Còn hơi sớm nếu gọi đó là mùa hoa anh đào, khi tình cảm của một chàng trai ngay lập tức tan vỡ. Những gì đã xảy ra là không thể thay đổi được, dù có mong muốn bao nhiêu thì con người cũng không thể quay ngược thời gian.
Tuy nhiên, tôi muốn quay lại nếu có thể quay lại. Nếu có thể, tôi muốn quay lại năm phút trước──không, tôi muốn quay lại đêm qua, khoảng thời gian tôi đang mỉm cười viết một bức thư tình trên bàn học, toàn tâm toàn ý dốc hết sức lực. trong tay phải của tôi. Đúng, tôi đang trong trạng thái sung sướng, không thể kiềm chế được bản thân.
Tuy nhiên, tôi không thể làm gì khác. Trong đầu tôi vẫn còn nhớ rõ, cái ngày tôi bước vào trường,đã tôi nhìn thấy cô ấy và cảm nhận được thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Giống như bây giờ, khi nhìn cô ấy bước đi duyên dáng trên con đường đầy hoa anh đào, mái tóc đen xinh đẹp tung bay trong gió xuân đã lấy đi ánh mắt và trái tim của tôi.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với cô ấy. Không mất nhiều thời gian để tôi nhận ra đây là mối tình đầu của mình. Ngược lại, dù nó có ý nghĩa rất lớn với tôi nhưng đối với cô, nó chỉ là một điều gì đó bình thường. Tại sao trước đây tôi không nhận ra điều này?
"Như tôi đã nói trước đây, dù sao thì không phải là tớ không thích Ouji-kun hay gì cả. Thành thật mà nói, tớ không có ý định hẹn hò với ai lúc này. Dù sao thì tớ vẫn chưa thể đáp lại tình cảm của cậu , xin lỗi về điều đó. "
Cô ấy-- Himegi Touka nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi, rồi cúi đầu xin lỗi với giọng trong trẻo.
"À, xin hãy ngẩng đầu lên. Tớ cũng xin lỗi...umm, vì chuyện đột ngột này."
Ngay cả bây giờ tôi cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tôi thật không biết gì và cảm thấy thật đáng thương.
"...Tuy nhiên, tớ nhận ra rằng thật chẳng buồn cười khi nghe câu trả lời như vậy từ tớ , nhưng xin đừng nản lòng. Trong trường hợp đó, tớ có việc phải làm nên tớ sẽ xin phép đi trước" cô nói .
Hình dáng của cô ấy, hoà vào trong ánh sáng màu cam của hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào qua cửa sổ. À, tôi biết cô ấy xinh đẹp mà.
"Ồ, tớ xin lỗi vì đột ngột gọi cho cậu khi cậu đang bận việc. Xin hãy tha thứ cho tớ và đừng lo lắng về điều đó, Himegi-san. Tớ cũng đang cố gắng không nghĩ về nó quá nhiều..."
"Được rồi, hẹn gặp lại vào tuần sau nhé," cô cúi chào một cách lịch sự rồi rời khỏi căn phòng học trống này.
"Hẹn gặp lại vào tuần sau, huh..." tôi lẩm bẩm.
Liệu tôi có thể ở lại khi gặp cô ấy vào tuần tới không? Tất nhiên, sẽ có một cảm giác khó xử trước mặt cô ấy. Nghĩ đến đó tôi lại có cảm giác như muốn đập đầu vào tường liên tục.
"A... Mình muốn quay lại ngày hôm qua đi."
Việc học cùng lớp với cô, khiến tôi bị cảm giác hạnh phúc cuốn đi,trong lúc hồi hộp choáng ngợp và thiếu suy nghĩ khi viết một bức thư tình, rồi gọi cô đến một phòng học trống sau giờ học và bị từ chối chỉ sau mười giây là một sự thật đã xảy ra và không bao giờ quay trở lại, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Nghĩ mà xem, phần nào trong đó khiến tôi tin rằng mình sẽ được chấp nhận?
Himegi Touka là một người không thể tiếp cận được. Cô ấy có mái tóc dài đen mượt và khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy cao so với con gái và có đôi chân thon thả. Bộ ngực lớn của cô ấy có lẽ sẽ khiến mẹ và những người bạn thời thơ ấu của tôi phải ghen tị. Chưa kể, vòng eo và hông của cô đều săn chắc, khiến thân hình của cô ít nhất phải đạt đẳng cấp của người mẫu. Đồng thời, tính cách của cô ấy không tệ, kết hợp với thể hình khỏe khoắn. Nói cách khác, sẽ không sai khi gọi cô ấy là cô gái xinh đẹp số một của trường và madonna.
“…Làm sao mình có thể nghĩ rằng có cơ hội hẹn hò với một cô gái như vậy?”
Tôi có phải là một thằng ngốc không? Nghiêm túc mà nói, tôi có ngu ngốc đến thế không?
Tôi phải về nhà. Hơn nữa, tôi không muốn ai nhìn thấy tôi lúc này.
Đúng lúc tôi đang nghĩ thế và định đưa tay về phía cửa thì có một giọng nói quen thuộc từ phía cửa bên kia vang lên: "Ồ, đó là một lời từ chối tử tế đấy, Hoàng tử tội nghiệp."
Khi tôi quay lại, người đó là người bạn thời thơ ấu của tôi, Chikada Kanako, người trông giống như một học sinh cấp hai, đang nhìn tôi với nụ cười gượng gạo.
"Bà đã nhìn thấy mọi thứ?"
Tuy nhiên, đó là về việc dọn dẹp. Câu lạc bộ báo chí có nhiệm vụ dọn dẹp lớp học này. “Hakuma, cậu nên cảm ơn tớ đấy, cậu biết không. Tớ biết cậu sẽ tức giận nếu mọi người nhìn thấy cậu bây giờ nên tớ đã đuổi họ về nhà hết rồi,” cô giải thích.
Tôi rất cảm động trước lòng tốt của người bạn thời thơ ấu của tôi.
Cô ấy có tốt bụng như vậy không? Suốt thời gian qua tôi đã chửi bới cô ấy trong lòng, gọi cô ấy là trẻ con hay cô gái ngực nhỏ, tôi xin lỗi.
"Chà, nhờ vậy mà tôi có thể độc quyền quay những video thú vị nên không thành vấn đề..."
Kanako cũng lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại thông minh và hướng màn hình về phía tôi với vẻ mặt hài lòng. Đó là đoạn video trong đó một chàng trai tóc nâu với khuôn mặt đỏ bừng đang cố gắng hết sức để thổ lộ tình cảm của mình với một cô gái tóc đen với vẻ mặt đáng thương.
"Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi biết rằng ông tở tình với Himegi-san đấy."
"Không được sao? Ý tôi là, đừng ghi lại khi chưa được phép──"
“Tôi không nghĩ điều đó là không được phép. Vậy, Hoàng tử tội nghiệp, ông thích điều gì ở Himegi-san?”
"Cô ấy không cười nhạo giấc mơ của tôi."
Trong buổi giới thiệu lớp lần trước, tôi đã nói rằng tôi muốn trở thành một ảo thuật gia chuyên nghiệp và biểu diễn các trò ảo thuật miễn phí tại Las Vegas và cho những đứa trẻ chưa từng thấy ảo thuật trước đây. Khi đó, nhiều học sinh cười nhạo giấc mơ của tôi, nhưng cô ấy là người duy nhất nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói. Đó là lý do tại sao tôi muốn nói với Himegi-san cảm giác của mình “Tôi nghĩ đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên…”.
"Cuối cùng, tất cả đều là về ngoại hình , tạm biệt!"
“Tôi sẽ không phủ nhận điều đó,” cô trả lời ngắn gọn.
“Vậy, nếu chúng ta không thể xác định giới tính của ai đó dựa trên ngoại hình của họ thì sao?” Tôi cáu kỉnh trả lời.
Tôi ghét việc người khác chế giễu tên và ngoại hình của tôi. Vì vậy, tôi đã quyết định không tha thứ cho bất kỳ ai vi phạm điều cấm kỵ này, ngay cả khi đó là người bạn thời thơ ấu của tôi.
"Được rồi, tiêu đề của phần tiếp theo là "Hoàng tử tội nghiệp bị tan vỡ thành từng mảnh" hoặc "Hoàng tử tội nghiệp vì lời thú nhận liều lĩnh!". Ông thích cái nào hơn?"
"Được rồi, Kanako-san. Bà thích bị tôi bóp cổ như thế này hay bị ném từ tầng năm xuống với cơ thể nhỏ bé của mình?"
Cá nhân tôi muốn gây ra đủ loại đau khổ càng nhiều càng tốt. Chết tiệt, tôi đã sai vì đã nghĩ rằng nhỏ nảy là một người tốt, dù chỉ trong giây lát.
"Nhưng quan trọng hơn, tôi cần sự giúp đỡ."
“…Như thường lệ, bà không nghe những gì tôi nói.”
“Đây”, từ trong túi váy, cô lấy ra một mảnh giấy có kích thước bằng tấm danh thiếp và đặt nó lên bàn.
"Hm? Một vé xem bói à?" Tôi hỏi.
"Ừ, tắm vé mày là hằng free. Quà cho Hakuma."
“Kanako-san bà cũng biết tặng quà cho tôi đấy à? Mục đích của bà là gì?” Tôi nghi ngờ nói.
Tôi hiểu ngay vì tôi đã biết người này từ lâu. Kanako đang định bắt tôi làm gì đó. Nhân tiện, tôi không hề quan tâm đến bói toán chút nào nên thực sự đây là một món quà không làm tôi hài lòng.
"Gần đây, trong số các nữ sinh có một thầy bói nổi tiếng vì tiên đoán chính xác."
"Một thầy bói giỏi phải không? Chà, thà không gặp may còn hơn phải không?" Tôi vừa nói vừa lấy tấm vé xem bói miễn phí trên bàn và đưa lại cho Kanako.
"Vì cậu là phó chủ tịch câu lạc bộ nghiên cứu ảo thuật, cậu nên biết sức mạnh bí ẩn của thầy bói là có thật hay chỉ là một trò lừa phải không? Vì vậy, đó là lý do tại sao tớ nhờ Hakuma điều tra. Ồ, nhân tiện, vé chỉ có hiệu lực đến hôm nay thôi, vậy nên hãy làm ngay hôm nay nhé."
"Tại sao bà lại cho rằng tôi sẽ điều tra nó ngay lập tức?"
"Bây giờ tôi phải dọn dẹp căn phòng này. Vậy thì tốt nhất là ông nên thay tôi điều tra."
Không hề có chút tội lỗi nào, những lời này khiến đầu tôi quay cuồng. Tôi tự hỏi mình đã nhận được nền giáo dục nào để hiểu được logic vô nghĩa như vậy.
"Trong trường hợp đó, hãy để tôi dọn dẹp. Bà có thể đi gặp ông thầy bối đó ."
"Thật không may, tôi có hẹn tại phòng karaoke với bạn trai khi dọn dẹp xong. Vì vậy, tôi không có thời gian đi xem bói được "
Nói cách khác, cô đã cân nhắc cuộc hẹn hò với bạn trai với các hoạt động của câu lạc bộ và chọn ngày hẹn hò với bạn trai.
"Này Kanako, hãy nghĩ lại năm ngoái. Bà vừa tham gia câu lạc bộ báo chí với tâm trạng vô cùng phấn khích, nói rằng bà rất hào hứng với mọi người. Nhưng giờ, bà đã bỏ qua các hoạt động câu lạc bộ của mình và hẹn hò với bạn trai. Aah, thật buồn! Tôi thật buồn khi nghĩ rằng đây là người bạn thời thơ ấu của mình.”
"Bạn trai bà đây vẫn giữ figure mà ông hằng mong muốn dây. Nếu hôm nay ông đi đến đó──"
"Tôi sẽ đi! Xin hãy để tôi điều tra."
Nếu có phần thưởng như vậy thì đáng lẽ chị phải nói với em ngay từ đầu chứ. Nếu tôi có thể có được figure
mà tôi hằng khao khát, tôi không chỉ sẵn sàng đi xem bói mà thậm chí còn sẵn sàng đến trụ sở chính luôn của tên thầy bối đó luôn cững được.
"Như thường lệ, ông vẫn tham lam những thứ đó. Là bạn thuở nhỏ, tôi thấy xấu hổ dùm ông."
"Cứ nói những gì bà thích. Nhưng đừng có thất hứa nhé."
"Tôi biết. Chỉ cần đảm bảo rằng ông lấy đủ tư liệu cho một câu chuyện là được."
"Vâng, thưa sếp! Tôi sẽ tìm xem gả thầy bói đó là giả hay thật."
"Được rồi, tôi sẽ đợi ông về việc đó."
“Vậy tôi sẽ đi xuất phát ngay bây giờ.”
Tôi nhét tấm vé xem bói free vào túi và nghe thấy một giọng nói khi tôi chuẩn bị rời khỏi phòng học trống──
"Bây giờ đã an toàn để vào chưa?"
Một tên đẹp mã bước vào phòng học trống từ hành lang. Tên cậu ấy là Harukawa Takashi, một người đẹp trai là thành viên của câu lạc bộ bóng đá và cũng giống như tôi, học lớp 3 năm hai. Mặc dù chúng tôi mới chuyển sang năm thứ hai được vài ngày nhưng cậu ta đã được coi như một người lãnh đạo trong lớp chúng tôi. Vì cậu ta học giỏi, lực lưỡng và đẹp trai nên đó là điều hiển nhiên. Dù sao thì, cậu ta đã có bạn gái, và cô ấy──
"Xin lỗi~, em yêu anh , Takaki-kyun~"
Bạn gái của Harukawa-kun ôm anh ấy trong khi tạo ra những âm thanh quyến rũ.
"............"
Tôi không có ý phàn nàn nhưng đây là một cặp đôi kỳ
lạ đối với tôi. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn thời thơ ấu của mình lại có được một người bạn trai có tiêu chuẩn cao như vậy.
Hơn nữa, tôi biết Kanako từ hồi tiểu học, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy có thể phát ra những âm thanh quyến rũ như vậy từ miệng mình. Tôi phải làm gì đây, ghi âm và bật nhạc thật to khi họ chia tay?
"Xin lỗi, Takaki-kyun yêu dấu , vì đã để anh đợi bên ngoài."
"Không sao đâu, em yêu.
"............"
Tôi phải khỏi đây trước khi họ bước vào thế giới của riêng mình. Thật tệ cho sức khỏe tinh thần của tôi nếu ở đây lâu hơn nữa. Điều đáng buồn hơn nữa là vào ngày bị từ chối, tôi đã phải chứng kiến cảnh thân mật giữa hai người yêu nhau. Có vẻ như việc bị Himegi-san từ chối còn tai hại hơn tôi tưởng.
"Được rồi, tôi đi đây. Hai người cứ tình tứ thoải mái" vẫy tay chào Kanako và bạn trai của cô ấy,những người đang có con ngươi hình hình trái tim, tôi chuẩn bị rời đi.
"Ồ, Ouji-kun, xin lỗi nhé..." cô nói.
"Đừng lo lắng về điều đó. Kanako, chỉ cần gửi cho tôi thông tin thầy bói qua LINE."
"Được rồi. Nhưng nếu ông không làm hẳn hoi thì,thì nó sẽ không miễn phí đâu."
"Tôi sẽ cố hết sức."
Một thái độ rất khác. Chà, tất nhiên, tôi sẽ cảm thấy ợ nóng nếu cô ấy nói chuyện với tôi bằng giọng dễ thương đó, nên tôi không bận tâm chút nào.
“Kanako?” Tôi gọi.
"Chuyện gì vậy?"
“Bà tốt nhất là đừng nhờn với một ảo thuật gia.”
Sau đó, tôi rời khỏi căn phòng học trống và ngay khi vừa rời đi, tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Kanako phát ra từ bên trong lớp học.
"Hả? Hả? Chân mình bị trói từ khi từ khi nào?"
Tôi đã quyết định rằng tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai chế nhạo tên tuổi và ngoại hình của mình. Vì thế, ai vi phạm quy định này sẽ phải trả giá.
"HAKUMAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!"
Tiếng hét giận dữ của Kanako vang vọng khắp trường.
***
“Vậy ra đó là bà đồng đang được đồn thổi à…”
Dựa vào tin nhắn Kanako gửi, tôi đến chỗ bà đồng qua lời kể của mọi người. Đó là một nơi tối tăm nằm giữa những tòa nhà gần nhà ga. Ở bên trong bà ấy đặt bàn ghế và tiến hành công việc kinh doanh của mình một cách đơn giản. Khách hàng của bà ấy hiện trông giống như một sinh viên đại học, và bà đồng này dường như đang xem chỉ tay của họ. Dường như họ cuộc nói chuyện nghe có vẻ vui vẻ. Tôi không biết bà đồng có thực sự có mà thuật hay không nhưng dường như bà ấy có khả năng ăn nói rất tốt.
Vì cô ấy nổi tiếng nên tôi sẵn sàng xếp hàng chờ nhưng may mắn đã đứng về phía tôi. Thành thật mà nói tôi rất muốn về nhà. Nhưng vì có rất nhiều người đứng xếp hàng. nên tôi đã quan sát họ từ xa. Chú ý tới từng động tác của bà đồng ấy, tìm kiếm những động tác lạ.
Theo tin nhắn Kanako gửi, đã xảy ra một sự việc như,
'Tôi được khuyên nên đưa mẹ tôi đến bệnh viện, và sau khi được đưa đi, hóa ra bà thực sự bị bệnh và được cứu sau khi phẫu thuật.'
'Bà ấy đã đoán đúng rằng bạn trai của em gái tôi là một tên đểu cán.'
'Bà ấy đã tìm được con chó bị lạc.'
'Bà ấy biết những bí mật mà tôi chưa bao giờ nói với ai.'
Chà, nếu tất cả những điều này là sự thật và bà ấy xem được mọi thứ, thì bà ấy thực sự là một bà đồng tuyệt vời. Nhân tiện, tin nhắn cuối cùng của cô ấy là "Chết đi, đồ ngốc!" và "Ouji,chết tiệt!". Từ tin nhắn của cô ấy, có vẻ như cô ấy đang gặp khó khăn trong việc gỡ sợi dây.
Chà, về cơ bản tôi nghĩ thầy bói là một lũ lừa đảo. Tuy nhiên, nếu được nhiều người xem bói hài lòng thì tôi không nghĩ sẽ có vấn đề gì cả. Nếu bỏ ra vài nghìn yên có thể khiến người khác vui vẻ hoặc giúp họ giải quyết được vấn đề của bản thân thì đó là điều tốt và họ đang đóng góp cho xã hội. Tất nhiên, mấy trò kinh doanh bán những chiếc bình hoa, vòng hay ví tiền với giá cắt cổ là điều không thể dung thứ.
Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều này thì bà đồng đã xem xong cho khách hàng trước đó . Hai cô gái có vẻ hài lòng với kết quả bói toán của mình và đi về phía nhà ga với vẻ mặt sảng khoái. Tôi từ từ ngồi xuống chiếc ghế xếp và đưa cho bà ấy một vé xem bói miễn phí.
"Xin lỗi, cháu nghe nói cháu có thể xem bói miễn phí khi có tấm vé này ...."
“Đúng vậy, chỉ một lần thôi, ta sẽ xem bói miễn phí cho cậu,” bà đồng gật đầu và nhận tấm vé miễn phí của tôi. Nếu tôi phải trả một xu thì tôi sẽ bỏ đi.
“Đây là lần đầu tiên cháu được xem bói phải không?”
"Hả? À, vâng."
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi đi xem bói. Tôi cũng chú ý đến bà đồng. Bà ấy mặc một chiếc áo choàng màu đen có mũ chùm đầu và khuôn mặt của bà ấy bị che bởi một tấm vải màu đen nôt, vì vậy nơi duy nhất tôi có thể nhìn thấy là quanh khoé mắt bà ấy. Tuy nhiên, tôi có thể đoán được từ ánh mắt và giọng nói của bà ấy. Bà đồng này khoảng bảy mươi tuổi. Chà,bà ấy giống như một bà đồng mà tôi tưởng tượng.
"Cháu ổn chứ?"
"Không, tôi chỉ cảm thấy hơi lo lắng trước khí chất bí ẩn của Obaa-san thôi ạ."
"Không cần phải cảm thấy lo lắng."
“Cháu có hỏi, bà có thể bói loại nào?”
"Cầu phá lê, tarot, xem chỉ tay, tử vi, phong thủy, ta đều có thể xem được."
"Bà đề xuất nào không ạ?"
"Thế thì ta sẽ cho cháu loại chính xác nhất. Hãy nói tên cháu ra."
"Harukawa Takashi," tôi trả lời.
Tôi đã nói dối. Tôi nói dối có hai lý do, thứ nhất là để xem bà ấy có phát hiện tôi nói dối hay không nên tôi cố tình nói cho bà một cái tên giả. Lý do thứ hai là tôi không muốn cung cấp thông tin cá nhân cho người mới gặp. Vì vậy tôi đã cho bà ấy biết tên của bạn cùng lớp của mình, mặc dù tôi chẳng hề cảm thấy có tội lỗi nào về điều đó.
“Cháu không tự tin vào tên của mình phải không?”
"────?"
"Đó là lý do tại sao cháu không cho ta biết tên thật của mình. Đừng nói dối! Hãy cho ta biết tên thật của cháu."
L-Làm sao, làm sao có thể được? L-Lời nói dối của tôi đã bị vạch trần. Thành thật mà nói, bà ta đã đúng. Tôi chỉ không muốn nói cho bà ấy biết tên thật của mình nên đã nói tên bạn trai của Kanako.
"O-OO-Ouji, Hakuma."
Tuy nhiên, tại sao tôi lại cảm thấy xấu hổ khi chỉ nói tên mình? Không, tôi biết. Tôi biết mọi người thường nói tới có cái tên khá ẻo lả. Trên thực tế, tên của tôi cũng có một hoặc hai tác dung. Đó là cái tên này nghe một lần thì người khác sẽ mãi không quên. Cách đây vài tuần, trong buổi giới thiệu bản thân, tên của tôi đã khiến mọi người bật cười.
Dù vậy, nếu có ai hỏi tôi có thích không thì tôi sẽ hết lòng trả lời là 'KHÔNG', và sau này tôi hy vọng sẽ đổi tên hoặc trở thành con nuôi ở đâu đó.
Có lẽ vì cái tên này mà hôm nay Himegi-san đã từ chối tôi?
"Đó là một cái tên hay."
“Bà thực sự nghĩ vậy sao?”
“Ừ, đó là cái tên hoàn hảo dành cho cháu.”
“Cá nhân cháu nghĩ đó là một cái tên không thể chấp nhận được, ngay cả đối với một người nào đẹp trai”.
"Ta thích nó," bà ấy nói. Đôi mắt đỏ ngầu của bà ấy không hề có chút giả trân nào, không hề có ý cà khịa nào trong lời khen ngợi tên tôi của cô ấy.
"Cháu không cảm thấy tệ khi có người lớn tuổi như Obaa-san khen cháu."
“Ồ, vậy là cháu muốn cưới ta à?”
"Trước đó, bà trước tiên phải ly hôn."
Tôi để ý đến ngón áp út trên bàn tay trái của bà cụ. Trên ngón tay cô có một chiếc nhẫn lấp lánh. Sự lấp lánh là dấu hiệu cho thấy bà ấy yêu ai đó và ai đó cũng yêu.
"Không tệ, cháu có khả năng quan sát tốt đây. Hiện tại, bắt đầu từ họ của cháu đi."
Bà lão lấy ra một chiếc bút màu đen và viết lên một tờ giấy trắng.
"Hở?"
Tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi đã cố gắng thể hiện bộ mặt không cảm xúc của mình nhiều nhất có thể nhưng tôi không khỏi cảm thấy bất an. Bà ấy đã viết tên tôi. Đúng vậy, bà ấy đã viết '王寺白馬/Ouji Hakuma' bằng nét chữ rất đẹp trên một tờ giấy trắng. Thực ra tôi chỉ nói với bà ấy tên tôi bằng lời nói. Nói cách khác, tôi chưa hề chỉ bà ấy viết ký tự nào. Tuy nhiên, bà đồng này không gặp khó khăn gì khi viết tên tôi bằng chữ kanji.
Nếu tên tôi là "やまだたろう/Yamada Tarou", tôi nghĩ mọi người sẽ có thể dễ dàng viết "Yamada Tarou/山田太郎" mà không cần đắn đo.
Tuy nhiên, họ và tên của tôi không phải là chữ có thể dễ dàng chuyển đổi thành chữ kanji.
"Có gì lạ à?"
"Ờ, không."
"Và bây giờ, ta cũng sẽ kể tử vi cho cháu. Sinh nhật của cháu là ngày 17 tháng 11 phải không? Trong trường hợp đó, chòm sao của bạn là Bọ Cạp."
"Hả?"
Tôi suy ngẫm lại vài phút. Đúng như tôi nghĩ, tôi không nhớ đã nói với bà âyd về ngày sinh nhật của mình. Cho bạn biết, sinh nhật của tôi đúng là vào ngày 17 tháng 11 nên lời nói của bà cụ không có gì sai cả. Bà ấy không chỉ viết chữ kanji trong tên của tôi mà còn đoán được ngày sinh của tôi.
"Sao bà biết ngày sinh nhật của cháu?"
Tôi không muốn tin bà ấy, nhưng đây có phải là bà đồng bình thường không vậy? Bà ấy thực sự có năng lực tâm linh? Khi cả người tôi gần như cứng đờ, bà ấy nói với tôi: "Ta có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ. Quá khứ cũng như tương lai của cháu."
"Vớ vẩn. Chắc chắn phải có thủ thuật nào đó," tôi trả lời một cách hoài nghi.
Ví dụ, nếu bà ấy bày mưu lừa tôi cùng Kanako và bạn cùng của tôi để lừa tôi, thì mọi việc bat ấy làm cho đến nay đều rất thuyết phục.
"Có vẻ như cháu còn đang nghi ngờ cô bạn thuở nhỏ của minh, nhưng sai rồi. Ta thực sự có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của cháu."
"Tương lai hả? Vậy hãy cho cháu biết hôm nay nhà Ouji sẽ ăn gì vào bữa tối?"
Buổi sáng, trước khi tôi ra khỏi cửa, mẹ bảo bữa tối hôm nay sẽ có thịt và khoai tây. Nói cách khác, trừ những tình huống bất trắc, hôm nay sẽ có thịt và khoai trong thực đơn của nhà Ouji. Giờ để xem, bà ấy ấy sẽ nói món nào đến món nào
“Sushi từ tiệm Shushimaru ở trung tâm mua sắm. Loại Nigiri đặc biệt, dành cho bốn người,” bà đồng nói rõ ràng và tự tin.
"Lời nói của bà nghe có vẻ lạ. Gia đình cháu không có nhu cầu ăn sushi trừ khi đó là dịp đặc biệt. Và hơn nữa,loại đặc biệt?!"
Ngay cả hồi tôi đậu kỳ thi tuyển sinh, món sushi mà chúng tôi gọi vẫn là thực đơn nigiri thông thường. Không đời nào người mẹ keo kiệt của tôi lại gọi set sushi cảo cấp vào một ngày bình thường. Thật buồn khi phải nói rằng, nhưng với khả năng tài chính của gia đinh mình, ngày chúng tôi gọi được set sushi đặc biệt sẽ là ngày tôi kết hôn hoặc có việc làm.
"Tin hay không thì tùy cháu. Và một điều nữa, ta có một dự đoán trong tương lai."
"Một điều nữa?"
"Đúng, ta có thể nhìn thấy. Ta nhìn thấy một tương lai nơi cháu sẽ gặp người định mệnh của mình trong khoảng một tiếng tám phút nữa, và cháu sẽ rất ngạc nhiên đấy, 'Hah-hah-hah-hah-hah'."
"Vâng? Trong một tiếng tám phút nữa, cháu sẽ ngạc nhiên và nói 'Hah-hah-hah-hah-hah'?"
Đó sẽ là tình huống như thế nào? Tôi không hiểu lời tiên tri, nhưng tôi chắc chắn một điều. Bà già này là một kẻ bói dối tệ nhất trong tất các kẻ nói dối và tệ hơn cả một thể loại dối trá . Tôi thở dài và đứng dậy khỏi ghế. Mặt khác, bà ấy siết chặt tay tôi bằng cả hai tay và ngăn tôi lại.
“C-có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
“Ta có một thứ tuyệt vời dành cho cháu,” bà ấy nói và cho tôi xem lòng bàn tay trái có một chiếc nhẫn trên đó.
"...... Không có gì cả ......"
"Nhìn kỹ lại xem."
Bà già siết chặt tay tôi hơn và nắn nó thành nắm đấm.
"Từ bàn tay này, một điều gì đó thú vị sẽ xuất hiện. Từ hư vô, một điều gì đó phi thường sẽ xuất hiện..."
Dù tôi có nhìn thế nào thì... đây là ....
"Đúng!"
Với một tiếng hét mạnh mẽ, một lá bùa tưởng chừng như được làm thủ công hiện ra từ lòng bàn tay của tôi.
"Làm thế nào?, lá bùa đó xuất hiện."
Khuôn mặt của bà ấy bị che kín nên tôi không thể nhìn rõ bà ấy, nhưng bên dưới tấm khăn, bà ấy chắc chắn đã cảm thấy rất hài lòng về những gì mình đã làm.
"Wow. Thật tuyệt vời. Quả đúng là một sức mạnh huyền bí!"
Tôi vỗ tay khen mánh khóe của bà ấy.
"Đây là sức mạnh của bàn tay."
Bà lão này không nhận ra tôi đang mỉa mai nên mỉm cười tự mãn với tôi.
"Hẹn gặp lại," với những lời đó, tôi rời khỏi nơi đó.
“Năm trăm yên,” một giọng nói vang lên từ phía sau khiến tôi dừng lại và quay lại.
"Dạ?"
“Hãy giữ nó ở gần, nó sẽ giúp ích cho cháu.”
... Ừm, ý bà ấy là bà ấy muốn tôi mua nó phải không?
“Năm trăm yên.”
Cô ấy mỉm cười với tôi, ôi đã thở dài khi lấy đồng xu 500 yên từ trong ví ra và đổi lấy chiếc bùa hộ mệnh. Nếu bà ấy đưa cho tôi một chiếc bình đắt tiền thì tốt hơn là giao nó cho cảnh sát. Nhưng, 500 yên là một mức giá hợp lý. Trên hết, lá bùa hộ mệnh này sẽ chứng minh rằng tôi đã đi gặp gặp bà đồng.
"Vậy,một điều tuyệt vời sẽ xảy ra sau một tiếng tám phút nữa phải không?"
“Đã thành một tiếng năm phút kể từ bây giờ,” bà ấy nói.
Và thế là tôi lấy điện thoại của mình từ trong túi ra và đặt hẹn giờ. Bây giờ, chuông báo thức sẽ reo sau một giờ năm phút nữa. Tuy nhiên, thứ cuối cùng bà ấy cho tôi xem là một màn ảo thuật, bất kể tôi nhìn đi đâu. Chà, đó không phải là ma thuật, chỉ là một thủ thuật cổ điển với một số mánh khóe nào đó. Nếu muốn, tôi có thể làm hay hơn bà già đó. Chà, tôi sẽ không đi xa đến thế vì tôi không già bằng bà ấy. Tôi bỏ lại bà lão người đang vui vẻ vẫy tay chào .
Tuy nhiên, tôi muốn quay lại nếu có thể quay lại. Nếu có thể, tôi muốn quay lại năm phút trước──không, tôi muốn quay lại đêm qua, khoảng thời gian tôi đang mỉm cười viết một bức thư tình trên bàn học, toàn tâm toàn ý dốc hết sức lực. trong tay phải của tôi. Đúng, tôi đang trong trạng thái sung sướng, không thể kiềm chế được bản thân.
Tuy nhiên, tôi không thể làm gì khác. Trong đầu tôi vẫn còn nhớ rõ, cái ngày tôi bước vào trường,đã tôi nhìn thấy cô ấy và cảm nhận được thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Giống như bây giờ, khi nhìn cô ấy bước đi duyên dáng trên con đường đầy hoa anh đào, mái tóc đen xinh đẹp tung bay trong gió xuân đã lấy đi ánh mắt và trái tim của tôi.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với cô ấy. Không mất nhiều thời gian để tôi nhận ra đây là mối tình đầu của mình. Ngược lại, dù nó có ý nghĩa rất lớn với tôi nhưng đối với cô, nó chỉ là một điều gì đó bình thường. Tại sao trước đây tôi không nhận ra điều này?
"Như tôi đã nói trước đây, dù sao thì không phải là tớ không thích Ouji-kun hay gì cả. Thành thật mà nói, tớ không có ý định hẹn hò với ai lúc này. Dù sao thì tớ vẫn chưa thể đáp lại tình cảm của cậu , xin lỗi về điều đó. "
Cô ấy-- Himegi Touka nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi, rồi cúi đầu xin lỗi với giọng trong trẻo.
"À, xin hãy ngẩng đầu lên. Tớ cũng xin lỗi...umm, vì chuyện đột ngột này."
Ngay cả bây giờ tôi cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tôi thật không biết gì và cảm thấy thật đáng thương.
"...Tuy nhiên, tớ nhận ra rằng thật chẳng buồn cười khi nghe câu trả lời như vậy từ tớ , nhưng xin đừng nản lòng. Trong trường hợp đó, tớ có việc phải làm nên tớ sẽ xin phép đi trước" cô nói .
Hình dáng của cô ấy, hoà vào trong ánh sáng màu cam của hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào qua cửa sổ. À, tôi biết cô ấy xinh đẹp mà.
"Ồ, tớ xin lỗi vì đột ngột gọi cho cậu khi cậu đang bận việc. Xin hãy tha thứ cho tớ và đừng lo lắng về điều đó, Himegi-san. Tớ cũng đang cố gắng không nghĩ về nó quá nhiều..."
"Được rồi, hẹn gặp lại vào tuần sau nhé," cô cúi chào một cách lịch sự rồi rời khỏi căn phòng học trống này.
"Hẹn gặp lại vào tuần sau, huh..." tôi lẩm bẩm.
Liệu tôi có thể ở lại khi gặp cô ấy vào tuần tới không? Tất nhiên, sẽ có một cảm giác khó xử trước mặt cô ấy. Nghĩ đến đó tôi lại có cảm giác như muốn đập đầu vào tường liên tục.
"A... Mình muốn quay lại ngày hôm qua đi."
Việc học cùng lớp với cô, khiến tôi bị cảm giác hạnh phúc cuốn đi,trong lúc hồi hộp choáng ngợp và thiếu suy nghĩ khi viết một bức thư tình, rồi gọi cô đến một phòng học trống sau giờ học và bị từ chối chỉ sau mười giây là một sự thật đã xảy ra và không bao giờ quay trở lại, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Nghĩ mà xem, phần nào trong đó khiến tôi tin rằng mình sẽ được chấp nhận?
Himegi Touka là một người không thể tiếp cận được. Cô ấy có mái tóc dài đen mượt và khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy cao so với con gái và có đôi chân thon thả. Bộ ngực lớn của cô ấy có lẽ sẽ khiến mẹ và những người bạn thời thơ ấu của tôi phải ghen tị. Chưa kể, vòng eo và hông của cô đều săn chắc, khiến thân hình của cô ít nhất phải đạt đẳng cấp của người mẫu. Đồng thời, tính cách của cô ấy không tệ, kết hợp với thể hình khỏe khoắn. Nói cách khác, sẽ không sai khi gọi cô ấy là cô gái xinh đẹp số một của trường và madonna.
“…Làm sao mình có thể nghĩ rằng có cơ hội hẹn hò với một cô gái như vậy?”
Tôi có phải là một thằng ngốc không? Nghiêm túc mà nói, tôi có ngu ngốc đến thế không?
Tôi phải về nhà. Hơn nữa, tôi không muốn ai nhìn thấy tôi lúc này.
Đúng lúc tôi đang nghĩ thế và định đưa tay về phía cửa thì có một giọng nói quen thuộc từ phía cửa bên kia vang lên: "Ồ, đó là một lời từ chối tử tế đấy, Hoàng tử tội nghiệp."
Khi tôi quay lại, người đó là người bạn thời thơ ấu của tôi, Chikada Kanako, người trông giống như một học sinh cấp hai, đang nhìn tôi với nụ cười gượng gạo.
"Bà đã nhìn thấy mọi thứ?"
Tuy nhiên, đó là về việc dọn dẹp. Câu lạc bộ báo chí có nhiệm vụ dọn dẹp lớp học này. “Hakuma, cậu nên cảm ơn tớ đấy, cậu biết không. Tớ biết cậu sẽ tức giận nếu mọi người nhìn thấy cậu bây giờ nên tớ đã đuổi họ về nhà hết rồi,” cô giải thích.
Tôi rất cảm động trước lòng tốt của người bạn thời thơ ấu của tôi.
Cô ấy có tốt bụng như vậy không? Suốt thời gian qua tôi đã chửi bới cô ấy trong lòng, gọi cô ấy là trẻ con hay cô gái ngực nhỏ, tôi xin lỗi.
"Chà, nhờ vậy mà tôi có thể độc quyền quay những video thú vị nên không thành vấn đề..."
Kanako cũng lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại thông minh và hướng màn hình về phía tôi với vẻ mặt hài lòng. Đó là đoạn video trong đó một chàng trai tóc nâu với khuôn mặt đỏ bừng đang cố gắng hết sức để thổ lộ tình cảm của mình với một cô gái tóc đen với vẻ mặt đáng thương.
"Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi biết rằng ông tở tình với Himegi-san đấy."
"Không được sao? Ý tôi là, đừng ghi lại khi chưa được phép──"
“Tôi không nghĩ điều đó là không được phép. Vậy, Hoàng tử tội nghiệp, ông thích điều gì ở Himegi-san?”
"Cô ấy không cười nhạo giấc mơ của tôi."
Trong buổi giới thiệu lớp lần trước, tôi đã nói rằng tôi muốn trở thành một ảo thuật gia chuyên nghiệp và biểu diễn các trò ảo thuật miễn phí tại Las Vegas và cho những đứa trẻ chưa từng thấy ảo thuật trước đây. Khi đó, nhiều học sinh cười nhạo giấc mơ của tôi, nhưng cô ấy là người duy nhất nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói. Đó là lý do tại sao tôi muốn nói với Himegi-san cảm giác của mình “Tôi nghĩ đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên…”.
"Cuối cùng, tất cả đều là về ngoại hình , tạm biệt!"
“Tôi sẽ không phủ nhận điều đó,” cô trả lời ngắn gọn.
“Vậy, nếu chúng ta không thể xác định giới tính của ai đó dựa trên ngoại hình của họ thì sao?” Tôi cáu kỉnh trả lời.
Tôi ghét việc người khác chế giễu tên và ngoại hình của tôi. Vì vậy, tôi đã quyết định không tha thứ cho bất kỳ ai vi phạm điều cấm kỵ này, ngay cả khi đó là người bạn thời thơ ấu của tôi.
"Được rồi, tiêu đề của phần tiếp theo là "Hoàng tử tội nghiệp bị tan vỡ thành từng mảnh" hoặc "Hoàng tử tội nghiệp vì lời thú nhận liều lĩnh!". Ông thích cái nào hơn?"
"Được rồi, Kanako-san. Bà thích bị tôi bóp cổ như thế này hay bị ném từ tầng năm xuống với cơ thể nhỏ bé của mình?"
Cá nhân tôi muốn gây ra đủ loại đau khổ càng nhiều càng tốt. Chết tiệt, tôi đã sai vì đã nghĩ rằng nhỏ nảy là một người tốt, dù chỉ trong giây lát.
"Nhưng quan trọng hơn, tôi cần sự giúp đỡ."
“…Như thường lệ, bà không nghe những gì tôi nói.”
“Đây”, từ trong túi váy, cô lấy ra một mảnh giấy có kích thước bằng tấm danh thiếp và đặt nó lên bàn.
"Hm? Một vé xem bói à?" Tôi hỏi.
"Ừ, tắm vé mày là hằng free. Quà cho Hakuma."
“Kanako-san bà cũng biết tặng quà cho tôi đấy à? Mục đích của bà là gì?” Tôi nghi ngờ nói.
Tôi hiểu ngay vì tôi đã biết người này từ lâu. Kanako đang định bắt tôi làm gì đó. Nhân tiện, tôi không hề quan tâm đến bói toán chút nào nên thực sự đây là một món quà không làm tôi hài lòng.
"Gần đây, trong số các nữ sinh có một thầy bói nổi tiếng vì tiên đoán chính xác."
"Một thầy bói giỏi phải không? Chà, thà không gặp may còn hơn phải không?" Tôi vừa nói vừa lấy tấm vé xem bói miễn phí trên bàn và đưa lại cho Kanako.
"Vì cậu là phó chủ tịch câu lạc bộ nghiên cứu ảo thuật, cậu nên biết sức mạnh bí ẩn của thầy bói là có thật hay chỉ là một trò lừa phải không? Vì vậy, đó là lý do tại sao tớ nhờ Hakuma điều tra. Ồ, nhân tiện, vé chỉ có hiệu lực đến hôm nay thôi, vậy nên hãy làm ngay hôm nay nhé."
"Tại sao bà lại cho rằng tôi sẽ điều tra nó ngay lập tức?"
"Bây giờ tôi phải dọn dẹp căn phòng này. Vậy thì tốt nhất là ông nên thay tôi điều tra."
Không hề có chút tội lỗi nào, những lời này khiến đầu tôi quay cuồng. Tôi tự hỏi mình đã nhận được nền giáo dục nào để hiểu được logic vô nghĩa như vậy.
"Trong trường hợp đó, hãy để tôi dọn dẹp. Bà có thể đi gặp ông thầy bối đó ."
"Thật không may, tôi có hẹn tại phòng karaoke với bạn trai khi dọn dẹp xong. Vì vậy, tôi không có thời gian đi xem bói được "
Nói cách khác, cô đã cân nhắc cuộc hẹn hò với bạn trai với các hoạt động của câu lạc bộ và chọn ngày hẹn hò với bạn trai.
"Này Kanako, hãy nghĩ lại năm ngoái. Bà vừa tham gia câu lạc bộ báo chí với tâm trạng vô cùng phấn khích, nói rằng bà rất hào hứng với mọi người. Nhưng giờ, bà đã bỏ qua các hoạt động câu lạc bộ của mình và hẹn hò với bạn trai. Aah, thật buồn! Tôi thật buồn khi nghĩ rằng đây là người bạn thời thơ ấu của mình.”
"Bạn trai bà đây vẫn giữ figure mà ông hằng mong muốn dây. Nếu hôm nay ông đi đến đó──"
"Tôi sẽ đi! Xin hãy để tôi điều tra."
Nếu có phần thưởng như vậy thì đáng lẽ chị phải nói với em ngay từ đầu chứ. Nếu tôi có thể có được figure
mà tôi hằng khao khát, tôi không chỉ sẵn sàng đi xem bói mà thậm chí còn sẵn sàng đến trụ sở chính luôn của tên thầy bối đó luôn cững được.
"Như thường lệ, ông vẫn tham lam những thứ đó. Là bạn thuở nhỏ, tôi thấy xấu hổ dùm ông."
"Cứ nói những gì bà thích. Nhưng đừng có thất hứa nhé."
"Tôi biết. Chỉ cần đảm bảo rằng ông lấy đủ tư liệu cho một câu chuyện là được."
"Vâng, thưa sếp! Tôi sẽ tìm xem gả thầy bói đó là giả hay thật."
"Được rồi, tôi sẽ đợi ông về việc đó."
“Vậy tôi sẽ đi xuất phát ngay bây giờ.”
Tôi nhét tấm vé xem bói free vào túi và nghe thấy một giọng nói khi tôi chuẩn bị rời khỏi phòng học trống──
"Bây giờ đã an toàn để vào chưa?"
Một tên đẹp mã bước vào phòng học trống từ hành lang. Tên cậu ấy là Harukawa Takashi, một người đẹp trai là thành viên của câu lạc bộ bóng đá và cũng giống như tôi, học lớp 3 năm hai. Mặc dù chúng tôi mới chuyển sang năm thứ hai được vài ngày nhưng cậu ta đã được coi như một người lãnh đạo trong lớp chúng tôi. Vì cậu ta học giỏi, lực lưỡng và đẹp trai nên đó là điều hiển nhiên. Dù sao thì, cậu ta đã có bạn gái, và cô ấy──
"Xin lỗi~, em yêu anh , Takaki-kyun~"
Bạn gái của Harukawa-kun ôm anh ấy trong khi tạo ra những âm thanh quyến rũ.
"............"
Tôi không có ý phàn nàn nhưng đây là một cặp đôi kỳ
lạ đối với tôi. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn thời thơ ấu của mình lại có được một người bạn trai có tiêu chuẩn cao như vậy.
Hơn nữa, tôi biết Kanako từ hồi tiểu học, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy có thể phát ra những âm thanh quyến rũ như vậy từ miệng mình. Tôi phải làm gì đây, ghi âm và bật nhạc thật to khi họ chia tay?
"Xin lỗi, Takaki-kyun yêu dấu , vì đã để anh đợi bên ngoài."
"Không sao đâu, em yêu.
"............"
Tôi phải khỏi đây trước khi họ bước vào thế giới của riêng mình. Thật tệ cho sức khỏe tinh thần của tôi nếu ở đây lâu hơn nữa. Điều đáng buồn hơn nữa là vào ngày bị từ chối, tôi đã phải chứng kiến cảnh thân mật giữa hai người yêu nhau. Có vẻ như việc bị Himegi-san từ chối còn tai hại hơn tôi tưởng.
"Được rồi, tôi đi đây. Hai người cứ tình tứ thoải mái" vẫy tay chào Kanako và bạn trai của cô ấy,những người đang có con ngươi hình hình trái tim, tôi chuẩn bị rời đi.
"Ồ, Ouji-kun, xin lỗi nhé..." cô nói.
"Đừng lo lắng về điều đó. Kanako, chỉ cần gửi cho tôi thông tin thầy bói qua LINE."
"Được rồi. Nhưng nếu ông không làm hẳn hoi thì,thì nó sẽ không miễn phí đâu."
"Tôi sẽ cố hết sức."
Một thái độ rất khác. Chà, tất nhiên, tôi sẽ cảm thấy ợ nóng nếu cô ấy nói chuyện với tôi bằng giọng dễ thương đó, nên tôi không bận tâm chút nào.
“Kanako?” Tôi gọi.
"Chuyện gì vậy?"
“Bà tốt nhất là đừng nhờn với một ảo thuật gia.”
Sau đó, tôi rời khỏi căn phòng học trống và ngay khi vừa rời đi, tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Kanako phát ra từ bên trong lớp học.
"Hả? Hả? Chân mình bị trói từ khi từ khi nào?"
Tôi đã quyết định rằng tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai chế nhạo tên tuổi và ngoại hình của mình. Vì thế, ai vi phạm quy định này sẽ phải trả giá.
"HAKUMAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!"
Tiếng hét giận dữ của Kanako vang vọng khắp trường.
***
“Vậy ra đó là bà đồng đang được đồn thổi à…”
Dựa vào tin nhắn Kanako gửi, tôi đến chỗ bà đồng qua lời kể của mọi người. Đó là một nơi tối tăm nằm giữa những tòa nhà gần nhà ga. Ở bên trong bà ấy đặt bàn ghế và tiến hành công việc kinh doanh của mình một cách đơn giản. Khách hàng của bà ấy hiện trông giống như một sinh viên đại học, và bà đồng này dường như đang xem chỉ tay của họ. Dường như họ cuộc nói chuyện nghe có vẻ vui vẻ. Tôi không biết bà đồng có thực sự có mà thuật hay không nhưng dường như bà ấy có khả năng ăn nói rất tốt.
Vì cô ấy nổi tiếng nên tôi sẵn sàng xếp hàng chờ nhưng may mắn đã đứng về phía tôi. Thành thật mà nói tôi rất muốn về nhà. Nhưng vì có rất nhiều người đứng xếp hàng. nên tôi đã quan sát họ từ xa. Chú ý tới từng động tác của bà đồng ấy, tìm kiếm những động tác lạ.
Theo tin nhắn Kanako gửi, đã xảy ra một sự việc như,
'Tôi được khuyên nên đưa mẹ tôi đến bệnh viện, và sau khi được đưa đi, hóa ra bà thực sự bị bệnh và được cứu sau khi phẫu thuật.'
'Bà ấy đã đoán đúng rằng bạn trai của em gái tôi là một tên đểu cán.'
'Bà ấy đã tìm được con chó bị lạc.'
'Bà ấy biết những bí mật mà tôi chưa bao giờ nói với ai.'
Chà, nếu tất cả những điều này là sự thật và bà ấy xem được mọi thứ, thì bà ấy thực sự là một bà đồng tuyệt vời. Nhân tiện, tin nhắn cuối cùng của cô ấy là "Chết đi, đồ ngốc!" và "Ouji,chết tiệt!". Từ tin nhắn của cô ấy, có vẻ như cô ấy đang gặp khó khăn trong việc gỡ sợi dây.
Chà, về cơ bản tôi nghĩ thầy bói là một lũ lừa đảo. Tuy nhiên, nếu được nhiều người xem bói hài lòng thì tôi không nghĩ sẽ có vấn đề gì cả. Nếu bỏ ra vài nghìn yên có thể khiến người khác vui vẻ hoặc giúp họ giải quyết được vấn đề của bản thân thì đó là điều tốt và họ đang đóng góp cho xã hội. Tất nhiên, mấy trò kinh doanh bán những chiếc bình hoa, vòng hay ví tiền với giá cắt cổ là điều không thể dung thứ.
Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều này thì bà đồng đã xem xong cho khách hàng trước đó . Hai cô gái có vẻ hài lòng với kết quả bói toán của mình và đi về phía nhà ga với vẻ mặt sảng khoái. Tôi từ từ ngồi xuống chiếc ghế xếp và đưa cho bà ấy một vé xem bói miễn phí.
"Xin lỗi, cháu nghe nói cháu có thể xem bói miễn phí khi có tấm vé này ...."
“Đúng vậy, chỉ một lần thôi, ta sẽ xem bói miễn phí cho cậu,” bà đồng gật đầu và nhận tấm vé miễn phí của tôi. Nếu tôi phải trả một xu thì tôi sẽ bỏ đi.
“Đây là lần đầu tiên cháu được xem bói phải không?”
"Hả? À, vâng."
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi đi xem bói. Tôi cũng chú ý đến bà đồng. Bà ấy mặc một chiếc áo choàng màu đen có mũ chùm đầu và khuôn mặt của bà ấy bị che bởi một tấm vải màu đen nôt, vì vậy nơi duy nhất tôi có thể nhìn thấy là quanh khoé mắt bà ấy. Tuy nhiên, tôi có thể đoán được từ ánh mắt và giọng nói của bà ấy. Bà đồng này khoảng bảy mươi tuổi. Chà,bà ấy giống như một bà đồng mà tôi tưởng tượng.
"Cháu ổn chứ?"
"Không, tôi chỉ cảm thấy hơi lo lắng trước khí chất bí ẩn của Obaa-san thôi ạ."
"Không cần phải cảm thấy lo lắng."
“Cháu có hỏi, bà có thể bói loại nào?”
"Cầu phá lê, tarot, xem chỉ tay, tử vi, phong thủy, ta đều có thể xem được."
"Bà đề xuất nào không ạ?"
"Thế thì ta sẽ cho cháu loại chính xác nhất. Hãy nói tên cháu ra."
"Harukawa Takashi," tôi trả lời.
Tôi đã nói dối. Tôi nói dối có hai lý do, thứ nhất là để xem bà ấy có phát hiện tôi nói dối hay không nên tôi cố tình nói cho bà một cái tên giả. Lý do thứ hai là tôi không muốn cung cấp thông tin cá nhân cho người mới gặp. Vì vậy tôi đã cho bà ấy biết tên của bạn cùng lớp của mình, mặc dù tôi chẳng hề cảm thấy có tội lỗi nào về điều đó.
“Cháu không tự tin vào tên của mình phải không?”
"────?"
"Đó là lý do tại sao cháu không cho ta biết tên thật của mình. Đừng nói dối! Hãy cho ta biết tên thật của cháu."
L-Làm sao, làm sao có thể được? L-Lời nói dối của tôi đã bị vạch trần. Thành thật mà nói, bà ta đã đúng. Tôi chỉ không muốn nói cho bà ấy biết tên thật của mình nên đã nói tên bạn trai của Kanako.
"O-OO-Ouji, Hakuma."
Tuy nhiên, tại sao tôi lại cảm thấy xấu hổ khi chỉ nói tên mình? Không, tôi biết. Tôi biết mọi người thường nói tới có cái tên khá ẻo lả. Trên thực tế, tên của tôi cũng có một hoặc hai tác dung. Đó là cái tên này nghe một lần thì người khác sẽ mãi không quên. Cách đây vài tuần, trong buổi giới thiệu bản thân, tên của tôi đã khiến mọi người bật cười.
Dù vậy, nếu có ai hỏi tôi có thích không thì tôi sẽ hết lòng trả lời là 'KHÔNG', và sau này tôi hy vọng sẽ đổi tên hoặc trở thành con nuôi ở đâu đó.
Có lẽ vì cái tên này mà hôm nay Himegi-san đã từ chối tôi?
"Đó là một cái tên hay."
“Bà thực sự nghĩ vậy sao?”
“Ừ, đó là cái tên hoàn hảo dành cho cháu.”
“Cá nhân cháu nghĩ đó là một cái tên không thể chấp nhận được, ngay cả đối với một người nào đẹp trai”.
"Ta thích nó," bà ấy nói. Đôi mắt đỏ ngầu của bà ấy không hề có chút giả trân nào, không hề có ý cà khịa nào trong lời khen ngợi tên tôi của cô ấy.
"Cháu không cảm thấy tệ khi có người lớn tuổi như Obaa-san khen cháu."
“Ồ, vậy là cháu muốn cưới ta à?”
"Trước đó, bà trước tiên phải ly hôn."
Tôi để ý đến ngón áp út trên bàn tay trái của bà cụ. Trên ngón tay cô có một chiếc nhẫn lấp lánh. Sự lấp lánh là dấu hiệu cho thấy bà ấy yêu ai đó và ai đó cũng yêu.
"Không tệ, cháu có khả năng quan sát tốt đây. Hiện tại, bắt đầu từ họ của cháu đi."
Bà lão lấy ra một chiếc bút màu đen và viết lên một tờ giấy trắng.
"Hở?"
Tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi đã cố gắng thể hiện bộ mặt không cảm xúc của mình nhiều nhất có thể nhưng tôi không khỏi cảm thấy bất an. Bà ấy đã viết tên tôi. Đúng vậy, bà ấy đã viết '王寺白馬/Ouji Hakuma' bằng nét chữ rất đẹp trên một tờ giấy trắng. Thực ra tôi chỉ nói với bà ấy tên tôi bằng lời nói. Nói cách khác, tôi chưa hề chỉ bà ấy viết ký tự nào. Tuy nhiên, bà đồng này không gặp khó khăn gì khi viết tên tôi bằng chữ kanji.
Nếu tên tôi là "やまだたろう/Yamada Tarou", tôi nghĩ mọi người sẽ có thể dễ dàng viết "Yamada Tarou/山田太郎" mà không cần đắn đo.
Tuy nhiên, họ và tên của tôi không phải là chữ có thể dễ dàng chuyển đổi thành chữ kanji.
"Có gì lạ à?"
"Ờ, không."
"Và bây giờ, ta cũng sẽ kể tử vi cho cháu. Sinh nhật của cháu là ngày 17 tháng 11 phải không? Trong trường hợp đó, chòm sao của bạn là Bọ Cạp."
"Hả?"
Tôi suy ngẫm lại vài phút. Đúng như tôi nghĩ, tôi không nhớ đã nói với bà âyd về ngày sinh nhật của mình. Cho bạn biết, sinh nhật của tôi đúng là vào ngày 17 tháng 11 nên lời nói của bà cụ không có gì sai cả. Bà ấy không chỉ viết chữ kanji trong tên của tôi mà còn đoán được ngày sinh của tôi.
"Sao bà biết ngày sinh nhật của cháu?"
Tôi không muốn tin bà ấy, nhưng đây có phải là bà đồng bình thường không vậy? Bà ấy thực sự có năng lực tâm linh? Khi cả người tôi gần như cứng đờ, bà ấy nói với tôi: "Ta có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ. Quá khứ cũng như tương lai của cháu."
"Vớ vẩn. Chắc chắn phải có thủ thuật nào đó," tôi trả lời một cách hoài nghi.
Ví dụ, nếu bà ấy bày mưu lừa tôi cùng Kanako và bạn cùng của tôi để lừa tôi, thì mọi việc bat ấy làm cho đến nay đều rất thuyết phục.
"Có vẻ như cháu còn đang nghi ngờ cô bạn thuở nhỏ của minh, nhưng sai rồi. Ta thực sự có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của cháu."
"Tương lai hả? Vậy hãy cho cháu biết hôm nay nhà Ouji sẽ ăn gì vào bữa tối?"
Buổi sáng, trước khi tôi ra khỏi cửa, mẹ bảo bữa tối hôm nay sẽ có thịt và khoai tây. Nói cách khác, trừ những tình huống bất trắc, hôm nay sẽ có thịt và khoai trong thực đơn của nhà Ouji. Giờ để xem, bà ấy ấy sẽ nói món nào đến món nào
“Sushi từ tiệm Shushimaru ở trung tâm mua sắm. Loại Nigiri đặc biệt, dành cho bốn người,” bà đồng nói rõ ràng và tự tin.
"Lời nói của bà nghe có vẻ lạ. Gia đình cháu không có nhu cầu ăn sushi trừ khi đó là dịp đặc biệt. Và hơn nữa,loại đặc biệt?!"
Ngay cả hồi tôi đậu kỳ thi tuyển sinh, món sushi mà chúng tôi gọi vẫn là thực đơn nigiri thông thường. Không đời nào người mẹ keo kiệt của tôi lại gọi set sushi cảo cấp vào một ngày bình thường. Thật buồn khi phải nói rằng, nhưng với khả năng tài chính của gia đinh mình, ngày chúng tôi gọi được set sushi đặc biệt sẽ là ngày tôi kết hôn hoặc có việc làm.
"Tin hay không thì tùy cháu. Và một điều nữa, ta có một dự đoán trong tương lai."
"Một điều nữa?"
"Đúng, ta có thể nhìn thấy. Ta nhìn thấy một tương lai nơi cháu sẽ gặp người định mệnh của mình trong khoảng một tiếng tám phút nữa, và cháu sẽ rất ngạc nhiên đấy, 'Hah-hah-hah-hah-hah'."
"Vâng? Trong một tiếng tám phút nữa, cháu sẽ ngạc nhiên và nói 'Hah-hah-hah-hah-hah'?"
Đó sẽ là tình huống như thế nào? Tôi không hiểu lời tiên tri, nhưng tôi chắc chắn một điều. Bà già này là một kẻ bói dối tệ nhất trong tất các kẻ nói dối và tệ hơn cả một thể loại dối trá . Tôi thở dài và đứng dậy khỏi ghế. Mặt khác, bà ấy siết chặt tay tôi bằng cả hai tay và ngăn tôi lại.
“C-có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
“Ta có một thứ tuyệt vời dành cho cháu,” bà ấy nói và cho tôi xem lòng bàn tay trái có một chiếc nhẫn trên đó.
"...... Không có gì cả ......"
"Nhìn kỹ lại xem."
Bà già siết chặt tay tôi hơn và nắn nó thành nắm đấm.
"Từ bàn tay này, một điều gì đó thú vị sẽ xuất hiện. Từ hư vô, một điều gì đó phi thường sẽ xuất hiện..."
Dù tôi có nhìn thế nào thì... đây là ....
"Đúng!"
Với một tiếng hét mạnh mẽ, một lá bùa tưởng chừng như được làm thủ công hiện ra từ lòng bàn tay của tôi.
"Làm thế nào?, lá bùa đó xuất hiện."
Khuôn mặt của bà ấy bị che kín nên tôi không thể nhìn rõ bà ấy, nhưng bên dưới tấm khăn, bà ấy chắc chắn đã cảm thấy rất hài lòng về những gì mình đã làm.
"Wow. Thật tuyệt vời. Quả đúng là một sức mạnh huyền bí!"
Tôi vỗ tay khen mánh khóe của bà ấy.
"Đây là sức mạnh của bàn tay."
Bà lão này không nhận ra tôi đang mỉa mai nên mỉm cười tự mãn với tôi.
"Hẹn gặp lại," với những lời đó, tôi rời khỏi nơi đó.
“Năm trăm yên,” một giọng nói vang lên từ phía sau khiến tôi dừng lại và quay lại.
"Dạ?"
“Hãy giữ nó ở gần, nó sẽ giúp ích cho cháu.”
... Ừm, ý bà ấy là bà ấy muốn tôi mua nó phải không?
“Năm trăm yên.”
Cô ấy mỉm cười với tôi, ôi đã thở dài khi lấy đồng xu 500 yên từ trong ví ra và đổi lấy chiếc bùa hộ mệnh. Nếu bà ấy đưa cho tôi một chiếc bình đắt tiền thì tốt hơn là giao nó cho cảnh sát. Nhưng, 500 yên là một mức giá hợp lý. Trên hết, lá bùa hộ mệnh này sẽ chứng minh rằng tôi đã đi gặp gặp bà đồng.
"Vậy,một điều tuyệt vời sẽ xảy ra sau một tiếng tám phút nữa phải không?"
“Đã thành một tiếng năm phút kể từ bây giờ,” bà ấy nói.
Và thế là tôi lấy điện thoại của mình từ trong túi ra và đặt hẹn giờ. Bây giờ, chuông báo thức sẽ reo sau một giờ năm phút nữa. Tuy nhiên, thứ cuối cùng bà ấy cho tôi xem là một màn ảo thuật, bất kể tôi nhìn đi đâu. Chà, đó không phải là ma thuật, chỉ là một thủ thuật cổ điển với một số mánh khóe nào đó. Nếu muốn, tôi có thể làm hay hơn bà già đó. Chà, tôi sẽ không đi xa đến thế vì tôi không già bằng bà ấy. Tôi bỏ lại bà lão người đang vui vẻ vẫy tay chào .
Danh sách chương