Tôi đã làm sai gì ư? Nghĩ đến biểu cảm của Natla-san trong lúc hướng đến chỗ Lacra, tôi không hề nghĩ rằng tất cả đều sai. Nhưng khi đứng trước mẹ mình, Lacra lại làm ra hành động tạo cảm giác cự tuyệt rất mạnh mẽ. Tôi nghĩ mình đã biết trước tính cách thờ ơ của cô ấy, nhưng đến mức như vậy thì tôi lại cảm thấy phiền não vì khoảng cách giữa hai người thật quá xa xôi.

Dù vậy, tôi chính là người khởi đầu, vậy thì bản thân cũng không thể bỏ mặc được. Ít nhất thì tôi cần phải hiểu rõ cảm xúc của Lacra và truyền đạt nó đến Natla-san. Trong khi tôi đang chạy quanh làng tìm kiếm thì phát hiện bóng dáng cô ấy đang ở dưới bóng cây và ngắm nhìn các thánh hiệp sĩ.

“Lacra, ra là cô ở đây.”

“Cô đi tìm tôi sao?”

“Đúng vậy. Trước tiên thì tôi xin lỗi. Bản thân nghĩ rằng đây là điều tốt, nhưng có vẻ lại làm chuyện thừa thãi với cô rồi.”

“Không cần phải ngại. Macetta-san không biết về chuyện của tôi, nếu bản thân ở trong vị trí như vậy thì cũng sẽ hành động giống cô thôi.”

Biểu cảm của Lacra vẫn như mọi khi. Ừ thì chúng tôi không quen biết nhiều nên bản thân cũng không biết trong lòng cô ấy nghĩ gì. Và chính vì vậy nên chúng tôi mới cần phải trò chuyện.

“Tôi không có ý định trách cứ cô, nhưng cô có thể kể cho tôi về chuyện đó không? Bản thân tôi cũng không thể nào bỏ mặc Natla-san như vậy được đâu.”

“Phải rồi nhỉ… Cô đã biết về xuất thân của tôi chưa?”

“Tôi biết rồi. Ngôi làng Natla-san từng sinh sống bị huỷ diệt bởi Ác ma, trong khi di chuyển qua các nơi thì bà ấy đã sinh ra cô. Tuy nhiên, Natla-san lúc ấy lại không tự tin mình có thể nuôi dưỡng con cái nên mới giao cô cho cô nhi viện.”

“Tôi thì nghĩ làm thế là chuyện tốt. Phụ nữ một mình nuôi con cũng không phải chuyện hiếm, nhưng trong trạng thái ngay cả chỗ sinh sống còn gặp khó khăn thì đối với đôi bên, việc đó vẫn tốt hơn nhiều so với chuyện bà ấy miễn cưỡng nuôi lớn tôi.”

Nếu xung quanh tồn tại người hỗ trợ, đa số con người vẫn có thể nuôi dưỡng con cái cho dù chỉ còn một mình. Tuy nhiên, cả ngôi làng Natla-san từng sống cũng mất đi, bà ấy không có chỗ ở, không có chỗ làm việc, hơn nữa còn không có ai để trông cậy. Trong hoàn cảnh ấy, khả năng rất lớn là mọi người sẽ trở nên suy sụp. Dù có tự tin thì hiện thực cũng không dễ dàng như vậy.

“Điều đó cũng đúng. Ít nhất thì tôi nghe bảo rằng cô nhi viện mà cô sinh sống là một nơi rất tốt.”

“Đúng vậy. Tôi cảm thấy rất biết ơn nơi đó, bản thân chưa từng gặp chuyện bi thương hay căm phẫn nào. Tôi đã gặp được Ukka-sama, gặp được Thượng Thư-sama. Cả Illias-san, Ulffe-chan, tôi đã quen biết với tất cả mọi người. Tuy thất bại cũng có ít nh… cũng có rất nhiều, nhưng tôi rất yêu thích cuộc sống này. Thú thật là tôi mãn nguyện đến mức không nghĩ rằng có gì tốt hơn nữa.”

Sự áp bức đối với Lacra trong thời kỳ tu luyện và hoạt động tại Methys không phải là thứ hay ho. Trong những kẻ ghét bỏ cô ấy cũng từng có tôi nên điều đó là rất rõ ràng. Song, Lacra đã gặp được người ấy và dần được người xung quanh công nhận.

Người ấy đã lý giải, chấp nhận Lacra, trao cho cô ấy thế giới mà mình mong muốn. Người ấy có thể làm được, và đã làm như vậy. Thậm chí cả bản thân luôn đối địch với Lacra và bị trói buộc bởi quá khứ cũng được anh ta gỡ rối. Vậy nên đó là điều chắc chắn có thể tin tưởng được.

“Vậy thì tại sao?”

“Tôi từng tò mò về mẹ và đã đến gặp bà ấy một lần, dù rằng bản thân không lộ diện. Vào lúc ấy, mẹ đã ở trước mộ của cha mà xin lỗi ông ấy và Ekdoic-san. Rất nhiều lần, và với vẻ vô cùng hối tiếc.”

Tôi cũng đã nghe về chuyện của anh trai Lacra. Anh ta đã bị Ác ma dẫn đi, được nuôi dưỡng nhằm giết chóc con người, hơn nữa còn từng chém giết với Lacra. Suy nghĩ thật lòng của tôi chính là làm sao anh ta vẫn còn sống sót.

Bỏ qua chuyện đó, Natla-san lúc ấy không hề mang hy vọng rằng anh ta còn sống sót. Trong lòng bà ấy thì anh ta giống như đã chết. Và tôi sẽ không thể nào đong đếm được cảm xúc khi biết rằng anh ta còn sống của bà ấy.

“Không phải đó là sự thương yêu gia đình ư?”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đó, bản thân đã nghĩ rằng ‘À, nếu như gặp mình thì mẹ cũng sẽ xin lỗi giống như vậy nhỉ.” Và tôi không thích điều đó nên đã rời đi. Nếu bị xin lỗi như thế, tôi có cảm giác mình sẽ nghĩ rằng cuộc đời của bản thân là thứ không tốt, cả cuộc đời hiện tại cũng sẽ bị phủ nhận. Mẹ chắc là thoả mãn với điều đấy, nhưng tôi không muốn chỉ vì vậy mà thứ mình trân trọng lại bị phủ nhận.”

Lacra có cảm xúc rất mạnh trước bóng dáng xin lỗi của Natla-san trước mộ. Nếu Natla-san hối hận chuyện vứt con cho cô nhi viện thì tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra việc bà ấy sẽ nói những lời như “Xin lỗi vì khiến con chịu khổ___.” Lacra không muốn phủ nhận cuộc đời từ trước đến nay bởi lời nói ấy.

Tuy nghĩ rằng bảo Natla-san chú ý điều ấy là được, nhưng với người hối hận trước việc giao Lacra cho cô nhi viện thì điều đó vô cùng khó khăn. Việc lỡ lời là điều rất dễ xảy ra.

“Tôi có thể nói chuyện đó cho Natla-san không? Tôi hiểu được cảm xúc của cô, nhưng bản thân cũng không thể bỏ mặc bà ấy.”

“Tôi sẽ chỉ đơn phương tránh né nên cô cứ thoải mái.”

Tạm thời thì tôi không có lời gì để nói với Lacra. Song, việc trò chuyện vẫn có ý nghĩa. Có lẽ đây không phải kết quả mà Natla-san mãn nguyện, nhưng ít nhất thì bà ấy vẫn không bị Lacra từ chối thân phận người mẹ.

Tôi tạm biệt Lacra và đến thăm nhà cô ấy, nhưng Natla-san đã không còn bóng dáng. E rằng bà ấy đã về rồi. Hay là tôi nên nói chuyện với cả anh trai Lacra? Khoan, liệu đây có phải vấn đề tôi nên nhúng tay sâu như vậy không? “Ồ, Macetta à. Có chuyện gì ư?”

Người bắt chuyện với tôi đang suy nghĩ trước nhà là Harkdoc. Nhắc mới nhớ, vì người này nên tôi mới gặp Natla-san rồi đi đến diễn biến này. Ủa? Không lẽ đây mới là hung thủ của toàn bộ mọi chuyện?

“Thì Lacra vừa rời đi đó. Vậy nên tôi mới đuổi theo để hỏi sự tình. Natla-san đã về rồi phải không?”

“Có vẻ là thế.”

“Ý anh là sao? Anh cũng ở đó mà?”

“Không, sau đó mấy chục giây thì tôi đã ngất đi rồi. Mà cũng là lỗi của tôi thật.”

Rốt cuộc anh ta đã gặp phải chuyện gì vậy? Mà bỏ chuyện đó sang một bên, tôi cần phải điều chỉnh suy nghĩ mới được. Bọn Lacra không muốn gặp Natla-san. Harkdoc muốn hỗ trợ cũng là điều đương nhiên. Song, hành động của anh ta lại kéo tôi và Natla-san đến gần nhau… À, ra là vậy. Lacra trực thuộc Morgana nhưng gần như không giao lưu với người khác, do đó anh ta nghĩ rằng giới thiệu tôi cũng không thành vấn đề.

“Theo tình hình đấy thì anh không biết chuyện tôi và Lacra thuộc cùng khoá, hơn nữa còn được dạy dỗ tại cùng một nơi nhỉ?”

“Tôi là người mới tham gia thôi. Chiến nhau thì cũng chiến rồi, nhưng tôi hầu như chẳng biết gì về Lacra hết. Mà xin lỗi nhé, khiến cô lưu lại ký ức xấu rồi.”

Harkdoc vừa gãi đầu vừa cúi người. Tôi chỉ định trêu chọc một chút thôi mà, bị xin lỗi trước thế này thì khó nói quá.

“Kệ đi. Cho dù không được giới thiệu, nếu tôi gặp gỡ Natla-san thì cũng làm chuyện giống vậy thôi… Tôi cũng không nghĩ đến cảm xúc của Lacra nên mới làm bậy nhiều chuyện như vậy.”

“Đôi bên đều làm đen đủi nhỉ. Cả tôi cũng khiến Thương Ma Vương tức giận mất tiêu, giờ thì chắc phải đi tìm chỗ nào tá túc gần đây mới được.”

“Cũng phải… Hửm? Thương Ma Vương? Kh… khoan đã!? Ở đây đang có Thương Ma Vương ư!?”

“Thì dĩ nhiên rồi, ở đây đang có Ekdoic, Ma Tộc của Thương Ma Vương mà.”

…Nhịn, nhịn xuống tôi ơi. Nếu khựng lại tại đây thì tôi sẽ để lỡ nhiều thứ như hồi ở Quama. Phải hỏi cho ra nhẽ mới được!

Tôi thở sâu một hơi rồi hỏi chi tiết mọi chuyện. Cho dù biết chuyện Thương Ma Vương đã theo dưới trướng người ấy, nhưng đây là lần đầu tôi nghe chuyện anh trai Lacra trở thành Ma Tộc. Ừ thì với người đã biến người con trai thành Ma Tộc, Thương Ma Vương cũng không thể khơi khơi đi gặp mẹ người ta được, cả anh trai Lacra cũng khó mà giải thích.

Thế nhưng, trong lúc tôi đang đuổi theo Lacra thì anh ta đã giãi bày toàn bộ với Natla-san. Ôi là trời. Không những thế, theo nội dung nghe được thì không phải Ekdoic cũng đã cắt đứt quan hệ với Natla-san ư!?

“Cô tuyệt thật đó. Làm vẻ mặt phức tạp ghê gớm nhưng mà dễ hiểu thật.”

“Đó là lời khen hả?”

“Biểu cảm lộ ra mặt cũng là cá tính mà. Chỉ là tôi có thể hiểu rằng cô đang rất lo lắng cho Natla-san, hơn nữa sự ngay thẳng của cô cũng truyền đến bên này. Cô đúng là người tốt đó.”

…Có vẻ như anh ta đang khen tôi thật. Được khen thẳng mặt như thế này làm tôi có hơi xấu hổ. Hẳn là khi giới thiệu tôi cho Natla-san, anh ta cũng có ý định giúp ích cho Natla-san rồi.

“Nếu được thì tôi muốn làm gì đó… Nhưng chỉ giải thích chuyện tình của Lacra thì cũng không đủ rồi.”

“Cái tên Ekdoic lúc nói chuyện thì không chừa đường lui luôn. Chồng của Natla-san đã bị Ác ma giết, vậy nên cảm xúc căm hận Ma Vương cũng không thể đơn giản vứt bỏ như vậy.”

Vô cùng chính xác. Tại Methys, nơi mà Yugura giáo thâm nhập sâu nhất, sự ác cảm đối với Ma Vương là điều rất hiển nhiên. Không chỉ vì lời dạy của Yugura giáo, mà còn bởi sự xuất hiện liên miên không dứt của những nạn nhân do Ác ma đến từ Ma Giới Methys trong lịch sử. Tuy gần đây, con người hoàn toàn không gặp chút thiệt hại nào, hơn nữa việc thanh tẩy Ma Giới còn tiến triển nhanh đến mức chưa từng thấy… Điều đó cũng đồng nghĩa ảnh hưởng từ người ấy lớn mạnh đến như vậy. Chính vì tôi biết rõ thân phận của anh ta nên bản thân mới không cảm thấy ác cảm khi nghe chuyện về Ma Vương.

“Đặt chuyện anh trai Lacra sang một bên, tôi sẽ cố gắng giải thích chuyện của Lacra để giúp cảm xúc Natla-san có thể điều chỉnh dù chỉ một chút vậy.”

“Ờ, nhờ cô vậy. Tôi thì… cũng đã làm ra chuyện che đậy đối với Natla-san rồi. Để một thời gian nữa thì tôi sẽ đến xin lỗi vậy. Nhưng mà nếu lúc này có người anh em thì… Không, nhờ vả quá nhiều cũng không được.”

Có vẻ như Harkdoc gọi người ấy là người anh em. Mặc dù cũng trông giống như vậy, nhưng tôi thật sự rất ghen tị với việc dễ thu hẹp khoảng cách của anh ta. Hay là bản thân cũng… Không được, ở vị trí ấp ủ lòng ngưỡng mộ thì tôi không thể làm vậy. Nếu là cảm xúc yêu đương thì còn tốt, đáng tiếc là lồng ngực bản thân không hề có cảm giác ấy.

“Đúng là người ấy có lẽ sẽ thu xếp mọi chuyện êm đẹp nhỉ.”

“Ừ, nhất định mọi chuyện sẽ trở nên ‘bình an’ như người anh em thường hay nói đó!”

Bình an sao… Suy xét hành động từ trước đến nay, tôi có cảm giác cách sống của anh ta khác xa với cái từ bình an đó… Hoặc có lẽ chính vì vậy nên anh ta mới mong muốn điều ấy.

-------------------------------------------------------------------

“Malsashtiwell, tình huống xâm lược của các đội thế nào rồi?”

“Toàn bộ các đội đang dần dần Bắc thượng. Phía Garne thì đã đến bản doanh được xây dựng ở bên cạnh Thành Đô Garne, phía Methys thì sắp sửa vượt qua Ma Giới Methys và có thể tiến công vào lãnh thổ chúng.”

Ta dùng ma lực di chuyển con cờ trên bản đồ và thể hiện vị trí chính xác của các đội. Cả thông tin quan sát được bên phía con người cũng không để sót.

“Tốc độ khá là chậm đấy nhỉ.”

“Chuyện đó thì… các đội có vẻ đã bị bỡn cợt bởi sự kiềm chế và bẫy rập của con người, thế nên uy thế tấn công đã bị giảm đi không ít.”

Khi bọn ta muốn đẩy nhanh tiến công thì bị kiềm chế, đến lúc muốn đón đánh thì chúng lập tức rút lui. Muốn cưỡng ép tiến tới thì lại mắc bẫy rập mà chúng chuẩn bị nên không thể tiến lên như dự kiến. Nếu chỉ là một hai đội thì còn tốt, nhưng tất cả các đội đều chịu thiệt hại giống nhau.

Đến mức này thì cả ta cũng chỉ có thể thừa nhận bộ não cao siêu của địch nhân. Trong đám con người mà bọn ta đang đối đầu, có một kẻ đang thể hiện khả năng chỉ huy vô cùng siêu việt.

“Trung ương của địch có vẻ ưu tú thật đấy.”

“Tuy không muốn thừa nhận… nhưng có vẻ đúng là vậy.”

“Malsashtiwell, đừng ngạo mạn trước con người. Tuy sức mạnh của từng cá nhân yếu ớt, nhưng chúng vẫn có lịch sử riêng mình. Cho dù sức mạnh của các đội trưởng lớn đến mức nào, nếu so sánh về trí tuệ thì bất lợi vẫn thuộc về chúng ta.”

“…Thuộc hạ vô cùng xin lỗi.”

“Không phải ngại. Ít nhất thì các đội cũng đang hoàn thành vai trò tối thiểu.”

“…Điều đó có nghĩa là sao ạ?”

Tuy vẫn tuân thủ chỉ thị xâm lược, nhưng do bị kẻ địch đùa cợt nên cuộc hành quân chậm hơn dự định rất nhiều. Song, Ma Vương-sama vẫn cho rằng thế là đủ. Ta suy nghĩ lý do ấy, chỉ là ngoài những chuyện đáng thất vọng của quân ta, bản thân vẫn không thể nào nghĩ ra điểm nào đáng khen ngợi cả.

“Chúng có thể tiến lên mà không tự diệt. Chỉ như thế đã đủ rồi.”

“Nh… nhưng mà___”

“Ngươi im miệng một chút.”

Ta quýnh quáng trước mệnh lệnh đột ngột mà ngậm miệng lại. Khi nhìn lên Ma Vương-sama thì ngài ấy đang im lặng nhìn xuống bản đồ. Ta không rõ liệu ngài ấy có phải đang nắm bắt tình huống trên chiến trường không. Sau một lúc thì Ma Vương-sama truyền ma lực vào con cờ của bọn ta mà di chuyển trên bản đồ.

“…..”

“Hãy ra lệnh cho các đội như thế này. Kể từ bây giờ, tất cả hãy tập hợp thành nhiều đội mà công kích căn cứ loài người.”

Tóm tắt lại mệnh lệnh thì bọn ta sẽ chuyển đối phương hướng tấn công của các đội đang rải rác khắp nơi và hội chiến với nhau. Tuy rất hợp lý, nhưng nếu vậy thì chẳng phải hợp lại thành một đội từ đầu sẽ tốt hơn sao?

“Ma Vương-sama, nếu ngài không bận lòng, liệu ngài có thể dạy cho kẻ ngu độn này biết ý đồ của sự điều động này không?”

“Danh tướng cần phải mài luyện điều mình học bằng việc chỉ huy. Phương hướng tiến quân, tốc độ, ứng phó với cục diện, cho dù là thông tin nào thì cũng đều tạo cơ hội cho kẻ địch học hỏi. Vì vậy, ta không tự mình chỉ huy và để các đội tự do hành động. Từ lúc này, kẻ địch cũng sẽ nghiêm túc mà đón đánh. Vào lúc ấy, nếu không có thông tin đầy đủ thì chất lượng chỉ huy sẽ giảm xuống rõ rệt. Đương nhiên là khi con người chiến đấu với nhau, việc chia quân tiến tới chỉ là một kế sách ngu ngốc chờ đợi từng đội bị tiêu diệt. Song, bên chúng ta có năng lực Đấu Tranh. Với thủ đoạn nửa vời thì quân lính sẽ chỉ bị ngăn chặn chứ không thể bị tiêu diệt. Thực tế, cho dù kẻ địch sở hữu danh tướng không tệ, nhưng vẫn chỉ có thể câu kéo thêm thời gian. Kết quả vẫn giống hệt dù có ta chỉ huy hay không, chỉ là bọn chúng hiện không có thông tin đầy đủ.”

“Ra… ra là vậy…”

Bản thân ta chỉ nghĩ đến tiến trình xâm lược và kết quả cuộc chiến, nhưng Ma Vương-sama thì lại khác. Ngài ấy đang nhìn chiến cuộc ở cấp độ Ma Vương. Địch nhân sở hữu kẻ mang trí tuệ cao siêu, nhưng đối phương hầu như không thể phân tích suy nghĩ của bản thân Ma Vương-sama. Điểm khác biệt đó đúng là rất lớn.

Không, vốn dĩ cách sử dụng năng lực Đấu Tranh cũng mang tính đột phá. Ta chỉ toàn nghĩ đến chuyện dùng năng lực này để đánh bại kẻ địch, nhưng Ma Vương-sama vì không muốn trao thông tin cho kẻ địch nên mới chỉ dùng nhằm bảo vệ bọn ta.

“Vẫn còn lý do khác cho việc phân tách đội hình. Nhưng thay vì nói ra thì ngươi nhìn trực tiếp sẽ dễ lý giải hơn. Cứ ra lệnh đi.”

“Vâng!”

Bỏ Kim Ma Vương qua một bên, cả Tử Ma Vương lẫn Thương Ma Vương đều mang sức mạnh khổng lồ nhưng vẫn thất bại trước con người. Đó là vì họ không dùng đúng sức mạnh của một Ma Vương mà mình đang sở hữu. Song, Ma Vương-sama của bọn ta thì khác. Ngài ấy lý giải sức mạnh của mình, mang kỹ thuật có thể sử dụng nó mà không bị thừa thãi chút nào.

Ta cảm thấy tự hào trước việc được sinh ra tại Ma Giới này. Ma Vương-sama của chúng ta mới đích thực là Ma Vương chân chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện