Hai người giấy vẫn còn đứng ở đó, giống như thần cửa vậy.



Biểu cảm của Diệp Quân ngưng lại, hắn cũng không ngờ đến hai tên này vậy mà là một thật một giả... Người nghĩ ra chiêu này không phải ác bình thường.



Đồng thời hắn cũng thầm vui nếu như cú đấm vừa nãy đấm vào lồng ngực hắn e rằng hắn đã chết tại chỗ rồi.



Không thể không nói, chủ nhân bút Đại Đạo này thật sự mạnh, vậy mà chỉ nát thân xác!





Diệp Quân thu suy nghĩ lại, hắn nhìn chằm chằm hai người giấy đó, bên trái là thật bên phải là giả, ánh mắt của hắn rơi vào người giấy bên phải, ánh mắt liếc nhìn cửa điện một cái, hắn buộc phải nhanh xông vào trong điện trước khi người giấy thật ra tay.



Nhanh!



Vì đề phòng bất trắc, Diệp Quân trực tiếp triệu tập mười hai vị Hư Chân Linh hộ thể.







Mà ngay lúc Diệp Quân muốn xông vào đột nhiên chân mày của hắn nhíu lại, quay đầu nhìn về phía người giấy bên trái.



Sau một lúc im lặng, cơ thể của hắn đột nhiên run lên, chạy thẳng đến người giấy đó.



Chỉ trong chớp mắt hắn đã đến trước mặt người giấy, đâm một kiếm ra gần như đồng thời cú đấm của người giấy của đấm về phía hắn.



Biểu cảm của Diệp Quân ngưng lại cũng có chút căng thẳng.



Rầm.



Kiếm dễ như trở bàn tay xé nát cú đấm của người giấy, chớp mắt Diệp Quân đã phá cửa điện đi vào trong.



Mà ở bên ngoài người giấy thật cũng không đuổi vào theo.



Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, chủ nhân ở đây thật là nham hiểm, may mà hắn hành động ngược lại nếu không nhát kiếm vừa nãy của hắn chính là người giấy thật rồi.



Vậy mà còn biết thay đổi vị trí!



Xấu quá đi!



Diệp Quân quay đầu nhìn ngoài điện, sau đó quay người nhìn xung quanh, trong điện vô cùng tối tăm, rất khó chịu.



Mà ở trung tâm điện, nơi đó để một cỗ quan tài, trước quan tài còn có ba cây nhang.



Diệp Quân khẽ nhíu mày.



“Lâu rồi không có người đến.”



Lúc này bên trong quan tài đột nhiên truyền tới một tiếng nói: “Ủa... Ba loại huyết mạch đặc thù, Hư Chân Linh... Kiếm này của ngươi cũng rất thú vị... Ngươi có phải người của nước Cổ Thần?”



Diệp Quân nói: “Không phải.”



Người bên trong quan tài cười nói: “Không phải là tốt, thiếu niên ngươi rất không tầm thường đó.”



Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, vãn bối chỉ là đi qua nơi này, nhìn thấy nơi này có chút đặc biệt vì vậy vào xem thử, không làm phiền người chứ?”



Người trong quan tài nhẹ giọng: “Đương nhiên là không, ta đã ở nơi này vô số năm tháng, không dễ dàng gì có người đến, ta vui còn không kịp nữa!”



Diệp Quân gật đầu một cái: “Vậy thì tốt.”



Người bên trong quan tài lại nói: “Huyết mạch này của ngươi có chút đặc biệt, ta chưa từng nhìn thấy huyết mạch đặc biệt như vậy...”



Diệp Quân có chút kiêu ngạo nói: “Cha ta rất lợi hại, ông ấy là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy.”



“Ha ha!”



Người trong quan tài cười nói: “Bảy phần Chân ư?”


Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện