Vài ngày sau khi tôi vào phòng em gái mình.



Sau khi bọn tôi biết được thân phận thật sự của nhau, còn tưởng sẽ thay đổi gì chút. Thế mà chờ mãi chả thấy gì cả. Bọn tôi quay lại cuộc sống thường ngày của mình.

Sagiri không ra khỏi phòng. Tôi cũng vẫn vừa học vừa làm.

Bọn mình sống cùng nhau không có nghĩa bọn mình là một gia đình

“Đúng thế. Không nói anh cũng biết.”

Nhưng dù thế, tôi đã quyết làm gia đình con bé, làm anh trai của nó. Sẽ không vì chút trở ngại này mà nhụt chí đâu.

Đúng lúc này ---

*Rầm rầm rầm*!

Tiếng thúc cơm từ trên trần nhà vang lên.

“Rồi rồi rồi! Anh bưng lên đây!”

Như mọi khi, tôi lại mang cơm lên phòng con bé.

“Ừm…ư….”

Tôi vươn vai duỗi lưng một cái.

Hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ.

Thường thì tôi làm việc một mạch từ tối thứ sáu đến tối chủ nhật, nên sáng thứ bảy vẫn còn sung sức lắm.

Hôm nay không phải đi học, đúng ra phải làm gì đó có ý nghĩa một chút chứ --- mấy tác giả làm bán thời gian chắc cũng nghĩ thế chứ? “Đi tắm phát rồi đi mua sắm cái nhỉ.”

Nếu mình cứ ở nhà sẽ khổ cho Sagiri lắm.

Vừa nghĩ đến đó thì….

*Kính koong* . Chuông cửa vang lên.

“Này Sagiri ~ đi mở cửa đi kìa ~”

Tôi hướng về phía phòng em gái mình gọi. Đương nhiên phản ứng của nó là ---

*Rầm*

Kiểu đó đấy.

“Đâu cần phải giận đến mức đó chứ….”

Như tình huống vừa rồi, giấc mơ của tôi là chỉ cần nói xong, em gái tôi sẽ ‘Đến đây ~ ♪’ rồi chạy ra mở cửa…Xem ra từ mơ đến hiện thực còn một quãng đường dài lắm.

*Kính koong*

“Đến đây ~ ♪”

Sự thật đáng buồn là tôi lại phải tự mình ra mở.

Nhưng kể cũng lạ? Ai lại cần rung chuông nhỉ?

“Có ai ở nhà không ~! Có ai không ~!”

Chưa ra đến cửa đã nghe một giọng nữ rất hoạt bát vang dội.

Tôi kéo nắm đấm ra.

“Ai đấy ~ Wa.”

Tôi nhất thời nói không nên lời. Trước mặt tôi là một thiếu nữ xinh giật mình.

Đồng phục thủy thủ trắng xanh. Tóc nâu dài lấp lánh. Ấn tượng làm người ta khó quên nhất là nụ cười trên môi. Cô bé trông tràn đầy sức sống tới mức nhìn thôi cũng thấy lên tinh thần.

Nếu đây mà là game thì chắc chắn em này sẽ có thuộc tính ánh sáng. Tôi gần như có thể thấy hơi thở năng động trên người cô bé.

“…………….”

Không nói một lời, ánh mắt lại tự động quay về lầu hai….

…Ngược hoàn toàn với em gái mình…

Trong đầu tôi nghĩ thế.

Em gái mình cũng rất đáng yêu, nhưng với làn da trắng hơi tái, bộ ngực phẳng lỳ, giọng nói yếu ớt, thỉnh thoảng lại nở nụ cười hút linh hồn người ta nữa….

Chắc cú là thuộc tính bóng đêm rồi.

Hơi thở của con bé quá mức tiêu cực.

Mặc dù nó cũng có nhiều mặt đáng yêu nữa, nhưng ---

Đang nghĩ lung tung, đột nhiên tôi mới nhớ ra trước mặt mình còn một cô bé đang đứng sững sờ.

“À à. Xin lỗi. À ừm – em là ai?”

Cô bé xinh đẹp thế này đến nhà mình làm gì nhỉ?

Nét mặt cô bé như muốn nói ‘hỏi hay lắm’, sau đó làm bộ đắc ý tạo dáng nói:

“Em là Jinno Megumi, là bạn cùng lớp của bạn Izumi Sagiri.”

“Bạn cùng lớp của…Sagiri?”

“Vâng ạ!”

Là bạn cùng lớp của Sagiri? Nghĩa là cùng tuổi? Không tin nổi! Trông cô bé này trưởng thành quá! Ai mà ngờ nổi cô nhóc này vừa mới lên cấp hai thôi. Trông cứ như bằng tuổi mình ấy.

“Xin lỗi, anh có phải là anh của Izumi-chan không?”

“Ừ đúng.”

“Nhưng hai người không có quan hệ huyết thống phải không?”

“……Cứ coi là thế đi.”

Đừng có trực tiếp nói cái đó ra chứ, cô nhóc này.

“Em nghe nói hai người đang sống cùng nhau phải không?”

“Có người giám hộ nữa. Có phải sống một mình cùng nhau đâu.”

Tôi trả lời nửa vời…Người giám hộ của bọn tôi chả mấy khi có mặt nên thực tế đúng là hai đứa sống chung một mình…nhưng người ngoài không cần phải biết cái này, chỉ thêm phiền toái mà thôi.

Megumi “Ừm ~~” dài một tiếng.

Tôi chịu không biết cô bé này đang nghĩ cái gì trong đầu. Dựa trên những gì ít ỏi tôi vừa nghe, xem ra là cô bé này đến để thu thập thông tin hay gì đó…

Hôm nay là ngày nghỉ mà cũng mặc đồng phục. Chả lẽ có liên quan đến trường học à?

“À này….Jinno-san phải không?”

“Gọi em là Megumi đi ~ Ở trường mọi người toàn gọi em thế.”

Anh chả phải bạn em cũng chả phải bạn cùng lớp. Dùng nick name thế không thấy xấu hổ à?

..Nhưng trực tiếp cự tuyệt cũng không hay, thành ra tôi đáp:

“Thế thì…Megumi-san, được chưa?”

“Không không! Không được không được!”

“Không được?”

Ai ngờ mình lại bị từ chối chứ…

“Em muốn làm quen với anh mà. Gọi ‘Megumi-chan’ không được thì anh thử ‘Megumi’ xem.”

Megumi chắp tay cúi đầu nhìn tôi.

Cô bé này sao thế nhỉ? Làm như bọn mình thân lắm rồi ấy.

“Rồi. Nhờ em chiếu cố Megumi.”

“Tốt!”

Nụ cười rực rỡ thật.

Trông đáng yêu đến mức thằng con trai khác đảm bảo giờ này đã quỳ gối trước mặt rồi.

“Thế em đến đây làm gì? Có bài vở gì Sagiri à?”

“…………”

“Hmm? Sao đấy?”

Vừa hỏi xong, Megumi có vẻ rất không vui.

“Hả? Kỳ quái nhỉ? Lẽ nào anh ta lại thích con trai?”

Đột nhiên ăn nói kỳ cục thật. Con nhóc này trí tưởng tượng cũng phong phú ghê.

“Anh, chả lẽ anh thích đàn ông à?”

“Vớ vẩn! Em đoán kiểu gì ra cái đó?”

“Nhưng mà ~ em đã cố cười tươi rồi mà anh chả có phản ứng gì cả.”

…Cô nhóc này…thoạt nhìn như thiên thần chứ thực ra là đồ tiểu quỷ.

Hóa ra từ nãy đến giờ là giả bộ à? Đáng sợ thật. Thế mà mới tốt nghiệp tiểu học thôi hả?

“Anh đồng ý em đáng yêu thật, nhưng chưa tới mức vừa thấy đã yêu được.”

“Mwu ~”

Megumi bĩu môi.

Đồ ngốc. Anh đây ngày nào cũng giặt quần lót cho em gái mình thì làm gì có ai đủ để anh vừa thấy đã yêu được.

Megumi nhíu mày:

“Anh không có phản ứng gì với người nhà chứng tỏ cậu nhỏ của anh liệt rồi đấy.”

“Ừ ừ đúng thế --- hả, cái gì?”

Một khoảng lặng dài……

Cái gì? Cái gì? Mình vừa nghe cái gì đấy?

“Em…em…có thật em mới tốt nghiệp tiểu học không đấy?"

“Đúng thì sao?”

“Em bằng tuổi em gái anh à?”

“Đúng thì sao?”

“Vừa nãy em nói ‘cậu nhỏ’ phải không?”

Mình nói gì thế này! Lỡ nghe nhầm thì mang nhục cả đời!

Blog các loại sẽ tha hồ mà đưa tin:

[Tin buồn] : tác giả light novel, Izumi Masamune bị bắt vì có hành vi quấy rối tình dục một cô bé mười hai tuổi xinh xắn.

Nhưng mà…nhưng mà….

“Ủa? Có gì lạ à? Em thích cậu nhỏ nhất đó!”

“Thích nhất?”

“Vâng. Con gái tuổi em ai cũng thích cậu nhỏ nhất!”

Không thể nào! Không thể có chuyện đó! Con gái tuổi em? Tức là lớp sáu lớp bảy chứ mấy! Nữ sinh tiểu học đã phát triển sớm thế sao?

“Không…không thể nào..lại thế được….”

Tương lai Nhật Bản sẽ thế nào đây? Hồi mình học tiểu học nào có biết mấy cái này…Lẽ nào mình là cá biệt? Rằng mấy cô bé trông ngây thơ đều…Wahhhhhhhhh

Quay sang tôi đang sắp hóa điên, Megumi tiếp lời:

“Ghét nhé ~ đừng giật mình nào. Em cá em gái anh cũng thích cậu nhỏ nữa.”

“Tuyệt đối không có chuyện đó!”

Mình muốn giết con nhóc này rồi đấy! Gặp nhau có tý thôi đã khiến đầu óc nghĩ lung tung rồi!

Chết tiệt! Thế này là thế nào! Ấn tượng tốt ban đầu đã bị xóa sạch rồi!

Nhìn tôi vò đầu bứt tai, Megumi nhẹ nhàng nói:

“Em đùa chút thôi.”

“……………”

“Đùa tý thôi mà. Thật là, anh nhảy cảm quá ~”

Megumi cười khanh khách.

Vậy ra là đùa hả? Học sinh tiểu học giờ vẫn còn thuốc chữa hả? Tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng đã không có tâm trạng nào đi hỏi rồi.

“Rồi, quay về chủ đề chính thôi.”

“….Tùy em.”

Tôi ủ rũ. Sau đó Megumi dài giọng:

“Em là lớp trưởng của Izumi-chan đấy.”

“Hả?”

Lớp trưởng? Cô nhóc này? Cô nhóc đùa bậy bạ này là lớp trưởng?

“À, anh không tin em hả ~ nhưng em nói thật đấy ~”

Kể cả thế anh cá người ta bầu em vì thấy phiền toái quá mà thôi chứ chả phải vì em là ứng viên tốt nhất hay gì đâu.

Lớp trưởng Megumi ho hai cái:

“Em muốn mang Izumi-chan quay lại trường nên mới đến đây.”

Rút cục cũng chịu nói lý do rồi.

“Quấy rầy ~”

“Mời ngồi.”

“Ừ~”

Tôi dẫn Megumi vào phòng khách. Thật bụng cũng chả muốn đưa cô bé không biết xấu hổ này vào nhà, nhưng nghe lý do rồi cũng không tiện đuổi người ta đi nữa.

Sau đó tôi quay về bếp.

Vì…mẹ rất thích nấu ăn, thành ra bếp nhà tôi rất đầy đủ trang bị. Mỗi lần nhìn những dụng cụ chả bao giờ động tới, trong lòng lại có cảm giác tội lỗi.

Tôi chọn đại một bình nước trái cây mang về phòng khách. Megumi đã ngồi xuống và đang nhìn ngó xung quanh rồi.

Thấy tôi, cô nhóc nói “Em xin.”

“Em nhìn gì thế?”

“Đang xem cái lịch này, trông yêu quá.”

“À cái đó hả.”

Phòng khác có treo một bộ lịch mang ảnh tác phẩm của tôi, vốn là một trong số những thương phẩm ít ỏi mà tôi tự đi mua. Giờ đang là tháng tư, ảnh đi kèm là bìa tập một quyển ‘Ngân Lang chuyển kiếp’.

“Anh thích loại lịch có hình tiểu thuyết thế này.”

Tôi đáp, đương nhiên không có ý để lộ ra mình là tác giả.

“Hả? Không phải Izumi-chan mà là anh thích à? Hóa ra anh là phái trong nhà sao?”

“Coi như thế.”

Tôi cũng không cách nào phủ nhận được. Với cả đây là một trong số những bức tranh của Sagiri mà tôi thích. Có điều chưa chắc Megumi đã thích. Cái loại thẳng ruột ngựa như cô nhóc này dám câu sau là ‘tởm quá’ lắm.

Tôi cố không đổi nét mặt chuẩn bị tinh thần. Nhưng mà…

“Không tệ đâu.” Megumi nói thế. “Thực ra em cũng thế~ hồi bé em thích đọc manga lắm.”

“Hà, bât ngờ nhỉ? Em đọc cái gì?”

“Em thích ‘One Piece’ nhất.”

“…Thế à”

Hà, One Piece à. Bộ này thì hay rồi! Mình cũng khoái.

Có khi đây là cơ hội để tìm hiểu về cô bé này cũng nên.

Nhưng mà cho dù tôi biết manga ra đều đặn rât hay, nhưng liệu thế có đủ để gọi Megumi là người hâm mộ chưa? Liệu cô bé có nói thế vì ‘mọi người bảo thế’ không? Tôi không khỏi nghĩ ngợi lung tung.

“Mà này, về Izumi-chan.”

Megumi quay lại truyện chính.

Tuy nhiên, tôi đặt bình nước trái cây xuống, bảo cô bé ‘chờ tý đã’ sau đó bước lên cầu thang, đứng trước mặt cánh cửa ‘không bao giờ mở’.

…Mặc dù chả có hy vọng gì lắm, nhưng biết đâu….

Tôi không muốn chưa thử đã đầu hàng, vì thế lên tiếng:

“Sagiri ~ bạn cùng lớp đến nè ~”

Một giây. Hai giây. Ba giây.

*Rầm rầm*

“…Có vẻ giận rồi.”

Biết ngay là sẽ thế mà…đành vậy thôi.

Tôi quay người, toàn thân ủ rũ đang định quay lại phòng khách thì…

Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp! Di động của tôi đổ chuông. Một số lạ hiện lên trên màn hình. Tôi nhấc máy đưa lên tai:

“A lô, Masamune nghe đây. Ai ----“

[Em đây]

“Sagiri!”

Tôi ngạc nhiên. Mặc dù giọng nghe rất nhỏ nhưng đúng là em gái tôi rồi.

[Vâng]

“Đúng em rồi…! Mà sao em ở nhà lại phải gọi điện cho anh?”

Tình huống gì thế này? Mà con bé có di động à? Dùng máy tính đặt mua qua mạng chắc?

Không sao – số điện thoại của em gái – lấy được rồi!

[Chỉ có cách này em mới nói chuyện được với anh mà không cần mở cửa.]

“Không sao. Nhưng không ngờ em lại biết số anh cơ đấy.”

[….Thế tốt quá còn gì?]

Tôi cũng có chút tò mò, nhưng linh cảm mách bảo là ép hỏi cũng chả đi đến đâu.

[Tóm lại là…anh, tình hình thế nào?]

“Tình hình nào --- à à, lớp trưởng của em đang ngồi ở phòng khách nhà mình đấy.”

[Tại, tại sao anh lại cho người ta vào! ~~ Anh, anh muốn giết em à!]

“Oái oái!”

Đột nhiên lớn tiếng quá! Hình như lại đổi sang dùng microphone rồi.

“À, anh nghĩ là biết đâu người ta có thể kéo em ra ngoài ---“

[Em không ra đâu! Không ra không ra không ra không ra không ra! Không không không bao giờ ra! Đuổi đi!]

“Ặc ặc….”

Tôi cũng biết là muốn đưa Sagiri ra ngoài sẽ rất khó khăn mà. Có điều mấu chốt của tôi là làm gì thì làm cũng không được để con bé ghét mình.

Cơ hội này hiếm đây. Không thể bỏ phí được.

“Cứ thể đuổi người ta đi cũng không hay…Cứ tam thời ra nghe cô bé nói đã.”

[Nghe cũng vô ích.]

“Cứ nghe cái đã – qua điện thoại cũng được, em có muốn nói chuyện với người ta không ---“

[Không!]

Đáp nhanh thật.

“Anh hiểu rồi. Thế chào nhé.”

[Từ..từ từ đã.]

“Sao thế?”

[………….Lớp trưởng…là con gái à?]

“À ừ, một cô bé đáng yêu là khác.”

Mặc dù đầu óc cũng chả được trong sáng cho lắm.

[…………………]

“….Sagiri?”

[….Em sẽ không nói chuyện với cô ta. Nhưng mà.]

“Nhưng mà?”

Yên lặng một lúc. Nhưng tôi kiên nhẫn chờ đợi.

[Đừng cúp máy. Để nguyên thế mang xuống, miễn đừng để cô ta biết là được.”

“…Nghĩa là…”

*Kẹt….* Trả lời tôi là cánh cửa vốn đóng kín khẽ hé ra.

Một cái gì đó bị ném ra ngoài. Tôi nhặt lên xem xét một chút.

“….Em muốn anh mang cái này à?”

[…Vâng.]

Sagiri vừa ném cho tôi một bộ tai nghe không dây.

Lúc quay lại phòng khách, Megumi đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đùi lộ một mảng lớn.

“Xin lỗi đã để em đợi.”

Tôi đi về phía Megumi. Di động bỏ trong túi áo ngực, một bên tai nghe đeo trên tai. Bằng cách này tôi nghe được cả tiếng Sagiri lẫn tiếng bên ngoài, còn Megumi lại không nghe được tiếng con bé.

“Ủa anh. Izumi-chan đâu? Anh đi gọi bạn ấy chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Bạn ấy đi vắng rồi ạ?”

“Không hẳn. Ngược lại, con bé không thể ở nhà hơn được nữa.”

“Câu trả lời gì kỳ quái thế anh?”

Vì con bé đã ‘ở nhà’ nhiều tới mức không thể tưởng tượng nối.

“Tạm thời bỏ qua chuyện này. Nếu bạn ấy ở nhà sao lại không xuống?”

“Vì nó không chịu ra khỏi phòng.”

“………”

Có vẻ hơi thẳng quá. Megumi đờ ra. Tôi tranh thủ lúc đó bồi thêm một cú:

“Sao? Theo em thì hết thuốc chữa chưa?”

“Đừng bảo em là trường hợp đó nhé.” Megumi gõ khay trà thuyết giáo tôi: “Mwu ~ ai ngờ bạn ấy đã không đến trường rồi mà còn không chịu đi học nữa…hikikomori có cả mức này cơ à….”

Thật bất ngờ! Megumi ôm đầu nói thế. Nhưng cô bé lập tức lại tiếp tục:

“Nhân tiện, anh, anh thấy thế có ổn không?”

“Đương nhiên là không. Từ một năm nay con bé không chịu ra khỏi phòng, anh đã thử đủ cách rồi…nhưng chả có cái nào có tác dụng cả.”

“Tóm lại, mục tiêu của chúng mình giống nhau.”

“Ừm…đại khái thế.”

Cũng không hẳn là giống nhau, nhưng tôi cũng lười giải thích. Thật ra tôi chỉ cần Sagiri ra khỏi phòng là được rồi.

“Thế anh, chúng mình làm đồng minh đi!”

Megumi nắm tay lại đầy khí thế.

“Đồng minh hả….”

Chả có hứng thú lắm.

….Trông cô nhóc này chả có vẻ gì là sẽ có tác dụng gì hết.

“Được rồi, đừng đứng xa thế. Ngồi cạnh em nè.”

Megumi vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Tôi đang định ngồi đối diện với cô bé vì thế hơi do dự.

“Nhanh nào nhanh nào. Đừng ngại! Nhanh nào!”

“….Em nói cứ như thể đây là nhà em ấy.”

Cuối cùng tôi ngồi xuống bên cạnh Megumi.

“Eheheh ~ anh ~ cạnh anh ~♪”

Cô nhóc này đáng ghét quá. Độ hảo cảm của tôi tụt xuống rồi.

[….Anh này…cô ta…khó chịu quá.]

Sagiri cũng có vẻ mệt mỏi.

[Anh nữa, anh bị ngốc à? Đang dương dương đắc ý chứ gì…Vô dụng.]

Oái oái oái oái oái! Độ hảo cảm của em gái dành cho mình đang tụt xuống rồi!!!

Đừng! Đừng mà Sagiri!...Mặc dù tôi rất muốn giải thích, đáng tiếc là tình huống hiện tại không cho phép.

“Ủa anh ~ Anh sao thế? Mặt đỏ thế? ♪ Ah ~ anh xấu hổ à ~ Ehehehehe, đáng yêu quá ~”

Đáng yêu cái búa ấy! Megumi! Anh đang hối tiếc đây!

“Đủ, đủ rồi. Quay lại chủ đề lúc nãy – em nói bọn mình kết làm đồng minh…phải không?”

“Vâng. Hì hì ~ lấy tên gì nhỉ? Hay là ‘Đồng minh dẫn Izumi-chan ra khỏi phòng’ nhé!”

“Tên kiểu gì thế hả?”

“Một cái tên thể hiện rõ mục đích của bọn mình!”

Đúng, nghe thì có mùi càng gặp khó khăn càng nỗ lực…

Nhưng cũng chính vì thế tôi mới có cảm giác bất an.

“Trước đó anh phải hỏi cái này. Tại sao em muốn Sagiri ra khỏi phòng?”

“Vì em muốn bạn ấy đi học!”

“…Thế vì sao em lại muốn bạn ấy đi học! Anh biết em là lớp trưởng, nhưng đấy đâu phải là nguyên nhân để nhiệt tình đến mức này chứ…anh nghĩ không ra lý do gì cả.”

“Em muốn kết bạn với bạn ấy.”

Megumi nhẹ nhàng đáp. “Sau lễ nhập học, trừ Izumi-chan ra em đã kết bạn với tất cả mấy bạn cùng tuổi rồi.”

…Nè, cô nhóc này hình như vừa nói chuyện gì khó tin lắm thì phải?

Kết bạn với toàn bộ lũ bạn cùng tuổi? Nghĩa là không phải chỉ bạn cùng lớp à?

“Trong lớp có một bạn không đi học – vì thế mọi người rất lo lắng. Với cả chuyện này để lớp trưởng xử lý là rất hợp. Em cũng có kinh nghiệm thuyết phục mấy đứa không thích đi học đi học lại rồi nên xung phong.”

“Em, em nói đã có kinh nghiệm….?”

“Hồi tiểu học thôi.”

Cô bé này khó tin quá.

[Bảo con giả nhân giả nghĩa này cút ngay!]

Đừng nói thế Sagiri…ít nhất…nghe hết cái đã.

Megumi bật cười thành tiếng:

“Em đã kết bạn với tất cả mọi người rồi, vì thế em đang rất hứng thú đưa Izumi-chan ra khỏi phòng đây. ♪”

Giờ tôi mới để ý cô bé này đã gọi Sagiri là ‘Izumi-chan’.

[Còn chưa từng gặp mặt mà đã cứ vô sỉ tìm cách quấn lấy anh rồi….]

Cô bé hoàn toàn không nghĩ đến việc mình bị từ chối, cũng không sợ bị từ chối.

[Loại con gái thế này em ghét lắm] Em gái tôi kết luận bằng giọng lạnh như tòa núi băng.

“Rồi…anh hiểu cả rồi. Thế em định làm thế nào?”

Tôi hỏi pha chút nôn nóng. Nếu hợp tác với nhau, có khi tôi thật sự mang được em gái mình ra ngoài cũng nên. Một tia hy vọng lại lóe lên.

“Anh, trước hết em phải hỏi cái này. Anh có biết Izumi-chan suốt ngày ở trong phòng làm gì không?”

“Cái này…..”

Trong chớp mắt, tôi sợ cô nhóc này cũng đã xem đoạn video trực tiếp và phát hiện ra rồi.

“Thường thì hikikomori ngồi ôm máy tính suốt ngày thôi. Nếu Izumi-chan cũng thế thì chỉ cần người nhà hợp tác, em có một phương pháp bí mật để lôi bạn ấy ra.”

Đừng có cường điệu hóa thế nhé?

“Ừm, về mặt nào đó thì con bé đúng là ôm máy tính suốt ngày. Thế cách của em là gì?”

Megumi giơ một ngón tay lên cười nói:

“Cắt Internet của bạn ấy.”

“…………………”

[……………………]

Cô nhóc này đùa nhau đấy à?

Đây…đây mà là phương pháp à?

Quá đơn giản. Quá thô bạo. Quá trực tiếp. Phương pháp bí mật khỉ gì cái này?

“…Ủa? Sao anh chả nói gì thế? Rồi, giờ anh gọi nhà mạng và chặt đứt gốc rễ tội ác đi!”

Sợ…tôi sợ cô bé này rồi đấy.

Ai ngờ lại đề ra phương án này cơ chứ!

“Em, em không phải là người rồi! Em muốn thành thần à?”

“Ủa? Sao lại khoa trương vậy?”

“Cắt Internet còn hơn cả quá đáng. Anh mà là hikikomori, trong lúc tuyệt vọng anh không biết mình có thể làm chuyện ngu xuẩn gì đâu!”

Có khi Sagiri cũng ra ngoài thật, nhưng giữa bọn tôi sẽ để lại vết sẹo không bao giờ lành.

“Ủa? Thật à?”

Megumi có vẻ vẫn chưa hiểu.

“Có bạn rồi còn cần Internet với máy tính làm gì nữa?”

“H, hả?”

Cô bé trả lời đầy tự nhiên khiến tôi nhất thời đờ ra.

“Hay là không có bạn thì Internet cũng thành vô nghĩa? Không có bạn à ~ thế Izumi-chan làm gì với máy tính nhỉ? Kỳ lạ thật.”

“Không, không, chờ đã, có…”

Megumi nghiêng đầu có vẻ không hiểu câu trả lời của tôi

“Có…nhiều lắm.”

“Có nhiều?”

Ừ. Viết truyện này. Vẽ tranh này. Vào diễn đàn này. Nghe nhạc này. Chơi game này. Làm việc cũng có.

Máy tính đúng là công cụ vạn năng nhất trên đời.

Còn hơn cả bạn ấy chứ. Đúng ra phải nói là có máy tình rồi có khi chả cần bạn luôn.

Đúng chứ? Cách nghĩ của tôi đúng chứ?

--- Đương nhiên tôi không dám nói ra.

“Có…có rất nhiều thứ để làm với máy tính mà. Vui là khác. Không có bạn cũng chả có vấn đề gì.”

Nghe tôi giải thích, Megumi cong môi hỏi:

“Thật à? Chuyện phiến với bạn ở trường vui hơn chứ?”

[Vui cái con khỉ ấyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!]

Sagiri rít lên.

*Zziiiiiiiiiiizzzzzzzzzzzzzzzzzzzz* Lỗ tai tôi cũng vì thế mà kêu ong ong.

Ơn giời là đang dùng tai nghe, không có khi đã thủng màng nhỉ rồi.

“…Hà…phù.”

Tôi lảo đảo – ngã sấp.

“Ủa? Anh, anh không sao chứ?”

“Không, không sao. Không có gì đâu.”

Tôi ra sức chịu đựng cơn ù tai và cố đứng lên.

“Mà này, vừa nãy có tiếng gì….”

“Tiếng? Tiếng gì cơ? Em nói gì cơ?”

Tôi vội đánh trống lảng…nhưng xem ra không có tác dụng rồi. Tiếng vừa nãy trong tai nghe lớn quá nên ở ngoài cũng nghe thấy.

“….*Nhìn*.”

Megumi cẩn thận quan sát tai của tôi.

“À ra thế…Izumi-chan ….đang nghe à?”

[…Anh, mau nói dối đi!]

Đừng bảo anh làm những chuyện không khả thi thế.

“Hà ~ lộ rồi. Đành thế thôi.”

Tôi chỉ chi vào cái tai nghe không dây.

[Anh!]

Sagiri giận giữ hét. Cứ đà này chác nó sắp cúp máy rồi.

“Chờ đã! Izumi-chan! STOP! Đừng cúp máy!”

Megumi giơ tay lên hét lớn.

“Giờ mà cúp máy ~ sau này cậu sẽ hối hận đấy.”

[….Con điên này nói cái gì đấy.]

Em hỏi anh anh biết hỏi ai

“Hì hì ~”

Megumi cười tinh quái. Tôi không khỏi rùng mình một cái.

“Làm, làm cái gì thế….”

[……..]

Sagiri cũng nhận ra có gì đó không đúng, con bé không cúp máy ngay.

Giờ, cần phải nhắc lại là tôi đang ngồi cạnh Megumi trên ghế.

Sau đó cô bé bắt đầu nhỏm dậy đè tôi xuống….ở tư thế này chạy không nổi rồi. Mũi nước hoa tự nhiên xông vào mũi tôi.

“Ehehehe ~ anh này ~ tim anh đập loạn xạ kia ~”

“Kuh….!”

Megumi nở nụ cười rực rỡ, đồng thời cũng bắt đầu cọ cọ vào ngực tôi như con mèo đang làm nũng.

“Này này…! Dừng ngay!...Em làm gì thế?”

“Cọ cọ ♪ Cọ cọ ♪ Ehehe ~ Mùi của anh thích thật ❤”



“………..!”

Cái gì thế này? Sao tự dưng cô bé này lại cọ cọ vào mình? Chả có vẻ tốt lành gì cả!

Tôi thề là mình chả có chút tình cảm nào với cô bé này cả, nhưng ngón tay kiểu này….

Megumi vòng đôi tay mảnh khảnh ôm cổ tôi, sau đó vươn lên thổi vào lỗ tai tôi một cái.

“Anh ~ ơi….”

Sau đó đưa mặt xuống ngực tôi, cô bé nói giọng ngọt như đường:

“Anh ~ đã hôn con gái bao giờ chưa?”

*Rầm rầm! Chát chát! Rầm!*

Tiếng đập mạnh tới mức tôi có cảm giác Sagiri muốn đục thủng trần lao xuống đây rồi.

“……..”

“………”

Cả tôi và Megumi không nói gì ngoảnh mặt lên trên.

“ ---- Phụttttttttttttt”

Cô bé phá lên cười.

*Rầm rầm! Loảng xoảng!*

Xem ra Sagiri điên lắm rồi. Vừa nãy còn nghe cái gì đó….

Hết Megumi rồi Sagiri – rút cục hai đứa muốn anh phải thế nào đây?

Tôi đang cố vắt óc tự hỏi câu trả lời thì…

“Ha!”

Megumi giật cái điện thoại của tôi trong túi áo ra.

“Em…!”

“Em xin nhé ~♪”

Nhanh như thỏ, cô bé lủi luôn ra xa, đưa điện thoại lên tai nói:

“Izumi-chan, lần đầu gặp cậu! Mình là Megumi ~!”

“Này trả đây!”

Tôi cuống quít đưa tay giành lại – nhưng Megumi dễ dàng tránh được.

“Ôi ôi, nguy hiểm nguy hiểm quá.”

Megumi chạy ra xa, quay lưng về phía tôi sau đó làm cái gì đó trông rất đáng ngờ.

“Này! Em đang làm gì thế?”

Tôi chạy tới, nhưng Megumi bình tĩnh quay lại.

“Không có gì không có gì ~ đừng để ý.” Sau đó vứt trả di động cho tôi : “Trả anh này. Nhưng bạn ấy cúp máy rồi.”

Tôi bắt lấy nói:

“…Rút cục em đang giở trò gì hả?”

“Ai biết được ~ rút cục em đang làm gì nhỉ? Ahahaha.” Megumi đưa tay ra sau gáy cười:

Điệu cười nghe đã thấy bực mình rồi đấy. Đảm bảo con nhóc này đang giở trò gì đó.

Thôi kệ, giờ cũng không phải lúc.

“Anh hơi lo, để anh đi xem chút đã.”

“À à, Izumi-chan thì không sao đâu. Chả bị thương gì đâu. Mà ngoài ra ---“

Đột nhiên giọng Megumi trở nên nghiêm túc.

“Anh, em hỏi anh chuyện này cái. Về Izumi-chan.”

Kệ em! Anh đây lo cho em gái anh, anh phải đi xem mới được. Trong đầu tôi đã định nói thế rồi, vậy mà miệng lại thốt lên:

“….Cái gì?”

“Izumi-chan trông thế nào ạ? Em chả có ảnh của bạn ấy.”

“Xin lỗi, anh cũng không có ảnh của Sagiri nốt.”

Đương nhiên trong di vật của mẹ chắc là có, nhưng tôi không muốn đụng vào mấy cái này.

“Sagiri trông thế nào à…Hừm ----“

Tôi thẳng thắn đáp:

“Trước hết, con bé vô cùng xinh xắn đáng yêu.”

*Két két*

“………………”

Cả tôi và Megumi lại ngẩng đầu lên…Sagiri lại làm loạn nữa rồi.

Có điều lần này cái tiếng ấy nghe khác hẳn tiếng thúc cơm. Thật sự đây là lần đầu tiên nghe thấy.

“Hô hô, vô cùng xinh xắn đáng yêu cơ đấy…..”

“Ừm. Mặc dù nhìn qua thì trông em nó cũng không có gì đặc biệt, nhưng khuôn mặt tinh xảo của nó khiến người ta không nỡ đụng vòa. Con bé có khí chất của thiếu nữ điền đạm đáng yêu – nhưng một khi nói chuyện, nó sẽ lộ ra vẻ dịu dàng mềm mại của mình. Có khi anh sinh ra đời chỉ để nhìn nụ cười của nó thôi.”

*Két két*

Trên lầu lại vang lên âm thanh kỳ quái đó. Về phía Megumi đã hoàn toàn ngây ra rồi.

Không ổn. Câu mình vừa nói nghe cứ như thư tình buồn nôn ấy..Có khi cô bé này coi mình là siscon mất. Thôi kệ, dù sao Sagiri cũng có nghe thấy đâu.

“Hè ~ ra là thế hả ~ hì hì hì ….”

“Em cười cái gì hả?”

“Không có gì! Phụttttttttt….thế --- sao nữa?”

“Sao nữa? Ờ…con bé vẽ tranh rất đẹp.”

Nó là dân nhà nghề rồi mà. Nhưng chả cần nói Megumi nghe cái này.

“Ủa ~ ra Izumi-chan biết vẽ nữa à? Nhân tiện bạn ấy vẽ cái gì?”

“Con bé giỏi nhất là vẽ tranh hentai.”

*Kéttttt*

“………..”

Bọn tôi lại ngẩng lên nữa….con bé sao thế nhỉ?

“Ớ? Tranh hentai?”

“Ừ. Nó vẽ tranh hentai giỏi lắm.”

*Rầm rầm rầm rầm*

“Lẽ nào…Izumi-chan lại rất…. bậy?”

Tôi nặng nề gật đầu.

“Rất bậy.”

*Rầm! * Trần nhà lại run lên một lần nữa. Giờ chắc gián cũng phải chạy hết rồi.

“Anh nhớ có lúc nó rất khó khăn mới chọn một cái quần lót cực thiếu vải ---“

“Để mặc ạ?”

“Để vẽ!!!!!”

Tại sao anh lại phải kể cho bạn cùng lớp của em gái anh loại quần lót nó mặc?

Megumi xoa ngực thở ra một hơi.

“Hà. Anh hù em sợ quá ~ em tưởng Izumi-chan với anh còn có quan hệ kỳ lạ gì đó chứ.”

“Dừng ngay mấy cái hiểu nhầm kỳ quái đó lại. Bọn anh chỉ sống cùng nhau thôi, làm sao anh trai với em gái lại yêu nhau được?”

“…………….”

“Sao em không nói gì hả?”

“Không có gì, anh đừng đò. Chẳng qua, ờ, em cảm thấy….”

Ý em là gì hả?

“Thế tiếp theo là câu hỏi cuối cùng…có được không?”

Giọng Megumi nghiêm túc lại. Tôi cũng nghiêm túc đáp:

“Cứ hỏi.”

“Anh, rút cục anh muốn em gái anh thế nào?”

“Ý em là sao?”

“Ý em là…anh thật sự muốn bạn ấy đi học không?”

“-----------“

“Vì hôm nay – đơn giản mà nói, anh hành xử cứ như muốn bảo vệ em gái anh khỏi tay em ấy.”

Mình thật sự có muốn Sagiri đi học không sao --- hừmmmmm.

“Nói thẳng, anh thật không có ý đó.”

“Em biết mà.”

“Ừm. Anh chỉ muốn em gái anh ra khỏi phòng là được rồi. Có đi học hay không cũng không quan trọng.”

…Cuối cùng, mục đích của tôi và Megumi khác nhau.

“Ý anh là…bạn ấy không đi học cũng được ạ?”

“Đương nhiên đi thì tốt. Nhưng ép đi thì chả có ý nghĩa gì – anh cảm thấy con bé còn nhiều thời gian để quyết định.”

“…Nhưng giáo dục bắt buộc mà? Ở nhà làm sao bạn ấy kết bạn được?”

“Đúng như em nói. Nhưng anh nghĩ thế.”

Tôi có thế nói thế vì tôi đã biết thân phận thật của Eromanga-sensei.Trước đây có lẽ không bao giờ tôi nói nổi câu này.

Đương nhiên đi học là tốt hơn tự học ở nhà rồi.

“Nhưng, nói thế nào nhỉ. Đi học là để tương lai kiếm việc làm hoặc để vui chơi phải không? Với cả mọi người ai cũng đi học. Như em nói đấy, giáo dục bắt buộc.”

Bản thân tôi trên lý thuyết có thể bỏ học ở nhà viết truyện cũng được. Nhưng tôi vẫn đi học. Nếu không sẽ rất vô lễ với người trả tiền học phí cho mình.

“….’Không thể không đi học’ – chuyện đó là thường thức rồi, thành ra chả ai nghĩ đến cả. Thế nên anh cũng không biết giải thích thế nào.”

Tôi chỉ nghĩ là….

“Nhưng có người có đi học cũng không hứng thú, hoặc có người tương lai công việc của họ chả cần đi học…tóm lại hạnh phúc của người ta không thực sự phụ thuộc vào trường học. Có những người như thế.”

Trên thế giới có vô số loại người, có vô số thế giới quan.

Như tôi này – tiểu thuyết gia. Có người sẽ bảo sống thế chán lắm. Có người lại bảo thế cũng hay.

“………..”

“Có người không đi học mà vẫn nỗ lực cố gắng mỗi ngày, tận hưởng từng ngày một.”

“Izumi-chan là loại đó sao?”

“Ừ.”

Tôi gật đầu…nói thế này chắc đủ rồi.

“Sagiri….lúc đầu anh rất lo không hiểu nó làm gì trong phòng mỗi ngày. Rồi anh ngẫu nhiên phát hiện con bé gạt anh, làm một việc rất giỏi.”

“Rất giỏi?”

“Đúng. Rất giỏi. Hơn nhiều so với đi học.”

“Đó là gì….”

“Xin lỗi, anh không thể trả lời câu hỏi này. Nhưng mà….”

“Nhưng mà?”

“….Đoạn sau anh không muốn Sagiri nghe được. Em giữ bí mật giùm anh nhé.”

“Vâng. Em thề sẽ không nhắc lại cho ai hết.”

Megumi trạng trọng đáp ứng. Vẻ mặt này chắc chắn không phải nói lung tung.

Tôi gật đầu thổ lộ:

“Trước đây, anh còn phải lo khoản làm sao kiếm tiền để sống một mình tự lập, làm sao lo cho cô em gái hikikomori của mình.”

“Anh cũng giỏi mà.”

“Hóa ra anh lo nghĩ là thừa. Vì con bé còn giỏi hơn anh nhiều.”

Có khi thu nhập của mình còn thua nó cũng nên.

“…Vừa nãy em bảo ‘ở nhà không kết bạn được’ rồi ‘ không có bạn bè thì Internet với máy tính cũng vô nghĩa’.”

“Vâng. Sao ạ?”

“Ờ…ví dụ nhé, giải sử giờ nếu em qua đời em nghĩ sẽ có bao nhiều người rơi lệ?”

“Ừm ~ để em nghĩ tý đã.”

Megumi đưa tay xoa đầu một lúc sau đó trả lời.

“Chừng 500 người? Đại khái thế.”

Wa…Megumi-san…đáng ngạc nhiên chưa…

“Ờ…500 hả…khụ khụ….”

Tôi ho khan vài tiếng:

“Sagiri có thể có nhiều hơn gấp mấy lần.”

“………”

Megumi tròn mắt ngạc nhiên.

“Ý anh là gì?”

“Ý anh chính là như thế. Những người bạn sẽ khóc vì con bé – dù anh không chắc mấy người đó có tính là bạn không, nhưng rất nhiều người coi con bé là một người rất quan trọng. Ngành công nghiệp của anh cũng là một phần trong số đó.”

“Em nữa.”

“Ừ, em cũng là một trong số đó. Thế nào? Em gái anh có giỏi không?”

Tôi ưỡn ngực nói đầy kiêu ngạo:

“Cho dù không đi học, cho dù cả ngày ru rú trong phòng em gái anh cũng giỏi thế đấy. Nó cực kỳ giỏi là khác. Anh rất vinh hạnh được làm anh của nó. Anh muốn không thể thua nó mãi được, muốn sau này nó cũng phải thừa nhận anh…Vì thế, mặc dù anh hy vọng có ngày nó đi học – nhưng chưa có lúc nào anh nghĩ đến chuyện bắt ép nó đi cả.”

Tôi chỉ muốn nói thế mà thôi.

Megumi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Ra là thế. Anh nghĩ về Izumi-chan như thế.”

Ảo giác sao? Mình có cảm giác cô bé đang nói chuyện với ai đó thì phải?

“Ừ. Như đã hứa, giữ bí mật giùm anh nhé.”

“Em biết rồi. Em sẽ không kể cho ai nghe đầu. Nếu trái lời, anh có làm gì bậy bạ với người nhà em cũng ngoảnh mặt làm ngơ.”

“Nhóc con.”

Tôi cười khổ.

Cảm giác có thể nói chuyện được với nhau rồi.

“Vậy em về đây.”

“Cám ơn em đã đến.”

“Không có gì – em còn quay lại nữa. Em sẽ không bỏ cuộc đâu. Nhất định em sẽ nghĩ cách khiến Izumi-chan quay lại trường học.”

“….Anh không hy vọng lắm nhưng sẽ chờ em.”

Tôi đáp. Megumi cũng cười. Sau đó cô bé lấy di động ra.

“Bọn mình đổi số đi. Bằng chứng của đồng minh. ♪"

Cùng tìm cách để Izumi-chan ra ngoài hả ----

Megumi vung vẩy điện thoại nói:

“Ok. Cần nhờ em giúp đỡ nhiều Megumi.”

“Ehehe ~ nhờ anh nhé Onii-chan.”

*Rầm*. Tôi có cảm giác trần nhà vừa rung một cái.

Sau khi Megumi đi rồi, tôi quay lên kiểm tra xem em gái mình thế nào, nhưng con bé hoàn toàn bơ tôi. Gọi điện thoại nó cũng không đáp.

“…Bực thật.”

…Lúc đó Megumi với con bé đã nói gì với nhau? Sao nó lại đập sàn nhà lần nữa? Nó có làm sao không? Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi.

“………….Nhưng gọi cũng không trả lời.”

Mặc dù đã quen rồi nhưng tôi vẫn thấy khó chịu.

“Đành vậy thôi.”

Theo đúng kế hoạch, tắm xong tôi ra ngoài một chuyến.

Để viết truyện, mỗi tác giả có một cách tìm ý tưởng riêng. Với tôi, cách đơn giản nhất là đi tắm. Ngồi vào bồn cho nước nóng dâng ngập vai rồi thư giãn tìm ý tưởng.

Cứ thể thể nào cũng nghĩa ra được cái gì đó.

Nếu có thể, tôi chỉ thích một ngày tắm càng nhiều càng tốt. Nhưng thế thì phí nước quá, thành ra chỉ có thể tắm một lần một ngày thôi.

Nghĩ lại thì, chắc sau khi ra ngoài Sagiri cũng mới tắm, vì thế hôm nay tôi phải tranh thủ tắm trước.

Ngoại trừ công việc, lần này còn có việc lớn cần phải suy nghĩ cần thận.

“Em gái mình lại là họa sĩ vẽ tranh minh họa cho mình.”

Tôi lẩm bẩm.

“Từ trước đến giờ, mình không có cơ hội gặp cô em gái hikikomori của mình. Không có cơ hội cầu xin nó ra ngoài. Không có cơ hội để cải thiện quan hệ. Nhưng mà…”

Đúng. Nhưng mà.

“Giờ…khác trước rồi.”

Cơ hội để giao tiếp với cô em gái hikikomori. Cơ hội đê cải thiện quan hệ với Sagiri.

Vì em gái cũng chính là đông nghiệp.

“…Mình sẽ làm.”

Quá đơn giản, không cần nói cũng hiểu.

--- Viết một bộ tiểu thuyết tốt.

Thực tế, 90% nỗi lo lắng của tác giả có thể xử lý bằng cách này.

Q : Tôi muốn tự lập, nhưng tôi còn là học sinh, tôi nên làm gì bây giờ?

A : Viết tiểu thuyết

Q : Vết thương lòng trong quá khứ mãi chưa khỏi, làm sao bây giờ?

A : Viết tiểu thuyết

Q : Công việc không thuận lợi lắm, làm sao bây giờ?

A : Viết tiểu thuyết

Q : Tiền trong ngân hàng cạn rồi. Tương lai tăm tối quá. Làm sao bây giờ?

A : Viết tiểu thuyết

Q : Làm sao để cải thiện quan hệ với em gái?

A : Mau đi viết tiểu thuyết đi!!!

“Rồi!!”

Để kiếm tiền sống tự lập, nhất định phải viết tiểu thuyết bán chạy một chút. Một mũi tên trúng hai đích luôn.

Tôi vô thức quay về nội dung công việc.

“Trước hểt…để xem Kagurazaka-san thế nào cái đã.”

Tôi chìm xuống buồn tắm khiến nước tràn ra ngoài.

Lần gặp mắt trước, vì biên tập của tôi còn chưa xem qua bản thảo hoàn thành nên giờ tôi chỉ nghĩ được chút ý tứ nông cạn. Chắc Kagurazaka-san sẽ sớm liên lạc lại thôi.

Chị ấy sẽ cho tôi biết bản thảo cái nào được nhận hoặc là cả hai cái đều bị loại.

Ba năm hành nghề, đến giờ tôi vẫn còn sợ khoảng thời gian chờ đợi này. Y hệt như lần đầu tiên viết truyện, chả có gì thay đổi hết.

Tôi còn may là biên tập cũng thuộc dạng nhanh nhẹn. Nghe nói có loại cần ba bốn tháng mới xong một bản thảo mới sợ chứ. Hy vọng chỉ là tin đồn thất thiệt

Thế là.

Trong lúc chờ đợi, tác giả sẽ làm gì? Cái đó còn tùy người. Có người thì thử viết truyện khác. Có người đi bán sách của chính mình. Có người xử lý giấy tờ. Có người tìm ý tưởng mới.

Hồi là lính mới, cũng có lúc tôi khá bận rồn. Tuy nhiên, giờ tôi chả có việc gì gấp phải lo, chả ai đến đòi tiền, chả có ai hét ‘không viết là chết’ vào mặt. Vì thế tôi cứ thanh thản tìm ý tưởng trong trường hợp các bản thảo kia bị loại sạch thì có thể viết tiếp ngay được.

Vì thế, tôi chuẩn bị bản thảo mới.

Lần trước gặp nhau, Kagurazaka-san trách tôi là ‘em định mỗi tuần một bản thảo đấy à?’ Thực ra thì tôi đúng đang định thế.

Nhưng mà --

“…Hôm nay tâm trạng không tốt rồi.”

Vắt óc cách mấy cũng chả nghĩ ra được gì cả. Tôi lúc nào cũng cứ nghĩ tới ‘việc khác’ rồi bị phân tâm.

[ -- Truyện mới của anh! Anh phải viết thật tốt vào! Làm người ta đọc mà rơi nước mắt!]

[ -- Lần tái bản này đáng kỷ niệm đấy! Anh nhớ dùng tranh minh họa của em nhiều vào nhé!]

[ -- A! Sắp thành anime này anh!]

[ -- Kia kìa! Nhân vật của em lên ti vi rồi kìa!]

[ --- Meo meo ~! Em thích anh nhất ❤ *Chụt chụt*❤]

“Yahhhhhhhhhhhhhhhhhh”

Tôi nhảy ra khỏi bồn tắm

“Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Mình phải lập tức nghĩ ra cái gì đó ngayyyy!!!!!!!!”

Nhưng chả nghĩ ra được gì cả!

Không cách nào làm việc, tôi đánh một giấc đến chiều. Ngồi chán rồi đành cắp đít đi hiệu sách.

Cách tốt nhất để kiếm ý tưởng là đi tắm.

Cách tốt thứ hai là ---

Đi đọc quyển gì đó hay hay!

Tắm xong, tôi thay quần áo rồi ra trạm xe bus. Mục tiêu là hiệu sách nhà Takasago.

"Đến rồi."

Tôi cũng vừa đến đây mấy bữa trước nên cũng không có gì đặc biệt lắm. Chỉ là thói quen gần như ngày nào cũng tới thôi. Cứ vô thức hai chân tự đưa đến đích này mới lạ chứ. Có ai hiểu cảm giác này không?

"Hả? Chả có quyển gì ra hồn cả."

Tôi đi một vòng trong hiệu sách nhà Takasago. Chỗ này có kha khá tiểu thuyết và manga, hoàn toàn không dưới cơ mấy cửa hàng chuyên bán anime. Không những thế nó còn bán đồ trang sức làm thủ công. Tomoe cũng thiết kế một danh sách đề cử 'mặt trần' nữa.

Nhân tiện, 'mặt trần' có nghĩa là những cuốn sách đó sẽ được xếp lộ trang bìa ra ngoài. Hơi tốn diện tích một chút nhưng làm người ta dễ mua hơn.

Có vẻ đây là một trong các tuyệt kỹ của cửa hang.

"Hm ~ thế này thì sao?"

Tôi dí mặt vào quyển Tomoe đề cứ. Bạn ấy không những có thể chỉ ra 'quyển này đang nổi' mà còn có thể chỉ ra 'tớ không rõ tại sao, nhưng tớ thấy quyển này cũng hay nữa'. Cái này rất có ích cho tôi.

Về khoản 'quyển này đang nổi', tôi thường đáp là 'tớ biết rồi' hoặc là 'tớ xem rồi'. Anime nổi nổi cũng thế cả.

"Tomoe có khác…toàn là sách mình chưa đọc."

Tôi nhìn đống sách như nhìn một núi vàng.

Đây là một trong những ưu điểm của việc tự mình đi mua sách.

Ý kiến của nhân viên cửa hàng cũng rất có giá trị. Người nào yêu sách cũng thường có một cửa hàng yêu thích luôn.

Hơn nữa với tác giả như tôi mà nói, còn một điểm nữa tôi có thể kiểm tra.

"….Sách của mình có bán nổi không?"

Dù sợ câu trả lời tới mức nào, tôi cũng phải đi kiểm tra.

Đến chỗ danh sách, tôi tìm quyển 'Ngân Lang chuyển kiếp' của tác giả Izumi Masamune. Sau đó tôi thấy chúng được sắp xếp gọn gàng nằm một bên. Còn các tác phẩm khác của tôi thì không có ở đây.

"Ở đây hết…nghĩa là…."

Tôi hơi tái mặt. Lần trước kiểm tra chúng đã thế rồi. Có nghĩa là…

…Vừa bổ sung phải không nhỉ? Chắc không tới mức bán cũng không ai mua đâu nhỉ?

Đương nhiên đoán thế thôi chứ tôi chả có cách nào kiểm chứng cả.

Nhân tiện, nếu thấy sách của mình vứt lung tung không trọn vẹn trên kệ, đó mới là tình huống đơn giản nhất dễ hiểu nhất, khiến người ta vui nhất.

Nếu không tìm nổi quyển nào của mình, lúc đó lại phải lo người ta có bán sách của mình hạ giá hay không.

"…Um."

Mặt không đổi sắc, tôi từ từ lấy sách của mình từ trên giá sau đó đặt cạnh mấy tác phẩm sắp chuyển thể sang anime.

"Mấy quyển này bán tốt rồi. Cho hưởng sái tý với."

Đặt ngang nhau thế này là tha hồ mà bắt mắt…

Tự dưng tôi được hưởng cảm giác như mình là tác giả nổi tiếng.

"….Hm hm, sách của mình cũng được đấy."

Vừa lẩm bẩm tới đó thì…

Bột một cái, ai đó gõ vào gáy tôi một phát.

"Ái đau."

"Ghét nhé. Cậu làm gì đấy!"

Quay lại, đập vào mắt tôi là Tomoe mặc tạp dề đứng trước mặt. Môi vểnh cao, chỗi lông gà nhè nhẹ đập trên vai.

Nhìn nhân viên hiệu sách đang nổi giận, tôi vội đáp:

"Không có gì…tớ đang tiến hành khuyến mãi của chính bản thân tác giả."

"Rồi rồi, cậu đang cản trở buôn bán đấy. Ở đâu thì trả chúng lại chỗ cũ đi.

*Bộp bộp bộp*

Tomoe lấy chổi lông gà gõ vào trán tôi.

"Rồi rồi rồi! Đừng mà! Ít nhất cũng ưu tiên giới thiệu sách của bạn bè cái chứ."

Sách của tôi chiếm chỗ này chưa tới một tháng đã bị tống lên kệ. Phải nghĩ cách xử lý mới được.

"Không được không được, chỗ đó để sách có chữ ký của tác giả Yamada Elf. Cậu không có phần đâu."

"Ký? Tớ cũng ký được nhé!"

Mặc dù chữ hơi xấu tý thôi.

Nghe tôi đề nghị,nhân viên hiệu sách mặt không đổi sắc đáp:

"Dừng ngay. Cậu ký vào rồi làm sao bọn tớ trả hang lại được."

Giọng thật là lạnh đến kinh khủng.

"…………"

……Khó chiều quá.

Tomoe lại lấy chổi lông gà chọt tôi:

"Hì hì, nếu muốn sách của mình lên chỗ đó thì viết ra cái gì hay hay đi. Cái gì khiến người đọc cảm động ấy."

"Đáng ghét! Nhớ mặt tớ đấy! Tớ sẽ viết một tác phẩm khiến cậu quỳ gối xin chữ ký Izumi-sensei!"

Tôi bốc phét xong, nói tiếp:

"Có điều, trước đó, nhân viên hiệu sách tiểu thử, xin cho tớ mấy quyển có chữ ký của Yamada Elf-sensei với!"

"Rất hoan nghênh ~"

Về nhà xong, tôi lập tức lôi sách ra đọc.

Truyên tình cảm của tác giả nổi tiếng nhất - Yamada Elf-sensei quả là hay.

Nhân vật chính bị triệu hồi tới một thế giới giống game online. Vì hắn ta vốn là game thủ giỏi nhất, vừa vào phát đã thấy Bá Vương khí bắn ra tứ phía! Việc đầu tiên hắn làm là kiếm một cô gái đã. Gọi bộ này là light novel hay nhất hiện giờ cũng không quá đáng.

Mặc dù không cam lòng nhưng tôi cũng phải thừa nhận mình còn kém người ta xa. Thậm chí tôi còn chưa có đủ tư cách làm đối thủ ủa người ta nữa. Tôi dự định đem quyển tiểu thuyết này làm gia truyền, vĩnh viễn lưu lại trong nhà.

Có điều đọc xong vẫn chả nghĩ ra được ý gì hay cả mới chán chứ! Cùng ngày hôm đó, lúc tôi từ hiệu sách nhà Takasago quay về thì nhận được ---

[Bị loại sạch.]

Một tin nhắn từ biên tập viên lãnh khốc vô tình của tôi.

"Loại sạch? Toàn bộ?"

[Ừ. Toàn bộ.]

"….Kuh…Ugh…"

Cũng không hẳn là không nghĩ tới, có điều vẫn bị sốc quá.

Nếu phải giải thích cho dễ hiểu thì ---

Giống như là gặp sếp bảo [Tháng này chú không có lương]. Biên tập viên nào chậm chạp là [Ba tháng tới chú không có lương] hoăc [Trong nửa năm nữa chịu khó hít không khí qua ngày nhé.]. Tệ nhất là [Rồi rồi, mai chú khỏi cần đến nữa.]

Thế giới của người lớn thật đáng sợ.

Tác giả là nghề tự do, thành ra nếu lâu dài mà không viết được gì là sẽ rất dễ dẫn tới cảnh làm việc điên cuồng thời gian dài không nghỉ, sau đó lại không có thu nhập mà bị khốn khổ.

Dễ chết lắm đó. Một năm trước tôi cũng bị rồi.

Là học sinh, tôi cứ nghĩ không có thu nhập cũng không sao. Nhưng vì tôi muốn sống tự lập khỏi người giám hộ, vì thế 'tiền' là vấn đề mấu chốt.

[Cả hai cái đều dở. Hôm nay là thứ bảy, thứ hai mang cái mới cho chị.]

"………………"

Những lời lẽ tàn khốc này, sau ba năm tôi cũng chả quen được.

"….Kuh…ôi ôi…."

Không đùa đâu, chứ nhắc đến tiền là tôi muốn khóc rồi. Cảm giác như bị ai lấy dao cào cào vào tim ấy.

Những lời này đối với tôi nghe cứ như là 'Con của ngươi quá ngu xuẩn. Vứt.'

Mặc dù có thể các cậu không hiểu….

….Rồi. Chị ta mà bắt mình viết lại chừng sáu lần nữa mình sẽ giết người luôn.

Suy nghĩ tiêu cực đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

Nghe thấy không, bà chị biên tập ngu xuẩn này. Đừng có tùy ý nói những lời như thế.

"À ~ đáng ghét! Chết tiệt! Cầu trời đổ mưa thiên thạch nghiền nát cái nhà xuất bản ấy đi! Xử sạch cái đống ấy đi càng tốt!"

Thiên thạch! Động đất! Vừa rủa, tôi vừa ném di động lên giường.

"Rồi. Viết thì viết. Thằng này sẽ viết một bộ khiến chị phải liếm giày đây."

Tôi ngồi xuống bật cái máy tính xách tay cỡ giấy A4 lên, cầm bút điện tử bắt đầu viết. Mặc dù vừa nãy qua điện thoại, chị ta có ý là chỉ cần thiết kế đại cương thôi, tôi vẫn có ý nộp cả bản thảo hoàn chỉnh.

Vì thế, hai ngày sau….

"Xong rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!

Vẫn ngồi trước máy, tôi vươn vai một cái.

Sau cái tin nhắn đó tôi ngồi gõ điên cuồng. Giờ đã được một bản hoàn chỉnh rồi.

Tâm trạng rất tốt. Nhưng sự thật là tôi vẫn không biết nổi đứa con tinh thần này có sống sót được hay không. Với cả giờ đau đầu quá, chả có tâm trạng đâu mà lo nghĩ cả. Vừa xoa bóp hai bên thái dương, tôi vừa nhìn ra ngoài cửa số.

"…Giờ…đã là …sáng thứ hai rồi."

Ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa số. Sáng quá. Chói quá. Tiếng chim kêu chiêm chiếp -- rất không may chỉ khiến tôi thấy phiền lòng mà thôi.

Tôi đính kèm bản thảo vào email rồi gửi cho biên tập viên của mình.

Chỉ chốc sau đã có tin nhắn đáp lại -- [Cám ơn em. Chiều nay sáu giờ nhé.]

"….Trả lời tự động rồi."

Chị ta chỉ thế là nhanh. Tôi mới gửi chưa được một phút chứ mấy.

"Giờ…đầu tiên là điểm tâm sáng…sau đó đi học…rồi đi gặp chị ta…ờ…."

Tôi mở ứng dụng 'Lịch làm việc' trong điện thoại lên rồi thêm cho hôm nay vào.

"Xong!"

Cố ra vẻ cao hứng, tôi đứng dậy. Một ngày mới lại bắt đầu.

Tôi bắt đầu bằng việc nhà như mọi khi.

*Rầm rầm*

"Rồi rồi."

Trước hết là đem bữa sáng cho em gái.

Khác trước, giờ tôi đã biết thân phận kia của con bé rồi, đoán giờ này chắc nó đang hý hoáy ngồi vẽ. Không chừng là hình con gái nữa. Có khi cũng toàn mông với ngực ấy chứ.

Các cậu cứ thử tưởng tượng sống cùng Ito Noizi-sensei đi. [1]

Thế nào? Hứng không? Tim đập thình thịch chưa?

Tôi chỉ thấy khổ sở thôi. Cứ thử tưởng tượng vị trí của tôi đi.

Sau đó…

"Hửm? Cái này là…."

Trước cửa phòng con bé có để một lời nhắn. Là Sagiri ghi lại cho tôi.

Những lúc cô em gái hikikomori muốn nói gì đó với tôi, ngoài việc đập nhà rầm rầm nó sẽ viết thế. Đại đa số là bảo tôi 'đi mua cái abc xyz đi'

Hôm nay cũng thế. Nó ghi là 'mua thêm điểm tâm'.

"Rồi, hiểu rồi."

Tôi nhặt mảnh giấy lên bỏ vào túi quần. Cơn đau đầu khi nãy đã hoàn toàn biến mất.

Tan học xong, tôi theo đúng dự định đến gặp ban biên tập. Bấm thang máy lên tầng chín, cửa vừa mở thì…

"Tại sao lại không được?"

Đã nghe thấy tiếng người đang tranh chấp rồi.

Oái oái! Cái gì đấy? Tôi nhìn vào đã thấy Kagurazaka-san đang tranh luận với một cô bé tóc vàng.

"Đã bảo là cái này mình chị không quyết được mà."

"Thế để tôi quyết!"

Đúng là một cô bé ồn ảo.

Từ lúc gặp Megumi tôi đã có kinh nghiệm rồi, con gái là khó nhìn mặt đoán tuổi lắm. Có điều nhìn qua chắc cô bé này cũng chạc tuổi Sagiri thôi.

Đương nhiên tôi không hứng thú gì với mấy cô bé nhỏ hơn đâu, đừng có vì thế mà hiểu nhầm….Tóm lại, đó là một cô bé trông khá xinh xắn. Quần áo Lolita màu hồng trắng. Da thịt trắng như trứng gà bóc, tóc dài vàng óng. Chả hiểu sao lại có tai nhọn nữa.

Mỗi cử chỉ của cô bé đều có vẻ rất khoa trương.

Đứng trước mặt cô bé là Kagurazaka-san cũng không kém cạnh. Với tư cách là đại biểu cho đám người lớn bẩn thỉu, chị ta khoanh tay trước ngực, cao cao tại thượng nhìn xuống:

"Cô nói là tự do cá nhân nên thích làm gì thì làm hả? Cô cho là chuyện đó có lợi cho công ty của cô à?"

"….Hm hm, chị nghe không hiểu tiếng người à? Ai chà, đành vậy thôi….thế đây sẽ đặc quyền cho bên này được phát hành một quyển sách mới, thế thì sao?"

"Chao ôi! Cho phép tôi từ chối!"

"Hả? Đây nghe không rõ. Tôi - tác giả nổi tiếng nhất, nữ tác giả xinh đẹp nhất vừa cho phép các chị được phát hành một quyển sách của tôi bất chấp cái mũ phản bội. Điều kiện đó mà còn không đủ à?"

Cô nhóc này thích tự sướng nhỉ.

"Hà ~ làm ơn đi về đi -- à!"

Kagurazaka-san nhận ra tôi đang trốn ở một bên xem.

Tiêu rồi.

"Izumi-sensei! Xin lỗi đã để em phải đơi!" Chị ấy vui vẻ gọi tôi "Nào nào! Lại đây lại đây lại đây! Đừng có trốn thế ~ ra đây nào!"

…Rõ ràng chị muốn dùn em đuổi con nhóc này đi mà.

Có điều hiểu thì hiểu thế đấy chứ tôi cũng chả biết làm thế nào đành phải đến.

"Đây còn đang nói dở, dừng có ngắt lời."

Cô nhóc tóc vàng kiêu ngạo nói.

"Cho dù nói thế …."

Bị gọi thế sao tôi có thể không vào được.

Mắt tôi nhìn chằm chằm hung thủ, Kagurazaka-san.

"….Có chuyện gì thế ạ?"

"Gã này là ai?"

Cả tôi và cô nhóc tóc vàng cùng đồng thanh thốt lên. Kagurazaka-san cũng không trả lời, đưa tay chỉ hai đứa tôi nói:

"Anh này là Izumi Masamune-sensei. Còn đây là Yamada Elf-sensei."

"Hả?????" * 2

Cả hai chúng tôi giật mình chỉ tay vào mặt nhau.

"Đây là Izumi Masamune?"

"Đây là Yamada Elf? Tác giả nổi tiếng?"

Yamada Elf-sensei, còn có biệt danh là 'thư viện Fulldrive' sở hữu phong cách viết khác hẳn tôi. Mấy bữa trước tôi cũng mua sách của cô ta rồi.

Gần đây mấy tác phẩm ấy còn được xếp vào loại 'sắp chuyển thể thành anime', thành ra tên cô ta cũng rất nổi. Nhưng mà….

"Ai ngờ lại là cô nhóc nhỏ thế chứ….."

Từ giọng văn sặc mùi harem và kích thích nóng bỏng, tôi tưởng tác giả là một thằng cha buồn nôn lắm cơ.

"Anh thì có tư cách gì mà nói ~ Hà, ai ngờ ngoài tôi ra cũng có tác giả light novel trẻ vậy chứ."

"Mặc dù chủ lực của bên này còn trẻ hơn cơ -- nhưng mà…."

"Hả? Gì cơ?"

Tôi nhìn cô nhóc từ đầu đến chân, sau đó chỉ vào vành tai nhọn hỏi:

"Thật sự là…tiên [2]à?

"Làm gì có!"

Cái đó tôi cũng biết, nhưng nhìn làn da trắng nõn khiến cô nhóc trông giống tiên thật.

"Ahaha, vì đây quá xinh đẹp nên tưởng nhầm là tiên cũng phải. Giống trong 'Lord of the Ring' phải không?"

"Ừ ừ."

"Đúng không đúng không! Hm hm, nói rất hay."

Dù không nói ra, nhưng trong đầu tôi đã có cảm giác cô nhóc này có phần giống nhân vật của mấy cái eroge có cảnh bạo hành.

"Thế…Yamada Elf-sensei, sao cô lại đến đây?"

Đối với Elf, chỗ này đúng ra là lãnh thổ quân địch mới phải chứ nhỉ.

"Hahahaha, hỏi rất hay."

Nghe tôi hỏi, Elf quay một vòng tạo dánh bắt mắt như trong manga nói:

"Tác phẩm tiếp theo đây muốn nhờ Eromanga-sensei vẽ tranh minh họa hộ!"

"Hả?"

…Cô nhóc này vừa nói cái gì thế?

"Hahahahaha, Eromanga-sensei là họa sĩ mà đây hâm mộ nhất! Vẽ tranh hentai mà được tới mức đó đúng là vô tiền khoáng hậu! Quả xứng với cái bút danh kinh tởm ấy!"

Quả nhiên cô nhóc này cũng nghĩ cái bút danh ấy là tởm. Sagiri đã nói rõ bút danh từ tên đảo rồi mà (Đương nhiên thật giả tới đâu tôi cũng chả có cách gì biết được.)

"Bình thường với họa sĩ khác đây không có thêm sensei ở sau đâu. Eromanga-sensei là ngoại lệ để tỏ lòng kính trọng cao nhất! Thần Ero -- đây muốn tán tụng ngợi ca anh ấy!"

Cô mà làm thế là ăn ngay một cái tay cầm vào mặt đấy.

"Giờ, mặc dù họa sĩ xinh đẹp thiên tài Allure-chan cũng vẽ tranh khỏa thân khiến người ta thấy nứng được -- nhưng vẫn không bằng Eromanga-sensei! Anh có thể nói là đây yêu người ta, yêu cả tranh của người ta rồi! Mặc dù dựa vào bút danh chắc người ta cũng là một thằng đàn ông kinh tởm -- nhưng cho dù anh ta là con heo mập…có là người thú cũng ok hết!"

…Eromanga-sensei, hình tượng của em trong mắt người khác thảm quá.

Elf vung tay phải lên:

"Đây nhất định sẽ gặp anh ta, xin anh ta vẻ ra bức minh họa đẹp nhất thế giới! Với tài hoa của mình, sách của đây sẽ như hổ them cánh! Chúng ta sẽ viết ra cuốn light novel đệ nhất!"

*Ầm ầm*

Hơi quá khoa trương, nhưng tôi cũng thấy cảm xúc dâng trào.

"Hừm hừm…Izumi Masamune. Xem ra nghe mục tiêu của tôi xong anh không nói nên lời hả?"

Có khi thế thật? Tôi cũng muốn đọc thử cuốn 'light novel đệ nhất' ấy.

Có điều chả cần nghĩ đâu xa cũng thấy đề nghị của cô nhóc này rất có hại với tôi.

" -- Thế nên tôi mới nhờ cái đám biên tập này chuyển lời cho Eromanga-sensei. Có điều anh ta chả hồi âm gì cả! Đây là yêu cầu đầu tiên của tôi ở đây! Sao có thể thế được! Chắc chắn là -- Izumi Masamune! Eromanga-sensei chắc chắn là bận việc của anh rồi!"

Sagiri….không trả lời….



Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Vì thế, để lấy được bức tranh tuyệt vời mà Eromanga-sensei dành cho Yamada Elf-sensei, các ngươi phải giúp tôi thuyết phục người ta!"

"Này!"

Con ranh này!

Tôi lườm Kagurazaka-san.

Biên tập viên của tôi nhún vai tỏ ý 'đành vậy thôi', nói:

"Yamada Elf-sensei. Tôi có hẹn với Izumi-sensei về tác phẩm tiếp theo trước rồi. Cô về dùm cái."

"Tác phẩm tiếp theo? Chuyện vớ vẩn."

Vớ vẩn cái búa ấy đồ tiên chết tiệt! Biến về thế giới eroge đầy người thú của ngươi đi!

Có điều, tôi vẫn muốn hỏi một câu:

"Cô nói cô muốn Eromanga-sensei làm họa sĩ vẽ tranh minh họa cho cô?"

"Đúng! So với loại ruồi muỗi như các ngươi, cộng tác với tác giả danh tiếng như tôi có lợi cho anh ấy hơn nhiều!"

*Chỉ tay!*

"Oái! ~"

Bị Elf chỉ vào mặt, tôi không khỏi ngửa ra sau.

Đúng thế. Cô nói đúng! --- đột nhiên trong lòng tôi nổi lên ý nghĩ này.

Elf vui vẻ nói tiếp:

"Ngươi xem ngươi xem! Ngươi cũng đồng ý phải không? Ngươi cũng thấy là Eromanga-sensei cộng tác với loại tác giả nhép như ngươi kém xa so với cộng tác với tác giả danh tiếng như tôi, đúng không?"

"Cô còn dám nói nữa! Cho dù sách của cô bán chạy thì…."

"Doanh thu chính là chính nghĩa! Ngươi có phàn nàn kiểu gì cũng chỉ như mèo kêu chó sủa mà thôi!"

*Rầm rầm* Từng câu cô nhóc này nói ra đều là lời khẳng định.

"Kuh…nhớ…nhớ nhau đấy! Lần sau mà thằng này gặp sách của cô ở tiệm thì…."

"Hừ hừ, thì sẽ làm gì?"

"Sẽ lấy sách của thằng này đè lên!"

"Dừng ngay! Làm thế sẽ vấy bẩn sách của tôi mất! Đồ xấu xa!"

*Grrrrrrrrrrrrrr!*

Đúng lúc này, biên tập viên của tôi nhẹ giọng lên tiếng:

"Chị gọi em đến để đuổi người ta đi chứ có phải để hai người vui vẻ trò truyện đâu."

…Chị thấy em 'vui vẻ' ở chỗ nào hả?

"Yamada Elf-sensei, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cô muốn làm gì thì làm, nhưng quyết định là ở Eromanga-sensei."

"Không thích. Đã bảo rồi còn gì. Biên tập của tôi chả giúp gì được cả! Họ còn chả liên lạc nổi ấy chứ! Nói thật hợp tác với tôi có lợi cho cả các người nữa, mau nghĩ cách đi!"

"Phụpppppppppp ~ ừa ừa ~"

Kagurazaka-san nở nụ cười chiếu lệ.

"Thái độ gì thế hả? Chị nghĩ ai là tác giả nổi tiếng?"

"Sách bán chạy thế cũng chỉ là tình cờ ngẫu nhiên mà thôi."

"Chị nói cái gì? Rút lại lời đó mau đồ biên tập ngu ngốc! Mau quỳ xuống xin lỗi tác phẩm của tôi!"

"Hahaha…Yamada Elf-sensei….hình tác phẩm của cô bị cư dân mạng xem thường lắm nhỉ?"

"Làm gì có! Tôi viết thế cho người đọc dễ hiểu mà thôi! Đồ biên tập vô năng không hiểu gì cả! Hừm, nghe cho rõ nè!"

Elf phủi mái tóc vàng dương dương đắc ý:

"Chỉ sau vài năm kể từ lúc Yamada Elf ta xuất hiện như một vì sao…tất cả lũ tác giả còn lại chỉ là đồ kiến hôi! Sau đó, với văn phòng dễ hiểu của mình, tác phẩm của ta đã khai sáng một con đường mới cho light novel!"

Con nhóc này ăn nói khoa trương quá!

Elf vỗ ngực, nhắm mắt lại nói đầy nhiệt huyết:

"…Với tư cách người được thần linh lựa chọn, ta được giao trọng trách cứu với giới light novel đang trên bờ vực tự hủy diệt! Nói cách khác - ta là đấng cứu thế của giới light novel - không, thế cũng không phải!"

Elf mở mắt ra.

"Ta chính là light novel!"

Nghe một câu này, đột nhiên tôi có cảm giác như có tiếng gì đó nổ ầm ầm trong hậu cảnh. Dưới áp lực đột ngột thế, cơn giận của tôi bị đẩy ngược lại phía sau.

Kagurazaka-san lạnh lùng nói.

"Light novel-chan, không về nhanh tôi sẽ gửi kháng nghị tới biên tập của cô đấy."

"Đồ, đồ giảo hoạt! Chị dám!"

…À ha, ra còn biết sợ biên tập viên cơ đấy.

"Đếm ngược này. Mười. Chín. Tám. Bảy….."

Thấy Elf chột dạ và nhận ra cách này có hiệu lực, Kagurazaka-san vừa đếm ngược vừa lôi di động ra ấn ấn.

Elf hốt hoảng nói:

"Hôm, hôm nay bỏ qua đấy! Lần sau nhớ thuyết phục anh ấy giùm tôi đấy! Tôi sẽ cho các người phát hành sách của tôi!"

Để lại những lời hèn nhát này, đấng cứu thế của giới light novel, Yamada Elf-sensei chạy mất. Thật là, đến đi cứ như gió cuốn ấy. Nhưng tôi cũng phải nói rõ không phải mọi tác giả biên tập đều như hai người này, đừng vì thế mà hiểu nhầm.

Kagurazaka-san làm động tác xua tay đuổi đuổi sau đó quay qua tôi:

"Rồi, Izumi-sensei." Chị ấy nở nụ cười. "Phiền toái rồi đấy."

"…Ý chị là sao?"

"Em chưa rõ à? Vừa nãy không nghe cô ta nói gì à?"

"….Em biết rồi."

So với sách của tôi khó khăn lắm mới bán nổi, thật sự để Eromanga-sensei - Sagiri cộng tác với tác giả nổi tiếng thì tốt hơn cho em ấy.

Mỗi quyển mới lại có them việc mới…thêm chút may mắn là thành anime được. Nhất là nếu thật sự cái bộ light novel đệ nhất ấy ra đời.

Mặc dù Sagiri chưa trả lời, nhưng nghĩ kỹ thì chuyện này không có gì không tốt hết.

Với cả tốc độ của Eromanga-sensei cũng chưa đủ nhanh để làm họa sĩ cho hai bộ một lúc.

Nếu phải chọn…nếu phải chọn….

"Hiểu là tốt rồi. Thế em định làm sao!"

"Ahhhhhhh đáng ghét thật! Rõ ràng rồi còn gì!"

Vào thời điểm đó - nhiệt tình của tôi xơi nguyên một gáo nước lạnh.

"Sagiri ~~! Sagiri ~~!"

*Rầm rầm rầm rầm rầm!*

Vừa về tới nhà, tôi phi lên lầu hai - đến trước của phòng con bé, hét ầm lên:

"Anh sẽ cố gắng hơn! Anh sẽ viết giỏi hơn cô ta! Vì thế ….vì thế….!"

"Đừng vứt bỏ anh màààààààààààààààààààààààààààààààààààààààààààààààà!"

Tôi tuyên bố.

Bên kia cánh cửa, nghe thấy những lời này Sagiri nghĩ thế nào? Tôi không có cách gì biết được.

Cho dù có gào cách mấy, cái cửa này cũng không mở. Lần trước chỉ là sự kiện hiếm có mà thôi. Mối quan hệ giữa tôi và con bé không vì thế mà thay đổi chút nào.

"…..Phù."

Cười tự giễu, tôi quay người bỏ đi.

*Kẹt*

" ~~ Ặc?"

Đột nhiên thấy sao bay đầy trời. Cánh cửa mở một phát đập thẳng vào trán. Vừa đưa tay xoa đầu, tôi vừa cố hít một hơi cẩn thận nhìn lại.

"…..Đang nói cái gì đấy?"

Em gái tôi đứng trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.

"….Hả?"

Sao em lại mở cửa? Anh tưởng em sẽ kệ cơ…Có lẽ mặt tôi lúc này trông cũng ngu lắm.

"Vì, vì..sao?"

"Em đang hỏi trước."

Sagiri vô cảm đáp.

"…………………"

Vì tôi không nói gì, con bé lặp lại:

"………….Đủng vứt bỏ anh….là thế nào? Anh gặp ác mộng à?"

Lần đầu tiên trực tiếp nghe giọng con bé dịu dàng như vậy nên tôi không nói được gì.

"Không, không phải thế."

Vừa nãy những lời đó chỉ là tuyên bố một phía của tôi mà thôi.

Giờ con bé ở đây ngay trước mặt, tôi làm sao có thể nói ra những câu xấu hổ như 'Đừng hòng anh giao em cho người khác' được!

Xấu hổ quá mức!

"Không có gì! Bỏ qua đi!"

Tôi lấy tay lau nước mắt.

"Mà! Còn em….vì sao?"

"Vì sao cái gì?"

"Vì sao em lại mở cửa?"

So với lúc trước, tôi có nói gì nó cũng đâu chịu ra ngoài.

"………..À."

Sagiri mỉm cười. Trông mặt nó tựa như đang nói 'nghe anh nói thế em chả kịp nghĩ gì cả'. Mặt cũng hơi đỏ lên.

Tôi lặp lại:

"Tại sao?"

"….Vì…."

Con bé quay mặt đi sửa lại áo. Xem ra lúc cuống là nó có thói quen đó rồi.

"Vì…vì…vì…."

"……….."

Chúng tôi không biết nói gì.

"Em không biết…."

"Cái này rất quan trọng đấy!"

Từ trước đến nay em đâu có chịu ra, sao hôm nay lại ra?

Thực tế là chỉ mới mấy ngày trước thôi, cánh cửa này còn chưa từng mở ra cho tôi bao giờ.

Chắc chắn giữa 'bây giờ' và 'khi đó' có gì đó đổi thay. Quan hệ của bọn tôi rõ ràng không hề thay đổi cơ mà.

"Em….không biết."

"Em nói to lên cái được không?"

"Tch, không có gì. Anh, anh cũng….."

Anh cũng không trả lời câu hỏi của em cơ mà chứ gì.

Có lẽ Sagiri định nói thế. Vì gấp quá cả hai anh em đều không ăn nói tử tế được.

"Hỏi khó quá….Nếu anh trả lời em thì sao?"

"….Không nói. Tóm lại là không biết."

Không ổn. Cứ thế này chả có gì tiến triển cả.

"….Ừm. Anh nói đúng."

Mặc dù không rõ vì sao, nhưng gian phòng khóa kín lại mở cho tôi một lần nữa.

Sự thật này đã là một bước tiến lớn. Mặc dù tôi khá tò mò nguyên nhân, nhưng….

Bình tĩnh lại, Sagiri nhăn nhó:

"Mà này….."

"Ừm? Gì cơ?"

"………….Anh này…ờ….cô ta…có nói gì với anh không?"

"Cô ta? Ý em là Megumi à?"

Sao con bé lại nhắc tới người ta nhỉ?

"Cụ thể là nói cái gì?"

"…Tch, không có gì."

Có điều nghe tôi nói thế, Sagiri rõ rang thở phào nhẹ nhõm.

Con bé có vẻ muốn ngăn tôi hỏi them nên vội tiếp tục:

"Đúng rồi! Điểm tâm của em đâu!"

"Điểm tâm…Mấy cái em ghi ra á?"

"….Ừm đúng….em mở cửa chỉ để lấy điểm tâm thôi…chả có lý do gì khác đâu."

Sagiri chờ điểm tâm tới mức sẵn sàng mở cửa ra sao? Cảm giác không đúng lắm.

Nhưng dù sao tôi cũng không thể phá vỡ lời hứa của mình được.

"Nè, anh mua rồi đây."

Tôi giơ túi xách ra.

Lần này mua kẹo đường và kẹo long não. Tôi chọn loại ngon nhất rồi, tới mức chính mình cũng muốn xài.

Sagiri nhìn túi nhựa ---

"….Hm."

Hơi nhíu mày, có một nét gì đó thoáng qua trên mặt.

"Sao thế Sagiri?"

"……….Chả mấy khi có cơ hội nói chuyện với anh…Anh nè, anh không thấy mua toàn loại có thể đặt làm lễ trước mặt tượng Phật là kỳ quái à? Đừng mua loại này nữa."

"Nếu thế sao em không tự đi mà mua!"

Rút cục, tôi lại trách Sagiri giống như mẹ dạy con.

Sau đó, cánh cửa khóa kín cũng thỉnh thoảng mở ra cho tôi vài lần nữa.

Ghi chú

とうのいぢ -

: họa sĩ vẽ cho hai bộ Shana và Haruhi, cũng có vẽ hentai luôn.

Elf : còn gọi là tinh linh trong truyện của Tàu. Ở đây dịch là tiên theo giọng văn của Lord of the Ring.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện