--- Không phải sợ, Masamune. Cô của con trông lúc nào cũng giận thật nhưng không phải thế đâu.

--- Nhưng mà…vừa nãy cô còn la lên với bố mà.

--- À, lúc đó cô giận thật đấy

--- Kinh, kinh dị quá bố ơi.

--- Ahahaha!!

Trong lúc vô thức, tôi chợt nhớ lại cuộc hội thoại của mình với bố.

Đã một tuần trôi qua kể từ buổi kiểm tra của Sagiri. Kỳ nghỉ xuân đã kết thúc, trường cấp hai cấp ba cũng đã bắt đầu học kỳ mới, đồng thời hai anh em chúng tôi cũng đón mùa xuân thứ ba cùng nhau.

Hôm nay sau khi tan học, tôi đang nói chuyện với Elf ở phòng khách nhà Izumi

“…Nè, Elf, cậu thấy sao?”

“Thấy cái gì sao?”

“Thì cô Kyouka ấy… cô ấy không phải kẻ địch của anh em bọn tôi à?”

Tôi cho rằng tuy cậu ta là người ngoài, nhưng không những biết chuyện của hai anh em lại nhanh nhẹn sắc sảo thì có thể cho chúng tôi một đáp án chính xác.

“Mặt cô ấy trông lúc nào cũng có vẻ khó đăm đăm.”

“Thì hồi trước cô tìm cách tách bọn tôi ra mà, còn có lần định dùng vũ lực lôi Sagiri ra khỏi phòng nữa.”

Kiểm tra định kỳ mà không đạt là cô sẽ dùng phương án đối phó với hikikomori để xử Sagiri, anh em bị chia cắt.

“Vì thế tôi vẫn ghét cô ấy, ra sức bảo vệ Sagiri, nhưng mà….”

Kiểm tra mà cô đưa ra cho con bé rất cơ bản, mục tiêu rất thực tế là khác. Ít nhất không phải loại cố ý bắt chết nhau.

--- Cô ghét Masamue-kun nhất!

--- Sagiri, cháu đã rất cố gắng rồi.

Hình tượng “nữ hoàng băng giá” trong lòng tôi đã sụp đổ.

“Tôi chịu chả hiểu nổi gì luôn, trong đầu chỉ thấy rối mò mò.”

Nghe vậy, Elf lấy tay chống cằm suy nghĩ, nói:

“Trước khi tôi đưa ra ý kiến, có vài chuyện cần phải hỏi anh đã: vì sao cô ấy lại nhận giám hộ hai anh em cậu?”

“…Tôi chịu.”

“Tại sao bây giờ hai người lại có thể sống cùng nhau?”

“Vì tôi nhờ cô thế. Tôi bảo: cháu sẽ nghĩ cách giải quyết chứng hikikomori của Sagiri, cho phép bọn cháu sống cùng nhau đi. Người nhà nên sống với nhau mới đúng.”

“Thế tại sao anh lại ghét người ta?”

“Vì cô ấy muốn dùng vũ lực kéo Sagiri ra khỏi phòng, còn muốn tách anh em bọn tôi ra.”

“Thế…tại sao cô ấy lại dời lịch kiểm tra của Sagiri đến tháng tư?”

“Tôi nói rồi mà? Tôi xin đấy.”

“………..Anh em nhà cậu đều còn là trẻ vị thành niên, sao lại có thể làm việc ở nhà xuất bản.”

“Cô ấy làm người bảo đảm cho bọn tôi. Nếu cô ấy không đồng ý là không làm được đâu.

“Hừm hừm,….” Elf cau mày, sắc mặt rất không tốt.

“Sao thế?”

“Không…còn tưởng anh vốn đầu đất nên mới…xem ra không chỉ có nguyên nhân này. Anh hiểu nhầm cũng phải thôi – cô ấy tính cũng khiến người ta khó hiểu mà.”

“Làm ơn cậu nói kiểu gì mà tôi hiểu được dùm cái.”

“Nói cho mấy đứa siscon như anh dễ hiểu thì thế này: cô ấy là loại em gái mà từng câu từng chữ nói ra đều đầy ám hiệu, chôn chặt ý định của mình ấy.”

Tại sao lại lấy ví dụ em gái? Rút cục Elf nhìn tôi là loại người gì? “Nói cách khác nhé, nếu không có đủ tư liệu sống để giải đáp ám hiệu của cô ấy, anh không hiểu được ý người ta đâu. Anh sẽ thấy người ta lúc nào cũng đang che giấu cái gì quan trọng ấy.”

“Thế à….”

“Nếu có ai có thể lý giải lời của cô ấy chắc chắn không phải tôi rồi, phải là ai mà thường xuyên gặp người ta cơ.”

Xem ra sắc sảo như Elf cũng không xem thấu được nội tâm cô Kyouka rồi.

“Thôi vậy….tôi cũng còn mỗi cô ấy là người thân ruột thịt thôi…từ nay về sau sẽ thử gặp nhau nhiều hơn.” Tôi thở dài, sau đó nói:

“Elf.”

“Hửm?”

“Chúc mừng lên lớp.”

“Anh cũng thế.”

Thử gặp nhau nhiều hơn – sau khi quyết định vậy không lâu thì quả thực chúng tôi gặp lại nhau.

“Masamue-kun, cô có chuyện này muốn nói, cháu đi với cô ra quán café một chút nhé?” Cô nói với tôi qua điện thoại.

“Đến nhà cũng được mà cô?”

“….Nhưng cô đến Sagiri lại căng thẳng nữa.”

Giọng cô trầm xuống. Nhưng kể cả thế, tôi cũng có cảm giác như vừa nhảy xuống hầm nước đá đóng băng.

--- Không phải sợ, Masamune.

Hiểu rồi…dù sao cũng đã quyết định phải đối mặt với cô nhiều hơn.

“Nếu thỉnh thoảng gặp tý cũng không sao đâu ạ…Sagiri bảo thế.”

“Sagiri…bảo thế?”

“Vâng ạ. 「Nhưng gặp trực tiếp em vẫn sợ 」, 「Người nhà mà cũng không thể gặp nhau, cháu xin lỗi 」 - nó nói thế ạ.”

“…………………….……….Thế à. Xem ra con bé thay đổi không ít nhỉ.”

Chỉ một chốc sau là cô đến, xem ra lúc gần đến nơi mới gọi điện thoại.

“Chào cô ạ.”

“….Cô đã về đây.”

Tôi ra cửa đón cô như một gia đình – dù mới đây thôi còn không coi cô là người nhà. Tuy nói rất biết ơn, nhưng tôi vẫn coi cô là “kẻ địch” muốn chia cắt anh em bọn tôi. Nói thật, biết sai rồi mà còn không sửa nổi.

Chỉ cần cái gì dính đến em gái là rất dễ mất bình tĩnh, coi người khác là địch – từng có người khuyên như thế. Rất không may là đến nay vẫn không chữa được bệnh này.

Tôi ngồi đối diện với cô trong phòng khách, không chờ mang trà bánh ra, cô đã nói luôn.

“Masamue-kun, cháu muốn hỏi cô vài chuyện phải không?”

Xem ra cô định nói cái này. Cũng là cơ hội hiếm có, muốn coi cô như người nhà thì càng phải hiểu rõ cô hơn.

Nuốt miếng nước bọt, tôi lên tiếng:

“….Cháu muốn hỏi hai chuyện ạ.”

Ánh mắt nhìn sang lạnh như băng.

“Thứ nhất, vì sao cô đồng ý nhận nuôi anh em bọn cháu?”

Cô nhíu mày. Tôi cẩn thận quan sát từng nét biểu cảm nhỏ nhất của cô, vừa nói tiếp

“Cháu chưa từng được nghe lý do này, nếu tiện mong cô trả lời cháu.”

“…………………….”

Cô vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Cũng không chờ câu trả lời, câu hỏi sau đã tới

“…Cháu vẫn nghĩ là cô ghét cháu. Cô với mẹ cháu chả cãi nhau liên tục đấy thôi. Cháu có thể thấy quan hệ giữa hai người rất kém….nên chắc cô ghét lây sang cả con mẹ là cháu chứ?”

“!”

“Nhưng cô lại nhận nuôi bọn cháu, cháu không hiểu nổi vì sao.”

“…..Nếu cô ghét trẻ con…cô đã không nhận nuôi rồi.”

Giọng cô tràn ngập đau thương, nhưng nét mặt lại không như thế. Nét mặt đó như đang nói “Sao lại nhận nuôi? Là vì muốn đích thân giết cháu!”

“Masamue-kun…đúng là cô với mẹ cháu có rất nhiều chuyện phức tạp. Nếu hỏi cô có ghét không…thì cô trả lời là cực kỳ ghét. Nhưng cháu thì…cô không ghét. Cháu còn là trẻ con, nhưng đã làm được bao nhiêu là chuyện….từ bé đã biết nghĩ cho người khác rồi.”

Đến lúc khen ngợi, đột nhiên giọng cô thấp hẳn xuống.

“Vừa mới lớn…đã gặp chuyện không may rồi….lớn lên không có mẹ…không có người lớn để làm nũng…cho nên…”

Lúc mắng tôi thì nói rõ ràng lắm, giờ lại….thật là khó hiểu.

“Cũng là hiểu nhầm thôi.”

Tuy nét mặt cô vẫn kinh khủng như trước, nhưng chẳng hiểu sao lại có chút ủ rũ.

“Nói cách khác, cô vì….thương hại tình cảnh của cháy nên mới nhận nuôi?”

“Không đúng.” Câu trả lời đầy dứt khoát.

“Thế, tại sao ạ?”

“…………..”

Chúng tôi ngồi nhìn nhau. Sau một lúc im lặng, cô từ từ lên tiếng:

“Cô từ chối trả lời.”

“Cô không thể nói cho cháu nghe nguyên nhân sao?”

“Không.”

“Vì sao ạ?”

“Vì như thế bất lợi cho cô. Chẳng qua là…..”

“Chẳng qua là?”

“Cô hy vọng cháu được hạnh phúc. Đây là cô thật lòng mong đợi.”

“……..Cháu hiểu rồi ạ.”

Bình thường, những lúc thế này người lớn tùy tiện bịa ra lý do nào mà chả được.

Bất lợi, vì thế từ chối trả lời. Cô đã trả lời như vậy. Xem ra cô khác xa tôi tưởng tượng, thẳng thẳn trung thực quá mức. Vừa thật thà vừa ngốc, như một cái máy tính không biết tùy cơ ứng biến, chỉ có thể đóng vai trò người giám hộ của anh em bọn tôi mà thôi.

“Chuyện thứ hai là về em cháu --- rút cục cô có ý kiến thế nào về chuyện của Sagiri ạ?”

Nếu như không nói thẳng điểm này thì đáng tiếc, tôi không tin tưởng cô cho được. Mấy hôm trước thôi tôi còn tưởng cô ghét cả tôi lẫn em nó, thực sự là hiểu nhầm sao? Nhất định phải làm rõ mới xong.

Vẫn mang bộ mặt hoàn toàn không lộ ra chút biểu cảm gì, cô đáp:

“Nó là bé ngoan. Ít nhất giờ cô nghĩ thế.”

“Ý cô là, trước kia cô không nghĩ thế?”

“Nếu phải trả lời…cô không biết về chuyện của con bé.”

Cũng đúng. Khi cô nhận nuôi bọn tôi thì hai người còn chưa biết mặt nhau là khác.

“Nhưng mà” Cô nói tiếp “…Sau việc lần đó, sau khi cô biết nó là hikikomori, cô cảm thấy hai anh em cháu không nên sống cùng nhau. Rõ ràng là như thế sẽ gây áp lực cực lớn cho cháu. Vừa học vừa làm, lại phải chăm sóc em gái hikikomori, trong khi đó còn phải tìm cách chữa lành vết thương lòng của con bé…so với lúc cháu với bố sống cùng nhau thì càng vất vả hơn. Làm người giám hộ, cô không thể trơ mắt coi như không thấy được.”

--- Cháu phải được hạnh phúc

Ý cô là vậy. Sau đó, bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi một câu đơn giản:

“Giờ, cháu có hạnh phúc không?”

Tôi cười đáp:

“Có. Rất hạnh phúc ạ. Có em gái yêu quý. Có công việc thú vị. Có ước mơ đang trên đà thực hiện.”

“Vậy là tốt rồi. Xem ra cô không cần phải lo lắng nữa.” Cô trả lời, ánh mắt vẫn lạnh như băng.

Về chuyện cô rất hiếm khi cười, tôi cũng không khó hiểu lắm --- chỉ cần so sánh lúc cô nổi điên lên với bố và bây giờ là thấy khác nhau ở đâu.

--- Ai, ai bảo em muốn ăn mừng sinh nhật của mình chứ!

--- Nii-san! Thiệt là! Cứ thỉnh thoảng lại đột nhiên…..hừm, em không biết, cũng không cười! Đừng có nhìn mặt em! Nii-san….em ghét anh lắm!!

Hai năm trước…em gái không ra khỏi phòng, tôi cũng không khá gì hơn – bố mẹ qua đời, anh em đều chịu vết thương lòng nghiêm trọng. Nhưng, không chỉ có anh em chúng tôi --- ở đây còn một người nữa, một cô em gái cũng mất đi nụ cười…cơ bản là thế.

“Cuối cùng thì cô đã hiểu, với hai cháu, sống cùng nhau đã coi là hạnh phúc nhất rồi ---”

Tuy trông như giận, thực tế “nữ hoàng băng giá” lại đang cười – ít nhất tôi cảm thấy thế.

“ ---- Nhưng mà, Masamue-kun, hai cháu sống với nhau có thật sự tốt hay không lại là chuyện khác.”

“Ớ!?”

“Nghe Sagiri nói xong, lại đọc tác phẩm của cháu….cô có cảm giác cứ để hai đứa sống với nhau sẽ càng lúc càng nguy hiểm.”

“Ới!? Ôi!?”

“Vì thế từ nay về sau, cô sẽ càng tăng cường giám sát hai đứa…mặt cháu làm sao thế hả? Cháu chả nói thỉnh thoảng đến cũng không việc gì còn gì.”

“Dạ vâng, đúng thế ạ….”

“Thế thì tốt rồi.”

“Ực….”

Thiên tân vạn khổ mới nghe Sagiri bảo “thích” mình! Giờ lại đụng phải cô nữa!

“Thế cô về đây.”

Nói xong, cô đứng dậy. Đến lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào tôi nói:

“Nghe kỹ những gì cô nói này, Masamue-kun. Cô không có yêu cầu gì lớn lao ở cháu cả. Giấc mơ, công việc, cô không đòi hỏi gì ở cháu hết. Nếu cháu không cảm thấy hạnh phúc nữa, buông tha đi cũng được. Chỉ cần cháu muốn, nói với cô một tiếng là xong, lúc nào cũng được.”

“Đến lúc đó, cô sẽ mang cháu đi.”

Đôi mắt lạnh như băng lúc này mới thu lại, cô đã rời đi.

Không lâu sau đó, Kusanagi-senpai cũng mò tới. Sau khi gọi điện hỏi kỹ là cô không có ở đây anh ta mới dám đến.

Xem ra lần đầu gặp nhau khiến anh ấy bị chấn thương tâm lý khá nặng đấy --- mà nếu gặp nữa có khi cô lại có ấn tượng xấu về đám tác giả light novel. Tình huống này đúng là không nên xuất hiện ở nhà.

Thế cái anh tác giả light novel này định đến đây làm gì nữa nhỉ?

“Izumi, anh phải xin lỗi chú vụ lần trước.”

Hóa ra là đến xin lỗi. Anh ấy mang tiền giặt thảm cộng đồ ăn đến xin lỗi...mặc dù lần trước người khác “cho chó ăn chè” ở đây….xem ra cũng còn chơi được.

“Không sao, chuyện cũng qua rồi mà.”

“Thế thì đỡ quá. Hôm đó về nhà tỉnh rượu rồi --- nghĩ lại cũng thấy áy náy quá, trong bụng cứ bồn chồn mà không dám gọi..”

Xem ra cũng biết nghĩ đấy, nhưng mà hơi nhát gan.

So với bộ dạng vênh váo khi có tác phẩm lên anime, đây mới là con người thật của anh ấy. Hôm nay anh ta cosplay Cloud[note887], áo đen không tay, trang sức bạc

“Để tỏ lòng hối lỗi, anh mua bánh cho chú này, thích không?”

Là loại bánh mà tôi thích nhất, loại này có khi còn ngon nhất trên đời ấy chứ!

“Vừa nãy đã nói rồi, chuyện Shidou-kun nôn ra em cũng tha thứ rồi. Cả chuyện anh khiến cô Kyouka có ấn tượng xấu với tác giả light novel nữa.”

“Thế thì tốt…nếu em đã tha lỗi, có thể nghe anh trút bầu tâm sự được không?”

“Nếu nói ngay cửa này cũng được thì ok.”

“….Vào nhà có được không?”

“Xem ra sẽ nói lâu nhỉ --- anh vẫn khó chịu à?”

