“Hiệp sĩ Turize hoàn thành nhiệm vụ chặn hậu tốt hơn ta tưởng tượng. Có vẻ một số nơi đã dùng mấy chiếc nhẫn, nhưng họ vẫn có thể bình yên rút lui và hầu như không gặp vấn đề.”
“Ta còn tò mò tình trạng của kẻ địch ngừng đuổi theo giữa đường cơ.”
Đã có báo cáo rằng ma vật trên toàn bộ chiến trường bỗng nhiên trở nên mạnh hơn. Dựa theo thông tin của một số hiệp sĩ như Sir Gofagovertz, Phi Ma Vương chắc chắn đã sử dụng năng lực Đấu Tranh.
Cả Tử Ma Vương lẫn Thương Ma Vương cũng từng có tiền lệ cường hoá ma vật của mình bằng cách ban tặng ma lực. Tuy nhiên, toàn bộ ma vật đều cùng gia tăng một cấp bậc thì thật sự là một năng lực khó nhằn. Điều này giống như việc quân địch bỗng nhiên nhiều lên gấp bội vậy. Một năng lực vô cùng phản quy tắc.
“Marito, giờ có sao không?”
Người bạn liên lạc tới. Bên này cũng vừa thu thập được không ít thông tin, hiện tại hãy cùng chia sẻ với nhau đã.
“Ừ, không sao cả. Bên đó thế nào rồi?”
“Sau khi xác nhận mấy người ông Kara rút lui thì chúng tôi cũng rời đi. Bên này không xảy ra chiến đấu nên không sao đâu.”
“Với mấy người thuộc đội Ragdo thì cậu cũng đâu cần phải lo lắng.”
“Tôi không lo lắng chuyện đó, bản thân chỉ đang muốn quan sát nhiều nhất có thể. Tôi muốn thông tin bên kia nắm được trước.”
Tại thời điểm hiện tại, điều chúng tôi nắm được về năng lực Đấu Tranh chính là nó có lực ảnh hưởng trong phạm vi vô cùng rộng lớn và khiến toàn bộ ma vật trở nên mạnh hơn. Điều khó nhằn ở đây chính là nó không chỉ cường hoá kiểu gia tăng lượng ma lực, chúng còn có cả những biến hoá về trình độ như không sợ hãi và rất khó chết.
Chúng hầu như không e sợ trước uy áp từ các hiệp sĩ. Cho dù là công kích gây vết thương trí mạng cũng bị chúng xoay sở chịu đựng được. Việc không sợ chết thì Undead cũng giống như vậy, nhưng uy thế của chúng lại hoàn toàn vượt xa.
“Nếu chỉ đón đánh bằng công kích phạm vi xa và trận hình thì không thể xử lý toàn bộ. Nếu tiến hành hỗn chiến thì bên chúng ta sẽ dần trở nên bất lợi. Trong cục diện lúc này, chúng ta cần phải vừa lùi lại vừa liên tục tạo ra tình huống có lợi.”
“Tình trạng của các Á nhân sao rồi?”
“Á nhân ư?”
Quân đội bao gồm cả Á nhân chỉ có Garne và Methys, các hiệp sĩ Turize không tồn tại người nào. Tôi đánh mắt sang Kim Ma Vương để cô ta kiểm tra.
“Chờ một chút, ta sẽ cho người kiểm tra tình hình.”
“Nhớ đấy nhé. Chắc hẳn họ sẽ bị ảnh hưởng gì đấy.”
“…Ulffe-chan có chuyện gì sao?”
Lý do người bạn nhận ra điều đó chỉ có thể là em ấy. Á nhân bên cạnh cậu ta chỉ có mỗi Ulffe-chan. Từ giọng điệu thì dường như không phải chuyện lớn, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn khá bất an.
“Vào thời khắc Phi Ma Vương sử dụng sức mạnh, Ulffe đã xuất hiện một chút biến hoá. Nó cũng không phải quá cực đoan, nhưng em ấy đang trong trạng thái bay____ trạng thái hưng phấn.”
“Tức là em ấy đang chịu ảnh hưởng bởi năng lực của Phi Ma Vương ư?”
“Chỉ thoạt nhìn thì sẽ không nhận ra, nhưng đúng là em ấy đang bị ảnh hưởng. Có khả năng là vì Ulffe sở hữu nhiều ma lực và ít chịu ảnh hưởng bởi ma pháp nên mới chỉ ngừng ở trạng thái nhẹ.”
Sức mạnh của Phi Ma Vương không chỉ ở Garne, mà nó còn lan đến cả bên Methys. Có nghĩa là ngay khoảnh khắc ấy, tất cả các Á nhân cũng chịu ảnh hưởng giống như vậy.
“Ta đã xác nhận rồi. Đúng như cậu nói, tình trạng của binh lính Á nhân có dấu hiệu kỳ lạ. Có nhiều loại biến hoá như có người trở nên dễ xúc động, có người thì sợ sệt, v..v.. Nhìn chung thì họ đều ở trong trạng thái cảm xúc bất ổn.”
“Quả nhiên là vậy. Năng lực của Phi Ma Vương hẳn là loại sức mạnh kiểu thúc giục bản năng động vật. Với ma vật sinh ra từ ma lực của gã thì sức ảnh hưởng chỉ là cường hoá đơn thuần, nhưng với quân ta thì nó lại có tác dụng khiến tinh thần trở nên dị thường.”
Vậy là nó cũng có tác dụng giảm sĩ khí địch nhân. Thật sự là rất khó nhằn. Không, bản thân cần phải lập tức suy nghĩ đối sách hơn là cứ lộ ác cảm như thế này.
“Chúng ta phải chia sẻ thông tin cho Giáo Hoàng Eupalo. Việc điều chỉnh quân đội cũng cần phải tiến hành… Tiện thể thì Kim Ma Vương cô có sao không?”
“Ta thì không có thay đổi gì giống như thế. Đúng là sóng ma lực do Phi phát ra đã lan đến đây, nhưng ta chỉ có cảm giác hơi khoẻ khoắn một tí thôi. Thương chắc cũng không sao đâu.”
“Tôi đã xác nhận với bọn Ekdoic rồi. Tiện thể thì ma vật loại Ác ma hay Undead đều không lộ phản ứng gì.”
“Vậy nên cậu mới nghĩ đến chuyện thúc giục bản năng động vật sao. Cũng hợp lý thật.”
“Bên này sẽ quan sát tình trạng của Ulffe một chút. Đằng ấy cũng nhớ đừng khinh suất điều động quân lính Á nhân đấy.”
“Cậu nói vậy chứ quân lính bị loại đi mấy phần cũng khó chịu lắm chứ bộ.”
“Chuyện đó thì không vấn đề. Kẻ địch vẫn không di chuyển khỏi nơi đã chiến đấu phải không?”
“Ừ, cũng phải. Ta khá là tò mò về điểm đấy.”
Ban đầu thì có vẻ chúng muốn đuổi theo quân lính đang rút lui của chúng tôi, nhưng khi cách một khoảng thì chúng lại ngừng truy kích và bắt đầu tụ tập lại nơi đã trở thành chiến trường trước đó. Có khả năng chúng ưu tiên việc tái tổ hợp đội hình, nhưng với việc không hành động gì thì rõ ràng là có lý do gì đấy.
“Nếu chỉ là cường hoá ma vật thì cứ sử dụng từ đầu là được. Dù gì thì đám ma vật cấp bậc Unique dường như có thể chủ động không chịu ảnh hưởng và đưa ra mệnh lệnh đơn giản. Nếu chúng không làm vậy tức là có cùng lý do với việc điều chỉnh thời khắc khai chiến rồi.”
“Ý cậu là năng lực này không phải thứ để sử dụng trong thời gian dài nhỉ.”
“Chính là như thế. Ma vật thượng cấp thì còn đỡ, nhưng với ma vật cấp thấp thì chắc hẳn sức mạnh của Ma Vương tạo ra gánh nặng rất lớn.”
Và dĩ nhiên, trong tỉ lệ ma vật thì chủng loại hạ cấp là nhiều nhất. Nếu đám ma vật cấp thấp đó đều gục ngã thì quân lực của Phi Ma Vương sẽ tổn thất rất nhiều uy thế đến từ số lượng. Phương diện này cũng có thể gọi là khuyết điểm.
“Vậy diễn biến sau này… hẳn là chúng sẽ từ từ tiến công rồi.”
“Có lẽ nếu chúng ta rút lui, chúng sẽ không miễn cưỡng đuổi theo mà nghỉ ngơi rồi mới tiến quân.”
“Với đám ma vật hầu như không cần lương thực nước uống thì tiện thật.”
Trong chiến tranh, nếu muốn tiến hành chiến đấu trường kỳ thì sẽ tiêu tốn chi phí khổng lồ. Nếu ứng dụng điều đó lên quân đội con người thì sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần sẽ tích tụ và không thể nào hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên, ma vật là sinh vật trưởng thành bằng ma lực và sống vô cùng lâu dài. Tuy ma lực trong không khí nơi đây nhạt hơn so với Ma Giới, nhưng chúng sẽ chẳng gặp phải chướng ngại gì trong hành động.
“Cậu có nghĩ ra đối sách nào chưa?”
“Tạm thời thì có, nhưng đề án này quá đơn giản đi. Anh hẳn là có một hai đối sách rồi.”
“Cậu muốn làm sai lệch thời gian kích hoạt của hắn phải không?”
“Ừ. Sức mạnh của Phi Ma Vương lan ra phạm vi rất rộng, cho nên nó mới đồng loạt phát động hiệu lực. Chỉ thế này thì đúng là rất khó nhằn, nhưng ngược lại, nếu khiến thời gian khai chiến của chúng sai lệch thì lợi ích từ việc cường hoá đồng loạt sẽ biến thành điểm hại.”
Cho dù một phần chiến trường bắt đầu chiến đấu, nếu lập tức dùng năng lực Đấu Tranh thì cả đội quân chưa khai chiến cũng sẽ bị cường hoá trong thời gian có hạn. Tức là nếu cố tình tạo ra tình huống ấy thì thời gian nghỉ ngơi của địch quân sẽ hầu như không có… Tuy đơn giản nhưng lại rất hiệu quả. Hẳn là Phi Ma Vương cũng nhận thức rõ khuyết điểm ấy.
“Không chừng hắn có thể phát sóng ma lực về hướng chỉ định và cường hoá một số đội quân đấy chứ.”
“Cho dù có thể đi nữa, chuyện cường hoá đồng loạt như lần này vẫn phải tiêu tốn nhiều công đoạn. Bởi vì hắn còn phải nắm giữ thông tin toàn bộ chiến trường.”
“Khác với bên này, bên ấy không có dấu hiệu sử dụng cầu truyền tin nhỉ.”
“Ừ, với lại____ Đúng rồi, tôi vừa nghĩ ra một đề án hơi dị chút.”
Âm sắc của người bạn có chút thay đổi. Đây là giọng nói lúc cậu ta đang lộ mặt xấu rồi. Trong đầu tôi nổi lên biểu cảm của mấy người Sir Ratzel ở bên cạnh.
“Ồ, là gì vậy?”
“Tôi sẽ nói trực tiếp chuyện đấy. Lúc trước, Larheit cũng liên lạc với Phi Ma Vương bằng quả cầu truyền tin này. Vẫn có khả năng chúng ta sẽ bị bên đó nghe trộm nữa.”
Đúng rồi. Phi Ma Vương biết về sự tồn tại của quả cầu truyền tin này. Chính vì vậy, chúng tôi cần phải luôn ý thức đến khả năng ấy. Vật quá tiện lợi đôi khi lại khiến cảm giác nguy cơ của bản thân phai nhạt. Tôi phải cẩn thận chú ý mới được.
“Ta hiểu rồi. Chừng nào cậu quay lại đây?”
“Tôi muốn làm vài việc trước đã. Các anh hãy cố gắng thêm vài ngày đi.”
“Đã rõ. Ta sẽ cố gắng để không gục ngã trước nỗi buồn không có cậu ở đây.”
“Anh đùa kiểu lạ thật đấy.”
“Cũng không hẳn là đùa đâu.”
Tôi cảm thấy buồn khi không có người bạn bên cạnh là sự thật. Tuy nhiên, nỗi bất an khi cậu ấy ở trên chiến trường lại càng khiến bản thân lao tâm khổ tứ. Trước khi mọi chuyện bắt đầu, tôi đã được trải nghiệm cơ thể của người bạn trong lúc vào thế giới giả tưởng của Kim Ma Vương. Việc được tái xác nhận sự yếu ớt đến kinh khủng của cậu ấy chính là nguyên nhân cho nỗi lo này.
Tôi biết cậu ấy rất yếu, nhưng tôi đã hiểu ra rằng sự lý giải đến từ cơ thể khác xa so với việc chỉ hiểu biết. Việc cậu ta bước trên chiến trường với sự yếu ớt đó khiến tôi không thể nào nghĩ cậu ta có thần kinh bình thường. Mặc dù bản thân rất vui khi biết được sự dị thường của cậu ấy, nhưng đồng thời, tôi cũng có những cảm xúc không tốt từ chúng.
“Ta thì có cảm giác sẽ suy sụp vì nỗi buồn ấy đó. Hay là cậu___”
“Tôi bỏ bọ chét vô đuôi cô bây giờ.”
“…Sở… sở thích của cậu lập dị thật nhỉ. Nhưng nếu không có ta thì cậu cũng buồn mà phải không? Bảo rằng sự đáng yêu trong chiếc đuôi của ta là tội lỗi cũng không quá đáng đâu.”
“Tôi thì có hàng thay thế rồi.”
“Ừ nhỉ! Tại sao ta lại làm vậy chứ!”
À, là cái kia nhỉ? Đúng là tôi chỉ cảm thấy bực tức với Kim Ma Vương, nhưng chúng thật sự có mị lực vô cùng. Mà vốn dĩ, nếu thích đuôi thú thì cậu ấy vẫn còn Ulffe-chan để sờ thoải mái mà.
“Tôi sẽ chuẩn bị di chuyển nên ngắt tín hiệu đây. Mấy người còn gì muốn nói nữa không?”
“Ưm____”
“Cậu phải kể công của ta chứ.”
“Từ đầu đến giờ, cô đã luôn vận dụng thế giới giả tưởng, nghiêm túc mà nói thì đó là một sức mạnh không hề thua kém Phi Ma Vương. Tôi thật lòng tôn kính cô đấy.”
“….Phải rồi, phải vậy chứ! Nfufu! Nhưng mà cậu không được xem ta cùng cấp bậc với Phi đâu! Từ lúc này thì ta mới trở nên nghiêm túc đó!”
Một Ma Vương dễ dụ. Nhưng đúng là Kim Ma Vương thỉnh thoảng cũng có ích. Suýt nữa thì tôi đã đi than thở với người bạn rồi. Nếu tôi sơ suất nói thành lời thì người như cậu ấy nhất định sẽ lý giải nỗi bất an của tôi.
Tôi muốn mình là một vị vua và là người bạn thân đáng tin cậy đối với người bạn. Đấy là suy nghĩ tròng lòng của bản thân. Vì vậy, lời tôi có thể truyền đạt cho cậu ấy là…
“Ta không có gì để nói. Cứ giao cho bên này, còn cậu hãy tự do hành động theo ý mình.”
“___Ừ, trông cậy cả vào anh đấy, Marito.”
Tín hiệu bị ngắt. Tuy nhiên, phát ngôn vừa rồi của cậu ấy… có cảm giác như lòng tôi đã bị nhìn thấu vậy. Nhưng cho dù là thế, ít nhất thì suy nghĩ của tôi cũng đã truyền đạt đến cậu ấy.
Có rất nhiều chuyện cần làm từ lúc này. Chỉ thị những đợt tập kích với thời gian tách biệt, chuẩn bị bẫy và duy trì đội hình nhằm vừa rút lui vừa đón đánh kẻ địch. Chúng tôi không biết kẻ địch cần nghỉ ngơi bao lâu. Không chừng vẫn có khả năng chúng không thèm nghỉ ngơi mà cưỡng ép di chuyển. Cầu toàn cũng vô dụng. Tôi cần phải suy nghĩ cách phân phối người để giăng lưới hạn chế hành động của địch.
“Kim Ma Vương, ta giao việc liên lạc các bên cho cô. Ta sẽ tập trung để suy nghĩ đối sách.”
“Đừng nghĩ ta là chân chạy vặt. Này, có nghe không đấy? Ê? Bơ ta sao? Ta sẽ khóc đó? Ta sẽ khóc như con nít cho xem___”
Dường như Kim Ma Vương đang nói gì đó, nhưng chúng đã không còn lọt vào tai tôi nữa. Bản thân tập trung vào việc bố trí kẻ địch và đồng minh được tái hiện trên bản đồ. Tôi lấy ra thông tin về các khu vực đã được đưa vào đầu trong lúc sử dụng thế giới giả tưởng. Biên chế các đội, tỉ lệ Á nhân, sơ đồ dự định tái biên chế, dự đoán hành động sau này của địch, kết hợp từng bên, suy tính cách phá giải và kiểm chứng trong đầu. Kỳ lược mà người bạn tiến hành vẫn còn xen lẫn hy vọng nên không thể tính vào. Tôi cần phải điều phối quân đội để Phi Ma Vương hướng ánh mắt về phía này và không có thời gian nhận ra hành động của người bạn. Rốt cuộc thì điều đó có thể không? Không đúng, tôi bắt buộc phải khiến điều đó trở nên có khả năng.
-------------------------------------------------------------------
Tín hiệu truyền tin với Marito kết thúc, chúng tôi leo lên chiếc xe ngựa của Turize được giấu tại khu vực an toàn và tiếp tục di chuyển.
“Cơ mà tên Marito này lại cảm nhận áp lực không ít nhỉ.”
“Huynh trưởng ư!?”
“Bệ hạ sao!?”
“Mấy người chắc không nghĩ Marito là con quái vật hoàn hảo vô khuyết không cảm xúc đâu nhỉ?”
“…Dĩ… dĩ nhiên là ngài ấy có cảm xúc rồi!”
Vậy là cô nghĩ anh ta là con quái vật hoàn hảo vô khuyết à. Đúng là tài năng của anh ta rất tuyệt vời. Khác với tài năng thiên về một phía của “con rơi”, anh ta rất ưu tú ở mọi phương diên. Bình thường sẽ không thể trông thấy nhược điểm nào rõ ràng. Tuy nhiên, Marito chắc chắn vẫn là con người không hoàn thiện.
“Sở trường là thứ khi thay đổi cách nhìn thì sẽ trở thành sở đoản. Cả chuyện Marito một mình quản lý kỹ càng quân bốn nước cũng đồng nghĩa với nguy cơ nếu anh ta gục ngã thì quân ta sẽ đồng loạt sụp đổ.”
“Điều đó có thể gọi là sở đoản ư?”
“Có thể. Nếu Marito tạo nên thành quả, mọi người đều cuồng tín và trông cậy toàn bộ vào anh ta thì trách nhiệm của Marito lại gia tăng. Điều đó cũng trực tiếp liên kết đến việc giảm năng lực của mọi người xuống. Giờ thử tung tin Marito ngã bệnh vì lao lực xem, các cô nghĩ sĩ khí trên chiến trường sẽ giảm xuống bao nhiêu chứ?”
Hai người xuất thân từ Turize lộ vẻ tái xanh vô cùng rõ ràng. Nói cho dễ hiểu thì sự tồn tại của Marito quan trọng đến như vậy với Turize. Song, chính vì vậy mà áp lực đè lên người anh ta cũng không phải điều bình thường. Và điều đó lại tăng lên bốn phần… không, nếu bao gồm cả Trine và Serend đang trông chừng bên ngoài thì anh ta đang gánh vác kỳ vọng của toàn bộ Đại Quốc. Áp lực quá nặng nề để một thanh niên khoảng 30 phải gánh vác.
“Huynh trưởng… sẽ không sao chứ?”
“Khi mọi người trông cậy vào Marito, anh ta chỉ có thể đáp ứng vì vị thế của mình. Chỉ phụ trách một quốc gia đã khiến anh ta mong muốn bạn bè để xả hơi rồi. Vậy thì tâm tình lúc này chắc cũng không thường đâu.”
“Ng… người bằng hữu! Anh nhất định phải đến bên___”
“Hiện tại đang là lúc anh ta nghiền ngẫm cách điều phối cho toàn thể. Chúng ta không thể cắt đứt sự tập trung ấy được. Giờ thì chỉ có thể làm những gì chúng ta có thể làm thôi.”
Lúc cuối, Marito đã bảo tôi đừng lo lắng. Trước khi Kim xen vào thì anh ta không lộ vẻ như vậy. Hẳn đây là phát ngôn sau khi Marito suy nghĩ lại, và tôi cũng không nhất thiết phải nói rõ nó ra.
Tuy nhiên, điều tôi cần chú ý hiện giờ chính là Ulffe. Em ấy đang ngồi trong một góc xe ngựa và lộ vẻ bất mãn. Ulffe trở nên như vậy là bởi vì tôi làm quá vấn đề lên trong khi bản thân em ấy hiểu rằng chuyện này chẳng ảnh hưởng. Tôi cũng có thể hiểu suy nghĩ của em ấy.
“Ulffe-chan, em trông khó chịu nhỉ.”
“…Ulffe không sao hết. Không có vấn đề gì.”
“Có vấn đề đấy. Ngay lúc cảm thấy bất mãn vì chúng ta không chiến đấu mà rút lui, em đã trở nên quá nhạy cảm với việc chiến đấu rồi.”
“Chuyện đó… là vì Ulffe muốn cố gắng vì Shishou…”
Ulffe đã trở nên mạnh hơn. Em ấy cũng lý giải điều đó và dần trở nên tự tin không ít về thực lực của mình. Tuy nhiên, chuyện em ấy chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của Phi Ma Vương là điều chắc chắn.
Khi làn sóng ma lực truyền đến, Illias và Mix cũng cảm nhận được chúng. Phản ứng của hai người chính là cảnh giác và thủ thế vì cảm nhận được ma lực dị thường. Song, phản ứng của Ulffe lại khác. Em ấy ngẩn ra trong một chốc, sau đó thì ánh mắt hướng về đám ma vật đang bạo loạn trên chiến trường của Ulffe trở nên gay gắt hơn.
Nếu chỉ là cảnh giác việc kẻ địch trở nên mạnh hơn thì còn đỡ, nó chỉ như đang nghiêm túc nhắm vào đối tượng đang bảo hộ. Thế nhưng, việc đôi mắt trở nên sáng rực lại không giống Ulffe chút nào.
“Ulffe, [anh] hiểu em đang nghĩ bản thân không có vấn đề. Nhưng [anh] đã luôn nhìn vào Ulffe, và [anh] đã cảm thấy có điều kỳ lạ. Nói thế này có hơi ăn gian, nhưng Ulffe cho rằng giữa phán đoán của mình và phán đoán của sư phụ, bên nào sẽ tốt hơn?”
“Chuyện đó… Ulffe xin lỗi, Shishou…”
[Tôi] xoa đầu Ulffe đang ủ rũ. Kể cả trong tình huống này mà em ấy vẫn lập tức cho rằng phán đoán của [tôi] là đúng, lý do chính là vì em ấy đặt toàn bộ tin tưởng vào [tôi]. Song, bởi vì [tôi] lý giải lý do ấy nên mới dùng những lời thuyết phục vừa rồi, và điều ấy thật sự không đáng khen cho lắm. Tuy nhiên, [tôi] cho rằng khiến em ấy hiểu ra sẽ quan trọng hơn là cứ lưu lại bất mãn nửa vời trong lòng.
“Ulffe không cần phải xin lỗi. Cả em cũng cảm thấy nó không thành vấn đề. Và vẫn có khả năng [anh] chỉ thận trọng quá mức thôi. Xin lỗi nhé, [anh] lại đối xử em như một người chưa trưởng thành.”
“Không đâu. So với Shishou, Ulffe chỉ là một kẻ khiếm khuyết thôi!”
“Cái đấy phải gọi là người chưa thành thục nhé. Đây chắc là tại Lacra rồi, còn không thì Mix.”
Mix cố tình tránh mắt đi nên quá nửa là có tội. Nhất định là cô ấy đã cùng Lacra nói cho con bé rồi. Nhìn Illias đi, cái vẻ mặt đúng kiểu không liên quan gì tới mình kìa.
“Bỏ chuyện đó sang một bên, chúng ta sẽ hướng về đâu vậy?”
“Chúng ta sẽ hội hợp với Tử. Tôi có vài việc muốn nhờ vả cô ấy.”
“Là cái đề án anh nói lúc nãy sao.”
Trọng tâm của cuộc chiến này chính là Marito có thể né tránh việc chiến đấu với đám ma vật trong trạng thái chịu ảnh hưởng từ sức mạnh Đấu Tranh được bao nhiêu. Tuy nhiên, bởi vì có những yếu tố không xác định như sĩ khí hạ thấp do tình trạng bất ổn của các binh sĩ Á nhân nên việc điều phối cũng có giới hạn. Hẳn là Phi Ma Vương cũng hiểu được điểm đó, và kể cả thế, hắn vẫn lựa chọn thủ đoạn này. Tức dù xét theo tính chiến lược, nó chắc chắn vẫn có đủ khả năng giúp hắn giành thắng lợi. Hãy xem như hắn vẫn còn giấu con bài khác vậy.
Cho dù Marito có khả năng điều phối tuyệt đỉnh thì thiệt hại nhất định vẫn vô cùng lớn. Để phòng chống điều đó, một kích đến từ bên ngoài là đều không thể thiếu.
“Nhắc đến việc chuẩn bị thì mới nhớ, tôi vẫn có chỉ thị cần truyền đạt cho Marito.”
“Vậy thì không phải nói luôn lúc truyền tin sẽ tốt hơn sao?”
“Bởi vì có nguy cơ việc truyền tin bị nghe lén. Chúng ta cần phải tránh không nói lời gợi ý cho đối phương.”
Tôi lấy ra mảnh giấy da cừu và viết thư cho Marito. Chỉ cần gặp trực tiếp nói thì sẽ xong chuyện, nhưng thế thì lại không đủ thời gian. Còn cái này giống như viết mail truyền tin trong xã hội hiện đại vậy, nhưng ở đây có người biết hack không thì tôi không biết.
Sau khi viết xong thì Illias đến gần ngó vào với vẻ vô cùng tò mò. Lòng hiếu kỳ của cô đối với âm mưu của người khác có vẻ cũng tăng cao rồi đấy.
“À, ra là chuyện này sao. Đúng là anh chưa truyền đạt qua tín hiệu nhỉ.”
“Nếu là hiệp sĩ Turize thì sớm muộn gì họ cũng sẽ nhận ra, không khéo thì có khả năng ngày mai họ sẽ tự mình ứng phó luôn… Hay là viết thêm một lá nữa cho ông Kara vậy.”
Tôi cuộn tròn thư lại và buộc bằng dây. Sau đó thì mang đến chiếc thùng đặt trong xe ngựa.
“Ồ, người bằng hữu, rốt cuộc anh sẽ sử dụng nó sao!”
“Dù sao cũng được Kim giao cho rồi, phải dùng nó một cách hiệu quả mới được.”
Ngay khi mở nắp thùng ra, thứ ở bên trong nhanh chóng nhảy ra rồi lao vào người tôi. Bản thân đón lấy và vuốt ve nó. Đó là một con cáo nhỏ màu vàng có thể thu gọn trong hai bàn tay. Nó là thứ tôi nhận từ Kim, ma vật được tạo ra bởi Kim và vô cùng giống với tộc Kim Hồ như cô ta.
“Kek!”
“Ngoan ngoan. Không ngờ mày có thể chờ đợi ở trong chiếc thùng chật hẹp đấy, giỏi lắm.”
“Kek! Kekek!”
Tuy hiểu tiếng người, nhưng nó lại không thể nói chuyện. Một ma vật hiểu rất rõ bí quyết đáng yêu của động vật là gì. Trước tiên thì đúng là nó rất thân thiết với tôi, nhưng nếu muốn bảo làm gì thì cần phải vuốt ve đến khi nó thoả mãn. Về khoản này thì nó kế thừa tính cách của người sinh ra nó rồi.
Dù vậy, đừng xem thường chỉ vì ngoại hình của nó là một con cáo đáng yêu. Tuy năng lực chiến đấu tương đương [tôi] nên cũng khá đáng lo khi không biết liệu nó có thể sống sót trong thế giới này không, nhưng nó lại sở hữu một năng lực vô cùng khủng bố. Tạm thời thì có vẻ nó đã thoả mãn nên tôi buộc lá thư vào cổ kim hồ.
“Được rồi, hãy mang cái này đến chỗ của Kim đi.”
“Kek!”
Sau khi kêu một tiếng thì nó bỗng biến mất. Đây chính là năng lực của kim hồ, và đó không phải năng lực tàng hình. Trong khoảnh khắc hiện tại, kim hồ đã không còn ở tại thế giới này. Đúng thế, đám kim hồ sở hữu năng lực dịch chuyển trực tiếp đến thế giới giả tưởng do Kim tạo ra. Và rồi nó có thể tự do xuất hiện tại thế giới thực.
Tuy có khuyết điểm là lúc Kim đóng thế giới giả tưởng thì nó sẽ bị cưỡng chế quay trở lại thế giới thực, nhưng khả năng ẩn nấp của nó thì không thuộc cấp độ bình thường. Bởi vì chúng ta không thể nào bắt giữ một sinh vật không tồn tại được.
Nó cũng nhút nhát đến mức chỉ cần cảm nhận được địch ý là lập tức chạy đi, muốn bắt giữ thì khá là khó khăn. Chúng tôi từng thử cho Duvleori thử bắt nó, nhưng nó vẫn có thể thoải mái chạy thoát.
Khuyết điểm mà chúng tôi phát hiện được lúc này chính là kim hồ chỉ có thể lui tới giữa đối tượng mà nó thân thiết, tức là đối tượng có thể sử dụng rất ít ỏi. Hiện tại, chỉ có người đã sinh ra chúng nó như Kim, sau đó là [tôi], Ekdoic, Harkdoc cùng với vua Zenotta là chúng nó có thể thân thiết. Lúc đầu tôi còn tưởng lầm là chúng chỉ thân thiết với đàn ông, nhưng gần đây thì nó đang lộ vẻ uy nghi khi bắt đầu dần cho Mix và Ulffe vuốt ve mình. Thế nên dường như chúng cũng không có giới hạn như vậy.
“Thật là một ma vật khó hiểu.”
“Tôi thì nghĩ nó dễ hiểu lắm đấy chứ.”
“Vậy sao? Nhưng anh lại không viết gì để giải thích cái đề án kỳ quái mà anh nghĩ ra nhỉ.”
“Cái này là để phòng ngừa thôi. Với Marito thì chỉ với thông tin này, chắc hẳn anh ta sẽ ẩn ẩn nhận ra tôi đang định làm gì.”
Tiện thể thì nó hoàn toàn không làm thân với Illias. Khi cô ấy định vuốt ve thì nó lập tức chạy đi. Không biết là do nó trở nên nhạy cảm với kẻ mạnh hơn một mức nào đó, hay là vì nó cảm nhận được sức mạnh khỉ đột từ đương sự. Chuyện đó chỉ có mỗi kim hồ biết được. Mặc dù tôi cũng đoán được phần nào từ việc nó bắt đầu thân thiết với Ulffe rồi.
==================================
Bổ sung đại khái cho năng lực của kim hồ, ma vật của Kim Ma Vương.
>Năng lực chiến đấu ngang bằng nhân vật chính
>Có thể tự do qua lại giữa thế giới thực và thế giới giả tưởng, nhưng phải là thế giới do Kim Ma Vương tạo ra
>Khi cảm nhận được nguy hiểm thì sẽ lập tức chạy vào thế giới giả tưởng. Còn nếu trong thế giới giả tưởng…
>Chỉ nghe lời đối tượng mình yêu thích. Tuy nhiên, muốn dùng để trao đổi thì bắt buộc phải là hai người mà chúng thân thiết
>Khá là bướng bỉnh. Nếu không thoả mãn, cho dù là người mình thích thì nó cũng sẽ không chịu nghe lời
>Điều kiện yêu thích chủ yếu có hai
“Ta còn tò mò tình trạng của kẻ địch ngừng đuổi theo giữa đường cơ.”
Đã có báo cáo rằng ma vật trên toàn bộ chiến trường bỗng nhiên trở nên mạnh hơn. Dựa theo thông tin của một số hiệp sĩ như Sir Gofagovertz, Phi Ma Vương chắc chắn đã sử dụng năng lực Đấu Tranh.
Cả Tử Ma Vương lẫn Thương Ma Vương cũng từng có tiền lệ cường hoá ma vật của mình bằng cách ban tặng ma lực. Tuy nhiên, toàn bộ ma vật đều cùng gia tăng một cấp bậc thì thật sự là một năng lực khó nhằn. Điều này giống như việc quân địch bỗng nhiên nhiều lên gấp bội vậy. Một năng lực vô cùng phản quy tắc.
“Marito, giờ có sao không?”
Người bạn liên lạc tới. Bên này cũng vừa thu thập được không ít thông tin, hiện tại hãy cùng chia sẻ với nhau đã.
“Ừ, không sao cả. Bên đó thế nào rồi?”
“Sau khi xác nhận mấy người ông Kara rút lui thì chúng tôi cũng rời đi. Bên này không xảy ra chiến đấu nên không sao đâu.”
“Với mấy người thuộc đội Ragdo thì cậu cũng đâu cần phải lo lắng.”
“Tôi không lo lắng chuyện đó, bản thân chỉ đang muốn quan sát nhiều nhất có thể. Tôi muốn thông tin bên kia nắm được trước.”
Tại thời điểm hiện tại, điều chúng tôi nắm được về năng lực Đấu Tranh chính là nó có lực ảnh hưởng trong phạm vi vô cùng rộng lớn và khiến toàn bộ ma vật trở nên mạnh hơn. Điều khó nhằn ở đây chính là nó không chỉ cường hoá kiểu gia tăng lượng ma lực, chúng còn có cả những biến hoá về trình độ như không sợ hãi và rất khó chết.
Chúng hầu như không e sợ trước uy áp từ các hiệp sĩ. Cho dù là công kích gây vết thương trí mạng cũng bị chúng xoay sở chịu đựng được. Việc không sợ chết thì Undead cũng giống như vậy, nhưng uy thế của chúng lại hoàn toàn vượt xa.
“Nếu chỉ đón đánh bằng công kích phạm vi xa và trận hình thì không thể xử lý toàn bộ. Nếu tiến hành hỗn chiến thì bên chúng ta sẽ dần trở nên bất lợi. Trong cục diện lúc này, chúng ta cần phải vừa lùi lại vừa liên tục tạo ra tình huống có lợi.”
“Tình trạng của các Á nhân sao rồi?”
“Á nhân ư?”
Quân đội bao gồm cả Á nhân chỉ có Garne và Methys, các hiệp sĩ Turize không tồn tại người nào. Tôi đánh mắt sang Kim Ma Vương để cô ta kiểm tra.
“Chờ một chút, ta sẽ cho người kiểm tra tình hình.”
“Nhớ đấy nhé. Chắc hẳn họ sẽ bị ảnh hưởng gì đấy.”
“…Ulffe-chan có chuyện gì sao?”
Lý do người bạn nhận ra điều đó chỉ có thể là em ấy. Á nhân bên cạnh cậu ta chỉ có mỗi Ulffe-chan. Từ giọng điệu thì dường như không phải chuyện lớn, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn khá bất an.
“Vào thời khắc Phi Ma Vương sử dụng sức mạnh, Ulffe đã xuất hiện một chút biến hoá. Nó cũng không phải quá cực đoan, nhưng em ấy đang trong trạng thái bay____ trạng thái hưng phấn.”
“Tức là em ấy đang chịu ảnh hưởng bởi năng lực của Phi Ma Vương ư?”
“Chỉ thoạt nhìn thì sẽ không nhận ra, nhưng đúng là em ấy đang bị ảnh hưởng. Có khả năng là vì Ulffe sở hữu nhiều ma lực và ít chịu ảnh hưởng bởi ma pháp nên mới chỉ ngừng ở trạng thái nhẹ.”
Sức mạnh của Phi Ma Vương không chỉ ở Garne, mà nó còn lan đến cả bên Methys. Có nghĩa là ngay khoảnh khắc ấy, tất cả các Á nhân cũng chịu ảnh hưởng giống như vậy.
“Ta đã xác nhận rồi. Đúng như cậu nói, tình trạng của binh lính Á nhân có dấu hiệu kỳ lạ. Có nhiều loại biến hoá như có người trở nên dễ xúc động, có người thì sợ sệt, v..v.. Nhìn chung thì họ đều ở trong trạng thái cảm xúc bất ổn.”
“Quả nhiên là vậy. Năng lực của Phi Ma Vương hẳn là loại sức mạnh kiểu thúc giục bản năng động vật. Với ma vật sinh ra từ ma lực của gã thì sức ảnh hưởng chỉ là cường hoá đơn thuần, nhưng với quân ta thì nó lại có tác dụng khiến tinh thần trở nên dị thường.”
Vậy là nó cũng có tác dụng giảm sĩ khí địch nhân. Thật sự là rất khó nhằn. Không, bản thân cần phải lập tức suy nghĩ đối sách hơn là cứ lộ ác cảm như thế này.
“Chúng ta phải chia sẻ thông tin cho Giáo Hoàng Eupalo. Việc điều chỉnh quân đội cũng cần phải tiến hành… Tiện thể thì Kim Ma Vương cô có sao không?”
“Ta thì không có thay đổi gì giống như thế. Đúng là sóng ma lực do Phi phát ra đã lan đến đây, nhưng ta chỉ có cảm giác hơi khoẻ khoắn một tí thôi. Thương chắc cũng không sao đâu.”
“Tôi đã xác nhận với bọn Ekdoic rồi. Tiện thể thì ma vật loại Ác ma hay Undead đều không lộ phản ứng gì.”
“Vậy nên cậu mới nghĩ đến chuyện thúc giục bản năng động vật sao. Cũng hợp lý thật.”
“Bên này sẽ quan sát tình trạng của Ulffe một chút. Đằng ấy cũng nhớ đừng khinh suất điều động quân lính Á nhân đấy.”
“Cậu nói vậy chứ quân lính bị loại đi mấy phần cũng khó chịu lắm chứ bộ.”
“Chuyện đó thì không vấn đề. Kẻ địch vẫn không di chuyển khỏi nơi đã chiến đấu phải không?”
“Ừ, cũng phải. Ta khá là tò mò về điểm đấy.”
Ban đầu thì có vẻ chúng muốn đuổi theo quân lính đang rút lui của chúng tôi, nhưng khi cách một khoảng thì chúng lại ngừng truy kích và bắt đầu tụ tập lại nơi đã trở thành chiến trường trước đó. Có khả năng chúng ưu tiên việc tái tổ hợp đội hình, nhưng với việc không hành động gì thì rõ ràng là có lý do gì đấy.
“Nếu chỉ là cường hoá ma vật thì cứ sử dụng từ đầu là được. Dù gì thì đám ma vật cấp bậc Unique dường như có thể chủ động không chịu ảnh hưởng và đưa ra mệnh lệnh đơn giản. Nếu chúng không làm vậy tức là có cùng lý do với việc điều chỉnh thời khắc khai chiến rồi.”
“Ý cậu là năng lực này không phải thứ để sử dụng trong thời gian dài nhỉ.”
“Chính là như thế. Ma vật thượng cấp thì còn đỡ, nhưng với ma vật cấp thấp thì chắc hẳn sức mạnh của Ma Vương tạo ra gánh nặng rất lớn.”
Và dĩ nhiên, trong tỉ lệ ma vật thì chủng loại hạ cấp là nhiều nhất. Nếu đám ma vật cấp thấp đó đều gục ngã thì quân lực của Phi Ma Vương sẽ tổn thất rất nhiều uy thế đến từ số lượng. Phương diện này cũng có thể gọi là khuyết điểm.
“Vậy diễn biến sau này… hẳn là chúng sẽ từ từ tiến công rồi.”
“Có lẽ nếu chúng ta rút lui, chúng sẽ không miễn cưỡng đuổi theo mà nghỉ ngơi rồi mới tiến quân.”
“Với đám ma vật hầu như không cần lương thực nước uống thì tiện thật.”
Trong chiến tranh, nếu muốn tiến hành chiến đấu trường kỳ thì sẽ tiêu tốn chi phí khổng lồ. Nếu ứng dụng điều đó lên quân đội con người thì sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần sẽ tích tụ và không thể nào hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên, ma vật là sinh vật trưởng thành bằng ma lực và sống vô cùng lâu dài. Tuy ma lực trong không khí nơi đây nhạt hơn so với Ma Giới, nhưng chúng sẽ chẳng gặp phải chướng ngại gì trong hành động.
“Cậu có nghĩ ra đối sách nào chưa?”
“Tạm thời thì có, nhưng đề án này quá đơn giản đi. Anh hẳn là có một hai đối sách rồi.”
“Cậu muốn làm sai lệch thời gian kích hoạt của hắn phải không?”
“Ừ. Sức mạnh của Phi Ma Vương lan ra phạm vi rất rộng, cho nên nó mới đồng loạt phát động hiệu lực. Chỉ thế này thì đúng là rất khó nhằn, nhưng ngược lại, nếu khiến thời gian khai chiến của chúng sai lệch thì lợi ích từ việc cường hoá đồng loạt sẽ biến thành điểm hại.”
Cho dù một phần chiến trường bắt đầu chiến đấu, nếu lập tức dùng năng lực Đấu Tranh thì cả đội quân chưa khai chiến cũng sẽ bị cường hoá trong thời gian có hạn. Tức là nếu cố tình tạo ra tình huống ấy thì thời gian nghỉ ngơi của địch quân sẽ hầu như không có… Tuy đơn giản nhưng lại rất hiệu quả. Hẳn là Phi Ma Vương cũng nhận thức rõ khuyết điểm ấy.
“Không chừng hắn có thể phát sóng ma lực về hướng chỉ định và cường hoá một số đội quân đấy chứ.”
“Cho dù có thể đi nữa, chuyện cường hoá đồng loạt như lần này vẫn phải tiêu tốn nhiều công đoạn. Bởi vì hắn còn phải nắm giữ thông tin toàn bộ chiến trường.”
“Khác với bên này, bên ấy không có dấu hiệu sử dụng cầu truyền tin nhỉ.”
“Ừ, với lại____ Đúng rồi, tôi vừa nghĩ ra một đề án hơi dị chút.”
Âm sắc của người bạn có chút thay đổi. Đây là giọng nói lúc cậu ta đang lộ mặt xấu rồi. Trong đầu tôi nổi lên biểu cảm của mấy người Sir Ratzel ở bên cạnh.
“Ồ, là gì vậy?”
“Tôi sẽ nói trực tiếp chuyện đấy. Lúc trước, Larheit cũng liên lạc với Phi Ma Vương bằng quả cầu truyền tin này. Vẫn có khả năng chúng ta sẽ bị bên đó nghe trộm nữa.”
Đúng rồi. Phi Ma Vương biết về sự tồn tại của quả cầu truyền tin này. Chính vì vậy, chúng tôi cần phải luôn ý thức đến khả năng ấy. Vật quá tiện lợi đôi khi lại khiến cảm giác nguy cơ của bản thân phai nhạt. Tôi phải cẩn thận chú ý mới được.
“Ta hiểu rồi. Chừng nào cậu quay lại đây?”
“Tôi muốn làm vài việc trước đã. Các anh hãy cố gắng thêm vài ngày đi.”
“Đã rõ. Ta sẽ cố gắng để không gục ngã trước nỗi buồn không có cậu ở đây.”
“Anh đùa kiểu lạ thật đấy.”
“Cũng không hẳn là đùa đâu.”
Tôi cảm thấy buồn khi không có người bạn bên cạnh là sự thật. Tuy nhiên, nỗi bất an khi cậu ấy ở trên chiến trường lại càng khiến bản thân lao tâm khổ tứ. Trước khi mọi chuyện bắt đầu, tôi đã được trải nghiệm cơ thể của người bạn trong lúc vào thế giới giả tưởng của Kim Ma Vương. Việc được tái xác nhận sự yếu ớt đến kinh khủng của cậu ấy chính là nguyên nhân cho nỗi lo này.
Tôi biết cậu ấy rất yếu, nhưng tôi đã hiểu ra rằng sự lý giải đến từ cơ thể khác xa so với việc chỉ hiểu biết. Việc cậu ta bước trên chiến trường với sự yếu ớt đó khiến tôi không thể nào nghĩ cậu ta có thần kinh bình thường. Mặc dù bản thân rất vui khi biết được sự dị thường của cậu ấy, nhưng đồng thời, tôi cũng có những cảm xúc không tốt từ chúng.
“Ta thì có cảm giác sẽ suy sụp vì nỗi buồn ấy đó. Hay là cậu___”
“Tôi bỏ bọ chét vô đuôi cô bây giờ.”
“…Sở… sở thích của cậu lập dị thật nhỉ. Nhưng nếu không có ta thì cậu cũng buồn mà phải không? Bảo rằng sự đáng yêu trong chiếc đuôi của ta là tội lỗi cũng không quá đáng đâu.”
“Tôi thì có hàng thay thế rồi.”
“Ừ nhỉ! Tại sao ta lại làm vậy chứ!”
À, là cái kia nhỉ? Đúng là tôi chỉ cảm thấy bực tức với Kim Ma Vương, nhưng chúng thật sự có mị lực vô cùng. Mà vốn dĩ, nếu thích đuôi thú thì cậu ấy vẫn còn Ulffe-chan để sờ thoải mái mà.
“Tôi sẽ chuẩn bị di chuyển nên ngắt tín hiệu đây. Mấy người còn gì muốn nói nữa không?”
“Ưm____”
“Cậu phải kể công của ta chứ.”
“Từ đầu đến giờ, cô đã luôn vận dụng thế giới giả tưởng, nghiêm túc mà nói thì đó là một sức mạnh không hề thua kém Phi Ma Vương. Tôi thật lòng tôn kính cô đấy.”
“….Phải rồi, phải vậy chứ! Nfufu! Nhưng mà cậu không được xem ta cùng cấp bậc với Phi đâu! Từ lúc này thì ta mới trở nên nghiêm túc đó!”
Một Ma Vương dễ dụ. Nhưng đúng là Kim Ma Vương thỉnh thoảng cũng có ích. Suýt nữa thì tôi đã đi than thở với người bạn rồi. Nếu tôi sơ suất nói thành lời thì người như cậu ấy nhất định sẽ lý giải nỗi bất an của tôi.
Tôi muốn mình là một vị vua và là người bạn thân đáng tin cậy đối với người bạn. Đấy là suy nghĩ tròng lòng của bản thân. Vì vậy, lời tôi có thể truyền đạt cho cậu ấy là…
“Ta không có gì để nói. Cứ giao cho bên này, còn cậu hãy tự do hành động theo ý mình.”
“___Ừ, trông cậy cả vào anh đấy, Marito.”
Tín hiệu bị ngắt. Tuy nhiên, phát ngôn vừa rồi của cậu ấy… có cảm giác như lòng tôi đã bị nhìn thấu vậy. Nhưng cho dù là thế, ít nhất thì suy nghĩ của tôi cũng đã truyền đạt đến cậu ấy.
Có rất nhiều chuyện cần làm từ lúc này. Chỉ thị những đợt tập kích với thời gian tách biệt, chuẩn bị bẫy và duy trì đội hình nhằm vừa rút lui vừa đón đánh kẻ địch. Chúng tôi không biết kẻ địch cần nghỉ ngơi bao lâu. Không chừng vẫn có khả năng chúng không thèm nghỉ ngơi mà cưỡng ép di chuyển. Cầu toàn cũng vô dụng. Tôi cần phải suy nghĩ cách phân phối người để giăng lưới hạn chế hành động của địch.
“Kim Ma Vương, ta giao việc liên lạc các bên cho cô. Ta sẽ tập trung để suy nghĩ đối sách.”
“Đừng nghĩ ta là chân chạy vặt. Này, có nghe không đấy? Ê? Bơ ta sao? Ta sẽ khóc đó? Ta sẽ khóc như con nít cho xem___”
Dường như Kim Ma Vương đang nói gì đó, nhưng chúng đã không còn lọt vào tai tôi nữa. Bản thân tập trung vào việc bố trí kẻ địch và đồng minh được tái hiện trên bản đồ. Tôi lấy ra thông tin về các khu vực đã được đưa vào đầu trong lúc sử dụng thế giới giả tưởng. Biên chế các đội, tỉ lệ Á nhân, sơ đồ dự định tái biên chế, dự đoán hành động sau này của địch, kết hợp từng bên, suy tính cách phá giải và kiểm chứng trong đầu. Kỳ lược mà người bạn tiến hành vẫn còn xen lẫn hy vọng nên không thể tính vào. Tôi cần phải điều phối quân đội để Phi Ma Vương hướng ánh mắt về phía này và không có thời gian nhận ra hành động của người bạn. Rốt cuộc thì điều đó có thể không? Không đúng, tôi bắt buộc phải khiến điều đó trở nên có khả năng.
-------------------------------------------------------------------
Tín hiệu truyền tin với Marito kết thúc, chúng tôi leo lên chiếc xe ngựa của Turize được giấu tại khu vực an toàn và tiếp tục di chuyển.
“Cơ mà tên Marito này lại cảm nhận áp lực không ít nhỉ.”
“Huynh trưởng ư!?”
“Bệ hạ sao!?”
“Mấy người chắc không nghĩ Marito là con quái vật hoàn hảo vô khuyết không cảm xúc đâu nhỉ?”
“…Dĩ… dĩ nhiên là ngài ấy có cảm xúc rồi!”
Vậy là cô nghĩ anh ta là con quái vật hoàn hảo vô khuyết à. Đúng là tài năng của anh ta rất tuyệt vời. Khác với tài năng thiên về một phía của “con rơi”, anh ta rất ưu tú ở mọi phương diên. Bình thường sẽ không thể trông thấy nhược điểm nào rõ ràng. Tuy nhiên, Marito chắc chắn vẫn là con người không hoàn thiện.
“Sở trường là thứ khi thay đổi cách nhìn thì sẽ trở thành sở đoản. Cả chuyện Marito một mình quản lý kỹ càng quân bốn nước cũng đồng nghĩa với nguy cơ nếu anh ta gục ngã thì quân ta sẽ đồng loạt sụp đổ.”
“Điều đó có thể gọi là sở đoản ư?”
“Có thể. Nếu Marito tạo nên thành quả, mọi người đều cuồng tín và trông cậy toàn bộ vào anh ta thì trách nhiệm của Marito lại gia tăng. Điều đó cũng trực tiếp liên kết đến việc giảm năng lực của mọi người xuống. Giờ thử tung tin Marito ngã bệnh vì lao lực xem, các cô nghĩ sĩ khí trên chiến trường sẽ giảm xuống bao nhiêu chứ?”
Hai người xuất thân từ Turize lộ vẻ tái xanh vô cùng rõ ràng. Nói cho dễ hiểu thì sự tồn tại của Marito quan trọng đến như vậy với Turize. Song, chính vì vậy mà áp lực đè lên người anh ta cũng không phải điều bình thường. Và điều đó lại tăng lên bốn phần… không, nếu bao gồm cả Trine và Serend đang trông chừng bên ngoài thì anh ta đang gánh vác kỳ vọng của toàn bộ Đại Quốc. Áp lực quá nặng nề để một thanh niên khoảng 30 phải gánh vác.
“Huynh trưởng… sẽ không sao chứ?”
“Khi mọi người trông cậy vào Marito, anh ta chỉ có thể đáp ứng vì vị thế của mình. Chỉ phụ trách một quốc gia đã khiến anh ta mong muốn bạn bè để xả hơi rồi. Vậy thì tâm tình lúc này chắc cũng không thường đâu.”
“Ng… người bằng hữu! Anh nhất định phải đến bên___”
“Hiện tại đang là lúc anh ta nghiền ngẫm cách điều phối cho toàn thể. Chúng ta không thể cắt đứt sự tập trung ấy được. Giờ thì chỉ có thể làm những gì chúng ta có thể làm thôi.”
Lúc cuối, Marito đã bảo tôi đừng lo lắng. Trước khi Kim xen vào thì anh ta không lộ vẻ như vậy. Hẳn đây là phát ngôn sau khi Marito suy nghĩ lại, và tôi cũng không nhất thiết phải nói rõ nó ra.
Tuy nhiên, điều tôi cần chú ý hiện giờ chính là Ulffe. Em ấy đang ngồi trong một góc xe ngựa và lộ vẻ bất mãn. Ulffe trở nên như vậy là bởi vì tôi làm quá vấn đề lên trong khi bản thân em ấy hiểu rằng chuyện này chẳng ảnh hưởng. Tôi cũng có thể hiểu suy nghĩ của em ấy.
“Ulffe-chan, em trông khó chịu nhỉ.”
“…Ulffe không sao hết. Không có vấn đề gì.”
“Có vấn đề đấy. Ngay lúc cảm thấy bất mãn vì chúng ta không chiến đấu mà rút lui, em đã trở nên quá nhạy cảm với việc chiến đấu rồi.”
“Chuyện đó… là vì Ulffe muốn cố gắng vì Shishou…”
Ulffe đã trở nên mạnh hơn. Em ấy cũng lý giải điều đó và dần trở nên tự tin không ít về thực lực của mình. Tuy nhiên, chuyện em ấy chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của Phi Ma Vương là điều chắc chắn.
Khi làn sóng ma lực truyền đến, Illias và Mix cũng cảm nhận được chúng. Phản ứng của hai người chính là cảnh giác và thủ thế vì cảm nhận được ma lực dị thường. Song, phản ứng của Ulffe lại khác. Em ấy ngẩn ra trong một chốc, sau đó thì ánh mắt hướng về đám ma vật đang bạo loạn trên chiến trường của Ulffe trở nên gay gắt hơn.
Nếu chỉ là cảnh giác việc kẻ địch trở nên mạnh hơn thì còn đỡ, nó chỉ như đang nghiêm túc nhắm vào đối tượng đang bảo hộ. Thế nhưng, việc đôi mắt trở nên sáng rực lại không giống Ulffe chút nào.
“Ulffe, [anh] hiểu em đang nghĩ bản thân không có vấn đề. Nhưng [anh] đã luôn nhìn vào Ulffe, và [anh] đã cảm thấy có điều kỳ lạ. Nói thế này có hơi ăn gian, nhưng Ulffe cho rằng giữa phán đoán của mình và phán đoán của sư phụ, bên nào sẽ tốt hơn?”
“Chuyện đó… Ulffe xin lỗi, Shishou…”
[Tôi] xoa đầu Ulffe đang ủ rũ. Kể cả trong tình huống này mà em ấy vẫn lập tức cho rằng phán đoán của [tôi] là đúng, lý do chính là vì em ấy đặt toàn bộ tin tưởng vào [tôi]. Song, bởi vì [tôi] lý giải lý do ấy nên mới dùng những lời thuyết phục vừa rồi, và điều ấy thật sự không đáng khen cho lắm. Tuy nhiên, [tôi] cho rằng khiến em ấy hiểu ra sẽ quan trọng hơn là cứ lưu lại bất mãn nửa vời trong lòng.
“Ulffe không cần phải xin lỗi. Cả em cũng cảm thấy nó không thành vấn đề. Và vẫn có khả năng [anh] chỉ thận trọng quá mức thôi. Xin lỗi nhé, [anh] lại đối xử em như một người chưa trưởng thành.”
“Không đâu. So với Shishou, Ulffe chỉ là một kẻ khiếm khuyết thôi!”
“Cái đấy phải gọi là người chưa thành thục nhé. Đây chắc là tại Lacra rồi, còn không thì Mix.”
Mix cố tình tránh mắt đi nên quá nửa là có tội. Nhất định là cô ấy đã cùng Lacra nói cho con bé rồi. Nhìn Illias đi, cái vẻ mặt đúng kiểu không liên quan gì tới mình kìa.
“Bỏ chuyện đó sang một bên, chúng ta sẽ hướng về đâu vậy?”
“Chúng ta sẽ hội hợp với Tử. Tôi có vài việc muốn nhờ vả cô ấy.”
“Là cái đề án anh nói lúc nãy sao.”
Trọng tâm của cuộc chiến này chính là Marito có thể né tránh việc chiến đấu với đám ma vật trong trạng thái chịu ảnh hưởng từ sức mạnh Đấu Tranh được bao nhiêu. Tuy nhiên, bởi vì có những yếu tố không xác định như sĩ khí hạ thấp do tình trạng bất ổn của các binh sĩ Á nhân nên việc điều phối cũng có giới hạn. Hẳn là Phi Ma Vương cũng hiểu được điểm đó, và kể cả thế, hắn vẫn lựa chọn thủ đoạn này. Tức dù xét theo tính chiến lược, nó chắc chắn vẫn có đủ khả năng giúp hắn giành thắng lợi. Hãy xem như hắn vẫn còn giấu con bài khác vậy.
Cho dù Marito có khả năng điều phối tuyệt đỉnh thì thiệt hại nhất định vẫn vô cùng lớn. Để phòng chống điều đó, một kích đến từ bên ngoài là đều không thể thiếu.
“Nhắc đến việc chuẩn bị thì mới nhớ, tôi vẫn có chỉ thị cần truyền đạt cho Marito.”
“Vậy thì không phải nói luôn lúc truyền tin sẽ tốt hơn sao?”
“Bởi vì có nguy cơ việc truyền tin bị nghe lén. Chúng ta cần phải tránh không nói lời gợi ý cho đối phương.”
Tôi lấy ra mảnh giấy da cừu và viết thư cho Marito. Chỉ cần gặp trực tiếp nói thì sẽ xong chuyện, nhưng thế thì lại không đủ thời gian. Còn cái này giống như viết mail truyền tin trong xã hội hiện đại vậy, nhưng ở đây có người biết hack không thì tôi không biết.
Sau khi viết xong thì Illias đến gần ngó vào với vẻ vô cùng tò mò. Lòng hiếu kỳ của cô đối với âm mưu của người khác có vẻ cũng tăng cao rồi đấy.
“À, ra là chuyện này sao. Đúng là anh chưa truyền đạt qua tín hiệu nhỉ.”
“Nếu là hiệp sĩ Turize thì sớm muộn gì họ cũng sẽ nhận ra, không khéo thì có khả năng ngày mai họ sẽ tự mình ứng phó luôn… Hay là viết thêm một lá nữa cho ông Kara vậy.”
Tôi cuộn tròn thư lại và buộc bằng dây. Sau đó thì mang đến chiếc thùng đặt trong xe ngựa.
“Ồ, người bằng hữu, rốt cuộc anh sẽ sử dụng nó sao!”
“Dù sao cũng được Kim giao cho rồi, phải dùng nó một cách hiệu quả mới được.”
Ngay khi mở nắp thùng ra, thứ ở bên trong nhanh chóng nhảy ra rồi lao vào người tôi. Bản thân đón lấy và vuốt ve nó. Đó là một con cáo nhỏ màu vàng có thể thu gọn trong hai bàn tay. Nó là thứ tôi nhận từ Kim, ma vật được tạo ra bởi Kim và vô cùng giống với tộc Kim Hồ như cô ta.
“Kek!”
“Ngoan ngoan. Không ngờ mày có thể chờ đợi ở trong chiếc thùng chật hẹp đấy, giỏi lắm.”
“Kek! Kekek!”
Tuy hiểu tiếng người, nhưng nó lại không thể nói chuyện. Một ma vật hiểu rất rõ bí quyết đáng yêu của động vật là gì. Trước tiên thì đúng là nó rất thân thiết với tôi, nhưng nếu muốn bảo làm gì thì cần phải vuốt ve đến khi nó thoả mãn. Về khoản này thì nó kế thừa tính cách của người sinh ra nó rồi.
Dù vậy, đừng xem thường chỉ vì ngoại hình của nó là một con cáo đáng yêu. Tuy năng lực chiến đấu tương đương [tôi] nên cũng khá đáng lo khi không biết liệu nó có thể sống sót trong thế giới này không, nhưng nó lại sở hữu một năng lực vô cùng khủng bố. Tạm thời thì có vẻ nó đã thoả mãn nên tôi buộc lá thư vào cổ kim hồ.
“Được rồi, hãy mang cái này đến chỗ của Kim đi.”
“Kek!”
Sau khi kêu một tiếng thì nó bỗng biến mất. Đây chính là năng lực của kim hồ, và đó không phải năng lực tàng hình. Trong khoảnh khắc hiện tại, kim hồ đã không còn ở tại thế giới này. Đúng thế, đám kim hồ sở hữu năng lực dịch chuyển trực tiếp đến thế giới giả tưởng do Kim tạo ra. Và rồi nó có thể tự do xuất hiện tại thế giới thực.
Tuy có khuyết điểm là lúc Kim đóng thế giới giả tưởng thì nó sẽ bị cưỡng chế quay trở lại thế giới thực, nhưng khả năng ẩn nấp của nó thì không thuộc cấp độ bình thường. Bởi vì chúng ta không thể nào bắt giữ một sinh vật không tồn tại được.
Nó cũng nhút nhát đến mức chỉ cần cảm nhận được địch ý là lập tức chạy đi, muốn bắt giữ thì khá là khó khăn. Chúng tôi từng thử cho Duvleori thử bắt nó, nhưng nó vẫn có thể thoải mái chạy thoát.
Khuyết điểm mà chúng tôi phát hiện được lúc này chính là kim hồ chỉ có thể lui tới giữa đối tượng mà nó thân thiết, tức là đối tượng có thể sử dụng rất ít ỏi. Hiện tại, chỉ có người đã sinh ra chúng nó như Kim, sau đó là [tôi], Ekdoic, Harkdoc cùng với vua Zenotta là chúng nó có thể thân thiết. Lúc đầu tôi còn tưởng lầm là chúng chỉ thân thiết với đàn ông, nhưng gần đây thì nó đang lộ vẻ uy nghi khi bắt đầu dần cho Mix và Ulffe vuốt ve mình. Thế nên dường như chúng cũng không có giới hạn như vậy.
“Thật là một ma vật khó hiểu.”
“Tôi thì nghĩ nó dễ hiểu lắm đấy chứ.”
“Vậy sao? Nhưng anh lại không viết gì để giải thích cái đề án kỳ quái mà anh nghĩ ra nhỉ.”
“Cái này là để phòng ngừa thôi. Với Marito thì chỉ với thông tin này, chắc hẳn anh ta sẽ ẩn ẩn nhận ra tôi đang định làm gì.”
Tiện thể thì nó hoàn toàn không làm thân với Illias. Khi cô ấy định vuốt ve thì nó lập tức chạy đi. Không biết là do nó trở nên nhạy cảm với kẻ mạnh hơn một mức nào đó, hay là vì nó cảm nhận được sức mạnh khỉ đột từ đương sự. Chuyện đó chỉ có mỗi kim hồ biết được. Mặc dù tôi cũng đoán được phần nào từ việc nó bắt đầu thân thiết với Ulffe rồi.
==================================
Bổ sung đại khái cho năng lực của kim hồ, ma vật của Kim Ma Vương.
>Năng lực chiến đấu ngang bằng nhân vật chính
>Có thể tự do qua lại giữa thế giới thực và thế giới giả tưởng, nhưng phải là thế giới do Kim Ma Vương tạo ra
>Khi cảm nhận được nguy hiểm thì sẽ lập tức chạy vào thế giới giả tưởng. Còn nếu trong thế giới giả tưởng…
>Chỉ nghe lời đối tượng mình yêu thích. Tuy nhiên, muốn dùng để trao đổi thì bắt buộc phải là hai người mà chúng thân thiết
>Khá là bướng bỉnh. Nếu không thoả mãn, cho dù là người mình thích thì nó cũng sẽ không chịu nghe lời
>Điều kiện yêu thích chủ yếu có hai
Danh sách chương