Những chuyện xảy ra trên đời này đến cả bản thân Shiika còn không biết.
Cô chỉ muốn cứu người bạn cùng lớp khỏi bị ô tô cán qua.
Nhưng mà ---
Trong tầm mắt cô, mọi thứ bị tàn phá đến nỗi không còn ai có thể đoán được hình thù ban đầu nữa.
Mặt đường nhựa trồi lên, những chiếc xe hơi dừng lại trên đường rơi lọt xuống vết nứt. Đèn đường bị vặn xoắn và rất nhiều cây cột điện cũng bị gãy làm đôi. Tiếng nước phun tóe ra từ ống dẫn đã vỡ nát hòa chung với lời than oán của những người đi đường xung quanh.
Bạn học của cô, người đang ngồi giữa các mảnh vỡ đang lia mắt nhìn Shiika với nét mặt bàng hoàng.
“Đồ... Đồ quái vật...”
Nghe thấy lời lẩm bẩm của người bạn cùng lớp, Shiika lập tức mở to con mắt.
Quái vật.
Cô gái đã lẩm bẩm những lời đó, không lầm vào đâu được đang nhìn thẳng vào Shiika
Không hề có nhầm lẫn nào ở đây cả. Cặp mắt ngập ngụa trong khiếp hãi đó --- đang trưng ra ánh nhìn chối bỏ xen lẫn ghê tởm và rợn người.
“! ---”
Shiika vô thức ứ nghẹn trước khi một luồng sáng bám lên người cô.
Một con Bạch Huỳnh khổng lồ màu trắng như tuyết đang bám lên người Shiika.
--- Có thể kể cho ta nghe về giấc mơ của mình chứ? Sau cuộc gặp gỡ với người phụ nữ ve vãn đeo cặp kính râm nhìn như trong mơ, và đáp lại câu hỏi của ả, Shiika bất chợt cảm thấy mình mất đi ý thức. Khi cô dần tỉnh giấc tại con đường đã chi chít những mảnh vỡ, “thứ này” đã lây nhiễm cô không biết tự khi nào.
(Mushi) ---
Shiika, người đã nói lên giấc mơ của mình, đã trở thành một Mushitsuki.
Shiika ban đầu cứ ngỡ như mọi chuyện sẽ ổn thỏa miễn là giữ kín nó như một bí mật, và chôn sâu trong lòng suốt quãng đời còn lại.
Đáng lẽ phải là như vậy --- nhưng.
“(Mushi)…! Là (Mushi) đó! Chạy đi!”
“Con nhỏ đó là Mushitsuki! Ai đó mau gọi cảnh sát đi!”
Mọi người đang gào khóc trong khiếp sợ khi họ nhanh chóng nới rộng khoảng cách giữa Shiika.
“K-Không phải... Tớ không phải là ---”
Shiika lẩm bẩm bằng giọng nói yếu ớt, và đi một bước lại gần chỗ của người bạn cùng lớp.
Nhưng mà ---
“T-Tránh xa tôi ra!"
Người bạn cùng lớp kêu lên một tiếng kêu rên rỉ khi bò xa khỏi Shiika.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Shiika vô thức dừng lại. Như thể thời gian đã ngừng trôi, khiến tâm trí cô phủ một màu trắng xóa.
Chuyện gì... đang diễn ra...?
Cô gắng sức suy nghĩ với một đầu óc trống rỗng.
Cho đến hiện tại cô vẫn chưa một lần nào trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cô lúc nào cũng sống một cuộc sống yên bình. Dù rằng ở nhà thường bị cha mẹ quở trách, và không có người bạn nào ở trường, nhưng cô vẫn cầu mong sao cho được tiếp tục sống cuộc sống bình yên này.
Thật lòng mà nói thì đôi khi cô thường hay phát cáu vì lối sống này.
Và trước kia cũng thế, đó là khi cô bắt đầu ấp ủ một ước ao nhỏ bé bên trong mình.
Một ước ao tầm thường đến nỗi còn chẳng đáng để gọi là một giấc mơ.
Cô chỉ giãi bày ao ước tầm thường này đúng một lần duy nhất.
Và kết quả là mọi người bây giờ đều đang sợ hãi, mong sao tránh xa cô càng xa càng tốt.
Thoạt đầu cô còn nghĩ rằng khung cảnh đang xảy ra trước mắt mình chẳng qua là một cơn ác mộng,
nhưng tiếng khóc và tiếng gào xung quanh và cảm giác “gắn kết” tới (Mushi) đang đậu trên vai cô đẩy Shiika trở về thực tại.
Những điều như vậy... mình chưa bao giờ muốn mọi chuyện ra nông nỗi này --- !
Khi đó, bên cạnh Shiika đang khẽ run, vang lên tiếng xe cảnh sát.
Cô mau chóng định thần bản thân và quan sát những người xung quanh.
Những người đi đường đang hướng ánh nhìn về phía Shiika cách đâu đó một khoảng, đôi mắt đã hoàn toàn tràn ngập khiếp sợ.
“.......!”
Thay vì gọi là bỏ chạy thì nó giống như cô ấy sợ hãi khi phải đứng lại đó, vậy nên đã bắt đầu cất bước chạy đi.
“Đ-Đừng đuổi theo tôi nữa.....!”
Con Bạch Huỳnh bay tới chỗ Shiika đang chạy trốn một cách tuyệt vọng. Dù cho Shiika đã cố dùng tay xua nó đi, song con đom đóm đang phát ra ánh sáng nhẹ tênh dễ dàng tránh né.
“Đừng theo tôi nữa, đi ra chỗ khác đi ---!”
Shiika bật khóc khi hét lên. Nhưng con đom đóm vẫn theo đuôi trong lúc nhìn cô đầy khó hiểu.
Shiika vô thức chạy trên con đường dẫn về nhà. Vì những chuyện đã diễn ra đã khiến cô rơi vào hỗn loạn, cho nên lý trí đã dẫn cơ thể cô trốn chạy đến một nơi mà cô cho là an toàn.
“Uuu... Uuu.......”
Nhìn thấy Shiika đang gào khóc chạy băng qua, nhiều khách đi đường kêu lên trong khiếp hãi như thể mạnh ai nấy lo.
“C-Cái gì thế! Này, không phải đó là ---”
“Kyaa---! L-Là (Mushi)…...!”
Để thoát khỏi đám người đang kêu gào, Shiika đã chạy hết sức có thể. Dù cho cô vốn đã thở dốc và con tim gần như muốn vỡ tung, nhưng việc cô bị người khác sợ hãi còn đau đớn hơn cả những điều trên cộng lại.
Tại sao...? Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này......?
Trong lúc bỏ chạy, những câu hỏi này không ngừng quay cuồng trong đầu cô.
Tại sao trong số biết bao người, cô lại là người bị lây nhiễm bởi loài (Mushi) đáng sợ này! Tất cả những gì cô làm chỉ là đáp lại câu hỏi của người phụ nữ đeo chiếc kính râm thôi. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ?
Sức lực của cô đã dần cạn kiệt do chạy quá nhanh dẫn đến việc đang đi với tốc độ chậm lại. Nhưng ngay cả có là như thế, Shiika vẫn gắng sức để chạy về nhà.
Sau khi chạy gần một tiếng đồng hồ, cô cuối cùng đã đến được địa điểm mà bản thân có thể nhìn được căn nhà của mình.
Trước cửa nhà cô, xuất hiện bóng hình cha mẹ và chị gái. Khi nhìn thấy Shiika, họ đều mở to con mắt.
“Shiika!”
Chị gái cô, Kazuha đang chạy về phía cô.
“Cha, mẹ....... Onee-chan...!”
Shiika cũng chạy về phía họ, song nhìn thấy nét mặt của cha mẹ, cô vô thức dừng lại. Người mẹ ôm Kazuha từ sau lưng bắt cô dừng lại trong khi người cha lao lên đứng trước và dang hai tay như thể đang bảo vệ họ.
“C-Cha...? Mẹ...?”
“D-Dừng lại! Không được lại gần đây!”
“...Eh?”
Ngay lúc đó, tâm trí cô phủ hoàn toàn một màu trắng xóa. Cô không thể hiểu nổi câu từ mà cha mẹ vừa thốt ra; nó giống như lý trí của cô đã ngừng hoạt động vậy.
“K-Khoan đã... Cha mẹ đang làm gì vậy! Thả con ra! Shiika, con bé ---!”
Khi Kazuha đang cố thoát khỏi cha mẹ, một biến động bất ngờ xảy đến.
Từ lối đi và khúc quanh của khu dân cư, một nhóm người khoác lên mình một bộ phục trang quái lạ xuất hiện.
Những con người đó đang mặc một bộ áo khác dài màu tối, và chiếc kính bảo hộ khổng lồ che đi khuôn mặt. Bước ra từ con hẻm, bên kia các bức tường, xuất hiện trên đỉnh các tòa nhà... có khoảng hơn một tá người.
“C-Chuyện gì đây?! Lũ người đó! Đừng nói với con là... cha đã gọi bọn họ đấy nhé?!”
“C-Cha chỉ gọi cảnh sát sau khi nhà trường liên lạc! Thế thôi!”
Không quan tâm tới cái gia đình bết bát này, một người đứng trên mái nhà bất ngờ lên tiếng:
“Anmoto Shiika. Cô đã được liệt vào đối tượng nguy hiểm cần phải bị bắt giam. Nếu không muốn lằng nhằng thì hãy mau đặt hai tay lên đầu và quỳ xuống. Nếu cô có bất kỳ dấu hiệu chống cự hay bỏ chạy, chúng tôi có quyền đả thương cô.”
“C-Các người là ai?! Các người đang định làm gì Shiika?! Còn cảnh sát ---”
Người mang trên mình bộ áo khoác dài chả thèm đoái hoài gì đến lời kêu ca của Kazuha, và tiến lại gần Shiika.
“Cảnh sát sẽ không đến đâu. Chúng tôi là người chịu trách nhiệm cho việc bắt giữ mối nguy hại như cô. Tôi lặp lại, đưa tay lên đầu và quỳ xuống, Anmoto Shiika.”
“......!.....!......”
Shiika, người cuối cùng đã ngăn cho đôi chân của mình khỏi run rẩy để vừa đủ duy trì tư thế đứng vững, cô không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra hay liệu bản thân có khoảng nghỉ nào để ngẫm nghĩ xem họ là ai.
Trước một Shiika đứng yên không màng nhúc nhích, những người đeo chiếc kính bảo hộ đứng trên mái nhà kêu lên:
“Mau khống chế cô ta!”
Sau đó, một cảnh tượng không thể tin nổi diễn ra ngay trước mắt Shiika.
Kế bên những người đeo chiếc kính bảo hộ, một sinh vật dị thường xuất hiện hết con này hết con khác. Kích thước của chúng dao động từ quả bóng rổ cho đến một chiếc xe hơi; tất cả bọn chúng đều có hình dạng và đặc điểm của loài côn trùng.
Lấy hơi thở bồi hồi của cha mẹ và chị gái Shiika làm tín hiệu, những người đeo chiếc kính bảo hộ đồng loạt tấn công Shiika.
“...Khônggg...”
Đôi chân cô không còn sức lực nữa; không còn có thể trốn chạy nữa.
Nhưng ngay sau đó, con đom đóm màu trắng tinh khiết bay giữa Shiika và những người đang đeo chiếc kính bảo hộ như muốn bảo vệ cô.
Cả cơ thể con đom đóm sau đó phát ra một luồng gió áp đảo.
“......!”
Trên đầu của những người đang đeo chiếc kính bảo hộ đang phải sốc ---
Phía trên bầu trời đang được soi rọi bởi hào quang của một chú đom đóm, những bông tuyết trắng tinh bắt đầu chầm chậm rơi xuống.
Không chỉ một, mà chúng cứ lần lượt xuất hiện, số lượng ngày một tăng lên.
“[--- Đừng...]”
Nằm trong đám đông rù rì, một giọng nói điềm tĩnh bất chợt cất lên.
“[Lại gần...]”
“.....”
Shiika vô ý đưa tay che miệng.
Giọng nói đang văng vẳng đó, không ai khác là của Shiika. Nhưng thật lạ, Shiika không hề nói câu nào.
Những bông tuyết xuất hiện trên bầu trời rơi xuống mặt đất.
“[Đừng... lại gần... tôi...]”
Người đã cất lên câu đó, chính là (Mushi) của Shiika --- Con đom đóm màu trắng tinh.
Ngay sau đó, tiếng giãy chết của (Mushi) inh ỏi dội thẳng vào màng nhĩ Shiika.
Những (Mushi) đã chạm trúng tuyết rơi, cơ thể của chúng vỡ nát cứ như bị một bàn tay vô hình siết chặt, hoặc phát nổ từ bên trong; một vài còn trông như bị cắt thành từng mảnh. Và không riêng gì (Mushi), mặt đất và các tòa nhà mà tuyết rơi phải đã bắt đầu sụp đổ tương tự như một trận động đất.
Cơn bão tuyết tàn diệt nhấn chìm tất cả mọi thứ trong tầm mắt cô ---
“Uahhhhh!”
“Wahhhh!”
Tuyết dường như đang cố tránh xa con người. Dẫu vậy những người có (Mushi) đã bị giết vẫn đang tỏ rõ nét mặt đau đớn khi cảm nhận được từng người một lần lượt ngã xuống.
“Ah--- Ah---”
Trước mặt một Shiika đang chết lặng, cuộc thảm sát đơn phương bắt đầu xảy ra.
Dù có một vài (Mushi) đang cố giãy giụa một cách tuyệt vọng, nhưng một khi cơ thể của chúng tiếp xúc với bông tuyết, chúng sẽ ngay lập tức bị bẹp dẹp, nghiền nát, và vỡ nát.
Kể cả những người đang cố bỏ chạy cũng chịu chung số phận, và bị trận tuyết lở nhấn chìm không thương tiếc. Các cột điện và bức tường vốn đã chìm vào vòng xoáy hủy diệt đều hóa thành tro tàn.
Xác của (Mushi) đã ngã trên những mảnh vỡ bắt đầu tan biến vào khoảng không, và khuất dạng.
Cùng lúc đó, những người đeo chiếc kính bảo hộ khụy gối xuống và ngã về một bên.
“Uuu---”
Nhìn thấy tư thế của những người đeo chiếc kính bảo hộ, Shiika cảm nhận được một cơn lạnh đang chạy dọc sống lưng.
Trước đó những con người này đã nung nấu ý định tấn công Shiika, tất cả bọn họ đều thể hiện một bộ mặt lạnh lùng. Và những người đeo chiếc kính bảo hộ, đều đang hé nửa con mắt, nhìn trừng vào khoảng không bằng đôi mắt mờ nhạt.
Như thể tất cả bọn họ đều đã chết.
Những Mushitsuki có (Mushi) bị giết sẽ bị tước đoạt linh hồn, đánh mất mọi cảm xúc lẫn ký ức và trở thành “Ketsurakusha” ---
Nhớ lại lời đồn đó, đôi chân run rẩy của Shiika bắt đầu cất bước.
“Không ---”
Trong mắt Shiika, những ai đã mất đi cảm xúc và thậm chí không thể thực hiện nổi một cử chỉ, hay cất lên một câu nói còn đáng sợ và khủng khiếp hơn cả Mushi.
“[Hãy... Phá hủy... Tất cả.]”
Con Bạch Huỳnh tiếp tục nói bằng giọng của Shiika.
“không --- Tôi không làm đâu, tôi không ---”
Shiika chậm rãi quay mặt về phía gia đình mình.
“Đ-Đồ quái vật---”
“......!”
Lời mẹ cô thì thầm, bất giác hằn một vết sâu lên trái tim vốn đã tan vỡ của Shiika.
Đến cả người chị gái luôn ủng hộ cô hết mình giờ đây cũng đang nhìn cô bằng một ánh mắt khiếp sợ.
“---!---”
Bước chân cô trở nên nhẹ bẫng.
Do những chuyện đã xảy ra, khả năng nhận thức của đầu óc cô không còn được vững nữa. Cảm giác như cô có thể ngất lịm đi bất cứ lúc nào.
Mushitsuki --- Vật chủ con người, bị (Mushi) ngấu nghiến giấc mơ lây nhiễm.
Như một kết quả của việc trở thành một tồn tại như trên, không riêng gì mọi người, mà kể cả gia đình cũng bắt đầu khiếp sợ cô.
Shiika lê đôi chân đang run bần bật trước khi quay mặt lại nhìn gia đình mình. Cô đã không còn sức để chạy nữa.
“--- C-Chờ đã, Shiika!”
Tiếng gọi của người chị gái phát ra từ sau tấm lưng Shiika nhưng cô giờ đây không còn có thể nghe thấy nữa.
Hướng ánh nhìn mờ mịt của mình lên trên khung trời, cô còn thấy thêm nhiều người mặc bộ áo khoác đen dài đang từ bầu trời lao xuống, bám víu vào chân của (Mushi). Tuy vậy ngay khi chạm phải tuyết rơi, chúng bị xé nát và tan vỡ thành những quả bóng trông chẳng khác gì một món đồ chơi bằng giấy cho đến khi phẳng lì. Những người đang che giấu thân phận đằng sau chiếc kính bảo hộ rơi xuống đất và nằm bất động.
“Mình--- Mình---”
Những bông tuyết trắng cứ rơi đi rơi mãi không dứt, phá hủy và nhấn chìm triệt để mọi thứ trong tầm mắt Shiika.
“--- Mình --- Là một... con quái vật...”
Lời thì thào của Shiika đã bị xóa nhà hoàn toàn bởi âm thanh của sự tàn diệt ở xung quanh cô.
Cô chỉ muốn cứu người bạn cùng lớp khỏi bị ô tô cán qua.
Nhưng mà ---
Trong tầm mắt cô, mọi thứ bị tàn phá đến nỗi không còn ai có thể đoán được hình thù ban đầu nữa.
Mặt đường nhựa trồi lên, những chiếc xe hơi dừng lại trên đường rơi lọt xuống vết nứt. Đèn đường bị vặn xoắn và rất nhiều cây cột điện cũng bị gãy làm đôi. Tiếng nước phun tóe ra từ ống dẫn đã vỡ nát hòa chung với lời than oán của những người đi đường xung quanh.
Bạn học của cô, người đang ngồi giữa các mảnh vỡ đang lia mắt nhìn Shiika với nét mặt bàng hoàng.
“Đồ... Đồ quái vật...”
Nghe thấy lời lẩm bẩm của người bạn cùng lớp, Shiika lập tức mở to con mắt.
Quái vật.
Cô gái đã lẩm bẩm những lời đó, không lầm vào đâu được đang nhìn thẳng vào Shiika
Không hề có nhầm lẫn nào ở đây cả. Cặp mắt ngập ngụa trong khiếp hãi đó --- đang trưng ra ánh nhìn chối bỏ xen lẫn ghê tởm và rợn người.
“! ---”
Shiika vô thức ứ nghẹn trước khi một luồng sáng bám lên người cô.
Một con Bạch Huỳnh khổng lồ màu trắng như tuyết đang bám lên người Shiika.
--- Có thể kể cho ta nghe về giấc mơ của mình chứ? Sau cuộc gặp gỡ với người phụ nữ ve vãn đeo cặp kính râm nhìn như trong mơ, và đáp lại câu hỏi của ả, Shiika bất chợt cảm thấy mình mất đi ý thức. Khi cô dần tỉnh giấc tại con đường đã chi chít những mảnh vỡ, “thứ này” đã lây nhiễm cô không biết tự khi nào.
(Mushi) ---
Shiika, người đã nói lên giấc mơ của mình, đã trở thành một Mushitsuki.
Shiika ban đầu cứ ngỡ như mọi chuyện sẽ ổn thỏa miễn là giữ kín nó như một bí mật, và chôn sâu trong lòng suốt quãng đời còn lại.
Đáng lẽ phải là như vậy --- nhưng.
“(Mushi)…! Là (Mushi) đó! Chạy đi!”
“Con nhỏ đó là Mushitsuki! Ai đó mau gọi cảnh sát đi!”
Mọi người đang gào khóc trong khiếp sợ khi họ nhanh chóng nới rộng khoảng cách giữa Shiika.
“K-Không phải... Tớ không phải là ---”
Shiika lẩm bẩm bằng giọng nói yếu ớt, và đi một bước lại gần chỗ của người bạn cùng lớp.
Nhưng mà ---
“T-Tránh xa tôi ra!"
Người bạn cùng lớp kêu lên một tiếng kêu rên rỉ khi bò xa khỏi Shiika.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Shiika vô thức dừng lại. Như thể thời gian đã ngừng trôi, khiến tâm trí cô phủ một màu trắng xóa.
Chuyện gì... đang diễn ra...?
Cô gắng sức suy nghĩ với một đầu óc trống rỗng.
Cho đến hiện tại cô vẫn chưa một lần nào trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cô lúc nào cũng sống một cuộc sống yên bình. Dù rằng ở nhà thường bị cha mẹ quở trách, và không có người bạn nào ở trường, nhưng cô vẫn cầu mong sao cho được tiếp tục sống cuộc sống bình yên này.
Thật lòng mà nói thì đôi khi cô thường hay phát cáu vì lối sống này.
Và trước kia cũng thế, đó là khi cô bắt đầu ấp ủ một ước ao nhỏ bé bên trong mình.
Một ước ao tầm thường đến nỗi còn chẳng đáng để gọi là một giấc mơ.
Cô chỉ giãi bày ao ước tầm thường này đúng một lần duy nhất.
Và kết quả là mọi người bây giờ đều đang sợ hãi, mong sao tránh xa cô càng xa càng tốt.
Thoạt đầu cô còn nghĩ rằng khung cảnh đang xảy ra trước mắt mình chẳng qua là một cơn ác mộng,
nhưng tiếng khóc và tiếng gào xung quanh và cảm giác “gắn kết” tới (Mushi) đang đậu trên vai cô đẩy Shiika trở về thực tại.
Những điều như vậy... mình chưa bao giờ muốn mọi chuyện ra nông nỗi này --- !
Khi đó, bên cạnh Shiika đang khẽ run, vang lên tiếng xe cảnh sát.
Cô mau chóng định thần bản thân và quan sát những người xung quanh.
Những người đi đường đang hướng ánh nhìn về phía Shiika cách đâu đó một khoảng, đôi mắt đã hoàn toàn tràn ngập khiếp sợ.
“.......!”
Thay vì gọi là bỏ chạy thì nó giống như cô ấy sợ hãi khi phải đứng lại đó, vậy nên đã bắt đầu cất bước chạy đi.
“Đ-Đừng đuổi theo tôi nữa.....!”
Con Bạch Huỳnh bay tới chỗ Shiika đang chạy trốn một cách tuyệt vọng. Dù cho Shiika đã cố dùng tay xua nó đi, song con đom đóm đang phát ra ánh sáng nhẹ tênh dễ dàng tránh né.
“Đừng theo tôi nữa, đi ra chỗ khác đi ---!”
Shiika bật khóc khi hét lên. Nhưng con đom đóm vẫn theo đuôi trong lúc nhìn cô đầy khó hiểu.
Shiika vô thức chạy trên con đường dẫn về nhà. Vì những chuyện đã diễn ra đã khiến cô rơi vào hỗn loạn, cho nên lý trí đã dẫn cơ thể cô trốn chạy đến một nơi mà cô cho là an toàn.
“Uuu... Uuu.......”
Nhìn thấy Shiika đang gào khóc chạy băng qua, nhiều khách đi đường kêu lên trong khiếp hãi như thể mạnh ai nấy lo.
“C-Cái gì thế! Này, không phải đó là ---”
“Kyaa---! L-Là (Mushi)…...!”
Để thoát khỏi đám người đang kêu gào, Shiika đã chạy hết sức có thể. Dù cho cô vốn đã thở dốc và con tim gần như muốn vỡ tung, nhưng việc cô bị người khác sợ hãi còn đau đớn hơn cả những điều trên cộng lại.
Tại sao...? Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này......?
Trong lúc bỏ chạy, những câu hỏi này không ngừng quay cuồng trong đầu cô.
Tại sao trong số biết bao người, cô lại là người bị lây nhiễm bởi loài (Mushi) đáng sợ này! Tất cả những gì cô làm chỉ là đáp lại câu hỏi của người phụ nữ đeo chiếc kính râm thôi. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ?
Sức lực của cô đã dần cạn kiệt do chạy quá nhanh dẫn đến việc đang đi với tốc độ chậm lại. Nhưng ngay cả có là như thế, Shiika vẫn gắng sức để chạy về nhà.
Sau khi chạy gần một tiếng đồng hồ, cô cuối cùng đã đến được địa điểm mà bản thân có thể nhìn được căn nhà của mình.
Trước cửa nhà cô, xuất hiện bóng hình cha mẹ và chị gái. Khi nhìn thấy Shiika, họ đều mở to con mắt.
“Shiika!”
Chị gái cô, Kazuha đang chạy về phía cô.
“Cha, mẹ....... Onee-chan...!”
Shiika cũng chạy về phía họ, song nhìn thấy nét mặt của cha mẹ, cô vô thức dừng lại. Người mẹ ôm Kazuha từ sau lưng bắt cô dừng lại trong khi người cha lao lên đứng trước và dang hai tay như thể đang bảo vệ họ.
“C-Cha...? Mẹ...?”
“D-Dừng lại! Không được lại gần đây!”
“...Eh?”
Ngay lúc đó, tâm trí cô phủ hoàn toàn một màu trắng xóa. Cô không thể hiểu nổi câu từ mà cha mẹ vừa thốt ra; nó giống như lý trí của cô đã ngừng hoạt động vậy.
“K-Khoan đã... Cha mẹ đang làm gì vậy! Thả con ra! Shiika, con bé ---!”
Khi Kazuha đang cố thoát khỏi cha mẹ, một biến động bất ngờ xảy đến.
Từ lối đi và khúc quanh của khu dân cư, một nhóm người khoác lên mình một bộ phục trang quái lạ xuất hiện.
Những con người đó đang mặc một bộ áo khác dài màu tối, và chiếc kính bảo hộ khổng lồ che đi khuôn mặt. Bước ra từ con hẻm, bên kia các bức tường, xuất hiện trên đỉnh các tòa nhà... có khoảng hơn một tá người.
“C-Chuyện gì đây?! Lũ người đó! Đừng nói với con là... cha đã gọi bọn họ đấy nhé?!”
“C-Cha chỉ gọi cảnh sát sau khi nhà trường liên lạc! Thế thôi!”
Không quan tâm tới cái gia đình bết bát này, một người đứng trên mái nhà bất ngờ lên tiếng:
“Anmoto Shiika. Cô đã được liệt vào đối tượng nguy hiểm cần phải bị bắt giam. Nếu không muốn lằng nhằng thì hãy mau đặt hai tay lên đầu và quỳ xuống. Nếu cô có bất kỳ dấu hiệu chống cự hay bỏ chạy, chúng tôi có quyền đả thương cô.”
“C-Các người là ai?! Các người đang định làm gì Shiika?! Còn cảnh sát ---”
Người mang trên mình bộ áo khoác dài chả thèm đoái hoài gì đến lời kêu ca của Kazuha, và tiến lại gần Shiika.
“Cảnh sát sẽ không đến đâu. Chúng tôi là người chịu trách nhiệm cho việc bắt giữ mối nguy hại như cô. Tôi lặp lại, đưa tay lên đầu và quỳ xuống, Anmoto Shiika.”
“......!.....!......”
Shiika, người cuối cùng đã ngăn cho đôi chân của mình khỏi run rẩy để vừa đủ duy trì tư thế đứng vững, cô không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra hay liệu bản thân có khoảng nghỉ nào để ngẫm nghĩ xem họ là ai.
Trước một Shiika đứng yên không màng nhúc nhích, những người đeo chiếc kính bảo hộ đứng trên mái nhà kêu lên:
“Mau khống chế cô ta!”
Sau đó, một cảnh tượng không thể tin nổi diễn ra ngay trước mắt Shiika.
Kế bên những người đeo chiếc kính bảo hộ, một sinh vật dị thường xuất hiện hết con này hết con khác. Kích thước của chúng dao động từ quả bóng rổ cho đến một chiếc xe hơi; tất cả bọn chúng đều có hình dạng và đặc điểm của loài côn trùng.
Lấy hơi thở bồi hồi của cha mẹ và chị gái Shiika làm tín hiệu, những người đeo chiếc kính bảo hộ đồng loạt tấn công Shiika.
“...Khônggg...”
Đôi chân cô không còn sức lực nữa; không còn có thể trốn chạy nữa.
Nhưng ngay sau đó, con đom đóm màu trắng tinh khiết bay giữa Shiika và những người đang đeo chiếc kính bảo hộ như muốn bảo vệ cô.
Cả cơ thể con đom đóm sau đó phát ra một luồng gió áp đảo.
“......!”
Trên đầu của những người đang đeo chiếc kính bảo hộ đang phải sốc ---
Phía trên bầu trời đang được soi rọi bởi hào quang của một chú đom đóm, những bông tuyết trắng tinh bắt đầu chầm chậm rơi xuống.
Không chỉ một, mà chúng cứ lần lượt xuất hiện, số lượng ngày một tăng lên.
“[--- Đừng...]”
Nằm trong đám đông rù rì, một giọng nói điềm tĩnh bất chợt cất lên.
“[Lại gần...]”
“.....”
Shiika vô ý đưa tay che miệng.
Giọng nói đang văng vẳng đó, không ai khác là của Shiika. Nhưng thật lạ, Shiika không hề nói câu nào.
Những bông tuyết xuất hiện trên bầu trời rơi xuống mặt đất.
“[Đừng... lại gần... tôi...]”
Người đã cất lên câu đó, chính là (Mushi) của Shiika --- Con đom đóm màu trắng tinh.
Ngay sau đó, tiếng giãy chết của (Mushi) inh ỏi dội thẳng vào màng nhĩ Shiika.
Những (Mushi) đã chạm trúng tuyết rơi, cơ thể của chúng vỡ nát cứ như bị một bàn tay vô hình siết chặt, hoặc phát nổ từ bên trong; một vài còn trông như bị cắt thành từng mảnh. Và không riêng gì (Mushi), mặt đất và các tòa nhà mà tuyết rơi phải đã bắt đầu sụp đổ tương tự như một trận động đất.
Cơn bão tuyết tàn diệt nhấn chìm tất cả mọi thứ trong tầm mắt cô ---
“Uahhhhh!”
“Wahhhh!”
Tuyết dường như đang cố tránh xa con người. Dẫu vậy những người có (Mushi) đã bị giết vẫn đang tỏ rõ nét mặt đau đớn khi cảm nhận được từng người một lần lượt ngã xuống.
“Ah--- Ah---”
Trước mặt một Shiika đang chết lặng, cuộc thảm sát đơn phương bắt đầu xảy ra.
Dù có một vài (Mushi) đang cố giãy giụa một cách tuyệt vọng, nhưng một khi cơ thể của chúng tiếp xúc với bông tuyết, chúng sẽ ngay lập tức bị bẹp dẹp, nghiền nát, và vỡ nát.
Kể cả những người đang cố bỏ chạy cũng chịu chung số phận, và bị trận tuyết lở nhấn chìm không thương tiếc. Các cột điện và bức tường vốn đã chìm vào vòng xoáy hủy diệt đều hóa thành tro tàn.
Xác của (Mushi) đã ngã trên những mảnh vỡ bắt đầu tan biến vào khoảng không, và khuất dạng.
Cùng lúc đó, những người đeo chiếc kính bảo hộ khụy gối xuống và ngã về một bên.
“Uuu---”
Nhìn thấy tư thế của những người đeo chiếc kính bảo hộ, Shiika cảm nhận được một cơn lạnh đang chạy dọc sống lưng.
Trước đó những con người này đã nung nấu ý định tấn công Shiika, tất cả bọn họ đều thể hiện một bộ mặt lạnh lùng. Và những người đeo chiếc kính bảo hộ, đều đang hé nửa con mắt, nhìn trừng vào khoảng không bằng đôi mắt mờ nhạt.
Như thể tất cả bọn họ đều đã chết.
Những Mushitsuki có (Mushi) bị giết sẽ bị tước đoạt linh hồn, đánh mất mọi cảm xúc lẫn ký ức và trở thành “Ketsurakusha” ---
Nhớ lại lời đồn đó, đôi chân run rẩy của Shiika bắt đầu cất bước.
“Không ---”
Trong mắt Shiika, những ai đã mất đi cảm xúc và thậm chí không thể thực hiện nổi một cử chỉ, hay cất lên một câu nói còn đáng sợ và khủng khiếp hơn cả Mushi.
“[Hãy... Phá hủy... Tất cả.]”
Con Bạch Huỳnh tiếp tục nói bằng giọng của Shiika.
“không --- Tôi không làm đâu, tôi không ---”
Shiika chậm rãi quay mặt về phía gia đình mình.
“Đ-Đồ quái vật---”
“......!”
Lời mẹ cô thì thầm, bất giác hằn một vết sâu lên trái tim vốn đã tan vỡ của Shiika.
Đến cả người chị gái luôn ủng hộ cô hết mình giờ đây cũng đang nhìn cô bằng một ánh mắt khiếp sợ.
“---!---”
Bước chân cô trở nên nhẹ bẫng.
Do những chuyện đã xảy ra, khả năng nhận thức của đầu óc cô không còn được vững nữa. Cảm giác như cô có thể ngất lịm đi bất cứ lúc nào.
Mushitsuki --- Vật chủ con người, bị (Mushi) ngấu nghiến giấc mơ lây nhiễm.
Như một kết quả của việc trở thành một tồn tại như trên, không riêng gì mọi người, mà kể cả gia đình cũng bắt đầu khiếp sợ cô.
Shiika lê đôi chân đang run bần bật trước khi quay mặt lại nhìn gia đình mình. Cô đã không còn sức để chạy nữa.
“--- C-Chờ đã, Shiika!”
Tiếng gọi của người chị gái phát ra từ sau tấm lưng Shiika nhưng cô giờ đây không còn có thể nghe thấy nữa.
Hướng ánh nhìn mờ mịt của mình lên trên khung trời, cô còn thấy thêm nhiều người mặc bộ áo khoác đen dài đang từ bầu trời lao xuống, bám víu vào chân của (Mushi). Tuy vậy ngay khi chạm phải tuyết rơi, chúng bị xé nát và tan vỡ thành những quả bóng trông chẳng khác gì một món đồ chơi bằng giấy cho đến khi phẳng lì. Những người đang che giấu thân phận đằng sau chiếc kính bảo hộ rơi xuống đất và nằm bất động.
“Mình--- Mình---”
Những bông tuyết trắng cứ rơi đi rơi mãi không dứt, phá hủy và nhấn chìm triệt để mọi thứ trong tầm mắt Shiika.
“--- Mình --- Là một... con quái vật...”
Lời thì thào của Shiika đã bị xóa nhà hoàn toàn bởi âm thanh của sự tàn diệt ở xung quanh cô.
Danh sách chương