Giờ là tháng năm. Đã được nửa tháng kể từ ngày đó.
Tôi vẫn đang chìm trong việc, nhưng thỉnh thoảng vẫn lui tới phòng làm việc của Elf.
Có ba lý do tất cả.
Thứ nhất : người ta là tác giả mấy cuốn bán chạy nhất, có khi tham khảo được cái gì cũng nên
Thứ hai : để do thám.
Mà quan trọng nhất là lý do thứ ba : tác giả nổi tiếng sống ngay cạnh khiến tôi nổi máu tò mò.
Đương nhiên chả phải yêu ghét gì người ta.
Đâu có phải thế chứ….
Chỉ là thái độ làm việc của Elf thực sự nằm ngoài tưởng tượng của tôi.
“Nghe! Tôi! Nói! Nèèèèèèèèèèèèèèè!!!!!”
Giọng nói đầy giận giữ của tôi lại vang lên từ phòng làm việc của Elf.
“Đi làm việc đi!”
“Oa! Chả có hứng ~!”
Elf lăn qua lăn lại trên ghế mới mua đáp bằng giọng lười vô hạn độ.
Sau giờ học, tôi đến nhà của Elf – cung điện pha lê.
Lúc đó mới thấy cậu ta nằm ườn ra thế này. Vị tác giả nổi tiếng chả chịu làm việc gì cả. Thậm chí tôi còn chưa từng thấy cậu ta gõ một chữ vào là khác.
Lười quá mức! Đừng quên là người hâm mộ của cậu đang đứng ngay đây đấy!
Sách của cậu làm tôi cảm động quá! Tôi không thể cho phép tác giả yêu thích của mình nằm lười thế này được!
“Không hứng thế này không hứng thế kia, ngày nào cậu chả nói thế! Tôi không đến đây để nghe cậu mạnh mồm hay nằm chơi đâu! Cứ thế này cậu định kiếm đâu ra bản thảo hả?”
“Thế thì sao?”
“Thế thì sao? Cậu bảo cậu sẽ viết một bộ nữa để thành anime với một bộ để đem đấu với tôi còn gì? Hạn cuối là cuốit háng này còn gì? Cậu không thấy tình hình hiện tại rất không ổn à?”
“Biên tập viên của tôi cũng nói thế, nhưng tôi có là cuối tháng sẽ có đâu ~ mà tôi cũng chả nhớ là có đồng ý cái hạn cuối này ~ Với cả tôi một chữ cũng chưa viết nè…hừm…cứ đà này….”
Elf một tay vừa bấm gamepad điên cuồng, một mặt cười giả ngu:
“Ehehe, mà cũng có sao đâu? Hạn cuối các loại cũng chỉ là món đồ chơi thôi mà. Tôi thích cao su đến bao giờ mà chả được. Và rồi…rồi sao nhỉ? Thiên tài như tôi thì còn cần gì bản thảo – phải không? Tôi chả cần! Chỉ cần quẳng gánh nặng đi mà giành lấy tự do, tôi mới viết được….”
“Cậu bị ngốc à?”
…Kỳ quái thật. Lúc nãy còn trông ngầu thế mà…
Đúng là đồ bỏ đi! Khi đó mình nhầm rồi!
Sao cậu ta có thể đối mặt với hạn chót đang tới mà còn cười hì hì ngồi chơi được nhỉ? Không thể tin nổi. Giờ đâu phải lúc ngồi chơi Monster Hunter chứ? “Này này Yamada-sensei…cậu nói mình sẽ viết ra bộ light novel đệ nhất mà, phải không?”
“Chắc chắn là sẽ viết rồi. Giờ tôi đang tập trung ma lực đây. Cần tích đủ lực mới viết ra nổi kiệt tác. Thế nên đừng làm phiền tôi nữa.”
Lại kiếm cớ nữa rồi. Nghe hoài chán chả buồn nói nữa. Biên tập viên của cậu ta chắc khổ lắm.
“Mà này, Masamune, lại chơi cùng đi. Tôi có cái tay cầm nữa nằm đâu đó quanh đây đấy.”
“Chơi cái búa ấy!”
“Thế đi pha trà đi. Thật là, chậm chạp quá.”
“Cậu nghĩ cậu là ai hả?”
Cho dù tôi đẵ bắt đầu to tiếng, Elf cứ nằm ườn trên ghế thậm chí không rời mắt khỏi màn hình.
“Phiền ghê ta ~ nhìn cậu kìa, cậu tự coi mình là nô bộc của tôi à?”
“Tôi là người hâm mộ của cậu chứ không phải nô bộc!”
“Chả sao, cậu chả lẽ không thể chăm sóc một thiếu nữ xinh đẹp sống thui thủi một mình như tôi à?”
“Đi tìm Ryuji của Toradora mà nhờ! Thực tế làm gì có ai như thế! Với cả ---“
Tôi nhìn lướt qua phòng làm việc của Elf.
Đống thùng giấy như một tòa núi nhỏ đã được dọn đi chỗ khác. Sàn được lau sạch, đồ nội thất sáng choang. Ryuji có ở đây thật cũng chả có việc gì để làm.
“ – Cậu cũng chả phải Aisaka Taiga mà sao phòng này sạch thế? Quỷ lười như cậu mà cũng biết quét dọn cơ à?”
“Coi như là có. Với cả phòng mà bẩn thỉu thì khó chịu lắm.”
“Hừm….”
Cậu ta quét dọn vì mình à?
Lần đầu tiên được mời vào đây, cảm giác của tôi rất phức tạp. Nhưng dần dần cách nói chuyện của chúng tôi cũng trở nên thân cận hơn.
Chả lẽ vì thế mà kết thân? Khó hiểu quá.
“Mà này….”
Nhìn kỹ thì có vẻ vừa mới được quét dọn thôi. Trường tôi cũng gần nhà, vì thế tan học là đến đây luôn. Chả lé sau khi tan trường Elf cũng về sớm quét dọn à? Tôi tò mò hỏi:
“Mà này, trường cậu ở đâu đấy? Hay đi học cùng trường với em gái tôi?”
“Tôi không đi học.”
“Hả?”
“Đi thế nào được? Với cả tôi cũng chả cần.”
Elf chả buồn nhỏm dậy, cứ nằm ườn ra trả lời.
Hả? Không đi học…Thế nghĩa là….
“…Cậu mới có bằng tốt nghiệp tiểu học thôi à?”
“Anh..tôi cấm anh nói từ đó!”
Một câu của tôi biến thành lưỡi dao đâm phập vào lưng Elf khiến cậu ta nhỏm dậy. Cặp đùi trắng nõn hơi lộ ra dưới váy. So với bộ lolita hàng ngày thì thế này trông mát mẻ hơn nhiều.
“Anh, anh anh anh anh…! Tự vạch áo cho người xem lưng bao giờ không! Anh bảo ai còn đang học tiểu học hả?”
“Cậu chứ ai. Cậu chưa lên cấp hai chứ gì. Chắc chắn là thế.”
“….Kuh.”
“Thế là không tốt đâu nhé Yamada-sensei. Có mỗi bằng tốt nghiệp tiểu học là không được đâu nhé! Mặc dù không biết nghề khác thế nào chứ tiểu thuyết gia còn học tiểu học là không ổn rồi.”
“Thế sao?”
“Đúng thế! Tiểu thuyết gia lúc đó cũng chỉ ngang với freelancer như trong Final Fantasy 5 mà thôi. Lớp nhân vật ở tầng chót chọt ấy mà.”[1]
“Này, cái câu cuối cùng của anh nghĩa là gì hả?”
Tôi lờ Elf đi và tiếp tục:
“Có mỗi bằng tốt nghiệp tiểu học thì phí quá. Người ta cả đời chỉ có một cơ hội để học cấp hai thôi đấy! Nhanh đi học đi! Chọn đại trường nào cũng được!”
“Đã bảo không cần cơ mà! Sao tôi phải đi chứ? Tôi đã là tác giả bán chạy nhất rồi.”
“Cậu! Cậu vừa nói!....”
Tôi tròn mắt:
“Tôi, tôi tôi tôi tôi…tôi bị một đứa nhóc chỉ có bằng tốt nghiệp tiểu học đánh bại sao?”
Sao lại thế này…Sao lại có thể thế này….
Thật là đả kích quá lớn. Tôi không sao chấp nhận được sự thật này.
Tôi rất muốn đi hỏi những người lớn học cao biết rộng, công việc thành đạt…để kể cho họ nghe về cô hậu bối phiền phức mới tốt nghiệp tiểu học này. Hỏi họ ‘Đi học đại học có đáng không’, hỏi họ ‘Tác giả chả có kinh nghiệm xã hội thì sao~’. Chắc chắn họ sẽ rất không cam lòng.
“Nét mặt của anh kiểu gì thế hả?” Elf xen vào “Với cả -- em gái anh cũng thế còn gì?”
“….Tôi từng kể cho cậu nghe về em gái tôi à?”
“Chưa, nhưng đồng loại của nhau tôi nhìn là nhận ra ngay. Cô bé ấy ngày nào cũng ru rú trong phòng còn gì.”
“Ừ thì….”
Đồ ngốc Sagiri này! Anh đã bảo em kéo rèm vào rồi cơ mà!
Con bé là hikikomori mà sao còn mở rèm nhỉ? Bộ muốn phiền toái đến cửa à?
Cứ kéo rèm lại là xong rồi…
Nhưng mà….
Elf có biết Sagiri là hikikomori không nhi? Mà thôi, chỉ cần cậu ta không nhận ra con bé là Eromanga-sensei là được.
“Tâm ý của anh đem cho em gái anh đi.”
“Con bé thì được vì nó vừa đáng yêu vừa chăm chỉ. Cậu thì không vì cậu vừa lười vừa không dễ thương gì cả.”
“Hả? Tôi dễ thương hơn chứ?”
“Làm gì có.”
Cậu còn chả có tư cách để so sánh với con bé.
“Kuh…! Cô nhóc ấy suốt ngày chỉ ngồi trong phòng vẽ thôi! Dân chuyên nghiệp như tôi rõ ràng là phải đổ mồ hôi nhiều hơn chứ!”
Không phải chỉ mình cậu mới là dân chuyên nghiệp đâu… Đương nhiên tôi không thể nói thế ra được.
“Tóm lại” Tôi quay lại chủ đề chính ”Đi làm việc đi.”
“Đã bảo là ~ không có hứng mà. Anh có hiểu tiếng người không đấy?”
“Có hứng hay không không quan trọng. Công việc nghĩa là ngày nào cũng phải cày.”
“Hả?”
Elf nghe có vẻ giật mình.Cậu ta tái mặt run rẩy như thể vừa gặp ma vậy.
“Anh, anh…anh…lẽ nào…anh không biết mệt sao? Từ trước đến nay…đến nay…lẽ nào anh cứ thế mà viết tiểu thuyết sao?”
“Đương nhiên rồi. Tỷ lệ bị loại của tôi cao lắm, bắt buộc ngày nào cũng phải viết ---“
“Không có hứng thì đừng viếtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt!!!!”
*Chát*. Elf vung tay tát tôi một cái.
“???”
Đương nhiên tôi chả hiểu đầu đuôi thế nào cả, chỉ có thể bụm mặt đau đớn.
“Ngu xuẩn….anh anh anh…anh ngu quá trời luôn! Tôi hiểu rồi…hiểu cả rồi…! Anh viết kiểu đó nên thảo nào sách của anh chán chết!”
“Cậu, cậu nói gì ….?”
“Đã không có hứng thì viết cũng chả ra gì đâu! Đơn giản thế mà anh cũng không hiểu sao? Anh ngu như heo ấy!”
Xem ra Yamada-sensei giận thật rồi. Có vẻ cậu ta không chịu nổi quan điểm của tôi khi nãy.
“Nhưng mà nghề của bọn minh là bất kể thế nào cũng phải viết cơ mà?”
“Thế mới bảo anh là ngu mà! Truyện ‘không có hứng viết cho xong’ kém xa truyện ‘viết lúc nhiệt tình hứng thú’!”
“Nhưng mà….”
“Im ngay! Trừ khi nhiệt tình hứng thú dâng tràn còn lại đừng có viết lách gì hết! Nếu không chẳng những anh chả thế nào viết đúng bút lực của mình, anh còn không thấy vui vẻ gì nữa cơ…Giống như là…làm cho qua chuyện ấy.”
“…….”
Những gì cậu ta nói…Tôi không phải là không hiểu, nhưng mà….
“Lẽ nào…từ trước đến nay cậu làm việc theo cách đó sao?”
Rút cục tôi cũng hỏi được cậu ta làm việc như thế nào – có điều câu trả lời khiến tôi bị bất ngờ.
“Tôi, tôi có bao giờ làm việc đâu.”
“Hả? Nhưng cậu là tác giả nổi tiếng bán chạy cơ mà?”
“Đương nhiên. Nhưng đó là vì sở thích mà viết thôi.”
“Cái…gì?”
Elf nhỏm dậy đi tới bàn. Cậu ta cầm máy tính xách tay lên nói:
“Tôi trở thành tiểu tuyết gia vì sở thích thôi.”
Tôi nhất thời nói không nên lời. Tác giả có doanh thu gấp mười lần tôi..vừa nói gì vậy? Vì sở thích sao?
“Đơn giản mà nói với tôi nó là một trò giải trí. Mặc dù có người gọi đấy là công việc, nhưng tôi chưa từng nghĩ thế. Viết tiểu tuyết với tôi là một cách giải trí. Đó là trò chơi làm người ta hạnh phúc nhất, ham mê nhất trên đời.”
Chả hiểu sao trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Sagiri đang vui vẻ hí hoáy ngồi vẽ.
“Anh cũng đang cùng chơi một trò chơi này thì đừng để tôi thất vọng. Tôi không chịu nổi cuộc sống nhạt nhẽo buồn tẻ đâu.”
Cô nhóc này…nói thế nào nhỉ…khiến tôi nổi giận.
Giận không kiềm được.
Vụ đánh cá đã khiến chiến ý dâng trào rồi, nhưng …
Không ngờ…còn có chuyện khiến tôi điên hơn được nữa.
Giỏi đấy. Quả là tác giả mấy bộ bán chạy nhất có khác. Còn dùng tiền lời từ anime mà mua cả nhà được.
Đến đây quả là lựa chọn chính xác, nhờ thế mới học được bài học hay. Lòng ghen tỵ khi trước thật đáng nực cười.
“Giỏi. Giỏi lắm đồ tiên chết dẫm. Tôi nhất định sẽ nghiền nát cậu dưới chân.”
Tôi tuyên bố với tử địch:
“Tôi mới là dân chuyên nghiệp. Đừng hòng tôi thua cái loại viết chơi như cậu.”
“Chính vì viết chơi nên tôi mới không thể thua cái loại coi nó như công việc như anh!”
Chỉ có cậu ta là tôi không thể thua được.
Nhất định phải thắng!
Thế là – lần này, tôi và Elf trở thành kẻ địch của nhau.
Mặc dù nói thế -- tối hôm sau.
Beep beep beep beep beep beep*
“A lô, Izumi nghe đây.”
[Tôi nè! Này, sao hôm nay anh không qua chơi?]
Đã thành kẻ địch rồi nhưng vẫn còn đủ gần gũi để gọi điện cho nhau cơ đấy.
Tôi đang bận bịu công việc vì thế chỉ nhíu mày miễn cưỡng trả lời:
“Không sang, giờ đang bận lắm (bận muốn chết luôn ấy chứ)…với cả còn phải đi học.”
[Thế à? Thế mai có đến không?]
“Đương nhiên. Đương nhiên là không ấy! Mai không đến, ngày kia cũng không nốt.”
[Hả? Vì sao?]
Nghe giọng Elf thì không hiểu thật…cô nhóc này….còn phải hỏi à?
“…Cậu không biết thật à?”
[Không mà. Nói đi…tôi làm gì không phải à?]
…Cậu ta có vẻ buồn. Xem ra không giả bộ gọi chọc mình rồi. Cậu ta thực sự không biết.
“Không, nhưng mà…bọn mình là địch thủ mà?”
Làm gì có chuyện kẻ địch lại đi thăm nhà nhau – tôi đang định kết luận thì…
[Ủa? Đâu có.]
“Hả?”
[Ủa?]
Một dấu hỏi nhảy lên giữa cuộc đàm thoại của bọn tôi.
[Bọn mình có phải địch thủ gì đâu?]
“Không không không không. Bọn mình đã cá Eromanga-sensei rồi mà – mặc dù đúng có làm quen một chút nhưng vì cách viết khác nhau mà chúng ta lại không hợp rồi đấy thôi?”
Tôi còn tưởng nói rõ ra rồi thì Elf có ngốc mấy cũng hiểu. Nhưng mà…
[À à cái đó à. Để ý làm gì. Tôi thắng chắc rồi.]
“Hả?”
À, ra là thế. Thảo nào ông nói gà bà nói vịt từ nãy đến giờ. Cậu ta có coi tôi làm đối thủ đâu cơ chứ. Thấy thắng có vẻ dễ thế là không để ý luôn.
Thế nên cậu ta mới có thể bình thản gọi điện hỏi ‘Sao hôm nay anh không đến.’
“Cậu cứ thế càng khiến tôi điên lên! Tôi sẽ làm cậu khóc hu hu luôn!”
[Thế cố lên nhé, tôi sẽ còn giúp anh là khác. Vậy còn chuyện chính – mai có đến không?]
“Này Yamada-sensei, sao cứ cố rủ tôi đến nhà làm gì thế?”
[Anh, anh anh nói cái gì đó! Đồ ngốc này! Không phải là tôi muốn mời anh đến nhà đâu nhé!]
“Rồi rồi, khỏi cần trả lời bằng một câu tsundere chuẩn như sách giáo khoa thế này.”
[Ư…. Anh cứ thế càng khiến tôi điên lên! Tôi sẽ làm anh khóc hu hu luôn! Cứ đợi đấy!]
“Thế cố lên nhé, tôi sẽ còn giúp cậu là khác. Nghe nè, tại sao một thằng đang chết chìm trong việc như tôi lại phải phí thời gian bên nhà cậu?”
[………]
Nhất thời đầu dây yên lặng
…Mình có quá lời không nhỉ? Có là địch thủ đi nữa..người ta vẫn là con gái…có khi nặng lời quá rồi.
Lúc tôi đang định xin lỗi, Elf đột nhiên nói:
[….Anh, lúc trước anh bảo muốn xem tôi làm việc chứ gì? Để tham khảo ấy.]
“…Ừ.”
Trước kia quả tôi có nói thế thật. Nhưng vì Elf chả chịu làm việc gì cả thành ra chả có gì mà xem hết. Elf nói:
[Tôi…mai, tôi sẽ làm việc. Nếu rảnh mời qua xem.]
Hôm sau, sau khi tan học, tôi đứng trước cửa cung điện pha lê với nét mặt rất phức tạp.
Sau nửa tháng nằm chơi, cuối cùng tác giả nổi tiếng Elf cũng chịu làm việc. Tôi cũng thấy hơi run, chỉ đứng đây đã đổ mồ hôi lạnh rồi.
“Bwu…..”
Không sao. Bình tĩnh nào. Tiểu tuyết gia mà đi viết lách là bình thường.
Mà kể cũng lạ…chả lẽ mình bị người ta ảnh hưởng?
*Kính Koong.*Tôi nhấn chuông cửa. Lập tức thiết bị liên lạc vang lên bằng giọng rất nghiêm túc hỏi:
[Đưa xác thực cá nhân ra]
“Ta là ánh sáng!”
[Quay về đi…cửa Thánh Vực đã mở ra rồi đấy]
Vừa dứt lời, cửa liền hé mở. Đương nhiên chả phải sức mạnh siêu nhiên gì, chỉ là Elf mở khóa mà thôi.
…Phiền toái quá. Không diễn màn kịch buồn cười này thì đừng hòng được vào. Nếu cái cửa ‘suốt ngày đóng kín’ trong nhà mà cũng thế này thì tôi sẵn sàng chơi bao nhiêu lần cũng được.
Tôi đưa mắt nhìn cửa lần nữa. Cánh cửa mở rộng, không khí thần thánh vừa nãy đã bị thổi bay không còn dấu vết. Sau đó, Elf xuất hiện trong bộ tạp dề trắng.
“Tới rồi! Để tôi chờ hoài!”
“…Thì sao hả?”
Bọn tôi trừng mắt nhìn nhau rồi nói:
“Hôm nay…cậu không định cho tôi xem cậu làm việc à?”
Thế mà Yamada Elf –sensei lại mặc một bộ tạp dề lồng phồng thế này ra tiếp. Tôi chả hiểu gì hết. Thực tế, tôi còn tưởng mình vào nhầm phòng café hầu gái ấy chứ.
Elf kéo kéo tạp dề nói:
“Như anh thấy đấy, chuẩn bị làm việc ~”
“Nè, nghề cậu là tiểu thuyết gia phải không nhỉ?”
Không phải hầu gái đâu nhỉ?
“Hả? Sao tự dưng lại hỏi chuyện rõ như ban ngày thế?”
“Tôi hỏi vì tôi không thể hiểu gì cả! Nói tôi nghe xem sao việc của tiểu thuyết gia lại liên quan đến tạp dề?”
“Mặc tạp dề ngoài nấu nướng thì còn để làm gì được? Nhanh nhanh vào đây nào.”
Đang nói cái gì thế này trời ???
Một bụng nghi vấn không lời giải, tôi đành theo Elf vào phòng khách.
“Ngồi đi.”
Lúc cậu ta vấn tiếp đãi tôi như mọi lần – kính koong – chuông cửa lại vang lên. Elf chạy lại chỗ thiết bị liên lạc nói:
[Đưa xác thực cá nhân ra…………………….. Quay về đi…cửa Thánh Vực đã mở ra rồi đấy]
Cậu ta tắt máy quay lại bảo:
“Mèo đen đã quay về rồi”
“Quay về cái búa ấy! Cậu đối xử với nhân viên vận chuyển như thế sao?”
“Đương nhiên. Thế anh nghĩ tôi lắp cái máy truyền tin này làm gì? Đối xử với khách khứa như thể kẻ địch tới lấy bản thảo thì bất lịch sự quá, cái này anh nói còn gì?”
“Đúng là thế nhưng mà….”
Cậu không thấy thương cho nhân viên vận chuyển phải diễn trò à?
“Tôi ra cửa trước một chút. Xin lỗi, chờ tý nhé.”
“Rồi rồi. Mặc dù không hiểu cậu đang có trò gì nhưng tôi cũng chiều luôn.”
Không hiểu Elf đặt mua cái gì nhỉ?
“Nguyên liệu nấu nướng à?”
“Ừ ~ mua qua mạng đấy.”
Quả là giờ thích mua cái gì qua mạng cũng được. Mặc dù giá cao hơn thành ra tôi chả bao giờ xài hết.
“Rồi, lại đây nào.”
“Ừ ừ.”
Bọn tôi cùng mang nguyên liệu bỏ vào tủ lạnh. Tôi đến để xem Yamada-sensei làm việc, vậy mà giờ đã biến thành tiết mục nấu nướng rồi.
“….Dù chả biết cậu định làm gì, nhưng có cần tôi giúp không?”
“Không, hôm nay không chơi cái bối cảnh ấy. Anh về phòng khách đi.”
Cô nhóc này vẫn làm người ta khó hiểu quá. Bối cảnh tức là thế nào?
“Nhìn lượng nguyên liệu này chắc sẽ tốn thời gian lắm đấy…tôi về nhà có được không? Còn nhiều cái phải gõ lắm.”
“Không. Nếu cần ngồi đây mà làm. Hiểu chưa?”
Xem ra không chuồn được rồi.
Cậu ta…đang nghĩ gì không biết.
Mặc dù không biết Elf nghĩ gì trong đầu nhưng nếu được phép viết ở đây thì cũng không cần phải trốn.
Thế là tôi tới phòng làm việc của Elf định in bản thao trong USB ra. Tôi cũng tới đây vài lần rồi nên đã biết dùng máy in thế nào.
Elf có một cái máy in laser rất nhiều chức năng. Nhà tôi chả có món này, thành ra lúc cần in là cứ đến trường hoặc ra hàng. Nói thật thấy hơi ghen rồi đấy.
Đang lúc chờ máy in từng trang bản thảo ra thì…
“Ủa?”
Đột nhiên ngừng in. Xem ra là hết giấy rồi.
“Này ~ giấy cho máy in để chỗ nào đấy ?”
Tôi mở cửa gọi vọng xuống. Sau đó Elf mặc tạp dề chạy lên.
“Hết giấy? Đùa nhau à? Lần trước bỏ thêm giấy vào tôi còn chưa in tý nào cơ mà. Tôi có đụng tới bàn phím đâu co chứ.”
“…………..”
Tôi làm như không có gì quay mặt đi chỗ khác.
“Anh! Anh dùng máy in của tôi in cả đống phải không?”
Đương nhiên chốc lát đã bị lòi đuôi rồi. Tôi vội cúi đầu xin lỗi người ta
“Xin lỗi. Tôi thấy mua một cái máy in mới thì phí quá…nhất là khi có cái máy ngay cạnh như thế này.”
“Hóa ra mỗi lần đến nhà tôi anh đều mượn máy in – tự mua một cái mà dung! Ôi! Đống giấy A4 của tôi tiêu hết rồi! Anh thật sự là chỉ in bản thảo thôi à? Đừng thấy tôi không đọc sách của anh mà bốc phét nhé! Nửa tháng nay anh viết được bao nhiêu?”
Viết được bao nhiêu nhỉ…ừm…
“Một tuần hai bộ, mỗi bộ chừng 300 trang…vậy nửa tháng là độ 1200 trang.”
“Một ngàn….!”
Trông Elf như thể mèo máy Doraemon thấy chuột vậy.
“Một ngàn hai? Anh vừa nói một ngàn hai?”
“À ừ.”
Nhân tiện, vì tôi in hai mặt giấy A4 nên con số thực tế chỉ một nửa thôi, chừng 600 trang.
“…Đừng giận mà. Tôi sẽ trả tiền mực và giấy in.”
“Đây không phải là vấn đề! Đấy không phải là vấn đề…một tuần hai bộ, mỗi bộ 300 trang? Nếu thế…mỗi tháng là bao nhiêu? Mấy bộ?”
“Tám bộ.”
“Đúng! Tám bộ! Khoảng hai ngàn…mấy trăm đấy? Nói cách khác…trong trường hợp tốt nhất…nếu tác phẩm của anh viết ra đều in được….”
“Nghĩa là một năm anh viết được tám mươi tám quyển?”
“Là chín mươi sáu chứ!”
Tác giả nổi tiếng ơi, cậu có biết làm toán tiểu học không đấy?
“……………”
Elf cứng họng. Mặt đỏ bừng, có điều cậu ta vẫn cố cứng đầu tỏ vẻ ‘không vấn đề gì’.
“Đúng. Chín mươi sáu. Nhầm tý ấy mà.”
“…Tám nhân mười hai có nghĩa là cộng mười hai lần tám lại với nhau, hiểu không?”
“Đừng có đối xử với tôi như con ngốc! Tôi, tôi tôi kệ! Cái này dễ ợt!”
Mặt Elf đỏ như tôm luộc rồi.
Có vẻ phạm sai lầm của trẻ con trước mặt người khác thế này xấu hổ quá đây mà.
Chưa nói đến chuyện có đi học không…Elf chính là ví dụ tốt nhất của việc không có học hành bài bản thì tác giả nổi tiếng cũng sẽ xảy ra chuyện.
“Tôi, tôi tôi chỉ ngạc nhiên là anh viết nổi chín mươi sáu quyển mỗi năm thôi.”
“Tôi đã nói rồi, tôi cũng chả duy trì tốc độ đó được lâu. Cuối tuần nghỉ ngơi là tốc độ sẽ giảm lại, chưa kể có lúc còn ốm đau nữa.”
Chín mươi sáu chỉ là con số trên lý thuyết thôi. Thực tế kỷ lục của tôi một năm chỉ có bảy là hết (năm đó họa sĩ của tôi bận gần chết). Năm ngoái tôi bị sa vào địa ngục, không in nổi quyển mới nào.
“Kể cả thế cũng coi là hoàn thành hết cây kỹ năng rồi. Doanh thu chưa tới một triệu mà đã có được kỹ năng cấp A thế này…lần đầu tiên tôi thấy đấy.”
Mặc dù tôi chả hiểu gì, nhưng nghĩ một lúc mới nhớ cậu ta từng nói ‘Chỉ có đại tiểu thuyết gia doanh thu trên một triệu mới có kỹ năng đặc biệt’ – cái loại tự sướng này.
…Hừ…dù đây là lần đầu tiên cậu ta coi tôi là đối thủ mà sao chả thấy vui vẻ gì cả….
“Mà này, cậu cũng là đại tiểu thuyết gia, cậu có kỹ năng gì đặc biệt vô dụng à?”
Được gãi đúng chỗ ngứa, Elf cười hì hì đắc ý.
“Kỹ năng đặc biệt của tôi lợi hại lắm đó. Mặc dù không thể dùng tùy tiện được nhưng lúc nào dùng là thừa sức vượt qua kỹ năng ‘Viết cấp tốc’ của anh.”
“Thế à?”
Elf nói nghiêm túc tới mức tôi thấy hối tiếc vì đã lỡ hùa theo.
“Sớm muộn thì anh cũng biết thôi…ngày tôi đánh bại anh.”
Sau này nghĩ lại, đáng lẽ lúc này tôi phải nhận ra rồi.
Sự thật về kỹ năng đáng sợ của Elf – lúc này đã có chút manh mối rồi.
--- Vân vân. Nếu đây là truyện siêu năng lực đánh nhau có lẽ tôi nên làm đoạn độc thoại trong lòng được rồi. Ôi trời ơi ngượng quá.
Tóm lại là sau đó bọn tôi quay về tầng một. Elf quay về bếp nấu nướng tiếp, còn tôi thì xem lại bản thảo (vì giấy A4 hết rồi nên đành in tạm các cỡ khác)
Một lúc lâu sau…đang ngồi trên nệm thì Elf bưng một cái khay nhỏ đến.
“Anh nếm thử tý súp đi.”
“Ưm? À ừ.”
Tôi bỏ bút với bản thảo xuống nếm thử.
Mặc dù nói là chỉ nếm thử chút, nhưng thực tế cái khay còn khá nhiều món bày biện đẹp mắt khác.
Cà rốt, đậu phụ…còn có một quả trứng gà luộc lòng đào đặt chính giữa như nhân vật nữ chính vậy. Lớp lòng trắng trứng rất mịn, thoạt nhìn như một bộ quần áo cho thiếu nữ. Mùi thơm của canh thịt bò khiến tôi không khỏi nuốt nước bọt.
Vừa ngon mắt vừa ngon mũi. Vừa nhìn đã muốn ăn rồi.
“…..”
Tôi cầm bát lên và bắt đầu ~ nếm thử.
Một thìa…thêm thìa nữa.
Có thứ gì đó thôi thúc tôi từng bước lột đi quần áo của thiếu nữ. Từng miếng từng miếng thơm phức lan ra trong miệng.
“……..”
Ngon tuyệt! Tôi đưa mắt nhìn quanh, đưa tay lấy thìa cho quả trứng gà luộc lòng đào vào miệng ăn cùng những món khác.
*Nhai nhai…nuốt nuốt*
“Thế nào? Mùi vị thế nào?”
“Ngon tuyệt!”
Tôi chỉ có thể nói thế mà thôi. So với cơm nước của tôi làm từ năm ngoái, đồ ăn của Elf thực sự ở một cấp độ khác hẳn.
“Thật không? Đây là món súp ‘Tinh linh mùa xuân khỏa thân’ của tôi đấy! Đây mới là món khai vị thôi, còn nữa cơ!”
“Ừ!”
Nói thật, ăn xong cái món súp với cái tên kinh tởm ‘Tinh linh mùa xuân khỏa thân’ này thì câu hỏi ‘mình tới đây để xem người ta làm việc chứ có phải để nấu nướng đâu’ đã bị tôi quẳng lên chín tầng mây rồi.
Mặc dù thế, tôi vẫn hỏi một vấn đề khác:
“Nấu ăn ngon lành, biết dọn dẹp nhà cửa…hoàn toàn khác hẳn ấn tượng đầu tiên cậu gây cho tôi rồi…Cậu có vẻ hơi cao giá rồi nhỉ?”
Nấn ăn ngon lành. Biết dọn dẹp. Chơi được piano. Thiếu nữ xinh xẳn sáng sủa.
Chỉ có mỗi tính cách là điểm trừ. Cứ như là một tiểu thư cao quý trong light novel ấy.
Nghe tôi hỏi, Elf trả lời một cách đơn giản:
“Tôi là dân chuyên nghiệp mà. Mấy cái chuyện nhỏ này đáng gì.”
“H, hả? Ý cậu là gì?”
“Không có ý gì cả. Làm sao một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp lại nấu ăn dở được. Tôi cũng chưa từng thấy ai lại không biết quét dọn hết. Đơn giản là một cô gái có giỏi nấu nướng quét dọn hay không sẽ thể hiện ra trong từng câu chữ. Để người đọc thích được cô ta thì tác giả phải luyện rồi. Thế nên mới cao giá theo.”
“….Vậy sao?”
Ừ thì, mặc dù tính cách hơi quái nhưng quả là nấu nướng rất ngon.
“Đúng thế. Ví dụ đương nhiên tác giả truyện trinh thám không thể đi giết người được, nhưng người ta vẫn phải đi nghiên cứu tâm lý tội phạm. Lúc giết người thì suy nghĩ những gì, người ta phải tưởng tượng ra được. Nhưng chỉ có tự mình làm mới có cảm nhận rõ ràng nhất. Niềm vui khi nấu bữa ăn ngon, hạnh phúc khi tiến bộ, hối tiếc khi phạm sai lầm. Tự mình trải nghiệm mới có giá trị. Thế mới là dân chuyên nghiệp.”
‘Tất cả tác giả nữ đều là cô gái cao giá cả’ – mặc dù nói thế hơi phiến diện….
Nhưng diễn tả thế nào nhỉ, cô gái này…
Không đi học, nhưng lại có vẻ học rất giỏi.
“…Không phải cậu nói viết lách chỉ là sở thích thôi sao?”
“Chơi mà không dốc toàn lực thì chán lắm – ví dụ nếu tôi bảo người khác nấu nướng cho thì làm sao tôi biết niềm vui khi nấu ăn thế nào.”
Elf ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay chống cằm nói:
“…Ngon thật không?”
Có cảm giác như tim bị ai đó bóp chặt vậy. Tôi cố làm mặt như không có gì nói:
“Ăn ngon lắm! Nói rồi mà!”
“Thật không? Tôi vui lắm. Nhờ anh…khiến tôi nấu được một bữa ngon lành thế -- cám ơn, đây là tư liêu tốt đấy.”
“--------------“
Nếu một cô gái đáng yêu mà nói thế, đại đa số đàn ông sẽ đổ luôn rồi.
Nhất là mấy chữ ‘làm tư liệu’. Dù không hiểu lắm, tôi vẫn thấy cảm động.
“…Tư liệu à. Nếu thế ‘công việc hôm nay’ của cậu là thế hả?”
“Ừ ừ. Thế nào, có tham khảo được không?”
“Có ích lắm.”
Mặc dù không phải là câu trả lời trực tiếp…nhưng tôi có cảm giác mình đã chạm tới một cái gì đó quan trọng.
Dù không muốn, tôi cũng phải thừa nhận kiểu ‘viết vì sở thích’ của Elf khiến truyện của người ta đọc rất hay. Chưa kể doanh thu của người ta cũng cao nữa.
Rút cục là tại sao?
So với tôi ba năm trước lúc mới vào nghề, lúc đó tôi cũng ‘hứng thì viết’, chỗ nào không giống?
Giờ, rút cục tôi đã hiểu nhược điểm của mình từ ba năm trước nằm ở đâu.
Đó là mức nỗ lực. Nỗ lực cố gắng khiến độc giả cảm động, đó là lối suy nghĩ của tác giả chuyên nghiệp.
Cậu ta…tuy nói là viết vì sở thích, cậu ta cũng hiểu được điểm này. Có khi…so với đứa coi viết lách là nghề như tôi, cậu ta còn giỏi hơn.
Hơn nữa tôi còn nhận ra một thứ còn quý giá hơn. Một thứ mà tất cả nhân vật chính trong truyện tranh thể thao đều có.
Tất cả những nhân vật đó đều chơi trò chơi của mình hết sức, đều tận hưởng hết mình.
Hơn nữa, mặc dù có chút denpa, nhưng cô nhóc có thật này cũng nói ---
Truyện ‘không có hứng viết cho xong’ kém xa truyện ‘viết lúc nhiệt tình hứng thú’ ---
Ví dụ nếu tôi bảo người khác nấu nướng cho thì làm sao tôi biết niềm vui khi nấu ăn thế nào ---
Viết tiểu tuyết với tôi là một cách giải trí ---
Những câu càu nhàu than vẫn đó đột nhiên vang lên trong tai tôi.
Áp lực khủng khiếp từ đối thủ kiến tôi không ngẩng đầu lên được.
Nói cách khác – nói cách khác, tôi nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?
Rút cục phải làm sao mới viết ra tiểu thuyết hay hơn bây giờ đây?
Có nên bỏ không ép mình nữa mà vui vẻ viết lách không?
Nên làm gì mới phải?
Khác với tác giả nổi tiếng Elf, cho dù tôi hiểu rõ điểm này cũng không biết nên làm gì mới phải. Tác phẩm tôi viết ra lúc nào cũng có nguy cơ bị loại, thậm chí chính tôi cũng đang dần dần mất đi niềm tin chiến thắng ở chính mình.
Liệu tôi có nghĩ ra nổi gì không?
Sự thật là đáp án vẫn luôn ở bên tôi.
Chỉ ngay sau khi tôi nhận ra thôi.
Sau đó ---
Hôm nay Yamada Elf-sensei cũng chả viết được chữ nào. Cứ như cậu ta chả thèm để ý tới những gì mình nói ấy.
…Nè, cậu mà không viết lách gì là thành tôi mặc định thắng đấy nhé.
Thật là, không hiểu đang tính toán gì nữa…
Lúc mặt trời sắp lặn…
Hai tay đầy túi, tôi rời khỏi cung điện pha lê.
“…Bữa ăn ngon tuyệt vời….”
Tôi chỉ có thể ngây ngốc mà nhận xét thế thôi.
“Mình cuối cùng xin luôn phần cho em gái nữa.”
Mặc dù so sánh cơm tôi nấu với cái này thì đau lòng lắm, nhưng chắc chắn con bé sẽ được một bữa ngon lành.
“…Chắc nó cũng đói rồi. Nhanh lên chút mới được.”
Về đến nhà, tôi chậm rãi lên cầu thang. Từng bước từng bước, hai chân càng thêm nặng.
Các bạn hỏi tại sao à?
Mặc dù tôi bị một tác giả khác áp đảo về mọi mặt…..
Biến thái.
Sau vụ đó, tôi không nói được một câu nào với con bé nữa, gặp mặt lại càng không. Bọn tôi quay lại giống như trước kia.
Đến tầng hai, tôi đứng trước cánh cửa phòng nó.
“Hà…..”
Lắc đầu, xua tan những suy nghĩ tiêu cực. Là anh không nên để con bé thấy cái mặt mình ủ rũ thế này.
“Phù ~ hà ~…rồi.”
Tôi hít sâu một hơi và bình tĩnh lại ---
*Kẹttttttttt*
“Oái!”
Đang định gõ cửa thì cửa đã hé ra.
“………..”
Đằng sau cửa là em gái tôi trong bộ đồ ngủ. Nhưng mà…
“…………..”
Mặc dù chả mấy khi Sagiri chịu mở cửa nhưng nó một câu cũng không nói.
“…Sa, Sagiri?”
“…………..”
Cho dù hỏi nó cũng không có phản ứng gì.
Áp lực ngày càng tăng. Lúc tôi sắp khóc thì con bé mới cử động.
“…………”
Mặt không biểu tình, Sagiri ngoắc ngoắc ngón trỏ với tôi.
Cái tay này nghĩa là…
“….Em cho anh vào à?”
“………”
Sagiri không xác nhận cũng không phản đối, nó chỉ lườm tôi bằng ánh mắt lạnh như băng rồi quay người đi.
“À này!”
Tôi có cảm giác nếu cứ đứng đây là cửa sẽ đóng lại nữa nên vội bước vào.
Đó là cách mà tôi lần thứ hai đặt chân vào phòng con bé.
So với lần trước cũng không có gì thay đổi lắm. Chỉ khác ở một chỗ là …bây giờ rèm cửa sổ mở ra ban công kéo lại.
“Anh đã nhắn là đừng mở rèm mà. Hàng xóm đối diện đầu óc hơi có vấn đề đấy.”
Chả hiểu sao đột nhiên trong đầu tôi hiện lên cảnh Elf hắt xì một cái.
Sagiri đứng ở giữa phòng, cắn môi nhìn tôi
“………..”
Lúc tôi đang định nói gì đó để phá vỡ không khí khó chịu này, ngược lại áp lực lại tăng vọt. Tại sao…? Bộ tôi làm gì không phải à?
Đáng ghét…chả hiểu nên làm gì mới phải nữa…
Vô dụng quá trời. Đã viết cả ngàn vạn trang về hoạt động của nhân vật chính rồi, thế mà tôi chả hiểu tý gì về tâm trạng em gái của chính mình cả. Mặc dù không hiểu nhưng cũng không thể cứ đứng đực ra được. Phải mau nghĩ cách gì đó thôi….!
“Ờ…hàng xóm bên đó….”
Tôi giơ cái túi xách ra.
“Người ta cho này. Ăn ngon lắm, em thử chút nhé?”
“…..Khỏi cần.”
Mặc dù cuối cùng cũng chịu nói, nhưng mà…
“Sao thế? Em không đói à?”
“………..”
Sagiri lại yên lặng không nói gì. Con bé rõ ràng không phải lại mặt lạnh như băng mà, tôi đã thấy nó có đủ biểu cảm như ai. Sao tự dưng lại thế này? Không sao hiểu nổi.
Tóm lại tôi bỏ túi đồ ăn xuống nói:
“….Em lại giận gì à? Em không nói anh làm sao mà biết được?”
“…Đồ dối trá.”
“Dối trá? Ai cơ?”
Sagiri giận dỗi phùng má chỉ vào mặt tôi.
“…Anh à?”
“….Ừ.”
“Anh? Dối trá? …Xin lỗi, anh không hiểu ý em. Tại sao? Giải thích cho anh cái đã!”
Bọn tôi cố gắng duy trì cuộc nói chuyện.
Lần trước gặp mặt tôi đã hiểu là nó giận tôi rồi. Nhưng có hỏi nó cũng không nói là tại sao. Giờ mang thức ăn tới trông nó còn giận hơn cả lúc trước nữa. Sao lại thế nhỉ?
Trái tim của em gái tôi thật là phức tạp.
“…Anh nói nè….”
Nói đến đó tôi lại không biết phải tiếp thế nào…
Sagiri – Eromanga-sensei.
Lúc làm video trực tiếp thì ăn nói hoạt bát lắm, nhưng lúc mặt đối mặt lại nói không nên lời.
"Kuh, kuh, kuh….kuh kuh ~~~~~~~~~~~~"
Xem ra không nhịn nổi nữa, Sagiri nhắm tịt mắt lại vung vẩy hai tay về phía tôi.
Mặc dù rất cố gắng đoán xem nó đang nghĩ gì, rất tiếc là chả hiểu gì cả.
“Thật là…!”
Sagiri lườm tôi một cái sau đó lấy bản vẽ số ra và vẽ. Chưa tới mười giây sau, môt bức minh họa hoàn chỉnh đã bày ra trước mặt tôi.
“Đây!”
“Nhanh quá! Cái gì đấy? Đây là…anh à?”
Trong cái tranh đó là hình minh họa của chính tôi. Cạnh tôi là một khung lời thoại kiểu manga, trong đó có chữ [Hàng xóm? Quan hệ của bọn anh chả tốt đẹp gì cả.]
“Anh…có cảm giác…cái mặt thằng ‘anh’ ở đây trông rất đáng đánh…thế là thế nào?”
“………..”
Sagiri lại tiếp tục vẽ vẽ. Mặc dù nói bằng miệng đúng ra phải nhanh hơn, nhưng xem ra em gái tôi lại là ngoại lệ. Con bé gõ bản vẽ nói:
“…Đây.”
Nó chìa cho tôi xem hình một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp khỏa thân.
“Anh thấy thế nào?”
“Em hỏi anh thấy thế nào….”
Ý nó là hỏi cảm tưởng hả? À thì…
“Bức này nóng ghê ta! Ối đau! Đừng lấy cái bảng vẽ số đập anh!”
“Ng, ngốc này! Đâu có hỏi cái đó! Cái …cái khác.”
Cái khác? Còn cái gì khác để đánh giá à? Mặc dù trong đầu nghĩ thế nhưng mồm tôi lại nói…
“Cái khác à…..”
Ngoài hình một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp trần truồng nóng bỏng thì còn cái gì để nói nhỉ…..
“…À ừ… cũng không phải là không có gì, nhưng mà chắc không liên quan….”
“….Nói đi.”
Không, anh thật sự cảm thấy nó không liên quan mà. Có điều nhìn không khí này tôi buộc phải đưa ra câu trả lời rồi.
“Thực ra thì, anh vẫn luôn tự hỏi sao mấy cô gái trong tranh minh họa của em ngực lúc nào cũng phẳng lì thế?”
“………..!”
Sagiri lập tức đỏ mặt quay đi. Vừa mới giận dỗi mà giờ khí thế của nó đã tan biến rồi.
“Đấy, đấy là vì….!”
“Có mấy lần anh bảo là anh mong em có thể vẽ con gái ngực lớn một chút, thế mà toàn bị em bơ không à.”
“Không, đấy là vì…em đã cố vẽ lớn hơn rồi đấy chứ. Nhưng mà…”
“Anh nhìn chả thấy khác gì cả.”
Từ lúc vào nghề đến giờ tôi có cầu xin kiểu gì cũng thế, thành ra đành bỏ cuộc, mấy cô ngực lớn trong truyện là cho chết sạch.
Tại con bé không chịu vẽ mà.
“Vì…..”
Sagiri thấp giọng lẩm bẩm. Mặt nó đã đỏ như táo chín, hai mắt đảo liên hồi.
Nét mặt nó cũng giống lúc tôi bảo Elf ‘lúc cô gái đầu tiên tự sướng, cứ mỗi lần nhớ đến cảnh đó tôi lại thấy như shit ấy’. Xem ra…Sagiri coi vụ này nghiêm túc đấy. Có vẻ vừa lỡ chạm vào cấm kỵ của Eromanga-sensei rồi.
“Về tranh hentai…em có…giới hạn của mình.”
Sagiri nói rõ ràng từng tiếng:
“Em không muốn vẽ cái gì mà em chưa nhìn thấy bao giờ!”
………………………..
Căn phòng yên lặng như tờ.
“Cái này….”
Giới hạn của con bé khi vẽ tranh hentai là không vẽ cái gì mình chưa từng thấy bao giờ.
So với tư liệu từ chỗ Elf, cũng có chút giống nhau. Tôi không có cái ‘giới hạn cuối cùng’ này nên cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà….
Trong những gì con bé vừa nói có một vấn đề lớn.
“…Nói cách khác, từ trước đến nay, tranh minh họa của em…toàn là những thứ em đã tận mắt nhìn thấy?”
“Không hẳn thế. Ví dụ em không thể kiếm được tư liệu về các chủng tộc khác của ‘Ngân Lang’. Ví dụ muốn vẽ tiên là em phải tưởng tượng. Nhưng còn áo lót với thân thể con người…nếu cái gì em chưa từng nhìn thấy là em không vẽ.”
“Không không, anh không hỏi cái này.”
“….Ớ?”
Có vẻ là chưa nói rõ, tôi lặp lại một lần nữa:
“Ý anh là…trong đống hình hentai của em có….”
“Ah!”
Sagiri hiểu ý ngay – lập tức nó đỏ mặt. Tôi quyết định nói thẳng ra.
“Em nói là tranh của em….”
“Đừng nói nữa!”
*Chát* Sagiri cầm cái bảng vẽ đập thật lực vào đầu tôi.
“Ngốc! Ngốc! Đại ngốc! Biến thái! Dâm tặc! Anh, anh….”
*Chát Chát Chát Chát * Nó cho tôi một đòn liên hoàn bốn cú.
“Dừng lại! Anh xin lỗi mà…! Đau quá…! Sao cái này cứng thế không biết!”
Cái này chỉ để hiển thị chữ và số thôi, đáng lẽ làm bằng nhựa và màn hình tinh thể lỏng mới đúng chứ nhỉ? Tiếng đập nghe cứ như là kim loại ấy! Bộ đây là bản đặc biệt à?
“…Hà..phù…hà….à….”
Cũng may là hikikomori thì chả có tý thể lực gì cả, chỉ một chốc Sagiri đã thở không ra hơi rồi.
…Tôi nhớ có lần Eromanga-sensei tung ra một bức tranh minh họa vẽ hình cái mông và quần lót kiểu dây thừng (cộng thêm tư thế kêu gợi nữa). Lúc đám người hâm mộ nhìn thấy họ sướng lắm.
“…Lẽ nào cái tranh minh họa cái mông ấy….”
Tôi nhìn vào tấm gương để ở góc phòng.
….Sagiri…con bé tự nhìn vào gương…
“Không! Không phải thế!”
*Chát Chát Chát Chát *
“Anh còn chưa nói gì hết cơ mà! Bình tĩnh đã nào!”
“Anh tưởng tượng rồi! Anh nhất định vừa tưởng tượng em làm thế kêu gợi….”
Vừa giận vừa xấu hổ, Sagiri kích động đến mức muốn phun ra lửa.
“Không hề!”
“Anh nói dối!”
Sagiri thở hồn hển bắn liền một tràng:
“Nhất, nhất định là thế! Anh vừa tưởng tưởng em nằm bò ra nhìn cái mông của chính mình trong gương để vẽ cái tranh hentai ấy! Anh nghĩ em là một đứa biến thái mua cái quần lót kiểu dây thừng để vẽ!”
“Anh đã nói là anh đâu có tưởng tưởng được xa đến thế!”
Vì con bé đã chịu nói thẳng, giờ tôi mới thấy em gái mình cũng biến thái ra phết.
"Ohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Sagiri cắn chặt một nhìn tôi như sắp khóc…
Không ổn…nó sắp khóc rồi.
Tôi vội hét:
“Thân là anh trai, anh nhất định sẽ không nhìn em gái mình rồi tưởng tượng lung tung bậy bạ!”
“!”
Nghe tôi đột nhiên lớn tiếng, Sagiri giật mình một cái. Sau đó con bé thì thào giống như đang xác nhận lại.
“…Thật không?”
“À, thật.”
“…Cho dù em mặc quần lót dây thừng, anh cũng không xem thường em, coi em là đứa con gái bậy bạ?”
“Làm sao có chuyện đó được.” Tôi đáp chắc như đinh đóng cột.
Hóa ra cái loại quần lót đó gọi là quần lót dây thừng à?
Tôi chả biết đấy! Ai mà ngờ cô em gái hikikomori lại có món đó chứ!
“Nếu em đã nghi ngờ thì bây giờ anh cũng nói thẳng luôn.Anh đã quyết làm thằng anh tốt của em rồi. Anh nhất định sẽ khiến em chấp nhận anh. Cho nên bất kể em bậy cỡ nào, anh cũng không tới mức vừa nhìn em đã nghĩ lung tung. Anh cũng không có loại tình cảm đó với em. Và quan trọng nhất là, anh nhất định sẽ không xem thường em.”
Tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu tuyên bố.
“Thế mới là làm anh.”
Vì thế đừng lo, Sagiri.
Bảo vệ em gái là sứ mạng của thằng làm anh.
“……”
Nghe tôi nói thế, Sagiri chỉ yên lặng, nét mặt biến đổi không ngừng. Con bé là loại người yêu ghét gì là lộ hết ra mặt…nhưng bây giờ tôi không hiểu nổi vẻ mặt này nghĩa là gì.
Nếu phải đoán, thì vẻ mặt này vừa có vui sướng, mừng rỡ, hạnh phúc ---
“Anh là đồ ngốc.”
Vẫn giữa nguyên vẻ mặt đó, Sagiri tạt cho tôi một gáo nước lạnh.
“Vừa biến thái vừa dối trá. Em không cần. Không tin anh.”
Lại thành thế này rồi à…
“…Về vụ anh là ‘đồ dối trá’…”
Tôi liếc nhìn vũ khí – không, cái bảng vẽ số trong tay con bé. Trên đó vẫn có hình thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp.
“Cái tranh minh họa này…lẽ nào là El…Không, hàng xóm Yamada-san?”
“….”
Sagiri không đáp chỉ lẳng lặng quay đầu đi.
“Anh nói đúng không? Giữa cái cô trần truồng này với anh là tên dối trá thì quan hệ gì với nhau?”
“….!”
* Xoạt xoạt xoạt *
Sagiri lại múa bút lên. Chỉ một thoáng đã có một tấm hình mới chìa ra trước mặt tôi.
“…………..Đây.”
“…………..Uuuuuuuuuu”
Đầu tiên là bức hình lúc nãy, với thằng trông giống tôi mặt rất đáng đánh và lời thoại ‘Hàng xóm? Quan hệ của bọn anh chả tốt đẹp gì cả’.
“Đây nữa.”
Con bé quét tay một cái -- Màn hình đổi sang bức tiếp theo.
Đó là hình Elf trần truồng nóng bỏng, bên cạnh đó là tôi đang cười vô cùng dâm đãng.
“…Cái này….”
Khóe miệng tôi bắt đầu co rúm lại.
“….Rồi đến đây nữa.”
Nó lại quét tay lần nữa.
Trong phòng làm việc của Elf, thằng tôi đang vui vẻ trò truyện với người ta.
“…Ugh…huh…..”
Tôi quay về phía cửa sổ phòng Sagiri. Rèm cửa vẫn mở toang.
Thảo nào…. Hikikomori đáng ra làm gì có lý do để mở cửa…ra là thế.
“….Sagiri…em?”
“Rồi đây nè”
Con bé quét tay một lần nữa.
“Tôi” đang cười hì hì xách một đống mang về nhà ---
[Anh mang đồ ăn ngon về này. Em đói chưa?]
Quét.
[Hàng xóm? Quan hệ của bọn anh chả tốt đẹp gì cả.]
Quét. Quét. Quét.
Bốn bức hình thay nhau lặp đi lặp lại trước mắt tôi.
[ --- Hàng xóm? Quan hệ của bọn anh chả tốt đẹp gì cả ---]
Sagiri mở miệng nói:
“Đồ dối trá.”
“Quan hệ của anh với cô ta thật sự là không tốttttttttttttttttttttttttttttt!”
Loạn hết cả lên rồi.
Sagiri lẩm bẩm:
“Đồ dối trá.”
“Nghe anh nói đã! Anh không lừa em! Đúng gần đây anh có qua bên đó nhiều thật, nhưng có nguyên nhân cả đấy!”
Chuyện này đáng lẽ cần gì phải giải thích chứ nhỉ? Mặc dù tôi thì chả có gì phải sợ, nhưng dù kể cả có nói dối nó rồi đánh mắt đưa tình với hàng xóm cũng đâu đến mức để Sagiri rối tung lên rồi phải giải thích này nọ chứ.
Chả hiểu gì cả.
Sagiri hỏi lại:
“Có nguyên nhân gì?”
“Đó là -----“
Giờ, tôi đã hứa với hàng xóm là ‘để đấu cho công bằng, tôi sẽ nghĩ cách cho Eromanga-sensei đọc bản thảo của cậu’. Nếu kể sự thật ra thì đồng nghĩa cũng phải thú nhận về Yamada Elf-sensei.
…Nhưng tôi không muốn nói ra.
Đương nhiên, hứa thì vẫn sẽ cứ làm và để Eromanga-sensei đọc bản thảo của Elf.
Nhưng tôi không muốn nói cho em gái mình nghe rằng hàng xóm chính là tác giả nổi tiếng Yamada Elf-sensei.
Không không. Tôi muốn cứ dấu giếm cái đã. Chưa nói đến chuyện tranh đấu công băng, tôi vẫn do dự khi nhắc tới Elf.
Elf giỏi hơn tôi nhiều, lại sống thì ngay sát vách và cũng muốn nhờ Eromanga-sensei giúp. Và giống Sagiri, cậu ta cũng không đi học – tôi không muốn nói chuyện này ra. Lúc nào cũng có cảm giác nói ra sẽ mất đi đồng sự lâu năm quan trọng của mình. Thế nên tôi do dự.
Lối suy nghĩ tiêu cực này khiến tôi cũng tự mình thấy xấu hổ.
“…Giờ anh chưa nói được.”
Tháng sau em sẽ biết.
Chờ bọn anh cùng viết bản thảo xong em sẽ biết.
Tháng sau nhé.
“Thế sao?”
Sagiri có vẻ rất thất vọng với câu trả lời này. Ánh mắt nó như ẩn chứa điều gì đó, nó lầm bầm:
“…Đồ dối trá. Anh, anh lúc nào cũng lừa em. Anh thế này thế nọ….”
“Anh. Ghét nhất”
Từ giọng điệu này có thể thấy con bé không còn rối rắm về mối quan hệ của tôi và Elf nữa..
Đây là đánh giá của em gái tôi dành cho tôi sau một năm sống chung nhà hay sao?
“ --- Ghét nhất à.”
“Ghét anh nhất. Không muốn gặp nữa.”
Cũng được thôi. Giờ không phải lúc đau lòng mất mát.
Tôi biết mà – Izumi Masamune biết mà - ở đây mà không hạ quyết tâm thì không xứng làm anh.
“Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy anh không nói dối.”
“….Chứng minh thế nào?”
Giờ là lúc tuyên bố quyết tâm.
“Anh quyết định rồi. Anh có thể làm được.”
“……Đang nói cái gì đấy?”
“Một năm nay, anh lúc nào cũng nghĩ một việc. Làm sao để em tin tưởng anh? Là anh của Sagiri, làm sao để thân thiết với em hơn? Làm sao để em có thể chấp nhận anh?”
“………..”
“Cuối cùng, tháng trước….anh biết được bí mật của em, biết được anh em mình đã là công sự của nhau bao lâu nay rồi.”
Yahhhhhhhhhhhh! Hay quá hay quá hay quá----!
Tôi có cơ hội để đến gần hơn lúc con bé đang ngây thơ thuần chất nhất.
Đấu đi! Đừng hòng đây giao cộng sự cho cô!
Khi tôi tuyên bố thế với một tác giả viết anime.
“Anh đã nghĩ nhiều. Rất nhiều.”
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc vào nghề tôi thấy nhiệt huyết dâng trào như vậy – giống như lần đầu tiên thấy độc giả cầm sách của mình lên, lần đầu tiên thấy người ta xếp hàng mua sách – tôi cảm thấy ‘hạnh phúc quá’.
…Vui lắm. Vẽ tranh này, làm video trực tiếp này, nói chuyện phiếm này.
Ngốc! Ngốc! Ngốc! Biến thái! Dâm đãng!
Tôi thấy vui vì mình đã có thể nói được vài câu với em gái mình. Sau đó tôi cứ nghĩ tới tương lai mà trong lòng mong đợi.
Gần đây, tôi ---
Cảm nhận được niềm hạnh phúc như một đứa trẻ con, tựa như khi Eromanga-sensei vẽ tranh. Trong đầu tôi toàn nghĩ về em gái và Eromanga-sensei, tôi thức hàng đêm cố nghĩ ra truyện mới.
“Cuối cùng, anh đã nhận ra.”
Tôi đã có đột phá, có thể vừa vui vẻ vừa quyết tâm sẵn sàng đương đầu với thử thách này.
“Cuối cùng – anh hiểu mình cần phải làm gì rồi.”
Chuẩn bị ngạc nhiên nhé!
Bình thường, khi nhiệt huyết hứng thú tràn đầy tôi đã có thể viết được những tác phẩm rất hay rồi.
Những tác phẩm có thể khiến đám biên tập viên lắm lời ngậm mồm, có thể khiến một tác giả anime lượn luôn, có thể khiến bức vẽ của Eromanga-sensei trở nên nổi tiếng, có thể giúp tôi giành được niềm tin của em gái mình, có thể trở thành bộ tiểu thuyết đứng đầu Nhật Bản – bộ sách tuyệt kỹ.
Bộ sách mà cả đời tôi chỉ viết được một lần bằng kỹ năng cấp S của mình.
Đó là ---
“Sagiri! Anh!”
“Anh muốn biến em gái anh thành nhân vật nữ chính!”
Tôi lớn tiếng với Sagiri – với em gái của mình.
“………………………………………………Hả?”
Có vẻ những lời này nằm ngoài dự tính của Sagiri, hai mắt nó biến thành hai cái chấm nhỏ.
“Anh, anh, anh…đang nói cái gì đấy?”
“Không nghe rõ à? Anh muốn viết một bộ light novel với chủ đề em gái! Giống như bạn tác giả nữ nào cũng vì thích học sinh tiểu học mà viết ra bộ danh tác về chủ đề đó ấy! Giống như một tác giả nổi tiếng nào đó thích trần truồng chơi piano, thích tranh minh họa nóng bỏng này nọ, một người luôn khiến anh cảm động ----“
Tôi hít sâu một hơi tuyên bố:
“Anh muốn viết về cô em gái anh quý nhất! Dùng ngay cuộc đời làm tư liệu viết ra bộ light novel tuyệt thế!”
“ --- Ặc!”
Mặt em gái tôi đỏ bừng. Bất chợt nó cầm lấy tai nghe đeo vào hét lên:
[Em chả thích gì cả! Không thích không thích không thích ! Anh nói gì cũng chả can đến em mà còn buồn nôn nữa! Em ghét anh dối trá nhất trên đời! Em không tin anh đâu! Đi ra! Đừng có vào đây nữa!]
Giống như nó muốn cự tuyệt hết mình.
Tôi không thể nhắn nhủ lòng mình tới con bé.
Hơn nữa…
‘Cánh cửa đóng kín’ lại một lần khóa lại. Giống như trái tim của Sagiri vậy.
Mấy ngày sau, đã được nửa tháng Năm trôi qua.
Sau vụ ấy, tôi không gặp được Sagiri nữa.
Quan hệ của bọn tôi có vẻ còn xấu đi….số lần nó không đụng tới bữa ăn tăng dần. Video trực tiếp cũng không thấy làm nữa.
Tôi rất lo. Có cảm giác mình đã gây ảnh hưởng không tốt vậy. Cảm giác tội ác này sắp đè chết tôi rồi.
Nhưng kể cả thế tôi vẫn tiếp tục viết lách. Tiếp tục ngày ba bữa cho con bé, cố gắng nói chuyện với nó.
Nhiệt huyết dâng trào như bây giờ khiến tôi có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Từ sau lần trước bản thảo bị loại, tôi chưa viết thêm cái nào khác. Không đại cương, không thiết kế.
Đây là lần đầu tiên tác giả nổi tiếng viết nhanh Izumi Masamune xảy ra chuyện này – giờ, tôi đang bận rộn viết một bộ light novel em gái (tên chưa chọn), đang bận rộn với một bút pháp khác so với ngày thường.
Không phải là viết xong rồi cầu nguyện cho nó không bị loại.
Lần này, có chết tôi cũng khiến nó thành công.
Cũng giống như khi mới vào nghề -- mặc dù sau đó vì sinh tồn, tôi phải bỏ lối suy nghĩ ấy.
Tốc độ viết siêu tốc đã mang lại thành công cho tôi bao lâu nay – mặc dù nó đã để lại dấu ấn trong ngòi bút cá nhân, tôi vẫn bỏ nó. Sau đó tôi chìm trong hứng thú quên mình, chuẩn bị đối mặt với thử thách này.
Đương nhiên không phải mọi thứ đều ổn. Hôm qua biên tập của tôi cuối cùng cũng gọi bảo tôi ‘tuần này phải viết cái gì đi’. Nói thật đã đặt hạn chót rồi thế này tôi cũng hơi sợ. Có khả năng sự nghiệp tác giả của tôi sẽ vì thế mà kết húc.
Thực tế cũng chả đến mức này, nhưng cho dù có lẽ chị ta chỉ muốn bảo tôi ‘em cứ từ từ mà làm’ cũng đủ đáng sợ lắm rồi.
Nếu không viết lách gì, chỉ sợ sẽ bị các tác phẩm khác cướp mất chỗ.
Có viết nhiều thế nào, in được bao nhiêu quyển cũng không bằng lỡ mất một quyển. Bất tri bất giác, vị trí của tôi sẽ biến mất. Độc giả cũng sẽ quên cả tôi.
Sự thật gần kề ngày trước mặt này như một sợi xích trói chặt tôi lại.
Đây là lần đầu tiên từ lúc vào nghề tôi không viết nổi cái gì thế này.
Lần này viết một bộ light novel trong trạng thái nhiệt huyết dâng trào --
Từ bỏ light novel kiểu đánh đấm, đổi sang viết light novel kiểu em gái --
Từ bỏ lối viết đã thành công từ lâu và chọn cách viết hoàn toàn mới ---
Tôi rất hưng phấn, nhưng cũng đồng thời thấy bất an.
Cảm giác như lần đầu tiên viết truyện vậy ---
Trôi nổi giữa cơn sóng tích cực và tiêu cực, tôi viết.
Trong lòng vừa nôn nóng vừa hưng phấn, tôi cứ thế tiến bước.
Ghi chú
FF5 mỗi nhân vật có class riêng, cơ bản nhất, thấp nhất là freelancer.
Tôi vẫn đang chìm trong việc, nhưng thỉnh thoảng vẫn lui tới phòng làm việc của Elf.
Có ba lý do tất cả.
Thứ nhất : người ta là tác giả mấy cuốn bán chạy nhất, có khi tham khảo được cái gì cũng nên
Thứ hai : để do thám.
Mà quan trọng nhất là lý do thứ ba : tác giả nổi tiếng sống ngay cạnh khiến tôi nổi máu tò mò.
Đương nhiên chả phải yêu ghét gì người ta.
Đâu có phải thế chứ….
Chỉ là thái độ làm việc của Elf thực sự nằm ngoài tưởng tượng của tôi.
“Nghe! Tôi! Nói! Nèèèèèèèèèèèèèèè!!!!!”
Giọng nói đầy giận giữ của tôi lại vang lên từ phòng làm việc của Elf.
“Đi làm việc đi!”
“Oa! Chả có hứng ~!”
Elf lăn qua lăn lại trên ghế mới mua đáp bằng giọng lười vô hạn độ.
Sau giờ học, tôi đến nhà của Elf – cung điện pha lê.
Lúc đó mới thấy cậu ta nằm ườn ra thế này. Vị tác giả nổi tiếng chả chịu làm việc gì cả. Thậm chí tôi còn chưa từng thấy cậu ta gõ một chữ vào là khác.
Lười quá mức! Đừng quên là người hâm mộ của cậu đang đứng ngay đây đấy!
Sách của cậu làm tôi cảm động quá! Tôi không thể cho phép tác giả yêu thích của mình nằm lười thế này được!
“Không hứng thế này không hứng thế kia, ngày nào cậu chả nói thế! Tôi không đến đây để nghe cậu mạnh mồm hay nằm chơi đâu! Cứ thế này cậu định kiếm đâu ra bản thảo hả?”
“Thế thì sao?”
“Thế thì sao? Cậu bảo cậu sẽ viết một bộ nữa để thành anime với một bộ để đem đấu với tôi còn gì? Hạn cuối là cuốit háng này còn gì? Cậu không thấy tình hình hiện tại rất không ổn à?”
“Biên tập viên của tôi cũng nói thế, nhưng tôi có là cuối tháng sẽ có đâu ~ mà tôi cũng chả nhớ là có đồng ý cái hạn cuối này ~ Với cả tôi một chữ cũng chưa viết nè…hừm…cứ đà này….”
Elf một tay vừa bấm gamepad điên cuồng, một mặt cười giả ngu:
“Ehehe, mà cũng có sao đâu? Hạn cuối các loại cũng chỉ là món đồ chơi thôi mà. Tôi thích cao su đến bao giờ mà chả được. Và rồi…rồi sao nhỉ? Thiên tài như tôi thì còn cần gì bản thảo – phải không? Tôi chả cần! Chỉ cần quẳng gánh nặng đi mà giành lấy tự do, tôi mới viết được….”
“Cậu bị ngốc à?”
…Kỳ quái thật. Lúc nãy còn trông ngầu thế mà…
Đúng là đồ bỏ đi! Khi đó mình nhầm rồi!
Sao cậu ta có thể đối mặt với hạn chót đang tới mà còn cười hì hì ngồi chơi được nhỉ? Không thể tin nổi. Giờ đâu phải lúc ngồi chơi Monster Hunter chứ? “Này này Yamada-sensei…cậu nói mình sẽ viết ra bộ light novel đệ nhất mà, phải không?”
“Chắc chắn là sẽ viết rồi. Giờ tôi đang tập trung ma lực đây. Cần tích đủ lực mới viết ra nổi kiệt tác. Thế nên đừng làm phiền tôi nữa.”
Lại kiếm cớ nữa rồi. Nghe hoài chán chả buồn nói nữa. Biên tập viên của cậu ta chắc khổ lắm.
“Mà này, Masamune, lại chơi cùng đi. Tôi có cái tay cầm nữa nằm đâu đó quanh đây đấy.”
“Chơi cái búa ấy!”
“Thế đi pha trà đi. Thật là, chậm chạp quá.”
“Cậu nghĩ cậu là ai hả?”
Cho dù tôi đẵ bắt đầu to tiếng, Elf cứ nằm ườn trên ghế thậm chí không rời mắt khỏi màn hình.
“Phiền ghê ta ~ nhìn cậu kìa, cậu tự coi mình là nô bộc của tôi à?”
“Tôi là người hâm mộ của cậu chứ không phải nô bộc!”
“Chả sao, cậu chả lẽ không thể chăm sóc một thiếu nữ xinh đẹp sống thui thủi một mình như tôi à?”
“Đi tìm Ryuji của Toradora mà nhờ! Thực tế làm gì có ai như thế! Với cả ---“
Tôi nhìn lướt qua phòng làm việc của Elf.
Đống thùng giấy như một tòa núi nhỏ đã được dọn đi chỗ khác. Sàn được lau sạch, đồ nội thất sáng choang. Ryuji có ở đây thật cũng chả có việc gì để làm.
“ – Cậu cũng chả phải Aisaka Taiga mà sao phòng này sạch thế? Quỷ lười như cậu mà cũng biết quét dọn cơ à?”
“Coi như là có. Với cả phòng mà bẩn thỉu thì khó chịu lắm.”
“Hừm….”
Cậu ta quét dọn vì mình à?
Lần đầu tiên được mời vào đây, cảm giác của tôi rất phức tạp. Nhưng dần dần cách nói chuyện của chúng tôi cũng trở nên thân cận hơn.
Chả lẽ vì thế mà kết thân? Khó hiểu quá.
“Mà này….”
Nhìn kỹ thì có vẻ vừa mới được quét dọn thôi. Trường tôi cũng gần nhà, vì thế tan học là đến đây luôn. Chả lé sau khi tan trường Elf cũng về sớm quét dọn à? Tôi tò mò hỏi:
“Mà này, trường cậu ở đâu đấy? Hay đi học cùng trường với em gái tôi?”
“Tôi không đi học.”
“Hả?”
“Đi thế nào được? Với cả tôi cũng chả cần.”
Elf chả buồn nhỏm dậy, cứ nằm ườn ra trả lời.
Hả? Không đi học…Thế nghĩa là….
“…Cậu mới có bằng tốt nghiệp tiểu học thôi à?”
“Anh..tôi cấm anh nói từ đó!”
Một câu của tôi biến thành lưỡi dao đâm phập vào lưng Elf khiến cậu ta nhỏm dậy. Cặp đùi trắng nõn hơi lộ ra dưới váy. So với bộ lolita hàng ngày thì thế này trông mát mẻ hơn nhiều.
“Anh, anh anh anh anh…! Tự vạch áo cho người xem lưng bao giờ không! Anh bảo ai còn đang học tiểu học hả?”
“Cậu chứ ai. Cậu chưa lên cấp hai chứ gì. Chắc chắn là thế.”
“….Kuh.”
“Thế là không tốt đâu nhé Yamada-sensei. Có mỗi bằng tốt nghiệp tiểu học là không được đâu nhé! Mặc dù không biết nghề khác thế nào chứ tiểu thuyết gia còn học tiểu học là không ổn rồi.”
“Thế sao?”
“Đúng thế! Tiểu thuyết gia lúc đó cũng chỉ ngang với freelancer như trong Final Fantasy 5 mà thôi. Lớp nhân vật ở tầng chót chọt ấy mà.”[1]
“Này, cái câu cuối cùng của anh nghĩa là gì hả?”
Tôi lờ Elf đi và tiếp tục:
“Có mỗi bằng tốt nghiệp tiểu học thì phí quá. Người ta cả đời chỉ có một cơ hội để học cấp hai thôi đấy! Nhanh đi học đi! Chọn đại trường nào cũng được!”
“Đã bảo không cần cơ mà! Sao tôi phải đi chứ? Tôi đã là tác giả bán chạy nhất rồi.”
“Cậu! Cậu vừa nói!....”
Tôi tròn mắt:
“Tôi, tôi tôi tôi tôi…tôi bị một đứa nhóc chỉ có bằng tốt nghiệp tiểu học đánh bại sao?”
Sao lại thế này…Sao lại có thể thế này….
Thật là đả kích quá lớn. Tôi không sao chấp nhận được sự thật này.
Tôi rất muốn đi hỏi những người lớn học cao biết rộng, công việc thành đạt…để kể cho họ nghe về cô hậu bối phiền phức mới tốt nghiệp tiểu học này. Hỏi họ ‘Đi học đại học có đáng không’, hỏi họ ‘Tác giả chả có kinh nghiệm xã hội thì sao~’. Chắc chắn họ sẽ rất không cam lòng.
“Nét mặt của anh kiểu gì thế hả?” Elf xen vào “Với cả -- em gái anh cũng thế còn gì?”
“….Tôi từng kể cho cậu nghe về em gái tôi à?”
“Chưa, nhưng đồng loại của nhau tôi nhìn là nhận ra ngay. Cô bé ấy ngày nào cũng ru rú trong phòng còn gì.”
“Ừ thì….”
Đồ ngốc Sagiri này! Anh đã bảo em kéo rèm vào rồi cơ mà!
Con bé là hikikomori mà sao còn mở rèm nhỉ? Bộ muốn phiền toái đến cửa à?
Cứ kéo rèm lại là xong rồi…
Nhưng mà….
Elf có biết Sagiri là hikikomori không nhi? Mà thôi, chỉ cần cậu ta không nhận ra con bé là Eromanga-sensei là được.
“Tâm ý của anh đem cho em gái anh đi.”
“Con bé thì được vì nó vừa đáng yêu vừa chăm chỉ. Cậu thì không vì cậu vừa lười vừa không dễ thương gì cả.”
“Hả? Tôi dễ thương hơn chứ?”
“Làm gì có.”
Cậu còn chả có tư cách để so sánh với con bé.
“Kuh…! Cô nhóc ấy suốt ngày chỉ ngồi trong phòng vẽ thôi! Dân chuyên nghiệp như tôi rõ ràng là phải đổ mồ hôi nhiều hơn chứ!”
Không phải chỉ mình cậu mới là dân chuyên nghiệp đâu… Đương nhiên tôi không thể nói thế ra được.
“Tóm lại” Tôi quay lại chủ đề chính ”Đi làm việc đi.”
“Đã bảo là ~ không có hứng mà. Anh có hiểu tiếng người không đấy?”
“Có hứng hay không không quan trọng. Công việc nghĩa là ngày nào cũng phải cày.”
“Hả?”
Elf nghe có vẻ giật mình.Cậu ta tái mặt run rẩy như thể vừa gặp ma vậy.
“Anh, anh…anh…lẽ nào…anh không biết mệt sao? Từ trước đến nay…đến nay…lẽ nào anh cứ thế mà viết tiểu thuyết sao?”
“Đương nhiên rồi. Tỷ lệ bị loại của tôi cao lắm, bắt buộc ngày nào cũng phải viết ---“
“Không có hứng thì đừng viếtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt!!!!”
*Chát*. Elf vung tay tát tôi một cái.
“???”
Đương nhiên tôi chả hiểu đầu đuôi thế nào cả, chỉ có thể bụm mặt đau đớn.
“Ngu xuẩn….anh anh anh…anh ngu quá trời luôn! Tôi hiểu rồi…hiểu cả rồi…! Anh viết kiểu đó nên thảo nào sách của anh chán chết!”
“Cậu, cậu nói gì ….?”
“Đã không có hứng thì viết cũng chả ra gì đâu! Đơn giản thế mà anh cũng không hiểu sao? Anh ngu như heo ấy!”
Xem ra Yamada-sensei giận thật rồi. Có vẻ cậu ta không chịu nổi quan điểm của tôi khi nãy.
“Nhưng mà nghề của bọn minh là bất kể thế nào cũng phải viết cơ mà?”
“Thế mới bảo anh là ngu mà! Truyện ‘không có hứng viết cho xong’ kém xa truyện ‘viết lúc nhiệt tình hứng thú’!”
“Nhưng mà….”
“Im ngay! Trừ khi nhiệt tình hứng thú dâng tràn còn lại đừng có viết lách gì hết! Nếu không chẳng những anh chả thế nào viết đúng bút lực của mình, anh còn không thấy vui vẻ gì nữa cơ…Giống như là…làm cho qua chuyện ấy.”
“…….”
Những gì cậu ta nói…Tôi không phải là không hiểu, nhưng mà….
“Lẽ nào…từ trước đến nay cậu làm việc theo cách đó sao?”
Rút cục tôi cũng hỏi được cậu ta làm việc như thế nào – có điều câu trả lời khiến tôi bị bất ngờ.
“Tôi, tôi có bao giờ làm việc đâu.”
“Hả? Nhưng cậu là tác giả nổi tiếng bán chạy cơ mà?”
“Đương nhiên. Nhưng đó là vì sở thích mà viết thôi.”
“Cái…gì?”
Elf nhỏm dậy đi tới bàn. Cậu ta cầm máy tính xách tay lên nói:
“Tôi trở thành tiểu tuyết gia vì sở thích thôi.”
Tôi nhất thời nói không nên lời. Tác giả có doanh thu gấp mười lần tôi..vừa nói gì vậy? Vì sở thích sao?
“Đơn giản mà nói với tôi nó là một trò giải trí. Mặc dù có người gọi đấy là công việc, nhưng tôi chưa từng nghĩ thế. Viết tiểu tuyết với tôi là một cách giải trí. Đó là trò chơi làm người ta hạnh phúc nhất, ham mê nhất trên đời.”
Chả hiểu sao trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Sagiri đang vui vẻ hí hoáy ngồi vẽ.
“Anh cũng đang cùng chơi một trò chơi này thì đừng để tôi thất vọng. Tôi không chịu nổi cuộc sống nhạt nhẽo buồn tẻ đâu.”
Cô nhóc này…nói thế nào nhỉ…khiến tôi nổi giận.
Giận không kiềm được.
Vụ đánh cá đã khiến chiến ý dâng trào rồi, nhưng …
Không ngờ…còn có chuyện khiến tôi điên hơn được nữa.
Giỏi đấy. Quả là tác giả mấy bộ bán chạy nhất có khác. Còn dùng tiền lời từ anime mà mua cả nhà được.
Đến đây quả là lựa chọn chính xác, nhờ thế mới học được bài học hay. Lòng ghen tỵ khi trước thật đáng nực cười.
“Giỏi. Giỏi lắm đồ tiên chết dẫm. Tôi nhất định sẽ nghiền nát cậu dưới chân.”
Tôi tuyên bố với tử địch:
“Tôi mới là dân chuyên nghiệp. Đừng hòng tôi thua cái loại viết chơi như cậu.”
“Chính vì viết chơi nên tôi mới không thể thua cái loại coi nó như công việc như anh!”
Chỉ có cậu ta là tôi không thể thua được.
Nhất định phải thắng!
Thế là – lần này, tôi và Elf trở thành kẻ địch của nhau.
Mặc dù nói thế -- tối hôm sau.
Beep beep beep beep beep beep*
“A lô, Izumi nghe đây.”
[Tôi nè! Này, sao hôm nay anh không qua chơi?]
Đã thành kẻ địch rồi nhưng vẫn còn đủ gần gũi để gọi điện cho nhau cơ đấy.
Tôi đang bận bịu công việc vì thế chỉ nhíu mày miễn cưỡng trả lời:
“Không sang, giờ đang bận lắm (bận muốn chết luôn ấy chứ)…với cả còn phải đi học.”
[Thế à? Thế mai có đến không?]
“Đương nhiên. Đương nhiên là không ấy! Mai không đến, ngày kia cũng không nốt.”
[Hả? Vì sao?]
Nghe giọng Elf thì không hiểu thật…cô nhóc này….còn phải hỏi à?
“…Cậu không biết thật à?”
[Không mà. Nói đi…tôi làm gì không phải à?]
…Cậu ta có vẻ buồn. Xem ra không giả bộ gọi chọc mình rồi. Cậu ta thực sự không biết.
“Không, nhưng mà…bọn mình là địch thủ mà?”
Làm gì có chuyện kẻ địch lại đi thăm nhà nhau – tôi đang định kết luận thì…
[Ủa? Đâu có.]
“Hả?”
[Ủa?]
Một dấu hỏi nhảy lên giữa cuộc đàm thoại của bọn tôi.
[Bọn mình có phải địch thủ gì đâu?]
“Không không không không. Bọn mình đã cá Eromanga-sensei rồi mà – mặc dù đúng có làm quen một chút nhưng vì cách viết khác nhau mà chúng ta lại không hợp rồi đấy thôi?”
Tôi còn tưởng nói rõ ra rồi thì Elf có ngốc mấy cũng hiểu. Nhưng mà…
[À à cái đó à. Để ý làm gì. Tôi thắng chắc rồi.]
“Hả?”
À, ra là thế. Thảo nào ông nói gà bà nói vịt từ nãy đến giờ. Cậu ta có coi tôi làm đối thủ đâu cơ chứ. Thấy thắng có vẻ dễ thế là không để ý luôn.
Thế nên cậu ta mới có thể bình thản gọi điện hỏi ‘Sao hôm nay anh không đến.’
“Cậu cứ thế càng khiến tôi điên lên! Tôi sẽ làm cậu khóc hu hu luôn!”
[Thế cố lên nhé, tôi sẽ còn giúp anh là khác. Vậy còn chuyện chính – mai có đến không?]
“Này Yamada-sensei, sao cứ cố rủ tôi đến nhà làm gì thế?”
[Anh, anh anh nói cái gì đó! Đồ ngốc này! Không phải là tôi muốn mời anh đến nhà đâu nhé!]
“Rồi rồi, khỏi cần trả lời bằng một câu tsundere chuẩn như sách giáo khoa thế này.”
[Ư…. Anh cứ thế càng khiến tôi điên lên! Tôi sẽ làm anh khóc hu hu luôn! Cứ đợi đấy!]
“Thế cố lên nhé, tôi sẽ còn giúp cậu là khác. Nghe nè, tại sao một thằng đang chết chìm trong việc như tôi lại phải phí thời gian bên nhà cậu?”
[………]
Nhất thời đầu dây yên lặng
…Mình có quá lời không nhỉ? Có là địch thủ đi nữa..người ta vẫn là con gái…có khi nặng lời quá rồi.
Lúc tôi đang định xin lỗi, Elf đột nhiên nói:
[….Anh, lúc trước anh bảo muốn xem tôi làm việc chứ gì? Để tham khảo ấy.]
“…Ừ.”
Trước kia quả tôi có nói thế thật. Nhưng vì Elf chả chịu làm việc gì cả thành ra chả có gì mà xem hết. Elf nói:
[Tôi…mai, tôi sẽ làm việc. Nếu rảnh mời qua xem.]
Hôm sau, sau khi tan học, tôi đứng trước cửa cung điện pha lê với nét mặt rất phức tạp.
Sau nửa tháng nằm chơi, cuối cùng tác giả nổi tiếng Elf cũng chịu làm việc. Tôi cũng thấy hơi run, chỉ đứng đây đã đổ mồ hôi lạnh rồi.
“Bwu…..”
Không sao. Bình tĩnh nào. Tiểu tuyết gia mà đi viết lách là bình thường.
Mà kể cũng lạ…chả lẽ mình bị người ta ảnh hưởng?
*Kính Koong.*Tôi nhấn chuông cửa. Lập tức thiết bị liên lạc vang lên bằng giọng rất nghiêm túc hỏi:
[Đưa xác thực cá nhân ra]
“Ta là ánh sáng!”
[Quay về đi…cửa Thánh Vực đã mở ra rồi đấy]
Vừa dứt lời, cửa liền hé mở. Đương nhiên chả phải sức mạnh siêu nhiên gì, chỉ là Elf mở khóa mà thôi.
…Phiền toái quá. Không diễn màn kịch buồn cười này thì đừng hòng được vào. Nếu cái cửa ‘suốt ngày đóng kín’ trong nhà mà cũng thế này thì tôi sẵn sàng chơi bao nhiêu lần cũng được.
Tôi đưa mắt nhìn cửa lần nữa. Cánh cửa mở rộng, không khí thần thánh vừa nãy đã bị thổi bay không còn dấu vết. Sau đó, Elf xuất hiện trong bộ tạp dề trắng.
“Tới rồi! Để tôi chờ hoài!”
“…Thì sao hả?”
Bọn tôi trừng mắt nhìn nhau rồi nói:
“Hôm nay…cậu không định cho tôi xem cậu làm việc à?”
Thế mà Yamada Elf –sensei lại mặc một bộ tạp dề lồng phồng thế này ra tiếp. Tôi chả hiểu gì hết. Thực tế, tôi còn tưởng mình vào nhầm phòng café hầu gái ấy chứ.
Elf kéo kéo tạp dề nói:
“Như anh thấy đấy, chuẩn bị làm việc ~”
“Nè, nghề cậu là tiểu thuyết gia phải không nhỉ?”
Không phải hầu gái đâu nhỉ?
“Hả? Sao tự dưng lại hỏi chuyện rõ như ban ngày thế?”
“Tôi hỏi vì tôi không thể hiểu gì cả! Nói tôi nghe xem sao việc của tiểu thuyết gia lại liên quan đến tạp dề?”
“Mặc tạp dề ngoài nấu nướng thì còn để làm gì được? Nhanh nhanh vào đây nào.”
Đang nói cái gì thế này trời ???
Một bụng nghi vấn không lời giải, tôi đành theo Elf vào phòng khách.
“Ngồi đi.”
Lúc cậu ta vấn tiếp đãi tôi như mọi lần – kính koong – chuông cửa lại vang lên. Elf chạy lại chỗ thiết bị liên lạc nói:
[Đưa xác thực cá nhân ra…………………….. Quay về đi…cửa Thánh Vực đã mở ra rồi đấy]
Cậu ta tắt máy quay lại bảo:
“Mèo đen đã quay về rồi”
“Quay về cái búa ấy! Cậu đối xử với nhân viên vận chuyển như thế sao?”
“Đương nhiên. Thế anh nghĩ tôi lắp cái máy truyền tin này làm gì? Đối xử với khách khứa như thể kẻ địch tới lấy bản thảo thì bất lịch sự quá, cái này anh nói còn gì?”
“Đúng là thế nhưng mà….”
Cậu không thấy thương cho nhân viên vận chuyển phải diễn trò à?
“Tôi ra cửa trước một chút. Xin lỗi, chờ tý nhé.”
“Rồi rồi. Mặc dù không hiểu cậu đang có trò gì nhưng tôi cũng chiều luôn.”
Không hiểu Elf đặt mua cái gì nhỉ?
“Nguyên liệu nấu nướng à?”
“Ừ ~ mua qua mạng đấy.”
Quả là giờ thích mua cái gì qua mạng cũng được. Mặc dù giá cao hơn thành ra tôi chả bao giờ xài hết.
“Rồi, lại đây nào.”
“Ừ ừ.”
Bọn tôi cùng mang nguyên liệu bỏ vào tủ lạnh. Tôi đến để xem Yamada-sensei làm việc, vậy mà giờ đã biến thành tiết mục nấu nướng rồi.
“….Dù chả biết cậu định làm gì, nhưng có cần tôi giúp không?”
“Không, hôm nay không chơi cái bối cảnh ấy. Anh về phòng khách đi.”
Cô nhóc này vẫn làm người ta khó hiểu quá. Bối cảnh tức là thế nào?
“Nhìn lượng nguyên liệu này chắc sẽ tốn thời gian lắm đấy…tôi về nhà có được không? Còn nhiều cái phải gõ lắm.”
“Không. Nếu cần ngồi đây mà làm. Hiểu chưa?”
Xem ra không chuồn được rồi.
Cậu ta…đang nghĩ gì không biết.
Mặc dù không biết Elf nghĩ gì trong đầu nhưng nếu được phép viết ở đây thì cũng không cần phải trốn.
Thế là tôi tới phòng làm việc của Elf định in bản thao trong USB ra. Tôi cũng tới đây vài lần rồi nên đã biết dùng máy in thế nào.
Elf có một cái máy in laser rất nhiều chức năng. Nhà tôi chả có món này, thành ra lúc cần in là cứ đến trường hoặc ra hàng. Nói thật thấy hơi ghen rồi đấy.
Đang lúc chờ máy in từng trang bản thảo ra thì…
“Ủa?”
Đột nhiên ngừng in. Xem ra là hết giấy rồi.
“Này ~ giấy cho máy in để chỗ nào đấy ?”
Tôi mở cửa gọi vọng xuống. Sau đó Elf mặc tạp dề chạy lên.
“Hết giấy? Đùa nhau à? Lần trước bỏ thêm giấy vào tôi còn chưa in tý nào cơ mà. Tôi có đụng tới bàn phím đâu co chứ.”
“…………..”
Tôi làm như không có gì quay mặt đi chỗ khác.
“Anh! Anh dùng máy in của tôi in cả đống phải không?”
Đương nhiên chốc lát đã bị lòi đuôi rồi. Tôi vội cúi đầu xin lỗi người ta
“Xin lỗi. Tôi thấy mua một cái máy in mới thì phí quá…nhất là khi có cái máy ngay cạnh như thế này.”
“Hóa ra mỗi lần đến nhà tôi anh đều mượn máy in – tự mua một cái mà dung! Ôi! Đống giấy A4 của tôi tiêu hết rồi! Anh thật sự là chỉ in bản thảo thôi à? Đừng thấy tôi không đọc sách của anh mà bốc phét nhé! Nửa tháng nay anh viết được bao nhiêu?”
Viết được bao nhiêu nhỉ…ừm…
“Một tuần hai bộ, mỗi bộ chừng 300 trang…vậy nửa tháng là độ 1200 trang.”
“Một ngàn….!”
Trông Elf như thể mèo máy Doraemon thấy chuột vậy.
“Một ngàn hai? Anh vừa nói một ngàn hai?”
“À ừ.”
Nhân tiện, vì tôi in hai mặt giấy A4 nên con số thực tế chỉ một nửa thôi, chừng 600 trang.
“…Đừng giận mà. Tôi sẽ trả tiền mực và giấy in.”
“Đây không phải là vấn đề! Đấy không phải là vấn đề…một tuần hai bộ, mỗi bộ 300 trang? Nếu thế…mỗi tháng là bao nhiêu? Mấy bộ?”
“Tám bộ.”
“Đúng! Tám bộ! Khoảng hai ngàn…mấy trăm đấy? Nói cách khác…trong trường hợp tốt nhất…nếu tác phẩm của anh viết ra đều in được….”
“Nghĩa là một năm anh viết được tám mươi tám quyển?”
“Là chín mươi sáu chứ!”
Tác giả nổi tiếng ơi, cậu có biết làm toán tiểu học không đấy?
“……………”
Elf cứng họng. Mặt đỏ bừng, có điều cậu ta vẫn cố cứng đầu tỏ vẻ ‘không vấn đề gì’.
“Đúng. Chín mươi sáu. Nhầm tý ấy mà.”
“…Tám nhân mười hai có nghĩa là cộng mười hai lần tám lại với nhau, hiểu không?”
“Đừng có đối xử với tôi như con ngốc! Tôi, tôi tôi kệ! Cái này dễ ợt!”
Mặt Elf đỏ như tôm luộc rồi.
Có vẻ phạm sai lầm của trẻ con trước mặt người khác thế này xấu hổ quá đây mà.
Chưa nói đến chuyện có đi học không…Elf chính là ví dụ tốt nhất của việc không có học hành bài bản thì tác giả nổi tiếng cũng sẽ xảy ra chuyện.
“Tôi, tôi tôi chỉ ngạc nhiên là anh viết nổi chín mươi sáu quyển mỗi năm thôi.”
“Tôi đã nói rồi, tôi cũng chả duy trì tốc độ đó được lâu. Cuối tuần nghỉ ngơi là tốc độ sẽ giảm lại, chưa kể có lúc còn ốm đau nữa.”
Chín mươi sáu chỉ là con số trên lý thuyết thôi. Thực tế kỷ lục của tôi một năm chỉ có bảy là hết (năm đó họa sĩ của tôi bận gần chết). Năm ngoái tôi bị sa vào địa ngục, không in nổi quyển mới nào.
“Kể cả thế cũng coi là hoàn thành hết cây kỹ năng rồi. Doanh thu chưa tới một triệu mà đã có được kỹ năng cấp A thế này…lần đầu tiên tôi thấy đấy.”
Mặc dù tôi chả hiểu gì, nhưng nghĩ một lúc mới nhớ cậu ta từng nói ‘Chỉ có đại tiểu thuyết gia doanh thu trên một triệu mới có kỹ năng đặc biệt’ – cái loại tự sướng này.
…Hừ…dù đây là lần đầu tiên cậu ta coi tôi là đối thủ mà sao chả thấy vui vẻ gì cả….
“Mà này, cậu cũng là đại tiểu thuyết gia, cậu có kỹ năng gì đặc biệt vô dụng à?”
Được gãi đúng chỗ ngứa, Elf cười hì hì đắc ý.
“Kỹ năng đặc biệt của tôi lợi hại lắm đó. Mặc dù không thể dùng tùy tiện được nhưng lúc nào dùng là thừa sức vượt qua kỹ năng ‘Viết cấp tốc’ của anh.”
“Thế à?”
Elf nói nghiêm túc tới mức tôi thấy hối tiếc vì đã lỡ hùa theo.
“Sớm muộn thì anh cũng biết thôi…ngày tôi đánh bại anh.”
Sau này nghĩ lại, đáng lẽ lúc này tôi phải nhận ra rồi.
Sự thật về kỹ năng đáng sợ của Elf – lúc này đã có chút manh mối rồi.
--- Vân vân. Nếu đây là truyện siêu năng lực đánh nhau có lẽ tôi nên làm đoạn độc thoại trong lòng được rồi. Ôi trời ơi ngượng quá.
Tóm lại là sau đó bọn tôi quay về tầng một. Elf quay về bếp nấu nướng tiếp, còn tôi thì xem lại bản thảo (vì giấy A4 hết rồi nên đành in tạm các cỡ khác)
Một lúc lâu sau…đang ngồi trên nệm thì Elf bưng một cái khay nhỏ đến.
“Anh nếm thử tý súp đi.”
“Ưm? À ừ.”
Tôi bỏ bút với bản thảo xuống nếm thử.
Mặc dù nói là chỉ nếm thử chút, nhưng thực tế cái khay còn khá nhiều món bày biện đẹp mắt khác.
Cà rốt, đậu phụ…còn có một quả trứng gà luộc lòng đào đặt chính giữa như nhân vật nữ chính vậy. Lớp lòng trắng trứng rất mịn, thoạt nhìn như một bộ quần áo cho thiếu nữ. Mùi thơm của canh thịt bò khiến tôi không khỏi nuốt nước bọt.
Vừa ngon mắt vừa ngon mũi. Vừa nhìn đã muốn ăn rồi.
“…..”
Tôi cầm bát lên và bắt đầu ~ nếm thử.
Một thìa…thêm thìa nữa.
Có thứ gì đó thôi thúc tôi từng bước lột đi quần áo của thiếu nữ. Từng miếng từng miếng thơm phức lan ra trong miệng.
“……..”
Ngon tuyệt! Tôi đưa mắt nhìn quanh, đưa tay lấy thìa cho quả trứng gà luộc lòng đào vào miệng ăn cùng những món khác.
*Nhai nhai…nuốt nuốt*
“Thế nào? Mùi vị thế nào?”
“Ngon tuyệt!”
Tôi chỉ có thể nói thế mà thôi. So với cơm nước của tôi làm từ năm ngoái, đồ ăn của Elf thực sự ở một cấp độ khác hẳn.
“Thật không? Đây là món súp ‘Tinh linh mùa xuân khỏa thân’ của tôi đấy! Đây mới là món khai vị thôi, còn nữa cơ!”
“Ừ!”
Nói thật, ăn xong cái món súp với cái tên kinh tởm ‘Tinh linh mùa xuân khỏa thân’ này thì câu hỏi ‘mình tới đây để xem người ta làm việc chứ có phải để nấu nướng đâu’ đã bị tôi quẳng lên chín tầng mây rồi.
Mặc dù thế, tôi vẫn hỏi một vấn đề khác:
“Nấu ăn ngon lành, biết dọn dẹp nhà cửa…hoàn toàn khác hẳn ấn tượng đầu tiên cậu gây cho tôi rồi…Cậu có vẻ hơi cao giá rồi nhỉ?”
Nấn ăn ngon lành. Biết dọn dẹp. Chơi được piano. Thiếu nữ xinh xẳn sáng sủa.
Chỉ có mỗi tính cách là điểm trừ. Cứ như là một tiểu thư cao quý trong light novel ấy.
Nghe tôi hỏi, Elf trả lời một cách đơn giản:
“Tôi là dân chuyên nghiệp mà. Mấy cái chuyện nhỏ này đáng gì.”
“H, hả? Ý cậu là gì?”
“Không có ý gì cả. Làm sao một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp lại nấu ăn dở được. Tôi cũng chưa từng thấy ai lại không biết quét dọn hết. Đơn giản là một cô gái có giỏi nấu nướng quét dọn hay không sẽ thể hiện ra trong từng câu chữ. Để người đọc thích được cô ta thì tác giả phải luyện rồi. Thế nên mới cao giá theo.”
“….Vậy sao?”
Ừ thì, mặc dù tính cách hơi quái nhưng quả là nấu nướng rất ngon.
“Đúng thế. Ví dụ đương nhiên tác giả truyện trinh thám không thể đi giết người được, nhưng người ta vẫn phải đi nghiên cứu tâm lý tội phạm. Lúc giết người thì suy nghĩ những gì, người ta phải tưởng tượng ra được. Nhưng chỉ có tự mình làm mới có cảm nhận rõ ràng nhất. Niềm vui khi nấu bữa ăn ngon, hạnh phúc khi tiến bộ, hối tiếc khi phạm sai lầm. Tự mình trải nghiệm mới có giá trị. Thế mới là dân chuyên nghiệp.”
‘Tất cả tác giả nữ đều là cô gái cao giá cả’ – mặc dù nói thế hơi phiến diện….
Nhưng diễn tả thế nào nhỉ, cô gái này…
Không đi học, nhưng lại có vẻ học rất giỏi.
“…Không phải cậu nói viết lách chỉ là sở thích thôi sao?”
“Chơi mà không dốc toàn lực thì chán lắm – ví dụ nếu tôi bảo người khác nấu nướng cho thì làm sao tôi biết niềm vui khi nấu ăn thế nào.”
Elf ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay chống cằm nói:
“…Ngon thật không?”
Có cảm giác như tim bị ai đó bóp chặt vậy. Tôi cố làm mặt như không có gì nói:
“Ăn ngon lắm! Nói rồi mà!”
“Thật không? Tôi vui lắm. Nhờ anh…khiến tôi nấu được một bữa ngon lành thế -- cám ơn, đây là tư liêu tốt đấy.”
“--------------“
Nếu một cô gái đáng yêu mà nói thế, đại đa số đàn ông sẽ đổ luôn rồi.
Nhất là mấy chữ ‘làm tư liệu’. Dù không hiểu lắm, tôi vẫn thấy cảm động.
“…Tư liệu à. Nếu thế ‘công việc hôm nay’ của cậu là thế hả?”
“Ừ ừ. Thế nào, có tham khảo được không?”
“Có ích lắm.”
Mặc dù không phải là câu trả lời trực tiếp…nhưng tôi có cảm giác mình đã chạm tới một cái gì đó quan trọng.
Dù không muốn, tôi cũng phải thừa nhận kiểu ‘viết vì sở thích’ của Elf khiến truyện của người ta đọc rất hay. Chưa kể doanh thu của người ta cũng cao nữa.
Rút cục là tại sao?
So với tôi ba năm trước lúc mới vào nghề, lúc đó tôi cũng ‘hứng thì viết’, chỗ nào không giống?
Giờ, rút cục tôi đã hiểu nhược điểm của mình từ ba năm trước nằm ở đâu.
Đó là mức nỗ lực. Nỗ lực cố gắng khiến độc giả cảm động, đó là lối suy nghĩ của tác giả chuyên nghiệp.
Cậu ta…tuy nói là viết vì sở thích, cậu ta cũng hiểu được điểm này. Có khi…so với đứa coi viết lách là nghề như tôi, cậu ta còn giỏi hơn.
Hơn nữa tôi còn nhận ra một thứ còn quý giá hơn. Một thứ mà tất cả nhân vật chính trong truyện tranh thể thao đều có.
Tất cả những nhân vật đó đều chơi trò chơi của mình hết sức, đều tận hưởng hết mình.
Hơn nữa, mặc dù có chút denpa, nhưng cô nhóc có thật này cũng nói ---
Truyện ‘không có hứng viết cho xong’ kém xa truyện ‘viết lúc nhiệt tình hứng thú’ ---
Ví dụ nếu tôi bảo người khác nấu nướng cho thì làm sao tôi biết niềm vui khi nấu ăn thế nào ---
Viết tiểu tuyết với tôi là một cách giải trí ---
Những câu càu nhàu than vẫn đó đột nhiên vang lên trong tai tôi.
Áp lực khủng khiếp từ đối thủ kiến tôi không ngẩng đầu lên được.
Nói cách khác – nói cách khác, tôi nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?
Rút cục phải làm sao mới viết ra tiểu thuyết hay hơn bây giờ đây?
Có nên bỏ không ép mình nữa mà vui vẻ viết lách không?
Nên làm gì mới phải?
Khác với tác giả nổi tiếng Elf, cho dù tôi hiểu rõ điểm này cũng không biết nên làm gì mới phải. Tác phẩm tôi viết ra lúc nào cũng có nguy cơ bị loại, thậm chí chính tôi cũng đang dần dần mất đi niềm tin chiến thắng ở chính mình.
Liệu tôi có nghĩ ra nổi gì không?
Sự thật là đáp án vẫn luôn ở bên tôi.
Chỉ ngay sau khi tôi nhận ra thôi.
Sau đó ---
Hôm nay Yamada Elf-sensei cũng chả viết được chữ nào. Cứ như cậu ta chả thèm để ý tới những gì mình nói ấy.
…Nè, cậu mà không viết lách gì là thành tôi mặc định thắng đấy nhé.
Thật là, không hiểu đang tính toán gì nữa…
Lúc mặt trời sắp lặn…
Hai tay đầy túi, tôi rời khỏi cung điện pha lê.
“…Bữa ăn ngon tuyệt vời….”
Tôi chỉ có thể ngây ngốc mà nhận xét thế thôi.
“Mình cuối cùng xin luôn phần cho em gái nữa.”
Mặc dù so sánh cơm tôi nấu với cái này thì đau lòng lắm, nhưng chắc chắn con bé sẽ được một bữa ngon lành.
“…Chắc nó cũng đói rồi. Nhanh lên chút mới được.”
Về đến nhà, tôi chậm rãi lên cầu thang. Từng bước từng bước, hai chân càng thêm nặng.
Các bạn hỏi tại sao à?
Mặc dù tôi bị một tác giả khác áp đảo về mọi mặt…..
Biến thái.
Sau vụ đó, tôi không nói được một câu nào với con bé nữa, gặp mặt lại càng không. Bọn tôi quay lại giống như trước kia.
Đến tầng hai, tôi đứng trước cánh cửa phòng nó.
“Hà…..”
Lắc đầu, xua tan những suy nghĩ tiêu cực. Là anh không nên để con bé thấy cái mặt mình ủ rũ thế này.
“Phù ~ hà ~…rồi.”
Tôi hít sâu một hơi và bình tĩnh lại ---
*Kẹttttttttt*
“Oái!”
Đang định gõ cửa thì cửa đã hé ra.
“………..”
Đằng sau cửa là em gái tôi trong bộ đồ ngủ. Nhưng mà…
“…………..”
Mặc dù chả mấy khi Sagiri chịu mở cửa nhưng nó một câu cũng không nói.
“…Sa, Sagiri?”
“…………..”
Cho dù hỏi nó cũng không có phản ứng gì.
Áp lực ngày càng tăng. Lúc tôi sắp khóc thì con bé mới cử động.
“…………”
Mặt không biểu tình, Sagiri ngoắc ngoắc ngón trỏ với tôi.
Cái tay này nghĩa là…
“….Em cho anh vào à?”
“………”
Sagiri không xác nhận cũng không phản đối, nó chỉ lườm tôi bằng ánh mắt lạnh như băng rồi quay người đi.
“À này!”
Tôi có cảm giác nếu cứ đứng đây là cửa sẽ đóng lại nữa nên vội bước vào.
Đó là cách mà tôi lần thứ hai đặt chân vào phòng con bé.
So với lần trước cũng không có gì thay đổi lắm. Chỉ khác ở một chỗ là …bây giờ rèm cửa sổ mở ra ban công kéo lại.
“Anh đã nhắn là đừng mở rèm mà. Hàng xóm đối diện đầu óc hơi có vấn đề đấy.”
Chả hiểu sao đột nhiên trong đầu tôi hiện lên cảnh Elf hắt xì một cái.
Sagiri đứng ở giữa phòng, cắn môi nhìn tôi
“………..”
Lúc tôi đang định nói gì đó để phá vỡ không khí khó chịu này, ngược lại áp lực lại tăng vọt. Tại sao…? Bộ tôi làm gì không phải à?
Đáng ghét…chả hiểu nên làm gì mới phải nữa…
Vô dụng quá trời. Đã viết cả ngàn vạn trang về hoạt động của nhân vật chính rồi, thế mà tôi chả hiểu tý gì về tâm trạng em gái của chính mình cả. Mặc dù không hiểu nhưng cũng không thể cứ đứng đực ra được. Phải mau nghĩ cách gì đó thôi….!
“Ờ…hàng xóm bên đó….”
Tôi giơ cái túi xách ra.
“Người ta cho này. Ăn ngon lắm, em thử chút nhé?”
“…..Khỏi cần.”
Mặc dù cuối cùng cũng chịu nói, nhưng mà…
“Sao thế? Em không đói à?”
“………..”
Sagiri lại yên lặng không nói gì. Con bé rõ ràng không phải lại mặt lạnh như băng mà, tôi đã thấy nó có đủ biểu cảm như ai. Sao tự dưng lại thế này? Không sao hiểu nổi.
Tóm lại tôi bỏ túi đồ ăn xuống nói:
“….Em lại giận gì à? Em không nói anh làm sao mà biết được?”
“…Đồ dối trá.”
“Dối trá? Ai cơ?”
Sagiri giận dỗi phùng má chỉ vào mặt tôi.
“…Anh à?”
“….Ừ.”
“Anh? Dối trá? …Xin lỗi, anh không hiểu ý em. Tại sao? Giải thích cho anh cái đã!”
Bọn tôi cố gắng duy trì cuộc nói chuyện.
Lần trước gặp mặt tôi đã hiểu là nó giận tôi rồi. Nhưng có hỏi nó cũng không nói là tại sao. Giờ mang thức ăn tới trông nó còn giận hơn cả lúc trước nữa. Sao lại thế nhỉ?
Trái tim của em gái tôi thật là phức tạp.
“…Anh nói nè….”
Nói đến đó tôi lại không biết phải tiếp thế nào…
Sagiri – Eromanga-sensei.
Lúc làm video trực tiếp thì ăn nói hoạt bát lắm, nhưng lúc mặt đối mặt lại nói không nên lời.
"Kuh, kuh, kuh….kuh kuh ~~~~~~~~~~~~"
Xem ra không nhịn nổi nữa, Sagiri nhắm tịt mắt lại vung vẩy hai tay về phía tôi.
Mặc dù rất cố gắng đoán xem nó đang nghĩ gì, rất tiếc là chả hiểu gì cả.
“Thật là…!”
Sagiri lườm tôi một cái sau đó lấy bản vẽ số ra và vẽ. Chưa tới mười giây sau, môt bức minh họa hoàn chỉnh đã bày ra trước mặt tôi.
“Đây!”
“Nhanh quá! Cái gì đấy? Đây là…anh à?”
Trong cái tranh đó là hình minh họa của chính tôi. Cạnh tôi là một khung lời thoại kiểu manga, trong đó có chữ [Hàng xóm? Quan hệ của bọn anh chả tốt đẹp gì cả.]
“Anh…có cảm giác…cái mặt thằng ‘anh’ ở đây trông rất đáng đánh…thế là thế nào?”
“………..”
Sagiri lại tiếp tục vẽ vẽ. Mặc dù nói bằng miệng đúng ra phải nhanh hơn, nhưng xem ra em gái tôi lại là ngoại lệ. Con bé gõ bản vẽ nói:
“…Đây.”
Nó chìa cho tôi xem hình một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp khỏa thân.
“Anh thấy thế nào?”
“Em hỏi anh thấy thế nào….”
Ý nó là hỏi cảm tưởng hả? À thì…
“Bức này nóng ghê ta! Ối đau! Đừng lấy cái bảng vẽ số đập anh!”
“Ng, ngốc này! Đâu có hỏi cái đó! Cái …cái khác.”
Cái khác? Còn cái gì khác để đánh giá à? Mặc dù trong đầu nghĩ thế nhưng mồm tôi lại nói…
“Cái khác à…..”
Ngoài hình một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp trần truồng nóng bỏng thì còn cái gì để nói nhỉ…..
“…À ừ… cũng không phải là không có gì, nhưng mà chắc không liên quan….”
“….Nói đi.”
Không, anh thật sự cảm thấy nó không liên quan mà. Có điều nhìn không khí này tôi buộc phải đưa ra câu trả lời rồi.
“Thực ra thì, anh vẫn luôn tự hỏi sao mấy cô gái trong tranh minh họa của em ngực lúc nào cũng phẳng lì thế?”
“………..!”
Sagiri lập tức đỏ mặt quay đi. Vừa mới giận dỗi mà giờ khí thế của nó đã tan biến rồi.
“Đấy, đấy là vì….!”
“Có mấy lần anh bảo là anh mong em có thể vẽ con gái ngực lớn một chút, thế mà toàn bị em bơ không à.”
“Không, đấy là vì…em đã cố vẽ lớn hơn rồi đấy chứ. Nhưng mà…”
“Anh nhìn chả thấy khác gì cả.”
Từ lúc vào nghề đến giờ tôi có cầu xin kiểu gì cũng thế, thành ra đành bỏ cuộc, mấy cô ngực lớn trong truyện là cho chết sạch.
Tại con bé không chịu vẽ mà.
“Vì…..”
Sagiri thấp giọng lẩm bẩm. Mặt nó đã đỏ như táo chín, hai mắt đảo liên hồi.
Nét mặt nó cũng giống lúc tôi bảo Elf ‘lúc cô gái đầu tiên tự sướng, cứ mỗi lần nhớ đến cảnh đó tôi lại thấy như shit ấy’. Xem ra…Sagiri coi vụ này nghiêm túc đấy. Có vẻ vừa lỡ chạm vào cấm kỵ của Eromanga-sensei rồi.
“Về tranh hentai…em có…giới hạn của mình.”
Sagiri nói rõ ràng từng tiếng:
“Em không muốn vẽ cái gì mà em chưa nhìn thấy bao giờ!”
………………………..
Căn phòng yên lặng như tờ.
“Cái này….”
Giới hạn của con bé khi vẽ tranh hentai là không vẽ cái gì mình chưa từng thấy bao giờ.
So với tư liệu từ chỗ Elf, cũng có chút giống nhau. Tôi không có cái ‘giới hạn cuối cùng’ này nên cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà….
Trong những gì con bé vừa nói có một vấn đề lớn.
“…Nói cách khác, từ trước đến nay, tranh minh họa của em…toàn là những thứ em đã tận mắt nhìn thấy?”
“Không hẳn thế. Ví dụ em không thể kiếm được tư liệu về các chủng tộc khác của ‘Ngân Lang’. Ví dụ muốn vẽ tiên là em phải tưởng tượng. Nhưng còn áo lót với thân thể con người…nếu cái gì em chưa từng nhìn thấy là em không vẽ.”
“Không không, anh không hỏi cái này.”
“….Ớ?”
Có vẻ là chưa nói rõ, tôi lặp lại một lần nữa:
“Ý anh là…trong đống hình hentai của em có….”
“Ah!”
Sagiri hiểu ý ngay – lập tức nó đỏ mặt. Tôi quyết định nói thẳng ra.
“Em nói là tranh của em….”
“Đừng nói nữa!”
*Chát* Sagiri cầm cái bảng vẽ đập thật lực vào đầu tôi.
“Ngốc! Ngốc! Đại ngốc! Biến thái! Dâm tặc! Anh, anh….”
*Chát Chát Chát Chát * Nó cho tôi một đòn liên hoàn bốn cú.
“Dừng lại! Anh xin lỗi mà…! Đau quá…! Sao cái này cứng thế không biết!”
Cái này chỉ để hiển thị chữ và số thôi, đáng lẽ làm bằng nhựa và màn hình tinh thể lỏng mới đúng chứ nhỉ? Tiếng đập nghe cứ như là kim loại ấy! Bộ đây là bản đặc biệt à?
“…Hà..phù…hà….à….”
Cũng may là hikikomori thì chả có tý thể lực gì cả, chỉ một chốc Sagiri đã thở không ra hơi rồi.
…Tôi nhớ có lần Eromanga-sensei tung ra một bức tranh minh họa vẽ hình cái mông và quần lót kiểu dây thừng (cộng thêm tư thế kêu gợi nữa). Lúc đám người hâm mộ nhìn thấy họ sướng lắm.
“…Lẽ nào cái tranh minh họa cái mông ấy….”
Tôi nhìn vào tấm gương để ở góc phòng.
….Sagiri…con bé tự nhìn vào gương…
“Không! Không phải thế!”
*Chát Chát Chát Chát *
“Anh còn chưa nói gì hết cơ mà! Bình tĩnh đã nào!”
“Anh tưởng tượng rồi! Anh nhất định vừa tưởng tượng em làm thế kêu gợi….”
Vừa giận vừa xấu hổ, Sagiri kích động đến mức muốn phun ra lửa.
“Không hề!”
“Anh nói dối!”
Sagiri thở hồn hển bắn liền một tràng:
“Nhất, nhất định là thế! Anh vừa tưởng tưởng em nằm bò ra nhìn cái mông của chính mình trong gương để vẽ cái tranh hentai ấy! Anh nghĩ em là một đứa biến thái mua cái quần lót kiểu dây thừng để vẽ!”
“Anh đã nói là anh đâu có tưởng tưởng được xa đến thế!”
Vì con bé đã chịu nói thẳng, giờ tôi mới thấy em gái mình cũng biến thái ra phết.
"Ohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Sagiri cắn chặt một nhìn tôi như sắp khóc…
Không ổn…nó sắp khóc rồi.
Tôi vội hét:
“Thân là anh trai, anh nhất định sẽ không nhìn em gái mình rồi tưởng tượng lung tung bậy bạ!”
“!”
Nghe tôi đột nhiên lớn tiếng, Sagiri giật mình một cái. Sau đó con bé thì thào giống như đang xác nhận lại.
“…Thật không?”
“À, thật.”
“…Cho dù em mặc quần lót dây thừng, anh cũng không xem thường em, coi em là đứa con gái bậy bạ?”
“Làm sao có chuyện đó được.” Tôi đáp chắc như đinh đóng cột.
Hóa ra cái loại quần lót đó gọi là quần lót dây thừng à?
Tôi chả biết đấy! Ai mà ngờ cô em gái hikikomori lại có món đó chứ!
“Nếu em đã nghi ngờ thì bây giờ anh cũng nói thẳng luôn.Anh đã quyết làm thằng anh tốt của em rồi. Anh nhất định sẽ khiến em chấp nhận anh. Cho nên bất kể em bậy cỡ nào, anh cũng không tới mức vừa nhìn em đã nghĩ lung tung. Anh cũng không có loại tình cảm đó với em. Và quan trọng nhất là, anh nhất định sẽ không xem thường em.”
Tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu tuyên bố.
“Thế mới là làm anh.”
Vì thế đừng lo, Sagiri.
Bảo vệ em gái là sứ mạng của thằng làm anh.
“……”
Nghe tôi nói thế, Sagiri chỉ yên lặng, nét mặt biến đổi không ngừng. Con bé là loại người yêu ghét gì là lộ hết ra mặt…nhưng bây giờ tôi không hiểu nổi vẻ mặt này nghĩa là gì.
Nếu phải đoán, thì vẻ mặt này vừa có vui sướng, mừng rỡ, hạnh phúc ---
“Anh là đồ ngốc.”
Vẫn giữa nguyên vẻ mặt đó, Sagiri tạt cho tôi một gáo nước lạnh.
“Vừa biến thái vừa dối trá. Em không cần. Không tin anh.”
Lại thành thế này rồi à…
“…Về vụ anh là ‘đồ dối trá’…”
Tôi liếc nhìn vũ khí – không, cái bảng vẽ số trong tay con bé. Trên đó vẫn có hình thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp.
“Cái tranh minh họa này…lẽ nào là El…Không, hàng xóm Yamada-san?”
“….”
Sagiri không đáp chỉ lẳng lặng quay đầu đi.
“Anh nói đúng không? Giữa cái cô trần truồng này với anh là tên dối trá thì quan hệ gì với nhau?”
“….!”
* Xoạt xoạt xoạt *
Sagiri lại múa bút lên. Chỉ một thoáng đã có một tấm hình mới chìa ra trước mặt tôi.
“…………..Đây.”
“…………..Uuuuuuuuuu”
Đầu tiên là bức hình lúc nãy, với thằng trông giống tôi mặt rất đáng đánh và lời thoại ‘Hàng xóm? Quan hệ của bọn anh chả tốt đẹp gì cả’.
“Đây nữa.”
Con bé quét tay một cái -- Màn hình đổi sang bức tiếp theo.
Đó là hình Elf trần truồng nóng bỏng, bên cạnh đó là tôi đang cười vô cùng dâm đãng.
“…Cái này….”
Khóe miệng tôi bắt đầu co rúm lại.
“….Rồi đến đây nữa.”
Nó lại quét tay lần nữa.
Trong phòng làm việc của Elf, thằng tôi đang vui vẻ trò truyện với người ta.
“…Ugh…huh…..”
Tôi quay về phía cửa sổ phòng Sagiri. Rèm cửa vẫn mở toang.
Thảo nào…. Hikikomori đáng ra làm gì có lý do để mở cửa…ra là thế.
“….Sagiri…em?”
“Rồi đây nè”
Con bé quét tay một lần nữa.
“Tôi” đang cười hì hì xách một đống mang về nhà ---
[Anh mang đồ ăn ngon về này. Em đói chưa?]
Quét.
[Hàng xóm? Quan hệ của bọn anh chả tốt đẹp gì cả.]
Quét. Quét. Quét.
Bốn bức hình thay nhau lặp đi lặp lại trước mắt tôi.
[ --- Hàng xóm? Quan hệ của bọn anh chả tốt đẹp gì cả ---]
Sagiri mở miệng nói:
“Đồ dối trá.”
“Quan hệ của anh với cô ta thật sự là không tốttttttttttttttttttttttttttttt!”
Loạn hết cả lên rồi.
Sagiri lẩm bẩm:
“Đồ dối trá.”
“Nghe anh nói đã! Anh không lừa em! Đúng gần đây anh có qua bên đó nhiều thật, nhưng có nguyên nhân cả đấy!”
Chuyện này đáng lẽ cần gì phải giải thích chứ nhỉ? Mặc dù tôi thì chả có gì phải sợ, nhưng dù kể cả có nói dối nó rồi đánh mắt đưa tình với hàng xóm cũng đâu đến mức để Sagiri rối tung lên rồi phải giải thích này nọ chứ.
Chả hiểu gì cả.
Sagiri hỏi lại:
“Có nguyên nhân gì?”
“Đó là -----“
Giờ, tôi đã hứa với hàng xóm là ‘để đấu cho công bằng, tôi sẽ nghĩ cách cho Eromanga-sensei đọc bản thảo của cậu’. Nếu kể sự thật ra thì đồng nghĩa cũng phải thú nhận về Yamada Elf-sensei.
…Nhưng tôi không muốn nói ra.
Đương nhiên, hứa thì vẫn sẽ cứ làm và để Eromanga-sensei đọc bản thảo của Elf.
Nhưng tôi không muốn nói cho em gái mình nghe rằng hàng xóm chính là tác giả nổi tiếng Yamada Elf-sensei.
Không không. Tôi muốn cứ dấu giếm cái đã. Chưa nói đến chuyện tranh đấu công băng, tôi vẫn do dự khi nhắc tới Elf.
Elf giỏi hơn tôi nhiều, lại sống thì ngay sát vách và cũng muốn nhờ Eromanga-sensei giúp. Và giống Sagiri, cậu ta cũng không đi học – tôi không muốn nói chuyện này ra. Lúc nào cũng có cảm giác nói ra sẽ mất đi đồng sự lâu năm quan trọng của mình. Thế nên tôi do dự.
Lối suy nghĩ tiêu cực này khiến tôi cũng tự mình thấy xấu hổ.
“…Giờ anh chưa nói được.”
Tháng sau em sẽ biết.
Chờ bọn anh cùng viết bản thảo xong em sẽ biết.
Tháng sau nhé.
“Thế sao?”
Sagiri có vẻ rất thất vọng với câu trả lời này. Ánh mắt nó như ẩn chứa điều gì đó, nó lầm bầm:
“…Đồ dối trá. Anh, anh lúc nào cũng lừa em. Anh thế này thế nọ….”
“Anh. Ghét nhất”
Từ giọng điệu này có thể thấy con bé không còn rối rắm về mối quan hệ của tôi và Elf nữa..
Đây là đánh giá của em gái tôi dành cho tôi sau một năm sống chung nhà hay sao?
“ --- Ghét nhất à.”
“Ghét anh nhất. Không muốn gặp nữa.”
Cũng được thôi. Giờ không phải lúc đau lòng mất mát.
Tôi biết mà – Izumi Masamune biết mà - ở đây mà không hạ quyết tâm thì không xứng làm anh.
“Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy anh không nói dối.”
“….Chứng minh thế nào?”
Giờ là lúc tuyên bố quyết tâm.
“Anh quyết định rồi. Anh có thể làm được.”
“……Đang nói cái gì đấy?”
“Một năm nay, anh lúc nào cũng nghĩ một việc. Làm sao để em tin tưởng anh? Là anh của Sagiri, làm sao để thân thiết với em hơn? Làm sao để em có thể chấp nhận anh?”
“………..”
“Cuối cùng, tháng trước….anh biết được bí mật của em, biết được anh em mình đã là công sự của nhau bao lâu nay rồi.”
Yahhhhhhhhhhhh! Hay quá hay quá hay quá----!
Tôi có cơ hội để đến gần hơn lúc con bé đang ngây thơ thuần chất nhất.
Đấu đi! Đừng hòng đây giao cộng sự cho cô!
Khi tôi tuyên bố thế với một tác giả viết anime.
“Anh đã nghĩ nhiều. Rất nhiều.”
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc vào nghề tôi thấy nhiệt huyết dâng trào như vậy – giống như lần đầu tiên thấy độc giả cầm sách của mình lên, lần đầu tiên thấy người ta xếp hàng mua sách – tôi cảm thấy ‘hạnh phúc quá’.
…Vui lắm. Vẽ tranh này, làm video trực tiếp này, nói chuyện phiếm này.
Ngốc! Ngốc! Ngốc! Biến thái! Dâm đãng!
Tôi thấy vui vì mình đã có thể nói được vài câu với em gái mình. Sau đó tôi cứ nghĩ tới tương lai mà trong lòng mong đợi.
Gần đây, tôi ---
Cảm nhận được niềm hạnh phúc như một đứa trẻ con, tựa như khi Eromanga-sensei vẽ tranh. Trong đầu tôi toàn nghĩ về em gái và Eromanga-sensei, tôi thức hàng đêm cố nghĩ ra truyện mới.
“Cuối cùng, anh đã nhận ra.”
Tôi đã có đột phá, có thể vừa vui vẻ vừa quyết tâm sẵn sàng đương đầu với thử thách này.
“Cuối cùng – anh hiểu mình cần phải làm gì rồi.”
Chuẩn bị ngạc nhiên nhé!
Bình thường, khi nhiệt huyết hứng thú tràn đầy tôi đã có thể viết được những tác phẩm rất hay rồi.
Những tác phẩm có thể khiến đám biên tập viên lắm lời ngậm mồm, có thể khiến một tác giả anime lượn luôn, có thể khiến bức vẽ của Eromanga-sensei trở nên nổi tiếng, có thể giúp tôi giành được niềm tin của em gái mình, có thể trở thành bộ tiểu thuyết đứng đầu Nhật Bản – bộ sách tuyệt kỹ.
Bộ sách mà cả đời tôi chỉ viết được một lần bằng kỹ năng cấp S của mình.
Đó là ---
“Sagiri! Anh!”
“Anh muốn biến em gái anh thành nhân vật nữ chính!”
Tôi lớn tiếng với Sagiri – với em gái của mình.
“………………………………………………Hả?”
Có vẻ những lời này nằm ngoài dự tính của Sagiri, hai mắt nó biến thành hai cái chấm nhỏ.
“Anh, anh, anh…đang nói cái gì đấy?”
“Không nghe rõ à? Anh muốn viết một bộ light novel với chủ đề em gái! Giống như bạn tác giả nữ nào cũng vì thích học sinh tiểu học mà viết ra bộ danh tác về chủ đề đó ấy! Giống như một tác giả nổi tiếng nào đó thích trần truồng chơi piano, thích tranh minh họa nóng bỏng này nọ, một người luôn khiến anh cảm động ----“
Tôi hít sâu một hơi tuyên bố:
“Anh muốn viết về cô em gái anh quý nhất! Dùng ngay cuộc đời làm tư liệu viết ra bộ light novel tuyệt thế!”
“ --- Ặc!”
Mặt em gái tôi đỏ bừng. Bất chợt nó cầm lấy tai nghe đeo vào hét lên:
[Em chả thích gì cả! Không thích không thích không thích ! Anh nói gì cũng chả can đến em mà còn buồn nôn nữa! Em ghét anh dối trá nhất trên đời! Em không tin anh đâu! Đi ra! Đừng có vào đây nữa!]
Giống như nó muốn cự tuyệt hết mình.
Tôi không thể nhắn nhủ lòng mình tới con bé.
Hơn nữa…
‘Cánh cửa đóng kín’ lại một lần khóa lại. Giống như trái tim của Sagiri vậy.
Mấy ngày sau, đã được nửa tháng Năm trôi qua.
Sau vụ ấy, tôi không gặp được Sagiri nữa.
Quan hệ của bọn tôi có vẻ còn xấu đi….số lần nó không đụng tới bữa ăn tăng dần. Video trực tiếp cũng không thấy làm nữa.
Tôi rất lo. Có cảm giác mình đã gây ảnh hưởng không tốt vậy. Cảm giác tội ác này sắp đè chết tôi rồi.
Nhưng kể cả thế tôi vẫn tiếp tục viết lách. Tiếp tục ngày ba bữa cho con bé, cố gắng nói chuyện với nó.
Nhiệt huyết dâng trào như bây giờ khiến tôi có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Từ sau lần trước bản thảo bị loại, tôi chưa viết thêm cái nào khác. Không đại cương, không thiết kế.
Đây là lần đầu tiên tác giả nổi tiếng viết nhanh Izumi Masamune xảy ra chuyện này – giờ, tôi đang bận rộn viết một bộ light novel em gái (tên chưa chọn), đang bận rộn với một bút pháp khác so với ngày thường.
Không phải là viết xong rồi cầu nguyện cho nó không bị loại.
Lần này, có chết tôi cũng khiến nó thành công.
Cũng giống như khi mới vào nghề -- mặc dù sau đó vì sinh tồn, tôi phải bỏ lối suy nghĩ ấy.
Tốc độ viết siêu tốc đã mang lại thành công cho tôi bao lâu nay – mặc dù nó đã để lại dấu ấn trong ngòi bút cá nhân, tôi vẫn bỏ nó. Sau đó tôi chìm trong hứng thú quên mình, chuẩn bị đối mặt với thử thách này.
Đương nhiên không phải mọi thứ đều ổn. Hôm qua biên tập của tôi cuối cùng cũng gọi bảo tôi ‘tuần này phải viết cái gì đi’. Nói thật đã đặt hạn chót rồi thế này tôi cũng hơi sợ. Có khả năng sự nghiệp tác giả của tôi sẽ vì thế mà kết húc.
Thực tế cũng chả đến mức này, nhưng cho dù có lẽ chị ta chỉ muốn bảo tôi ‘em cứ từ từ mà làm’ cũng đủ đáng sợ lắm rồi.
Nếu không viết lách gì, chỉ sợ sẽ bị các tác phẩm khác cướp mất chỗ.
Có viết nhiều thế nào, in được bao nhiêu quyển cũng không bằng lỡ mất một quyển. Bất tri bất giác, vị trí của tôi sẽ biến mất. Độc giả cũng sẽ quên cả tôi.
Sự thật gần kề ngày trước mặt này như một sợi xích trói chặt tôi lại.
Đây là lần đầu tiên từ lúc vào nghề tôi không viết nổi cái gì thế này.
Lần này viết một bộ light novel trong trạng thái nhiệt huyết dâng trào --
Từ bỏ light novel kiểu đánh đấm, đổi sang viết light novel kiểu em gái --
Từ bỏ lối viết đã thành công từ lâu và chọn cách viết hoàn toàn mới ---
Tôi rất hưng phấn, nhưng cũng đồng thời thấy bất an.
Cảm giác như lần đầu tiên viết truyện vậy ---
Trôi nổi giữa cơn sóng tích cực và tiêu cực, tôi viết.
Trong lòng vừa nôn nóng vừa hưng phấn, tôi cứ thế tiến bước.
Ghi chú
FF5 mỗi nhân vật có class riêng, cơ bản nhất, thấp nhất là freelancer.
Danh sách chương