P/s eng rất đá, định dịch thêm yandere để thư giản cơ mà nó lạ lắm
-------------------------------
Trên một đoàn tàu.
Thứ sáu.
Một trong những lý do hàng đầu để một người rời khỏi một công ty chính là các mối quan hệ trong công việc. Dĩ nhiên thì áp lực từ công việc cũng là một yếu tố lớn trong đó, cơ mà hầu hết những áp lực này là do những ngôn từ của con người gây ra mà thôi.
Dù sao thì tôi cũng đang tính tới việc rời khỏi cái công ty này mà tìm lấy một công việc mới rồi.
Là một nhà phát triển tại một công ty “đen”, bị thúc ép hằng ngày.Một ông sếp vô năng mà cứ thích tỏ ra vẻ mình rất tài giỏi, luôn bắt cấp dưới nghe theo mệnh lệnh của mình, sau đó lẩn trốn rồi đổ hết trách nhiệm lên đầu của người khác. Và cứ thế, có những người tâm lý dần trở nên bất ổn và rời khỏi công ty sau khi chịu những hoàn cảnh éo lo đó.
Tôi thì chả chả bị gì về tâm lý cả, cơ mà tôi cũng mệt rồi. Nhưng bù lại tôi cũng đã có thêm rất nhiều kiến thức trong ba năm làm ở cong ty “đen” này.
Tôi sẽ đi tìm kiếm một công việc mới, tại một công ty mà tôi yên lặng mà làm phần việc của mình rồi trở về nhà mà chả cần phải bận tâm đến các mối quan hệ giữa người với nhau. Mà, liệu có một công ty như vậy không nhỉ? Ờ hớ, có một điều chắc chắn là tôi vẫn sẽ cô đơn lẻ loi như giờ mà thôi.
“Chà, mình nghĩ quãng đường hôm nay sẽ khá dài đó.”
Tôi đặt chân xuống ở một ga tàu rất xa nhà của mình.
-----------------
Xung quanh một ga tàu nào đó.
“Ui, ở đây có nhiều quán bar với pub kinh.”
Tôi chưa đến chỗ này bao giờ, vì thế nên giờ tôi vừa nhìn cảnh vật xung quanh vừa há hốc mồm vì kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng mà bản thân chưa từng thấy bao giờ này.
“Nè, em gái, có muốn đi quẩy với bọn anh không?”
“Anh đảm bảo với em gái đây là vui lắm đó.”
“Weew, ở đây nhiều gái xinh quá mậy.”
Xa xa, có ba thằng đàn ông đang cố tán tỉnh ba cô gái xinh đẹp bằng mấy câu tán gái thông dụng. Nhưng ba cô gái xinh đẹp ấy thậm chí còn chả thèm liếc nhìn họ một cái mà cứ thế bước đi nhanh hơn.
Nhưng cái đám đó thì lại chẳng chịu bỏ cuộc.
“Nè, mấy em gái, đừng có cho bọn anh ăn bơ thế chứ.”
“Bọn anh chỉ đang mời mấy em ra ngoài chơi thôi mà.”
“Thôi nào, lại đây chơi với bọn anh đi.”
Rồi ba thằng đó túm lấy cổ tay của ba cô gái xinh đẹp. Rồi những cô gái xinh đẹp nheo mắt lại và nhìn chúng như thể đang nhìn một thứ gì rất kinh tởm vậy.
Biểu hiện của cả ba đều chứa đầy những cảm xúc tiêu cực: khinh miệt, coi thường, kinh tởm
và ghét bỏ.
Khi nhìn thấy những khuôn mặt đó, tôi lại nhớ về ký ức của 15 năm trước.
Tôi dám chắc lúc đó bọn họ cũng làm ra những bộ mặt như thế này.
Khi đã bĩnh tình và lấy lại cảm xúc của mình, tôi đã đi đến và đứng trước nhóm 6 tên cả nam lẫn nữ đó.
Sau đó, tôi quay về hướng của ba cô gái xinh đẹp rồi nói.
“Xin lỗi vì để mọi người phải chờ ạ. Đây, mời ba quý cô đi lối này, để tôi dẫn các quý cô đây đến quán cà phê mà chúng ta đã hẹn trước để thảo luận về buổi chụp ảnh ha.”
Khoác lên một bộ vest, tôi chỉ tay về hướng một ngôi nhà trông như một quán cà phê.
Mấy tên fuckboiz này quá rảnh nên cứ thích làm phiền mấy cô gái bên đường này miết.
Cho nên, nếu tôi im lặng và gây áp lực lên tụi nó để cho tụi nó tự biết mà “ tránh ra” bởi vì tôi đang có việc thì bọn nó sẽ chẳng còn có lý do gì để cố cản trở những cô gái này. Hơn nữa ba người phụ nữ này rất xinh đẹp cả về dung mạo lẫn quần áo trên người nữa. Chính vì vậy đám đó cũng sẽ chẳng nghi ngờ khi nghe đến từ “chụp ảnh” là hiển nhiên.
Có lẽ nhận ra nếu cứ tiếp tục dây dưa thêm nữa thì bản thân có thể sẽ gặp phải rắc rối với cảnh sát nên nên bọn chúng cũng đành từ bỏ.
Cả đám bọn chúng tặc lưỡi rồi bỏ đi.
“Phewww...”
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về hướng ba người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Ba người họ, người thì đeo một cặp kính với một mái tóc đen dài và cô ấy còn diện lên mình một bộ vest trông rất sang trọng. Tiếp theo là một cô gái có một mái tóc dài màu vàng nhạt, cô ấy mặc một chiếc váy liền thân trông hơi hướng gothic lolita. Người còn lại thì có một mái tóc ngắn hơn, trên người cô ấy mặc toàn là đồ hiệu đắt tiền, những bộ quần ảo tưởng chỉ dành cho những người mẫu khoác lên.
Cả ba bọn họ đều rất đẹp, làn da thì trắng buốt mặt thì rất hoàn hảo và thon gọn. Họ chính xác là những cô gái xinh đẹp mà tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để gặp trong suốt cuộc đời của mình. Ngực của họ to đến mức chúng gần như sắp nổ tung ra luôn vậy...... Chết! Cặp mắt của tôi dường như bị dán vào chúng mất rồi, phải kìm lại thôi.
Đến lúc tiếp tục và vượt qua nó rồi.
Sau khi đưa ra quyết định đó, tôi mỉm cười với cả ba người họ trong khi vẫn nhớ về khoảng thời gian đó.
Cùng lúc, một cơn gió tạt qua và thôi bay phần tóc mái của tôi lên rồi để lộ phần trán của tôi ra. Có lẽ họ cũng thấy được vết sẹo đáng xấu hổ đó của tôi luôn rồi.
“!!!!!!!!!!!!!”
“!!!!!!!!!!!!!”
“!!!!!!!!!!!!!”
Có lẽ tôi sẽ chẳng thể gặp ba cô gái này thêm lần nào nữa. Nhưng họ an toàn thì tôi cũng đủ vui rồi. Trong khi
thì thầm như thế , tôi nhẹ nhàng quay gót bước đi. Nhưng khi tôi cố gắng rời khỏi đây trong âm thầm thì...
“Yuu-chan....”
“Yuu...”
“Yuu nii-chan...”
Cả ba người họ đều khẽ nói ra những nickname hồi đó của tôi với giọng rưng rưng. Ngay lập tức, tôi rùng mình, quay lại và há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Lẽ nào... .Ai nee chan, Arisa chan, and Sera-chan!?”
Sau khi nghe tôi nói thế, cả ba người họ đều gật đầu, đôi mắt dần ngấn lệ. Cứ thế, cả ba cô ấy đều nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi mắt của tôi gần như bị xuyên thủng bởi những ánh nhìn đấy.
So với hồi đó thì giờ ba chị em Kirie đã trở nên xinh đẹp đến độ cơ thể tôi...
Khựng lại!
Rồi Ai nee-san, người phụ nữ xinh đẹp hiện đang đeo một cái kính mát và có một mái tóc đen dài bắt đầu mở lời trước với một cử chỉ đầy cám dỗ được thể hiện qua khuôn mặt xinh đẹp của mình.
“Yuu-chan~.......Chị có đặt trước bàn ở một quán cà phê đó, bọn mình cùng nhau tới đó nha~”
-------------------------------
Trên một đoàn tàu.
Thứ sáu.
Một trong những lý do hàng đầu để một người rời khỏi một công ty chính là các mối quan hệ trong công việc. Dĩ nhiên thì áp lực từ công việc cũng là một yếu tố lớn trong đó, cơ mà hầu hết những áp lực này là do những ngôn từ của con người gây ra mà thôi.
Dù sao thì tôi cũng đang tính tới việc rời khỏi cái công ty này mà tìm lấy một công việc mới rồi.
Là một nhà phát triển tại một công ty “đen”, bị thúc ép hằng ngày.Một ông sếp vô năng mà cứ thích tỏ ra vẻ mình rất tài giỏi, luôn bắt cấp dưới nghe theo mệnh lệnh của mình, sau đó lẩn trốn rồi đổ hết trách nhiệm lên đầu của người khác. Và cứ thế, có những người tâm lý dần trở nên bất ổn và rời khỏi công ty sau khi chịu những hoàn cảnh éo lo đó.
Tôi thì chả chả bị gì về tâm lý cả, cơ mà tôi cũng mệt rồi. Nhưng bù lại tôi cũng đã có thêm rất nhiều kiến thức trong ba năm làm ở cong ty “đen” này.
Tôi sẽ đi tìm kiếm một công việc mới, tại một công ty mà tôi yên lặng mà làm phần việc của mình rồi trở về nhà mà chả cần phải bận tâm đến các mối quan hệ giữa người với nhau. Mà, liệu có một công ty như vậy không nhỉ? Ờ hớ, có một điều chắc chắn là tôi vẫn sẽ cô đơn lẻ loi như giờ mà thôi.
“Chà, mình nghĩ quãng đường hôm nay sẽ khá dài đó.”
Tôi đặt chân xuống ở một ga tàu rất xa nhà của mình.
-----------------
Xung quanh một ga tàu nào đó.
“Ui, ở đây có nhiều quán bar với pub kinh.”
Tôi chưa đến chỗ này bao giờ, vì thế nên giờ tôi vừa nhìn cảnh vật xung quanh vừa há hốc mồm vì kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng mà bản thân chưa từng thấy bao giờ này.
“Nè, em gái, có muốn đi quẩy với bọn anh không?”
“Anh đảm bảo với em gái đây là vui lắm đó.”
“Weew, ở đây nhiều gái xinh quá mậy.”
Xa xa, có ba thằng đàn ông đang cố tán tỉnh ba cô gái xinh đẹp bằng mấy câu tán gái thông dụng. Nhưng ba cô gái xinh đẹp ấy thậm chí còn chả thèm liếc nhìn họ một cái mà cứ thế bước đi nhanh hơn.
Nhưng cái đám đó thì lại chẳng chịu bỏ cuộc.
“Nè, mấy em gái, đừng có cho bọn anh ăn bơ thế chứ.”
“Bọn anh chỉ đang mời mấy em ra ngoài chơi thôi mà.”
“Thôi nào, lại đây chơi với bọn anh đi.”
Rồi ba thằng đó túm lấy cổ tay của ba cô gái xinh đẹp. Rồi những cô gái xinh đẹp nheo mắt lại và nhìn chúng như thể đang nhìn một thứ gì rất kinh tởm vậy.
Biểu hiện của cả ba đều chứa đầy những cảm xúc tiêu cực: khinh miệt, coi thường, kinh tởm
và ghét bỏ.
Khi nhìn thấy những khuôn mặt đó, tôi lại nhớ về ký ức của 15 năm trước.
Tôi dám chắc lúc đó bọn họ cũng làm ra những bộ mặt như thế này.
Khi đã bĩnh tình và lấy lại cảm xúc của mình, tôi đã đi đến và đứng trước nhóm 6 tên cả nam lẫn nữ đó.
Sau đó, tôi quay về hướng của ba cô gái xinh đẹp rồi nói.
“Xin lỗi vì để mọi người phải chờ ạ. Đây, mời ba quý cô đi lối này, để tôi dẫn các quý cô đây đến quán cà phê mà chúng ta đã hẹn trước để thảo luận về buổi chụp ảnh ha.”
Khoác lên một bộ vest, tôi chỉ tay về hướng một ngôi nhà trông như một quán cà phê.
Mấy tên fuckboiz này quá rảnh nên cứ thích làm phiền mấy cô gái bên đường này miết.
Cho nên, nếu tôi im lặng và gây áp lực lên tụi nó để cho tụi nó tự biết mà “ tránh ra” bởi vì tôi đang có việc thì bọn nó sẽ chẳng còn có lý do gì để cố cản trở những cô gái này. Hơn nữa ba người phụ nữ này rất xinh đẹp cả về dung mạo lẫn quần áo trên người nữa. Chính vì vậy đám đó cũng sẽ chẳng nghi ngờ khi nghe đến từ “chụp ảnh” là hiển nhiên.
Có lẽ nhận ra nếu cứ tiếp tục dây dưa thêm nữa thì bản thân có thể sẽ gặp phải rắc rối với cảnh sát nên nên bọn chúng cũng đành từ bỏ.
Cả đám bọn chúng tặc lưỡi rồi bỏ đi.
“Phewww...”
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về hướng ba người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Ba người họ, người thì đeo một cặp kính với một mái tóc đen dài và cô ấy còn diện lên mình một bộ vest trông rất sang trọng. Tiếp theo là một cô gái có một mái tóc dài màu vàng nhạt, cô ấy mặc một chiếc váy liền thân trông hơi hướng gothic lolita. Người còn lại thì có một mái tóc ngắn hơn, trên người cô ấy mặc toàn là đồ hiệu đắt tiền, những bộ quần ảo tưởng chỉ dành cho những người mẫu khoác lên.
Cả ba bọn họ đều rất đẹp, làn da thì trắng buốt mặt thì rất hoàn hảo và thon gọn. Họ chính xác là những cô gái xinh đẹp mà tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để gặp trong suốt cuộc đời của mình. Ngực của họ to đến mức chúng gần như sắp nổ tung ra luôn vậy...... Chết! Cặp mắt của tôi dường như bị dán vào chúng mất rồi, phải kìm lại thôi.
Đến lúc tiếp tục và vượt qua nó rồi.
Sau khi đưa ra quyết định đó, tôi mỉm cười với cả ba người họ trong khi vẫn nhớ về khoảng thời gian đó.
Cùng lúc, một cơn gió tạt qua và thôi bay phần tóc mái của tôi lên rồi để lộ phần trán của tôi ra. Có lẽ họ cũng thấy được vết sẹo đáng xấu hổ đó của tôi luôn rồi.
“!!!!!!!!!!!!!”
“!!!!!!!!!!!!!”
“!!!!!!!!!!!!!”
Có lẽ tôi sẽ chẳng thể gặp ba cô gái này thêm lần nào nữa. Nhưng họ an toàn thì tôi cũng đủ vui rồi. Trong khi
thì thầm như thế , tôi nhẹ nhàng quay gót bước đi. Nhưng khi tôi cố gắng rời khỏi đây trong âm thầm thì...
“Yuu-chan....”
“Yuu...”
“Yuu nii-chan...”
Cả ba người họ đều khẽ nói ra những nickname hồi đó của tôi với giọng rưng rưng. Ngay lập tức, tôi rùng mình, quay lại và há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Lẽ nào... .Ai nee chan, Arisa chan, and Sera-chan!?”
Sau khi nghe tôi nói thế, cả ba người họ đều gật đầu, đôi mắt dần ngấn lệ. Cứ thế, cả ba cô ấy đều nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi mắt của tôi gần như bị xuyên thủng bởi những ánh nhìn đấy.
So với hồi đó thì giờ ba chị em Kirie đã trở nên xinh đẹp đến độ cơ thể tôi...
Khựng lại!
Rồi Ai nee-san, người phụ nữ xinh đẹp hiện đang đeo một cái kính mát và có một mái tóc đen dài bắt đầu mở lời trước với một cử chỉ đầy cám dỗ được thể hiện qua khuôn mặt xinh đẹp của mình.
“Yuu-chan~.......Chị có đặt trước bàn ở một quán cà phê đó, bọn mình cùng nhau tới đó nha~”
Danh sách chương