Chúng ta hãy cùng nói về thang điểm tuổi trẻ.
“Năm điểm” là số điểm cao nhất mà bạn có thể ghi nhận được trong một sự kiện nào đó; dưới đây là một số ví dụ.
Đầu tiên và quan trọng nhất chính là Một điểm, có thể kiếm được bằng những cách như trò chuyện với các bạn nữ trong giờ giải lao, ăn uống với bạn bè sau giờ học, bất cứ thứ gì liên quan đến việc có một cuộc sống học đường thông thường sẽ tạo ra những điểm này.
Nhưng thang điểm tuổi trẻ sẽ giảm dần theo thời gian, và việc thiếu trách nhiệm với những số điểm ấy sẽ khiến công sức tích lũy bấy lâu nay thành công cốc. Những sự kiện này có thể khiến bạn thấy vui tại một thời điểm, nhưng thiếu đi những điểm nhấn đáng nhớ là điều mà không học sinh tốt nghiệp trung học nào muốn cả.
Tiếp theo là Hai điểm. Tương tự như các ví dụ trên, một trong những hoạt động mang tính tượng trưng nhất bao gồm nói chuyện với một cô gái ở công viên gần đó vào lúc hoàng hôn. Hai điểm hầu hết là của Một điểm được xúc tác và tăng cường bởi các yếu tố như “ban đêm” hoặc "hoạt động câu lạc bộ”, nếu Một điểm là những điều cơ bản, thế thì Hai điểm là các ứng dụng vào đó. Điểm này thường không hay bắt gặp được, nhưng nếu trở nên một chút hóm hỉnh, cơ hội chắc chắn sẽ không thiếu.
Các hoạt động Ba điểm vẫn còn ẩn chứa nhiều yếu tố chưa cụ thể - đúng như tên gọi được đề ra, đại khái chúng giống như một cú ném ba điểm trong trò chơi bóng: thực hiện một cú ném quyết định không hề dễ, nhưng nếu thành công có thể dễ dàng lật được thế cờ. Nói tóm lại, đó là một bước nhảy vọt của niềm tin.
Một cuộc hẹn hò với người mà bạn thích sẽ cho bạn Ba điểm một cách đơn giản; hãy ghi nhớ điều đó, tuy nhiên, các buổi hẹn hò thông thường khác với người bạn gái có thật sẽ không tăng thêm điểm nào nữa — những điểm này chỉ giới hạn trong mối quan hệ đơn phương lãng mạn hoặc mập mờ.
Nhưng tính đến thời điểm này, bạn nên cẩn thận khi xác định xem xét đối phương đang đưa ra những tín hiệu có vẻ mơ hồ, hay chỉ đơn giản là kẻ ra mức giới hạn.
Ngoài ra, Ba điểm còn gồm việc tổ chức các hoạt động nhóm vào những dịp đặc biệt. Chẳng hạn như tụ tập cùng nhau đi một chuyến, lễ kỷ niệm của các câu lạc bộ, v.v., đều rất khó có thể xảy ra và do đó sẽ đạt được điểm cao.
Cơ hội cho Bốn điểm chủ yếu đến từ các sự kiện chuyên biệt;
lễ hội của trường là một ví dụ điển hình, nhưng những sự kiện này phải được tham gia có mục đích: có một mục tiêu rõ ràng và các bước ưu tiên để ngăn chặn bất kỳ cơ hội nào có thể dẫn đến việc mất điểm.
Mặt khác, nếu bầu không khí xung quanh cảm thấy không phù hợp và không tạo được sự hào hứng, thì thật khó để lấy được điểm cao hơn trong một lễ hội thể thao. Hầu hết mọi người không thể thưởng thức việc chơi thể thao một cách trọn vẹn nhất, lý do là khoảng cách giữa khả năng của mỗi cá nhân là không hề nhỏ.
Lễ tốt nghiệp cũng giống hệt như vậy — từ quan niệm bài bản, có thể kiếm được rất nhiều điểm từ sự kiện này; xét cho cùng, việc khóc đi lòng tự trọng của một người giữa dòng biển của nỗi buồn có thể được coi là niềm vui đối với một số người.
Để bắt đầu định nghĩa Năm điểm, trước tiên phải thiết lập tính chủ thể của chúng. Nếu một người có thể tự hào tuyên bố “Chính là nó!” đối với một ký ức cụ thể, thì với người đó, mới được xác định trọn vẹn Năm điểm.
Ví dụ như, chạy lung tung khắp trong thị trấn coi thường phẩm giá cơ bản của con người để được yêu mến; và giành chức vô địch Koshien.[1][note51124] Chỉ bằng cách bước lên ranh giới giữa bị PTSD vĩnh viễn và vinh quang vĩnh cửu, và chạy hết sức về phía trước, người ta mới có thể hy vọng đạt được điểm số cao.
Đối với những người không có tham vọng, cái đuôi của Năm điểm sẽ mãi mãi nằm ngoài tầm với.
Theo một quan điểm cho rằng, thanh thiếu niên chỉ có thể trở nên thành công theo cách chủ nghĩa tư bản.
Với sự hiểu biết sâu rộng về những điều thiết yếu, cùng với năng lực cần thiết để phát triển, một người thậm chí còn có thể nhận được hơn hai mươi điểm tuổi trẻ trong suốt ba năm trung học. Việc trở nên giàu có đến mức như vậy trong tương lai, khiến các trường đại học và các khía cạnh dạy nghề có thể không còn nhiều giá trị.
Nhưng đối với những người đã đạt được niết bàn, những thành tựu của họ có thể xa lạ hơn nhiều so với những người bình thường.
Vì 'quá trình' của cuộc sống chỉ tồn tại vì 'kết quả', nên rõ ràng trường trung học mang ý nghĩa lớn đến thế nào.
… Tôi chỉ cảm thấy chán nản và tự nghĩ ra những định nghĩa này một cách bất chợt.
Bộ não có xu hướng quay cuồng khi đôi bàn tay bận làm việc, vì vậy tôi không thể không nghĩ về một số thứ.
Chỉ có điều, thứ gì làm cho tôi có cảm giác kích thích, cảm thấy hưng phấn khi nhét mọi thứ vào trong hộp? Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế? Người yêu thích chuyển động dọc?[2][note51135] Người sùng bái hình chữ nhật?!
“Ahh, con người đúng là thích việc phân loại. Hay mình nên nói là phân biệt?”
Tôi lục lọi suy nghĩ của mình trong lúc ngâm nga, và liếc nhìn tivi, cùng lúc đó cố nhét hành lý vào. Cảm giác phấn khởi của tôi tương phản rõ rệt với căn phòng ngày càng trở nên hoang toàn theo thời gian. Mặc dù bị thiếu ngủ nhưng tinh thần của tôi rất phấn chấn: nói chung, thể trạng của tôi đang ở trạng thái đỉnh của chóp.
Giống như trong common galge [3][note51125], bố mẹ tôi chuyển ra nước ngoài sống, để lại đứa con trai chỉ còn hai năm học cấp ba ở lại nhà của cô tôi. Hai ngày sau khi thông báo chính thức chuyển đi của tôi được chấp nhận, chỉ còn bốn cái nữa trước khi tôi đổi chỗ ở. Là một con người đầy khao khát, điều này giống như việc chào đón đỉnh cao mới của cuộc đời tôi.
Năm nay là năm đầu tiên tôi không phàn nàn về kỳ nghỉ xuân ngắn ngủi này.
Tôi không thể chờ đợi khi nào học kỳ tiếp theo sẽ được bắt đầu nữa.
Xét cho cùng, nơi tôi sẽ đến chính là thành phố, các lớp học sẽ có hơn hai mươi người, và căn tin sẽ bán nhiều thứ hơn là chỉ có bánh mì cà ri trong thực đơn của họ. Khuôn viên thậm chí sẽ có các cửa hàng tiện lợi, hoặc các tiệm cắt tóc mười phút một nghìn yên.
Thành thật mà nói, từ tiêu chuẩn thang điểm tuổi trẻ, cuộc sống cấp ba trước đây của tôi chẳng có gì ngoài những điều tiêu cực. Nếu đăng ký vào trường đồng nghĩa với việc bắt đầu lại từ con số 0, thì tổng điểm của tôi có lẽ sẽ là âm ba. Những con điểm đã bị mất đi giống hệt như tuổi trẻ của tôi — không cần phải hoàn trả lại đâu, tôi thậm chí còn không thể giữ được số dư của mình. Nhưng điều đó sẽ thay đổi vào hôm nay.
“Wahahah! Heehee ~!” Nếu hàng xóm nhìn thấy vẻ tự mãn kinh tởm trên gương mặt của tôi, có lẽ cô ấy sẽ chuyển đi còn xa hơn. Cảm giác vượt trội khiến tay chân tôi tê cóng. Có lẽ cũng giống như cảm giác được thoát khỏi những kỳ thi quan trọng, khi nỗi lo lắng cuối cùng cũng tan biến. Thật nhẹ nhàng. Liệu đây có phải cảm giác của Ốc tai sau khi điều chỉnh lại sau cú sốc không? [4][note51126]
“Mình chưa bao giờ được ra biển; Mình tự hỏi trông nó như thế nào?!” Sau khi ổn định cuộc sống ở thành phố, tôi phải bắt tàu đến biển và tích lũy điểm tuổi trẻ ở đó! Nếu có thể, thì cùng đi với một cô gái, và nếu không, một nhóm cũng được.
Tôi đặt giải thưởng duy nhất mình từng giành được hồi còn học tiểu học vào chiếc hộp các tông bên dưới, và nhét cả một sắp sách giáo khoa được buộc dây lên trên cùng. “Ahh, nhưng có lẽ mình sẽ phải mua lại toàn bộ đống sách.”
Cứ như một nữ sinh đại học dọn ra khỏi căn hộ tồi tàn đang vật vã với chiếc tủ lạnh cũ của mình, tôi nghiêng đầu, đắm chìm trong trò giải trí mang tính lựa chọn.
Về phần giải thích mà nơi tôi chuẩn bị sống, nó có rất nhiều thứ có thể khiến một học sinh trung học như tôi nhảy cẫng lên trong sung sướng.
Cô tôi thì sống một mình: cô ấy không có chồng con, và cô ấy đi làm (dĩ nhiên). Về bản chất, tôi đang sống một cuộc sống độc lập với còn vài hạn chế. Nói một cách dễ hiểu, đó là giấc mơ mà mọi nam sinh trung học nổi loạn, chưa đến tuôi dậy thì hằng mong ước — một cái lồng ấp xấu xa mà họ muốn sống trong đó ngay cả khi vứt bỏ tiền bạc và danh dự: “Làm sao người ta có thể diễn đạt điều này một cách đơn giản như vậy?!” Đối với tôi, có lẽ chính sự thách thức nhất thời tìm cách lật đổ 'kế hoạch dành cho thanh thiếu niên khỏe mạnh' của người lớn đã khiến tôi vô cùng phấn khích.
Hội chứng cuồng loạn của tôi về một cuộc sống mới có lẽ có thể sánh ngang với niềm vui của loài vượn trong lúc làm ô uế cả một cánh đồng hoa màu để có một bữa ăn ngon.
Liệu một đứa từ nông thôn lên như tôi có làm xúc phạm lũ trẻ thành phố không? Tôi không thể không quan tâm đến những vấn đề như vậy. Nhịp tim sôi sục của tôi — tuyệt vời tới mức có cảm giác như một người khỏa thân lướt qua mặt trời mùa xuân.
Tôi cảm thấy cực kỳ xuất sắc.
Bốn ngày chống lại trọng lực, xoay chuyển và đánh bại hành lý (cơ bản là tốn rất nhiều năng lượng) đã kết thúc: những ngày tháng sống trong thành phố của tôi cuối cùng cũng bắt đầu.
Hai ngày trước, tôi đã nói lời tạm biệt với các bạn học cũ. Điều đó chắc chắn rất nản lòng, vì ở nông thôn học sinh có xu hướng gắn bó với các lớp học; do đó các thành viên của trường hầu như không hề thay đổi. Ngay cả khi chúng tôi chỉ ở bên nhau khoảng một năm, vẫn có nhiều gương mặt quen thuộc.
Ít nhiều bị đắm chìm trong tình cảm, tôi nghĩ bầu không khí và khung cảnh của buổi chia xa thật mỹ mãn.
Nếu có một cô gái khóc vì tôi trước mặt mọi người, tôi đã lên kế hoạch sẽ gửi cả cô ấy đến chỗ tôi sống. Tất nhiên, suy cho cùng tôi không phải là một kẻ bắt cóc. Với sức mạnh của EMU [5][note51127], tôi nói lời tạm biệt với vùng đất mà mình đã sống gần mười lăm năm. Tôi chả quen ai đủ thân thiết đến mức sẽ tiễn tôi đi.
Bố mẹ tôi cũng vừa rời Nhật Bản khoảng một tuần trước, đi đến một nơi gọi là Quần đảo Socotra hay Liên xô — đại loại thế.
Nhưng, sau khi khởi hành với sự phấn khích nở rộ này chẳng phải sẽ đủ để hủy bỏ con điểm âm trong thang điểm, thế thì số dư của tôi sẽ trở về con số 0 sao? Như thể nhìn vào đường chân trời của trái tim mình, tôi cảm nhận thấy sự tương thích giữa một tâm trạng tuyệt vời và một khởi đầu hoàn toàn mới.
Có thể tự mình trải nghiệm buổi lễ chào mừng lần thứ hai cũng rất hiếm.
Hai tiếng rưỡi lặng lẽ trôi qua trong lúc chiếc ghế tàu lắc nhẹ tôi. Được khoảng nửa chặng đường của chuyến đi, tôi dường như đã ngủ suốt một tiếng đồng hồ. Hầu hết các ghế khác đều đã chật kín hành khách khi tôi tỉnh dậy, và khung cảnh bên ngoài đã thay đổi từ những cánh đồng sang những ngôi nhà và nhà máy.
Tôi liền đặt tai nghe vào lỗ tai, trở lại trong sự yên tĩnh sau khi kết thúc một vòng xáo trộn khác.
Sau đó lấy chiếc iPod ra khỏi túi và bật một bài hát khác, nhưng lại không chú ý lắng nghe vì tôi gần như không đủ tỉnh táo.
Với đôi mắt mờ đục, tôi nhìn chằm chằm vào tên của một ty chuyên về làm vườn trên mảnh đất của họ, kêu gọi một số thông điệp bảo vệ môi trường — Núi Phú Sĩ và thậm chí cả đại dương lướt qua tầm mắt tôi, tất cả đều diễn ra trong khi PA đọc tên các điểm đến.
“Cháu gần đến rồi.” Tôi lấy chiếc điện thoại di động ra và gửi tin nhắn đến hộp thư của người cô mới đăng ký dịch vụ này gần đây của tôi.
“Cô sẽ gặp cháu ngay.” Con tàu thậm chí còn chưa có dấu hiệu giảm tốc độ, mà đã nhận được hồi âm.
“......” Cô ấy nghiêm túc sao? Thật khó để có thể diễn tả ý nghĩa chỉ từ một dòng tin nhắn! Nên tôi chỉ coi đó là một câu trả lời thân thiện và đặt điện thoại về chỗ cũ.
Đa số hành lý của tôi đều đã được chuyển đến nhà của Cô tôi; Tôi chỉ mang theo một chiếc túi khô, nhăn nheo, bốc mùi thuốc tẩy.
Người phụ nữ tóc tím bên cạnh nhích chân của cô ấy sang một bên cho tôi qua; Tôi gật đầu với cô ấy, và di chuyển đến lối đi. Có lẽ do tôi đang đi về phía cánh cửa, những hành khách ban đầu đứng ở lối đi đều bắt đầu xuống tàu. Mỗi khi tôi đi qua một người, tôi sẽ liếc nhìn người đó; không có bảng hiệu hay nhãn dán để phân biệt người thành phố và nông thôn, cũng không có những người sành điệu mang phụ kiện kêu leng keng.
Tôi thậm chí còn không ngửi thấy cái mùi gọi là không khí đô thị. Cảm giác phấn khích của tôi dần giảm đi.
Tàu bắt đầu chạy vào sân ga. Nó to gấp sáu lần nhà ga của thị trấn nơi tôi từng sống; mọi người lấp đầy toàn bộ điểm dừng. Tôi co rúm người lại một chút. Bài hát trong iPod của tôi đang từ một màn trình diễn piano chuyển thành tiếng hú của một giọng nam — một bước để chuẩn bị cho hành trình dũng cảm của tôi. Cánh cửa tự động mở ra khi tôi là người đầu tiên bước ra khỏi toa tàu; dòng người bắt đầu đổ ra.
Tôi không chọn đi thang cuốn mà lại leo cầu thang bộ về phía quầy bán vé. Đi được giữa chừng, tôi suy nghĩa một chút:
Cô của tôi — người mà tôi sẽ sống cùng: cô ấy là người như thế nào? Tôi chưa bao giờ gặp cô ấy. Theo thông tin duy nhất đến từ bố mẹ tôi: “Cô ấy là một đứa trẻ to xác — sự kết hợp giữa người lớn và trẻ con.” Do đó, tên của cô ấy trở thành “Cô Kamaboko” [6][note51128] trong danh sách hợp đồng của tôi; nhưng trí thông minh này sẽ kết hợp như thế nào với ấn tượng tổng thể? Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là một trong những cô bán hàng Yakult [7][note51129].
Chiếc máy bán vé dừng lại một lúc, nhưng tôi đã nhanh chóng đi qua sau đó. Tôi né sang bức tường bên cạnh để tránh đám đông, và bắt đầu quan sát xung quanh.
Tôi lo lắng nhìn quanh trong lúc tìm cô mình — có khi còn lo hơn cả cô gái nhuộm tóc đứng bên cạnh, người có lẽ đang kiếm bạn trai của mình. Bố tôi đã đưa cho tôi một bức ảnh của ông và các anh chị em của ông. Nhưng để tìm được cô tôi theo cách này, tôi chắc sẽ trở thành Urashima Tarou mất. Nếu là một thứ gì đó, tôi thà là Momotarou còn hơn. (Lưu ý của Trans: Urashima Tarou là một ngư dân trong truyền thuyết Nhật Bản, người đã cứu một con rùa và được thưởng một chuyến viếng thăm cung điện của thần Rồng. Cậu ta ở lại đó ba ngày, nhưng khi trở về, cậu nhận ra rằng thời gian bên ngoài đã trôi qua ba trăm năm. Momotarou cũng là một nhân vật trong truyền thuyết Nhật Bản, người được sinh ra từ một quả đào khổng lồ và được một cặp vợ chồng già nuôi nấng. Sau đó, cậu đã tham gia một cuộc thập tự chinh với một con chó, khỉ và gà lôi để đánh bại Oni, tức là ác quỷ, khủng bố đất đai.)
"Makoto!"
Ai đó đang thăm dò đoán thử gọi tên tôi. Người đàn ông nhỏ bé sống trong tâm trí, giống như một Edison thời trẻ, đã chuyển tiếp toàn bộ ý thức tôi (từ trạm sao Hỏa) —
thật trùng hợp, tên của cậu ta là sự oán hận. Tên tôi là Niwa Makoto. Không phải Tana, Niwa; cũng không phải là Shin, mà là Makoto.[8][note51130]
Tôi quay sang bên phải để tìm chủ nhân của giọng nói ấy. Một người phụ nữ tầm khoảng ba mươi tuổi tươi tắn nhìn thẳng vào tôi. Vì chúng tôi không đủ quen biết để giao tiếp qua ánh mắt nên tôi đã hy vọng rằng cô ấy sẽ tế nhị hơn chút.
Tôi không thể không nhìn đi chỗ khác và đóng chặt môi, không chắc phải nói gì trong thời điểm này.
“Cháu là Makoto, đúng chứ?”
Cô ấy mỉm cười một cách lịch sự do tôi không trả lời gì cả, và nhẹ nhàng hỏi lại. Cách ứng xử tao nhã, tinh tế của cô gái trẻ đã tạo nên một khoảng cách giữa thái độ và ngoại hình. Cộng thêm một điểm cho ấn tượng đầu tiên.
“Ah, vâng! Cháu là Niwa Makoto. Ừm, rất vui được gặp cô!”
Tôi vội vàng cuối đầu xuống. Ngay cả tôi cũng cảm thấy được nỗ lực nhỏ nhặt của mình để cư xử một cách lịch sự. “Mong cô sẽ chăm sóc cháu trong một thời gian!” Trong lúc bối rối, tôi nói tiếp. Ừm, phải nói thật mượt mà.
“Không. Không. Cô mới là người phải nói thế.” Cô tôi cũng cuối đầu, khiến mái tóc dài xõa xuống vai.
“Ah, cô sẽ đưa cho cháu danh thiếp của mình.”
Sau khi đứng thẳng lưng lên, cô ấy lục lọi trong ví một cách thô bạo và lấy ra một hộp đựng thẻ nhựa. Cô mở hộp rồi đưa cho tôi một tấm thẻ hình chữ nhật phù hợp với tỷ lệ vàng của Fibonacci.
“Cháu cảm ơn, cô lịch sự quá.” Tôi lấy tấm thẻ với một cách ứng xử cực kỳ lộn xộn và nhìn lướt qua nó:
‘Touwa Meme — “Ba mươi chín” Một dấu ngoặc kép đậm nhấn mạnh ở chỗ để tuổi. Dường như cô ấy muốn tiến hành câu hỏi “Đông cứng khớp vai là gì?” trở thành một phong cách sống, mặc dù danh thiếp này chỉ còn một năm nữa là hết hạn... [9][note51131]
Tuy nhiên... Mặc dù tôi đã biết trước đó, tên của cô ấy... Thật kỳ lạ làm sao.
“Um, Touwa... Có lẽ cái tên ấy được lấy nguồn gốc từ nghệ thuật hoặc một loài hoa cỏ, hoặc thậm chí là một bút danh; còn hơn nữa là cái tên được viết bởi một nhân cách khác, nhưng...”
“Đó là tên thật của cô đấy!”
Tôi có thể cảm nhận được mọi nỗ lực của cô ấy từ những câu thoại thoáng đãng cố làm nghe trẻ trung hơn. Tôi nhận ra được các chữ cái, nhưng tôi nên đọc nó là MeMe, hay Jojo? [10][note51132]
Có lẽ nhận thấy sự bối rối của tôi, cô tôi nói thêm:
“Touwa Meme. Nhưng cháu có thể gọi cô là Jojo.”
Cô ấy chớp mắt. Vết chân chim nổi lên ở hai bên mắt cô. Nếu tôi vô tình nói ra với cô ấy điều đó, mạng sống của tôi sẽ có nguy cơ bị cắt ngắn. Tôi nuốt nước bọt và thẩm định lại tấm danh thiếp.
Cái tên nói lên rõ ràng về ý nghĩa mà cha mẹ cô ấy đã đặt. Tôi chắc chắn sẽ bật cười nếu thấy cái tên này đâu đó trên web, nhưng tôi thà trở nên lịch sự trước mặt người đó còn hơn.
“Cháu hiểu rồi~” Tôi đồng ý một cách đơn giản, đặt thẻ vào ví và đợi tín hiệu di chuyển.
“Hôm nay chúng ta bắt taxi về nhà đi.”
“Ah, được thôi ạ. Thật sang trọng làm sao!” khi tôi thốt ra những lời này, tôi nhận ra rằng mình đã hoàn toàn mất cảm giác không một chút xấu hổ.
Meme-san nhanh chóng băng qua con đường phía trước với một nụ cười hiền hậu; đi được nửa đường, cô ấy vừa hỏi vừa vuốt tóc.
“Cháu có cảm thấy mệt sau khi dành quá nhiều thời gian ở trên tàu không?”
“Mệt lắm ạ, cháu vẫn chưa được đi lại lần nào kể từ chuyến ngoại khóa ở trường cấp hai.”
“Vậy sao~? Cháu đang học năm hai trung học phải không? Đúng là trẻ con lớn nhanh thật~”
“Phải rồi. Trường học có gần nhà của cô không?”
“Hmm~ sẽ mất mười lăm phút để đi đến đó bằng xe đạp. Ah, nhưng đó chỉ là dành cho cô thôi — với cháu chắc sẽ nhanh hơn.”
Chúng tôi lảm nhảm dọc đường, nói về những thứ không quan trọng mấy. Một điều khiến tôi phải ấn tượng đó là phong thái độc đáo của Meme-san — không tỏ ra thân mật cũng không xa cách. Giống như nước ấm nhưng nó lại nhớt nhát, không hoàn toàn gây khó chịu mà chỉ một chút thôi.
“Chờ cô chút đã~” Meme-san vẫy tay về phía chiếc taxi màu xanh lá ngay cạnh trung tâm. Tôi nghĩ cổ cũng dễ thương, nhưng tôi lại không thích phụ nữ lớn tuổi, vì vậy tôi quay đi nhìn sang cô nữ sinh trung học lúc nãy đang đứng dưới ánh đèn với bạn trai của cô ấy từ xa; tôi nhìn chằm chằm vào phần diềm váy của cô ấy. Thât không thể chịu nổi... Không, không; tôi gạt đi những suy nghĩ ra chỗ khác. ‘Anh bị ngốc à?’
Mặc dù cô ấy đã nói những lời như thế với bạn trai mình, tôi lại không hề thấy kinh tởm chút nào.
Tôi ngồi ở ghế sau, còn Meme-san ngồi ở ghế trước. Cô ấy nói với người tài xế tóc xám về điểm đến của chúng tôi. Cô ấy nói rất nhanh, và tôi thậm chí còn không nghe được từ nào. Thế là tôi ngồi thụp xuống ghế trong khi dụi đôi mí mắt nặng trĩu. Bàn về một chủ đề khác, tại sao Meme-san lại chọn ngồi ghế trước khi chỉ có hai chúng tôi? Vì lý do nào đó, cô ấy không hề quay xuống nói chuyện với tôi. Haizz, cho dù cô ấy có làm thế thật thì cuộc nói chuyện cũng sẽ chết thảm trong cái hố này mất. Tôi thấy biết ơn vì cô ấy không cố gắng bắt chuyện.
Khi tôi mới vào cấp ba, bố mẹ tôi yêu cầu tôi phải học tại một trường đại học ở địa phương; có thể được
sống theo phong cách mà tôi đã gần như từ bỏ nửa năm trước, tôi vô cùng biết ơn sự ban phước từ Meme-san.
Tôi muốn có một cuộc sống độc lập ở thành phố này. Đây là một nơi hoàn hảo để trở nên trưởng thành — và cũng cho thang điểm tuổi trẻ nữa.
Mục tiêu của tôi trong hai năm tới: tổng cộng được mười lăm điểm tuổi trẻ.
Mười phút trôi qua sau khi rời khỏi dãy nhà chọc trời, chiếc xe bắt đầu chạy vào khu vực nhà ở. Mặc kệ rằng, môi trường nơi đây thiếu cây xanh; khung cảnh thì được lắp đầy bằng những tòa nhà kim loại, và tôi cảm thấy hơi hoang mang.
Thành phố tràn ngập bởi mùi kim loại. So với mùi bụi bẩn của quê hương tôi, trông nó có vẻ đầy hứa hẹn.
Sau khi kết thúc màn chào đón bí mật nho nhỏ dành cho mình, tôi bắt gặp ánh mắt của Meme-san qua gương chiếu hậu.
Cảm giác khó xử thật.
Lúc chiếc taxi chạy qua dưới tấm biển treo lơ lửng, cô ấy bất ngờ quay đầu lại với nụ cười rạng rỡ.
“Chào mừng cháu đến với thành phố của người ngoài hành tinh.”
“...Hả?”
Một nụ cười và một câu nói gây ác cảm hơn là chào đón một ai đó.
Một tia đầy bối rối lởm chởm trộn lẫn các từ lại với nhau truyền từ màng nhĩ của tôi đến não.
Đánh giá từ sự thiếu phản ứng của người lái xe, tôi không thể phủ nhận khả năng mình đã nghe nhầm. Thành thật không nói lên lời.
“Ể~ Cháu không có phản ứng gì à?” Meme-san nở một nụ cười giả tạo với đôi mắt mở to.
“Ở đây người ta đã từng phát hiện ra nhiều UFO lắm đó
— Như là Florida chẳng hạn?” Cô ấy giải thich.
“Ồ~” Tôi hiểu ra rồi. Trước khi kịp nhìn nhận ra vấn đề, tôi đã nghĩ rằng “Có thể người này chính là một fan cuồng của người ngoài hành tinh?” Đừng bảo là cô ấy dùng vắc-xin MMR quá liều đấy nhé?[11][note51133]
Nhưng tuổi trẻ lại không thuộc một phần của dải ngân hà. Những con điểm ẩn chứa đầy tiểm năng đặt ra trong tâm trí tôi giảm dần về số lượng.
“Các cửa hàng tạp hóa cũ thậm chí còn bán những móc khóa nhân vật ’Chiều không gian thứ bảy’ này!”
“Mình thực sự không hiểu, tại sao họ lại hạn chế công nghệ như thế trong một cửa hàng không gian ba chiều.”
Bên cạnh đó, người ngoài hành tinh và các chiều không gian nghe có vẻ liên quan tới nhau nhưng thực tế lại không phải như vậy. Sự khác biệt giữa chúng giống như điện tử và tu từ học.
“Cháu muốn đi thẳng về nhà hay là đi khám phá một chút?”
Meme-san cần xác định phần cần thiết trong chuyến đi của tôi, và cũng hỏi tôi về phần không cần thiết. “Hừm, để xem nào.” Tôi liền gãi thái dương, vừa dành thời gian để suy nghĩ trước khi trả lời.
“Cô có thể giới thiệu cho cháu một số nơi cơ bản nếu chúng ta đi bộ về nhà.”
Cô ấy nói với một mức độ tử tế vừa phải — đủ để xóa sạch mọi cảm giác xa lánh chỉ bằng một ngón tay; và cũng không làm mọi thứ trở nên khó xử.
“Cháu còn phải lo chỗ hành lý nữa... Chúng ta hãy ở nhà thôi.”
Tôi ngập ngừng trước từ ‘nhà’: liệu tôi có nên thêm ‘nhà của dì’ vào đó không. Nhưng để có thể rút ngắn câu văn, tôi không hề bận tâm. Có lẽ nói chuyện bằng cách này cuối cùng có thế khiến chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
“Thế thì được thôi~ Chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối ở nhà.”
Nụ cười trên khuôn mặt cô ấy không bao giờ phai nhòa cho đến khi cô ấy quay đi hướng khác.
Và cứ thế, chiếc taxi tiếp tục chạy trên con đường nhựa thêm năm phút nữa.
“À, chính là chỗ này.” Theo chỉ dẫn của Meme-san, chiếc taxi dừng lại ở một địa điểm đơn giản không có đặc điểm nhận dạng. Cửa ghế sau bên trái tự động mở khi tôi bước ra khỏi xe lần đầu tiên; Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ tính tiền trước khi rời đi; với số tiền ba mẹ cho, ít nhất tôi cũng có thể bắt xe qua lại tận hai lần. Nhắc mới nhớ, từ giờ tôi lấy đâu ra tiền trợ cấp đây?
Từ công việc làm thêm? Hay là bố mẹ tôi đã gửi nó cho Meme-san?
“Chúng ta tới nơi rồi — ngôi nhà thứ hai của Makoto~”
Meme-san đứng ngay cạnh tôi sau khi trả tiền taxi. Theo như cô ấy nói, tôi có thể sống ở đây y như nhà của mình (thật xấu hổ làm sao).
Mặc dù tôi muốn giải thích chi tiết hơn, nhưng thực sự không có nhiều điều để mô tả về nơi ở mới của tôi.
Nó rất chi là bình thường: một ngôi nhà kín đáo. Nếu có ai chụp ảnh và dán nó khắp thị trấn, sẽ không có ai thèm khen nó, nói những câu như “Chà! Thật là một căn biệt thự tuyệt vời” — bất kỳ nhận xét nào giống vậy sẽ dẫn đến những nghi ngờ như: “ Đây có phải là một hình thức cuồng tín nhà cửa mới không?” Haizz, có lẽ ngôi nhà này chỉ trông bình thường, nhưng lại đầy các dụng cụ cơ khí và cạm bẫy như hệt nhà của ninja — những cánh cửa xoay được ẩn giấu và rác thải, những thứ mà bạn không bao giờ nghĩ sẽ có thật ở ngoài đời.
“Cùng vào thôi nào!”
“Ồ phải rồi, ừm, mong cô hãy chăm sóc cháu.”
Trước khi bước vào nhà, tôi kính chào thêm lần nữa. Nếu một đứa con trai có thái độ kém chuẩn mực, những người khác sẽ nghi ngờ sự dạy dỗ của bố mẹ nó!
“Ôi cháu lịch sự quá.” Meme-san đã sao chép câu thoại của tôi — và tất nhiên, sửa lại và sử dụng nó với một giọng điệu khác. “Đó đáng ra là câu mà cháu nên nói, thực sự đấy. Xin cô thứ lỗi vì mọi thứ.”
Cô ấy nhanh chóng trả lời... hmm? Vừa rồi, tôi nghĩ mình đã nghe thấy gì đó giống như lời xin lỗi lẫn vào lời nói của cô ấy...?
Àaa, ý cô ấy là “Xin lỗi nếu nhà của cô trông quá hoành tráng?” Chắc là tôi đã hơi quá tự phụ rồi.
Cô Meme mở cánh cửa trượt ra trước khi tôi hoàn thành việc giải mã bí ẩn. Tôi đi theo cô ấy cho đến khi cô biến mất ở sảnh vào. Tôi thử ngửi mùi, tò mò muốn biết kiểu sống như nào đã diễn ra ở đây... Ngay sau đó—
“Về đến nhà rồi!”
Cô ấy khéo léo cởi giày ra và nhẹ nhàng đáp xuống hành lang... Chờ đã.
Trước khi cô mang dép vào.
Trước khi gọi tên tôi.
Trước khi nở nụ cười ấy.
Có thứ gì đó ở dưới chân cô, mà cô nên coi chừng thì hơn!
Tôi có thể nhìn thấy vạch xuất phát tưởng tượng được vẽ bởi đôi bàn chân bị bóp méo.
“Makoto, cháu cũng thử nói giống cô đi!”
Nhưng cô ấy lại phớt lờ cái nhìn xuyên qua cơ thể của tôi, và cố đẩy nó ra bằng một nụ cười đáng đồng tiền bát gạo.
Trọng tâm của thế giới này trở nên mờ nhạt ngay lập tức.
Tôi đến từ vùng nông thôn, có điều tôi lại không thể nói theo giọng điệu của vùng này, và cách phát âm của tôi cũng khá cứng. Điều này không quan trọng lắm, nhưng... Bên cạnh tấm thảm trải trên hành lang lối vào, có một thứ gì đó — không phải, là một người nào đó?
…Kể từ lúc đó, sự hăng hái của tôi tương đương với của một đứa trẻ vào đêm trước chuyến đi ngoại khóa đã bị hủy bởi một điểm báo trong tim tôi.
Nó giống như việc nhìn thấy một chút cún con dễ thương đến lạ thường, nhưng bạn lại chỉ có thể nghĩ “Quả bóng xù này bị làm sao vậy? Bây giờ bọ chét ở khắp nơi rồi.” và từ chối ôm nó.
Đống đồ vật ấy đã trút xuống ít nhiều thứ gọi là “hiện thực” vào cuộc sống mơ hồ của tôi.
Trên lối vào xinh xắn mà sau này sẽ miễn cưỡng tiễn tôi đến trường, và chào đón phiên bản mệt mỏi rã rời của tôi về đến nhà.
Một vật nhìn giống như Chikuwa đang nằm ở đó.[12][note51134]
Phong cách thời trang của người đó — chính xác là, toàn bộ đồ bị nuốt chửng — một bộ trang phục được xem là vô vị ở bất cứ đâu trên thế giới,
Những ngón chân để lộ hoàn toàn, không có bất cứ sự hoài nghi nào khi nằm ngủ ở trên sàn và không được quan tâm đến,
Thứ đó cứ lảng vảng trong não tôi, tôi chỉ muốn dẫm lên nó và đá nó tứ tung.
“......”
Mặt trời mùa xuân chiếu xuyên qua lớp kình mờ và chiếu tới lối vào. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi khi những giọt mồ hổi chảy túa ra. Tôi cảm thấy những nếp nhăn ngọ nguậy trên trán, chọc ngoáy và nhảy múa trên da.
Thang điểm tuổi trẻ của tôi đã bị quay về con số âm.
• Tổng điểm ở trường cũ: -3
• Cảm nhận được sự tối ưu, đang sống một cuộc đời khác: +3
• Khám phá ra một vật thể nhìn giống Chikuwa ở nhà cô tôi: -5
Tổng điểm tuổi trẻ: -5
Danh sách chương