Diệp Quân nhìn hai người giấy đó: “Đều là giả, hai đạo khí tức đó đều là một loại huyễn thuật.”



“Mẹ nó!”



Tiểu Tháp có chút kinh ngạc: “Cái này... Không thể nào chứ?”



Diệp Quân nói: “Có lẽ không sai được.”





Tiểu Tháp nói: “Hai người làm sao phát hiện ra vậy?”



Diệp Quân trầm giọng nói: “Tốc độ, nếu như thật sự là cường giả Xúc Chân cấp bảy thì tốc độ không thể nào chậm hơn bọn ta, nhưng bọn ta trong một lúc đã kéo ra khoảng cách với bọn chúng vì vậy hai thứ này đang cáo mượn oai hùm.”







Tiểu Tháp: “...”



Diệp Quân đột nhiên đi về trước một bước, khí tức của hắn đột nhiên toả ra, nơi ra hai người giấy đột nhiên mở to hai mắt, sau đó giống như bị mê hoặc phiêu dạt về phía hắn, khí tức đó thật sự mạnh vô cùng, cảm giác chèn ép vô hình khiến cho lúc này hai người cảm thấy không thể nào thở được, không chỉ như vậy mà còn có một khí tức chết chóc đang đến gần.



Nhưng mà lúc này hai người không động đậy, mặc cho hai người giấy đó phiêu dạt đến rất nhanh hai người giấy đã phiêu dạt đến trước mặt hai người, bọn chúng tung cú đấm về phía Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo.



Cú đấm này khiến cho sắc mặt của hai người đều thay đổi.



Mặc dù hai người đều cảm thấy gì nhưng sức mạnh của cú đấm này cũng quá chân thật, đấm còn chưa tới thì sức mạnh của cú đấm đã cưỡng ép trấn áp lại hai người, cảm giác cái chết đến gần còn mạnh hơn gấp mười lần lúc nãy.



Không thể không nói, lúc này hai người đều hoảng loạn.



Nhưng Diệp Quân nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo không có động đậy, hắn cũng cắn răng không động mà chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy Diệp Quân cũng không hề động đậy đương nhiên ông ta cũng không thể yếu thế, vì vậy ông ta cũng đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.



Giả!



Đều là giả!



Giờ phút này trong đầu hai người chỉ có một tín niệm!



Bịch!



Hai cú đấm lần lượt đấm ở trước ngực của Diệp Quân cùng với chủ nhân bút Đại Đạo...



Một người người trực tiếp bay đến, thoáng chốc đã bay đến ngoài hang, sau đó lại rơi mạnh xuống đất, mặt đất trong chốc lát bị đập ra một cái vực cực lớn...



Chính là chủ nhân bút Đại Đạo!



Diệp Quân không nhúc nhích nhưng mồ hôi lạnh trên mặt đã như mưa, cú đấm của người giấy đó đấm vào lồng ngực của hắn, không có sức lực nào, quả thật là giả...



Nhưng người giấy bên cạnh là thật.



Đáy vực sâu, thân xác của chủ nhân bút Đại Đạo đã vỡ nát, linh hồn của ông ta cũng bị thương nặng, ông ta bò lên run rẩy nói: “Mẹ nó... Một thật một giả... Chơi như vậy đúng không...”

Giọng nói vừa dứt, chủ nhân bút Đại Đạo chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang từ trong động bay ra!



Chủ nhân bút Đại Đạo hoảng hốt, nghĩ cũng không nghĩ hoá thành một đạo ánh đen biến mất trong bóng tối.



Người giết chính là Diệp Quân.



Nhân lúc ông ta bị thương đã lấy mạng của ông ta.



Diệp Quân đương nhiên muốn nhân cơ hội này một kiếm giải quyết chủ nhân bút Đại Đạo, thế nhưng chủ nhân bút Đại Đạo này quả thật chạy quá nhanh, chỉ trong nháy mắt linh hồn đã biến mất không thấy, mà ở nơi này, có rất nhiều nơi cấm kỵ, vì vậy thần thức của hắn không có cách nào mở rộng ra ngoài, cũng không dám mở rộng, thần thức quét qua nếu như quét trúng người của đại lão thì đồng nghĩa là khiêu khích.


Thấy chủ nhân bút Đại Đạo đã chạy đi, sắc mặt của Diệp Quân có chút khó coi, không do dự nhiều hắn quay người về lại trong hang động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện