Ngụy Thần đột nhiên quay mặt về phía Diệp Quân, hoảng sợ nói: "Ngươi... Cha ngươi căn bản không phải gần bảy phân Chân!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta lừa ngươi thôi".
"Á á!!"
Ngụy Thần gào thét: "Thứ súc sinh nhà ngươi... Ngươi dám lừa ta, ngươi... Ta nguyền rủa ngươi..."
Nói đoạn, trong miệng ông ta chợt trào ra một ngụm máu, đống máu kia lập tức biến thành một dãy bùa chú quỷ dị.
Thấy thế, Diệp Quân giật nảy trong lòng, lập tức la lên: "Cha đẻ của ta ở đây, sao ông ấy có thể để ngươi làm hại con trai cưng của mình được?"
Ngụy Thần la hét loạn xạ, bùa máu kia lấy thế như sấm sét lao tới chỗ Diệp Quân, Diệp Quân hoảng hốt, xoay người định chạy, nhưng đúng lúc này, một ánh kiếm lại chém thẳng xuống, nháy mắt đã chém nát bùa máu kia.
Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, mẹ kiếp, may là cha ruột của mình.
Ngụy Thần thấy thế thì vẻ mặt khó mà tin nổi: "Làm sao có thể... sao có thể..."
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào tinh không: "Cha, con muốn thần hồn của tên này, nhưng không cần ý thức..."
"Nói gì vậy?"
Trong hư không, giọng nói của Diệp Huyên chậm rãi truyền đến: "Ta nói rồi, cuộc tranh gianh Đại Đạo của con với chủ nhân bút Đại Đạo ta sẽ không tham dự nữa, làm người phải giữ lời, đã bảo không can thiệp thì sẽ không can thiệp... Còn tên này... Do tên này ra tay với ta trước, ta giết ông ta chỉ là tự vệ, không liên quan gì đến con hết, hiểu chưa?"
Dứt lời, một luồng kiếm quang xuyên thẳng qua giữa hàng mày Ngụy Thần.
Ầm!
Trong thời gian ngắn, ý thức của Ngụy Thần lập tức bị xóa sổ, chỉ còn dư lại linh hồn không có ý thức.
Diệp Quân: "..."
Ánh kiếm biến mất, nơi này khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Trong trời sao phía xa, Diệp Huyên quay đầu vào sâu trong Cổ Khư, nơi đó cũng có một cặp mắt màu vàng óng đang nhìn chằm chằm ông ta.
Diệp Huyên mỉm cười nói: "Đây là con trai ta... nó đang tranh giành Đại Đạo với người khác, nếu đến nơi đây mà nó có chỗ mạo phạm, các hạ cứ việc dạy dỗ, ta thân là bậc cha mẹ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, cho dù nó có bị đánh chết ta cũng sẽ không ra mặt... Thật đấy..."
Đôi mắt màu vàng óng kia nói: "Các hạ quá lời rồi".
Diệp Huyên cười nói: "Ông cũng đừng thiên vị nó, chủ nhân bút Đại Đạo kia cũng không tệ... Hầy, nói chung ta chỉ để lại một câu thôi, ta chắc chắn sẽ không xen vào chuyện của bọn họ, các hạ có thể yên tâm nhé".
Tuyệt đối, ông ta xoay người biến mất.
Đôi mắt vàng: "..."
...
Cung điện dưới lòng đất.
Sau khi Diệp Quân thấy cha biến mất, hắn bước nhanh đến chỗ linh hồn của Ngụy Thần, bắt đầu cười hắc hắc. Luyện chế Khôi Âm thật ra cần một linh hồn mạnh mẽ, linh hồn càng mạnh, đạo pháp càng cao thâm thì Khôi Âm luyện chế ra được sẽ có giới hạn càng cao. Nếu không có linh hồn mạnh mẽ thì chỉ có thể luyện ra được mấy con Khôi Âm hàng dỏm, chỉ dọa người được chứ không có sức chiến đầu.
Nếu có linh hồn mạnh mẽ thì sức chiến đấu của Khôi Âm sẽ tăng vọt lên đáng kể.
Diệp Quân không hề rời đi, mà xòe tay ra, nhẫn không gian trên thân thể Ngụy Thần đang nằm liệt ở đằng xa lập tức bay đến tay hắn.
Nhìn thấy chiếc nhẫn không gian kia, trong lòng Diệp Quân ấm áp.
Bởi vì với thực lực của cha, một kiếm chém xuống thì nhẫn không gian không thể chịu được sức tàn phá, nhẫn không gian vẫn còn nguyên vẹn thế này hiển nhiên là do cha hắn cố tình làm vậy.
Cha vẫn hiểu mình lắm!
Diệp Quân mở nhẫn không gian ra, một lát sau, hắn lập tức bật cười ha hả.
Tất cả bảo bối của Ngụy Thần đều ở trong nhẫn, bên trong có hơn một trăm ba mươi món thần vật cấp bậc Tiên khí, không chỉ thế còn có một cái Đế khí.
Diệp Quân xòe tay ra, một lá bùa màu đỏ như máu xuất hiện trong tay hắn, lá bùa này là một Đạo khí, được Ngụy Thần giấu ở trong hộp, rõ ràng là rất coi trọng.
Danh sách chương