Trans: Chụt
===
“Em cá chắc là chị chưa bao giờ có một mối tình đậm sâu nào nhỉ, Wataya.”
Đó là vào cuối tháng năm, một sinh viên năm nhất đã vô tư nói với tôi như vậy. Tôi đang ở sau thư viện, nơi có bóng râm mát mẻ để thoát khỏi cái nóng như đổ lửa của đầu mùa hạ.
Cậu sinh viên năm nhất ấy là Naruse, và chúng tôi chỉ mới gặp nhau từ tháng trước. Cậu ấy học dưới tôi một năm ở đại học. Kỳ lạ thay, cậu ta đã phải lòng tôi. Nhưng cũng như những cô cậu sinh viên năm nhất khác đang tận hưởng hương vị tự do của riêng mình, đôi lúc cậu ta hay vạ miệng. Phải, chẳng hạn như cậu ta đang hoảng loạn vì những gì mà mình vừa thốt ra trong khoảnh khắc vừa rồi kìa.
Tôi chẳng phải là loại con gái có một “mối tình sâu đậm” đâu.
Naruse rất thẳng thắn, theo một chiều hướng tốt đẹp nào đó. Tôi có mái tóc ngắn và một bộ mặt vô cảm. Thêm vào đó là cái tính tình thẳng thắn, và cũng chẳng lạ gì nếu tôi đem lại cho người ta một ấn tượng như thế. Mà “mối tình đậm sâu” là cái gì vậy? Đó là một cụm từ mơ hồ và sáo rỗng thực sự. Đã bao nhiêu người ở tuổi chúng ta trải qua một thứ như vậy rồi chứ? Ấy thế mà…
“Cậu đúng là chẳng biết gì về tôi cả,” Tôi nói.
Nếu là mối tình sâu đậm bao gồm cả những con tim vụn vỡ, thì tôi đã từng có hồi còn học cao trung rồi.
Nhưng chẳng ai hay về vụ đó đâu. Sự thật đã được chôn giấu trong tận đáy lòng tôi. Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng người mà bản thân đã thầm thương trộm nhớ lại nhận ra những xúc cảm ấy. Chỉ mình tôi biết được về nỗi đau này, về cuộc tình này mà thôi.
Tôi kiểm tra thời gian. Đã đến lúc phải về lớp rồi, vì vậy tôi nói lời tạm biệt với Naruse rồi rời đi.
Có lẽ câu trả lời của tôi làm cậu ta ngạc nhiên quá đỗi vì đôi mắt của cậu đã mở to ra trong chốc lát.
Khoảng hai tuần sau đó, cậu ấy đã thổ lộ tình cảm của mình với tôi tại thư viện trường đại học.
“Em… thích chị.”
Tôi có hơi bất ngờ một chút, nhưng câu trả lời thì đã chuẩn bị sẵn rồi. Tôi chẳng có ý định hẹn hò với bất kỳ ai cả. Dù là hiện tại hay quá khứ, duy chỉ có một người khác giới mà tôi thích thôi. Cậu ta là một người khá kỳ quặc, giống như tôi, và cả hai có cùng sở thích. Tôi nghĩ cậu ta sẽ không bao giờ quên được chính mình và phải lòng một ai đó khác đâu.
Nhưng tôi đã lầm.
Qua cậu ấy, tôi đã thấy được những mối quan hệ có thể thay đổi con người ta như thế nào. Khi chứng kiến sự thay đổi trong con người cậu, tôi cảm thấy như mình đã bị bỏ lại phía sau.
Bản thân tôi không thể tự bắt đầu với bất cứ điều gì, cái gì cũng không thể.
“Tôi sẽ hẹn hò với cậu, nhưng với một điều kiện,” Tôi nói với Naruse.
Như những gì bạn đã mường tượng ra, lời nói của tôi nhẹ nhàng vang lên trong thư viện yên tĩnh.
“Cậu không được yêu tôi. Cậu có thể hứa điều đó không?”
Nom Naruse có vẻ kinh ngạc lắm. Nhưng tôi thậm chí còn sốc hơn. Tôi không thể tin nổi vào chính mình. Tại sao tôi lại nói vậy?
Có chăng là vì cậu ấy trông giống người đó không?
Có chăng là tôi muốn đánh mất chính mình trong một mối quan hệ nào đó và để nó thay đổi tôi không?
Hay là tôi chỉ muốn quên đi mọi thứ về người đó thôi…?
Dù là lí do nào đi chăng nữa, tôi vẫn có thể coi như đó là một trò đùa nếu muốn. Tôi muốn kết thúc nó trước khi bắt đầu.
Tuy nhiên, sau một hồi do dự, Naruse đối mặt với tôi và dõng dạc nói, “Vâng.”
===
“Em cá chắc là chị chưa bao giờ có một mối tình đậm sâu nào nhỉ, Wataya.”
Đó là vào cuối tháng năm, một sinh viên năm nhất đã vô tư nói với tôi như vậy. Tôi đang ở sau thư viện, nơi có bóng râm mát mẻ để thoát khỏi cái nóng như đổ lửa của đầu mùa hạ.
Cậu sinh viên năm nhất ấy là Naruse, và chúng tôi chỉ mới gặp nhau từ tháng trước. Cậu ấy học dưới tôi một năm ở đại học. Kỳ lạ thay, cậu ta đã phải lòng tôi. Nhưng cũng như những cô cậu sinh viên năm nhất khác đang tận hưởng hương vị tự do của riêng mình, đôi lúc cậu ta hay vạ miệng. Phải, chẳng hạn như cậu ta đang hoảng loạn vì những gì mà mình vừa thốt ra trong khoảnh khắc vừa rồi kìa.
Tôi chẳng phải là loại con gái có một “mối tình sâu đậm” đâu.
Naruse rất thẳng thắn, theo một chiều hướng tốt đẹp nào đó. Tôi có mái tóc ngắn và một bộ mặt vô cảm. Thêm vào đó là cái tính tình thẳng thắn, và cũng chẳng lạ gì nếu tôi đem lại cho người ta một ấn tượng như thế. Mà “mối tình đậm sâu” là cái gì vậy? Đó là một cụm từ mơ hồ và sáo rỗng thực sự. Đã bao nhiêu người ở tuổi chúng ta trải qua một thứ như vậy rồi chứ? Ấy thế mà…
“Cậu đúng là chẳng biết gì về tôi cả,” Tôi nói.
Nếu là mối tình sâu đậm bao gồm cả những con tim vụn vỡ, thì tôi đã từng có hồi còn học cao trung rồi.
Nhưng chẳng ai hay về vụ đó đâu. Sự thật đã được chôn giấu trong tận đáy lòng tôi. Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng người mà bản thân đã thầm thương trộm nhớ lại nhận ra những xúc cảm ấy. Chỉ mình tôi biết được về nỗi đau này, về cuộc tình này mà thôi.
Tôi kiểm tra thời gian. Đã đến lúc phải về lớp rồi, vì vậy tôi nói lời tạm biệt với Naruse rồi rời đi.
Có lẽ câu trả lời của tôi làm cậu ta ngạc nhiên quá đỗi vì đôi mắt của cậu đã mở to ra trong chốc lát.
Khoảng hai tuần sau đó, cậu ấy đã thổ lộ tình cảm của mình với tôi tại thư viện trường đại học.
“Em… thích chị.”
Tôi có hơi bất ngờ một chút, nhưng câu trả lời thì đã chuẩn bị sẵn rồi. Tôi chẳng có ý định hẹn hò với bất kỳ ai cả. Dù là hiện tại hay quá khứ, duy chỉ có một người khác giới mà tôi thích thôi. Cậu ta là một người khá kỳ quặc, giống như tôi, và cả hai có cùng sở thích. Tôi nghĩ cậu ta sẽ không bao giờ quên được chính mình và phải lòng một ai đó khác đâu.
Nhưng tôi đã lầm.
Qua cậu ấy, tôi đã thấy được những mối quan hệ có thể thay đổi con người ta như thế nào. Khi chứng kiến sự thay đổi trong con người cậu, tôi cảm thấy như mình đã bị bỏ lại phía sau.
Bản thân tôi không thể tự bắt đầu với bất cứ điều gì, cái gì cũng không thể.
“Tôi sẽ hẹn hò với cậu, nhưng với một điều kiện,” Tôi nói với Naruse.
Như những gì bạn đã mường tượng ra, lời nói của tôi nhẹ nhàng vang lên trong thư viện yên tĩnh.
“Cậu không được yêu tôi. Cậu có thể hứa điều đó không?”
Nom Naruse có vẻ kinh ngạc lắm. Nhưng tôi thậm chí còn sốc hơn. Tôi không thể tin nổi vào chính mình. Tại sao tôi lại nói vậy?
Có chăng là vì cậu ấy trông giống người đó không?
Có chăng là tôi muốn đánh mất chính mình trong một mối quan hệ nào đó và để nó thay đổi tôi không?
Hay là tôi chỉ muốn quên đi mọi thứ về người đó thôi…?
Dù là lí do nào đi chăng nữa, tôi vẫn có thể coi như đó là một trò đùa nếu muốn. Tôi muốn kết thúc nó trước khi bắt đầu.
Tuy nhiên, sau một hồi do dự, Naruse đối mặt với tôi và dõng dạc nói, “Vâng.”
Danh sách chương