Thế là kỳ nghỉ hè của tôi bắt đầu.

Sau khi hoàn thành dự án anime của Sekaimo, tôi tự cho mình một buổi tối ngủ nghỉ đàng hoàng.

Sáng sớm hôm sau:

Mọi người vừa ăn xong bữa sáng do Elf làm. Bình thường thì giờ tôi phải đi rửa bát, nhưng Elf nói để cậu ta làm luôn.

Ngồi từ phòng khách cũng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách

Trên ghế sofa đối diện, Muramasa-senpai đang ngồi viết lách.

Cô Kyouka thì đi làm rồi.

Sagiri trốn trong phòng vẽ vẽ.

Makina-san vẫn còn chưa dậy.

Về phần mình, tôi đang tận hưởng “ngày nghỉ hiếm có” ---

“Ahhhhh!!! Ngày nghỉ thì làm gì mới phải nhỉ!?” Vừa ôm đầu, tôi vừa gào lên.

-- Không nghỉ được.

Elf đã rửa bát xong đang lau tay, nghe vậy cậu ta đế vào:

“Masamune lại ăn nói lung tung rồi….Sao anh không đi ngủ một giấc đi. Chả mấy khi được nghỉ.”

Muramasa-senpai cũng ngẩng lên, đưa mắt nhìn tôi:

“Đúng đấy, Masamune-kun. Hôm qua em chả nói là mình sẽ nghỉ ngơi đầy đủ và ngồi chơi cả ngày cơ mà. Nhanh về phòng đi.”

“Em có nói thế thật, nhưng cuộc sống bình thường hàng ngày như vậy làm sao bảo em buồn ngủ chứ. Lúc bận thì buồn ngủ chứ giờ rảnh rồi em lại tỉnh như sáo.”

“Có cần chị gọi chuyên gia ngủ dạy cho em ít kinh nghiệm không?”

Muramasa-senpai lại đặt biệt danh kỳ quái cho Makina-san rồi.

Elf cười gượng:

“Thì thói quen của anh là thế mà. Ngày nào cũng dậy sớm làm bài tập, làm việc – tự dưng có ngày nghỉ làm sao mà quen ngay được.”

“À, hóa ra lười cũng cần luyện tập nữa à.”

Muramasa-senpai gật đầu đồng ý với cách diễn đạt này.

“Chỉ ngồi không có mấy phút sau bữa ăn mà em đã khó chịu làm rồi. Đầu em cứ tự lên danh sách những việc nhà cần làm rồi.”

“Tôi làm xong hết rồi, từ giặt đồ đến lau dọng cách loại.”

“Cô không làm gì cũng không sao cả!”

“Ôi!!! Kiểu này không thể bình tĩnh lại được rồi!!”

Tôi hiểu là hai người bọn họ chỉ làm thế vì lo lắng thôi, nhưng phá vỡ thói quen thì khó chịu quá. Cảm giác như có người tự nhiên bị cấm chạm vào điện thoại ấy.

“Ôi ~~ im đi! Anh cứ như ông cụ non ấy!”

“Nhưng mà…giờ làm gì? Hay là nhìn qua phần việc tháng chín dự tính sẽ làm?”

“Dừng ngay, đồ hâm này.”

“Càng làm càng dở.”

Cả Elf lẫn Muramasa-senpai mắng.

“Nhưng mà…”

“Để ngày mai có thể tập trung làm việc, hôm nay anh nghỉ cho thoải mái đi.”

Elf nói cũng đúmg.

“Cái này tôi cũng hiểu, nhưng mà…”

“Làm ván Cilivization 6 với tôi không? Chơi bản đồ cỡ Tiny thôi, tôi chơi Aztec hoặc Mỹ.”

“Tôi chưa thử chơi cái này, nhưng nghe là cũng đoán được cậu nắm hết ưu thế rồi.”

“Ahaha, Masamune, anh càng lúc càng hiểu tôi hơn rồi đấy! Ông xã tương lai của tôi là phải thế chứ!”

“Chả mấy khi được nghỉ, tôi dại gì mà chơi game để rồi bị cậu cho ăn hành ngập mồm.”

“Thế chơi cái khác nhỉ --? Cơ mà có chơi game đối kháng tôi cũng thắng mà thôi. Có ý kiến gì không Muramasa?”

“Ừm? Chơi viết tiểu thuyết truyền tay như hồi trước thì sao?”

Ý chị ấy là cái trò cả lũ chơi ở nhà chị ấy đây mà.

“Hay mà –“

Muramasa-senpai đỏ mặt trông rất hạnh phúc. Mặt khác, Elf nhíu mày tỏ ra khó chịu.

“Ực, tôi lại nhớ mình bị ép phải viết một cái kết cho cả câu truyện rối như mớ bòng bong.”

“Nhưng tuy hay thì hay thật, có điều giờ Masamune không nên viết lách gì nữa. Anh ta vừa viết cả mớ rồi.”

“Thế à? Đáng lẽ viết truyện mình yêu thích là cách giải trí tốt nhất chứ.”

Rõ ràng là Muramasa-senpai và Elf có quan điểm rất khác nhau về chuyện này.

“Có điều em cũng muốn giết thời gian bằng cách gì đó không liên quan đến viết lách nữa.”

Sáng tác thì thú vị thật, nhưng mà…giải trí kiểu đó thì thế nào Sagiri lẫn Elf cũng cáu cho coi.

Vì thế cách này chắc chắn là không được rồi.

“Nhân tiện bình thường em nghỉ ngơi thế nào, Masamune-kun?”

“Thì…chủ nhật dậy dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, làm việc.…”

“Ý chị là những cái không liên quan đến công việc ấy.”

“Nói thật em chả mấy khi có lúc nào nghỉ nên cũng chả nhớ mình từng dùng ngày nghỉ như thế nào nữa rồi.”

Hồi trước ngày nghỉ mình làm gì nhỉ? Nghĩ mãi không ra.

“Tình huống này…không ổn.”

Muramasa-senpai nói không nên lời.

Nghe thấy chúng tôi nói chuyện, Elf phá lên cười chen vào:

“Trong lúc rảnh rỗi anh có thói quen là quấy rối tình dục bọn tôi đấy.”

“Hả?” *2

Cả hai giật mình quay lại. Elf đã bật sẵn máy tính bảng, trên màn hình là Sagiri không đeo mặt nạ. Cậu ta hỏi để xác nhận lại:

“Đúng không, Eromanga-sensei?”

“Đúng, Elf-chan nói thật đấy.”

“Cả Eromanga-sensei cũng nói thế?”

“Em chả biết ai có cái tên như thế cả…nhưng nếu anh quên thì để em nhắc lại cho…”

“Đúng đúng. Để tôi kể cho mà nghe – đó là hồi Masamune còn chưa bận túi bụi thế này.”

Và rồi, Elf cùng Sagiri kể lại “quá khứ của tôi”

…Vụ đó xảy ra vào mùa thu năm ngoái, khi đó Izumi Masamune còn vừa mới bắt tay vào sáng tác bộ truyện tình cảm lãnh mạn hài hước “Cô em gái đáng yêu nhất trên đời”

Sau giờ nghỉ trưa, ở bên trong căn phòng khóa kín, tôi ngồi đối diện với Sagiri, một tay che mặt ảo não thốt lên:

“Gay rồi gay rồi gay rồi….”

“….Nii-san, hôm nay anh bị chứng gì thế?”

Sagiri ném cho tôi một cái nhìn lạnh như băng. Giọng của nó bé đến mức cho dù có microphone trợ giúp cũng phải tập trung mới nghe thấy được.

“…Anh…có gì…muốn nói à?”

Lý do đấy. Bình thường còn lâu nó mới cho tôi vào trong phòng – trừ khi là liên quan đến công việc thì nó mới phải mở cửa thôi.

Là tiểu thuyết gia, tôi có quan hệ cộng sự cùng Sagiri – Eromanga-sensei. Cho dù Sagiri rất lạnh lùng với anh trai thì cũng không đến mức bơ cả công việc đâu.

Ít nhất nó cũng cho tôi cơ hội được nói.

“Đúng thế… thảo luận. Anh cần thảo luận với Eromanga-sensei, chuyện rất quan trọng.”

“Em, em không quen ai có cái tên như thế cả.”

Con bé đỏ mặt ấp úng.

Nếu thấy ngượng sao em còn chọn cái nickname ấy làm gì? Nếu đây mà là truyện thì bí mật về nickname của em chắc là phần quan trọng nhất rồi.

“Thế anh cần nói cái gì nào? Nhanh lên.”

“Thực ra thì –“

Tôi nghiêm giọng:

“Cho anh xoa đầu em một chút.”

“….Hả?” Sagiri tròn mắt “Xoa đầu? Đây….là chuyện quan trọng của anh à?”

“Ừ.”

“…..Ừm…sao tự nhiên lại….”

Con bé đỏ mặt thẹn thùng, trông có vẻ ngần ngừ.

“Gần đây anh chuyển sang viết truyện tình cảm lãnh mạn hài, chắc em biết chứ?”

“Biết.”

“Vì quen viết truyện đánh đấm rồi nên anh không quen thể loại này tý nào, nghĩ mãi mà chả ra được mấy ý tưởng hay ho gì cả.”

“Cái này…nghiêm trọng.”

Đúng thế phải không?

“Thế cho anh xoa đầu nhé!”

“Thì em mới hỏi để làm gì! Sao anh tự dưng lại yêu cầu kiểu đó! Em chả hiểu gì cả.”

Xem ra lại phải giải thích thêm rồi

“….Anh….anh xoa đầu em mới nghĩ ra được ý tưởng à?”

“Chắc thế. Ít nhất cũng có thể sáng ra nhiều chỗ.”

“…..”

Sagiri xấu hổ lấy tay che đầu.

“…Tại sao?”

“Trong truyện tình cảm lãnh mạn cần một cô bé đáng yêu. Muốn miêu tả một nhân vật như thế thì anh cần gặp một cô bé đáng yêu hoặc hành động dễ thương.”

“…Thế…thế sao anh lại hỏi em?”

“Em từng nói là với tư cách họa sĩ ---”

Em không vẽ những cái gì mình chưa từng tận mắt trông thấy

“--- Bọn anh cũng thế. Bọn anh miêu tả những gì mắt thấy tai nghe tốt hơn nhiều, nên anh – cần một cô em gái đáng yêu.”

“Ui…”

Sagiri đỏ mặt ngay tắp lự

“Anh ---”

Đột nhiên nó đứng dậy!

“Anh là đồ biến thái!”

“Hơ? Hả? Gì cơ?”

“Biến thái! Hentai! Sao anh có thể ngang nhiên nói ra những lời như thế…!”

Nó nắm chặt tay, mắt rơm rớm. Tôi vội hỏi lại:

“Chờ đã nào!? Có cần mắng anh đến mức này không? Anh chỉ nói là anh muốn một cô em gái đáng yêu thôi mà!?”

Sao em phản ứng cứ như thể anh đòi bóp mông em thế nhỉ? Anh có phải là đồ biến thái đâu!

“Vì…vì…”

Nó thì thầm, tựa như tôi là đứa biến thái vô cùng:

“Anh…anh nói…em…đáng yêu….”

“Ừ. Cực kỳ đáng yêu là khác.”

“…Đồ…đồ ngốc!”

Tôi chỉ nói sự thật mà sao nó phản ứng kinh thế nhỉ?

“À, mà còn….hơn nữa….anh…”

Nó quay qua tôi:

“Anh xoa đầu em xong rồi cũng sướng phải không?”

“Không mà! Đừng nói kiểu dễ hiểu nhầm như thế!”

“Có! Anh chắc chắn có.”

“Anh có thể nghiêm túc nói thật với em thế này: Anh thấy em rất đáng yêu, nhưng anh tuyệt không có tình cảm gì không đứng đắn ở đây cả! Chắc chắn là không!”

“….Chắc chắn là có”

Con bé lườm tôi

“Anh xoa đầu em…để thỏa mãn thú tính dục vọng cá nhân…anh là đồ tệ hại.”

Kể cả lúc này cũng phải thừa nhận trông mặt nó rất đáng yêu – mà không, mình sắp cáu theo nó rồi. Đã bảo đi bảo lại là trong đầu không nghĩ bậy bạ cơ mà

“…Nếu nói đến biến thái thì em còn biến thái hơn anh nhiều.” Tôi quay mặt đi, làu bàu.

“…Hả? Anh nói cái gì cơ? Anh, vừa nãy anh nói…cái gì?”

“Sagiri là đồ biến thái!”

“!”

“Eromanga-sensei là đồ biến thái!”

Lúc tôi nhại lại giọng nó, con bé cứng họng, tròn mắt.

“Cái…cái…..”

Nó ngây ra một lúc, sau đó…

“EM KHÔNG BIẾN THÁI!”

~~

Vì nó đang đeo microphone mà lại gào lên nên âm rất to và rõ ràng. Cả hai đứa thiếu chút nữa là thủng màng nhĩ luôn.

Sau khi tai hết đau, con bé gầm gừ, thở ra từng chữ:

“Tại sao…em lại…biến thái?”

“Thì bút danh đó, Eromanga-sensei.”

Tôi nhằm ngay điểm yếu của nó mà công kích.

“Ực --!”

Sagiri nhắm tịt mắt lại luôn

“Bút, bút danh không tính.”

“Sao lại không tính.”

“Em bảo không tính là không tính! Đừng có dựa vào bút danh mà nói em biến thái.”

“Anh không chỉ dựa vào bút danh mà nói em biến thái nhé. Anh còn nhiều lý do nữa cơ.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ lúc em tìm gái làm mẫu nhé.”

“…Em, em không nhớ rõ lắm.”

Xạo. Em đổi giọng ngay rồi đấy thôi. Đáng nghi.

“Đừng có tập làm chính trị gia. Em còn nhớ rõ mình làm trò biến thái gì với những người anh mời về phải không?”

Em vén váy cô bạn hàng xóm xinh đẹp ---

Em tụt quần của bạn cùng lớp ---

Còn có nhiều vụ khác nữa cơ.

Tôi vừa chỉ ra mấy chỗ này, Sagiri đã bĩu môi, quay mặt đi.

“Không biết. Em chả biết vụ nào như thế cả.”

Lại còn bướng nữa!

“Em lấy danh nghĩa vẽ tranh để làm bậy, toàn những trò đó cả đấy. Tất cả đều có chứng cứ đầy đủ.”

“Cái này….dựa vào bức tranh không không đủ làm chứng cứ.”

“..Thế còn khoản anh là nhân chứng trực tiếp thì sao?”

“Đủ rồi – chủ đề này kết thúc ở đây! Em nói, kết thúc!”

Sagiri hét lên, nhất quyết đòi chấm dứt chủ đề này.

“Tóm lại em nhất định không cho anh xoa đầu! Tuyệt đối không! Nii-san là đồ biến thái! Nói chuyện thế là xong rồi! Anh ra ngoài đi! Ngay bây giờ!”

Tôi bị con em đang đỏ mặt đá đít ra khỏi phòng.

“Bực thật….chỉ định nói chuyện công việc thôi mà làm như mình quấy rối tình dục nó không bằng.”

Tôi lủi thủi lê bước xuống cầu thang

“Nhưng mà…làm sao bây giờ.”

Bí ý tưởng là thật. Nếu viết truyện đánh đấm thì nghĩ ra ý gì đó dễ lắm, nhưng đổi sang thể loại khác thì khó quá.

Định nhờ con em làm một cú bứt phá mà cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.

Mặc dù nó có đỏ mặt trong khi nói chuyện – nhưng đó là vì nó muốn “đảm bảo tôi không giở trò đồi bại gì”. E là ý tưởng này không áp dụng được vào truyện đâu.

“….Phải nghĩ cách khác mới được.”

Hai chân dừng lại trước cửa phòng khách.

Mình có nên nấu cái gì cho nó không nhỉ? Biết đâu sau đó đòi xoa đầu nó làm thù lao? Mình đúng là ông anh trai tốt.

Tôi mở cửa, tiến vào.

“À, Masamune. Xin lỗi đã làm phiền.”

Trong phòng đã có một thiếu nữ tóc vàng xinh xắn đang điền đạm ngồi uống trà.

“Cậu….”

Thật sự bất ngờ đến mức không nói nên lời.

Thiếu nữ trong bộ lolita đó là Yamada Elf, là hàng xóm nhà bên của tôi, một tác giả nổi tiếng chỉ mới 14 tuổi.

Nhân tiện, Elf cũng là bút danh, không phải tên thật.

“Đáng lẽ cậu phải nói cái gì như là 「 xin lỗi vì đã quấy rầy 」 chứ. Cậu làm gì trong nhà tôi thế?”

“À, thưởng trà đó! Hôm nay tôi xong hết mọi việc rồi.”

“Không, tôi không hỏi cái …mà thôi, bỏ đi.”

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu ta mà tôi thấy trong lòng thoải mái lắm rồi.

“Masamune! Đừng có đứng đó nữa! Lại đây, tôi mang bánh quy cho anh này!”

“Đây là nhà tôi cơ mà…”

Thiệt là…cậu ta coi đây là nhà mình rồi. Ngày nào cũng chạy qua.

Nhìn vẻ mặt đắc ý này, tôi chỉ có thể thở dài:

“Cậu có phần cho Sagiri không đấy?”

“Có chứ. Dạo này Eromanga-sensei cũng giúp tôi khá nhiều là khác.”

Elf là một trong số ít những người biết sự thật về Eromanga-sensei.

Cậu ta là một tác giả trạc tuổi bọn tôi, cũng không đi học như Sagiri – và quan trọng nhất là fan của Eromanga-sensei. Do đó tôi rất tin tưởng Elf.

“Nhân tiện, nếu biên tập viên của tôi có qua tìm thì nhờ anh bảo họ là tôi không có ở đây nhé.”

Ừm, thỉnh thoảng tính tình có hơi tùy hứng.

Tôi ngồi xuống đáp “Tôi thì không sao, nhưng hạn chót của cậu cũng gần kề rồi còn gì, Elf?”

Vì cậu ta có một dự án anime phải lo nên hè đến là bận lắm. Trong buổi đi chơi ở hòn đảo phương nam cũng vẫn phải làm việc…thật đáng thương.

Tôi không muốn mình bị như thế nên phải cố ra sức làm việc xong càng sớm càng tốt.

Elf – tiểu thuyết gia siêu bận rộn – nằm ườn ra giữa nhà – tuyên bố:

“Thì…đằng nào cũng không kịp nên tôi mặc kệ nó luôn rồi.”

“Đừng mà! Cậu không thương cho người hâm mộ của cậu sao?”

“Cái gì không làm được thì không làm được, đơn giản thế thôi. Lỗi là ở người đặt ra kế hoạch ấy. À…còn người hâm mộ mà có ý kiến ý cò gì thì đi mà hỏi ban biên tập.”

Thật không ngờ cậu ta lại nói ra những lời này được

“Chờ ăn bánh xong tôi sẽ ép cậu làm việc mới được! Nhìn cậu lười thế trong bụng tôi khó chịu lắm!”

Không muốn bị ảnh hưởng – càng không muốn sau này cũng khổ sở như thế. Là hàng xóm, tôi phải nghĩ cách thuyết phục cậu ta…

Trong lúc đang khó chịu, Elf chỉ bĩu môi:

“Chờ đã, Masamune. Chả mấy khi có cơ hội ngồi xuống, đừng có nhắc đến việc nữa có được không?”

“Chả mấy khi? Ngày nào cậu chả ở đây?”

Nói thật, lắm lúc tiếp chuyện Elf cũng phát mệt.

“Với anh thì cái gì quan trọng hơn? Tôi hay công việc?”

“Việc quan trọng hơn!”

“Rồi rồi, biết rồi. Làm gì mà nghiêm túc quá mức thế không biết, nhưng chính thế tôi mới thích anh.”

“Ư…”

Cảm giác cậu ta đang đùa mình nữa rồi.

Thật sự không chịu nổi…chỉ có cậu ta mới….

Tôi ho nhẹ một tiếng:

“Ừ thì…tôi nghĩ cậu không nên bỏ lỡ hạn nộp…”

Elf chớp chớp mắt:

“Ơ kìa, bình thường tôi đều nộp đúng hạn mà, nhưng lần này thì chắc mặc kệ nó thôi.”

“Nhưng đã có lần nào cậu thực sự lỡ hẹn đâu phải không?”

“---------”

Elf tròn mắt ngạc nhiên. Tôi nói tiếp:

“Mặc dù cái nhà in Fulldrive của cậu có tật xấu là toàn bắt độc giả chờ dài cả cổ, nhưng Yamada Elf-sensei cứ đều đặn ba tháng ra một quyển mà.”

Rất nhiều người chả hiểu thế có gì đặc biệt – nhưng chỉ dân trong nghề mới biết làm thế khó cỡ nào.

Để duy trì lịch trình ấy cần tốc độ viết, thành tích bán ra, thái độ làm việc. Thiếu một thứ cũng không được.

Nhân tiên, tôi – Izumi Masamune cũng chưa làm được khoản này. Thành tích tiêu thụ của bản thân vẫn được chăng hay chớ lắm.

“Vì thế tôi không cho là cậu sẽ để độc giả phải đợi đâu.”

“…….Tch.”

Elf tặc lưỡi quay đi.

“Anh….đúng là…..láu cá…”

Mặt Elf hơi đỏ lên. Cậu ta vội quay về phía tôi hỏi chữa thẹn:

“Thế còn anh thì sao?”

“Tôi?”

“Thì đó, anh đang gặp phiền toái vì không viết được truyện, kẹt mãi không ra ý nào phải không?”

“…Nè, cái giọng nghe uể oải ủ rũ đó là thế nào? Cậu nhại tôi đấy à? Bỏ đi, đúng là đang bí đây. Vừa hỏi Eromanga-sensei rồi, nhưng mà…”

Tôi thuật lại đoạn hội thoại ban nãy. Elf nghe xong, thốt lên đầy ngạc nhiên:

“…Masamune, anh ---”

“Đúng là khoái quấy rối tình dục em gái anh nhỉ?”

“Hả?”

Chờ đã, tôi chỉ xin xoa đầu để có cảm hứng viết nhân vật nữ chính thôi mà, sao lại tính là quấy rối tình dục được?

“Mà nghĩ lại…..”

Cậu ta đưa tay xoa đầu trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, Elf nói:

“Phòng tôi cũng có cửa sổ hướng thẳng sang bên đó! Tôi ra ban công nhìn qua cửa sổ phòng anh là thấy hết!”

“Thế thì…ặc….”

“Anh em bọn anh….thảo luận cái kiểu gì vậy?”

“….Ý cậu là sao?”

“Tôi chỉ nhìn từ xa thôi mà ngựơng muốn chết à!”

“Cái gì?”

“Đầu tiên là cái không khí đầy mùi ám muội của anh em bọn anh! Thật không thể tưởng tượng nổi tôi mà không ra tay thì sẽ thế nào nữa!”

“Là cậu? Cậu cố tình à?”

Vụ đó xảy ra ngay trước khi Sagiri cho tôi xoa đầu mà.

“Với cả…với cả…cậu bảo không khí ám muội là thế nào…bọn tôi không có…”

“Hừm…thiệt hả? Hừ hừ….”

Elf cười gian, nói “À, phải rồi. Anh trai sẽ không làm gì bậy bạ với em gái mình - đúng thế phải không nhỉ?”

“À? Ừ….”

Sao cậu lại biết chứ? Sagiri nói à?

“À, thế hả? Thế anh chỉ cần xoa đầu để lấy ý tưởng thôi hả, không có ý gì bậy bạ phải không? Ý anh là thế chứ gì?”

“Đúng.”

“Nhưng em gái anh không tin anh nên không đồng ý, cho dù thực sự anh chỉ cần tìm ý tưởng hả?”

“Đúng. Thế thì sao?”

“Thế ra xoa đầu tôi nè!”

“Hả?”

Trở tay không kịp luôn! Bất ngờ quá.

Elf giơ một ngón tay lên, lặp lại:

“…Chỉ cần lấy ý tưởng nên cũng chả có gì bậy bạ nhỉ?”

Cậu ta đứng lên, vỗ bộ ngực thảm thương của mình:

“Nào, Izumi Masamune! Ra mà xoa đầu tôi nè!”

Rầm rầm rầm!

“…Vừa nãy có tiếng gì thì phải?”

Tôi ngước mắt lên. Căn phòng khóa kín đang ở ngay trên đầu.

“Tôi chả nghe thấy gi cả. Tóm lại – Masamune, anh có định xoa đầu tôi không? Có hay không?”

Khí thế của Elf kinh dị quá nên tôi chỉ có thể làu bàu:

“….Không muốn xoa đầu cậu đâu.”

“Anh muốn xoa đầu gái xinh chứ gì? Thế tôi quá xinh còn gì.”

“Nhưng Sagiri cũng đáng yêu!”

“Tôi là siêu đáng yêu!”

Chả mấy người lại tự tin được đến mức ấy…nhưng mà…Elf xinh thật.

Sagiri chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.

“Chả mấy khi có cơ hội thật…cậu giúp tôi một lần nhé.”

“…Cảm giác có gì đó sai sai. Sao trông anh có vẻ ỉu xìu thế? Cái này anh phải vui mới đúng chứ! Chỉ có một người đặc biệt mới được chạm vào chỗ quan trọng của tôi thôi đấy, hiểu chưa!”

Nghe dâm vãi. Xin cậu đấy, cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút đi.

“Ừa ừa, cảm ơn rất nhiều. Đàn chị chịu đưa tay trợ giúp đàn em viết truyện tình cảm lãnh mạn hài, được chưa!”

“ ~~ Ai”

Tôi nói xong, Elf trông thất vọng thấy rõ.

“Tôi nói gì sai à?”

“Giờ thì hiểu rồi – anh đúng là đáng bị chửi là nam chính của light novel.”

“Thế nghĩa là sao hả?”

“Chả có gì.” Elf mất hứng thấy rõ “Lại mà xoa đi nè!”

Lại dỗi rồi…sao tự dưng lại cáu…cơ mà giờ hỏi thì đúng là thêm dầu vào lửa.

Tôi ngồi xuống trước mặt cậu ta, trùng hợp là giống hệt tư thế lúc nãy trước mặt Sagiri.

“Ờ…tôi xoa nè.”

“M, mời!”

Có vẽ là căng thẳng hay sao mà giọng cậu ta nghe run run. Hai tay đặt trên gối không nhúc nhích, mắt cũng nhắm lại…

“Ơ nè…”

Sao trông Elf như thể đang “chờ nụ hôn của người yêu” ấy nhỉ? Cái này có vẻ đáng ngờ lắm, đảm bảo là cậu ta có mục đích gì đó mà mình không biết.

“…..Ực.”

Mặt nóng quá.

“………”

Elf vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Khuôn mặt tuyệt mĩ hoàn toàn không phòng bị ở ngay phía trước.

Tôi chậm rãi giơ tay lên – nhẹ nhàng chạm vào mái tóc vàng rực rỡ trước mắt.

“Ui.”

“Wow.”

Xoa thích thật.



Tóc của Sagiri rất mềm, nhưng Elf thì khác hẳn. Tôi có thể cảm nhận được từng sợi từng sợi vàng óng trong tay. Cảm giác như tay bị hút chặt lại, khiến tôi muốn xoa hoài mà không nghỉ.

“A…à….”

Trong mũi cũng ngửi được mùi cơ thể của Elf ngọt ngọt thơm thơm

“Chờ đã…. Masamune..chờ…”

Elf nói một cách yếu ớt. Cậu ta đỏ mặt đến tận mang tai rồi.

Cố nén ngượng, Elf gần như hét lên:

“Anh, anh --- anh đúng là!! Xoa đầu kiểu này thì quá mức biến thái rồi còn gì?”

“Hả? Khoan, tôi đâu cố ý đâu!”

“Anh học trò này ở đâu hả? Hóa ra anh toàn xoa đầu em gái anh kiểu đó? Thảo nào mà con bé gọi đấy là quấy rối tình dục! Biến thái! Hentai! Nhân vật chính light novel!”

“Chửi tôi là nhân vật chính là light novel hình như hơi bị vạn năng nhỉ?”

Gần đây gái nào cũng toàn gọi tôi như thế hết.

“A! Lẽ nào…! Anh định giở trò ngay từ đầu? Masamune…anh…anh thèm khát cơ thể trẻ trung mơn mởn của tôi nên mới giở trò dụ tôi vào nhà anh!?”

“Cậu tự ý vào đây chứ ai, giờ còn dám nói nữa?”

Đừng có bịa ra chuyện như thế

“Đừng có giả ngu! Tôi thừa biết ấy chứ! Anh định lấy danh nghĩa tìm kiếm ý tưởng để bắt tôi làm trò gì đó bậy bạ phải không!”

“Có cậu bắt tôi làm trò bậy bạ thì có!”

“Thì cũng có! Rất có hiệu quả là khác – không! Đừng có định dùng lại trò ấy để trả thù tôi!”

“Sau cậu mặt dày dữ vậy?”

Nói cứ như thể tôi giở trò gì đó rồi không bằng!

Người xử phạt cậu trong chuyến du lịch biển là người khác chứ có phải tôi đâu!

Ở đây mà có người thứ ba thì hiểu nhầm tai hại rồi!

“Được rồi được rôi! Anh nói đấy nhé! Đã thế tôi chơi đến cùng! Sau này có hậu quả gì thì anh phải gánh trách nhiệm đấy ---“

“Đã nói rồi ---”

Vừa mới mở mồm ra đến đó ---

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!!

Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp.

Em tôi nó đập sàn như thể muốn phá thủng trần nhà.

Đồng thời, điện thoại cũng nhận được tin nhắn của nó.

“Bỏ xừ rồi!!! Sao Sagiri lại nghe thấy!? Tất cả là lỗi của cậu đấy Elf!!!”

“Cho dù tôi có nói to cỡ nào cũng không thể ngồi tầng hai mà nghe thấy được! Chắc chắn con bé có dấu máy nghe trộm trong phòng này rồi!”

“Làm gì có chuyện đó! Tại cậu nói to quá thì có!!”

Tóm lại --

Gần đây anh em Izumi với hàng xóm toàn là như thế.

Bọn tôi có thực sự trở thành “anh em chân chính” được không nhỉ?

Rầm rầm rầm!! Tiếng nó dậm chân càng lúc càng lớn.

“Để tôi đi xem cái đã!”

Vừa nói, tôi vừa ba chân bốn cẳng chạy lên tầng hai, trong đầu cố nghĩ ra cách gì dỗ yên con em mình.

“Tiêu rồi!!! Tiêu hết cả rồi!!”

Ngày nghỉ của tôi nó thế đấy. Trước khi gặp Elf cùng Sagiri thật không dám tưởng tượng nó sẽ thế này nữa cơ

“Nii-san? Nhớ chưa?”

“Ặc, nhớ rồi.”

Ừ, có vụ này thật. Để dỗ yên được con bé pha ấy cũng tốn khá nhiều công sức đấy.

“Đã bảo mà! Ngày nghỉ anh ta toàn quấy rối tình dục em gái hoặc tán tỉnh cô bạn hàng xóm xinh đẹp thôi! Quá xa hoa phải không? Đến cả tỉ phú cũng chả được như thế.”

“Đừng có nói kiểu dễ hiểu nhầm ấy! Tôi chỉ hỏi xin giúp đỡ từ phía Sagiri thôi, còn hàng xóm là khách không mời mà đến.”

Câu này đã nói bao nhiêu lần rồi nhỉ?

“Vậy quyết định nhé – cứ làm những việc anh hay làm đi – mình kiếm chỗ nào để tán tỉnh nhau nhé?”

Vừa nói, Elf vừa ôm chầm lấy tôi.

Đồng thời, trần nhà lại rung chuyển ầm ầm.

“Nii-san là đồ biến thái! Em phải nói bao nhiêu lần hả?”

“Đúng đấy, Masamune-kun! Vứt cái con nửa người nửa ngợm này ra ngoài rồi mình thảo luận một chút về tác phẩm yêu thích nào.”

“Aaaaagr!! Nhớ ra rồi! Kiểu này không nghỉ được ở nhà rồi!!”

Thế là tôi chuồn khỏi nhà của chính mình.

Chạy lòng vòng một hồi, cuối cùng chốn bình yên mà tôi tìm đến là hiệu sách nhà Takasago.

Đúng rồi, hồi trước ngày nghỉ thường hay đến đây.

Tôi có cảm giác mình đang từ từ tìm lại được cách giải trí. Hồi trước nếu rảnh là toàn chạy ra hiệu sách mua một quyển gì đó.

Đọc light novel của người khác cũng học được nhiều thứ mà. Có thể cho đầu óc thư thái nữa. Hiệu sách đúng là thiên đường.

Chỉ có hiệu sách mới giúp tôi chữa lành vết thương lòng được mà thôi.

“Xin chào, Mune-kun.”

Một thiếu nữ mặc tạp dề mở cửa ra chào.

Cậu ấy là Tomoe Takasago, bạn cùng lớp và cũng là nhân viên của tiệm này. Sở thích là đọc sách và sưu tập giày, một thiếu nữ thích đọc truyện tranh và light novel.

Thân là tác giả và cũng là học sinh, tôi với Tomoe rất hợp nhau.

Tomoe có một mái tóc đen dài mượt mà, một bộ ngực đầy đặn tròn căng.

Ờm, tóm lại, thoạt nhìn thì cậu ấy như thể học sinh gương mẫu…cơ mà thực ra thì không phải thế đâu.

“Lâu rồi không gặp nhỉ.”

“Dạo này tớ bận tối tăm mặt mũi. Mãi hôm nay mới nghỉ được một buổi đấy.”

“Khó lắm nhỉ. Nhưng mà cậu cũng nổi tiếng rồi còn gì.”

Nghe như thể đang chọc ghẹo mình ấy.

“Cậu nói quá lên rồi, tớ còn kém xa lắm. Mà này – không khí ở đây có gì mới à?”

“Cậu cũng nhận ra rồi hả?” Tomoe cười hì hì.

“Ừm. Trông có vẻ hiện đại hơn rồi đấy.”

Trước mặt quầy thu tiền còn có một phòng đọc sách và phòng café nữa.

“Trong lúc cậu bận – hiệu sách Takasago có tu sửa lại đấy.”

“Wow.”

Nếu phải so sánh thì giống như hình minh họa của light novel thay đổi cho khớp với hình trong anime ấy.

Hiệu sách Takasago mới – giờ có linh vật đáng yêu, giá để light novel cũng rất bắt mắt.

“Sau này nhà tớ sẽ tập trung bán light novel nữa. Mune-kun, cậu tham gia không? Coi như giúp tớ tăng doanh số bán ra?”

“Tớ rất sẵn lòng – thế cậu có đề cử bộ truyện nào không?”

“Đương nhiên là có rồi. Cũng phải nửa năm rồi cậu không đọc bộ nào ấy nhỉ.”

Tôi chỉ mua ở đây thôi, nên Tomoe thuộc lòng khoản tôi mua gì lúc nào.

“Cậu có yêu cầu gì không? Thể loại đặc biệt chẳng hạn?”

“Tớ cần quyền nào có thể giúp một người đang mệt gần chết, một người vừa mới suýt lỡ deadline, một người mà làm việc quần quật mãi mới có ngày nghỉ.”

“Cậu có làm việc cho công ty nào phi pháp không đấy?”

Ày, đừng hỏi cái đó chứ.

Tomoe cười gượng, nhặt một quyển sách trên giá đưa cho tôi:

“Quyển này thì sao? Cậu chưa đọc phải không?”

Đó là tuyển tập Seishun Buta Yarou

Truyện này của Dengeki Bunko thật đấy nhưng mà cái tên đọc lên ngại quá.

Nhân tiện, tranh minh họa của nó thì lại rất đẹp.

“Quyển này – và cả quyền này nữa.”

Sau đó, Tomoe chọn thêm các bộ “Paladin từ phương xa”, “Re: Zero: Bắt đầu lại ở thế giới mới” của Dengeki Bunko và “Việc của Long Vương” của GA.

“Tớ đề nghị mấy quyển này.”

“Tớ lấy tất.”

“Cảm ơn đã mua hàng.”

Cuộc hội thoại của bọn tôi thường như thế.

Nói chuyện với Tomoe thì đúng là bình thường của bình thường luôn.

“Nói thế nào nhỉ…gặp được cậu rồi tớ mới có cảm giác là mình đang nghỉ ngơi.”

“Ơ? Thế à? Cảm ơn…mà sao tớ thấy ngượng quá.”

Đột nhiên cậu ấy bật cười, tựa như nghĩ ra cái gì thú vị lắm.

“Hì, theo ngôn ngữ của light novel thì tớ là bạn thời thơ ấu của cậu --- người sẽ đóng vai trò trợ giúp nhân vật nam chính nhỉ?”

“Tớ với cậu thì tính là bạn từ nhỏ kiểu gì được?”

“Sao cậu chưa gì đã phủ định thế? Bọn mình quen nhau đã lâu rồi, tớ cũng tính được chứ!”

Nghe giọng vui vẻ chưa kìa.

“Tùy cậu, cái đó tớ cũng không để ý lắm.”

“Cậu chả vui gì cả! Vừa nãy cậu làm hỏng flag đi cùng bạn từ nhỏ đến trường đấy!”

“Hả? Thế nghĩa là sao?”

“Ý tớ là ~ cậu bận lắm phải không? Chắc chưa làm bài tập hè đâu chứ gì?”

Tomoe khoanh tay lại, càng tôn thêm bộ ngực hoàn hảo của mình.

“Đây là lúc để tớ giúp cậu làm bài tập về nhà! Cậu còn nhớ có lần mình học ở thư viện không?”

“Tớ chả nhớ cậu có giúp tớ học được cái gì bao giờ cả.”

“Có mà! Tớ có dạy mà!!”

“Làm gì có! Chờ đã, tớ nhớ xem nào ---”

-- Đúng rồi

Đó là hồi nghỉ hè năm ngoái, khi tôi và Tomoe còn vừa mới vào cấp ba. Đó cũng là lúc mấy từ “nghỉ hè” vừa trở thành hiện thực.

Đang định cắp cặp đi về, Tomoe gọi giật lại:

“Mune-kun ~ tớ nhờ cậu một chút được không?”

Tomoe cong lưng, miệng cười một cách kỳ cục tiến đến. Tầm mặt tôi đúng ngang với bộ ngực luôn, tư thế này ngon mắt quá.

“….Tớ có linh cảm xấu…cơ mà cậu cần gì mới được chứ?”

“Dạy tớ học nhé?”

Mắt tỏa sáng luôn kìa… bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó tôi đáp:

“…Xin lỗi, dạo này tớ khá bận…”

Tomoe chắp tay, xin xỏ:

“Tớ biết cậu bận! Nhưng tớ cần nhờ học sinh ưu tú hạng 15 toàn trường Izumi Masamune-sama giúp tớ học! Không thì tớ thi hỏng rồi phải học phụ đạo thì chết! Tớ cần nghỉ hè cơ!”

Hiểu rồi. Lý do là thế hả.

“…Tớ hiểu tình hình của cậu…”

“Đương nhiên tớ không nhờ cậu không đâu! Thù lao của cậu là bản Dengeki Daiou tháng này!”

Wow…món này khá là hậu hĩ đấy.

Chắc Tomoe mua riêng cho tôi đây mà. Cô bạn này thì hiếm khi cho ai mượn sách lắm, toàn thích người ta đến mua sách nhà mình thôi. Xem ra yêu cầu lần này đáng để phá luật đây.

Thấy Tomoe nhiệt tình quá, tôi nói

“Nhưng tớ thích đọc truyện tranh cơ. Nghe nói dạo này nó có cả series rồi.”

“Đúng rồi, series truyện tranh! Nhưng còn nhiều truyện khác cũng hay mà! Gần đây có nhiều truyện mới lắm, cậu mua đọc là đúng lúc vô cùng! Nếu thấy hay thì đặt luôn từ tháng sau nhé?”

“Gọi là thù lao của tớ mà nghe như hàng khuyến mãi nhà cậu ấy nhỉ?”

“Ưm…nếu thế vẫn chưa đủ…”

Đột nhiên Tomoe đỏ mặt, nhắm tịt mắt lại:

“Thế…tớ chỉ có thể lấy thân báo đáp…!”

“Cậu nói cái gì ở trường học thế hả?”

Đừng nói kiểu đó! Tớ đã thấy ánh mắt hình viên đạn của các bạn nữ khác trong lớp rồi đấy!

“..Thì Mune-kun đang tìm quần lót của gái xinh cho Eromanga-sensei mà? Tớ sẵn lòng hy sinh cho Eromanga-sensei, miễn là cậu chịu dạy tớ học.”

“Cái đó tớ xử lý xong rồi, khỏi cần cậu lo nữa.”

Hay phải nói là mình đã kiếm được người chịu hi sinh rồi? Cũng không chắc lắm.

Tóm lại đó là một câu truyện cho một lúc khác. Nhân tiện, Eromanga-sensei là tên họa sĩ của tôi chứ không phải cái gì bậy bạ đâu.

…Được rồi, con bé cũng bậy lắm. Nhưng nó không phải kiểu họa sĩ chuyên vẽ tranh dâm dật.

Nhưng nếu bạn cùng lớp của tôi mà nghe được có mẩu đối thoại này chắc chắn sẽ nghĩ tôi đòi Tomoe phải làm trò gì đó bậy bạ rồi mới chịu dạy người ta học đây.

“Ui…tớ nghĩ nói tiếp ở đây thì khá là nguy hiểm.” Tôi đứng dậy “Tomoe, mình ra thư viện nhé. Tớ sẽ dạy cậu học.”

“Tức là cậu đồng ý?”

“Ừm, dạy miễn phí luôn. Bình thường cậu toàn giúp tớ bằng các gợi ý thú vị, lần này coi như tớ đáp lễ.”

“Thật không! Cảm ơn nhiều lắm!”

Tomoe cười, thở phào nhẹ nhõm.

Nụ cười này là quá đủ để làm thù lao rồi. Tôi gãi gãi mặt ngượng ngùng.

“Nếu cậu muốn cảm ơn thì cho truyện của tớ lên đầu giá sách được không?”

“Được ~ nếu tớ đọc thấy hay!”

Thật đáng tiếc, riêng khoản này có vẻ Tomoe không chịu thỏa hiệp đâu.

Chúng tôi đến thư viện, chọn một chỗ ngồi xuống đối diện với nhau.

Tôi mở vở ra dạy Tomoe các chỗ có thể kiểm tra. Xong việc, cậu ấy ngước mắt nhìn lên, nói:

“Mune-kun, cảm ơn cậu! Tớ thật may mắn khi có một người bạn tốt bụng như cậu!”

“Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn tớ với kết quả kiểm tra ấy.”

“Chắc chắn rồi. Nhưng mà kết quả kiểm tra lần trước khiến tớ bất ngờ đấy. Cậu bận thế mà điểm vẫn tốt ghê! Sao cậu làm được như thế?”

“Tớ khó khăn lắm mới làm được thế đấy. Tớ có lý do để giữ điểm của mình không quá thấp.”

Chuyện đó không liên quan gì đến chủ đề hiện tại, nhưng vì lời hứa đó mà tôi phải đảm bảo việc học không bị ảnh hưởng.

“Còn cậu thì, thoạt nhìn như thế học sinh gương mẫu…”

Nhưng hóa ra cậu lại học rất chậm tiêu

“Ưm? Cậu nói gì cơ? Nhắc lại được không?”

Tomoe nhận ra tôi không nói hết nên hỏi lại, giọng nghe rất đáng sợ.

Tôi luống cuống đáp:

“Không có gì. Cơ mà..Tomoe cũng có sở trường mà.”

“Ví dụ?”

Không ba hoa chích chòe được rồi..xem nào…ưu điểm của Tomoe…

“Kiến thức của cậu về sách báo, truyện tranh, anime rất nhiều này. Cậu cũng rất giỏi trang trí tiệm sách và phân tích xu hướng viết lách của các tác giả. Ví dụ cậu có thể sắp xếp chính xác các truyện của Fujimi Fantasia Bunko cho dù không có số series, tớ thấy đấy là giỏi rồi.”

Theo ngôn ngữ chuunibyou của Yamada Elf-sensei thì kỹ năng này gọi là Sword of Fantasia – Siêu sắp xếp.

“Tớ nghĩ không phải nữ sinh cấp ba nào cũng làm được đâu.”

Tôi thật lòng khen, nhưng Tomoe lại trông khá ủ rũ:

“…Nhưng trường có đánh giá tớ bằng mấy cái đó đâu.”

“Thế tức là cậu là học sinh kém ở trường cấp ba bình thường ”

“Cậu nói tớ là con ngốc bình thường chứ gì!” Tomoe đứng bật dậy quát.

“Đừng to tiếng trong thư viện…người ta nhìn kìa.”

“À, không ổn không ổn.”

Cậu ấy lấy tay che miệng, thẹn thùng ngồi xuống.

“…Mà này, Masamune..”

Học thêm được một chút, đột nhiên Tomoe lên tiếng:

“Làm tác giả như cậu kiếm được nhiều không?”

“……………..”

Câu này quá mức thọc mạch nên tôi lườm sang cô bạn của mình, ánh mắt có chút khó chịu.

“Khoan đã! Tớ chỉ hỏi vì bản thân thấy tò mò thôi! Khi độc giả ngồi cùng tác giả thì người ta tò mò, không có gì đâu mà!”

Có đấy – cô bạn này còn không hiểu là bản thân đang hỏi vấn đề rất riêng tư là khác.

Trong cuộc sống thì bất cứ ai làm công ăn lương chắc cũng từng gặp cảnh này một lần.

“Thế, sự thực là sao?”

“…Mỗi người một cảnh. Ví dụ như Yamada Elf-sensei mua được cả một căn biệt thự to đùng.”

Tôi nêu ví dụ đầu tiên.

“Cậu thì sao, Izumi-sensei?”

Bất lịch sự thế!

“…Hơi, hơi khó nói. Năm ngoái tớ không xuất bản được quyển nào nên thu nhập là số 0 tròn trĩnh. Nhưng nếu trung bình năm thì….thu nhập khá là…tùy tình huống.”

“Hừm hừm. Tớ nghe nói có tin đồn trên mạng rằng Vì tác giả light novel rất khó kiếm nên biên tập viên sẽ tìm mọi cách để không để người ta ngừng ”

“Xạo đấy, tớ là nguồn tin tốt hơn nhiều” Tôi tự tin đáp lại “Khi quyển Ngân lang chuyển kiếp của tớ bán chạy, biên tập viên có bảo là –”

”Izumi-sensei, em là học sinh nhỉ?”

“Vâng ạ?”

“Quyển mới của em ấn tượng lắm đấy ~ em có định dừng ở đây không?”

“Dạ?”

“Em có định ngừng đi học và làm tiểu thuyết gia chuyên nghiệp không?”

“Chị lại đùa em rồi.”

“Hơ?”

“Hả?”

“Hơ?”

“…Chị nghiêm túc đó hả?”

“—Có vụ đó đấy.”

“Nghe như thể cái bang hội mờ ám nào đó trong game online ấy.”

“Đương nhiên tớ đến được đây chính vì bản thân không bỏ học. Có thể trong tương lai tớ sẽ gặp một biên tập viên tốt bụng nào đó thực sự quan tâm đến tác giả. Có thể người đó thực sự tồn tại trên đời.”

“…..Nghe giọng cậu là đủ biết người đó không hề tồn tại rồi”

“Cậu lại tưởng tượng rồi…thế cậu còn câu hỏi nào nữa không, Tomoe?”

“Thực ra thì…có.”

“Hửm?”

Câu này hơi bất ngờ ta.

Tomoe nói nghiêm túc:

“Nếu cậu có thể viết ra một truyện gì đó được làm thành anime, nếu thu nhập của cậu cũng cao như Yamada Elf-sensei thì ---”

“Nếu tớ kiếm được nhiều tiền như Yamada Elf-sensei?”

Tomoe đỏ mặt liếc trộm:

“…Nếu cậu muốn tớ làm cô dâu cho cậu …cũng được đó!”

“Cậu còn chả thèm che giấu mục đích đào mỏ của mình nữa hả?”

Đùa kiểu gì thế? Ít ra cũng phải tỏ ra bí mật hơn một chút chứ!

Đương nhiên câu vừa rồi là đùa thôi – thấy tôi cáu, Tomoe bật cười.

“Ahaha, cậu cứ nghĩ về đề nghị vừa rồi nhé.”

Chúng tôi quay lại tiệm sách nhà Takasago.

“Tớ mới là người dạy cậu học chứ?!”

“Ahaha, nợ cậu một lần đấy.”

Thấy tôi gặng hỏi, Tomoe cười trừ. Nhìn bộ dạng này chắc cậu ấy cũng chả quên thật đâu.

“Nhân tiện, tớ đã làm xong bài tập hè rồi.”

“Quả là học sinh xuất sắc có khác…đúng hơn là, thành viên ưu tú của xã hội. Cậu luôn như thế nhỉ?”

“Mà này, Tomoe-san? Sao tự dưng cậu cứ phải nhấn vào khoản bản thân là bạn từ thủa nhỏ của tớ là thế nào? Có lý do gì không?”

“Rồi rồi – cái này cũng chả quan trọng gì đâu. Nhân tiện, cái quan trọng thì tớ còn chưa nói ra đâu nhé.”

Tomoe cười khoái trá, vẫy vẫy ngón tay.

“Thế hồi đó – sau khi được cô bạn thủa nhỏ xinh đẹp tỏ tình, cậu trả lời thế nào?”

“Tớ muốn đáp trả là ---”

Nếu nhớ không sai thì….

”Không. Tớ thích người khác rồi.”

“Ặc? Ai thế -- Ai? Người ta có học cùng lớp mình không?”

“Bí mật.”

“Cậu nhớ chứ? Cậu phũ với tớ quá thể luôn! Sao lại có thể bỏ rơi tớ một cách lạnh lùng như vậy được?”

“Tớ chả hiểu cậu đang nói gì cả. Cậu đang trêu tớ nữa hả?”

Có điều Tomoe lại càng lên giọng:

“Cậu là tiểu thuyết gia cơ mà! Nghĩ ra cách từ chối nào uyển chuyển hơn đi!”

“Sau khi cẩn thận xem xét đề nghị của quý cô, tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo rằng tôi không thể hoàn thành tâm nguyện của cô. Tuy nhiên, tôi rất lấy làm hân hạnh được cô lựa chọn để trả lời câu hỏi vừa rồi. Mong cuộc sống của Takasago-san sau này tràn đầy may mắn, tương lai tươi đẹp.”

“Không cần đến mức đó đâu ---!”

Tomoe càng lúc càng ít giống bạn từ thủa nhỏ hơn. Trông cậu ấy cứ như con trùm cuối gào khóc khi bị đánh trúng nhược điểm ấy.

“Tớ không nghĩ trong bao nhiêu nhân vật nữ chính có ai bị từ chối phũ phàng thế này đâu.”

“Cứ chờ xem, thế nào cũng gặp người còn phũ hơn cơ.”

Để tránh war, cho phép tôi không nêu tên tác phẩm đó ra.

“Haiz, mỗi lần nói chuyện với cậu đều thành thế này hết nhỉ.”

“Hì hì, đúng thế thật.”

Tán gẫu kiểu này hoàn toàn khác những lúc buôn chuyện cùng Muramasa-senpai hay Elf. Bọn tôi như hai cái bánh răng hoàn toàn khớp nhau vậy.

“…Bỏ đi. Bọn mình vẫn là học sinh cấp ba mà.”

Tomoe rũ vai xuống, nhưng chỉ chốc lát là phục hồi lại như cũ:

“Thế ít nhất nói cho tớ biết người cậu thích là ai được không ?”

“Không.”

Nếu nói cho cậu thì lại phải kể về Eromanga-sensei mất.

“Làm ~ sao ~ bọn mình có tình bạn tuyện vời mà Mune-kun.”

“Tuyệt vời? Ý cậu là cậu định kết hôn với tớ vì tiền hả?”

“Không, tớ không nói tình yêu. Tình bạn thôi mà.”

……….

“….Gì đấy Mune-kun? Trông cậu như thể muốn nói cái gì mà lại thôi.”

“Sao bọn mình trở thành bạn bè được nhỉ?”

“Nè! Cậu quá đáng quá! Cậu quên rồi à?”

Tomoe dừng lại, tiến đến gần tôi, nói rối thốt lên:

“Cậu phải nhớ chứ! Đó là ngày kỷ niệm quan trọng của cậu mà?”

“Ý cậu là ngày bọn mình trở thành bạn của nhau?”

“Ừ! Nhớ lại đi! Hồi đó bọn mình còn học cấp hai thôi mà!”

Đúng rồi…đã lâu lắm rồi…Tôi nhớ hôm đó là thứ bảy hay chủ nhật gì đấy.

“…Hồi hộp quá.”

Lúc đó là khoảng 10 giờ sáng, tại tiệm sách nhà Takasago, khu bán light novel. Tôi – ăn mặc như một nhân vật khả nghi – đang run như cầy sấy vì hôm này là ngày mà tác phẩm của mình được xuất bản cho bạn đọc.

Trên kệ sách trước mặt, tác phẩm mới nhất, tác phẩm đầu tay của tôi – “Hắc kiếm” đang nằm yên ắng.

“…Ặc…truyện của mình…đang bán ở đây….nhưng mà mấy chữ Eromanga….”

Bút danh họa sĩ của tôi – Eromanga-sensei – lộ ra rõ mồn một. Tôi sợ là sẽ có người nhầm nó với tên tác giả mất…tại sao người ấy lại chọn cái bút danh biến thái này?

Biết ơn thì biết ơn thật, nhưng mà …cái bút danh này thì thật là…

“Đau…đầu quá…”

Vì “đứa con tinh thần” đã ra đời nên giờ tôi thấy rất bất an.

Mình đã trở thành tác giả rồi.

Liệu có ai đến mua sách không?

Tâm trạng của tôi có mong đợi, hưng phấn và bất an. Trái tim tôi kích động không ngừng.

“……………”

Đương nhiên cho dù tác giả có tự mình ra canh ở tiệm sách thì cũng chả biết doanh thu của mình thế nào – cái này tôi cũng hiểu. Nhưng mà ở nhà lại càng không muốn.

Nếu cần phải miêu tả…tôi đang làm gì thì…

“Ực…”

Tôi đang trốn sau một cái kệ khác và lén lút nhìn doanh số bán ra của tác phẩm mình. Giống như bà chị của Hoshi Hyuma ấy. [note10633]

“….Ha…ha….~”

Hô hấp đứt quãng. Mặt thì tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, mắt đỏ ngầu nhìn cái kệ sách không chớp mắt.

Tôi nghĩ chắc họa sĩ manga hay tác giả đều có giai đoạn này hết rồi.

Hôm nay có truyện mới nên trong cửa hàng đã có lác đác vài khách dù trời vẫn còn sớm.

Lại đưa mắt nhìn giá sách lần nữa ---

“Đây rồi.”

Đã có người cầm sách của tôi lên rồi! Nhìn anh này chắc là học sinh cấp ba. Anh ta nhìn bìa ngắm nghía một lúc, có lẽ đang phân vân có nên bỏ tiền ra mua không.

-- Mua đi! Hay lắm! Mua đi mà! Làm ơn mua đi!

“…Eromanga là cái của khỉ gì? Ai lại đi mua cái này nhỉ.”

Tạch, tác phẩm của tôi bị ném trở lại chỗ cũ một cách lạnh lùng.

“Ughhh!!! Có phải là truyện gì bậy bạ đâu cơ chứ! Có phải Eromanga đâu mà!”

Từ chỗ nấp, tôi chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

“Hà…hà….”

Một lúc sau, lại có người khác cầm truyện của tôi lên.

-- Mua đi! Lần này mua đi! Ghi là Eromanga chứ không có vấn đề gì đâu! Nào, dũng cảm lên.

“…Tác giả mới à…thôi chờ đứa khác đọc trước rồi nghe ý kiến đã.”

Tạch, tác phẩm của tôi bị ném trở lại chỗ cũ một cách lạnh lùng.

“Đồ ~~~ Anh nghĩ anh là ai hả?”

Tôi lườm anh ta bằng ánh mắt hình viên đạn. Giờ thì đã hiểu cảm giác của mấy phụ huynh quái vật rồi.

“Phù phù….”

Cho dù có quan sát thêm, nhưng chờ mãi chả thấy ai mua cả.

“Ặc…”

Nguy rồi…nguy rồi…cứ đà này sợ là một quyển cũng không bán được mất.

Vừa ra được một quyển mà bị buộc phải chấm dứt thì biết làm sao…

Những suy nghĩ tiêu cực đó quấn lấy tôi như một bóng ma.

Tôi lảo đảo đi về phía giá sách, chậm rãi cầm một quyển lên, nói to cho mọi người cùng nghe.

“Ê, xem ra bộ light novel này hay lắm nè!”

Giờ nghĩ lại mới thấy hồi đó mình nực cười đến cỡ nào.

“Tranh vẽ rất đẹp, tác giả Izumi Masamune nghe cũng hay, tóm tắt tình tiết rất thú vị -- chắc truyện này hay lắm đây.”

Tôi vừa nói vừa liếc hai bên:

--- Nào, ra mà mua đi!!!

Trong khu bán light novel, tác giả Izumi-sensei đang ra sức tự quảng cáo cho chính mình.

Tôi còn tiếp tục đắc ý thêm được vài phút trước khi có người vỗ vai.

“Hử?”

Quay đầu lại, đằng sau lưng là…

“…Xin lỗi quý khách, mời quý khách ra đây một chút.”

Đằng sau lưng tôi là một ông chú to như cái cột đình. Trông chả khác gì Zangief cả </ref>Trong series Street Fighter</ref>

Vì tôi nói to quá mà ông chủ tiệm sách – một chú to cao râu rậm trán hói – tự mình dẫn tôi ra chỗ nhà kho.

Rầm*Tôi đập bàn, nhắc lại lời giải thích của mình lúc trước

“Cháu đã nói rồi, cháu chính là tác giả của quyển truyện này!”

“…Làm tác giả ở tuối của cháu? Cháu cũng chạc tuổi con gái chú chứ mấy?”

“Nhưng đó là sự thật! Giờ học sinh cấp hai cũng làm tác giả được rồi! Nhìn nè – đây là thẻ học sinh của cháu! Có tên Izumi Masamune đây nè! Trùng tên với tác giả luôn, bằng chứng đây!”

“Nhưng….”

Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên đằng sau:

“Bố ơi bố, sao bố lại để tiệm mì không người thế? Ai đó ăn trộm gì à?”

“Không, chỉ lớn tiếng trong cửa hàng thôi. Bố gọi cậu ta ra đây…”

“Hử? Ai cơ? Ủa, Izumi-san à? Bạn này cùng lớp con đấy.”

“Hơ?”

Tôi quay lại và nhìn thấy một bạn gái chạc tuổi mình. Cậu ấy có mái tóc đen dài tuyệt đẹp, ngoại hình ngoan ngoãn hiền lành.

“Cậu là…”

“Tomoe Takasago? Cậu không nhớ à? Hồi năm ba cấp một bọn mình học cùng lớp mà?”

“…Xin lỗi.”

“Quên rồi à? Thôi cũng được.”

“…Ranh con, mày dám quên thiếu nữ xinh đẹp thế này à?”

Zangief…không, ông chủ hiệu sách gầm gừ.

Tôi run bắn người, xin lỗi.

Có điều Takasago – con gái – lại đỏ mặt.

“Bố! Bố làm con ngượng quá! Mà – có chuyện gì mới được chứ?”

“Thì thằng ranh này nói to trong cửa hàng lại còn tự nhận nó là tác giả.”

Ông chú trả lời, đồng thời đưa quyển truyện của tôi chon con gái xem.

“À, quyển này mới mà… ủa?”

Có vẻ cô con gái cũng nhận ra tên tác giả Izumi Masamune rồi.

“Izumi Masamune? Izumi Masamune ? Cùng là một người? Chả lẽ ….?”

Tôi đáp:

“Ừ, tớ là tác giả quyển này, Izumi Masamune đấy.”

“…Thiệt hả?”

“Ừ.”

“…Trùng hợp như vậy?”

Chú ấy vẫn chưa tin.

“Ừm.”

Tôi không định tự bộc lộ thân phận của mình ở đây, nhưng không có cách nào khác nữa rồi.

Vì thế mới đành phải thừa nhận – bản thân chính là Izumi Masamune.

Nhưng ngay cả trong trường hợp đó, ông chủ tiệm sách vẫn chưa tin. Mặt khác, Takasago-san khoanh tay trước ngực suy nghĩ.

“Ừm….Izumi-san…”

“Ừm?”

“Giữa các tác phẩm 「 Black Rod 」, 「Blood Jacket 」 và 「Bright Lights Holy land 」 cậu thích quyển nào nhất?” [note10634]

Toàn là tác phẩm đỉnh của Dengeki Bunko. Tuy không hiểu vì sao cậu ấy hỏi những câu này, tôi trả lời ngay không do dự.

“Blood Jacket”

“Hừm ~”

Takasago-san gật đầu, giơ một ngón tay lên:

“Trong truyện đó cậu thấy nhân vật nào ngầu nhất?”

“Sarimanagi.”

“Ồ? Thế trong series 「 Boogie Pop 」, cậu thích quyển nào nhất?”

“Takasago-san, những câu hỏi này có ý nghĩa gì?”

“Đang phân tích sở thích light novel của cậu đấy. Nào, trả lời đi.”

“Vs Imagine --- không” Tôi nghĩ một lúc “Chắc là 「Ngọn lửa của bào thai 」“

“Thế à? Rồi rồi – nhân tiện, tác phẩm yêu thích của tớ là 「 Pandora 」 và 「 Peppermint Magician 」. “

“À, 「Pandora 」 cũng hay.”

“Tuyệt! Ừm…không ngờ Izumi-san lại biết về một quyển sách đã hơn mười năm tuổi đấy!”

“Cậu cũng thế, Takasago-san.”

“Hì hì, sao không nói tớ biết ~ không ngờ trong trường lại có người nói chuyện hợp gu thế này. Cơ mà theo cậu bố tớ có giống Inazuma không?”

“Cái này….không hẳn…”

Trong mắt tôi chú ấy trông giống Mr Brown hoặc Red Comet hơn. [note10635]

“Mấy đứa nói cái gì thễ? Bố không hiểu gì cả.”

Zangief bị bỏ rơi --- không, ông chú bị bỏ rơi nên đành nhìn con gái một cách khốn khổ. Takasago-san đáp:

“Bố ơi, Izumi-san nói thật đấy. Cậu ấy đúng là tác giả đấy.”

“Sau cậu có thể khẳng định thễ?”

“Vì đoạn hội thoại vừa rồi. Người có đọc sách thì không thể là người xấu được – cậu có chấp nhận lý do ấy được không?”

“Rất tiếc là không.”

Takasago-san đưa quyển sách của tôi ra.

“Ừm…thực ra thì…hôm qua lúc nhập hàng về tớ đã lén đọc mấy quyền này rồi.”

“Nghĩa là…cậu đọc truyện của tớ rồi hả?”

“Hì hì, ừ. Tớ khá ngạc nhiên đấy – Izumi-san, cậu giống hệt hình tượng tác giả mà tớ tưởng tượng trong đầu khi đọc truyện. Vì thế tớ tin cậu là Izumi Masamune-sensei thật. Hơn nữa, bọn mình học với nhau cả năm rồi còn gì, tớ biết cậu không phải loại người thích bịa chuyện.”

“………..”

Cả tôi lẫn ông chú đều tròn mắt nhìn Takasago-san.

“Hôm nay truyện của cậu bắt đầu bán, vì thế cậu đến sớm đúng không.”

Trúng phóc luôn.

“Ư…”

Ông chủ mặt mũi khó chịu, khoay tay lại kết thúc:

“Rồi. Nè nhóc! Đừng có lớn tiếng trong cửa hàng đấy.”

“Vâng ạ. Rất xin lỗi ạ.”

“…..”

Chú ấy quay người bỏ đi. Hình như cũng không đến nỗi nào…tóm lại là an toàn rồi.”

“…Phù, thoát rồi.”

Không khí vừa thư giãn ra một chút, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Takasago-san vui vẻ chạy sang:

“Thế, Izumi-sensei, tình huống nghe vui nhỉ, kể tớ nghe đi?”

“À, ý cậu là hồi tớ vừa mới vào nghề! Lần đầu tiên bọn mình nói chuyện với nhau!”

“Ừ! Cậu nhớ mà!”

Chúng tôi quay lại hiệu sách nhà Takasago hiện tại.

“Sau đó cậu bảo tớ giúp cậu giữ bí mật ở trường.”

“Cậu luôn giúp tớ vụ này nhỉ.”

“Đương nhiên. Hứa rồi mà.”

“Tớ còn tưởng cậu sẽ nói ầm lên ngay ấy chứ.”

“Quá đáng quá ~ tớ trông thế thôi chứ giữ bí mật tốt lắm đấy.”

“Tớ biết chứ. Bọn mình là bạn mà.”

“Ừ. Ở trường ngoài cậu ra tớ chả có ai để nói chuyện về light novel cả. Cậu cũng thế phải không?”

Khác với tôi, ở trường Tomoe cũng có khá nhiều bạn bè, nhưng không ai có thể nói chuyện với cậu ấy về light novel cả.

Vì thế -- đối với chúng tôi, tình bạn này rất đáng quý.

“Tomoe.”

Tôi nhìn vào mắt cô bạn của mình, cảm ơn:

“Sau này nhờ cậu giúp đỡ.”

Gặp được cậu quả là đáng quý – ý tôi là như thế. Không biết cậu ấy có hiểu được không.

“…Ui.”

Tomoe đỏ mặt vì ngượng, không giống bình thường gì cả.

“Cậu ngượng cái gì thế?”

“Ơ…vì…cậu đột nhiên nói thế.”

Có vẻ hơi bị quá đà. Tôi chữa thẹn bằng cách giơ tay lên, bổ sung:

“Tớ về đọc sách đây. Chào nhé.”

“Nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhá!”

“Ừm.”

Tôi quay người, bước đi.

“M, Mune-kun ---”

“Ừ?”

Tomoe cười rạng rỡ:

“Đọc xong nhớ cho tớ biết cảm tưởng nhé!”

“---------”

Điểm quyến rũ nhất của Tomoe chỉ hiện ra khi cậu ấy đề nghị sách cho người khác mà thôi. Nhân vật khác trong light novel làm sao làm được.

-- Nhưng nói ra thì ngượng lắm, nên thôi giữ trong lòng thôi.

Sau khi ra về từ hiệu sách nhà Takasago, Muramasa-senpai ra mở cửa.

“Chào em, Masamune-kun.”

“À ừm…em về rồi, Muramasa-senpai.”

Sao chị ấy cứ hành xử như vợ mình ấy nhỉ? Ít tuổi hơn mình mà sao trưởng thành quá.

“Ờ…Sagiri với Elf đâu rồi ạ?”

Bình thường hiếm khi Muramasa-senpai ra cửa đón một mình thế này. Bình thường là phải cả ba cùng có mặt ở cửa vừa đi vừa cãi nhau cơ.

“À thì…”

Chị ấy cười khổ.

“Sau khi em chạy mất, mọi người đã tự xem xét lại hành vi của mình rồi. Ngày nghỉ của em mà hành xử thế này là không đúng. Xin lỗi…thay mặt mọi người.”

Nhìn chị ấy cúi đầu, tôi luống cuống chặn lại:

“Không không, có gì đâu mà phải xin lỗi…nhưng mà..cả nhà cũng nhận ra là em chạy mất hả?”

“Cảm ơn em – tóm lại, bọn chị sẽ không làm phiền em nữa đâu. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi thoải mái đi.”

“Vâng…thế em nghỉ.”

Theo kế hoạch ban đầu, tôi về phòng lôi sách ra đọc.

Khác với lúc sáng tác, lúc đọc thì tôi cũng chỉ như người bình thường mà thôi. Phải mất hai tiếng mới đọc xong một quyển, nhưng khoảng thời gian này thật dễ chịu và thoải mái.

Mọi người tốt với mình quá.

Không có mọi người giúp chắc giờ này vẫn còn đang bơi trong việc đây. Giờ có thể nghỉ ngơi thư giãn thật là tốt.

Vài hôm nữa là kỳ nghỉ này kết thúc, khi đó lại quay về cuộc sống thường nhật mà trong lòng nhẹ nhõm.

Vừa đọc xong nửa quyển thứ hai, có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Tôi ngồi dậy. Muramasa-senpai bước vào, cười nói:

“Masamune-kun, mười phút nữa sẽ có cơm tối. Em xuống ăn nhé.”

“Vâng.”

Tôi đặt quyển sách đang đọc xuống. Muramasa-senpai hỏi:

“Em thích quyển này à?”

“Em mới đọc một quyển thôi, nhưng chắc là…sẽ thích.”

“Thế à.”

“Lúc em đến tiệm sách thì được đề nghị đọc mấy quyền này nhân ngày nghỉ. Quyển nào cũng hợp với nhu cầu hết.”

“Nói cách khác, ngày nghỉ em thích đọc sách à? Thú vị nhỉ? Nhìn tựa đề thì hình như còn không chỉ một thể loại.”

“Hừm, nói thế nào nhỉ --- thể loại cũng không quan trọng. Ngày nghỉ em chỉ thích đọc quyển gì thú vị nhưng khác thể loại của mình thôi.”

Câu trả lời này có lẽ hơi khó hiểu.

“Không hiểu?”

“Hơi khó diễn tả…nói chung là đọc xong các loại truyện đó, em không suy nghĩ tiêu cực như kiểu 「 Mình không thể viết được như trong quyển này! Khó chịu quá 」 hoặc 「 Ôiiiiiiiiiiiii !!! Viết không lại tác giả này! Khó chịu quá ! 」. Nếu em đọc thể loại gần giống của mình thì dễ bị so sánh rồi tư ti lắm, nên em cố chọn quyển nào 「 Mình thích đọc với tư cách một độc giả 」.”

“À, thế thì hiểu rồi.”

Muramasa-senpai gật đầu, xem ra đã chấp nhận lý do này.

“Cảm giác này chị chưa có bao giờ nên hơi khó hình dung.”

“Có lẽ thế.”

Muramasa-senpai là loại tác giả sáng tác là làm một mạch từ đầu đến cuối mà.

“Nói cách khác, có những truyện mà ngày nghỉ em không muốn đọc?”

“Đương nhiên. Dark Elf của Yamada Elf-sensei là một trong số đó.”

“Một trong số đó?”

“………………..”

“Masamune-kun? Sao em tự nhiên im thế?”

Chị ấy nhìn mặt tôi hỏi.

Lý do tôi im là vì “loại truyện mà tôi không muốn đọc lúc nghỉ ngơi….”

-- Chính là truyện của chị ấy.

Đúng thế đấy.

Đối với tôi, tiểu thuyết gia Senjyu Muramasa là một tồn tại đặc biệt.

Tôi muốn kể thêm cho mọi người biết một chút về vị “senpai” kém tuổi này.

Senjyu Muramasa từng là tử địch của Izumi Masamune.

Bút danh tương tự, bút pháp cũng tưng tự, nhưng doanh số của chị ấy thì hơn tôi đến 60 lần. Tác giả trẻ tuổi mà doanh số bán ra đã hơn 100.000 quyển.

Trong những ngày mới vào nghề, Izumi Masamune bị so sánh với chị ấy ở mọi phương diện. Áp lực lên tôi vì thế là cực lớn – đau lòng lắm chứ, vài quyển viết ra cũng bị gạch tên, đã định buông bút kiếm nghề khác rồi.

Nói ra hơi xấu hổ, nhưng tôi từng nghĩ là “Muramasa chết đi cho rồi” hoặc là “thằng cha ấy đừng sống nữa là tốt nhất”

Sau đó chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên ở cuộc thi viết light novel.

Lần gặp mặt đầu tiên – lần hội thoại đầu tiên – cũng là xung đột đầu tiên.