“Làm sao mà hết nhanh thế được. Con người một khi gặp chuyện gì đau lòng sẽ chán nản vô cùng, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh tượng tàn nhẫn khi trước, cho dù uống rượu hay làm việc cũng không quên đi được. Mấy thằng đang chán nản mà chớp mắt khôi phục được chỉ có trong light novel thôi, đời thật đâu có đẹp vậy. Thế nên anh mới khó chịu đây này.”

Đó, lại lải nhải rồi. Ừm, mà tôi cũng đồng ý với ý kiến vừa rồi. Đang đau lòng chán nản bảo hồi phục ngay sao được. Cho dù có ra vẻ hồi phục cũng chỉ làm bộ thôi. Vết thương lòng sẽ lưu lại sẹo – ngày qua ngày chỉ nặng thêm.

Có người sẽ vì thế mà không bao giờ cười nổi nữa. Có người sẽ suốt ngày lê la ngoài đường. Lại có người có thể vì thế mà biến thành hikikomori…

Hơn nữa điều đó không chỉ giới hạn trong tình trạng của chúng tôi. Tuy bản thân không lạc quan đến độ tuyên bố “Thế mới là cuộc sống”, nhưng trong đời ai mà bị vậy rồi cứ nhịn, đều đa số cả đời chịu ảnh hưởng.

Cho nên người ta mới cần đi học, mới cần đọc những câu truyện tràn đầy hy vọng để quên đi cuộc sống đáng buồn.

“Chà, xem ra Kusanagi-senpai cũng bình thường lại rồi.”

“Ừ, lên anime xong anh cứ như bị ma nhập vậy. Mấy câu ngu xuẩn khi đó nói ra quên sạch rồi.”

Anh ấy vốn là người khá tiêu cực, hoàn toàn trái ngược với Elf.

“Giờ blueray của anime Pure Love đã làm đến quyển ba, trong đó có cảnh suối nước nóng, đám sương mù đã bị xóa sạch rồi.”

“Đương nhiên, chỉnh sửa như thế trong anime cũng đâu hiếm.”

“Bình thường thì không sao, nhưng lần này lại bị chê vì lý do chết tiệt là 「Nhân vật nữ chính vú to quá 」!”

“…………”

Thật không biết nên phản ứng thế nào luôn.

“Người hâm mộ của anh ném gạch kinh hoàng luôn! 「Vú to là ý kiến của tác giả phải không! 」, 「Màu gì mà khó coi quá! 」 -- một loạt tin nhắn như mưa ném lên blog của anh!”

“Kể ra cũng dở….ý anh là không nên nói thế phải không?”

“Ý anh không phải thế. Có thể người ngoài sẽ bảo ai nói thế đầu óc có vấn đề, nhưng anh thấy họ đã bỏ tiền ra mua tác phẩm của mình thì có chán cũng không thể miệt thị họ được. Anh thật lòng nghĩ thế. Nhưng mà!”

“Nhưng mà?”

“Cái đám đó thì ngốc thật! Đúng là đồ ngốc! Ngốc kinh khủng luôn! Nói mấy cái đó với anh thì có tác dụng gì? Lúc anh kiểm tra nào có thấy vú đâu mà biết nó to hay nhỏ thế nào! Anh làm gì có siêu năng lực kinh thế? Điên thật, ngày nào anh cũng như kiến bò trên chảo nóng! Cảm giác như thể phụ huynh bị trường gọi đến để nghe kể tội con cái ấy! Mệt muốn chết luôn, còn định làm tình làm tội nhau đến bao giờ….”

Cái này chắc chắn không bao giờ được phép đến tai độc giả, toàn kêu ca phàn nàn của tác giả cả đấy.

“Hôm nay cũng thế, anh là tác giả mà phải chạy đi tìm người phụ trách nhờ khó ‘Làm ơn khoe vú của nhân vật ấy ít đi một chút’!”

Tuy bảo anh ta cũng có nhược điểm, nhưng ít ra rất yêu quý người hâm mộ. Những lời tràn đầy bực tức khó nghe ban nãy cũng không dấu được điểm này. Cần phải học tập mặt này của anh ta.

“Ôi trời, mấy tháng liền cứ loanh quanh mấy cái vụ này, thậm chí chả có thời gian viết lách gì nữa…suýt nữa quên mất nghề chính của mình.”

Anh ta thở hắt ra, nói tiếp:

“Izumi…thế giới không dễ sống tý nào. Trong lòng anh đang rất khó chịu, chỉ muốn đi nói toẹt mấy mặt tối của cái nghề này.”

“Nói lung tung thế đủ rồi đấy, anh dừng lại em nhờ.”

“Chú nhầm, Izumi. Anh không phải vì thấy chú là tác giả mới hoặc tiểu thuyết gia nên mới nói. Đơn giản là đang xả một bụng tức ra ngoài thôi.”

Nghe từ nãy đến giờ tưởng anh ấy ngại không nói thẳng, hóa ra là nói lung tung.

“Giờ anh đang cần biến sự phẫn nộ của mình với thế giới thành động lực làm việc. So với ngồi chán nản, làm việc rõ ràng có lợi hơn, nhưng e là cũng không duy trì được lâu. Không biết là một ngày hay một năm, nhưng trong tương lai không xa anh sẽ không viết nổi nữa, đến lúc đó là tiêu rồi.”

“Trước khi lên anime anh cũng nói thế rồi.”

Đúng là chứng nào tật nấy…

“Không, lần này thật. Sự nghiệp của anh đang thực sự gặp nguy hiểm thật. Giờ anh mới hiểu cảm giác có anime rồi vụt tắt của vài đàn anh đi trước là tại sao rồi.”

Nói đến đây, lửa nhiệt tình của anh ta tịt ngóm, vươn vai một cái, tuyên bố:

“Phù, gọi em ra để trút bầu tâm sự khoái thật, thoải mái quá.”

“Em tưởng anh đến xin lỗi em chứ!!?”

“Thôi anh về đây, còn nhiều việc phải làm lắm.” Vừa nói, anh ta vừa quay người chuẩn bị đi.

“Còn nhiều việc phải làm?”

“Thì công việc chứ sao. Tuy sắp chết đến nơi, nhưng cho dù chỉ còn một hơi thở, chỉ còn có thể cầm bút….anh sẽ tiếp tục viết. Tiền gửi ngân hàng cũng sắp hết rồi….”

Giờ mới là giọng tsundere trăm phần trăm này.

Hôm sau, sau khi tan học, tôi đến nhà ga Kita-Senju gặp Megumi. Theo đề nghị của cô nhóc, chúng tôi kiếm một quán café ngồi, sau đó tôi đãi bánh ngọt.

“Cảm ơn nhé, Onii-san!”

“Thoải mái đi.”

“Ehehe, để cho một anh con trai hơn tuổi mời, em thấy mình cứ như người lớn rồi ấy.”

Nghe kiểu nói này cứ như thể mình là loại đàn ông đi lung tung nhặt gái về ấy….

Sau đó, hai chúng tôi cùng nhau đi về phía Arakawa. Hai bên đường trồng đầy hoa anh đào, kéo dài mãi ra xa. Đi dọc quãng đường cũng khiến tâm trạng người ta tốt hơn trước nhiều.

“Ya – vừa đúng dịp hoa nở.”

“Fufufu, đây là điểm hẹn hò đang nóng nhất gần đây nhá. Em vẫn định rủ anh đi đó.”

“À, thế à.”

Megumi cười hì hì. Lên năm hai, cô nhóc càng có vẻ trưởng thành hơn trước.

“Megumi! Đừng kéo tay anh nào!”

“Ơ? Trông mặt anh phởn chưa kìa!”

Làm gì có! Mau bỏ tay anh ra!

“Mà này ---“

“Ừm? Gì ạ?”

“Hôm nay lý do anh mời em…”

“Thì anh định cảm ơn em lần trước còn gì?”

“Đó cũng là một trong các nguyên nhân – em còn nhớ vụ tặng quà đáp lễ hồi Valentine trắng không?”

Chính là lúc tôi nhận được cả một danh sách đó.

“À, vâng. Có ạ.”

“Anh đau hết cả đầu…nhưng cuối cùng cũng quyết định giờ sẽ đáp lại cho em.”

“Ơ? Onii-san, anh nói gì lạ vậy?”

Vừa nói, cô nhóc vừa giơ ví trong tay lên vẫy vẫy. Những cánh hoa anh đào bay múa thật đáng yêu.

“Quà Valentine trắng em đã nhận được rồi mà?”

“Ơ?”

Thế là thế nào?

“Anh không nhớ ạ? Trong danh sách quà có một khoản đặc biệt đó?”

Nhìn tôi vẫn mù mịt, cô nhóc bĩu môi, thì thầm “Quà đặc biệt! Onii-san cho Izumi-chan đi học!”

“À…..”

“Quà đáp lễ rất tuyệt vời, em xin nhé. Hì hì.”

“Thiệt là…”

Nếu với ai cô nhóc cũng thế này thì quả thật được mọi người yêu quý cũng dễ hiểu thôi.

Thế thì – cuối cùng, để tôi kể nốt phần Sagiri nào.

Mùng một tháng tư, ngày tiến hành Kiếm tra định kỳ đó ---

…..Mình cũng thích.

Một câu của Sagiri không khác gì lời tỏ tình với tôi.

--- Em thích người khác rồi.

Trước kia, khi tôi tỏ tình, đây là câu trả lời của nó. Chả lẽ người nó thích là…

Cần phải nói rõ ràng khoản này ra mới được – tuy tính là tính thế, nhưng sau đó con bé cả ngày trốn trong căn phòng khóa kín, không thấy mặt đâu cả.

Tuy lúc mang cơm đến cũng nói được dăm ba câu, nhưng tóm lại mấy ngày nay gần như chả nói được mấy.

Thật ra mà nói, tôi có thể lựa lúc nó mang cơm vào mà đè cửa xông vào theo, nhưng thật sự không dám – xấu hổ lắm. Ngượng lắm….sợ nghe đáp án lắm.

Tóm lại là nhát, không dám đi hỏi.

“…Guh…guh….”

Mấy ngày nay chỉ quanh quẩn trong phòng khách đi tới đi lui, trong đầu chỉ có mỗi khuôn mặt của nó.

Hôm nay cũng thế -- vừa nghĩ đến đó thì…

Rầm rầm!

Trần nhà lại vang lên tiếng đập ầm ầm. Tiếng này có nghĩa là --- “Em có chuyện muốn nói, lên đây.”

Nếu nó đã gọi thì không đi cũng không được. Chuẩn bị tinh thần xong, tôi lên lầu, gõ cửa căn phòng khóa kín

“………………”

Không hiểu sao hôm nay con bé mặc rất đẹp. Nhìn tôi một cái mà nó đã đỏ mặt liền. Dám khẳng định chính bản thân cũng thế mà thôi.

Tôi thừa hiểu tình trạng này với cả hai anh em đều rất kỳ quái – vừa tỏ tình xong, được câu trả lời “thích nhất” có mấy ngày, giờ khẳng định nó sẽ nói chuyện “tỏ tình”. Tình huống này căng thẳng đến mức có ngất xỉu cũng không có gì là khó hiểu cả.

“…………………”

“…………………”

Cả hai trầm mặc không nói gì. Một lúc lâu sau, tôi mới quyết định lên tiếng:

“Cái này….” * 2

Nói đến đây, cả hai lại yên lặng.

“…….Mời anh.”

Sagiri nói. Được, vậy thì nói thôi.

“Sagỉi…cái này…..thì là cái em nói mấy hôm trước đó….”

“ ~~~~~~~~~~~~~~ ”

Hai mắt nó đã rơm rớm, mặt càng thêm đỏ.

“Cái, cái đó đấy….”

“Ừm, ừm…”

Sagiri nhìn mặt tôi, đáp:

“….Em, em thích anh.”

“-----------“

Ôi…trực tiếp sao….ôi…muốn tan chảy quá



“Với tư cách một cô em gái.”

“---------Hả?”

“Nii-san, anh muốn làm anh trai thực thụ của em phải không?”

“…..À…à…à….ừ, anh có nói thế thật.”

“Anh em không được thể yêu nhau, đúng không?”

“….Ừ, anh cũng từng nói thế.”

“Thế, em gái như em quý anh, có vấn đề gì không?

“Mwu….tốt rồi mà, còn định nói gì nữa không” Nó sưng mặt lên.

“…..Không”

--- Cảm giác như nó trả thù mình ấy nhỉ. Sao lại có cảm giác này? Khó hiểu quá.

“Hà….” Tôi thả lỏng hai vai. Nói thật, tuy có chút mất hứng nhưng lại thấy an tâm.

Nhìn tôi như vậy, Sagiri nói “anh cứ như đồ ngốc vậy”, giọng đầy giận dỗi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện