“Được rồi, bên này cũng sắp sửa phải chuẩn bị thôi…”
Tôi vừa ăn nhẹ vừa ngắm nhìn chiến trường bằng ống nhòm. Quả nhiên là hiệp sĩ Turize thuộc đẳng cấp hoàn toàn khác. Đội quân ma vật bị giày xéo cứ như giấy vụn. Tôi còn liếc thấy một chút bóng dáng ông Kara chạy tiên phong, thật là một người đáng tin cậy mà.
Ngoài ra, năng lực chỉ huy của binh sĩ Garne cũng rất chắc chắn. Họ lấy trường thương và cung làm chủ thể, tránh những cuộc chiến đấu trực tiếp, di chuyển sao cho không làm phiền hiệp sĩ Turize và đón đầu kẻ địch lao ra ngoài.
Đối với các ma vật vượt qua những cung tên và trường thương, bọn họ sẽ bao vây chúng bằng từng đội nhiều người. Một người dẫn dụ, một người phá thế, người còn lại thì cẩn thận tiêu diệt kẻ địch. Bọn họ lý giải được thực lực của từng người rất yếu kém và đang cẩn thận liên kết với nhau mà chiến đấu.
So với họ, tuy quân đoàn ma vật có khí thế, nhưng liên kết giữa các cá nhân lại rất lỏng lẻo, trình độ dùng vũ khí cũng không gọi là cao. Với tình huống hiện tại thì chắc chắn bên này sẽ giành chiến thắng áp đảo. Tuy nhiên…
“Người bằng hữu, huynh trưởng đã nói gì vậy?”
“E rằng bên kia sắp sửa có hành động. Có lẽ hắn sẽ sử dụng thuật pháp gì đó thôi.”
Người hiện đang ở đây là Illias, Ulffe, Mix và tôi. Tử và Duvleori đang ở cách một khoảng và chờ đợi chỉ thị từ bên này. Ekdoic, Thương, Lacra, Harkdoc và Girista thì chắc vẫn đang cố gắng bên Methys.
“Có vẻ như hắn đang nhắm vào thời điểm chúng ta bắt đầu giao chiến với tất cả đội quân đã được phát hiện của hắn.”
“Dù biết được năng lực của Kim, nhưng hắn vẫn phân tán quân lính và cho chúng đụng độ với bên này cùng một lúc. Chúng ta nên xem rằng chuyện này có uẩn khuất gì đó chứ không đơn giản như binh lược nữa. Khả năng cao là hắn sẽ sử dụng cái năng lực Đấu Tranh kia…”
Theo chiến cục thì tình huống đang có lợi thế rất lớn cho phía con người, chỉ dùng mấy trò vặt vãnh sẽ không thể nào khoả lấp cách biệt ấy được. Tuy Tử có trang bị đặc thù như Mặt Nạ Quân Cờ, nhưng nếu hỏi rằng Phi Ma Vương có thể chuẩn bị di vật đặc thù đó không thì chẳng Ma Vương nào gật đầu cả.
Đã vậy thì thứ hắn sử dụng sẽ là năng lực siêu việt được Yugura Nariya ban tặng, giống như trong lần chúng tôi đối đầu Thương trước kia.
“Người bằng hữu, sắc mặt của anh trông không được tốt lắm.”
“Thì đây là lần đầu tôi nhìn thấy chiến tranh mà. So với hồi thảo phạt đám sơn tặc thì có nhiều thứ khác ập đến lắm.”
Lúc thảo phạt sơn tặc thì các hiệp sĩ đều tạo cảm giác thoải mái. Nhưng vào lần này, đây lại là quan hệ chém giết lẫn nhau, cả địch lẫn ta đều đang điên cuồng vì tử vong.
Có thể nói điều này gần giống như tâm lý hỗn loạn tập thể, nhưng bản thân hiện đang bị cảm hoá đáng kể. Mạch đập hay nhiệt độ đều có chút cao hơn bình thường. Cô ấy lo lắng về sắc mặt thì chắc hẳn tôi đang lộ vẻ mặt ấy rồi.
“Có thể nuốt trôi thức ăn thì chắc là không sao đâu. Bỏ chuyện đó qua một bên, nếu hắn có hành động thì chúng ta phải làm gì?”
“Tiếp tục theo dõi. Nếu bọn ông Kara bị áp đảo thì chắc cô sẽ có cơ hội ra mặt đấy.”
“Vậy sao… Đồng đội đang chiến đấu trước mặt mà bản thân chỉ có thể đứng nhìn thì bực bội thật đấy.”
“Illias, vai trò hiện tại của Illias là hộ vệ của Shishou!”
“Đúng vậy nhỉ, Ulffe. Chị vẫn biết mình nên ưu tiên chuyện gì trước.”
Việc đặt hai người Illias và Ulffe bên cạnh bản thân là điều rất phí phạm tài nguyên chiến đấu. Suy nghĩ thật lòng của tôi chính là muốn ít nhất một trong hai có thể hoạt động trên chiến trường.
Tuy nhiên, vì có lời khuyên bảo từ Odysse nên tôi muốn tránh việc để Ulffe rời xa mình. Nhưng nếu gửi Illias đi thì lại khiến cô ấy đi ngược lại ý muốn của Marito. Cho dù có lấy được đầu tướng địch thì sau đó cũng sẽ bị Marito mắng.
“Tuỳ vào trường hợp mà cả Illias lẫn Ulffe đều sẽ hành động. Khi đó, hai người cũng không thể nào rời khỏi đằng này. Tức là cả hai đều sẽ cùng [tôi] lao vào khu vực nguy hiểm. Đến lúc có cơ hội thì Illias và Ulffe sẽ phải thật sự gồng mình nên hãy cứ mong chờ đi.”
“Điều đó có nghĩa họ phải quyết tử bảo vệ người bằng hữu sao?”
“Chính xác. Cho dù chỉ một mũi tên thì hơn năm phần là tôi chắc chắn chết đấy.”
“Anh đúng là ra vẻ yếu ớt đến thoải mái thật nhỉ. Quả nhiên là anh cũng nên mặc giáp lưới…”
“Mong cô hãy cứ duy trì kết giới.”
Thời còn học sơ trung và cao trung, tôi từng mặc đồ bảo hộ trong giờ học kiếm đạo vào tiết thể dục. Chỉ là đồ để bảo vệ bản thân khỏi kiếm tre thôi mà đã nặng thế rồi. Tôi sẽ chẳng thể nào chịu được sức nặng của vật bảo hộ bằng sắt đâu.
Dù thế, Mix và Illias vẫn không nhượng bộ chuyện đó nên chúng tôi đã vào thế giới giả tưởng của Kim và nhờ họ mặc trang bị ấy với cơ thể giống như tôi. Rốt cuộc thì cả bọn đi đến kết luận là có thể cử động vẫn tốt hơn. Trải nghiệm con người bị đè xuống và không thể cử động bởi sức nặng của trang bị thật là mới mẻ.
Theo quyết định của Marito, tôi sẽ được một ai đó triển khai kết giới bảo hộ cơ thể của Turize. Hiện tại thì Mix đang đảm nhiệm vai trò ấy.
Kết giới loại bao phủ cơ thể mỏng hơn kết giới mà Lacra sử dụng. Tuy nhiên, nó vẫn có thể hấp thụ xung kích tương đối. Với tình trạng này, cho dù bị bọn côn đồ ở Trái Đất bao vây thì tôi cũng không bị thương tổn gì. Về uy hiếp trong dị giới thì nó cũng chỉ ở tầm khá, nếu phải nói thì phòng khói độc là phương diện được trọng dụng hơn.
Về khuyết điểm thì dựa theo lượng ma lực dùng để duy trì kết giới, Mix cần phải nghỉ ngơi giống như người bình thường. Dù là cô ấy cũng không thể liên tục giăng kết giới suốt ba ngày ba đêm. Đối với chuyện này, tôi cũng muốn nghỉ ngơi vào những lúc có thể nên không thành vấn đề.
Song, nếu phải nhắc đến vấn đề thì còn có một khuyết điểm, Mix phải luôn ở trong phạm vi vài mét xung quanh tôi. Ngoài vùng hoang dã sẽ không có nhà vệ sinh hay bồn tắm. Lỡ như quên mất việc vệ sinh tại địa điểm an toàn thì tinh thần phải chịu khổ sở không hề ít.
“____Tuyến sau vừa phát hiệu lệnh đấy.”
Tôi phản ứng với giọng nói của Illias mà hướng mắt về phía đó. Làn khói màu vàng được chiếu rọi bởi nguồn sáng đến từ ma pháp. Đây là một trong các hiệu lệnh đã được định trước: kẻ địch có hành động, hãy chuẩn bị cho việc truy kích lẫn rút lui. Nói cho dễ hiểu thì nó có nghĩa cẩn thận đừng tấn công quá sâu mà hãy hành động sao cho có thể chạy đi bất cứ lúc nào.
“Đây hẳn là chỉ thị của Marito rồi. Ông Kara chắc cũng nhận ra nhỉ.”
“Không chỉ ông Kara, các hiệp sĩ khác cũng để ý đến tín hiệu. Tuy không thay đổi thế công, nhưng họ đang bắt đầu cẩn thận không tiến sâu.”
“Ở cự ly này mà cô có thể hiểu thì tuyệt ghê. Vậy thì đi nào.”
Tôi thu dọn bản đồ đang trải rộng và sắp xếp hành lý. Khi tôi định mang lên thì Mix bỗng soạt một tiếng đoạt lấy.
“Người bằng hữu hãy giữ thể lực nhiều nhất có thể đi. Vẫn chưa khai chiến mà sắc mặt anh đã vậy thì về sau có thể sẽ trở nên khó chịu hơn đó.”
“___Cũng phải. Cảm ơn cô nhé.”
Tuy muốn bảo rằng hành lý nhẹ nên không vấn đề, nhưng thú thật là chỉ cần ở đây cũng khiến tôi mệt mỏi vì khẩn trương. Hãy thành thật tiếp nhận hảo ý của cô ấy vậy.
Tôi không thể nào trở nên kiệt sức vào lúc mở màn này. Việc Phi Ma Vương biết rõ năng lực của Kim và vẫn hành động như vậy có nghĩa chuyện bù đắp tình huống này chỉ là điều nhỏ nhặt.
Binh lược thì cứ giao cho Marito, nhưng công việc của tôi chính là hành động để giúp anh ta chiến thắng. Phải lên tinh thần mới được.
-------------------------------------------------------------------
“Malsashtiwell, báo cáo đi.”
Tại một khu vực đồi núi nằm tại Ma Giới Garne, Phi Ma Vương-sama đứng ở vị trí nhìn xuống Ma Giới bao la cùng lãnh thổ Garne liên kết với nó và mở lời với ta. Với đôi mắt nhắm, hẳn là ngài ấy đang lắng nghe âm thanh chiến trận đến từ nơi xa xăm bằng đôi tai ấy.
Ta thu thập thông tin từ đám Harpy đang được triển khai trên bầu trời cao vời vợi và quan sát tình huống chiến trường. Phi Ma Vương có thể đồng loạt ra lệnh cho toàn bộ ma vật trong một lần. Tuy nhiên, ngài ấy không thu lấy thông tin từ từng cá thể ma vật. Bởi vì dù có thể nghe thấy giọng nói của toàn bộ ma vật, nhưng nếu thu nhặt cả tạp âm từ ma vật cấp thấp và trung cấp không đủ trí tuệ thì sẽ vô cùng chướng tai. Chính vì thế, tình huống cuộc chiến tại các nơi đều do ta tổng hợp thông qua đội Harpy của mình.
“Hầu như tất cả các đội đều đã bắt đầu giao chiến, nhưng vẫn còn khoảng hai đội đang trên đường tiến quân.”
“Những đội đã bắt đầu chiến đấu trước đó như thế nào rồi.”
“Không được ổn cho lắm. Đội nào cũng đều hứng chịu tập kích và buộc phải khai chiến trong trạng thái bất lợi. Đặc biệt là đội Kogagyos tiến vào chiến đấu sớm nhất, số lượng tiêu hao đã đến hơn bốn phần.”
Kẻ nào kẻ nấy cũng đều vô dụng, đó là những suy nghĩ hồi đầu của tôi. Tất cả các đội quân đều gặp phải cạm bẫy hoặc bị tập kích tại địa điểm tấn công. Cho dù không thể sánh với Ma Vương-sama về mặt binh lược, nhưng tôi cũng không thể không nhận ra sự dị thường này.
Rõ ràng là hành động của bên này đã bị nhìn thấu. Ma Vương-sama đã giao phó cho đội trưởng các đội tự mình phán đoán. Tức là suy nghĩ của toàn bộ tướng lĩnh đều bị…
“Quả nhiên là Hoàng Thống Trị. Phân tán suy nghĩ đến mức này mà vẫn có thể dễ dàng đọc được sao. Không, nên xem rằng bên đó có một con người ưu tú đến mức như vậy.”
“Chúng ta phải làm sao đây? Thuộc hạ có thể ra lệnh cho chúng bất cứ lúc nào. Nếu Ma Vương-sama tự mình chỉ huy thì chúng ta sẽ không phải khổ chiến____”
“Không cần. Cuộc chiến này không phải để cạnh tranh trí tuệ. Đây chỉ là cuộc chém giết giữa con người và kẻ không phải người. Về cách làm thì cứ giao cho bọn chúng. Vì thế, điều ta thực hiện sẽ không phải là lời nói, mà chính là âm thanh, là tiếng gầm thét dẫn dắt và thức tỉnh ý chí [Đấu Tranh] ngủ say trong dòng máu loài thú.”
“Vậy thì… Ngài sẽ sử dụng nó nhỉ.”
Ta hướng về phía các Harpy đang giám thị các đội chưa giao chiến và ra lệnh. Hãy nhanh chóng bắt đầu chiến đấu. Kể từ lúc này, chúng ta sẽ không thể đồng lòng với chúng, thứ chúng ta dẫn dắt không còn là binh lính, mà chính là thú vật.
Ma Vương-sama giơ cao chiếc rìu đang nắm trong tay, hướng về thế giới trong bộ dạng bình tĩnh mà cất lời.
“___Hỡi những loài thú sinh ra từ ma lực của ta. Thời khắc đã điểm. Đây là lúc khơi dậy bản năng ngủ sâu trong cơ thể các ngươi. Hãy phá tan trí tuệ dư thừa. Hãy cắn xé những lý trí không cần thiết. Đừng tiếc nuối mạng mình. Hãy truy cầu tính mệnh kẻ địch. Nào, bằng sức mạnh [Đấu Tranh] của ta, hãy giải phóng tất cả những thứ đó đi!”
-------------------------------------------------------------------
“___Vừa rồi là…”
Một luồng ma lực bỗng nhiên truyền đến. Đó là thứ vốn dĩ không thể nhìn thấy, nhưng không hiểu sao mà ta lại có thể nhận thức rằng nó mang màu đỏ sẫm.
Hiệu lệnh của bệ hạ là hãy hành động để có thể rút lui bất cứ lúc nào, vậy thì làn sóng ma lực này chắc chắn là điềm báo cho việc ấy.
Kể cả với trực giác đã bị mài mòn do tuổi già, ta vẫn có thể hiểu rõ một chuyện. Có điều gì đó không tốt đang xảy ra. Cảm giác nguy hiểm dồn ép giống như lúc Ma Tộc tấn công Turize. Các đồng đội cũng cảm nhận được dấu hiệu ấy. Các hiệp sĩ đang chiến đấu trong lửa cũng không tiến sâu mà tiến hành chuẩn bị rút lui. Chắc đây cũng không phải vì tất cả đều già lão cả nhỉ.
“Grào!”
Ta né tránh công kích từ ma vật và đập búa vào mặt nó. Tuy có hơi nông, nhưng hộp sọ vẫn bị vỡ. Thế thì ý thức của nó chắc chắn đã không còn.
“____!?”
Bản thân lùi lại và né đi nhát kiếm phản kích. Kẻ vừa phản kích chính là Kobold đáng lẽ đã bị nát hộp sọ. Con mắt trên khuôn mặt đẫm máu bị đánh nát kia lộ ra vẻ hung tợn như thú vật.
Là vì quá nông hay là vì nó có bản lĩnh? Cho dù thế nào đi nữa, nếu không xử lý kỹ càng thì nó sẽ trở thành mối uy hiếp.
Ta vung búa lên. Việc nhắm vào đầu đã bị biết được, vậy thì chỉ cần bồi thêm một kích vào thân mình đầy sơ hở kia và đánh bay nó về phía quân địch.
“Lại nông quá sao… Không, là do nó khiến vết thương nhẹ đi.”
Một kích vừa rồi không hề có vấn đề. Đây là do chuyển động của kẻ địch đã thay đổi. Ngay trước khi công kích trúng người, nó đã đưa cơ thể ra trước để triệt tiêu xung kích.
Đối với công kích có thể chết đi ngay lập tức nếu bị dính đòn trực tiếp, nó đã dời sang vị trí vẫn còn khả năng sống sót. Với thần kinh thông thường thì không thể nào làm được kỹ năng… Không, cũng không thể gọi đó là kỹ năng được.
Không chỉ mỗi con đó có tình trạng quái lạ. Tất cả các ma vật khác cũng đều thay đổi ánh mắt.
“Các ngươi chiến rất hay đấy, Bolveractian. Nhưng thế công của các ngươi chỉ đến đây thôi.”
Vẫn còn một con chưa biến hoá. Chỉ có ma vật trông như đội trưởng kia là vẫn như cũ, lộ vẻ mặt đắc thắng như vậy thì chắc là không có biến hoá gì thật.
“Là ma lực vừa nãy sao? Ngoài ngươi ra, mấy kẻ kia cũng hăng hái phết nhỉ.”
“Đây chính là sức mạnh của Ma Vương-sama đấy! Vào lúc này, ma vật hạ cấp đã không còn là hạ cấp, trung cấp đã không còn là trung cấp, thượng cấp cũng không còn là thượng cấp. Cả chất lượng mà các ngươi nắm giữ ưu thế cũng đã bị khoả lấp!”
Nó là ma vật trông khá ngu ngốc nên chắc cũng không phải đang nói dối. Thực tế, kẻ mà ta không thể giải quyết kia là Kobold trung cấp. Tuy nhiên, chuyển động của nó lại có thể xem như là thượng cấp… Tiện đường lát nữa tìm nó luôn vậy.
“Khó có thể tin được nhề. Ta chẳng biết cách thức hoạt động của nó, cho dù ngươi bảo bọn ma vật gia tăng cấp bậc thì ta cũng không rõ lắm đâu?”
“Sức mạnh của Ma Vương-sama chính là thức tỉnh bản năng chiến đấu của ma vật sinh ra từ Ma Giới Garne. Bọn ta có thể lôi ra sức mạnh của thú mà đột phá cực hạn!”
“Ta thì không thấy ngươi thay đổi gì cả.”
“Bởi vì ta thuộc cấp bậc khác. Trong cấp bậc đội trưởng, những ma vật cấp bậc Unique nắm giữ vị thế trung tâm của chủng tộc đều tiếp nhận sức mạnh của Ma Vương-sama từ thuở đầu. Vốn dĩ ta cũng muốn giải phóng sức mạnh của mình, nhưng đáng tiếc là vai trò của ta chính là khiến bọn chúng đụng độ với kẻ địch.”
Ừm, địch nhân cứ nói toạc hết ra… Tính ngạo mạn chắc cũng không thể bị triệt tiêu bởi bản năng nhỉ. Mà vậy cũng tốt nên ta sẽ không nói ra đâu.
Tuy nhiên, nếu nó nói thật thì tình huống không ổn lắm. Hầu hết ma vật hạ cấp đều bị nướng trụi bởi lửa, song, đám trung cấp và thượng cấp thì vẫn chịu được. Cho dù bọn trung cấp cũng bị ngọn lửa cướp đi không ít thể lực, nhưng với tình trạng này thì trông không có tác dụng cho lắm.
Cả thượng cấp cũng được cường hoá thêm nên bên này chỉ toàn gặp bất lợi. Ừm, có đầy đủ lý do để rút lui rồi.
“Hừm, thế thì… Rút lui!”
Cùng với hiệu lệnh, các kỵ binh nhảy qua ma vật mà tiến vào màn lửa. Thật là một màn rút lui tuyệt vời, ngoại trừ việc bọn họ bỏ lại kẻ không có ngựa như ta. Chẳng ai thèm ngoái lại luôn, nhớ đấy nhá.
“Đừng để chúng thoát! Đuổi theo! Đuổi theo đi!”
Đám ma vật mất đi lý trí đuổi theo kỵ binh mà chạy vào màn lửa. Cho dù ma vật gia tăng cấp bậc thì ta cũng không nghĩ chúng sẽ đuổi kịp kỵ binh đâu.
Được rồi, giờ thì dùng nhẫn để ma vật giữ chân kẻ địch cũng được… Nhưng nếu hỏi chúng có thể câu giờ cho các kỵ binh thoát khỏi làng và truyền lệnh rút lui cho binh lính Garne đang bao vây bên ngoài hay không thì… ai biết được. Chắc là để ta câu thêm một chút thời gian vậy.
“Phải tạ lỗi những người từng sống tại ngôi làng này… Không, vốn dĩ đây chính là quyết định của vua Garne nên bọn ta mới đốt trụi nơi này. Thế thì không cần phải kiêng cữ làm gì.”
Ta vung búa quét đi bọn ma vật chạy về hướng này và tạo cự ly đầy đủ với kẻ địch. Bản thân sử dụng ma pháp tạo ra không khí hít thở xung quanh. Ta hít sâu một hơi và dồn sức vào bụng. Kế tiếp, ta triển khai Cường Hoá Ma Lực mình có thể sử dụng đến cực hạn. Sau đó là dồn nhiều ma lực nhất có thể vào chiếc búa.
Cũng phải mấy chục năm rồi bản thân mới lại dùng toàn bộ sức lực từng đập nát ngọn núi để ngăn cản đường tiến công của ma vật.
“___! Hắn ta đang định làm gì đó! Chặn hắn lại ngay!”
“Chậm rồi. Muốn ngăn cản thì ngươi phải tự mình đến đây đấy!”
Cùng lúc chiếc búa đập xuống mặt đất, ta cưỡng ép phát động ma pháp bằng ma lực bộc phát. Cấu trúc có thể tiến hành trong một chốc này không được bao nhiêu, nhưng như thế cũng đủ. Chỉ cần qua loa là được.
Ma lực tích tụ đồng loạt chui xuống mặt đất bị vỡ nát và lan ra phạm vi rộng hơn. Tiếp theo, ta phát động ma pháp như điên cuồng và khiến hiện tượng ấy xuất hiện.
Đại địa xung quanh trồi lên bất quy tắc, trái phải trên dưới hoàn toàn lẫn lộn. Đại địa đâm sầm vào nhau, phát nổ và những tác động ấy tiếp tục truyền đi. Đến cuối cùng, chúng hướng đến vị trí dễ chạy trốn nhất, mặt đất.
Đất đai dậy sóng che phủ tầm nhìn. Thứ ta có thể nghe thấy bên tai là tiếng ầm ĩ của mặt đất bay lên không trung, cùng với tiếng kêu gào của đám ma vật bị thổi bay. Tiếp đó chính là tiếng đất đá và gạch vụn đổ xuống từ trên trời.
“Được rồi… Ta cũng nên chạy thôi.”
Ta xác nhận âm thanh và vật rơi xuống ngừng lại rồi chạy đi. Rất nhiều ma vật đã bị chôn trong mặt đất, nhưng chúng chỉ đang bị chôn sống bởi đống đất được thổi bay. Nếu ma vật trưởng thành từ trung cấp lên thượng cấp thì chúng sẽ chỉ chết đi một phần nhỏ. Thiệt hại là vô cùng ít ỏi.
Hẳn là chúng sẽ chuẩn bị trồi lên ngay thôi. Thực tế, ta còn đang nghe thấy tiếng rên rỉ và những cánh tay đang trồi ra từ mặt đất khắp nơi.
Trên đường chạy, ta tiện tay dùng búa đập nát những ma vật lộ đầu ra rồi thoát khỏi khu đất hoang, nơi đã không thể gọi là làng mạc nữa.
=================================
Giải thích đơn giản về kỹ năng của ông Bolv.
Sau khi hoàn toàn cường hoá cơ thể, ông ấy phá huỷ phần lớn mặt đất bằng một kích từ chiếc búa, đồng thời truyền ma lực vào nơi bị vỡ ra và lập tức phát động “ma pháp khiến mặt đất trồi lên.” Thế nên mặt đất mới đồng loạt bị lật lên như vậy.
Về lực phá hoại đơn thuần thì không quá mạnh, nhưng nó là một kỹ năng bậc cao có thể ảnh hưởng lên kẻ địch trong phạm vi lớn và khó né tránh.
Tôi vừa ăn nhẹ vừa ngắm nhìn chiến trường bằng ống nhòm. Quả nhiên là hiệp sĩ Turize thuộc đẳng cấp hoàn toàn khác. Đội quân ma vật bị giày xéo cứ như giấy vụn. Tôi còn liếc thấy một chút bóng dáng ông Kara chạy tiên phong, thật là một người đáng tin cậy mà.
Ngoài ra, năng lực chỉ huy của binh sĩ Garne cũng rất chắc chắn. Họ lấy trường thương và cung làm chủ thể, tránh những cuộc chiến đấu trực tiếp, di chuyển sao cho không làm phiền hiệp sĩ Turize và đón đầu kẻ địch lao ra ngoài.
Đối với các ma vật vượt qua những cung tên và trường thương, bọn họ sẽ bao vây chúng bằng từng đội nhiều người. Một người dẫn dụ, một người phá thế, người còn lại thì cẩn thận tiêu diệt kẻ địch. Bọn họ lý giải được thực lực của từng người rất yếu kém và đang cẩn thận liên kết với nhau mà chiến đấu.
So với họ, tuy quân đoàn ma vật có khí thế, nhưng liên kết giữa các cá nhân lại rất lỏng lẻo, trình độ dùng vũ khí cũng không gọi là cao. Với tình huống hiện tại thì chắc chắn bên này sẽ giành chiến thắng áp đảo. Tuy nhiên…
“Người bằng hữu, huynh trưởng đã nói gì vậy?”
“E rằng bên kia sắp sửa có hành động. Có lẽ hắn sẽ sử dụng thuật pháp gì đó thôi.”
Người hiện đang ở đây là Illias, Ulffe, Mix và tôi. Tử và Duvleori đang ở cách một khoảng và chờ đợi chỉ thị từ bên này. Ekdoic, Thương, Lacra, Harkdoc và Girista thì chắc vẫn đang cố gắng bên Methys.
“Có vẻ như hắn đang nhắm vào thời điểm chúng ta bắt đầu giao chiến với tất cả đội quân đã được phát hiện của hắn.”
“Dù biết được năng lực của Kim, nhưng hắn vẫn phân tán quân lính và cho chúng đụng độ với bên này cùng một lúc. Chúng ta nên xem rằng chuyện này có uẩn khuất gì đó chứ không đơn giản như binh lược nữa. Khả năng cao là hắn sẽ sử dụng cái năng lực Đấu Tranh kia…”
Theo chiến cục thì tình huống đang có lợi thế rất lớn cho phía con người, chỉ dùng mấy trò vặt vãnh sẽ không thể nào khoả lấp cách biệt ấy được. Tuy Tử có trang bị đặc thù như Mặt Nạ Quân Cờ, nhưng nếu hỏi rằng Phi Ma Vương có thể chuẩn bị di vật đặc thù đó không thì chẳng Ma Vương nào gật đầu cả.
Đã vậy thì thứ hắn sử dụng sẽ là năng lực siêu việt được Yugura Nariya ban tặng, giống như trong lần chúng tôi đối đầu Thương trước kia.
“Người bằng hữu, sắc mặt của anh trông không được tốt lắm.”
“Thì đây là lần đầu tôi nhìn thấy chiến tranh mà. So với hồi thảo phạt đám sơn tặc thì có nhiều thứ khác ập đến lắm.”
Lúc thảo phạt sơn tặc thì các hiệp sĩ đều tạo cảm giác thoải mái. Nhưng vào lần này, đây lại là quan hệ chém giết lẫn nhau, cả địch lẫn ta đều đang điên cuồng vì tử vong.
Có thể nói điều này gần giống như tâm lý hỗn loạn tập thể, nhưng bản thân hiện đang bị cảm hoá đáng kể. Mạch đập hay nhiệt độ đều có chút cao hơn bình thường. Cô ấy lo lắng về sắc mặt thì chắc hẳn tôi đang lộ vẻ mặt ấy rồi.
“Có thể nuốt trôi thức ăn thì chắc là không sao đâu. Bỏ chuyện đó qua một bên, nếu hắn có hành động thì chúng ta phải làm gì?”
“Tiếp tục theo dõi. Nếu bọn ông Kara bị áp đảo thì chắc cô sẽ có cơ hội ra mặt đấy.”
“Vậy sao… Đồng đội đang chiến đấu trước mặt mà bản thân chỉ có thể đứng nhìn thì bực bội thật đấy.”
“Illias, vai trò hiện tại của Illias là hộ vệ của Shishou!”
“Đúng vậy nhỉ, Ulffe. Chị vẫn biết mình nên ưu tiên chuyện gì trước.”
Việc đặt hai người Illias và Ulffe bên cạnh bản thân là điều rất phí phạm tài nguyên chiến đấu. Suy nghĩ thật lòng của tôi chính là muốn ít nhất một trong hai có thể hoạt động trên chiến trường.
Tuy nhiên, vì có lời khuyên bảo từ Odysse nên tôi muốn tránh việc để Ulffe rời xa mình. Nhưng nếu gửi Illias đi thì lại khiến cô ấy đi ngược lại ý muốn của Marito. Cho dù có lấy được đầu tướng địch thì sau đó cũng sẽ bị Marito mắng.
“Tuỳ vào trường hợp mà cả Illias lẫn Ulffe đều sẽ hành động. Khi đó, hai người cũng không thể nào rời khỏi đằng này. Tức là cả hai đều sẽ cùng [tôi] lao vào khu vực nguy hiểm. Đến lúc có cơ hội thì Illias và Ulffe sẽ phải thật sự gồng mình nên hãy cứ mong chờ đi.”
“Điều đó có nghĩa họ phải quyết tử bảo vệ người bằng hữu sao?”
“Chính xác. Cho dù chỉ một mũi tên thì hơn năm phần là tôi chắc chắn chết đấy.”
“Anh đúng là ra vẻ yếu ớt đến thoải mái thật nhỉ. Quả nhiên là anh cũng nên mặc giáp lưới…”
“Mong cô hãy cứ duy trì kết giới.”
Thời còn học sơ trung và cao trung, tôi từng mặc đồ bảo hộ trong giờ học kiếm đạo vào tiết thể dục. Chỉ là đồ để bảo vệ bản thân khỏi kiếm tre thôi mà đã nặng thế rồi. Tôi sẽ chẳng thể nào chịu được sức nặng của vật bảo hộ bằng sắt đâu.
Dù thế, Mix và Illias vẫn không nhượng bộ chuyện đó nên chúng tôi đã vào thế giới giả tưởng của Kim và nhờ họ mặc trang bị ấy với cơ thể giống như tôi. Rốt cuộc thì cả bọn đi đến kết luận là có thể cử động vẫn tốt hơn. Trải nghiệm con người bị đè xuống và không thể cử động bởi sức nặng của trang bị thật là mới mẻ.
Theo quyết định của Marito, tôi sẽ được một ai đó triển khai kết giới bảo hộ cơ thể của Turize. Hiện tại thì Mix đang đảm nhiệm vai trò ấy.
Kết giới loại bao phủ cơ thể mỏng hơn kết giới mà Lacra sử dụng. Tuy nhiên, nó vẫn có thể hấp thụ xung kích tương đối. Với tình trạng này, cho dù bị bọn côn đồ ở Trái Đất bao vây thì tôi cũng không bị thương tổn gì. Về uy hiếp trong dị giới thì nó cũng chỉ ở tầm khá, nếu phải nói thì phòng khói độc là phương diện được trọng dụng hơn.
Về khuyết điểm thì dựa theo lượng ma lực dùng để duy trì kết giới, Mix cần phải nghỉ ngơi giống như người bình thường. Dù là cô ấy cũng không thể liên tục giăng kết giới suốt ba ngày ba đêm. Đối với chuyện này, tôi cũng muốn nghỉ ngơi vào những lúc có thể nên không thành vấn đề.
Song, nếu phải nhắc đến vấn đề thì còn có một khuyết điểm, Mix phải luôn ở trong phạm vi vài mét xung quanh tôi. Ngoài vùng hoang dã sẽ không có nhà vệ sinh hay bồn tắm. Lỡ như quên mất việc vệ sinh tại địa điểm an toàn thì tinh thần phải chịu khổ sở không hề ít.
“____Tuyến sau vừa phát hiệu lệnh đấy.”
Tôi phản ứng với giọng nói của Illias mà hướng mắt về phía đó. Làn khói màu vàng được chiếu rọi bởi nguồn sáng đến từ ma pháp. Đây là một trong các hiệu lệnh đã được định trước: kẻ địch có hành động, hãy chuẩn bị cho việc truy kích lẫn rút lui. Nói cho dễ hiểu thì nó có nghĩa cẩn thận đừng tấn công quá sâu mà hãy hành động sao cho có thể chạy đi bất cứ lúc nào.
“Đây hẳn là chỉ thị của Marito rồi. Ông Kara chắc cũng nhận ra nhỉ.”
“Không chỉ ông Kara, các hiệp sĩ khác cũng để ý đến tín hiệu. Tuy không thay đổi thế công, nhưng họ đang bắt đầu cẩn thận không tiến sâu.”
“Ở cự ly này mà cô có thể hiểu thì tuyệt ghê. Vậy thì đi nào.”
Tôi thu dọn bản đồ đang trải rộng và sắp xếp hành lý. Khi tôi định mang lên thì Mix bỗng soạt một tiếng đoạt lấy.
“Người bằng hữu hãy giữ thể lực nhiều nhất có thể đi. Vẫn chưa khai chiến mà sắc mặt anh đã vậy thì về sau có thể sẽ trở nên khó chịu hơn đó.”
“___Cũng phải. Cảm ơn cô nhé.”
Tuy muốn bảo rằng hành lý nhẹ nên không vấn đề, nhưng thú thật là chỉ cần ở đây cũng khiến tôi mệt mỏi vì khẩn trương. Hãy thành thật tiếp nhận hảo ý của cô ấy vậy.
Tôi không thể nào trở nên kiệt sức vào lúc mở màn này. Việc Phi Ma Vương biết rõ năng lực của Kim và vẫn hành động như vậy có nghĩa chuyện bù đắp tình huống này chỉ là điều nhỏ nhặt.
Binh lược thì cứ giao cho Marito, nhưng công việc của tôi chính là hành động để giúp anh ta chiến thắng. Phải lên tinh thần mới được.
-------------------------------------------------------------------
“Malsashtiwell, báo cáo đi.”
Tại một khu vực đồi núi nằm tại Ma Giới Garne, Phi Ma Vương-sama đứng ở vị trí nhìn xuống Ma Giới bao la cùng lãnh thổ Garne liên kết với nó và mở lời với ta. Với đôi mắt nhắm, hẳn là ngài ấy đang lắng nghe âm thanh chiến trận đến từ nơi xa xăm bằng đôi tai ấy.
Ta thu thập thông tin từ đám Harpy đang được triển khai trên bầu trời cao vời vợi và quan sát tình huống chiến trường. Phi Ma Vương có thể đồng loạt ra lệnh cho toàn bộ ma vật trong một lần. Tuy nhiên, ngài ấy không thu lấy thông tin từ từng cá thể ma vật. Bởi vì dù có thể nghe thấy giọng nói của toàn bộ ma vật, nhưng nếu thu nhặt cả tạp âm từ ma vật cấp thấp và trung cấp không đủ trí tuệ thì sẽ vô cùng chướng tai. Chính vì thế, tình huống cuộc chiến tại các nơi đều do ta tổng hợp thông qua đội Harpy của mình.
“Hầu như tất cả các đội đều đã bắt đầu giao chiến, nhưng vẫn còn khoảng hai đội đang trên đường tiến quân.”
“Những đội đã bắt đầu chiến đấu trước đó như thế nào rồi.”
“Không được ổn cho lắm. Đội nào cũng đều hứng chịu tập kích và buộc phải khai chiến trong trạng thái bất lợi. Đặc biệt là đội Kogagyos tiến vào chiến đấu sớm nhất, số lượng tiêu hao đã đến hơn bốn phần.”
Kẻ nào kẻ nấy cũng đều vô dụng, đó là những suy nghĩ hồi đầu của tôi. Tất cả các đội quân đều gặp phải cạm bẫy hoặc bị tập kích tại địa điểm tấn công. Cho dù không thể sánh với Ma Vương-sama về mặt binh lược, nhưng tôi cũng không thể không nhận ra sự dị thường này.
Rõ ràng là hành động của bên này đã bị nhìn thấu. Ma Vương-sama đã giao phó cho đội trưởng các đội tự mình phán đoán. Tức là suy nghĩ của toàn bộ tướng lĩnh đều bị…
“Quả nhiên là Hoàng Thống Trị. Phân tán suy nghĩ đến mức này mà vẫn có thể dễ dàng đọc được sao. Không, nên xem rằng bên đó có một con người ưu tú đến mức như vậy.”
“Chúng ta phải làm sao đây? Thuộc hạ có thể ra lệnh cho chúng bất cứ lúc nào. Nếu Ma Vương-sama tự mình chỉ huy thì chúng ta sẽ không phải khổ chiến____”
“Không cần. Cuộc chiến này không phải để cạnh tranh trí tuệ. Đây chỉ là cuộc chém giết giữa con người và kẻ không phải người. Về cách làm thì cứ giao cho bọn chúng. Vì thế, điều ta thực hiện sẽ không phải là lời nói, mà chính là âm thanh, là tiếng gầm thét dẫn dắt và thức tỉnh ý chí [Đấu Tranh] ngủ say trong dòng máu loài thú.”
“Vậy thì… Ngài sẽ sử dụng nó nhỉ.”
Ta hướng về phía các Harpy đang giám thị các đội chưa giao chiến và ra lệnh. Hãy nhanh chóng bắt đầu chiến đấu. Kể từ lúc này, chúng ta sẽ không thể đồng lòng với chúng, thứ chúng ta dẫn dắt không còn là binh lính, mà chính là thú vật.
Ma Vương-sama giơ cao chiếc rìu đang nắm trong tay, hướng về thế giới trong bộ dạng bình tĩnh mà cất lời.
“___Hỡi những loài thú sinh ra từ ma lực của ta. Thời khắc đã điểm. Đây là lúc khơi dậy bản năng ngủ sâu trong cơ thể các ngươi. Hãy phá tan trí tuệ dư thừa. Hãy cắn xé những lý trí không cần thiết. Đừng tiếc nuối mạng mình. Hãy truy cầu tính mệnh kẻ địch. Nào, bằng sức mạnh [Đấu Tranh] của ta, hãy giải phóng tất cả những thứ đó đi!”
-------------------------------------------------------------------
“___Vừa rồi là…”
Một luồng ma lực bỗng nhiên truyền đến. Đó là thứ vốn dĩ không thể nhìn thấy, nhưng không hiểu sao mà ta lại có thể nhận thức rằng nó mang màu đỏ sẫm.
Hiệu lệnh của bệ hạ là hãy hành động để có thể rút lui bất cứ lúc nào, vậy thì làn sóng ma lực này chắc chắn là điềm báo cho việc ấy.
Kể cả với trực giác đã bị mài mòn do tuổi già, ta vẫn có thể hiểu rõ một chuyện. Có điều gì đó không tốt đang xảy ra. Cảm giác nguy hiểm dồn ép giống như lúc Ma Tộc tấn công Turize. Các đồng đội cũng cảm nhận được dấu hiệu ấy. Các hiệp sĩ đang chiến đấu trong lửa cũng không tiến sâu mà tiến hành chuẩn bị rút lui. Chắc đây cũng không phải vì tất cả đều già lão cả nhỉ.
“Grào!”
Ta né tránh công kích từ ma vật và đập búa vào mặt nó. Tuy có hơi nông, nhưng hộp sọ vẫn bị vỡ. Thế thì ý thức của nó chắc chắn đã không còn.
“____!?”
Bản thân lùi lại và né đi nhát kiếm phản kích. Kẻ vừa phản kích chính là Kobold đáng lẽ đã bị nát hộp sọ. Con mắt trên khuôn mặt đẫm máu bị đánh nát kia lộ ra vẻ hung tợn như thú vật.
Là vì quá nông hay là vì nó có bản lĩnh? Cho dù thế nào đi nữa, nếu không xử lý kỹ càng thì nó sẽ trở thành mối uy hiếp.
Ta vung búa lên. Việc nhắm vào đầu đã bị biết được, vậy thì chỉ cần bồi thêm một kích vào thân mình đầy sơ hở kia và đánh bay nó về phía quân địch.
“Lại nông quá sao… Không, là do nó khiến vết thương nhẹ đi.”
Một kích vừa rồi không hề có vấn đề. Đây là do chuyển động của kẻ địch đã thay đổi. Ngay trước khi công kích trúng người, nó đã đưa cơ thể ra trước để triệt tiêu xung kích.
Đối với công kích có thể chết đi ngay lập tức nếu bị dính đòn trực tiếp, nó đã dời sang vị trí vẫn còn khả năng sống sót. Với thần kinh thông thường thì không thể nào làm được kỹ năng… Không, cũng không thể gọi đó là kỹ năng được.
Không chỉ mỗi con đó có tình trạng quái lạ. Tất cả các ma vật khác cũng đều thay đổi ánh mắt.
“Các ngươi chiến rất hay đấy, Bolveractian. Nhưng thế công của các ngươi chỉ đến đây thôi.”
Vẫn còn một con chưa biến hoá. Chỉ có ma vật trông như đội trưởng kia là vẫn như cũ, lộ vẻ mặt đắc thắng như vậy thì chắc là không có biến hoá gì thật.
“Là ma lực vừa nãy sao? Ngoài ngươi ra, mấy kẻ kia cũng hăng hái phết nhỉ.”
“Đây chính là sức mạnh của Ma Vương-sama đấy! Vào lúc này, ma vật hạ cấp đã không còn là hạ cấp, trung cấp đã không còn là trung cấp, thượng cấp cũng không còn là thượng cấp. Cả chất lượng mà các ngươi nắm giữ ưu thế cũng đã bị khoả lấp!”
Nó là ma vật trông khá ngu ngốc nên chắc cũng không phải đang nói dối. Thực tế, kẻ mà ta không thể giải quyết kia là Kobold trung cấp. Tuy nhiên, chuyển động của nó lại có thể xem như là thượng cấp… Tiện đường lát nữa tìm nó luôn vậy.
“Khó có thể tin được nhề. Ta chẳng biết cách thức hoạt động của nó, cho dù ngươi bảo bọn ma vật gia tăng cấp bậc thì ta cũng không rõ lắm đâu?”
“Sức mạnh của Ma Vương-sama chính là thức tỉnh bản năng chiến đấu của ma vật sinh ra từ Ma Giới Garne. Bọn ta có thể lôi ra sức mạnh của thú mà đột phá cực hạn!”
“Ta thì không thấy ngươi thay đổi gì cả.”
“Bởi vì ta thuộc cấp bậc khác. Trong cấp bậc đội trưởng, những ma vật cấp bậc Unique nắm giữ vị thế trung tâm của chủng tộc đều tiếp nhận sức mạnh của Ma Vương-sama từ thuở đầu. Vốn dĩ ta cũng muốn giải phóng sức mạnh của mình, nhưng đáng tiếc là vai trò của ta chính là khiến bọn chúng đụng độ với kẻ địch.”
Ừm, địch nhân cứ nói toạc hết ra… Tính ngạo mạn chắc cũng không thể bị triệt tiêu bởi bản năng nhỉ. Mà vậy cũng tốt nên ta sẽ không nói ra đâu.
Tuy nhiên, nếu nó nói thật thì tình huống không ổn lắm. Hầu hết ma vật hạ cấp đều bị nướng trụi bởi lửa, song, đám trung cấp và thượng cấp thì vẫn chịu được. Cho dù bọn trung cấp cũng bị ngọn lửa cướp đi không ít thể lực, nhưng với tình trạng này thì trông không có tác dụng cho lắm.
Cả thượng cấp cũng được cường hoá thêm nên bên này chỉ toàn gặp bất lợi. Ừm, có đầy đủ lý do để rút lui rồi.
“Hừm, thế thì… Rút lui!”
Cùng với hiệu lệnh, các kỵ binh nhảy qua ma vật mà tiến vào màn lửa. Thật là một màn rút lui tuyệt vời, ngoại trừ việc bọn họ bỏ lại kẻ không có ngựa như ta. Chẳng ai thèm ngoái lại luôn, nhớ đấy nhá.
“Đừng để chúng thoát! Đuổi theo! Đuổi theo đi!”
Đám ma vật mất đi lý trí đuổi theo kỵ binh mà chạy vào màn lửa. Cho dù ma vật gia tăng cấp bậc thì ta cũng không nghĩ chúng sẽ đuổi kịp kỵ binh đâu.
Được rồi, giờ thì dùng nhẫn để ma vật giữ chân kẻ địch cũng được… Nhưng nếu hỏi chúng có thể câu giờ cho các kỵ binh thoát khỏi làng và truyền lệnh rút lui cho binh lính Garne đang bao vây bên ngoài hay không thì… ai biết được. Chắc là để ta câu thêm một chút thời gian vậy.
“Phải tạ lỗi những người từng sống tại ngôi làng này… Không, vốn dĩ đây chính là quyết định của vua Garne nên bọn ta mới đốt trụi nơi này. Thế thì không cần phải kiêng cữ làm gì.”
Ta vung búa quét đi bọn ma vật chạy về hướng này và tạo cự ly đầy đủ với kẻ địch. Bản thân sử dụng ma pháp tạo ra không khí hít thở xung quanh. Ta hít sâu một hơi và dồn sức vào bụng. Kế tiếp, ta triển khai Cường Hoá Ma Lực mình có thể sử dụng đến cực hạn. Sau đó là dồn nhiều ma lực nhất có thể vào chiếc búa.
Cũng phải mấy chục năm rồi bản thân mới lại dùng toàn bộ sức lực từng đập nát ngọn núi để ngăn cản đường tiến công của ma vật.
“___! Hắn ta đang định làm gì đó! Chặn hắn lại ngay!”
“Chậm rồi. Muốn ngăn cản thì ngươi phải tự mình đến đây đấy!”
Cùng lúc chiếc búa đập xuống mặt đất, ta cưỡng ép phát động ma pháp bằng ma lực bộc phát. Cấu trúc có thể tiến hành trong một chốc này không được bao nhiêu, nhưng như thế cũng đủ. Chỉ cần qua loa là được.
Ma lực tích tụ đồng loạt chui xuống mặt đất bị vỡ nát và lan ra phạm vi rộng hơn. Tiếp theo, ta phát động ma pháp như điên cuồng và khiến hiện tượng ấy xuất hiện.
Đại địa xung quanh trồi lên bất quy tắc, trái phải trên dưới hoàn toàn lẫn lộn. Đại địa đâm sầm vào nhau, phát nổ và những tác động ấy tiếp tục truyền đi. Đến cuối cùng, chúng hướng đến vị trí dễ chạy trốn nhất, mặt đất.
Đất đai dậy sóng che phủ tầm nhìn. Thứ ta có thể nghe thấy bên tai là tiếng ầm ĩ của mặt đất bay lên không trung, cùng với tiếng kêu gào của đám ma vật bị thổi bay. Tiếp đó chính là tiếng đất đá và gạch vụn đổ xuống từ trên trời.
“Được rồi… Ta cũng nên chạy thôi.”
Ta xác nhận âm thanh và vật rơi xuống ngừng lại rồi chạy đi. Rất nhiều ma vật đã bị chôn trong mặt đất, nhưng chúng chỉ đang bị chôn sống bởi đống đất được thổi bay. Nếu ma vật trưởng thành từ trung cấp lên thượng cấp thì chúng sẽ chỉ chết đi một phần nhỏ. Thiệt hại là vô cùng ít ỏi.
Hẳn là chúng sẽ chuẩn bị trồi lên ngay thôi. Thực tế, ta còn đang nghe thấy tiếng rên rỉ và những cánh tay đang trồi ra từ mặt đất khắp nơi.
Trên đường chạy, ta tiện tay dùng búa đập nát những ma vật lộ đầu ra rồi thoát khỏi khu đất hoang, nơi đã không thể gọi là làng mạc nữa.
=================================
Giải thích đơn giản về kỹ năng của ông Bolv.
Sau khi hoàn toàn cường hoá cơ thể, ông ấy phá huỷ phần lớn mặt đất bằng một kích từ chiếc búa, đồng thời truyền ma lực vào nơi bị vỡ ra và lập tức phát động “ma pháp khiến mặt đất trồi lên.” Thế nên mặt đất mới đồng loạt bị lật lên như vậy.
Về lực phá hoại đơn thuần thì không quá mạnh, nhưng nó là một kỹ năng bậc cao có thể ảnh hưởng lên kẻ địch trong phạm vi lớn và khó né tránh.
Danh sách chương