Nói hết ra thì rất dài, nhưng tóm lại là có thay đổi rất lớn trong mối quan hệ của tôi và Muramasa-senpai.

Kẻ địch, senpai kém tuổi – Senjyu Muramasa.

Một thiếu nữ 14 tuổi chuyên mặc kimono.

Muramasa-senpai là người như thế nào? Nếu phải trả lời câu hỏi này sợ là không nhanh được.

Ví dụ có một lần chúng tôi ở trong nhà nói chuyện thế này.

Tôi hỏi:

“Muramasa-senpai, chị có muốn ăn gì không?”

“……”

Không đáp. Chị ấy bơ tôi luôn, chỉ nhìn vào không khí.

“Senpai? Hử, senpai?”

Tôi vẫy vẫy tay trước mặt chị ấy vài lần nhưng không có kết quả. Mắt chị ấy mở đấy nhưng chả có phản ứng gì hết.

Vì chị ấy có làn da trắng nõn và khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn cứ như thể tượng sáp vậy – tóm lại là ai cũng hơi phải tưởng tượng lung tung một tý.

"…..Sen ---"

“Được rồi!”

“Hơ !!?”

Đột nhiên mắt chị ấy sáng lên, hét to một tiếng. Tôi giật mình suýt nữa ngã ngửa ra.

“Hơ, Masamune-kun? Sao thế?”

“Sao cái gì! Chị làm sao ấy! Tự dưng lại hét lên!”

“Đúng rồi, Masamune-kun! Chị đã quyết rồi!”

“Quyết cái gì? Có cần khoa trương đến mức đó không?”

Chị ấy nói một cách nhiệt tình:

“Chị sẽ giết người yêu của em!”

“Senpai? Chị nói cái gì thế hả?”

Cả hai bọn tôi đều gần như hét lên…giết người? Hả? Tranh chấp tình cảm à?

Coi kìa! Mọi người nhìn kìa!

Senpai nghiêng đầu không hiểu:

“Ý em là sao? Đương nhiên chị nói về nội dung cuốn sách chị đang viết rồi.”

“Em hiểu rồi! Ý chị là nhân vật nữ chính! Người yêu của thằng cha nam chính! Nhưng người khác không hiểu được đâu!”

“Đừng cản chị! Chị phải nghĩ mãi mới đi đến kết luận này đấy!”

Không, cái em cần cản là mấy hành động kỳ quái của chị cơ…

Đột nhiên chị ấy cười một cách hung ác. Vẻ mặt này đúng chuẩn của các nhân vật phản diện trong phim ảnh!

“Thế thì…chị phải giết cô ta! Phải tìm cách giết nào mà tàn nhẫn hết mức có thể! Không – chị phải hỏi chuyên gia vũ khí như em mới được, Izumi-sensei~! Muốn chém người ta thành từng mảnh thì dùng dao loại nào mới hợp lý?”

“Làm ơn đừng nói cái này nữa! Đây là nhà em mà!”

Không ổn.

Định kể về nét đẹp của chị ấy mà cuối cùng lại nói về khoản quái lạ mà thôi.

Ừm…ưu điểm…để xem nào.

Muramasa-senpai rất xinh xắn này, mặc kimono rất hợp này. Da trắng như tuyết này, cổ rất thon và duyên này. À, vì thân hình hơi gầy nên nếu mặc kimono thì bộ ngực sẽ -- khoan khoan, mình đang nói cái gì thế này…

Tôi chỉ nói thế vì cô em gái trong tưởng tượng đang kêu gào “Nii-san biến thái” khiến bản thân không thể tập trung suy nghĩ được mà thôi, đừng hiểu nhầm.

Tóm lại – chị ấy viết lách rất giỏi. Cái này chắc mọi người đều biết cả rồi.

Senjyu Muramasa là một cá nhân rất đặc biệt.

Ví dụ có lần có vụ thế này ---

Vụ này cũng xảy ra ở phòng khách nhà tôi, trong lúc chúng tôi đang ngồi xem tivi.

“Senpai, chị thấy chương trình này thế nào?”

“Bình thường.”

“…Thế à. Vậy còn cái anime thiếu nữ ma thuật vừa nãy?”

“Bình thường.”

“…Thế…còn cái chương trình đặc biệt vừa rồi?”

“Quay ngay cạnh nhà chị.”

“………….”

Cho phép tôi giải thích chút nhé.

Muramasa-senpai có cái bệnh lạ là lúc đọc sách, trừ những quyển đặc biệt ra thì chị ấy chả khoái cái gì khác.

Khi biết bệnh này, tôi có tự đặt câu hỏi cho mình là:

Thứ khác gì sao? Ngoài sách ra thì sao?

Tiểu thuyết gia là người phải chịu ảnh hưởng từ các phương tiện thông tin đại chúng khác khá nhiều. Tôi cũng bị ảnh hưởng bởi các quyển truyện mà mình thích.

Senpai viết giỏi thế, tôi nghĩ chị ấy không thể chỉ bị ảnh hưởng bởi “những thứ mình thích” được.

Khi tôi hỏi câu đó, câu trả lời nhận được là:

“Không phải là chị không thấy thích những thứ khác. Tuy nhiên, chuyện chị có thích hay không và có học được thứ gì hay không lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Thế nghĩa là chị ấy có thể học từ những thứ mà bản thân không thích.

Hay đây. Giá mà mình cũng làm được thì tốt.

“ – Tuy nói thế những chị cũng hơi cảm tính một chút. Dù là anime hay phim, chị không thích xem thứ gì trước khi sáng tác.”

Chị này mà viết là mê mẩn luôn, phim ảnh kiểu gì cũng bị chị ấy quen luôn tại chỗ.

Tôi chả cần kiểm tra cũng biết Senjyu Muramasa chả hứng thú gì với tivi cả.

“Thế chị có muốn đến nhà em không? Em có vài bộ đĩa ở nhà.”

“Nếu em xem cùng chị thì được.”

Chả hiểu sao lại phải thêm cái điều kiện này, nhưng tóm lại là thế.

Chúng tôi quay về phòng khách nhà tôi xem phim với nhau.

Như các bạn thấy, phản ứng kiểu này là không ổn rồi.

Xem được vài tiếng, tôi nói:

“Không ổn hả? Em nghĩ toàn là anime khá cả mà.”

“Không hẳn! Cũng có một tác phẩm hay mà!”

“Thật à?”

Anime mà chị này thấy “hay” cơ à?

“Cái nào ạ?”

“Cái đang chiếu trên màn hình ấy.”

Chị ấy chỉ tay vào tivi, tôi quay đầu nhìn theo.

“………….”

Dụi mắt, nhìn lại lần nữa.

Không nhầm rồi. Cái này chính tôi ghi hình lại mà.

Anime này ---

“Ừ, anime này hay thật đấy. Chị không ngờ lại có thứ này trên đời. Đây mà là light novel thì chị phải đọc ngay rồi! Ai là tác giả thế?”

“Chị đó. Chính là chị.”

“Hơ? Tác giả tên là 「 Chị đó 」 à?”

“Chị là tác giả đấy, senpai!”

“Chị?”

Senpai chớp chớp mắt ngạc nhiên.

Chị ấy…còn không phải là giả ngốc nữa! Ngốc thật luôn! Làm sao mà tin được vụ này chứ!

Bất ngờ quá trời luôn – chị ấy là tiểu thuyết gia thật, nhưng nếu tôi không nói chắc còn chả biết truyện bản thân viết ra tên là gì cũng nên.

“Là truyện 「 Fantasy Demon Blade 」 của chị đó! Chị vừa xong một quyển nữa còn gì? Chị nói chị sẽ nhớ cái tên đó mà!?”

“Bộ này? Anime này? Nhưng -- chả giống nguyên tác giả cả. Đây có phải truyện của chị viết đâu!

“Đó là vì chị không giám sát đó!”

So với kịch bản gốc thì anime cũng khá nổi tiếng, nhưng vì đoạn cao trào bị thay đổi, lời thoại thay đổi, cốt truyện thay đổi – nên tác phẩm cuối cùng khác hẳn truyện. Fan gốc cứ gọi là nổi điên cả lên.

Truyện này đối với dân làm anime cũng không có gì đặc biệt, nhưng đúng ra tác giả vẫn phải nhận ra anime dựa trên tác phẩm của mình chứ!

…Không, chính vì chị ấy là tác giả nên mới không liên kết câu truyện mình sáng tác và tác phẩm vừa xem – có lẽ đó mới là lý do.

“Khác hẳn nguyên tác ---” Lời kêu gào phản đối của người hâm mộ cũng không xa sự thật lắm đâu.

Chị ấy thật sự không biết.

“Hơ? Khi nào? Ở đâu? Thế nào?” – Có lần chị ấy còn hỏi thế cơ mà.

….Vậy tiếp theo sẽ như thế nào?

Phản ứng của chị ấy sẽ thế nào sau khi biết tác phẩm của mình bị biến thành thế này – nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi.

Tôi nhìn senpai, toát mồ hôi đầm đìa.

Chị ấy chỉ đơn giản nói:

“Thế à?”

Xem ra cũng không vấn đề gì thì phải?

“Nhưng cái anime này còn đang chiếu không?”

“Chiếu xong rồi. Đây là em thu hình lại thôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Người hâm mộ mà nghe được mấy câu này thế nào cũng cho tôi một bài thuyết giảng.

Senjyu Muramasa-senpai là tác giả lừng danh, nhưng chị ấy chẳng quan tâm đến những gì khác cả. Giấc mơ của chị ấy chỉ là “viết ra tác phẩm hay” mà thôi, không hơn không kém.

Thế….nên cho dù biết anime của mình biến thành dạng này, chị ấy cũng chả có phản ứng gì cả. Hoàn toàn là người dưng nước lã.

Lúc này, phần đầu của anime đã kết thúc và quảng cáo hiện lên.

Bản Game PS4 cho Fantasy Demon Blade được chính tác giả gốc theo dõi và giám sát! Mọi người nhớ đi mua nhé!

“Dối trá!”

Tôi buột miệng thốt lên.

Tóm lại, như tôi vừa kể đó, chị ấy là người như thế đó..

Ừm…có cảm giác câu truyện vừa rồi chả cải thiện hình ảnh của Muramasa-senpai gì cả.

Vậy còn lần gặp mặt đầu tiên mà chúng tôi gào vào mặt nhau thì…không, chắc phải có sự kiện nào hòa bình hơn chứ. Nghĩ xem nào..

Đúng rồi, là tháng chín năm ngoái!

Sau chuyến du lịch biển, cũng là khi tác phẩm mới của Izumi Masamune ra mắt…

Hôm đó, senpai đến nhà tôi để tìm gặp Elf và Eromanga-sensei .

Tuy nhiên lúc đó Elf chưa đến.

“Senpai, chị vào phòng khách chờ em chút nhé?”

“Không sao, em không cần phải cứng ngắc thế đâu. Chị tranh thủ viết một chút trong lúc chờ cái con nửa người nửa ngợm kia đến.”

Chị ấy ngồi xuống sofa, lấy sổ tay và bút ra viết.

Con nửa người nửa ngợm mà chị ấy vừa nói đến là cô hàng xóm Yamada Elf-sensei của tôi. Chả hiểu tại sao lại dùng cái biệt danh kỳ cục ấy nữa.

“Không thể để khách ngồi một mình được -- ừm, chị em mình tâm sự một chút---?”

Tôi vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh cũng là lúc chị ấy gập sổ tay lại.

“Nếu Masamune-kun yêu quý mà nói những lời như thế, chị nhất định sẽ nhận lời. Em là người duy nhất trên đời chị muốn nói chuyện cùng.”

“Yêu quý….”

Nghe có từ gì như thế thì phải. Bỏ xừ rồi, giờ chắc mặt đang đỏ bừng đây. Gặp người mà ruột để ngoài da thế này ngượng quá.

Với cả…

Câu này đúng chuẩn của truyện tình cảm lãng mạn mà! Sao nghe vào tai lại thấy xấu hổ thế nhỉ…!

“Ờ…Senpai?”

Tôi cố ép mình quay sang và thấy…chị ấy cũng đang đỏ mặt khủng khiếp. Thậm chí đến mức còn lấy tay che mặt luôn nữa.

“Chị nói ra mà chị cũng ngượng hả?”

“Cho…chị mười giây.”

Chị ấy hít sâu một hơi, sau đó khôi phục vẻ mặt như trước

“Thế giờ đi tán gẫu gì nhỉ, kouhai?”

“Giờ mà giả bộ thì hơi muộn rồi đấy senpai à.”

Chị định tảng lơ cho qua vụ vừa rồi chứ gì.

“Cả hai đứa đều là tiểu thuyết gia, vậy nói về chủ đề sáng tác đi.” Chị ấy tiếp tục, mặt tỉnh như không.

Thật lòng tôi còn muốn trêu tiếp cơ, nhưng dù sao người ta cũng là senpai nên bỏ qua. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

“Thế này nhé – trong truyện Fantasy Blade của chị, chị định cho nhân vật nữ chính chết ở quyển tiếp theo. Thế sau đó câu truyện sẽ tiếp tục như thế nào?”

Tôi chỉ hỏi thăm dò một câu thôi, nhưng mà --

“Đến cuối tập là sống lại đó!”

“Đừng có spoil trước chi tiết quan trọng như thế!!!”

Là tác giả chị phải suy nghĩ cho người đọc chứ.

Mà chắc chị ấy chả nghĩ đâu. Trong đầu chị ấy thì chỉ có bản thân là người đọc duy nhất thôi mà.

“Nói cho em thì không sao. Thực ra thì trong cơ thể của nhân vật chính còn ẩn giấu một sức mạnh khác – sử dụng nó có thể hồi sinh cho nhân vật nữ chính.”

Chị có nghe em nói không đấy? Em vừa bảo chị là không spoil cơ mà.

Lý do duy nhất khiến tôi không bật lại là vì nụ cười trên mặt senpai. Chị ấy trông hạnh phúc vô cùng khi miêu tả truyện của mình, nên tôi đành cười gượng:

“Thế cái sức mạnh ẩn giấu ấy có khác gì cái sức mạnh đã được sử dụng từ trước hay không?”

“Khác nhau. Cái đã sử dụng chỉ là một phần nhỏ của sức mạnh thật sự mà nhân vật chính có mà thôi. Còn cần nhiều thời gian nhưng khi nhân vật chính dùng được toàn bộ sức mạnh của mình, cậu ta sẽ là nhân vật mạnh nhất truyện.”

“Vậy là một chi tiết kịch tính nữa hả? Thế khi nào thì chị định hé mở nó?”

“Quyển 100.”

“Quyển 100?”

Chị ấy có biết là chưa từng có series light novel nào kéo dài được đến 100 quyển không nhỉ? Con số này là không tưởng.

“Thế chị định viết bao nhiêu quyển tất cả?”

“Trước mặt dự tính là 250 quyển.”

“Nghĩa là chị phải viết khoảng 60 năm nữa mới xong hử?”

Đến giờ đó chắc mấy độc giả đời đầu cũng xanh um nấm mộ hết rồi. Chắc tôi phải cố sống lâu trăm tuổi quá.

“Chị muốn tặng quyển cuối cùng cho cháu trai làm quà.”

“Thế quả là ---- giấc mơ xa vời đấy.”

Tôi thật sự nghĩ thế. Nhìn chị ấy nghiêm túc quá mình không đùa được.

Muramasa-senpai cười:

“Cảm ơn. Nhờ em cả đó.”

“Ý chị là sao?”

“Ahaha…đừng để ý.”

Chị ấy chỉ nhún vai không đáp.

Chủ đề này đã xong – tôi hiểu ý chị ấy là thế.

“Em có thể hiểu ý do chị muốn tiếp tục viết Fantasy Blade…nhưng còn các thể loại khác thì sao?”

“Chị sẽ viết tiếp chứ. Không chỉ truyện đánh đấm, còn các thể loại khác – ví dụ như tình cảm, lãnh mạn….”

“Ừ. Senpai cũng từng viết một bộ rồi còn gì.”

“À…ừm…”

Chị ấy gật đầu. Phản ứng kiểu này là vì nguyên mẫu của hai nhân vật chính trong tác phẩm đó chính là chúng tôi chứ ai.

Một lá thư tỏ tình dài cả trăm trang --

Chuyện này …không tiện nhắc lại ở đây.

Tôi nói tiếp, chữa thẹn:

“Thế lần đầu tiên sáng tác một thể loại khác – chị thấy thế nào?”

“Truyện tình cảm khó viết thật đấy – nhưng vì thế nên chị lại càng muốn thử.”

Senpai mỉm cười, có vẻ rất thích thử thách này.

“Kouhai, trước đây chị không biết là truyện tình cảm lại có thể thú vị thế này. Manga, truyện, phim, anime – chị chưa từng gặp thứ gì có thể khiến bản thân thấy xúc động cả.”

“………”

“Chị không đặt mình vào vị trí của nhân vật được, chị không biết yêu ghét là như thế nào, cũng chả thấy chủ đề này có gì thú vị, chả hiểu nối cảm xúc tâm lý nhân vật. Vì thế chị không nghĩ mình có quyền viết thể loại này, nghĩ rằng nó nhàm chán buồn tẻ -- rồi đâm ghét tất cả tác giả viết truyện tình cảm.”

Muramasa-senpai thở dài:

“Masamune-kun, truyện tình cảm cũng thú vị thật.”

Những lời này hoàn toàn ngược với ý kiến chị ấy nếu ra lúc trước.

“Chị chỉ nghĩ đến người trong mộng thôi là thấy đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Giờ…chị hiểu cảm giác này rồi.”

"…Senpai."

Tôi không nói gì được. Nụ cười của chị ấy quá tuyệt vời. Còn hơn bất kỳ quyển truyện tình cảm nào từng biết.

“Giờ chị tin mình có thể viết được truyện tình cảm rồi…Đến lúc xong, chị em mình cùng đọc nhé?”

“….Đương nhiên.”

Tôi thật lòng trả lời.

Tác phẩm của chị ấy có lẽ sẽ là kiệt tác nữa thôi.

Ngày nghỉ đầu tiên, buổi tối. Tôi nằm trong bồn tắm làu bàu:

“…Không ngờ mình lại đang sống cùng với Muramasa-senpai.”

Lần đầu gặp mặt còn coi nhau như địch, ai ngờ lại có ngày hôm nay.

Nếu giờ thằng tôi trong quá khứ được biết có ngày Senjyu Muramasa sẽ tỏ tình với nó, chắc nó bảo tôi điên quá.

“Phù…”

Tôi duỗi chân, thở dài.

“…Đi hiệu sách…đọc truyện…ăn bữa tối do Muramasa-senpai nấu….việc nhà cũng đã xong.”

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng dù sao cũng là ngày nghỉ tuyệt vời.

“Mai thì sao nhỉ?”

Ngày kia thôi là tôi sẽ quay về với cuộc sống thường nhật của mình. Có lẽ nằm ngủ cả ngày mai cũng được nhỉ?

Khi bố còn sống, những lúc ông ở nhà ngủ cả ngày, tôi thường hỏi “ngày nghỉ mà sao bố ngủ hoài thế, không thấy chán ạ?”

Nhưng giờ tôi hiểu rồi. Ông “nghỉ ngơi hết mức” để có năng lượng mà làm việc.

Tôi nhẩm đếm trong đầu…

“Rồi, cũng nên ra thôi.”

Vừa đứng lên thì --

Kẹt ---!

“ -------------Hơ?”

“ -------------Hả?”

Muramasa-senpai bước vào.

May hay rủi nhỉ? Sương mù che đúng chỗ cần che mất rồi.

Có điều tôi chắc chắn chị ấy cũng trần như nhộng.



Cả tôi ----- và Muramasa-senpai ------ đều đờ hết cả người ra vì sốc.

"………………………."

"……………………….."

Chúng tôi cứ thế ngẩn ra, trần truồng nhìn nhau.

Sau đó – như một cái máy quá tuổi – cả hai từ từ di chuyển ánh mắt.

Tầm mắt tôi từ mặt Muramasa-senpai kéo xuống dưới.

Còn chị ấy nhận ra cơ thể của chính mình.

Lần này thì có phản ứng.

“…Ah…”

Đầu tiên giọng còn bé.

“ -----------------AAAAHHHHHHHHHHHHHHHH”

Lần này là hét lên. Chị ấy mặt đỏ đến tậng mang tai, khóc lóc lấy khăn tắm che ngực.

“Sao…sao…sao em lại ở đây…giờ là giờ tắm của nữ mà…”

“Đúng rồi! Nhưng Elf bảo là trong hai ngày nghỉ này cho em tắm trước!”

“Chị, chị không biết! Đừng đừng…đừng nhìn mà!!!!”

Chị ấy sập cửa lại, chạy mất. Tôi chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn.

“…Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Đến lúc tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là ---

Đáng lẽ phải nhìn kỹ hơn mới đúng!

Xin lỗi, tôi cũng là con trai mà. Biết làm sao được.

“Mệt quá…”

Vụ vừa rồi khiến tôi mệt quá.

Tình tiết này trong truyện thì hay chứ vào đời thật thì chả vui chút nào.

Tắm xong rồi thì đối mặt với Muramasa-senpai kiểu gì nhỉ…

Có điều phiền toái còn xa mới kết thúc.

Kẹt một tiếng, cửa lại mở ra.

“…Ma, Masamune-kun…chị vào giúp em chà lưng…”

Muramasa-senpai lại chui vào phòng tắm.

“Cái gì? Chị lại còn quay lại nữa?”

Vẫn còn quấn khăn tắm kìa, thế mà còn giả bộ nữa!

“Vừa, vừa nãy chị chạy trốn…nhưng cuộc chiến với Sagiri mới chỉ bắt đầu! Chị đã chuẩn bị rồi!”

“Đây là phòng tắm chứ có phải chiến trường đâu!”

“Với chị nó là chiến trường!”

“Ra ngoài đi! Hoặc ít nhất cũng che người lại cái!”

Trông cái khăn ấy chắc không trụ được lâu nữa đâu….mà chắc tôi cũng không chịu được nữa.

“Làm sao chị lại lâm trận bỏ trốn được! Chuẩn bị đi!”

Muramasa-senpai tiến đến giúp tôi chà lưng, người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm.

“--------“

Tôi cố nhắm mặt chặt hết mức có thể.

Đương nhiên sau màn la hét vừa rồi chắc cả nhà cũng nghe thấy rồi.

“Masamune! Có chuyện gì thế?”

Elf và Sagiri (tablet) đều lao vào phòng tắm.

“Muramasa-chan? Cô làm trò gì thế?”

“Nhìn nè! Nhìn nè! Tôi đang tắm cùng Masamune-kun đây!”

Bỏ mợ! Giờ cả Muramasa-senpai cũng hâm hâm rồi.

“Với cả --- tôi cũng nhìn thấy Masamune-kun khỏa thân rồi!”

Chị ấy chả hiểu sự khác nhau giữ truyện đánh đấm và truyện tình cảm gì cả!

“Hà, Muramasa, cô làm thế cũng quá muộn rồi.”

Lại còn có người muốn thêm dầu vào lửa nữa chứ…

Như một nhà vô địch tiến vào đấu trường, Elf cởi phắt quần áo xuống.

“Tôi – còn ngủ chung với Masamune rồi cơ!”

Lại nữa rồi! Lại nói kiểu gây hiểu nhầm nữa rồi!

“Thế…thế là thế nào!? Cô nói cái gi! Masamune-kun, thế là thế nào?”

“Làm ơn đừng cãi nhau nữa! Hôm nay là ngày nghỉ mà!”

Loạn hết cả lên rồi.

Elf trên người chỉ còn mỗi đồ lót đang hiên ngang ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Muramasa-senpai thì gần như trần truồng.

Lại còn..

“Thiệt là ~~~ Mấy người ~~ vừa phải thôi!!!”

Rầm rầm rầm rầm! Trần nhà rung chuyển như thể sắp sập đến nơi.

Trong trận loạn xạ này…

“Ôi…cuộc sống của tôi….”

Cho dù cố mượn một câu hài hước, cuộc chiến cũng không vì thế mà kết thúc. Sự thực nó vô tình như vậy đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện