Tôi, Izumi Masamune vốn không phải là đứa thích lo nghĩ
Người khác có thể gọi tôi là điên hoặc là thằng lạc quan, nhưng không – cả hai đều sai.
Tôi cũng chả phải giỏi giang gì đến mức không thèm chú ý tiểu tiết nữa. Chỉ đơn giản làm gặp chuyện phiền toái, một thời gian sau là tôi quên sạch nó luôn mà thôi.
Mặc kệ quá khứ, tập trung vào những gì trước mắt…tôi có thói quen này rồi.
Khi bố qua đời, tôi lúc đó vẫn còn là trẻ con, không thể không tập làm rất nhiều việc mới. Có lẽ do tiếp xúc với người lớn quá nhiều mà thành thế này.
Tóm lại là cho dù tốt xấu thế nào, tôi là thằng rất thực tế.
Cái gì làm được thì làm, không được thì buông tay bỏ qua. Kiểu như thằng nhóc cứ cố làm người lớn ấy.
Mấy thiếu nữ gần tôi cứ toàn so sánh tôi với “nhân vật chính của light novel.” Nhưng cá nhân tôi lại không nghĩ mình như thế.
Chả có nhiệt huyết sôi trào, chả có lạc quan vô bờ bến. Thậm chí còn chả phải là một thằng học sinh cấp ba bình thường nữa cơ.
Cứ trung bình kiểu gì ấy.
“Ừm…..”
Hôm nay đang có vấn đề. Tôi ngồi trong phòng ôm đầu suy nghĩ.
Giờ là tháng bảy. Ngoài trời mưa đã tạnh, trời rất quang đãng. Quả là cơ hội tốt để làm sạch những suy nghĩ rối rắm trong đầu.
--- Tôi thích anh.
--- Masamune, chị thích em nhất.
--- Tôi từ chối.
--- Tôi đã có người trong lòng rồi.
Những lời đó cứ lặp đi lặp lại mãi không ngừng.
“Đúng thế….”
Tôi đã có người trong lòng rồi.
Tuy bị từ chối, nhưng tình cảm vẫn không vì thế mà thay đổi. Nó vẫn còn nguyên chưa mất đi.
Vì thế mà tôi không hẹn hò với ai khác. Cho dù biết chắc sẽ không có cơ hội được thiếu nữ nào đáng yêu như vậy tỏ tình nữa.
Nhưng đáp án vẫn sẽ không thay đổi.
“Nhưng mà ---“
--- Em thích người khác mất rồi.
Người ta bảo “tỏ tình” là cao trào của câu chuyện, là lúc quyết định thắng bại.
Tôi cũng tưởng thế thật. Nhưng thực tế không phải như vậy.
Đây là bài học mà Elf và Muramasa-senpai dạy tôi.
Tỏ tình với người mình yêu, sau đó hoặc là hẹn hò hoặc là bị từ chối ---
“….Đó vẫn chưa phải là kết thúc.”
Cho dù giấc mơ thành hiện thực và hẹn hò cùng người yêu hay vỡ mộng chia tay, cuộc sống cũng vẫn tiếp diễn.
Chỉ cần còn sống là vẫn phải tiếp tục. Khóc và cười. Buồn và vui. Gặp gỡ và chia biệt. Tất cả vẫn lặp đi lặp lại không ngừng.
Cho dù trong đời đầy những lựa chọn không cách nào cứu vãn.
“Cho dù muốn thử lại…cũng không sao.”
Trước kia, tôi thậm chí còn không nghĩ đến khả năng này nữa cơ.
--- Trước khi giấc mơ của anh em nhà Izumi thành hiện thực, tôi sẽ giành chiến thắng.
--- Đó không phải lý do để không khiêu chiến.
Họ tỏ tình thất bại. Cũng bị từ chối giống như tôi.
Nhưng họ sẽ còn tiếp tục một lần nữa.
Sẽ tiếp tục tuyên bố họ thích tôi.
Có người vẫn tin chắc mình sẽ thắng. Vẫn dồn toàn lực để tìm kiếm phương án phù hợp.
Có người tuyên bố hùng hồn rằng một đối thủ yếu thì quá chán.
Cả hai vẫn chứng tỏ lòng can đảm của mình.
“Còn mình thì sao?”
Khi tôi bị từ chối ---
Tôi nghĩ thế cũng được.
Vì bọn tôi là anh em
Tôi quyết định mình chỉ cần nó làm gia đình là đủ rồi.
“Dối trá quá.”
Cơn đau trong ngực chính là bằng chứng.
Tôi muốn gia đình, tôi muốn Sagiri trở thành gia đình của mình. Tôi không muốn cô đơn một mình nữa – những lời này hoàn toàn là thật lòng.
Nhưng như vậy không có nghĩa thế cũng được.
Tôi không thỏa mãn với những lựa chọn này của mình.
Tôi không có dũng khí như Elf hoặc Muramasa-senpai, tôi chỉ có thể tự lừa dối bản thân mà thôi.
Rút cục, bản thân cũng đã nhận ra điểm này.”
“Tốt thôi.”
Phải hành động thôi.
Tôi lên lầu hai, ra chỗ căn phòng khóa kín, gõ cửa
Cộc. Cộc
Đã bao lần tôi làm thế này sau khi gặp lại nhau rồi? Trong quá khứ, gõ kiểu gì cũng không có tác dụng. Nhưng hiện giờ đã khác.
“Nii-san, sao thế?”
Sẽ có người trả lời. Sự thật đơn giản này khiến tôi thấy rất vui.
Tôi nói:
“À này, Sagiri. Năm ngoái….em….bảo em thích người khác rồi phải không nhỉ?”
“Vâng?”
Câu hỏi bất ngờ khiến nó bối rối.
“….Cậu ta là loại người thế nào? Anh có biết không?”
“…Sao…?”
“Hử?”
“…Sao….anh lại hỏi….cái đó?”
“Vì anh trai là của em gái – không hẳn.”
Hỏi kiểu này không được. Tôi ho nhẹ một tiếng chữa ngượng.
“Anh muốn biết về người ta mà. Dù sao anh cũng thích em mà.”
“À…ừ….”
Sagiri cúi đầu, đỏ mặt ngượng ngùng.
“Anh, anh nói cái gì thế?”
“Tâm lý hơi thay đổi một tý nên anh quyết định không lừa dối ai nữa”
Tôi đặt tay lên ngực. Trái tim đang đập mãnh liệt như thể sắp nổ tung vậy.
“Sagiri.”
“…Vâng?” Nó đáp, giọng cứng còng căng thẳng
“Tuy cũng còn rất tốn thời gian…nhưng sau khi giấc mơ của chúng mình thành sự thật, anh có mấy lời muốn nói với em. Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng.”
“……………Ừ.”
Sagiri ngửa mặt nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
Nhìn nó như vậy tôi càng muốn chiều chuộng nó hơn. Càng không muốn giao nó cho ai hết.
Tôi muốn cùng nó trở thành một đôi anh em bình thường – đây là sự thật.
Sâu thẳm trong lòng, thật sự tôi muốn có một gia đình.
Đây không phải lời nói dối, nhưng không chỉ có thế. Tôi còn có mối quan hệ mình muốn hơn nữa.
Elf đã nói rất nhiều lần, tôi chỉ toàn thích những thứ tiểu tiết. Đối với tôi mà nói, giải quyết các vấn đề vụn vặt đã là hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi giấc mơ trở thành sự thật, tôi muốn nói chuyện này cho “người mình thích”. Tôi cần cố gắng hơn nữa để nó có thể tiếp nhận.
“…Chờ đã, Nii-san.”
Đang định rời đi, nó đột nhiên gọi giật tôi lại. Quay lưng, có thể thấy con bé đang thẹn thùng nhìn tôi qua khe cửa.
“Em…em…”
“Ừ? Sao thế?”
“Em…người em thích…”
“-------------------------“
Tôi trợn mắt nhìn, chờ đợi nó nói hết.
“Chờ….giấc mơ của chúng mình thành sự thật……………em sẽ giới thiệu cho anh.”
“!...Thế à.”
Vậy thì phải cố gắng thôi.
Tôi quyết định rồi. Cho dù là chiếu dưới, cũng không có nghĩa là không khiêu chiến.
Người thậm chí không dám nói thật lòng mình ra thì có lý do gì để thắng cuộc trong tình yêu chứ!
“Sagiri.”
“V, vâng!”
“Anh sẽ thắng thằng đó.”
Tuy bảo là thế ---
Tôi còn tưởng giấc mơ của chúng tôi cũng còn lâu mới thành hiện thực.
Nhưng vài bữa sau, công ty đã gọi tôi đến gặt mặt. Địa điểm là phòng họp ở tầng cao nhất, bình thường không bao giờ sử dụng vào mấy việc thế này.
“Gọi mình đến….làm gì không biết.”
Chả đoán được luôn. Hôm nay là thứ bảy nên dọc đường không gặp ai cả. Tôi đến cuối hành lang, dừng ở trước cửa phòng. Đúng chỗ này rồi đấy.
…Có người trong phòng…là Kagurazaka-san phải không nhỉ?
“Izumi đây ạ.”
Tôi gõ cửa. Có tiếng người trả lời:
“Izumi-sensei, mời vào.”
“Vâng.”
Tôi đẩy cửa tiến vào.
“ --- Ơ?”
Trong phòng có một cái bàn trắng dài. Ngồi ở đó không chỉ có Kagurazaka-san mà còn nhiều người nữa, họ đều đang nhìn tôi cẩn thận.
“Ka, Kagurazaka-san, đây là…?”
Tuy hỏi, nhưng biên tập viên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi.
Thay vào đó, một chị đeo kính tròn xoe trả lời. Chị ấy thoạt nhìn có khi còn kém tuổi, nhưng duy nhất người ta lại có một tia gì đó rất đặc biệt.
“Lần đầu gặp mặt, Izumi Masamune-sensei.”
“Chức mừng em, Cô em gái đáng yêu nhất trên đời sẽ được chuyển thể thành anime.”
Sau khi tác phẩm của chúng mình được lên anime.
Anh sẽ dẫn em đến phòng khách, hai đứa cùng xem với nhau.
Giấc mơ này nhất định sẽ thành sự thật.
Sau đó --
Tôi sẽ cầu hôn “người mình thích”
Người khác có thể gọi tôi là điên hoặc là thằng lạc quan, nhưng không – cả hai đều sai.
Tôi cũng chả phải giỏi giang gì đến mức không thèm chú ý tiểu tiết nữa. Chỉ đơn giản làm gặp chuyện phiền toái, một thời gian sau là tôi quên sạch nó luôn mà thôi.
Mặc kệ quá khứ, tập trung vào những gì trước mắt…tôi có thói quen này rồi.
Khi bố qua đời, tôi lúc đó vẫn còn là trẻ con, không thể không tập làm rất nhiều việc mới. Có lẽ do tiếp xúc với người lớn quá nhiều mà thành thế này.
Tóm lại là cho dù tốt xấu thế nào, tôi là thằng rất thực tế.
Cái gì làm được thì làm, không được thì buông tay bỏ qua. Kiểu như thằng nhóc cứ cố làm người lớn ấy.
Mấy thiếu nữ gần tôi cứ toàn so sánh tôi với “nhân vật chính của light novel.” Nhưng cá nhân tôi lại không nghĩ mình như thế.
Chả có nhiệt huyết sôi trào, chả có lạc quan vô bờ bến. Thậm chí còn chả phải là một thằng học sinh cấp ba bình thường nữa cơ.
Cứ trung bình kiểu gì ấy.
“Ừm…..”
Hôm nay đang có vấn đề. Tôi ngồi trong phòng ôm đầu suy nghĩ.
Giờ là tháng bảy. Ngoài trời mưa đã tạnh, trời rất quang đãng. Quả là cơ hội tốt để làm sạch những suy nghĩ rối rắm trong đầu.
--- Tôi thích anh.
--- Masamune, chị thích em nhất.
--- Tôi từ chối.
--- Tôi đã có người trong lòng rồi.
Những lời đó cứ lặp đi lặp lại mãi không ngừng.
“Đúng thế….”
Tôi đã có người trong lòng rồi.
Tuy bị từ chối, nhưng tình cảm vẫn không vì thế mà thay đổi. Nó vẫn còn nguyên chưa mất đi.
Vì thế mà tôi không hẹn hò với ai khác. Cho dù biết chắc sẽ không có cơ hội được thiếu nữ nào đáng yêu như vậy tỏ tình nữa.
Nhưng đáp án vẫn sẽ không thay đổi.
“Nhưng mà ---“
--- Em thích người khác mất rồi.
Người ta bảo “tỏ tình” là cao trào của câu chuyện, là lúc quyết định thắng bại.
Tôi cũng tưởng thế thật. Nhưng thực tế không phải như vậy.
Đây là bài học mà Elf và Muramasa-senpai dạy tôi.
Tỏ tình với người mình yêu, sau đó hoặc là hẹn hò hoặc là bị từ chối ---
“….Đó vẫn chưa phải là kết thúc.”
Cho dù giấc mơ thành hiện thực và hẹn hò cùng người yêu hay vỡ mộng chia tay, cuộc sống cũng vẫn tiếp diễn.
Chỉ cần còn sống là vẫn phải tiếp tục. Khóc và cười. Buồn và vui. Gặp gỡ và chia biệt. Tất cả vẫn lặp đi lặp lại không ngừng.
Cho dù trong đời đầy những lựa chọn không cách nào cứu vãn.
“Cho dù muốn thử lại…cũng không sao.”
Trước kia, tôi thậm chí còn không nghĩ đến khả năng này nữa cơ.
--- Trước khi giấc mơ của anh em nhà Izumi thành hiện thực, tôi sẽ giành chiến thắng.
--- Đó không phải lý do để không khiêu chiến.
Họ tỏ tình thất bại. Cũng bị từ chối giống như tôi.
Nhưng họ sẽ còn tiếp tục một lần nữa.
Sẽ tiếp tục tuyên bố họ thích tôi.
Có người vẫn tin chắc mình sẽ thắng. Vẫn dồn toàn lực để tìm kiếm phương án phù hợp.
Có người tuyên bố hùng hồn rằng một đối thủ yếu thì quá chán.
Cả hai vẫn chứng tỏ lòng can đảm của mình.
“Còn mình thì sao?”
Khi tôi bị từ chối ---
Tôi nghĩ thế cũng được.
Vì bọn tôi là anh em
Tôi quyết định mình chỉ cần nó làm gia đình là đủ rồi.
“Dối trá quá.”
Cơn đau trong ngực chính là bằng chứng.
Tôi muốn gia đình, tôi muốn Sagiri trở thành gia đình của mình. Tôi không muốn cô đơn một mình nữa – những lời này hoàn toàn là thật lòng.
Nhưng như vậy không có nghĩa thế cũng được.
Tôi không thỏa mãn với những lựa chọn này của mình.
Tôi không có dũng khí như Elf hoặc Muramasa-senpai, tôi chỉ có thể tự lừa dối bản thân mà thôi.
Rút cục, bản thân cũng đã nhận ra điểm này.”
“Tốt thôi.”
Phải hành động thôi.
Tôi lên lầu hai, ra chỗ căn phòng khóa kín, gõ cửa
Cộc. Cộc
Đã bao lần tôi làm thế này sau khi gặp lại nhau rồi? Trong quá khứ, gõ kiểu gì cũng không có tác dụng. Nhưng hiện giờ đã khác.
“Nii-san, sao thế?”
Sẽ có người trả lời. Sự thật đơn giản này khiến tôi thấy rất vui.
Tôi nói:
“À này, Sagiri. Năm ngoái….em….bảo em thích người khác rồi phải không nhỉ?”
“Vâng?”
Câu hỏi bất ngờ khiến nó bối rối.
“….Cậu ta là loại người thế nào? Anh có biết không?”
“…Sao…?”
“Hử?”
“…Sao….anh lại hỏi….cái đó?”
“Vì anh trai là của em gái – không hẳn.”
Hỏi kiểu này không được. Tôi ho nhẹ một tiếng chữa ngượng.
“Anh muốn biết về người ta mà. Dù sao anh cũng thích em mà.”
“À…ừ….”
Sagiri cúi đầu, đỏ mặt ngượng ngùng.
“Anh, anh nói cái gì thế?”
“Tâm lý hơi thay đổi một tý nên anh quyết định không lừa dối ai nữa”
Tôi đặt tay lên ngực. Trái tim đang đập mãnh liệt như thể sắp nổ tung vậy.
“Sagiri.”
“…Vâng?” Nó đáp, giọng cứng còng căng thẳng
“Tuy cũng còn rất tốn thời gian…nhưng sau khi giấc mơ của chúng mình thành sự thật, anh có mấy lời muốn nói với em. Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng.”
“……………Ừ.”
Sagiri ngửa mặt nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
Nhìn nó như vậy tôi càng muốn chiều chuộng nó hơn. Càng không muốn giao nó cho ai hết.
Tôi muốn cùng nó trở thành một đôi anh em bình thường – đây là sự thật.
Sâu thẳm trong lòng, thật sự tôi muốn có một gia đình.
Đây không phải lời nói dối, nhưng không chỉ có thế. Tôi còn có mối quan hệ mình muốn hơn nữa.
Elf đã nói rất nhiều lần, tôi chỉ toàn thích những thứ tiểu tiết. Đối với tôi mà nói, giải quyết các vấn đề vụn vặt đã là hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi giấc mơ trở thành sự thật, tôi muốn nói chuyện này cho “người mình thích”. Tôi cần cố gắng hơn nữa để nó có thể tiếp nhận.
“…Chờ đã, Nii-san.”
Đang định rời đi, nó đột nhiên gọi giật tôi lại. Quay lưng, có thể thấy con bé đang thẹn thùng nhìn tôi qua khe cửa.
“Em…em…”
“Ừ? Sao thế?”
“Em…người em thích…”
“-------------------------“
Tôi trợn mắt nhìn, chờ đợi nó nói hết.
“Chờ….giấc mơ của chúng mình thành sự thật……………em sẽ giới thiệu cho anh.”
“!...Thế à.”
Vậy thì phải cố gắng thôi.
Tôi quyết định rồi. Cho dù là chiếu dưới, cũng không có nghĩa là không khiêu chiến.
Người thậm chí không dám nói thật lòng mình ra thì có lý do gì để thắng cuộc trong tình yêu chứ!
“Sagiri.”
“V, vâng!”
“Anh sẽ thắng thằng đó.”
Tuy bảo là thế ---
Tôi còn tưởng giấc mơ của chúng tôi cũng còn lâu mới thành hiện thực.
Nhưng vài bữa sau, công ty đã gọi tôi đến gặt mặt. Địa điểm là phòng họp ở tầng cao nhất, bình thường không bao giờ sử dụng vào mấy việc thế này.
“Gọi mình đến….làm gì không biết.”
Chả đoán được luôn. Hôm nay là thứ bảy nên dọc đường không gặp ai cả. Tôi đến cuối hành lang, dừng ở trước cửa phòng. Đúng chỗ này rồi đấy.
…Có người trong phòng…là Kagurazaka-san phải không nhỉ?
“Izumi đây ạ.”
Tôi gõ cửa. Có tiếng người trả lời:
“Izumi-sensei, mời vào.”
“Vâng.”
Tôi đẩy cửa tiến vào.
“ --- Ơ?”
Trong phòng có một cái bàn trắng dài. Ngồi ở đó không chỉ có Kagurazaka-san mà còn nhiều người nữa, họ đều đang nhìn tôi cẩn thận.
“Ka, Kagurazaka-san, đây là…?”
Tuy hỏi, nhưng biên tập viên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi.
Thay vào đó, một chị đeo kính tròn xoe trả lời. Chị ấy thoạt nhìn có khi còn kém tuổi, nhưng duy nhất người ta lại có một tia gì đó rất đặc biệt.
“Lần đầu gặp mặt, Izumi Masamune-sensei.”
“Chức mừng em, Cô em gái đáng yêu nhất trên đời sẽ được chuyển thể thành anime.”
Sau khi tác phẩm của chúng mình được lên anime.
Anh sẽ dẫn em đến phòng khách, hai đứa cùng xem với nhau.
Giấc mơ này nhất định sẽ thành sự thật.
Sau đó --
Tôi sẽ cầu hôn “người mình thích”
Danh sách chương