nói với giọng điệu lạ hoắc và trầm lắng.
“Nếu thế thì nhóc không thể không biết... Chúng ta thực sự đã chờ đợi thời cơ này từ rất lâu rồi.”
“Cho nên tôi mới hỏi là chuyện gì đang xảy ra đấy.”
“Chúng ta không thể cứ sống thế này mãi... nữa. Mushitsuki chúng ta đã bị ra lệnh một cách bừa bãi theo ý muốn của Trụ Sở Chính, và định mệnh của chúng ta đó là bị vứt đi như đống rác không sớm hay muộn. Chỉ chúng ta mới có thể tự cứu lấy bản thân thôi...”
“Hả? Đang nói cái quái gì thế?”
Không quan tâm tới (Kakkou) bối rối, (Hozumi) và các chiến sĩ khác bắt đầu chạy trên con đường đã được định sẵn từ chiếc kính bảo hộ.
Cùng lúc đó, lời tuyên bố của Takakuwa Azuma văng vẳng bên tai cậu.
“Phân Khu Trung Đông giờ đây sẽ tiến đánh vào Trụ Sở Chính và chiếm lấy nó. Toàn bộ chiến sĩ ngay lập tức rời thành phố Ouka mau!”
“Cái---”
Trước một (Kakkou) đang chết lặng, toàn bộ chiến sĩ đồng thời hiệu triệu (Mushi) của họ.
Hơn một tá Mushitsuki ngồi trên (Mushi) tương ứng, trong khi số khác thì dìu nhau trên lưng (Mushi) khổng lồ và bay thẳng về phía trước.
“Tôi nhắc lại, Phân Khu Trung Đông giờ đây sẽ ly khai khỏi thành phố Ouka, và chiếm lấy Trung Ương ngay lập tức!”
Nằm giữa đội quân tấn công của Mushitsuki, duy chỉ có một người ---
(Kakkou) vẫn đứng đó, thẫn thờ.
Danh sách chương