“Kogagyos-sama. Đội Kobold đã đi vào vị trí.”

Một kẻ không được ban tên cấp bậc đội trưởng vừa hoàn tất báo cáo. Mọi thứ đều nhanh hơn vài

so với dự tính. Quả nhiên là các binh sĩ được Ma Vương-sama dạy dỗ.

Cho dù là bọn vô năng không tồn tại chút trí tuệ, nhưng chỉ cần tiếp xúc ma lực của Ma Vương-sama thì chúng sẽ hoá thành những binh sĩ ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của thượng cấp. Khác với thời đại sống trong hoang dã, đám ma vật cấp thấp cũng có thể trở thành chiến lực không nhỏ.

“Tình huống đám con người thế nào rồi?”

“Ở xung quanh khu vực này thì có vẻ chúng đang xây dựng pháo đài và tập trung binh sĩ tại nơi có thiên hướng phòng thủ. Nhưng hiện tại thì chúng đang ngủ say như chết.”

“Con người là bọn ngủ về đêm. Một chủng tộc hạ đẳng mà nếu không dùng ma pháp thì sẽ không thể nhìn trong đêm tối.”

Chỉ thị của Ma Vương-sama chỉ đơn giản là “Chờ đợi tại địa điểm được chỉ định cho đến khi có hiệu lệnh. Sau khi ra hiệu, dựa theo phán đoán của các tướng lĩnh mà tự tấn công các khu vực phụ trách.”

Những kẻ cấp bậc Unique phụ trách từng đội đã được ban ma thạch. Đó là loại ma thạch sẽ phát sáng sau khi dồn ma lực vào một lúc. Đây sẽ là tín hiệu khai chiến.

Ta có thể nắm giữ đại khái lượng ma lực đang được dồn vào. Hẳn là chẳng bao lâu nữa, tín hiệu khai chiến sẽ được thắp lên thôi.

“Vậy thì khi đến thời khắc bắt đầu, chúng ta sẽ tập kích pháo đài ư?”

Ta khoanh tay lại và suy nghĩ. Vấn đề là ở chỗ đó. Đây rõ ràng là thủ đoạn có thể đả kích quân lực của kẻ địch nhiều nhất… Nên xem như cho dù tập kích thành công thì kẻ địch cũng đã chuẩn bị tương đối bên trong pháo đài.

“Không cần thiết phải đâm vào nơi kẻ địch cố tình co cụm. Vẫn còn mấy ngôi làng xung quanh phải không nào?”

Đội quân tấn công bên phía Methys hẳn là sẽ bị ngăn chặn ở Ma Giới Methys, nhưng bên Garne thì bọn ta có thể tấn công vào lãnh thổ của chúng ngay từ đầu. Ma Giới Garne là lãnh địa của Ma Vương-sama, bọn con người vẫn biết rõ đóng quân ở đó chỉ là hành vi tự sát.

Tuy nhiên, phần lớn con người sống tại Garne đều đang tị nạn tại thành đô Garne ở trung tâm. Với địa điểm khó công kích nhất thì chỉ cần chờ các đội khác là được.

“Vâng, có một vài ngôi làng như vậy… nhưng dường như chúng đã hoàn tất việc di tản, chỉ còn một số ít quân lính thường trú trông chừng mà thôi.”

Đám con người biết rõ thời gian bọn ta tấn công và có hẳn vài tháng để chuẩn bị. Mấy kẻ yếu ớt di tản thì chắc là xong rồi, nhưng điều đó không thành vấn đề.

“Quân của chúng ta không phải đi cướp bóc lãnh thổ con người, mà là đi huỷ hoại chúng. Nếu bọn chúng rúc trong pháo đài thì cứ phóng hoả khiến chúng muốn lao ra là được. Trước tiên thì hãy tấn công từ ngôi làng gần nhất.”

Khi bên trong lãnh thổ bị đốt cháy thì chúng không thể hoàn toàn làm ngơ. Quân lính lao ra sẽ không thể chuẩn bị đầy đủ. Cứ dẫn dụ chúng ra và giải quyết triệt để từng bộ phận. Về phần pháo đài, đợi tới lúc quân lực của chúng giảm đi thì bọn ta bình tĩnh tấn công là đủ. Thế thì cả quân trong thành đô Garne cũng sẽ phải ra ngoài.

Giả như chúng quyết định bỏ mặc và tiếp tục cố thủ thì để tới lúc đó rồi tính. Cứ bắt chúng phải chứng kiến quang cảnh lãnh địa bị xâm lược trong khi bản thân bị bó tay bó chân thì sĩ khí sẽ bị giảm xuống thôi.

“Vậy thì thuộc hạ xin nghe theo.”

“Khoan đã. Ngươi nói là ở các làng có binh lính canh gác ư? Khi tấn công thì hãy bắt sống chúng. Nhớ bảo binh lính đừng giết.”

“Là vì để bắt chúng khai ra thông tin ư?”

“Bọn chúng cũng là binh sĩ. Nếu chỉ tra tấn nửa vời thì mạng chúng sẽ kết thúc trước khi tinh thần sụp đổ. Chúng ta sẽ dùng vào việc khác. Hãy lấy chúng làm thức ăn cho quân ta khi ở trước pháo đài.”

Ý thức đồng đội của chúng rất mạnh. Chỉ cần để lộ ra bộ dạng đồng đội bị ăn sống trước mặt thì chúng nhất định sẽ lao ra ngay. Cho dù không ra thì tinh thần của chúng cũng chắc chắn sẽ bị huỷ hoại.

“Ra là vậy… Quả nhiên là Kogagyos-sama!”

Bọn ta phải cho đám con người an nhàn suốt mấy trăm năm kia biết một chuyện. Cuộc chiến tranh này không chỉ đơn giản là tranh giành vùng đất sinh sống, mà nó là cuộc giết chóc không ngừng nghỉ cho đến khi một bên bị tuyệt diệt.

“___Đến lúc rồi sao.”

Cuối cùng thì ma thạch đã phát sáng. Đây là lệnh cho phép công kích từ Ma Vương-sama. Nào, hãy chạy vào lãnh thổ đám con người trước nhất để nổi lửa thôi.

Ta tiến vào màn đêm cùng các binh lính được vũ trang. Những kẻ có giác quan nhạy bén được đặt ở phía ngoài, cả việc sử dụng ma pháp Truy Tìm cũng được chuẩn bị.

Vốn dĩ, kẻ đang đi đầu chính là ta. Nếu cả ta cũng không cảm nhận được thì bọn khác cũng không thể. Và ngũ quan của ta đang báo cho bản thân biết nhiều thứ. Tầm nhìn, không vấn đề. Âm thanh, không vấn đề. Mũi, không vấn đề. Các loại kết giới hoặc ma pháp Truy Tìm, không vấn đề. Cuộc hành quân của bọn ta vẫn chưa bị bọn chúng nắm giữ.

Ta nghe nói rằng bên phía Methys, bọn chúng đang triển khai quân lính với số lượng tương đối tại biên giới giữa Methys và Ma Giới Methys. So với bên đấy thì chỗ này thật quá bất cẩn rồi.

Hẳn là chúng đã dồn hầu hết chiến lực vào thành đô. Đến khi bọn chúng nhận ra phán đoán đó sẽ lấy mạng mình thì mọi thứ đã đi đến tình trạng không thể nào vãn hồi rồi.

Rốt cuộc, đội Kobold bọn ta không gặp phải kẻ địch nào mà đặt chân vào ngôi làng.

Thông tin lọt vào mũi đang gia tăng. Ta có thể nhận ra rằng có không ít con người từng sinh hoạt tại đây. Lối vào làng còn sót lại dấu vết của rất nhiều người ra vào gần đây, hẳn là vẫn chưa được bao lâu sau khi chúng di tản.

Ta ra lệnh cho binh lính bao vây ngôi làng và mang một phần chiến lực lẻn vào bên trong. Trong nhà dân không có dấu hiệu người ở. Có vẻ việc chúng đã hoàn thành di tản là không sai.

“Bọn lính canh ở kia sao.”

Ta nhìn thấy ánh đuốc đang bốc cháy tại một căn nhà trong làng. Và ngồi trên hai chiếc ghế bên cạnh là hai con người đang vũ trang. Có khả năng trong nhà còn vài kẻ nữa, nhưng không có vấn đề gì cả.

“Đừng quên cầm máu cho chúng. Con người chỉ cần chảy máu một chút là có thể chết rồi.”

Ta ra lệnh tập kích từ trong tối cho thuộc hạ có sở trường ẩn nặc. Đám thuộc hạ cẩn thận tiếp cận quân địch đang ngồi, chém đứt tay đang cầm vũ khí và một chân của chúng trong nháy mắt.

“Gyaaaa!”

Vì ta đã ra lệnh đừng giết nên thuộc hạ không nhắm vào cổ họng. Đương nhiên là con người sẽ cất tiếng thét, nhưng không vấn đề. Đây cũng là tiếng thét để ra lệnh đột kích cho đội quân ở ngoài làng. Từ bên ngoài, rất nhiều tiếng thét vang lên cùng tiếng mặt đất rung chuyển.

Chuyện đột kích thì không cần nhắc, chỉ là không rõ trong làng này có bao nhiêu binh lính đây. Kết quả hụt hẫng nhất định là không thể tránh khỏi rồi.

Nếu chỉ chiến đấu với đám lính canh thì ta không thể nào thoả mãn được. Hãy nổi lửa thật lớn trong ngôi làng này và đi chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo nào.

“___Hửm?”

Khi cất bước tiến tới vị trí của quân địch thì ta nhận ra tình trạng của thuộc hạ rất kỳ lạ. Dù đã ra lệnh cầm máu, nhưng chúng chỉ đang nhìn xuống kẻ địch với vẻ kỳ quái. Đồ ngu, không cầm máu nhanh thì con mồi bắt được sẽ chết đấy.

“Này, bọn mày đang làm gì đấy. Nhanh___?”

Ta đến gần vị trí có thể nhìn thấy và hiểu ra lý do mà thuộc hạ bối rối. Một kẻ tưởng như là con người đang đau đớn gào thét vì bị cắt đứt tay chân. Song, đó lại không phải là con người.

“Gyaaaa! Gyaaaa! Gyaaaaa!? Gyagyagya!”

Tuy mang hình dạng như con người, nhưng khuôn mặt của nó lại không chuyển động đúng như chức năng vốn có. Máu đáng lẽ nên chảy ra cũng không có. Và hơn hết, ma lực cảm nhận được là của ma tộc.

“Đây là… Ác ma của Tử Ma Vương ư!?”

Ta giẫm nát đầu của Ác ma đang gào thét và bảo thuộc hạ xử lý con khác. Ta suy nghĩ lý do của chuyện này. Ta biết Tử Ma Vương đang trợ giúp con người. Vậy thì chuyện giao Ác ma giám thị mấy nơi như thế này cũng không phải lạ.

Tuy nhiên, nếu chỉ thế thì cứ cho Ác ma ẩn nấp là được. Tại sao lại cần phải khiến chúng giả làm con người chứ? Ác ma giả vờ làm con người thì sẽ xảy ra chuyện gì? Chính là tình huống vừa nãy. Tức đây là___

“Bẫy ư!?”

Khi ta nhận ra thì đã quá trễ, phần lớn binh lính đã xâm nhập vào làng. Và cứ như suy tính được chuyện ấy, toàn bộ các ngôi nhà tồn tại trong làng bắt đầu biến thành một địa ngục lửa cháy.

Ngọn lửa này không chỉ đang đốt cháy thông thường. Nó là ngọn lửa đặc thù đến từ ma pháp. Tuy không có tác dụng với ma vật thượng cấp, nhưng với hạ cấp và trung cấp thì nó vẫn phát huy tác dụng.

Nếu chúng làm chuyện này thì đừng nói là binh lính, ngay cả một con người cũng sẽ không tồn tại trong ngôi làng này.

“Kogagyos-sama!”

“Đừng cuống! Chỉ cần chạy ra khỏi làng là___”

Có tiếng thét vang lên từ bên ngoài làng. Nó không đến từ đội Kobold bọn ta. Đúng vậy, đây chính là âm thanh của bọn con người.

Với số lượng âm thanh này thì bọn ta đang bị bao vây ư!? Rõ ràng là lúc bọn ta hướng đến ngôi làng này thì không gặp bất cứ tên nào mà!?

Kẻ địch ẩn nấp sẽ là phán đoán thích hợp nhất, nhưng nếu chúng ở trên đường hành quân của bên này thì không thể nào mũi ta lại không nhận ra. Có nghĩa chúng đã dự đoán đường hành quân của bọn ta ư!?

Tất cả đều là chuẩn bị cho tình huống này… Không, không thể nào. Chiến dịch này là nội dung ta tự mình quyết định ngay trước khi khai chiến.

Làm sao chúng lại có thể chuẩn bị và tấn công chính xác vào một chiến lược không hề có kế hoạch như thế!?

Xung quanh vang vọng tiếng gào thét của thuộc hạ, tiếng tên bay xé gió, tiếng nổ lớn từ ma pháp. Bọn chúng đang giam đội của ta trong ngôi làng cháy rực và phong toả đường lui bằng công kích tầm xa.

“Ko… Kogagyos-sama!”

“Chúng ta phải vực lại đội hình. Tập trung tất cả vào trung tâm làng đi!”

“Nh… nhưng thế thì chúng ta sẽ bị lửa thiêu mất!”

“Những kẻ đến khu vực trung tâm lập tức phá huỷ những ngôi nhà đang bốc cháy quanh đó! Chỉ cần loại bỏ vật dễ cháy thì sẽ ổn thôi! Sau khi tập hợp đầy đủ thì hãy tập trung đột phá tại một điểm và lao ra ngoài!”

“Vâ… vâng!”

Nếu vội vàng phân tán ra bên ngoài thì bọn ta sẽ chỉ trở thành đích nhắm của cung tên và ma pháp. Thiệt hại từ lửa so ra vẫn ôn hoà hơn, cần phải sẵn sàng chịu một số tổn thất mà xem trọng đại cục…!

Khi tiến vào trung tâm ngôi làng, những thuộc hạ đến trước đang từng bước phá huỷ các kiến trúc xung quanh. Bọn ta thổi bay gạch vụn, dần tạo ra một không gian không có lửa cháy. Luồng nhiệt còn sót lại xung quanh vẫn rất nguy hiểm, nhưng so với bị lửa nướng trực tiếp thì tốt hơn rất nhiều.

Trong số các thuộc hạ đang tập trung, ta bắt đầu nhìn thấy những kẻ bị mũi tên cắm trên người. Đây hẳn là những kẻ bị bắn ở khi còn ở bên ngoài. Tức là gần như không thể trông chờ rằng còn binh lính ở phía sau. Vào thời điểm này, đã có gần hai phần quân lực mất đi. Tuy chủ yếu là hạ cấp và trung cấp, nhưng nó vẫn là thiệt hại rất đau lòng.

“Đã đầy đủ số lượng rồi nhỉ. Được rồi, giờ thì hãy nhắm vào một điểm trong vòng vây của chúng___”

Tiếng gầm thét vô cùng lớn của đám con người vang lên. Lần này thì nó đến từ một phía. Tiếng động ầm ầm truyền đến dưới chân thông qua mặt đất. Điều này có nghĩa là bọn con người đang lao tới nơi này.

Không thể nào, đó là hành vi tự sát. Đúng là đội quân bên này đang tập kết dày đặc và chưa thể điều chỉnh đội hình hoàn toàn. Tuy nhiên, ngôi làng này là nơi bọn chúng tự tay nổi lửa.

Con người mà bị lửa đốt sẽ rất yếu ớt. Hơn thế nữa, chúng cũng sẽ yếu đi khi hít khói vào người. Nếu chiến đấu tại chiến trường rực lửa thì kẻ chắc chắn có lợi sẽ là ma vật bên này.

Tiếng rền vang dần tiếp cận. Quá là nhanh đi, đây là kỵ mã ư!? Ngựa không sợ lửa mà chạy thẳng vào sao!?

“Ko… Kogagyos-sama!? Ch… chuyện này là!?”

“Ồn ào! Ngươi nghe thôi cũng hiểu rồi còn gì! Đám con người ngu ngốc đang đột kích vào trong màn lửa bằng kỵ mã đấy!”

Nơi không có lửa đang bị quân ta chiếm cứ. Tức là bọn chúng sẽ vừa bị lửa đốt vừa chiến đấu. Muốn chết thì đến đây. Dù đúng là cứ lưu lại chỗ này mãi cũng không tốt, nhưng có thể giảm bớt số lượng quân địch ngu ngốc thì lựa chọn này cũng có đầy đủ giá trị!

“V… vậy thì chúng ta___”

“Tất cả tự mình vào thế đón đánh! Chiến đấu gần nơi có ngọn lửa mà chúng phóng ra đi! Chỉ cần như vậy cũng đủ khiến chúng ở trong địa ngục rồi!”

“___Ngươi sủa nghe hay đấy. Tuy nhiên, màn lửa này chẳng có vấn đề gì đối với bọn ta đâu.”

Ta nhìn thấy thứ gì đó vừa nhảy ra khỏi ngọn lửa. Những kẻ nhận ra lần lượt ngước mặt lên.

Kẻ vừa hiện ra từ trong ngọn lửa kia là một con người. Một gã đàn ông khoác bộ giáp sắt và vung lên một chiếc búa khổng lồ. Và hắn hiện đang bay về phía bên này.

Trên chiếc búa, lượng ma lực khổng lồ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang bị áp súc đến mức bạo loạn bằng sức mạnh.

Và chiếc búa của gã đàn ông ấy hạ xuống, vừa đè bẹp thuộc hạ đứng trong quỹ đạo vừa cắm vào mặt đất.

Tiếng nổ cùng xung kích đồng loạt ập tới. Phần lớn những kẻ phản ứng chậm đều hứng chịu toàn bộ luồng xung kích và bị thổi bay về phía ngọn lửa.

Về những kẻ còn ở lại nơi này, có kẻ thì bị thổi bay lên cao bởi lớp đất bị bật lên do xung kích, có kẻ thì bị nuốt trọn vào trong mặt đất nứt vỡ, và số lượng quân lính của bọn ta đang bị giảm đi.

Chỉ bằng một con người và một đòn đánh, phía ngoài rìa đội quân đang tập trung đã chịu thiệt hại huỷ diệt.

Người tạo ra đại thảm hoạ ấy là một gã đàn ông mảnh khảnh già lão. Hắn ta từ từ trở lại tư thế thẳng đứng và quay về phía bên này.

“Ngươi… là ai!?”

“Ngươi là chỉ huy sao? Xưng tên với ma vật có cảm giác mới mẻ thật đấy____ Tên của ta là Phá Sơn – Bolveractian Gofagovertz, trực thuộc đội Ragdo, hiệp sĩ đoàn Turize! Ta sẽ là chiếc búa đập tan cuộc xâm lược của các ngươi!”

Gã đàn ông này sở hữu không ít bá khí. Chỉ bằng cách xưng tên mà đám ma vật trung cấp xung quanh đã sợ hãi, ma vật hạ cấp thì lùi về phía sau. Ngoài ra cũng có một kích mà hắn vừa thể hiện lúc nãy, lòng cảnh giác của quân ta đang dâng cao tới cực hạn.

“Thật không ngờ lại có con người có thể phát ra một công kích mạnh đến thế này… Tức là các ngươi đã tập trung con bài tẩy ở nơi gần Ma Giới sao.”

“Ta cũng không mạnh đến vậy đâu.”

“Không cần khiêm tốn, một con quái vật cố thể thổi bay cả ngọn lửa xung quanh bằng một kích thì sao có thể yếu được chứ.”

“Ta đã điều chỉnh sức mạnh rồi. Vốn dĩ, màn lửa nãy cũng chỉ là thứ vặt vãnh so với hồi ta phá núi. Hơn nữa, dường như mắt ngươi có thể nhìn thấy mà vẫn chưa lý giải được tình huống nhỉ.”

“Cái___”

Tình huống xung quanh… Điều thay đổi bởi một kích của Bolveractian là việc quân ta hỗn loạn, cùng với đó là một phần màn lửa….!?

Nếu như hắn nhắm vào phía trong và nhảy đến thì thiệt hại của bên này sẽ càng lớn hơn.

Tuy nhiên, hắn lại nhắm vào phần rìa của đội quân đang tập kết. Mục đích của hắn chính là dập tắt màn lửa xung quanh.

Có nghĩa hắn vừa tạo ra một không gian vừa đủ cho bọn chúng.

“Nếu nghiêm túc hơn nữa thì ta có thể dập nhiều lửa hơn. Nhưng nếu một mình ta giành hết công lao thì khi ăn mừng, ta sẽ phải gánh hết mọi chi phí.”

“Ôôôôô!”

Các kỵ binh xuất hiện từ bên trong ngọn lửa cùng tiếng thét gào. Loại ngựa ấy to lớn hơn bình thường, áp lực đến từ các hiệp sĩ cưỡi trên từng con cũng không thua kém Bolveractian trước mặt.

“Ngươi tạo đường cho kỵ binh sao…! Nhưng một kích của ngươi___”

“Ta nói trước, ngựa của Turize nhắm mắt cũng có thể chạy trên mặt đất vỡ nát cỡ này. Trình độ rèn luyện hơi bị khác biệt đấy.”

Kỵ binh địch không hề giảm tốc trên mặt đất vỡ nát, thậm chí chúng còn thoải mái chạy trên phần đất bị bật lên. Và cứ như thế, chúng lao vào đội quân đang sợ hãi của ta.

“Hừ, chiến đi! Số lượng kỵ binh ít hơn chúng ta nhiều! Dùng số lượng mà áp đảo chúng!”

“Ta rất vui mừng vì trong trạng thái bị lửa bao vây, ngươi lại lập tức tập trung quân lính tại trung tâm nhằm tìm điểm đột phá. Bởi vì vội vàng tập hợp nên đội hình của các ngươi rất rời rạc. Thậm chí các ngươi còn chẳng lập đủ không gian để lính dùng thương dài có thể giương lên chống lại kỵ binh. Chỉ với đống thương lác đác đó thì không thể đánh gục kỵ binh của Turize đâu.”

Việc bố trí quân lực dàn trải lúc bao vây ngôi làng lại phản tác dụng. Bởi vì toàn bộ cứ thế chạy đến trung tâm nên quân lính không thể lập thành đội hình. Nếu binh lính trang bị vũ khí dài muốn vung vũ khí thì sẽ vướng phải đồng minh. Tuy vẫn có kẻ phản kích lại được, nhưng đám kỵ binh ấy vẫn đánh gãy mấy thanh thương chĩa ra đó với vẻ rất thuận tay.

“Ngươi muốn nói rằng bản thân đã nhắm vào tình huống này sao!?”

“Đương nhiên rồi. Ngươi có biết người chỉ huy bọn ta là người như thế nào không? Đó chính là vị hiền vương ưu việt nhất trong các đời vua Turize, Marito Turize đấy!”

-------------------------------------------------------------------

“Đội Ragdo, Sir Gofagovertz đã bắt đầu chiến đấu trong làng. Chiến dịch có dấu hiệu thành công.”

“Đội Ragdo, Sir Domitrucovcon đã bắt đầu chiến đấu tại bình nguyên. Chiến dịch có dấu hiệu thành công.”

“Đội Leanor, Sir Leanor đã bắt đầu chiến đấu tại khu vực đồi núi. Chiến dịch có dấu hiệu thành công.”

Từng đợt báo cáo bắt đầu chiến đấu phát ra từ lượng lớn khối thuỷ tinh được xếp thành hàng trong một căn phòng tại thành đô Garne. Nhiều người tổng hợp lại những báo cáo ấy rồi tái hiện chúng trên bản đồ.

Tại thời điểm này, có vẻ chiến dịch do tôi chuẩn bị đã ăn khớp nhau một cách hoàn chỉnh.

“Có vẻ đang thành công vượt trội nha. Quả nhiên không hổ danh hiền vương nhỉ.”

“Chỉ cần đọc được vị trí đóng quân và hướng tiến công của chúng thì đơn giản thôi.”

“Nfufu! Tức là nhờ công của ta phải không!”

Tuy có hơi bực mình, nhưng sự thật là như vậy. Trong một cuộc chiến tranh, kẻ có lợi chính là kẻ nắm nhiều thông tin của đối phương hơn. Và năng lực Thống Trị của Kim Ma Vương lại tập trung vào điểm đó.

Một thế giới giả tưởng được sinh ra từ năng lực của Kim Ma Vương. Ở bên trong, ma vật đều giữ nguyên số lượng và vị trí. Tức là nếu có thể phát hiện quân địch trong thế giới giả tưởng thì chúng tôi cũng có thể xác định vị trí của chúng tại thế giới thực.

Thế mạnh lớn nhất chính là không khiến kẻ địch nhận thức rằng mình đã bị phát hiện. Điều đó sẽ khiến chúng nhận thức sai lầm rằng hành động của bản thân vẫn chưa bị nắm bắt.

“Nếu trong thế giới giả tưởng có cả ma vật cấp Unique thống lĩnh từng đội thì khoẻ hơn rồi.”

“Đừng có tham lam như vậy. Trong thế giới giả tưởng không thể sinh ra Ma Vương, ngoài ra còn cả ma vật được Ma Vương trực tiếp trao tặng ma lực. Hãy xem như toàn bộ tướng lĩnh thuộc hạ của Phi đều tiếp nhận ma lực từ hắn đi.”

Thật đáng tiếc khi không phải thứ gì cũng có, nhưng dù thế thì nó vẫn phát huy đầy đủ tác dụng. Cho đến ngay trước khi ma vật cấp Unique ra quyết định thì vẫn có thể xác định vị trí của chúng, khi chúng bắt đầu di chuyển thì xem như kẻ cầm đầu đã hạ quyết định là được.

Kể cả lúc này, vẫn có nhiều người như Ludfein đang vào trong thế giới giả tưởng do Kim Ma Vương tạo ra.

“___Tôi đã quay về. Có vẻ mục tiêu di chuyển của chúng vẫn không thay đổi.”

“Ludfein, cô nghỉ giải lao một chút cũng được đó? Cho dù năng lực của ta có thể bổ sung đa số cơ năng, nhưng thứ xử lý thông tin vẫn là đầu của cô đấy.”

“Nếu cảm thấy mệt thì tôi sẽ tự mình nghỉ. Nhưng sức mạnh này nhảm nhí thật đấy.”

“Cô cũng có thể an tâm về tương lai của Garne phải không nào?”

“Trừ phi bản tính ngài được sửa đổi, bằng không thì chẳng ai có thể an tâm đâu.”

Đáp rất hay. Khuôn mặt méo mó của Kim Ma Vương cũng rất tuyệt. Nhờ Ludfein mà bất mãn khi phải hành động cùng Kim Ma Vương của tôi cũng được tiêu trừ hoàn toàn.

“Về địa điểm này tại Methys thì vẫn chưa thể phán đoán được nhỉ. Ludfein, nhờ cô giám thị phương hướng hành động của ma vật ở đây, đây và chỗ này.”

“Tôi đã hiểu.”

“Mong cô hãy lập tức thông báo khi biết chúng di chuyển về hướng Đông hay Tây. Cho dù đi về phía nào thì ta cũng có thể bố trí đối sách.”

“…Bên nào cũng được sao?”

“Bản thân ta thì không nói, nhưng tên hiền vương này cũng không tệ nhỉ. Dự đoán nhiều con đường hành quân từ vị trí đóng quân của kẻ địch, sau đó lại chuẩn bị cho việc đón đánh toàn bộ và lập đối sách nhằm chiến đấu một cách hiệu quả.”

Hiện tại, toàn bộ đường hành quân của kẻ địch đều nằm trong dự đoán của tôi. Cả việc chuẩn bị đối sách triển khai cũng rất trơn tru. Nếu kẻ địch lộ ra hành động ngược lại dự đoán thì chỉ cần tính toán lại thủ đoạn của đối phương, kế tiếp lại chuẩn bị kế sách là được.

“Chỉ học tập rèn luyện kế sách nghiêng về một phía rồi bị kẻ địch làm ngược lại thì hoàn toàn vô nghĩa. Kể cả khi đôi co trên bàn cờ, chúng ta cũng phải liên tục đọc trước đối phương nhiều bước. Nếu có sức mạnh của Kim Ma Vương mà không làm được cỡ này thì ta chẳng xứng làm vua rồi.”

“Tức là đức vua của chúng tôi không xứng đáng nhỉ.”

“Ludfein, ta không muốn khóc thảm trong thời điểm quan trọng đâu đó?”

Trên thực tế, nếu Kim Ma Vương sở hữu trí lực ngang bằng tôi thì tất cả quốc gia đều buộc phải cảnh giác sự uy hiếp đến từ Garne. Về điểm này thì tôi phải thật lòng cảm tạ.

“Sức mạnh của ma vật cũng chỉ đến thế thôi sao. Tuy khá là nguy hiểm vì chúng được vũ trang, nhưng trình độ lại quá thiếu thốn.”

“Anh nói vậy chứ nếu quân Garne va chạm với chúng thì không khéo sẽ bị áp đảo đấy?”

“Chúng không thể địch lại hiệp sĩ Turize.”

“…Một trong số các kế sách chính là đốt cả ngôi làng rồi cho kỵ binh đột kích vào trong. Người bình thường thì sẽ chết đấy?”

“Đúng là nếu hít khói vào thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng hiệp sĩ Turize đều có thể tự giăng kết giới xung quanh bản thân lẫn ngựa. Cho dù kết giới bị phong ấn, họ vẫn có thể ngừng hô hấp trong lúc kết liễu địch và ra khỏi ngôi làng. Cả ngựa cũng được huấn luyện như vậy.”

“Này, sinh vật của Turize chắc không phải ma vật đâu hả? Ta không nghĩ đám đó là người đâu.”

“Bỏ chuyện đó qua một bên đi, hiện tại thì chúng ta cần ưu tiên thu thập thông tin kẻ địch. Vào lúc này, quần thể ma vật có thể xác nhận đều đã di chuyển và bắt đầu chiến đấu. Xét việc chúng bắt đầu di chuyển vào cùng thời điểm thì chắc hẳn chúng đã được nhận chỉ thị bắt đầu tiến công rồi.”

“Đúng là thế.”

Dù thời gian bắt đầu hành động khá là thưa thớt, nhưng chúng vẫn hầu như xuất phát cùng một thời điểm. Tôi có thể đoán rằng đây không phải do Ma Vương phát sóng ma lực đưa ra chỉ thị cho ma vật, mà là dùng phương pháp gì đó để ra lệnh.

Và hành động của mỗi kẻ đều không thể hiện quy tắc. Kết quả tôi có thể nghĩ ra từ những chuyện đó chỉ có một.

“Phi Ma Vương không trực tiếp chỉ huy nhỉ. E rằng ma vật cấp bậc Unique tại hiện trường đều tự mình hành động cả.”

“Ta cũng hiểu đôi chút. Phi vốn là một quân nhân. Nếu là do hắn chỉ huy thì có lẽ chúng đã hành động chỉn chu hơn rồi.”

Chúng tôi đã biết được thân phận của Phi Ma Vương từ lời nói của các Ma Vương khác. Phi Ma Vương từng là một gã đàn ông trực thuộc quân đội. Xét theo vị trí thì có vẻ hắn từng là tướng quân, nhưng cụ thể thì họ cũng không biết rõ.

Song, lần điều động quân đội lần này lại hoàn toàn không dính dáng gì đến binh lược. Đúng là nếu cho các tướng lĩnh tự mình hành động thì chúng tôi sẽ rất khó để biết rõ hành động của chúng.

Tuy nhiên, nếu phân tán quân đội thì sức đột phá của chúng sẽ trở nên yếu đi. Tuy rằng lần này đã phục sẵn sau khi nắm rõ hành động của chúng, nhưng chúng vẫn gây ấn tượng quá yếu kém trong suy nghĩ của tôi.

Người bạn đã nói rằng Phi Ma Vương không xem thường Kim Ma Vương. Tức là hắn đang hành động dựa trên việc đã biết đến năng lực Thống Trị.

“Này, Marito. Anh có nghe không?”

Vừa nhắc đã đến. Tín hiệu truyền tin từ người bạn vừa xuất hiện. Hiện giờ cũng vừa đúng lúc tôi kết thúc chỉ huy cho từng nơi. Chúng tôi có lẽ nên trao đổi ý kiến về vài thứ mới được.

“Ta đang nghe này, tình huống bên đó thế nào?”

“Nói sao nhỉ, hiệp sĩ Turize tuyệt thật đấy.”

Được cậu ấy khen thật lòng như vậy khiến tôi cảm thấy rất vui. Tôi còn nghe thấy giọng nói nhỏ xíu “Dĩ nhiên là vậy rồi” từ Sir Ratzel nữa.

“Trước tiên thì ta sẽ cung cấp thông tin ở bên này.”

Tôi đã đưa sẵn bản đồ phân phối các ma vật cho người bạn. Tôi trao đổi giản lược bằng con số và giải thích ngắn gọn hành động của từng nơi.

“Kiểu như toàn quân đều hành động nhỉ.”

“Đúng thế. Bọn ta đã sử dụng thế giới giả tưởng của Kim Ma Vương và tìm kiếm xung quanh các cứ điểm mọi lúc, nhưng hiện chẳng tìm thấy phục binh nào cả.”

“…Chờ tôi một lát.”

Kể cả cách một quả cầu thuỷ tinh, tôi cũng có thể cảm nhận được người bạn đang suy nghĩ gì đó. Có vẻ như cậu ta đã nhận ra điều gì khác. Cho dù không nắm giữ tri thức về binh lược, độ nhạy bén của người bạn ở khoản đấy vẫn là điểm đủ để đánh giá cao.

“Cậu có gì đó không an lòng ư?”

“Không phải, điều tôi có thể hiểu được hiện giờ chính là Phi Ma Vương là một gã vô cùng ngăn nắp.”

“___Cậu có thể giải thích một chút không?”

“Có vài nơi tiến vào trạng thái chiến đấu đầu tiên phải không? Và mỗi cái hầu như đều cùng một lúc?”

“Đúng vậy. Còn lại thì có bọn chậm một chút, ngoài ra còn có cả bọn dường như vẫn đang di chuyển.”

“Trong trường hợp mục tiêu di chuyển của bọn chậm trễ và bọn đang di chuyển là khác nhau, và đó là nơi tiến vào trạng thái chiến đấu sớm nhất, vậy thì chúng sẽ bắt đầu chiến đấu vào thời điểm nào?”

Tôi đưa quân cờ trên bản đồ trong đầu về trước đó một chút. Thời khắc có báo cáo rằng chúng đã hành động, con đường mà mỗi đội quân có thể lựa chọn, tính toán ngược lại vị trí và khoảng thời gian có lẽ sẽ triển khai chiến đấu sớm nhất…

“Ra là vậy sao. Hắn đúng là một Ma Vương ngăn nắp thật.”

“Nhỉ?”

“Giải thích cho cả ta hiểu đi chứ!”

“Thời điểm bắt đầu hành động của đám ma vật đang đóng quân đều tách biệt. Tuy nhiên, thời khắc ước tính xảy ra chiến đấu sớm nhất tại mục tiêu tiến công của chúng đều được sắp xếp sao cho xảy ra gần như cùng một lúc. Có thể xem như Phi Ma Vương đã nhìn ra điều đó mà tính toán thời gian.”

Việc phát sinh chậm trễ là do hắn giao việc phán đoán cho đám ma vật. Tuy nhiên, nếu chỉ muốn chúng bắt đầu chiến đấu cùng một lúc thì chẳng phải cũng nên chỉ định mục tiêu hành động ư?

“Có lẽ Phi Ma Vương muốn chúng ta chậm nhận ra chuyện này nên mới cố tình tạo ra cách biệt trong khoảng thời gian đó.”

“Có nghĩa là… được rồi, ta sẽ tạm thời ngắt tín hiệu.”

“Ừ, nhanh lên đi.”

Tôi kết thúc truyền tin và đưa ra chỉ thị cho người đang ở những chỗ đó. Nội dung là những thứ đơn giản đã nói trước đó.

“Gì vậy, cậu ấy đã mất công truyền tín hiệu rồi mà.”

“Ta cũng đồng cảm với chuyện đó. Nhưng quân Phi Ma Vương sắp sửa có hành động rồi.”

“Sao anh có thể quả quyết như vậy?”

“Việc chúng ta nhận ra chỉ là chuyện sớm muộn. Theo góc nhìn từ Phi Ma Vương, chuyện này ắt hẳn chẳng phải vấn đề to tát. Dù vậy, hắn vẫn cố tình khiến chúng ta chậm đi, tức là hắn đang có dự định sớm tiến hành làm gì đó.”

Nếu tất cả các nơi đều đồng loạt phát sinh chiến đấu, những kẻ sở hữu phương pháp biết được thông tin chiến trường lẫn nhau sẽ lập tức nhận ra hắn đang có ý đồ gì đấy. Chắc chắn là Phi Ma Vương đã hành động trong khi vẫn xem trọng khả năng của bên này trong cuộc chiến thông tin và năng lực của Kim Ma Vương.

Tuy hiện tại đang chiếm ưu thế, nhưng e rằng khả năng bị lật lại là rất cao. Đây là đối tượng mà chúng tôi tuyệt đối không được lơ đễnh cho đến khi phân định thắng bại.

Người bạn hẳn là cũng nhận thức điều đó và đang quan sát khắp chiến trường. Cả tôi cũng phải vận dụng trí não hết mức mới được

==================================

Zenotta: “Ui da… Không hiểu sao mà bản thân có cảm giác đau như bị lời ai đó đâm thọc ấy nhỉ. Mà chắc là mình tưởng tượng thôi.”

-------------------------------------------------------------------



Marito là người có quan hệ thân mật nhất với nhân vật chính, là người cải thiện tinh thần của anh ta, cũng là người lý giải và chấp nhận cả thiện lẫn ác. Tiện thể thì Marito cũng sở hữu thủ đoạn mạnh nhất của một main heroine: nằm cùng một giường. Nếu không thể vượt qua Marito thì không thể được công nhận là Heroine chính.

Và trong các nhân vật không chịu ảnh hưởng từ Yugura, Marito ấy chính là người cheat nhất. Thật tốt khi anh ta không phải nhân vật chiến đấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện